Chương : 38
Biên Nam không trả lời Khưu Dịch, vào sân ngồi xuống ghế nhìn Khưu Ngạn dọn bàn.
Cậu và mẹ ruột không có bao nhiêu cảm tình, bình thường liên lạc cũng ít, thỉnh thoảng bà gọi điện thoại có lẽ cậu sẽ tới thăm một chút, nhưng hầu như lần nào cũng không để lại ký ức gì tốt đẹp.
Tính tình của mẹ không tốt lắm, nói chuyện bao giờ cũng móc mỉa người ta, cậu thật sự không hiểu rốt cuộc mẹ muốn gặp cậu hay là không muốn gặp cậu.
Nhưng hôm nay cậu cảm thấy không nỡ, mẹ sống một mình, lại không có bạn trai, bình thường đánh bài đều tới sòng, hôm nay đột nhiên nghe tiếng đàn ông ở bên cạnh đập đồ, cậu có hơi lo lắng.
Lo lắng mẹ sẽ gặp phiền phức.
Cùng với một đống hậu quả dây chuyền do mẹ gặp phiền phức.
Biên Nam muốn đến xem thử, nhưng loại người mà mẹ thường hay tiếp xúc… không tốt lành gì, nếu Vạn Phi không ra ngoài, cậu nhất định sẽ rủ Vạn Phi cùng đi.
Nếu bây giờ nhất định phải dẫn người qua, chỉ có mình Khưu Dịch, tuy rằng Khưu Dịch biết chuyện nhà cậu, trên lý thuyết cũng đáng tin cậy hơn so với Vạn Phi…
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm số của mẹ một lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Má.” Cậu cau mày nhỏ giọng mắng một câu.
Khưu Dịch ngồi xuống bên cạnh cậu: “Muốn qua xem một chút không? Buổi chiều tôi mới đi dạy thêm, sáng sớm không có gì làm, có thể đi với cậu.”
“Ê này,” Biên Nam nhanh chóng quay mặt sang liếc Khưu Dịch, “Cậu nghe trộm hả?”
“Cần gì nghe trộm,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Nhận điện thoại xong mặt cậu quấn quanh trái đất được hai vòng rồi kìa, gọi lại thì không ai bắt máy.”
“Mẹ tôi…” Biên Nam do dự một chút mới nói, “Nếu không… cậu theo tôi qua xem thử thế nào, tôi sợ mẹ bị người ta đánh.”
Mẹ cậu sống tại khu dân cư ở phía đông thành phố, nhà là do bố mua lúc chia tay, nghe nói năm đó Biên Nam bị nhốt trong WC ở căn nhà này, sau được bố cứu ra.
Biên Nam không có ký ức gì khắc sâu, chỉ là nhiều năm sau nằm mơ, mơ thấy nội dung liên quan đến nhà thì sẽ xuất hiện căn nhà này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mơ thấy WC.
Nhà của mẹ ở lầu một, có thêm một cái sân nhỏ kiểu nửa mở, trong đó có chừng mười chậu hoa cảnh đã chết héo từ lâu.
Trước khi nhấn chuông cửa, Biên Nam đứng ở ngoài nghe ngóng một hồi, trong phòng rất yên tĩnh.
Khưu Dịch sau lưng cậu vươn tay ấn chuông cửa một cái.
Mẹ mặc đồ ngủ ra mở cửa, thấy Biên Nam và Khưu Dịch đứng ngoài cửa thì có hơi giật mình.
“Sao mày lại tới đây?” Mẹ bụm tóc, xoay người trở vào nhà, “Đến xem trò vui nhanh quá nhỉ, đáng tiếc diễn xong rồi.”
“Tôi ở ngoài chờ cậu.” Khưu Dịch nói.
“Ừ.” Biên Nam vào nhà.
“Bạn mới quen à?” Mẹ ngồi trên sô pha, châm điếu thuốc nhìn Biên Nam, “Không phải mày với thằng Vạn Phi lúc nào cũng dính lấy nhau sao.”
Biên Nam không nói chuyện, trong phòng một đống bừa bộn, dưới đất toàn là mảnh vụn thủy tinh, bình hoa và cửa sổ rơi vỡ đầy đất, một bộ trà cụ mà mẹ rất thích cũng bị đập vỡ.
“Nhìn đủ chưa, có muốn chụp hai tấm lưu niệm không?” Mẹ nói.
“Bạn trai mẹ làm à?” Biên Nam hỏi.
Mẹ cầm điếu thuốc nở nụ cười, một lát sau mới đứng dậy, dùng chân đá đống đồ ngổn ngang dưới đất sang một bên, đi qua rót cho Biên Nam ly nước: “Tính tình của ổng không được tốt lắm.”
“Đánh mẹ hả?” Lúc nhận ly nước, Biên Nam nhìn thấy trên cổ tay mẹ có vài vệt đỏ.
“Không, lúc tao quất ổng bị ổng chộp tay,” Mẹ vỗ vỗ vai cậu, lại ngồi xuống ghế sô pha, “Chậc! Mày còn biết chạy tới xem thử, cảm động thật, tốt hơn con chó nhà kế bên nhiều, đụng chuyện chỉ biết chạy.”
“Vậy mẹ mau sinh thêm con chó để đọ với nhà đó đi.” Biên Nam đặt ly xuống, đi về phía cửa.
“Thằng khốn! Mày có giỏi thì nói thêm câu nữa xem!” Mẹ đột nhiên rống một tiếng nhảy dựng lên, điếu thuốc trên tay gần như đụng vào mặt Biên Nam, “Đời này của tao bị bố mày hủy hoại rồi! Sinh con trai bây giờ đối xử với tao như thế đấy!”
Biên Nam không nói lời nào, chỉ tựa ở cạnh bàn nhìn bà.
“Tao nói với mày rồi, Biên Nam,” Mẹ im lặng một hồi, dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực cậu, “Ai cũng có thể xem thường tao, chỉ mày là không.”
“Con không có xem thường mẹ,” Biên Nam nhíu mày, “Con chỉ không biết rốt cuộc mẹ muốn cái gì.”
Mẹ cúi đầu hung hăng hút hai hơi: “Chỗ mày có tiền không?”
Biên Nam suýt bật cười.
“Ổng nhận một công trình nhỏ từ tay người khác, thiếu ít tiền,” Mẹ nhìn cậu, “Chỗ mày có bao nhiêu?”
“Vậy mẹ muốn bao nhiêu?” Biên Nam hỏi.
“Hai trăm ngàn.” Mẹ nói.
“Con đào đâu ra hai trăm ngàn,” Biên Nam nhìn đống mảnh vụn dưới đất, “Ổng có biết mẹ còn căn hộ không?”
Trừ đi cửa hàng và nhà mà trước đó bị mẹ phá mất, mẹ còn đứng tên một căn hộ nhỏ, nằm ở khu vực khá tốt trong thành phố, mẹ cho thuê căn hộ đó, tiền thuê không thấp, nếu như không phá hư nữa, cuộc sống của mẹ sẽ không thành vấn đề.
“Tao đâu có ngu,” Mẹ cười cười, “Nhưng ổng đối xử với tao cũng không tệ lắm, tao muốn giúp ổng một chút, cùng nhau…”
“Con không có hai trăm ngàn.” Biên Nam nói, tốt nghiệp trung học xong mẹ từng làm nhân viên phục vụ vài năm, từ khi quen bố cho đến nay không còn làm việc nữa, Biên Nam không tin mẹ có thể làm được công trình gì với gã đàn ông kia.
“Vậy mày có bao nhiêu, nếu không đủ tiền thì tao bán nhà.” Mẹ cau mày.
“Mẹ còn nói mẹ không ngốc?” Biên Nam nhìn bà, “Con không có tiền, nếu mẹ sống không nổi thì con cho mẹ phí sinh hoạt, con phụng dưỡng mẹ, nhiều tiền hơn con không có.”
“Cút đi,” Mẹ ngồi trở lại ghế sô pha, “Cút đi.”
Biên Nam giật cửa phòng, mẹ ở phía sau lại mắng một câu: “Tao không cần mày nuôi, mày giữ lại nuôi thằng cha với bà dì của mày đi! Cho dù đổi phiên cũng không đến lượt mày nuôi…”
Biên Nam không thấy Khưu Dịch ở ngoài cửa, nhìn chung quanh một lần mới phát hiện Khưu Dịch đang ở cạnh một loạt máy tập thể hình mặt đối mặt chơi máy xoay eo với một bà cụ.
Biên Nam đi tới ngồi lên bập bênh, Khưu Dịch nhảy xuống máy xoay eo, đi qua ngồi đối diện cậu.
“Tán dóc với cụ bà hả?” Biên Nam đạp một cái, bập bênh bay lên.
“Ừ,” Khưu Dịch cũng đạp một cái, “Nói chuyện xong rồi à? Không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì,” Biên Nam buồn bực nói, “Thì là vậy thôi.”
“Cậu với mẹ cậu giống nhau thật.” Khưu Dịch nói.
“Ai cũng bảo thế,” Biên Nam cười cười, “Nhưng mà tôi đen giống bố.”
Chơi bập bênh trong chốc lát, hai người rời khỏi khu dân cư, chậm rãi đi dọc theo đoạn đường về phía trước.
Biên Nam cúi đầu nhìn gạch bông dưới đất, im lặng thật lâu mới hỏi một câu: “Ai làm hỏng đời ai, cậu thấy lời này có ý nghĩa không?”
“Mẹ cậu nói hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Ừ,” Biên Nam cười cười, “Mẹ cứ nói mẹ thật sự yêu bố tôi, bố tôi hủy hoại cả đời mẹ.”
Khưu Dịch không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy không có chuyện ai hủy hoại đời ai, nếu thật sự phải nói, vậy thì chính mẹ hủy hoại gia đình người ta trước,” Tình cảm mà Biên Nam dành cho mẹ rất phức tạp, về điểm này cậu không thể cảm thông với bà, “Dùng tình yêu thật sự làm cớ, chẳng qua cuối cùng chưa hủy hoại toàn bộ thôi, đã thế còn biến mình thành như vậy.”
Biên Nam nghĩ đến lời mẹ nói trước khi ra cửa, ngực thắt lại một cái.
“Tình yêu thật sự à?” Khưu Dịch nói.
“Ừ, tình yêu thật sự đấy,” Biên Nam ngẩng đầu lên nhìn trời, “Loại tình yêu thật sự này có ý nghĩa gì chứ, tình yêu thật sự mà dùng tổn thương người khác làm điều kiện tiên quyết vốn không thể tính là yêu, là ích kỷ thì đúng hơn.”
“Có một vài tình cảm từ khi bắt đầu đã định trước sẽ có người tổn thương, người khác, hoặc là chính bản thân mình,” Khưu Dịch châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Bất luận cậu có muốn hay không.”
“Giống như bố mẹ tôi vậy.” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng.
“Còn người khác nữa.” Khưu Dịch phun ra một ngụm khói.
Biên Nam ngẫm nghĩ: “Ví dụ như?”
“Cậu đoán đi.” Khưu Dịch cười cười với cậu.
“Đồ thần kinh, dù sao tôi cũng không tin mấy thứ tình yêu gì đó,” Biên Nam phất tay, “Kệ nó! Đi thôi, đón xe về, buổi chiều tôi dẫn nhị bảo đi chơi tennis.”
Dẫn Khưu Ngạn đi chơi tennis qua loa vài ngày, Biên Nam bắt đầu sắp xếp cho Khưu Ngạn huấn luyện có bài bản.
Khưu Ngạn khiến cậu rất bất ngờ, cho dù là mấy bài huấn luyện cơ bản tẻ nhạt, nhóc cũng chăm chỉ hoàn thành, có tinh thần hơn đám nhóc học hè nhiều.
Huấn luyện viên cũng tìm Biên Nam, nói tư chất của bạn nhỏ tóc xoăn này không tệ, có muốn luyện tập chính thức không.
Tuy rằng Khưu Ngạn không phải là em ruột của mình, nhưng nghe nhóc được khen ngợi như vậy, Biên Nam vẫn cảm thấy đắc ý.
“Lúc tới đón nhị bảo cậu mua que kem ốc quế cho nó đi,” Biên Nam gọi điện thoại cho Khưu Dịch, “Nó huấn luyện rất chăm chỉ, đáng được thưởng.”
“Ừ, vậy cậu muốn không?” Khưu Dịch cười cười.
“Muốn chứ, tôi cũng chăm chỉ lắm đó.” Biên Nam cười ha ha.
Huấn luyện xong, Biên Nam dẫn Khưu Ngạn đi tới giao lộ cách xa trường học chờ Khưu Dịch.
Lúc Khưu Dịch đạp xe tới, Biên Nam phát hiện xe trắng còn nổi hơn màu xanh lục huỳnh quang nhiều, đứng ở đằng xa là thấy rồi, phải nói là táo bạo cực.
“Anh hai!” Khưu Ngạn chạy tới hô to một tiếng.
Khưu Dịch dừng xe trước mặt nhóc, đưa một que kem ốc quế trong tay cho nhóc: “Nhìn mặt đầy mồ hôi kìa.”
“Cậu giỏi thật,” Biên Nam đi tới, “Kem ốc quế chưa chảy ra nữa.”
“Đạp như điên tới đấy,” Khưu Dịch đưa một que kem ốc quế khác cho Biên Nam, “Xe này phóng nhanh thật.”
“Cậu đáng tin cậy hơn hẳn Vạn Phi,” Biên Nam giơ ngón cái, “Cái thằng kia đưa kem cho tôi bao giờ cũng bị nó cắn qua.”
Khưu Dịch nhanh chóng giật que kem lại, cúi đầu cắn một cái, sau đó đưa trở về: “Nè.”
“Má!” Biên Nam cầm que kem chỉ còn hơn nửa viên kem quát to.
“Sợ cậu không quen ăn nguyên viên kem thôi.” Khưu Dịch cười cười.
“Dẹp đi!” Biên Nam mắng một câu.
Nhìn lại viên kem bị Khưu Dịch cắn qua, Biên Nam đột nhiên cảm thấy có điều khó diễn tả, như thể có chút cảm giác thân mật… không sao nói rõ được.
Giống như đang trong giai đoạn mập mờ với bạn gái, cái loại hưng phấn râm ran khi sóng vai đi cạnh nhau thỉnh thoảng đụng trúng cánh tay ấy.
Cảm giác này làm cho trán Biên Nam nhất thời bốc hơi, cậu vội cúi đầu cắn hai miếng kem.
Gặp quỷ rồi!
Trúng tà chắc luôn!
Kem ở trong miệng nửa ngày không tan, răng Biên Nam tê buốt, mặt cũng ê luôn.
“Đậu má…” Cậu lúng búng nói, “Lạnh chết tôi.”
“Có ai giành với cậu đâu.” Khưu Dịch buồn cười.
Biên Nam không lên tiếng, bụm mặt cố gắng nuốt viên kem xuống.
Ánh mặt trời rọi lên mặt Khưu Dịch, khiến cho đường nét vốn dĩ rõ ràng của cậu ta trở nên càng thêm nổi bật, Biên Nam nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cuối cùng đặt mông ngồi lên một đống gạch ở ven đường: “Ầy, cậu mau đưa nhị bảo về đi, không phải buổi tối còn phải đi làm sao?”
“Ừ,” Sau khi Khưu Ngạn trèo lên chỗ ngồi phía sau, Khưu Dịch quay đầu xe lại, nhìn Biên Nam một lát, “Cậu về nhà hả?”
“Đại hổ tử tới nhà em ăn cơm đi.” Khưu Ngạn nói.
“Không được không được, anh phải về nhà,” Biên Nam vội xua tay, cười với Khưu Ngạn, “Trong tủ lạnh nhà anh còn một đống đồ ăn, nếu không ăn thì hỏng hết.”
Sau khi Khưu Dịch lái đi, Biên Nam lại ngồi trên đống gạch thêm một hồi, mặt hết tê cậu mới đứng dậy.
Nghỉ hè rồi, bên trường học không đón được xe, ngay cả xe ba bánh cũng nghỉ phép, Biên Nam đành phải ngồi xe bus, chuyển ba chuyến xe, còn ngồi lộn một chuyến, tốn gần hai tiếng mới về tới nhà.
Trong nhà không có người, trước khi đi bố có nạp tiền vào thẻ cho cậu, để cậu ra ngoài ăn.
Lúc mẹ đòi tiền cậu nói không có, thật ra là không có hai trăm ngàn, nhưng khoảng một trăm ngàn vẫn có, bố nạp tiền cơm mà giống như rời nhà ba năm vậy.
Cậu không muốn đưa tiền cho mẹ, nói cậu vô tình cũng được, không bằng chó cũng được, cậu cảm thấy với phong cách của mẹ, đưa bao nhiêu tiền cũng không có điểm dừng.
Biên Nam dạo quanh nhà một vòng, tưới nước cho hoa trong phòng khách và phòng làm việc, rồi lại ra sân cầm ống nước tưới hoa cỏ một lượt.
Lần này đi biển là tự lái xe đi, bố và Biên Hạo mỗi người lái một chiếc, vậy nên Biên Hinh Ngữ dẫn luôn con chó yêu quý của mình theo, Biên Nam tưới nước xong ngồi xuống ghế đá, không có con chó liếm tới liếm lui, ngồi ở đây có chút cô đơn.
Trước giờ đến thăm mẹ, lần nào về cũng cảm thấy phiền muộn, chẳng qua lát nữa là quên hết, nhưng hôm nay cứ nghĩ tới mãi.
Mẹ quả nhiên không hổ là mẹ ruột, câu cuối cùng chuẩn xác rạch lên vết thương của cậu.
“Ầy ——” Biên Nam đi đến cái võng bên cạnh, nằm xuống nhẹ nhàng đẩy.
Không thèm nghĩ nữa, dù sao đã như vậy rồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ thứ gì khác đi.
Hình ảnh Khưu Dịch nhếch miệng cười dưới ánh mặt trời thoảng qua trước mắt Biên Nam.
Lòng cậu không kiềm chế được rung động một trận, chẳng đợi cậu đổi sang cảnh khác, hình ảnh Khưu Dịch ngồi dưới ánh đèn khiến cậu nhịn không được muốn hôn lại xộc ra.
“Mẹ nó.” Biên Nam vội ngồi dậy muốn đi ăn chút gì đó để dời đi lực chú ý.
Một chân của cậu vừa chạm đất, chân còn lại mắc trên võng, võng đột nhiên trợt ra sau, gót chân mắc trên võng bị kéo theo, trong chớp mắt làm cậu xoạc chân ngồi bệt dưới đất.
“Dẻo dai gớm!” Biên Nam cắn răng khen mình một câu, nửa ngày sau mới ngọ nguậy đứng dậy.
Đùi vừa bị kéo căng, đi phải bước ngang, lúc đi ngang qua gương, Biên Nam liếc nhìn một cái, phải nói là ngầu hết biết.
Hôm nay Khưu Dịch bận tối mặt, có người tổ chức tiệc khánh công trong nhà hàng, bao hết cả tầng hai, khách tương đối nhiều, lầu hai phục vụ không nổi, nhóm Khưu Dịch ở lầu một bị kêu lên hỗ trợ, chạy khắp lầu trên lầu dưới.
Đợi đến khi lầu hai tản đi bớt, Khưu Dịch mới được nghỉ ngơi lần đầu tiên trong đêm.
Cậu đi vòng ra cửa sau hút thuốc, lấy điện thoại di động ra xem thử, có một cuộc gọi nhỡ của Thân Đào.
Thân Đào vừa nghỉ hè đã về quê, tháng sau mới trở lên.
Khưu Dịch bấm gọi lại: “Chơi đã không?”
“Đã cái mông,” Thân Đào cười nói, “Ngày nào cũng xách giỏ cho mấy bà dì.”
“Tập luyện một chút, làm nền tảng để sau này xách giỏ cho vợ.” Khưu Dịch cười cười.
“Vậy mày luyện cách đừng có trưng bản mặt lạnh với con gái trước đi… Thôi bỏ qua không nói cái này,” Thân Đào thở dài, “Hôm đó gửi tin nhắn chúc mày sinh nhật vui vẻ cũng không thèm trả lời, tao còn chờ cả buổi.”
“Uống bia ngủ quên.” Khưu Dịch nói.
“Uống bia?” Thân Đào sửng sốt, “Với ai, với chú à?”
Không đợi Khưu Dịch mở miệng, Thân Đào nói tiếp: “Hay là… Biên Nam?”
“Ừ.” Khưu Dịch hít một hơi thuốc, đáp lời.
Thân Đào im lặng, qua một hồi mới thấp giọng nói: “Có phải mày…”
“Không,” Khưu Dịch cắt lời cậu ta, “Chỉ là bạn thôi, cũng như mày vậy.”
“Tao cũng không tiện nói gì nhiều, đây là chuyện của mày,” Thân Đào nói một cách vất vả, giống như không biết nên diễn đạt thế nào, “Dù sao thì chuyện này, hai chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy… Nếu đổi thành người khác tao thật sự khó mà hiểu nổi.”
“Chính tao còn không hiểu mình đây,” Khưu Dịch dập thuốc, ném đầu thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, “Chỉ là bạn thôi.”
“Tao có mua cho mày một bộ công cụ.” Thân Đào đổi đề tài.
“Công cụ gì vậy, sao nghe lưu manh thế.” Khưu Dịch cười cười.
“Má, mày đúng là,” Thân Đào nói, “Cái bộ công cụ làm tượng đất hồi xưa của mày chẳng phải không thuận tay sao, tao mua cho mày một bộ mới, khi nào về đưa cho mày xem thử xài được hay không.”
“Tao không có thời gian làm mấy cái đó.” Khưu Dịch thở dài.
“Vậy thì cứ để đấy, đâu có hạn sử dụng đâu.”
“Cảm ơn.”
Đúng là lâu lắm rồi chưa làm tượng đất, cũng tại không có thời gian, làm mấy thứ này cần rất nhiều thời gian, còn phải tĩnh tâm nữa.
Lúc Khưu Dịch về đến nhà, bố và Khưu Ngạn đã ngủ hết, cậu ngồi xuống trước bàn, cầm tượng đất làm cho mẹ lên ngắm nghía, cái này tốn nhiều thời gian nhất, bởi vì lúc làm Khưu Dịch đã không còn nhớ rõ hình dáng của mẹ.
Rõ ràng cảm thấy đã khắc sâu trong lòng, nhưng bắt tay vào làm cứ hết lần này tới lần khác nhớ không rõ.
Lâu quá rồi.
Khưu Dịch đặt tượng đất xuống, cầm lịch lật vài tờ, sinh nhật của Biên Nam là trước khi vào học, làm một cái không biết có đủ thời gian hay không.
Cậu và mẹ ruột không có bao nhiêu cảm tình, bình thường liên lạc cũng ít, thỉnh thoảng bà gọi điện thoại có lẽ cậu sẽ tới thăm một chút, nhưng hầu như lần nào cũng không để lại ký ức gì tốt đẹp.
Tính tình của mẹ không tốt lắm, nói chuyện bao giờ cũng móc mỉa người ta, cậu thật sự không hiểu rốt cuộc mẹ muốn gặp cậu hay là không muốn gặp cậu.
Nhưng hôm nay cậu cảm thấy không nỡ, mẹ sống một mình, lại không có bạn trai, bình thường đánh bài đều tới sòng, hôm nay đột nhiên nghe tiếng đàn ông ở bên cạnh đập đồ, cậu có hơi lo lắng.
Lo lắng mẹ sẽ gặp phiền phức.
Cùng với một đống hậu quả dây chuyền do mẹ gặp phiền phức.
Biên Nam muốn đến xem thử, nhưng loại người mà mẹ thường hay tiếp xúc… không tốt lành gì, nếu Vạn Phi không ra ngoài, cậu nhất định sẽ rủ Vạn Phi cùng đi.
Nếu bây giờ nhất định phải dẫn người qua, chỉ có mình Khưu Dịch, tuy rằng Khưu Dịch biết chuyện nhà cậu, trên lý thuyết cũng đáng tin cậy hơn so với Vạn Phi…
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm số của mẹ một lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Má.” Cậu cau mày nhỏ giọng mắng một câu.
Khưu Dịch ngồi xuống bên cạnh cậu: “Muốn qua xem một chút không? Buổi chiều tôi mới đi dạy thêm, sáng sớm không có gì làm, có thể đi với cậu.”
“Ê này,” Biên Nam nhanh chóng quay mặt sang liếc Khưu Dịch, “Cậu nghe trộm hả?”
“Cần gì nghe trộm,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Nhận điện thoại xong mặt cậu quấn quanh trái đất được hai vòng rồi kìa, gọi lại thì không ai bắt máy.”
“Mẹ tôi…” Biên Nam do dự một chút mới nói, “Nếu không… cậu theo tôi qua xem thử thế nào, tôi sợ mẹ bị người ta đánh.”
Mẹ cậu sống tại khu dân cư ở phía đông thành phố, nhà là do bố mua lúc chia tay, nghe nói năm đó Biên Nam bị nhốt trong WC ở căn nhà này, sau được bố cứu ra.
Biên Nam không có ký ức gì khắc sâu, chỉ là nhiều năm sau nằm mơ, mơ thấy nội dung liên quan đến nhà thì sẽ xuất hiện căn nhà này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mơ thấy WC.
Nhà của mẹ ở lầu một, có thêm một cái sân nhỏ kiểu nửa mở, trong đó có chừng mười chậu hoa cảnh đã chết héo từ lâu.
Trước khi nhấn chuông cửa, Biên Nam đứng ở ngoài nghe ngóng một hồi, trong phòng rất yên tĩnh.
Khưu Dịch sau lưng cậu vươn tay ấn chuông cửa một cái.
Mẹ mặc đồ ngủ ra mở cửa, thấy Biên Nam và Khưu Dịch đứng ngoài cửa thì có hơi giật mình.
“Sao mày lại tới đây?” Mẹ bụm tóc, xoay người trở vào nhà, “Đến xem trò vui nhanh quá nhỉ, đáng tiếc diễn xong rồi.”
“Tôi ở ngoài chờ cậu.” Khưu Dịch nói.
“Ừ.” Biên Nam vào nhà.
“Bạn mới quen à?” Mẹ ngồi trên sô pha, châm điếu thuốc nhìn Biên Nam, “Không phải mày với thằng Vạn Phi lúc nào cũng dính lấy nhau sao.”
Biên Nam không nói chuyện, trong phòng một đống bừa bộn, dưới đất toàn là mảnh vụn thủy tinh, bình hoa và cửa sổ rơi vỡ đầy đất, một bộ trà cụ mà mẹ rất thích cũng bị đập vỡ.
“Nhìn đủ chưa, có muốn chụp hai tấm lưu niệm không?” Mẹ nói.
“Bạn trai mẹ làm à?” Biên Nam hỏi.
Mẹ cầm điếu thuốc nở nụ cười, một lát sau mới đứng dậy, dùng chân đá đống đồ ngổn ngang dưới đất sang một bên, đi qua rót cho Biên Nam ly nước: “Tính tình của ổng không được tốt lắm.”
“Đánh mẹ hả?” Lúc nhận ly nước, Biên Nam nhìn thấy trên cổ tay mẹ có vài vệt đỏ.
“Không, lúc tao quất ổng bị ổng chộp tay,” Mẹ vỗ vỗ vai cậu, lại ngồi xuống ghế sô pha, “Chậc! Mày còn biết chạy tới xem thử, cảm động thật, tốt hơn con chó nhà kế bên nhiều, đụng chuyện chỉ biết chạy.”
“Vậy mẹ mau sinh thêm con chó để đọ với nhà đó đi.” Biên Nam đặt ly xuống, đi về phía cửa.
“Thằng khốn! Mày có giỏi thì nói thêm câu nữa xem!” Mẹ đột nhiên rống một tiếng nhảy dựng lên, điếu thuốc trên tay gần như đụng vào mặt Biên Nam, “Đời này của tao bị bố mày hủy hoại rồi! Sinh con trai bây giờ đối xử với tao như thế đấy!”
Biên Nam không nói lời nào, chỉ tựa ở cạnh bàn nhìn bà.
“Tao nói với mày rồi, Biên Nam,” Mẹ im lặng một hồi, dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực cậu, “Ai cũng có thể xem thường tao, chỉ mày là không.”
“Con không có xem thường mẹ,” Biên Nam nhíu mày, “Con chỉ không biết rốt cuộc mẹ muốn cái gì.”
Mẹ cúi đầu hung hăng hút hai hơi: “Chỗ mày có tiền không?”
Biên Nam suýt bật cười.
“Ổng nhận một công trình nhỏ từ tay người khác, thiếu ít tiền,” Mẹ nhìn cậu, “Chỗ mày có bao nhiêu?”
“Vậy mẹ muốn bao nhiêu?” Biên Nam hỏi.
“Hai trăm ngàn.” Mẹ nói.
“Con đào đâu ra hai trăm ngàn,” Biên Nam nhìn đống mảnh vụn dưới đất, “Ổng có biết mẹ còn căn hộ không?”
Trừ đi cửa hàng và nhà mà trước đó bị mẹ phá mất, mẹ còn đứng tên một căn hộ nhỏ, nằm ở khu vực khá tốt trong thành phố, mẹ cho thuê căn hộ đó, tiền thuê không thấp, nếu như không phá hư nữa, cuộc sống của mẹ sẽ không thành vấn đề.
“Tao đâu có ngu,” Mẹ cười cười, “Nhưng ổng đối xử với tao cũng không tệ lắm, tao muốn giúp ổng một chút, cùng nhau…”
“Con không có hai trăm ngàn.” Biên Nam nói, tốt nghiệp trung học xong mẹ từng làm nhân viên phục vụ vài năm, từ khi quen bố cho đến nay không còn làm việc nữa, Biên Nam không tin mẹ có thể làm được công trình gì với gã đàn ông kia.
“Vậy mày có bao nhiêu, nếu không đủ tiền thì tao bán nhà.” Mẹ cau mày.
“Mẹ còn nói mẹ không ngốc?” Biên Nam nhìn bà, “Con không có tiền, nếu mẹ sống không nổi thì con cho mẹ phí sinh hoạt, con phụng dưỡng mẹ, nhiều tiền hơn con không có.”
“Cút đi,” Mẹ ngồi trở lại ghế sô pha, “Cút đi.”
Biên Nam giật cửa phòng, mẹ ở phía sau lại mắng một câu: “Tao không cần mày nuôi, mày giữ lại nuôi thằng cha với bà dì của mày đi! Cho dù đổi phiên cũng không đến lượt mày nuôi…”
Biên Nam không thấy Khưu Dịch ở ngoài cửa, nhìn chung quanh một lần mới phát hiện Khưu Dịch đang ở cạnh một loạt máy tập thể hình mặt đối mặt chơi máy xoay eo với một bà cụ.
Biên Nam đi tới ngồi lên bập bênh, Khưu Dịch nhảy xuống máy xoay eo, đi qua ngồi đối diện cậu.
“Tán dóc với cụ bà hả?” Biên Nam đạp một cái, bập bênh bay lên.
“Ừ,” Khưu Dịch cũng đạp một cái, “Nói chuyện xong rồi à? Không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì,” Biên Nam buồn bực nói, “Thì là vậy thôi.”
“Cậu với mẹ cậu giống nhau thật.” Khưu Dịch nói.
“Ai cũng bảo thế,” Biên Nam cười cười, “Nhưng mà tôi đen giống bố.”
Chơi bập bênh trong chốc lát, hai người rời khỏi khu dân cư, chậm rãi đi dọc theo đoạn đường về phía trước.
Biên Nam cúi đầu nhìn gạch bông dưới đất, im lặng thật lâu mới hỏi một câu: “Ai làm hỏng đời ai, cậu thấy lời này có ý nghĩa không?”
“Mẹ cậu nói hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Ừ,” Biên Nam cười cười, “Mẹ cứ nói mẹ thật sự yêu bố tôi, bố tôi hủy hoại cả đời mẹ.”
Khưu Dịch không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy không có chuyện ai hủy hoại đời ai, nếu thật sự phải nói, vậy thì chính mẹ hủy hoại gia đình người ta trước,” Tình cảm mà Biên Nam dành cho mẹ rất phức tạp, về điểm này cậu không thể cảm thông với bà, “Dùng tình yêu thật sự làm cớ, chẳng qua cuối cùng chưa hủy hoại toàn bộ thôi, đã thế còn biến mình thành như vậy.”
Biên Nam nghĩ đến lời mẹ nói trước khi ra cửa, ngực thắt lại một cái.
“Tình yêu thật sự à?” Khưu Dịch nói.
“Ừ, tình yêu thật sự đấy,” Biên Nam ngẩng đầu lên nhìn trời, “Loại tình yêu thật sự này có ý nghĩa gì chứ, tình yêu thật sự mà dùng tổn thương người khác làm điều kiện tiên quyết vốn không thể tính là yêu, là ích kỷ thì đúng hơn.”
“Có một vài tình cảm từ khi bắt đầu đã định trước sẽ có người tổn thương, người khác, hoặc là chính bản thân mình,” Khưu Dịch châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Bất luận cậu có muốn hay không.”
“Giống như bố mẹ tôi vậy.” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng.
“Còn người khác nữa.” Khưu Dịch phun ra một ngụm khói.
Biên Nam ngẫm nghĩ: “Ví dụ như?”
“Cậu đoán đi.” Khưu Dịch cười cười với cậu.
“Đồ thần kinh, dù sao tôi cũng không tin mấy thứ tình yêu gì đó,” Biên Nam phất tay, “Kệ nó! Đi thôi, đón xe về, buổi chiều tôi dẫn nhị bảo đi chơi tennis.”
Dẫn Khưu Ngạn đi chơi tennis qua loa vài ngày, Biên Nam bắt đầu sắp xếp cho Khưu Ngạn huấn luyện có bài bản.
Khưu Ngạn khiến cậu rất bất ngờ, cho dù là mấy bài huấn luyện cơ bản tẻ nhạt, nhóc cũng chăm chỉ hoàn thành, có tinh thần hơn đám nhóc học hè nhiều.
Huấn luyện viên cũng tìm Biên Nam, nói tư chất của bạn nhỏ tóc xoăn này không tệ, có muốn luyện tập chính thức không.
Tuy rằng Khưu Ngạn không phải là em ruột của mình, nhưng nghe nhóc được khen ngợi như vậy, Biên Nam vẫn cảm thấy đắc ý.
“Lúc tới đón nhị bảo cậu mua que kem ốc quế cho nó đi,” Biên Nam gọi điện thoại cho Khưu Dịch, “Nó huấn luyện rất chăm chỉ, đáng được thưởng.”
“Ừ, vậy cậu muốn không?” Khưu Dịch cười cười.
“Muốn chứ, tôi cũng chăm chỉ lắm đó.” Biên Nam cười ha ha.
Huấn luyện xong, Biên Nam dẫn Khưu Ngạn đi tới giao lộ cách xa trường học chờ Khưu Dịch.
Lúc Khưu Dịch đạp xe tới, Biên Nam phát hiện xe trắng còn nổi hơn màu xanh lục huỳnh quang nhiều, đứng ở đằng xa là thấy rồi, phải nói là táo bạo cực.
“Anh hai!” Khưu Ngạn chạy tới hô to một tiếng.
Khưu Dịch dừng xe trước mặt nhóc, đưa một que kem ốc quế trong tay cho nhóc: “Nhìn mặt đầy mồ hôi kìa.”
“Cậu giỏi thật,” Biên Nam đi tới, “Kem ốc quế chưa chảy ra nữa.”
“Đạp như điên tới đấy,” Khưu Dịch đưa một que kem ốc quế khác cho Biên Nam, “Xe này phóng nhanh thật.”
“Cậu đáng tin cậy hơn hẳn Vạn Phi,” Biên Nam giơ ngón cái, “Cái thằng kia đưa kem cho tôi bao giờ cũng bị nó cắn qua.”
Khưu Dịch nhanh chóng giật que kem lại, cúi đầu cắn một cái, sau đó đưa trở về: “Nè.”
“Má!” Biên Nam cầm que kem chỉ còn hơn nửa viên kem quát to.
“Sợ cậu không quen ăn nguyên viên kem thôi.” Khưu Dịch cười cười.
“Dẹp đi!” Biên Nam mắng một câu.
Nhìn lại viên kem bị Khưu Dịch cắn qua, Biên Nam đột nhiên cảm thấy có điều khó diễn tả, như thể có chút cảm giác thân mật… không sao nói rõ được.
Giống như đang trong giai đoạn mập mờ với bạn gái, cái loại hưng phấn râm ran khi sóng vai đi cạnh nhau thỉnh thoảng đụng trúng cánh tay ấy.
Cảm giác này làm cho trán Biên Nam nhất thời bốc hơi, cậu vội cúi đầu cắn hai miếng kem.
Gặp quỷ rồi!
Trúng tà chắc luôn!
Kem ở trong miệng nửa ngày không tan, răng Biên Nam tê buốt, mặt cũng ê luôn.
“Đậu má…” Cậu lúng búng nói, “Lạnh chết tôi.”
“Có ai giành với cậu đâu.” Khưu Dịch buồn cười.
Biên Nam không lên tiếng, bụm mặt cố gắng nuốt viên kem xuống.
Ánh mặt trời rọi lên mặt Khưu Dịch, khiến cho đường nét vốn dĩ rõ ràng của cậu ta trở nên càng thêm nổi bật, Biên Nam nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cuối cùng đặt mông ngồi lên một đống gạch ở ven đường: “Ầy, cậu mau đưa nhị bảo về đi, không phải buổi tối còn phải đi làm sao?”
“Ừ,” Sau khi Khưu Ngạn trèo lên chỗ ngồi phía sau, Khưu Dịch quay đầu xe lại, nhìn Biên Nam một lát, “Cậu về nhà hả?”
“Đại hổ tử tới nhà em ăn cơm đi.” Khưu Ngạn nói.
“Không được không được, anh phải về nhà,” Biên Nam vội xua tay, cười với Khưu Ngạn, “Trong tủ lạnh nhà anh còn một đống đồ ăn, nếu không ăn thì hỏng hết.”
Sau khi Khưu Dịch lái đi, Biên Nam lại ngồi trên đống gạch thêm một hồi, mặt hết tê cậu mới đứng dậy.
Nghỉ hè rồi, bên trường học không đón được xe, ngay cả xe ba bánh cũng nghỉ phép, Biên Nam đành phải ngồi xe bus, chuyển ba chuyến xe, còn ngồi lộn một chuyến, tốn gần hai tiếng mới về tới nhà.
Trong nhà không có người, trước khi đi bố có nạp tiền vào thẻ cho cậu, để cậu ra ngoài ăn.
Lúc mẹ đòi tiền cậu nói không có, thật ra là không có hai trăm ngàn, nhưng khoảng một trăm ngàn vẫn có, bố nạp tiền cơm mà giống như rời nhà ba năm vậy.
Cậu không muốn đưa tiền cho mẹ, nói cậu vô tình cũng được, không bằng chó cũng được, cậu cảm thấy với phong cách của mẹ, đưa bao nhiêu tiền cũng không có điểm dừng.
Biên Nam dạo quanh nhà một vòng, tưới nước cho hoa trong phòng khách và phòng làm việc, rồi lại ra sân cầm ống nước tưới hoa cỏ một lượt.
Lần này đi biển là tự lái xe đi, bố và Biên Hạo mỗi người lái một chiếc, vậy nên Biên Hinh Ngữ dẫn luôn con chó yêu quý của mình theo, Biên Nam tưới nước xong ngồi xuống ghế đá, không có con chó liếm tới liếm lui, ngồi ở đây có chút cô đơn.
Trước giờ đến thăm mẹ, lần nào về cũng cảm thấy phiền muộn, chẳng qua lát nữa là quên hết, nhưng hôm nay cứ nghĩ tới mãi.
Mẹ quả nhiên không hổ là mẹ ruột, câu cuối cùng chuẩn xác rạch lên vết thương của cậu.
“Ầy ——” Biên Nam đi đến cái võng bên cạnh, nằm xuống nhẹ nhàng đẩy.
Không thèm nghĩ nữa, dù sao đã như vậy rồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ thứ gì khác đi.
Hình ảnh Khưu Dịch nhếch miệng cười dưới ánh mặt trời thoảng qua trước mắt Biên Nam.
Lòng cậu không kiềm chế được rung động một trận, chẳng đợi cậu đổi sang cảnh khác, hình ảnh Khưu Dịch ngồi dưới ánh đèn khiến cậu nhịn không được muốn hôn lại xộc ra.
“Mẹ nó.” Biên Nam vội ngồi dậy muốn đi ăn chút gì đó để dời đi lực chú ý.
Một chân của cậu vừa chạm đất, chân còn lại mắc trên võng, võng đột nhiên trợt ra sau, gót chân mắc trên võng bị kéo theo, trong chớp mắt làm cậu xoạc chân ngồi bệt dưới đất.
“Dẻo dai gớm!” Biên Nam cắn răng khen mình một câu, nửa ngày sau mới ngọ nguậy đứng dậy.
Đùi vừa bị kéo căng, đi phải bước ngang, lúc đi ngang qua gương, Biên Nam liếc nhìn một cái, phải nói là ngầu hết biết.
Hôm nay Khưu Dịch bận tối mặt, có người tổ chức tiệc khánh công trong nhà hàng, bao hết cả tầng hai, khách tương đối nhiều, lầu hai phục vụ không nổi, nhóm Khưu Dịch ở lầu một bị kêu lên hỗ trợ, chạy khắp lầu trên lầu dưới.
Đợi đến khi lầu hai tản đi bớt, Khưu Dịch mới được nghỉ ngơi lần đầu tiên trong đêm.
Cậu đi vòng ra cửa sau hút thuốc, lấy điện thoại di động ra xem thử, có một cuộc gọi nhỡ của Thân Đào.
Thân Đào vừa nghỉ hè đã về quê, tháng sau mới trở lên.
Khưu Dịch bấm gọi lại: “Chơi đã không?”
“Đã cái mông,” Thân Đào cười nói, “Ngày nào cũng xách giỏ cho mấy bà dì.”
“Tập luyện một chút, làm nền tảng để sau này xách giỏ cho vợ.” Khưu Dịch cười cười.
“Vậy mày luyện cách đừng có trưng bản mặt lạnh với con gái trước đi… Thôi bỏ qua không nói cái này,” Thân Đào thở dài, “Hôm đó gửi tin nhắn chúc mày sinh nhật vui vẻ cũng không thèm trả lời, tao còn chờ cả buổi.”
“Uống bia ngủ quên.” Khưu Dịch nói.
“Uống bia?” Thân Đào sửng sốt, “Với ai, với chú à?”
Không đợi Khưu Dịch mở miệng, Thân Đào nói tiếp: “Hay là… Biên Nam?”
“Ừ.” Khưu Dịch hít một hơi thuốc, đáp lời.
Thân Đào im lặng, qua một hồi mới thấp giọng nói: “Có phải mày…”
“Không,” Khưu Dịch cắt lời cậu ta, “Chỉ là bạn thôi, cũng như mày vậy.”
“Tao cũng không tiện nói gì nhiều, đây là chuyện của mày,” Thân Đào nói một cách vất vả, giống như không biết nên diễn đạt thế nào, “Dù sao thì chuyện này, hai chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy… Nếu đổi thành người khác tao thật sự khó mà hiểu nổi.”
“Chính tao còn không hiểu mình đây,” Khưu Dịch dập thuốc, ném đầu thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, “Chỉ là bạn thôi.”
“Tao có mua cho mày một bộ công cụ.” Thân Đào đổi đề tài.
“Công cụ gì vậy, sao nghe lưu manh thế.” Khưu Dịch cười cười.
“Má, mày đúng là,” Thân Đào nói, “Cái bộ công cụ làm tượng đất hồi xưa của mày chẳng phải không thuận tay sao, tao mua cho mày một bộ mới, khi nào về đưa cho mày xem thử xài được hay không.”
“Tao không có thời gian làm mấy cái đó.” Khưu Dịch thở dài.
“Vậy thì cứ để đấy, đâu có hạn sử dụng đâu.”
“Cảm ơn.”
Đúng là lâu lắm rồi chưa làm tượng đất, cũng tại không có thời gian, làm mấy thứ này cần rất nhiều thời gian, còn phải tĩnh tâm nữa.
Lúc Khưu Dịch về đến nhà, bố và Khưu Ngạn đã ngủ hết, cậu ngồi xuống trước bàn, cầm tượng đất làm cho mẹ lên ngắm nghía, cái này tốn nhiều thời gian nhất, bởi vì lúc làm Khưu Dịch đã không còn nhớ rõ hình dáng của mẹ.
Rõ ràng cảm thấy đã khắc sâu trong lòng, nhưng bắt tay vào làm cứ hết lần này tới lần khác nhớ không rõ.
Lâu quá rồi.
Khưu Dịch đặt tượng đất xuống, cầm lịch lật vài tờ, sinh nhật của Biên Nam là trước khi vào học, làm một cái không biết có đủ thời gian hay không.