Chương : 9
Xuyên qua một cái lại một cái ngõ tắt nhỏ.
Nhảy qua đầu tường một nhà lại một nhà.
Cố Hiểu Đao muốn nói lại thôi.
Thân Kiền mở cửa lớn bước ra, nhìn Cố Hiểu Đao đứng ở bên ngoài mặt dại ra nói: “A ha ha, đây cũng không phải là nhà của ta, tiểu ca không cần gấp, lập tức sẽ tới.”
Vì sao ngươi lại leo tường vào nhà người khác, sau đó lại nghênh ngang từ cửa lớn bước ra?
Ngươi thật sự biết nhà mình ở đâu à?
Cố Hiểu Đao muốn điên rồi, đè lại bả vai hắn nghiêm túc nói: “Không bằng hay là ngủ ngoài đường đi.”
Thân Kiền cũng nắm tay khoát lên trên vai hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu ca không cần lo lắng, dù sao trong thôn trấn cũng không có người. Nếu thật sự không tìm thấy nhà của ta, chúng ta còn có thể ở nhà người khác a, tuyệt đối sẽ không để ngươi ngủ ngoài đường!”
“...” Cho nên thật sự ngươi không tìm thấy nhà mình?
“Giữ vững tinh thần, nói không chừng căn tiếp theo chính là nhà của ta.” Chỉ thấy thư sinh vén vạt áo một cái, đang chuẩn bị nhảy lên đầu tường nhà tiếp theo, bỗng nhiên dừng một chút: “Nhà này hình như là nhà của ta.”
Cố Hiểu Đao hoàn toàn không ôm hy vọng, mắt lạnh tanh nhìn hắn.
Thân Kiền vội la lên: “Thật đó! Ngươi xem, cửa nhà của ta thường mở rộng.” Một ngón tay chỉ về phía cửa đang mở ra.
“Thoải mái cất chứa trời đất hả?” Cố Hiểu Đao thăm dò nhìn, chỉ nghe được bên kia cửa truyền đến tiếng xích sắt, tiện đà 'oẳng' một tiếng, một cái bóng đen nhảy ra ngoài làm hắn sợ tới mức lui về sau vài bước.
Đệch mợ!! Cư nhiên là Uông tinh nhân! Nương theo ngọn đèn mờ nhạt, miễn cưỡng có thể nhận ra là một con chó con mặt tròn Trung Hoa.
Con chó nhỏ kia bị xích sắt buộc lại, muốn nhào tới Cố Hiểu Đao nhưng lại nhào vào khoảng không, chỉ là nhe răng nhếch miệng kêu oẳng oẳng.
“Ngươi còn nuôi chó!” Cố Hiểu Đao nhìn thấy rất vui vẻ, dùng chân đùa tiểu tử xù lông kia.
Thân Kiền cầm đèn lồng đi ngang qua cửa, “Đúng vậy, làm ngươi sợ thật là ngại quá, nó thấy người lạ đều như vậy.” Nói xong vươn tay vỗ đầu chó nhỏ. Trong cổ họng chó nhỏ phát ra một tiếng gầm gừ, quay đầu muốn táp tới cái tay kia, vừa vặn cắn trúng tay áo.
“...” Ha ha, hình như nó không quen ngươi a?
“Nó tên là gì? Ngươi thử kêu tên nó, nói không chừng nó sẽ nhả ra.” Cố Hiểu Đao tràn ngập nghi hoặc nơi này rốt cuộc có phải là nhà hắn không?
Thân Kiền bày ra bộ dạng 'Nó chính là nghịch ngợm như vậy', vuốt ve chó nhỏ, mỉm cười nói: “Nó tên là tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng, nhả ra nào?”
Con chó kia chỉ dừng một chút, bốn chân dứt khoát đều treo ở trên cánh tay hắn, cắn xé càng hung tàn.
Đệch mợ! Gọi tiểu Hoàng là nhìn màu lông người ta tạm thời mà tùy tiện đặt đi? Vì sao thoạt nhìn nó lại tức giận? Cố Hiểu Đao đưa mắt đồng tình.
Thân Kiền như trước mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Đây là hàn xá, tiểu ca mau vào đi.”
Thật sự là nhà ngươi hả? Cố Hiểu Đao do dự bước vào. Là một cái sân hoa cỏ phổ thông.
Một đầu khác Thân Kiền còn đang dùng sức kéo tay áo bị cắn của mình.
Tiếc rằng con chó nhỏ mập mạp mày rất ngạo kiều, chân trước víu chấm mặt đất, chân sau lại kéo, chết cũng không mở miệng.
'Xoạt' một tiếng, tay áo Thân Kiền liền thành hai đoạn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Cố Hiểu Đao vui sướng khi người khác gặp họa, “Đoạn tụ!”
Chó nhỏ ngậm một mảnh tay áo vui vẻ chạy đi chơi, Thân Kiền đem cánh tay lộ ra che ở phía sau, ngại ngùng nói: “Sao ngươi lại biết ta là đoạn tụ.”
“...” CMN ta là nói tay áo của ngươi bị kéo rách biết không!! Cố Hiểu Đao tức giận nói: “Ta ngủ ở đâu?”
Thân Kiền nghĩ nghĩ: “Ngươi xem phòng nào có giường thì ngủ một đêm đi.”
Đây thật sự là nhà ngươi hả?! Cố Hiểu Đao cười ha ha nói: “Ta là khách nhân, không tốt đi loạn ở trong nhà chủ nhân? Ngươi nói cho ta biết gian phòng nào có thể ngủ là được.”
“Gian đầu tiên bên trái.”
Cố Hiểu Đao đi qua đẩy cửa ra, soi đèn lồng, “Nơi này đặt đầy tạp vật chỉ sợ chứa ta không được.”
Vẻ mặt Thân Kiền xin lỗi đẩy cửa phòng bên cạnh kia ra, nhìn thấy có giường, nhẹ nhàng thở ra: “Ta nhớ lầm, gian này mới đúng là khách phòng. Chúng ta tắm rửa rồi ngủ đi.”
Cố Hiểu Đao: “Chúng ta?”
Thân Kiền: “Đúng vậy, nhà của ta chỉ có một gian phòng có giường.”
Cố Hiểu Đao: “... Ngươi vừa mới nói đây là khách phòng.”
Thân Kiền ha ha mỉm cười: “Đùa chút thôi, tiểu ca đi ngủ sớm một chút.” Sau đó lướt đi ra ngoài.
Mợ nó, người nơi này đều rất kỳ quái a! Cố Hiểu Đao nhìn theo hắn đi ra ngoài, qua loa rửa mặt chải đầu liền nằm ở trên giường.
Giường rất cứng, chăn không mềm mại, nhưng tốt xấu gì cũng có giường! Cố Hiểu Đao lầm bầm vài câu bọc chăn lại, thân thể không chịu nổi mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảm giác giấc ngủ này vô cùng lâu.
Cố Hiểu Đao vừa mới tỉnh đã bị thái dương sáng ngời chiếu vào mắt, ngồi dậy nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ thì suýt chút nữa sợ tới mức lăn xuống dưới sàng.
Y phục chói mắt, mặt chói mắt, không phải cung chủ thì là ai?
Phản ứng đầu tiên của Cố Hiểu Đao là lui đến góc tường, ôm đầu hô to: “Còn chưa tới ba ngày!!!”
Đoạn Yến cười nhạo một tiếng: “Bổn cung đổi ý, muốn tới lấy mạng ngươi, không được hả?”
Ta fuck, hỉ nộ vô thường!! Cố Hiểu Đao nháy mắt xù lông: “Mau chóng giết ta đi, đỡ ngươi phải nhớ mong mạng nhỏ của ta, không biết còn tưởng rằng ngươi thầm mến ta!”
Đoạn Yến không giận ngược lại còn cười: “Nhìn bộ dáng này của ngươi ngược lại là rất giống con chó trước cửa.”
Đệch mợ, CMN ngươi mới giống chó! Cố Hiểu Đao sắp xông lên cắn hắn. Khoan đã, “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Cung chủ khinh thường mỉm cười: “Ngươi? Có cần thiết không?”
Ta fuck, quả nhiên không để ta vào mắt! Một ngày nào đó lão tử sẽ khiến cho ngươi khiếp sợ!
“Một ngày ngươi thế nhưng vẫn chưa ra khỏi trấn Ác Nhân, bổn cung rất lo lắng ngươi rốt cuộc có thể tìm được Thu Tam Nguyệt không.”
Trong lòng Cố Hiểu Đao nghĩ, ai nói ta sẽ ngoan ngoãn đi tìm người! Lão tử là muốn trở thành nam hiệp khách! Trên mặt cười hì hì: “Không tìm làm sao biết có tìm được hay không?”
Cung chủ cười như không cười: “Ngươi hẳn là sẽ không nghĩ muốn chạy trốn đi.”
Trong lòng Cố Hiểu Đao lộp bộp một tiếng, “Ha ha, sao có thể chứ.”
Cung chủ: “Ngươi cười cứng ngắc như vậy.”
Cố Hiểu Đao vội vàng cúi đầu chà xát mặt, rồi lại ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn giống chụp quảng cáo kem đánh răng: “Không nói chuyện này nữa, Thân Kiền đâu?”
Đoạn Yến nhướng mày: “Nơi này còn có người khác?”
Chẳng lẽ bị ngươi một đao giết chết rồi!? Cố Hiểu Đao thấy trên người hắn cũng không có vết máu hay gì đó, thoáng yên tâm, khoát tay: “Thôi thôi.”
Đoạn Yến: “Nói!”
Cố Hiểu Đao run lên: “Được rồi cung chủ! Chính là ngày hôm qua ta xuống núi có một thư sinh vẫn luôn đi theo ta, muốn ta dẫn hắn tiến vào Cửu Vân cung, nhưng ta cảm thấy chưa có khảo nghiệm qua ngài là không thể dẫn hắn tiến cung, vì thế uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng hắn chết cũng không sờn bám riết ta không tha, đề xuất theo giúp ta làm nhiệm vụ rồi theo ta tiến Cửu Vân cung, còn hảo tâm thu lưu ta ở trong nhà hắn, sự tình trải qua chính là như vậy.”
Đoạn Yến trầm ngâm một khắc: “Ngươi vừa mới nói hắn tên gọi là gì?”
“Thân Kiền, trình bày chi tiết, Càn Khôn Kiền.”
“Diện mạo thế nào?”
“Lớn lên rất bình thường a... Giống thư sinh, cái mũi là cái mũi... Con mắt là con mắt...”
“Thư sinh vô thư sinh trước phiến, kinh đường nhất mộc Bách Hiểu Sinh?”
“Đúng đúng, ngày hôm qua hắn cũng niệm hai câu này.”
“Mười mấy năm trước Thân Kiền đã chết rồi.” Cung chủ thản nhiên nói.
“Thì ra là thế... Cái gì!!!!” Cố Hiểu Đao lập tức nhảy dựng lên, đệch mợ đệch mợ, thật sự là gặp quỷ!! A a a a a a a a!!
Đoạn Yến khẽ cười: “Người chết sao lại sẽ xuất hiện chứ?”
“Nhất định là không cam lòng!! Hắn vẫn luôn muốn tiến Cửu Vân cung, a a a a a!! Oán linh thật đáng sợ!!” Cố Hiểu Đao vội vàng mặc y phục, vọt tới trước mặt cung chủ, “Ta không muốn tìm Thu Tam Nguyệt, Cửu Vân cung sát khí nặng, oán linh không dám đi vào, ngươi mau dẫn ta về đi.”
“Ngươi không muốn tìm thì có thể không tìm sao?” Cung chủ mỉm cười.
Fuck...đã quên người này là đại ma đầu vô tình vô nghĩa! Cố Hiểu Đao nhanh chóng lui về phía sau hai bước, thu hồi biểu tình: “Vậy ta liền khởi hành đây, cung chủ đại nhân bề bộn nhiều việc, vẫn là nhanh trở về đi.”
Đoạn Yến than nhẹ một tiếng: “Lại nói tiếp bổn cung cũng đã nhiều năm chưa đi ra ngoài, cao thủ trên giang hồ này thật sự là càng ngày càng ít.”
Nghe giọng điệu này...
“Dù sao bổn cung cũng trong lúc rãnh rỗi, không bằng đi khai quật mấy cao thủ, cũng có thể giải tỏa nỗi buồn.”
Sao ta lại có một loại cảm giác máu rửa giang hồ?
Ngươi đi theo bên cạnh hầu hạ bổn cung đi.”
Đoạn Yến nhẹ nhàng nói ra một câu đạp Cố Hiểu Đao xuống đất, sững sờ nói: “Vậy nhiệm vụ tìm Thu Tam Nguyệt thì sao?”
“Vẫn làm.”
“...” Ta fuck, đi theo bên cạnh lão huynh ngươi, Thu Tam Nguyệt cũng không phải không có não, sao có thể chạy ra chứ! Lại nói, lão tử dựa vào cái gì phải hầu hạ ngươi chứ!!
“Ngươi không vui lòng?” Cung chủ nhíu mày.
Cố Hiểu Đao run run: “Phi thường vui lòng! Nhưng là đi theo bên cạnh ngài sao có thể dẫn Thu Tam Nguyệt?”
Đoạn Yến cười cười, giống như đang nói: liên quan gì tới ta.
Fuck... Sự tình phát triển đến nước này, xem ra là không có đường sống để vãn hồi, Cố Hiểu Đao chỉ có thể hết sức tranh thủ thời gian kéo dài mạng nhỏ: “Cung chủ đại nhân, ba ngày ta tuyệt đối làm không được nhiệm vụ này!”
“Vậy ngươi có thể hoàn thành trong mấy ngày?”
Kiếp sau! Nói đến bên miệng biến thành: “Ba tháng.”
“Chuẩn.”
“...” Why?? Tại sao ta không nói ba năm?? Why??? Cố Hiểu Đao nghe được hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, hối hận đến mất giọng.
Cung chủ bày ra bộ dáng tâm tình rất tốt: “Rửa mặt chải đầu rồi ra ngoài.”
Cố Hiểu Đao rưng rưng thu thập một chút, liền theo cung chủ ra cửa.
Tiểu Hoàng đứng ở cửa nhìn thấy Đoạn Yến, không biết như thế nào tránh thoát xích sắt trên cổ, một bên sủa một bên nhào về phía hắn
Ha ha ha ha ha ha ha ha!! Thật sự là một con chó dũng cảm, từ nay về sau ngươi sẽ gọi là chó anh hùng! Cố Hiểu Đao vui sướng khi người khác gặp họa, chờ tiểu Hoàng cắn một cái giải hận.
Ai biết Đoạn Yến vừa liếc mắt nhìn nó là một cái, nó đang xông lên trước thế nhưng lập tức dừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, mắt nhỏ ngập nước, lắc lắc đuôi, nghĩ rất muốn có ý tứ lên cọ Đoạn Yến
Không có tiền đồ! Cố Hiểu Đao quay đầu khinh bỉ nhìn nó.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu liếc hắn một cái, phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhào về phía hắn.
“...”
Nhảy qua đầu tường một nhà lại một nhà.
Cố Hiểu Đao muốn nói lại thôi.
Thân Kiền mở cửa lớn bước ra, nhìn Cố Hiểu Đao đứng ở bên ngoài mặt dại ra nói: “A ha ha, đây cũng không phải là nhà của ta, tiểu ca không cần gấp, lập tức sẽ tới.”
Vì sao ngươi lại leo tường vào nhà người khác, sau đó lại nghênh ngang từ cửa lớn bước ra?
Ngươi thật sự biết nhà mình ở đâu à?
Cố Hiểu Đao muốn điên rồi, đè lại bả vai hắn nghiêm túc nói: “Không bằng hay là ngủ ngoài đường đi.”
Thân Kiền cũng nắm tay khoát lên trên vai hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu ca không cần lo lắng, dù sao trong thôn trấn cũng không có người. Nếu thật sự không tìm thấy nhà của ta, chúng ta còn có thể ở nhà người khác a, tuyệt đối sẽ không để ngươi ngủ ngoài đường!”
“...” Cho nên thật sự ngươi không tìm thấy nhà mình?
“Giữ vững tinh thần, nói không chừng căn tiếp theo chính là nhà của ta.” Chỉ thấy thư sinh vén vạt áo một cái, đang chuẩn bị nhảy lên đầu tường nhà tiếp theo, bỗng nhiên dừng một chút: “Nhà này hình như là nhà của ta.”
Cố Hiểu Đao hoàn toàn không ôm hy vọng, mắt lạnh tanh nhìn hắn.
Thân Kiền vội la lên: “Thật đó! Ngươi xem, cửa nhà của ta thường mở rộng.” Một ngón tay chỉ về phía cửa đang mở ra.
“Thoải mái cất chứa trời đất hả?” Cố Hiểu Đao thăm dò nhìn, chỉ nghe được bên kia cửa truyền đến tiếng xích sắt, tiện đà 'oẳng' một tiếng, một cái bóng đen nhảy ra ngoài làm hắn sợ tới mức lui về sau vài bước.
Đệch mợ!! Cư nhiên là Uông tinh nhân! Nương theo ngọn đèn mờ nhạt, miễn cưỡng có thể nhận ra là một con chó con mặt tròn Trung Hoa.
Con chó nhỏ kia bị xích sắt buộc lại, muốn nhào tới Cố Hiểu Đao nhưng lại nhào vào khoảng không, chỉ là nhe răng nhếch miệng kêu oẳng oẳng.
“Ngươi còn nuôi chó!” Cố Hiểu Đao nhìn thấy rất vui vẻ, dùng chân đùa tiểu tử xù lông kia.
Thân Kiền cầm đèn lồng đi ngang qua cửa, “Đúng vậy, làm ngươi sợ thật là ngại quá, nó thấy người lạ đều như vậy.” Nói xong vươn tay vỗ đầu chó nhỏ. Trong cổ họng chó nhỏ phát ra một tiếng gầm gừ, quay đầu muốn táp tới cái tay kia, vừa vặn cắn trúng tay áo.
“...” Ha ha, hình như nó không quen ngươi a?
“Nó tên là gì? Ngươi thử kêu tên nó, nói không chừng nó sẽ nhả ra.” Cố Hiểu Đao tràn ngập nghi hoặc nơi này rốt cuộc có phải là nhà hắn không?
Thân Kiền bày ra bộ dạng 'Nó chính là nghịch ngợm như vậy', vuốt ve chó nhỏ, mỉm cười nói: “Nó tên là tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng, nhả ra nào?”
Con chó kia chỉ dừng một chút, bốn chân dứt khoát đều treo ở trên cánh tay hắn, cắn xé càng hung tàn.
Đệch mợ! Gọi tiểu Hoàng là nhìn màu lông người ta tạm thời mà tùy tiện đặt đi? Vì sao thoạt nhìn nó lại tức giận? Cố Hiểu Đao đưa mắt đồng tình.
Thân Kiền như trước mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Đây là hàn xá, tiểu ca mau vào đi.”
Thật sự là nhà ngươi hả? Cố Hiểu Đao do dự bước vào. Là một cái sân hoa cỏ phổ thông.
Một đầu khác Thân Kiền còn đang dùng sức kéo tay áo bị cắn của mình.
Tiếc rằng con chó nhỏ mập mạp mày rất ngạo kiều, chân trước víu chấm mặt đất, chân sau lại kéo, chết cũng không mở miệng.
'Xoạt' một tiếng, tay áo Thân Kiền liền thành hai đoạn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Cố Hiểu Đao vui sướng khi người khác gặp họa, “Đoạn tụ!”
Chó nhỏ ngậm một mảnh tay áo vui vẻ chạy đi chơi, Thân Kiền đem cánh tay lộ ra che ở phía sau, ngại ngùng nói: “Sao ngươi lại biết ta là đoạn tụ.”
“...” CMN ta là nói tay áo của ngươi bị kéo rách biết không!! Cố Hiểu Đao tức giận nói: “Ta ngủ ở đâu?”
Thân Kiền nghĩ nghĩ: “Ngươi xem phòng nào có giường thì ngủ một đêm đi.”
Đây thật sự là nhà ngươi hả?! Cố Hiểu Đao cười ha ha nói: “Ta là khách nhân, không tốt đi loạn ở trong nhà chủ nhân? Ngươi nói cho ta biết gian phòng nào có thể ngủ là được.”
“Gian đầu tiên bên trái.”
Cố Hiểu Đao đi qua đẩy cửa ra, soi đèn lồng, “Nơi này đặt đầy tạp vật chỉ sợ chứa ta không được.”
Vẻ mặt Thân Kiền xin lỗi đẩy cửa phòng bên cạnh kia ra, nhìn thấy có giường, nhẹ nhàng thở ra: “Ta nhớ lầm, gian này mới đúng là khách phòng. Chúng ta tắm rửa rồi ngủ đi.”
Cố Hiểu Đao: “Chúng ta?”
Thân Kiền: “Đúng vậy, nhà của ta chỉ có một gian phòng có giường.”
Cố Hiểu Đao: “... Ngươi vừa mới nói đây là khách phòng.”
Thân Kiền ha ha mỉm cười: “Đùa chút thôi, tiểu ca đi ngủ sớm một chút.” Sau đó lướt đi ra ngoài.
Mợ nó, người nơi này đều rất kỳ quái a! Cố Hiểu Đao nhìn theo hắn đi ra ngoài, qua loa rửa mặt chải đầu liền nằm ở trên giường.
Giường rất cứng, chăn không mềm mại, nhưng tốt xấu gì cũng có giường! Cố Hiểu Đao lầm bầm vài câu bọc chăn lại, thân thể không chịu nổi mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảm giác giấc ngủ này vô cùng lâu.
Cố Hiểu Đao vừa mới tỉnh đã bị thái dương sáng ngời chiếu vào mắt, ngồi dậy nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ thì suýt chút nữa sợ tới mức lăn xuống dưới sàng.
Y phục chói mắt, mặt chói mắt, không phải cung chủ thì là ai?
Phản ứng đầu tiên của Cố Hiểu Đao là lui đến góc tường, ôm đầu hô to: “Còn chưa tới ba ngày!!!”
Đoạn Yến cười nhạo một tiếng: “Bổn cung đổi ý, muốn tới lấy mạng ngươi, không được hả?”
Ta fuck, hỉ nộ vô thường!! Cố Hiểu Đao nháy mắt xù lông: “Mau chóng giết ta đi, đỡ ngươi phải nhớ mong mạng nhỏ của ta, không biết còn tưởng rằng ngươi thầm mến ta!”
Đoạn Yến không giận ngược lại còn cười: “Nhìn bộ dáng này của ngươi ngược lại là rất giống con chó trước cửa.”
Đệch mợ, CMN ngươi mới giống chó! Cố Hiểu Đao sắp xông lên cắn hắn. Khoan đã, “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Cung chủ khinh thường mỉm cười: “Ngươi? Có cần thiết không?”
Ta fuck, quả nhiên không để ta vào mắt! Một ngày nào đó lão tử sẽ khiến cho ngươi khiếp sợ!
“Một ngày ngươi thế nhưng vẫn chưa ra khỏi trấn Ác Nhân, bổn cung rất lo lắng ngươi rốt cuộc có thể tìm được Thu Tam Nguyệt không.”
Trong lòng Cố Hiểu Đao nghĩ, ai nói ta sẽ ngoan ngoãn đi tìm người! Lão tử là muốn trở thành nam hiệp khách! Trên mặt cười hì hì: “Không tìm làm sao biết có tìm được hay không?”
Cung chủ cười như không cười: “Ngươi hẳn là sẽ không nghĩ muốn chạy trốn đi.”
Trong lòng Cố Hiểu Đao lộp bộp một tiếng, “Ha ha, sao có thể chứ.”
Cung chủ: “Ngươi cười cứng ngắc như vậy.”
Cố Hiểu Đao vội vàng cúi đầu chà xát mặt, rồi lại ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn giống chụp quảng cáo kem đánh răng: “Không nói chuyện này nữa, Thân Kiền đâu?”
Đoạn Yến nhướng mày: “Nơi này còn có người khác?”
Chẳng lẽ bị ngươi một đao giết chết rồi!? Cố Hiểu Đao thấy trên người hắn cũng không có vết máu hay gì đó, thoáng yên tâm, khoát tay: “Thôi thôi.”
Đoạn Yến: “Nói!”
Cố Hiểu Đao run lên: “Được rồi cung chủ! Chính là ngày hôm qua ta xuống núi có một thư sinh vẫn luôn đi theo ta, muốn ta dẫn hắn tiến vào Cửu Vân cung, nhưng ta cảm thấy chưa có khảo nghiệm qua ngài là không thể dẫn hắn tiến cung, vì thế uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng hắn chết cũng không sờn bám riết ta không tha, đề xuất theo giúp ta làm nhiệm vụ rồi theo ta tiến Cửu Vân cung, còn hảo tâm thu lưu ta ở trong nhà hắn, sự tình trải qua chính là như vậy.”
Đoạn Yến trầm ngâm một khắc: “Ngươi vừa mới nói hắn tên gọi là gì?”
“Thân Kiền, trình bày chi tiết, Càn Khôn Kiền.”
“Diện mạo thế nào?”
“Lớn lên rất bình thường a... Giống thư sinh, cái mũi là cái mũi... Con mắt là con mắt...”
“Thư sinh vô thư sinh trước phiến, kinh đường nhất mộc Bách Hiểu Sinh?”
“Đúng đúng, ngày hôm qua hắn cũng niệm hai câu này.”
“Mười mấy năm trước Thân Kiền đã chết rồi.” Cung chủ thản nhiên nói.
“Thì ra là thế... Cái gì!!!!” Cố Hiểu Đao lập tức nhảy dựng lên, đệch mợ đệch mợ, thật sự là gặp quỷ!! A a a a a a a a!!
Đoạn Yến khẽ cười: “Người chết sao lại sẽ xuất hiện chứ?”
“Nhất định là không cam lòng!! Hắn vẫn luôn muốn tiến Cửu Vân cung, a a a a a!! Oán linh thật đáng sợ!!” Cố Hiểu Đao vội vàng mặc y phục, vọt tới trước mặt cung chủ, “Ta không muốn tìm Thu Tam Nguyệt, Cửu Vân cung sát khí nặng, oán linh không dám đi vào, ngươi mau dẫn ta về đi.”
“Ngươi không muốn tìm thì có thể không tìm sao?” Cung chủ mỉm cười.
Fuck...đã quên người này là đại ma đầu vô tình vô nghĩa! Cố Hiểu Đao nhanh chóng lui về phía sau hai bước, thu hồi biểu tình: “Vậy ta liền khởi hành đây, cung chủ đại nhân bề bộn nhiều việc, vẫn là nhanh trở về đi.”
Đoạn Yến than nhẹ một tiếng: “Lại nói tiếp bổn cung cũng đã nhiều năm chưa đi ra ngoài, cao thủ trên giang hồ này thật sự là càng ngày càng ít.”
Nghe giọng điệu này...
“Dù sao bổn cung cũng trong lúc rãnh rỗi, không bằng đi khai quật mấy cao thủ, cũng có thể giải tỏa nỗi buồn.”
Sao ta lại có một loại cảm giác máu rửa giang hồ?
Ngươi đi theo bên cạnh hầu hạ bổn cung đi.”
Đoạn Yến nhẹ nhàng nói ra một câu đạp Cố Hiểu Đao xuống đất, sững sờ nói: “Vậy nhiệm vụ tìm Thu Tam Nguyệt thì sao?”
“Vẫn làm.”
“...” Ta fuck, đi theo bên cạnh lão huynh ngươi, Thu Tam Nguyệt cũng không phải không có não, sao có thể chạy ra chứ! Lại nói, lão tử dựa vào cái gì phải hầu hạ ngươi chứ!!
“Ngươi không vui lòng?” Cung chủ nhíu mày.
Cố Hiểu Đao run run: “Phi thường vui lòng! Nhưng là đi theo bên cạnh ngài sao có thể dẫn Thu Tam Nguyệt?”
Đoạn Yến cười cười, giống như đang nói: liên quan gì tới ta.
Fuck... Sự tình phát triển đến nước này, xem ra là không có đường sống để vãn hồi, Cố Hiểu Đao chỉ có thể hết sức tranh thủ thời gian kéo dài mạng nhỏ: “Cung chủ đại nhân, ba ngày ta tuyệt đối làm không được nhiệm vụ này!”
“Vậy ngươi có thể hoàn thành trong mấy ngày?”
Kiếp sau! Nói đến bên miệng biến thành: “Ba tháng.”
“Chuẩn.”
“...” Why?? Tại sao ta không nói ba năm?? Why??? Cố Hiểu Đao nghe được hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, hối hận đến mất giọng.
Cung chủ bày ra bộ dáng tâm tình rất tốt: “Rửa mặt chải đầu rồi ra ngoài.”
Cố Hiểu Đao rưng rưng thu thập một chút, liền theo cung chủ ra cửa.
Tiểu Hoàng đứng ở cửa nhìn thấy Đoạn Yến, không biết như thế nào tránh thoát xích sắt trên cổ, một bên sủa một bên nhào về phía hắn
Ha ha ha ha ha ha ha ha!! Thật sự là một con chó dũng cảm, từ nay về sau ngươi sẽ gọi là chó anh hùng! Cố Hiểu Đao vui sướng khi người khác gặp họa, chờ tiểu Hoàng cắn một cái giải hận.
Ai biết Đoạn Yến vừa liếc mắt nhìn nó là một cái, nó đang xông lên trước thế nhưng lập tức dừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, mắt nhỏ ngập nước, lắc lắc đuôi, nghĩ rất muốn có ý tứ lên cọ Đoạn Yến
Không có tiền đồ! Cố Hiểu Đao quay đầu khinh bỉ nhìn nó.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu liếc hắn một cái, phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhào về phía hắn.
“...”