Chương : 40
Hai người đem đồ ăn để lên bàn trong phòng bếp, phòng bếp thật sự rất rộng lại có cửa sổ bằng kính trong, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cây đại thụ cùng không gian rộng lớn ngay trong tầm mắt ngoài kia.
Từ Đằng Đào vào nhà bếp, lập tức đứng im không nhúc nhích, Tần Tuấn mở tủ lạnh ra, nhìn anh cười cười, nhún vai nói: “ Bây giờ em có cái bếp quá lớn.”
Trước kia, cậu từng nói, cậu muốn có một phòng bếp thật lớn, có thể nhìn thấy khoảng không của bầu trời trong lúc cùng người yêu nấu cơm…. Cuối cùng, người yêu không còn nhưng phòng bếp ưng ý cậu lại tìm được.
Khi đó cậu nghĩ, nhân sinh luôn có được có mất, cũng trong căn phòng này, tâm tính của cậu cũng chậm rãi trở nên hòa bình hơn.
Từ Đằng Đào mở thùng ra, lấy đồ ăn để lên bàn, lại đem thùng đặt xuống sàn.
Tần Tuấn đem đồ ăn phân loại từng thứ ra rồi cho vào tủ lạnh, lúc này Đái Hải ở trên lầu nói vọng xuống bếp: “Có táo không thế, lát mang cho tôi hai quả.”
Nói xong, nghĩ thế nào lại cúi đầu hẳn xuống lầu nói với Tần Tuấn: “ Nhớ gọt vỏ luôn nhé ….”
Tần Tuấn không hề nghĩ ngợi, giơ ngón giữa lên.
Đái Hải cũng đáp lễ cậu một chút.
Tần Tuấn không muốn đói chết khách, đành đem hai quả táo lên gọt vỏ.
Từ Đằng Đào tiến vào nói,cậu hơi hơi nghiêng đầu nghe, tay vẫn gọt vỏ: “ Anh đợi chút nhé được không? Vừa hay anh mang đồ ăn tới, không thì sợ chẳng có gì để ăn.”
Miệng của cậu hơi nhếch lên cười cười, vừa gọt một miếng táo vừa đem lên miệng nhấm nháp hương vị, thoải mái nhìn ngắm Từ Đằng Đào, ngũ quan anh lúc này nhìn thật đẹp, giống ánh mắt trời làm người ta có chút mê hoặc.
Từ Đằng Đào đứng đó ôn nhu cười rộ lên, anh nói: “ Được mà.”
Tần Tuấn nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ táo: “ Được rồi, em làm nhanh thôi.”
Cậu đem táo gọt sạch sẽ, rửa kĩ càng rồi chuẩn bị nấu cơm.
Từ Đằng Đào vẫn xếp đồ ăn này nọ, đem đồ ướp lạnh vào tủ lạnh, thấy Tần Tuấn vẫn nhìn ghi chú trên bao bì gói thịt tươi, anh đi đến gần nói: “ Mình nấu ăn thôi.”
“A......” Tần Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó ngượng ngùng nói, “Anh nấu đi vậy, nhiều năm rồi em cũng chưa từng vào nhà bếp, không biết làm được món gì ra hồn không nữa.”
Cậu nhìn phòng bếp vô cùng sạch sẽ khẽ cúi mặt: “ Đừng nhìn cái chỗ này sạch sẽ như thế, đó hoàn toàn là vì chẳng bao giờ được sử dụng đến …..”
Đang lúc Từ Đằng Đào định nói gì đó thì Đái Hải lại cúi đầu xuống lầu nói: “ Sao còn chưa mang táo lên…..”
Tần Tuấn mắt trợn trắng, “Rồi.”
Cậu vỗ vỗ vai Từ Đằng Đào, hôn nhẹ lên mặt anh nói:” Em mang táo cho anh ta, anh cứ làm trước đi, lát em xuống giúp anh nhé.”
Cậu lấy đĩa trái cây đi lên, bỏ lại Từ Đằng Đào vẫn đứng im không nhúc nhích, qua một lúc lâu, tay anh mới đặt lên nơi cậu hôn lên đó, đầu gục xuống, xắn tay áo lên, mở tủ lạnh chuẩn bị đồ ăn.
Tần Tuấn mang đĩa trái câu bước ra ban công đầy hoa tử đằng, Đái Hải thấy liền giật lấy ôm đĩa vào lòng, thích ý hỏi: “Để anh ta lại à?”
“Ừ.” Tần Tuấn cúi xuống, phát hiện cà phê chẳng còn chút gì, lắc đầu, đưa chén trà đã nguội lên miệng.
Đái Hải nhún vai, bộ dáng ra vẻ chẳng them quan tâm.
“Có muốn ăn gì không?’ Tần Tuấn vừa nói vừa buông chén trà xuống, định xuống lầu.
“Cậu nấu cơm à?” Đái Hải lé mắt, từ trước đến giờ hai gã đàn ông vì muốn thảnh thơi nên chỉ ăn mì gói mà thôi, đến cuối cùng mới phát hiện không có nước nóng nấu mì, rồi hai gã phải oẳn tù tì xem ai đi nấu nước, kết quả toàn Tần Tuấn thua phải nhăn nhó đi nấu nước pha mì.
“Anh ấy.” Tần Tuấn ngắn gọn trả lời.
“Thịt viên này, củ cải dầm chua, cần tây trộn rau, canh cá, thịt kho tàu, còn …..” Đái Hải mất ba giây nghĩ them: “ Gà luộc, canh thịt hầm, tạm thế đã.’
Tần Tuấn bất động một chút, lập tức than thở bước xuống lầu: “ Rốt cuộc là tôi thiếu anh bao nhiêu đây?”
“Cậu chỉ làm tôi phá sản thôi.” Đái Hải ở sau giọng điệu uy hiếp.
Tần Tuấn bước vào phòng bếp, có một ngày mà bao nhiêu ý tưởng nên căn bản là không biết làm gì.
Bình thường cũng chỉ luộc quả trứng lên, mà việc này cũng có đòi hỏi lắm chứ.
Kẻ nguyên một tháng chưa ra khỏi nhà thật sự không có chút tình cảm gì mấy với phòng bếp, cho dù hiện tại có Đái Hải cũng không dấy lên được chút yêu thương nhiệt tình gì với cái phòng bếp này.
Lúc ăn cơm của Từ Đằng Đào đưa cung chỉ nghĩ là do anh muốn tỏ ý quan tâm thôi.
May mà Từ Đằng Đào không khiến cậu đâm lao phải theo lao, cậu vui vẻ đứng cạnh làm trợ thủ, dù cái gì cũng không biết làm nhưng lúc cần vẫn giúp được chút ít.
Từ Đằng Đào thuần thục dùng đồ trong bếp, bất quá qua nửa giờ, so với Tần Tuấn anh còn thông thuộc không gian này hơn.
.
Tần Tuấn kỳ thật chẳng hỗ trợ được cái gì, miễn cưỡng lắm mới đem được rau cần gì đó đi rửa sạch, cậu nghĩ phong thủy bây giờ thay đổi rồi,lúc trước đều khó được ăn mấy món nóng sốt vậy mà bây giờ còn được anh nấu cơm cho chính mình ăn, mọi phương diện đều tốt cả.
Con người vẫn cứ là thích được nhiều ưu đãi, có một chút liền muốn thêm một chút, mới được cho một chút mà vẫn muốn thật nhiều.
Cậu sẽ không chân chính tàn nhẫn làm thương tổn anh, cũng không cảm thấy bọn họ lầm lỗi đến mức cả đời không qua lại với nhau. Chuyện trong quá khứ khó lấy lại được cũng không có nghĩa từ nay về sau cảm tình bạn bè không thể được. Lúc gặp lại anh rồi cự tuyệt anh, sau lại có cơ hội tốt đẹp, cậu tìm mọi cách vì muốn giúp Uông Uông nên sẽ cùng anh một chỗ, chắc anh cũng hiểu được.
Như vậy hai người sống với nhau mới tốt, không nhiều không ít, chỉ đủ để sống.
Từ Đằng Đào vào nhà bếp, lập tức đứng im không nhúc nhích, Tần Tuấn mở tủ lạnh ra, nhìn anh cười cười, nhún vai nói: “ Bây giờ em có cái bếp quá lớn.”
Trước kia, cậu từng nói, cậu muốn có một phòng bếp thật lớn, có thể nhìn thấy khoảng không của bầu trời trong lúc cùng người yêu nấu cơm…. Cuối cùng, người yêu không còn nhưng phòng bếp ưng ý cậu lại tìm được.
Khi đó cậu nghĩ, nhân sinh luôn có được có mất, cũng trong căn phòng này, tâm tính của cậu cũng chậm rãi trở nên hòa bình hơn.
Từ Đằng Đào mở thùng ra, lấy đồ ăn để lên bàn, lại đem thùng đặt xuống sàn.
Tần Tuấn đem đồ ăn phân loại từng thứ ra rồi cho vào tủ lạnh, lúc này Đái Hải ở trên lầu nói vọng xuống bếp: “Có táo không thế, lát mang cho tôi hai quả.”
Nói xong, nghĩ thế nào lại cúi đầu hẳn xuống lầu nói với Tần Tuấn: “ Nhớ gọt vỏ luôn nhé ….”
Tần Tuấn không hề nghĩ ngợi, giơ ngón giữa lên.
Đái Hải cũng đáp lễ cậu một chút.
Tần Tuấn không muốn đói chết khách, đành đem hai quả táo lên gọt vỏ.
Từ Đằng Đào tiến vào nói,cậu hơi hơi nghiêng đầu nghe, tay vẫn gọt vỏ: “ Anh đợi chút nhé được không? Vừa hay anh mang đồ ăn tới, không thì sợ chẳng có gì để ăn.”
Miệng của cậu hơi nhếch lên cười cười, vừa gọt một miếng táo vừa đem lên miệng nhấm nháp hương vị, thoải mái nhìn ngắm Từ Đằng Đào, ngũ quan anh lúc này nhìn thật đẹp, giống ánh mắt trời làm người ta có chút mê hoặc.
Từ Đằng Đào đứng đó ôn nhu cười rộ lên, anh nói: “ Được mà.”
Tần Tuấn nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ táo: “ Được rồi, em làm nhanh thôi.”
Cậu đem táo gọt sạch sẽ, rửa kĩ càng rồi chuẩn bị nấu cơm.
Từ Đằng Đào vẫn xếp đồ ăn này nọ, đem đồ ướp lạnh vào tủ lạnh, thấy Tần Tuấn vẫn nhìn ghi chú trên bao bì gói thịt tươi, anh đi đến gần nói: “ Mình nấu ăn thôi.”
“A......” Tần Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó ngượng ngùng nói, “Anh nấu đi vậy, nhiều năm rồi em cũng chưa từng vào nhà bếp, không biết làm được món gì ra hồn không nữa.”
Cậu nhìn phòng bếp vô cùng sạch sẽ khẽ cúi mặt: “ Đừng nhìn cái chỗ này sạch sẽ như thế, đó hoàn toàn là vì chẳng bao giờ được sử dụng đến …..”
Đang lúc Từ Đằng Đào định nói gì đó thì Đái Hải lại cúi đầu xuống lầu nói: “ Sao còn chưa mang táo lên…..”
Tần Tuấn mắt trợn trắng, “Rồi.”
Cậu vỗ vỗ vai Từ Đằng Đào, hôn nhẹ lên mặt anh nói:” Em mang táo cho anh ta, anh cứ làm trước đi, lát em xuống giúp anh nhé.”
Cậu lấy đĩa trái cây đi lên, bỏ lại Từ Đằng Đào vẫn đứng im không nhúc nhích, qua một lúc lâu, tay anh mới đặt lên nơi cậu hôn lên đó, đầu gục xuống, xắn tay áo lên, mở tủ lạnh chuẩn bị đồ ăn.
Tần Tuấn mang đĩa trái câu bước ra ban công đầy hoa tử đằng, Đái Hải thấy liền giật lấy ôm đĩa vào lòng, thích ý hỏi: “Để anh ta lại à?”
“Ừ.” Tần Tuấn cúi xuống, phát hiện cà phê chẳng còn chút gì, lắc đầu, đưa chén trà đã nguội lên miệng.
Đái Hải nhún vai, bộ dáng ra vẻ chẳng them quan tâm.
“Có muốn ăn gì không?’ Tần Tuấn vừa nói vừa buông chén trà xuống, định xuống lầu.
“Cậu nấu cơm à?” Đái Hải lé mắt, từ trước đến giờ hai gã đàn ông vì muốn thảnh thơi nên chỉ ăn mì gói mà thôi, đến cuối cùng mới phát hiện không có nước nóng nấu mì, rồi hai gã phải oẳn tù tì xem ai đi nấu nước, kết quả toàn Tần Tuấn thua phải nhăn nhó đi nấu nước pha mì.
“Anh ấy.” Tần Tuấn ngắn gọn trả lời.
“Thịt viên này, củ cải dầm chua, cần tây trộn rau, canh cá, thịt kho tàu, còn …..” Đái Hải mất ba giây nghĩ them: “ Gà luộc, canh thịt hầm, tạm thế đã.’
Tần Tuấn bất động một chút, lập tức than thở bước xuống lầu: “ Rốt cuộc là tôi thiếu anh bao nhiêu đây?”
“Cậu chỉ làm tôi phá sản thôi.” Đái Hải ở sau giọng điệu uy hiếp.
Tần Tuấn bước vào phòng bếp, có một ngày mà bao nhiêu ý tưởng nên căn bản là không biết làm gì.
Bình thường cũng chỉ luộc quả trứng lên, mà việc này cũng có đòi hỏi lắm chứ.
Kẻ nguyên một tháng chưa ra khỏi nhà thật sự không có chút tình cảm gì mấy với phòng bếp, cho dù hiện tại có Đái Hải cũng không dấy lên được chút yêu thương nhiệt tình gì với cái phòng bếp này.
Lúc ăn cơm của Từ Đằng Đào đưa cung chỉ nghĩ là do anh muốn tỏ ý quan tâm thôi.
May mà Từ Đằng Đào không khiến cậu đâm lao phải theo lao, cậu vui vẻ đứng cạnh làm trợ thủ, dù cái gì cũng không biết làm nhưng lúc cần vẫn giúp được chút ít.
Từ Đằng Đào thuần thục dùng đồ trong bếp, bất quá qua nửa giờ, so với Tần Tuấn anh còn thông thuộc không gian này hơn.
.
Tần Tuấn kỳ thật chẳng hỗ trợ được cái gì, miễn cưỡng lắm mới đem được rau cần gì đó đi rửa sạch, cậu nghĩ phong thủy bây giờ thay đổi rồi,lúc trước đều khó được ăn mấy món nóng sốt vậy mà bây giờ còn được anh nấu cơm cho chính mình ăn, mọi phương diện đều tốt cả.
Con người vẫn cứ là thích được nhiều ưu đãi, có một chút liền muốn thêm một chút, mới được cho một chút mà vẫn muốn thật nhiều.
Cậu sẽ không chân chính tàn nhẫn làm thương tổn anh, cũng không cảm thấy bọn họ lầm lỗi đến mức cả đời không qua lại với nhau. Chuyện trong quá khứ khó lấy lại được cũng không có nghĩa từ nay về sau cảm tình bạn bè không thể được. Lúc gặp lại anh rồi cự tuyệt anh, sau lại có cơ hội tốt đẹp, cậu tìm mọi cách vì muốn giúp Uông Uông nên sẽ cùng anh một chỗ, chắc anh cũng hiểu được.
Như vậy hai người sống với nhau mới tốt, không nhiều không ít, chỉ đủ để sống.