Chương : 19
Từ sau khi chân bị thương, thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày của Khưu Dịch thay đổi rất nhiều.
Trước đây là sáng sớm rời giường, chuẩn bị cơm trưa cơm tối cho tốt, sau đó đến trường, tan học thì vội vàng đi làm thêm, cuối tuần đi dạy kèm.
Thời gian sắp xếp chật kín, đánh nhau còn phải tận dụng hết mức, kết hợp giữa trốn học và đi muộn về sớm mới có thể loay hoay sang đây…
Hiện giờ chân bị thương, ngoại trừ sáng sớm tỉnh dậy đúng giờ xem chừng Khưu Ngạn dọn dẹp rồi ra ngoài đi học, thời gian khác cậu chỉ có thể nằm trên giường, đọc sách, ngó ngó TV, rỗi rãi buồn chán thì nặn tượng đất.
Giống như nghỉ phép vậy.
Nếu phải nấu cơm thì hơi vất vả, đứng hồi lâu chân sẽ khó chịu.
“Anh hai,” Khưu Ngạn rửa mặt xong, ôm Bumblebee đứng bên giường, “Muốn em ra ngoài mua điểm tâm không?”
“Ừ,” Khưu Dịch thay quần áo, “Ví của anh ở ngoài phòng, em hỏi xem bố muốn ăn gì đi mua đi.”
Khưu Ngạn gật đầu, đi hai bước lại lùi trở về: “Đại hổ tử chừng nào tới?”
“Không biết, hôm qua anh có nói thời gian với cậu ấy chưa nhỉ?” Khưu Dịch suy nghĩ một chút, hôm qua Biên Nam nổi giận đùng đùng đi rất nhanh, cậu không nhớ mình có nói hay chưa.
“Không có,” Khưu Ngạn cúi đầu sờ cánh tay Bumblebee, “Em gọi điện thoại cho anh ấy nha?”
“Em gọi đi, chắc còn chưa dậy đâu.” Khưu Dịch nói.
Thật ra đến bệnh viện kiểm tra gọi Thân Đào tới là được, nhưng nghĩ đến Biên Nam đang cố nén buồn bực chán ghét, kiên trì xuất hiện muốn làm mình ghê tởm, đương nhiên Khưu Dịch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thế nào cũng phải làm cậu ta ghê tởm ngược lại chứ, đừng ai thiếu phần ai.
Chuyên nghiệp quá thể.
Lúc nhận được điện thoại của Khưu Ngạn, Biên Nam đã ra cửa, đang ngồi chồm hổm ở bến xe bus chờ xe, cậu dậy quá sớm, còn đi ra ngoài chạy vài vòng.
Thật ra cũng không phải dậy sớm, mà là tối qua cậu ngủ không được.
“Anh muốn ăn điểm tâm không, em đang xếp hàng mua bánh bao đây,” Khưu Ngạn nói trong điện thoại, “Cửa hàng bánh bao ở đầu hẻm nhà em bán bánh bao hấp ăn ngon lắm!”
“Ừ ừ ừ, em đừng gọi điện thoại, nhớ cất kỹ điện thoại đừng để mất.” Biên Nam nói
Giờ này xe ba bánh còn chưa có chứ đừng nói là taxi, Biên Nam ngồi chồm hổm ở bến xe, tựa vào biển quảng cáo suýt ngủ gật luôn mới thấy xe bus tới.
Xe bus cũng không chạy thẳng đến ngõ hẻm nhà Khưu Dịch, còn phải đi một con phố.
Biên Nam xuống xe bus liền đón taxi, không phải cậu lười mà là vì ngủ không ngon, đầu óc lờ đờ, nhiều một bước cũng không muốn đi.
“Chú, có thể đợi ở đây vài phút không? Cháu còn cần dùng xe.” Lúc tới ngõ hẻm chuẩn bị xuống xe, Biên Nam hỏi tài xế.
“Không đợi được cháu ơi, ở đây không cho đỗ xe.” Tài xế lắc đầu.
“Vài phút thôi, cháu đi vào khiêng một người…” Biên Nam nhìn xung quanh, muốn đưa tên Khưu cà thọt tới bệnh viện ắt phải có xe, nhưng ở đây đúng là không thấy chiếc taxi nào, giống hệt bên trường học.
“Không được thật mà,” Tài xế vẫn lắc đầu, đằng sau truyền đến tiếng còi, tài xế quay đầu lại nhìn thử, “Cháu xem đi, còn cản đường người ta nữa kìa.”
“Vậy thôi.” Biên Nam bất đắc dĩ trả tiền xuống xe.
Sau khi taxi lái đi, cậu thấy vừa nãy ấn còi là một chiếc Pickup trắng, chiếc xe kia cứ đỗ ở ven đường như thế.
“Đậu má,” Biên Nam không biết tài xế gạt mình hay xe này vi phạm luật lệ, cậu hét to với người ngồi trong xe, “Ở đây không cho đỗ xe biết không! Cản đường!”
“Cái gì?” Người phụ nữ ngồi ở ghế lái ló đầu ra cửa sổ.
Biên Nam không để ý đến người nọ, trước tiên đến cửa hàng bánh bao nhìn một chút rồi mới xoay người vào hẻm, không nhìn thấy Khưu Ngạn, chắc là mua xong nên về rồi.
Lúc vào sân, Biên Nam nghe Khưu Ngạn đang hát trong nhà, đoán chừng là bài hát trường học dạy, chỉ nghe thầy cô mệt mỏi, uống trà gì gì đó, giọng của Khưu Ngạn rất tốt, giòn vang, đáng tiếc hát không đúng nhịp cho lắm.
“Hát hay ghê,” Khưu Dịch vỗ tay, “Hay đến độ anh quên bài này có nhịp gì luôn…”
Biên Nam đi tới giàn nho kêu một tiếng: “Nhị bảo!”
“A!” Khưu Ngạn rốt cuộc không hát nữa, chạy ra từ trong nhà, “Đại hổ tử!”
“Nghe em hát rồi nha.” Biên Nam nựng mặt nhóc.
“Hát hay không?” Khưu Ngạn mắt sáng ngời nhìn cậu.
“Hay,” Biên Nam cười nói, “Chim cánh cụt cũng nghe được luôn.”
“Chim cánh cụt sao mà nghe được?” Khưu Ngạn có chút mê man kéo Biên Nam vào nhà.
“Nhịp điệu chạy tới Nam Cực luôn rồi chứ gì nữa.” Khưu Dịch nói.
Khưu Ngạn không có cảm giác gì với đánh giá này, ngầm tưởng nó là lời khen, cười thật vui vẻ.
“Chào chú.” Biên Nam chào bố Khưu, sau khi chạm mắt Khưu Dịch thì gật đầu ngồi xuống.
“Làm phiền con rồi,” Bố Khưu nói, đẩy bánh bao tới trước mặt cậu, “Qua đây, ăn chút điểm tâm đi.”
Khưu Dịch đặt ly sữa đậu nành trước mặt Biên Nam, Biên Nam đút bánh bao vào miệng, ậm ờ nói tiếng cám ơn, cầm ly uống một hớp.
“Nóng…” Khưu Dịch còn chưa nói hết câu, Biên Nam đã nhảy bật dậy chạy ra ngoài sân.
Sau khi phun sữa đậu nành ra, cậu lại chỗ vòi nước dùng nước lạnh súc miệng rồi mới trở vào nhà: “Nóng chết tao.”
“Cậu mộng du hả?” Khưu Dịch nói, “Mới vừa hâm nóng, cậu cầm lên không có cảm giác à?”
Biên Nam sờ sờ ly, đúng là rất nóng, cậu mơ mơ màng màng nên không chú ý.
“Tao cứ tưởng nó lạnh.” Biên Nam cầm bánh bao hung hăng cắn một cái.
Ăn chưa được vài miếng, điện thoại di động trên sô pha reo lên, Biên Nam ngồi gần đó nên với tay lấy di động đưa cho Khưu Dịch.
“Chị Mạn?” Khưu Dịch nhận điện thoại.
“Nhà cậu ở đâu thế?” Giọng nói của Tiêu Mạn truyền đến, “Chị đang ở đầu hẻm.”
“Không cần đưa em đâu, em gọi bạn tới rồi.” Khưu Dịch buông bánh bao trong tay, nhìn thoáng qua cửa sân.
Hôm qua Tiêu Mạn gọi điện thoại nói muốn đến thăm Khưu Dịch, Khưu Dịch nói phải đi bệnh viện không có ở nhà, Tiêu Mạn lại nói lái xe đưa cậu đi, cậu từ chối cả buổi, không ngờ hôm nay mới sáng sớm Tiêu Mạn đã tới.
“Có xe tiện lợi hơn, cậu mau nói xem sân nhà cậu ở đâu.” Giọng điệu của Tiêu Mạn rất kiên quyết.
Khưu Dịch im lặng vài giây mới mở miệng: “Ở trong cùng.”
“Bà chủ của tôi tới,” Sau khi cúp điện thoại, Khưu Dịch chống bàn đứng dậy, nắm vai Biên Nam, “Giúp tôi chút.”
“Sao bà chủ lại tới,” Bố Khưu vội đẩy xe lăn muốn ra ngoài, “Vậy không tốt lắm đâu.”
“Bố ở trong nhà là được, bố với nhị bảo ăn trước đi.” Khưu Dịch ngăn cản.
“Ra ngoài tiếp giá hả?” Biên Nam đứng lên đỡ Khưu Dịch, hỏi một câu.
“Ừ.” Khưu Dịch nhảy nhảy.
Bà chủ của Khưu Dịch, hẳn là bà chủ nhà hàng nơi cậu ta làm thuê, cũng chính là nhà hàng nơi hai người đơn độc ẩu đả lần đầu tiên… Chuyện cũ trước kia xông lên não, mỗi lần nhớ tới câu nói khiêu khích của Khưu Dịch, Biên Nam lại có xúc động muốn xắn tay áo đánh trận nữa ngay tại chỗ.
Biên Nam và Khưu Dịch ra vẻ anh em tốt kề vai sát cánh đi ra ngoài sân, lúc Biên Nam định ôm eo Khưu Dịch thì trượt tay mò vào trong áo thun của cậu ta.
Láng mịn thật, Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, nhích lại gần cổ Khưu Dịch ngửi ngửi.
“Làm gì vậy?” Khưu Dịch hỏi.
“Ngửi xem có hôi không, dạo này chắc chưa tắm đâu ha.” Biên Nam hả hê nói, có điều trên người Khưu Dịch lại tản ra mùi thơm xà phòng, còn là bạc hà nữa.
“Tối hôm qua vừa tắm xong,” Khưu Dịch nhếch khóe miệng, “Sớm biết cậu thích mùi này thì giữ lại cho cậu rồi.”
“Mày đó có thấy ghê tởm không vậy,” Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, kéo Khưu Dịch tới cửa, “Bộ dạng này của mày mà cũng tắm được sao, độ khó chắc phải 3.0 nhỉ?”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, Biên Nam thì lại hăng hái đổi sang giọng thuyết minh: “Hiện tại mọi người đang nhìn thấy tuyển thủ đội ngõ hẻm Khưu Dịch, lần này động tác là 305B, xoay người hai vòng rưỡi… Ấy không, lộn ngược hai vòng rưỡi, độ khó 3.0…”
*305B là một động tác trong môn thể thao nhảy cầu, lộn 2 vòng rưỡi. Xem thử
“Chị Mạn.” Khưu Dịch ngẩng đầu gọi với ra ngoài cửa sân.
“Chúng ta đang mong chờ màn trình diễn đặc sắc của cậu ấy…” Biên Nam đỡ Khưu Dịch đi tới cửa, liếc mắt nhìn theo, bà chủ của Khưu Dịch là một người phụ nữ, trông có chút quen mắt.
“Cậu xem kìa, bộ dạng thế này làm sao đi bệnh viện?” Thấy hai người bọn họ, Tiêu Mạn cười cười, “Bạn của cậu hả?”
“Vâng, Biên Nam,” Khưu Dịch đáp lời, rồi lại giới thiệu Tiêu Mạn cho Biên Nam, “Bà chủ nhà hàng tôi làm thuê, chị…”
Khưu Dịch còn chưa nói hết, Biên Nam đã lơ mơ gật đầu với Tiêu Mạn, kêu một tiếng chào dì.
“Dì?” Tiêu Mạn sửng sốt, sau đó cười đến không dừng được, “Khưu Dịch gọi chị mà.”
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, cậu chưa nhìn kỹ người phụ nữ này, chỉ cảm thấy trông cỡ tuổi mẹ mình.
“Vừa rồi ở đầu hẻm có phải là cậu không?” Tiêu Mạn ngắm nghía Biên Nam một chút.
“A?” Lúc này Biên Nam mới nghiêm túc nhìn Tiêu Mạn, phát hiện chị ta chính là người phụ nữ đỗ xe ở đầu hẻm ban nãy.
“Con đi ăn điểm tâm đi,” Khưu Dịch buông lỏng cánh tay đang bá cổ Biên Nam, “Chú và dì Tiêu trò chuyện một chút.”
Ngay trước mặt “dì”, Biên Nam không tiện nổi cáu, cậu vứt Khưu Dịch cho khung cửa rồi xoay người trở vào nhà, thấy Khưu Ngạn ngồi bên bàn chăm chú gặm bánh bao, tâm tình của cậu mới tốt lên.
Khưu Dịch chặn chị Mạn kia ở cửa sân, sau khi nói chuyện vài phút, chị Mạn mới xoay người đi về.
Biên Nam liếc mắt trông thấy Khưu Dịch đang từ từ nhảy trở vào, nhưng cậu ngồi yên chẳng buồn nhúc nhích, nếu không phải Khưu Dịch miệng bậy, nể mặt Khưu Ngạn cậu sẽ đi ra đỡ Khưu Dịch vào.
Sau khi ăn xong một cái bánh bao, Khưu Ngạn ngẩng đầu nhìn lướt qua bên ngoài, nhóc vội chạy ra đỡ Khưu Dịch vào nhà.
“Sao không bảo bà chủ vào nhà ngồi chơi?” Bố Khưu nhìn ra bên ngoài.
“Không cần đâu,” Khưu Dịch nhanh chóng ăn hết một cái bánh bao, nhìn đồng hồ, “Đón xe đi là được, không cần nợ bà chủ một ân huệ.”
Biên Nam định nói tao nấu cho mày bao nhiêu bữa rồi vậy lỗ hết bao nhiêu ân huệ đây, ngẫm lại quyết định không mở miệng, cái này coi như mình tự tìm.
Nản lòng thiệt chứ.
Đi bệnh viện phải đi sớm, gần đây khoa nam đều có thể kín người hết chỗ vào sáng sớm, khoa chỉnh hình cũng thế.
Biên Nam dùng xe lăn đẩy Khưu Dịch ra đầu hẻm, đoạn chạy ra đường cái đón chiếc taxi tới đây.
Khưu Dịch không còn cách nào khác ngồi trong xe ngoại trừ tựa ở ghế sau, Biên Nam chổng mông dìu Khưu Dịch vào, rồi lại kéo ghế sau ra, cho Khưu Dịch vịn vai mình điều chỉnh tư thế ngồi, cuối cùng sắp xếp chân Khưu Dịch ổn thỏa mới coi như xong chuyện.
“Vị thiếu gia này, được chưa vậy?” Biên Nam vịn cửa xe, loay hoay nãy giờ làm cậu đổ cả mồ hôi.
“Bắt đầu khởi giá được rồi.” Khưu Dịch nhìn cậu một cái.
Biên Nam cũng lười cãi lại, cậu mệt đến độ không có tinh thần, chỉ quay đầu dặn dò Khưu Ngạn vài câu, bảo nhóc đẩy xe lăn vào nhà, sau đó lên xe ngồi cạnh ghế tài xế.
Sau khi xe chạy, Biên Nam tựa lưng vào ghế, híp mắt một hồi mới nói: “Có phải mày uống lộn thuốc không, để bà chủ chở tốt quá còn gì, chiếc Pickup của chị ta rộng quá trời, mày nằm ở thùng xe phía sau là được, muốn làm gì thì làm, muốn lăn muốn lộn thế nào thì tùy…”
“Cậu biết cái quái gì.” Khưu Dịch nói.
“Dẹp mày đi, Khưu đại bảo!” Biên Nam kêu to, quay đầu lại nhìn Khưu Dịch, “Tao biết cái trò của mày rồi, tao biết mày muốn phá tao mà, không sao cả, tùy ý mày.”
“Cậu nói nhiều thật.” Khưu Dịch nhịn không được nói một câu.
“Tại mày chưa từng thấy người nói nhiều thôi,” Biên Nam chỉ chỉ tài xế bên cạnh, “Tái xế taxi mới nói nhiều đó, đúng không anh?”
Anh tài xế nhìn Biên Nam một cái: “Hình như anh chưa nói câu nào thì phải.”
Khưu Dịch ngồi ở ghế sau phì cười, Biên Nam cười theo vài tiếng, tựa đầu lên cửa kính không nói nữa.
Hôm nay đúng là cậu nói nhiều thật, mỗi khi không nghỉ ngơi tốt hoặc tâm trạng không tốt, cậu sẽ nói rất là nhiều, từ nhỏ đã có tật xấu này, lúc say xe cũng nói nhiều, dì từng bảo khi còn bé cậu có thể vừa nôn vừa nói không ngừng.
Cũng coi như là kỹ năng đặc biệt.
Từ nhỏ sức khỏe của Biên Nam đã không tệ, rất ít khi vào bệnh viện, sau khi vào trường Thể thao chỉ bị thương vài lần, tính đến giờ đã hai ba năm chưa tới bệnh viện.
Theo chỉ dẫn của Khưu Dịch, Biên Nam chạy lên lầu xuống lầu vài chuyến, cầm phiếu khám bệnh, đỡ Khưu Dịch lên lầu.
Bởi vì ở ngay lầu hai, hai người không định đi thang máy cho xa, dự định đi cầu thang luôn.
Nhưng đi được hai bậc thì Biên Nam dừng lại, chân bó thạch cao của Khưu Dịch đập vào bậc thang cả hai lần.
“Nếu không tao nhấc chân mày, mày nhảy?” Biên Nam nói.
“Tôi đỡ một chân của cậu, cậu nhảy cho tôi xem thử đi.” Khưu Dịch vịn lan can không động đậy.
“Vậy thôi mày nhảy lùi đi.” Biên Nam chỉ huy cậu ta.
Khưu Dịch nhìn Biên Nam: “Cậu làm mẫu cho tôi đi.”
“Làm phiền nhường một chút.” Một người đàn ông huých huých cánh tay Biên Nam.
Biên Nam quay đầu lại, thấy người đàn ông phía sau đang cõng một người muốn lên lầu, cậu và Khưu Dịch đang cản đường.
Biên Nam nhường đường, sau khi nhìn người đàn ông kia đi lên, cậu lại liếc sang Khưu Dịch.
“Trời ơi!” Biên Nam cắn răng một cái, xoay người khom lưng, đưa tay ra sau vẫy vẫy, “Lên đi, nhanh!”
Khưu Dịch nằm úp sấp lên lưng cậu: “Cõng nổi không?”
“Thêm hai người nữa cũng cõng nổi,” Biên Nam giữ chặt chân Khưu Dịch, điều chỉnh tư thế một chút, chạy thật nhanh lên lầu, “Má, sớm biết vậy kéo mày đi thang máy rồi!”
Khưu Dịch không có bị thương ngoài da, không cần đổi thuốc, bác sĩ kiểm tra xong phát hiện thạch cao bị lỏng, vì vậy lại bó thạch cao lần nữa.
Biên Nam ngồi chờ ở một bên, thấy bác sĩ không hài lòng cho lắm, bởi vì Khưu Dịch không nằm yên trên giường treo chân như yêu cầu, ảnh hưởng tiến độ hồi phục.
Khưu Dịch vẫn không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng.
Biên Nam thở dài, tựa vào ghế nhìn xem.
Giọng nói của bác sĩ hệt như niệm chú vậy, cậu nghe mà buồn ngủ.
“Chính cậu phải chú ý một chút, không chịu nằm viện, về nhà lại không nghỉ ngơi cho tốt,” Bác sĩ nhíu mày nhìn Khưu Dịch, “Nếu cậu cảm thấy cái chân này sao cũng được, tôi giúp cậu tháo thạch cao cho cậu chạy bộ luôn đi.”
“Con sẽ chú ý.” Khưu Dịch nói.
“Uống thêm chút thuốc giảm viêm, bảo bạn của cậu…” Bác sĩ viết loạn xạ lên phiếu khám bệnh, lúc quay đầu định nói với Biên Nam thì sửng sốt, “Ngủ thật đó hả?”
Khưu Dịch nhìn sang Biên Nam, phát hiện cậu đang ngồi trên ghế, tư thế ngồi rất đúng chuẩn, nhưng cúi đầu ngủ mất rồi, Khưu Dịch đành phải kêu một tiếng: “Biên Nam.”
Biên Nam không có động tĩnh, bác sĩ đứng dậy đẩy cậu một cái: “Cậu nhóc đừng ngủ…”
Biên Nam đột nhiên ngẩng đầu nhảy bật dậy, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, chạy ra tới hành lang mới sửng sốt, chậm rãi nhảy bước nhỏ về phòng, ngượng ngùng gãi đầu: “Làm sợ hết hồn.”
“Giúp tôi lấy chút thuốc đi.” Khưu Dịch thò tay vào túi quần móc ví đưa cho Biên Nam.
Biên Nam cầm hóa đơn, vỗ lên ví một cái, không nhận, xoay người đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, Biên Nam nhìn di động một chút: “Đừng nấu cơm, lát nữa mua chút gì mang về ăn đi.”
Không đợi Khưu Dịch mở miệng, cậu lại nói thêm một câu: “Để tao mua.”
Khưu Dịch không lên tiếng, Biên Nam đỡ Khưu Dịch đi tới ven đường, mở cửa một chiếc taxi, nhét Khưu Dịch vào trong xe: “Tao muốn ăn sườn xào chua ngọt… Gần nhà mày có tiệm nào ngon không?”
“Không có, cỡ quán ăn ven đường thôi.” Khưu Dịch nói.
“Để tao tìm một lát,” Biên Nam cúi đầu tìm tiệm ăn trong di động, muốn tìm tiệm nào có thể giao hàng tận nơi, “Mày có muốn ăn gì không?”
“Tùy tiện.” Khưu Dịch nói.
“Tao phiền nhất là người khác nói tùy tiện đó,” Biên Nam cau mày, “Tùy đại tiện hay tùy tiểu tiện đây?”
Khưu Dịch cười cười không trả lời.
Biên Nam lục trong di động cả buổi, cuối cùng buồn bực nói: “Trong thời gian này huynh đài đừng nấu cơm nữa, tao rảnh rỗi sẽ qua phụ một tay, không rảnh thì tao gọi bên ngoài giao qua.”
“Hả?” Khưu Dịch cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù Biên Nam không tình nguyện bị ép mới tới, nhưng bây giờ cậu chủ động nói ra những lời này khiến Khưu Dịch không ngờ được.
“Uầy,” Biên Nam quay đầu liếc Khưu Dịch một cái, “Bác sĩ nói mày không ngoan ngoãn nằm trên giường nên không hồi phục tốt còn gì… Mày không cần cảm ơn tao, tao không phải vì mày tao vì nhị bảo thôi.”
Trước đây là sáng sớm rời giường, chuẩn bị cơm trưa cơm tối cho tốt, sau đó đến trường, tan học thì vội vàng đi làm thêm, cuối tuần đi dạy kèm.
Thời gian sắp xếp chật kín, đánh nhau còn phải tận dụng hết mức, kết hợp giữa trốn học và đi muộn về sớm mới có thể loay hoay sang đây…
Hiện giờ chân bị thương, ngoại trừ sáng sớm tỉnh dậy đúng giờ xem chừng Khưu Ngạn dọn dẹp rồi ra ngoài đi học, thời gian khác cậu chỉ có thể nằm trên giường, đọc sách, ngó ngó TV, rỗi rãi buồn chán thì nặn tượng đất.
Giống như nghỉ phép vậy.
Nếu phải nấu cơm thì hơi vất vả, đứng hồi lâu chân sẽ khó chịu.
“Anh hai,” Khưu Ngạn rửa mặt xong, ôm Bumblebee đứng bên giường, “Muốn em ra ngoài mua điểm tâm không?”
“Ừ,” Khưu Dịch thay quần áo, “Ví của anh ở ngoài phòng, em hỏi xem bố muốn ăn gì đi mua đi.”
Khưu Ngạn gật đầu, đi hai bước lại lùi trở về: “Đại hổ tử chừng nào tới?”
“Không biết, hôm qua anh có nói thời gian với cậu ấy chưa nhỉ?” Khưu Dịch suy nghĩ một chút, hôm qua Biên Nam nổi giận đùng đùng đi rất nhanh, cậu không nhớ mình có nói hay chưa.
“Không có,” Khưu Ngạn cúi đầu sờ cánh tay Bumblebee, “Em gọi điện thoại cho anh ấy nha?”
“Em gọi đi, chắc còn chưa dậy đâu.” Khưu Dịch nói.
Thật ra đến bệnh viện kiểm tra gọi Thân Đào tới là được, nhưng nghĩ đến Biên Nam đang cố nén buồn bực chán ghét, kiên trì xuất hiện muốn làm mình ghê tởm, đương nhiên Khưu Dịch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thế nào cũng phải làm cậu ta ghê tởm ngược lại chứ, đừng ai thiếu phần ai.
Chuyên nghiệp quá thể.
Lúc nhận được điện thoại của Khưu Ngạn, Biên Nam đã ra cửa, đang ngồi chồm hổm ở bến xe bus chờ xe, cậu dậy quá sớm, còn đi ra ngoài chạy vài vòng.
Thật ra cũng không phải dậy sớm, mà là tối qua cậu ngủ không được.
“Anh muốn ăn điểm tâm không, em đang xếp hàng mua bánh bao đây,” Khưu Ngạn nói trong điện thoại, “Cửa hàng bánh bao ở đầu hẻm nhà em bán bánh bao hấp ăn ngon lắm!”
“Ừ ừ ừ, em đừng gọi điện thoại, nhớ cất kỹ điện thoại đừng để mất.” Biên Nam nói
Giờ này xe ba bánh còn chưa có chứ đừng nói là taxi, Biên Nam ngồi chồm hổm ở bến xe, tựa vào biển quảng cáo suýt ngủ gật luôn mới thấy xe bus tới.
Xe bus cũng không chạy thẳng đến ngõ hẻm nhà Khưu Dịch, còn phải đi một con phố.
Biên Nam xuống xe bus liền đón taxi, không phải cậu lười mà là vì ngủ không ngon, đầu óc lờ đờ, nhiều một bước cũng không muốn đi.
“Chú, có thể đợi ở đây vài phút không? Cháu còn cần dùng xe.” Lúc tới ngõ hẻm chuẩn bị xuống xe, Biên Nam hỏi tài xế.
“Không đợi được cháu ơi, ở đây không cho đỗ xe.” Tài xế lắc đầu.
“Vài phút thôi, cháu đi vào khiêng một người…” Biên Nam nhìn xung quanh, muốn đưa tên Khưu cà thọt tới bệnh viện ắt phải có xe, nhưng ở đây đúng là không thấy chiếc taxi nào, giống hệt bên trường học.
“Không được thật mà,” Tài xế vẫn lắc đầu, đằng sau truyền đến tiếng còi, tài xế quay đầu lại nhìn thử, “Cháu xem đi, còn cản đường người ta nữa kìa.”
“Vậy thôi.” Biên Nam bất đắc dĩ trả tiền xuống xe.
Sau khi taxi lái đi, cậu thấy vừa nãy ấn còi là một chiếc Pickup trắng, chiếc xe kia cứ đỗ ở ven đường như thế.
“Đậu má,” Biên Nam không biết tài xế gạt mình hay xe này vi phạm luật lệ, cậu hét to với người ngồi trong xe, “Ở đây không cho đỗ xe biết không! Cản đường!”
“Cái gì?” Người phụ nữ ngồi ở ghế lái ló đầu ra cửa sổ.
Biên Nam không để ý đến người nọ, trước tiên đến cửa hàng bánh bao nhìn một chút rồi mới xoay người vào hẻm, không nhìn thấy Khưu Ngạn, chắc là mua xong nên về rồi.
Lúc vào sân, Biên Nam nghe Khưu Ngạn đang hát trong nhà, đoán chừng là bài hát trường học dạy, chỉ nghe thầy cô mệt mỏi, uống trà gì gì đó, giọng của Khưu Ngạn rất tốt, giòn vang, đáng tiếc hát không đúng nhịp cho lắm.
“Hát hay ghê,” Khưu Dịch vỗ tay, “Hay đến độ anh quên bài này có nhịp gì luôn…”
Biên Nam đi tới giàn nho kêu một tiếng: “Nhị bảo!”
“A!” Khưu Ngạn rốt cuộc không hát nữa, chạy ra từ trong nhà, “Đại hổ tử!”
“Nghe em hát rồi nha.” Biên Nam nựng mặt nhóc.
“Hát hay không?” Khưu Ngạn mắt sáng ngời nhìn cậu.
“Hay,” Biên Nam cười nói, “Chim cánh cụt cũng nghe được luôn.”
“Chim cánh cụt sao mà nghe được?” Khưu Ngạn có chút mê man kéo Biên Nam vào nhà.
“Nhịp điệu chạy tới Nam Cực luôn rồi chứ gì nữa.” Khưu Dịch nói.
Khưu Ngạn không có cảm giác gì với đánh giá này, ngầm tưởng nó là lời khen, cười thật vui vẻ.
“Chào chú.” Biên Nam chào bố Khưu, sau khi chạm mắt Khưu Dịch thì gật đầu ngồi xuống.
“Làm phiền con rồi,” Bố Khưu nói, đẩy bánh bao tới trước mặt cậu, “Qua đây, ăn chút điểm tâm đi.”
Khưu Dịch đặt ly sữa đậu nành trước mặt Biên Nam, Biên Nam đút bánh bao vào miệng, ậm ờ nói tiếng cám ơn, cầm ly uống một hớp.
“Nóng…” Khưu Dịch còn chưa nói hết câu, Biên Nam đã nhảy bật dậy chạy ra ngoài sân.
Sau khi phun sữa đậu nành ra, cậu lại chỗ vòi nước dùng nước lạnh súc miệng rồi mới trở vào nhà: “Nóng chết tao.”
“Cậu mộng du hả?” Khưu Dịch nói, “Mới vừa hâm nóng, cậu cầm lên không có cảm giác à?”
Biên Nam sờ sờ ly, đúng là rất nóng, cậu mơ mơ màng màng nên không chú ý.
“Tao cứ tưởng nó lạnh.” Biên Nam cầm bánh bao hung hăng cắn một cái.
Ăn chưa được vài miếng, điện thoại di động trên sô pha reo lên, Biên Nam ngồi gần đó nên với tay lấy di động đưa cho Khưu Dịch.
“Chị Mạn?” Khưu Dịch nhận điện thoại.
“Nhà cậu ở đâu thế?” Giọng nói của Tiêu Mạn truyền đến, “Chị đang ở đầu hẻm.”
“Không cần đưa em đâu, em gọi bạn tới rồi.” Khưu Dịch buông bánh bao trong tay, nhìn thoáng qua cửa sân.
Hôm qua Tiêu Mạn gọi điện thoại nói muốn đến thăm Khưu Dịch, Khưu Dịch nói phải đi bệnh viện không có ở nhà, Tiêu Mạn lại nói lái xe đưa cậu đi, cậu từ chối cả buổi, không ngờ hôm nay mới sáng sớm Tiêu Mạn đã tới.
“Có xe tiện lợi hơn, cậu mau nói xem sân nhà cậu ở đâu.” Giọng điệu của Tiêu Mạn rất kiên quyết.
Khưu Dịch im lặng vài giây mới mở miệng: “Ở trong cùng.”
“Bà chủ của tôi tới,” Sau khi cúp điện thoại, Khưu Dịch chống bàn đứng dậy, nắm vai Biên Nam, “Giúp tôi chút.”
“Sao bà chủ lại tới,” Bố Khưu vội đẩy xe lăn muốn ra ngoài, “Vậy không tốt lắm đâu.”
“Bố ở trong nhà là được, bố với nhị bảo ăn trước đi.” Khưu Dịch ngăn cản.
“Ra ngoài tiếp giá hả?” Biên Nam đứng lên đỡ Khưu Dịch, hỏi một câu.
“Ừ.” Khưu Dịch nhảy nhảy.
Bà chủ của Khưu Dịch, hẳn là bà chủ nhà hàng nơi cậu ta làm thuê, cũng chính là nhà hàng nơi hai người đơn độc ẩu đả lần đầu tiên… Chuyện cũ trước kia xông lên não, mỗi lần nhớ tới câu nói khiêu khích của Khưu Dịch, Biên Nam lại có xúc động muốn xắn tay áo đánh trận nữa ngay tại chỗ.
Biên Nam và Khưu Dịch ra vẻ anh em tốt kề vai sát cánh đi ra ngoài sân, lúc Biên Nam định ôm eo Khưu Dịch thì trượt tay mò vào trong áo thun của cậu ta.
Láng mịn thật, Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, nhích lại gần cổ Khưu Dịch ngửi ngửi.
“Làm gì vậy?” Khưu Dịch hỏi.
“Ngửi xem có hôi không, dạo này chắc chưa tắm đâu ha.” Biên Nam hả hê nói, có điều trên người Khưu Dịch lại tản ra mùi thơm xà phòng, còn là bạc hà nữa.
“Tối hôm qua vừa tắm xong,” Khưu Dịch nhếch khóe miệng, “Sớm biết cậu thích mùi này thì giữ lại cho cậu rồi.”
“Mày đó có thấy ghê tởm không vậy,” Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, kéo Khưu Dịch tới cửa, “Bộ dạng này của mày mà cũng tắm được sao, độ khó chắc phải 3.0 nhỉ?”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, Biên Nam thì lại hăng hái đổi sang giọng thuyết minh: “Hiện tại mọi người đang nhìn thấy tuyển thủ đội ngõ hẻm Khưu Dịch, lần này động tác là 305B, xoay người hai vòng rưỡi… Ấy không, lộn ngược hai vòng rưỡi, độ khó 3.0…”
*305B là một động tác trong môn thể thao nhảy cầu, lộn 2 vòng rưỡi. Xem thử
“Chị Mạn.” Khưu Dịch ngẩng đầu gọi với ra ngoài cửa sân.
“Chúng ta đang mong chờ màn trình diễn đặc sắc của cậu ấy…” Biên Nam đỡ Khưu Dịch đi tới cửa, liếc mắt nhìn theo, bà chủ của Khưu Dịch là một người phụ nữ, trông có chút quen mắt.
“Cậu xem kìa, bộ dạng thế này làm sao đi bệnh viện?” Thấy hai người bọn họ, Tiêu Mạn cười cười, “Bạn của cậu hả?”
“Vâng, Biên Nam,” Khưu Dịch đáp lời, rồi lại giới thiệu Tiêu Mạn cho Biên Nam, “Bà chủ nhà hàng tôi làm thuê, chị…”
Khưu Dịch còn chưa nói hết, Biên Nam đã lơ mơ gật đầu với Tiêu Mạn, kêu một tiếng chào dì.
“Dì?” Tiêu Mạn sửng sốt, sau đó cười đến không dừng được, “Khưu Dịch gọi chị mà.”
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, cậu chưa nhìn kỹ người phụ nữ này, chỉ cảm thấy trông cỡ tuổi mẹ mình.
“Vừa rồi ở đầu hẻm có phải là cậu không?” Tiêu Mạn ngắm nghía Biên Nam một chút.
“A?” Lúc này Biên Nam mới nghiêm túc nhìn Tiêu Mạn, phát hiện chị ta chính là người phụ nữ đỗ xe ở đầu hẻm ban nãy.
“Con đi ăn điểm tâm đi,” Khưu Dịch buông lỏng cánh tay đang bá cổ Biên Nam, “Chú và dì Tiêu trò chuyện một chút.”
Ngay trước mặt “dì”, Biên Nam không tiện nổi cáu, cậu vứt Khưu Dịch cho khung cửa rồi xoay người trở vào nhà, thấy Khưu Ngạn ngồi bên bàn chăm chú gặm bánh bao, tâm tình của cậu mới tốt lên.
Khưu Dịch chặn chị Mạn kia ở cửa sân, sau khi nói chuyện vài phút, chị Mạn mới xoay người đi về.
Biên Nam liếc mắt trông thấy Khưu Dịch đang từ từ nhảy trở vào, nhưng cậu ngồi yên chẳng buồn nhúc nhích, nếu không phải Khưu Dịch miệng bậy, nể mặt Khưu Ngạn cậu sẽ đi ra đỡ Khưu Dịch vào.
Sau khi ăn xong một cái bánh bao, Khưu Ngạn ngẩng đầu nhìn lướt qua bên ngoài, nhóc vội chạy ra đỡ Khưu Dịch vào nhà.
“Sao không bảo bà chủ vào nhà ngồi chơi?” Bố Khưu nhìn ra bên ngoài.
“Không cần đâu,” Khưu Dịch nhanh chóng ăn hết một cái bánh bao, nhìn đồng hồ, “Đón xe đi là được, không cần nợ bà chủ một ân huệ.”
Biên Nam định nói tao nấu cho mày bao nhiêu bữa rồi vậy lỗ hết bao nhiêu ân huệ đây, ngẫm lại quyết định không mở miệng, cái này coi như mình tự tìm.
Nản lòng thiệt chứ.
Đi bệnh viện phải đi sớm, gần đây khoa nam đều có thể kín người hết chỗ vào sáng sớm, khoa chỉnh hình cũng thế.
Biên Nam dùng xe lăn đẩy Khưu Dịch ra đầu hẻm, đoạn chạy ra đường cái đón chiếc taxi tới đây.
Khưu Dịch không còn cách nào khác ngồi trong xe ngoại trừ tựa ở ghế sau, Biên Nam chổng mông dìu Khưu Dịch vào, rồi lại kéo ghế sau ra, cho Khưu Dịch vịn vai mình điều chỉnh tư thế ngồi, cuối cùng sắp xếp chân Khưu Dịch ổn thỏa mới coi như xong chuyện.
“Vị thiếu gia này, được chưa vậy?” Biên Nam vịn cửa xe, loay hoay nãy giờ làm cậu đổ cả mồ hôi.
“Bắt đầu khởi giá được rồi.” Khưu Dịch nhìn cậu một cái.
Biên Nam cũng lười cãi lại, cậu mệt đến độ không có tinh thần, chỉ quay đầu dặn dò Khưu Ngạn vài câu, bảo nhóc đẩy xe lăn vào nhà, sau đó lên xe ngồi cạnh ghế tài xế.
Sau khi xe chạy, Biên Nam tựa lưng vào ghế, híp mắt một hồi mới nói: “Có phải mày uống lộn thuốc không, để bà chủ chở tốt quá còn gì, chiếc Pickup của chị ta rộng quá trời, mày nằm ở thùng xe phía sau là được, muốn làm gì thì làm, muốn lăn muốn lộn thế nào thì tùy…”
“Cậu biết cái quái gì.” Khưu Dịch nói.
“Dẹp mày đi, Khưu đại bảo!” Biên Nam kêu to, quay đầu lại nhìn Khưu Dịch, “Tao biết cái trò của mày rồi, tao biết mày muốn phá tao mà, không sao cả, tùy ý mày.”
“Cậu nói nhiều thật.” Khưu Dịch nhịn không được nói một câu.
“Tại mày chưa từng thấy người nói nhiều thôi,” Biên Nam chỉ chỉ tài xế bên cạnh, “Tái xế taxi mới nói nhiều đó, đúng không anh?”
Anh tài xế nhìn Biên Nam một cái: “Hình như anh chưa nói câu nào thì phải.”
Khưu Dịch ngồi ở ghế sau phì cười, Biên Nam cười theo vài tiếng, tựa đầu lên cửa kính không nói nữa.
Hôm nay đúng là cậu nói nhiều thật, mỗi khi không nghỉ ngơi tốt hoặc tâm trạng không tốt, cậu sẽ nói rất là nhiều, từ nhỏ đã có tật xấu này, lúc say xe cũng nói nhiều, dì từng bảo khi còn bé cậu có thể vừa nôn vừa nói không ngừng.
Cũng coi như là kỹ năng đặc biệt.
Từ nhỏ sức khỏe của Biên Nam đã không tệ, rất ít khi vào bệnh viện, sau khi vào trường Thể thao chỉ bị thương vài lần, tính đến giờ đã hai ba năm chưa tới bệnh viện.
Theo chỉ dẫn của Khưu Dịch, Biên Nam chạy lên lầu xuống lầu vài chuyến, cầm phiếu khám bệnh, đỡ Khưu Dịch lên lầu.
Bởi vì ở ngay lầu hai, hai người không định đi thang máy cho xa, dự định đi cầu thang luôn.
Nhưng đi được hai bậc thì Biên Nam dừng lại, chân bó thạch cao của Khưu Dịch đập vào bậc thang cả hai lần.
“Nếu không tao nhấc chân mày, mày nhảy?” Biên Nam nói.
“Tôi đỡ một chân của cậu, cậu nhảy cho tôi xem thử đi.” Khưu Dịch vịn lan can không động đậy.
“Vậy thôi mày nhảy lùi đi.” Biên Nam chỉ huy cậu ta.
Khưu Dịch nhìn Biên Nam: “Cậu làm mẫu cho tôi đi.”
“Làm phiền nhường một chút.” Một người đàn ông huých huých cánh tay Biên Nam.
Biên Nam quay đầu lại, thấy người đàn ông phía sau đang cõng một người muốn lên lầu, cậu và Khưu Dịch đang cản đường.
Biên Nam nhường đường, sau khi nhìn người đàn ông kia đi lên, cậu lại liếc sang Khưu Dịch.
“Trời ơi!” Biên Nam cắn răng một cái, xoay người khom lưng, đưa tay ra sau vẫy vẫy, “Lên đi, nhanh!”
Khưu Dịch nằm úp sấp lên lưng cậu: “Cõng nổi không?”
“Thêm hai người nữa cũng cõng nổi,” Biên Nam giữ chặt chân Khưu Dịch, điều chỉnh tư thế một chút, chạy thật nhanh lên lầu, “Má, sớm biết vậy kéo mày đi thang máy rồi!”
Khưu Dịch không có bị thương ngoài da, không cần đổi thuốc, bác sĩ kiểm tra xong phát hiện thạch cao bị lỏng, vì vậy lại bó thạch cao lần nữa.
Biên Nam ngồi chờ ở một bên, thấy bác sĩ không hài lòng cho lắm, bởi vì Khưu Dịch không nằm yên trên giường treo chân như yêu cầu, ảnh hưởng tiến độ hồi phục.
Khưu Dịch vẫn không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng.
Biên Nam thở dài, tựa vào ghế nhìn xem.
Giọng nói của bác sĩ hệt như niệm chú vậy, cậu nghe mà buồn ngủ.
“Chính cậu phải chú ý một chút, không chịu nằm viện, về nhà lại không nghỉ ngơi cho tốt,” Bác sĩ nhíu mày nhìn Khưu Dịch, “Nếu cậu cảm thấy cái chân này sao cũng được, tôi giúp cậu tháo thạch cao cho cậu chạy bộ luôn đi.”
“Con sẽ chú ý.” Khưu Dịch nói.
“Uống thêm chút thuốc giảm viêm, bảo bạn của cậu…” Bác sĩ viết loạn xạ lên phiếu khám bệnh, lúc quay đầu định nói với Biên Nam thì sửng sốt, “Ngủ thật đó hả?”
Khưu Dịch nhìn sang Biên Nam, phát hiện cậu đang ngồi trên ghế, tư thế ngồi rất đúng chuẩn, nhưng cúi đầu ngủ mất rồi, Khưu Dịch đành phải kêu một tiếng: “Biên Nam.”
Biên Nam không có động tĩnh, bác sĩ đứng dậy đẩy cậu một cái: “Cậu nhóc đừng ngủ…”
Biên Nam đột nhiên ngẩng đầu nhảy bật dậy, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, chạy ra tới hành lang mới sửng sốt, chậm rãi nhảy bước nhỏ về phòng, ngượng ngùng gãi đầu: “Làm sợ hết hồn.”
“Giúp tôi lấy chút thuốc đi.” Khưu Dịch thò tay vào túi quần móc ví đưa cho Biên Nam.
Biên Nam cầm hóa đơn, vỗ lên ví một cái, không nhận, xoay người đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, Biên Nam nhìn di động một chút: “Đừng nấu cơm, lát nữa mua chút gì mang về ăn đi.”
Không đợi Khưu Dịch mở miệng, cậu lại nói thêm một câu: “Để tao mua.”
Khưu Dịch không lên tiếng, Biên Nam đỡ Khưu Dịch đi tới ven đường, mở cửa một chiếc taxi, nhét Khưu Dịch vào trong xe: “Tao muốn ăn sườn xào chua ngọt… Gần nhà mày có tiệm nào ngon không?”
“Không có, cỡ quán ăn ven đường thôi.” Khưu Dịch nói.
“Để tao tìm một lát,” Biên Nam cúi đầu tìm tiệm ăn trong di động, muốn tìm tiệm nào có thể giao hàng tận nơi, “Mày có muốn ăn gì không?”
“Tùy tiện.” Khưu Dịch nói.
“Tao phiền nhất là người khác nói tùy tiện đó,” Biên Nam cau mày, “Tùy đại tiện hay tùy tiểu tiện đây?”
Khưu Dịch cười cười không trả lời.
Biên Nam lục trong di động cả buổi, cuối cùng buồn bực nói: “Trong thời gian này huynh đài đừng nấu cơm nữa, tao rảnh rỗi sẽ qua phụ một tay, không rảnh thì tao gọi bên ngoài giao qua.”
“Hả?” Khưu Dịch cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù Biên Nam không tình nguyện bị ép mới tới, nhưng bây giờ cậu chủ động nói ra những lời này khiến Khưu Dịch không ngờ được.
“Uầy,” Biên Nam quay đầu liếc Khưu Dịch một cái, “Bác sĩ nói mày không ngoan ngoãn nằm trên giường nên không hồi phục tốt còn gì… Mày không cần cảm ơn tao, tao không phải vì mày tao vì nhị bảo thôi.”