Chương : 29
Edit: Miu Linh
Beta: Min Ngốc
Vốn là Dương Thiệu đã xoay người đi về phía cầu thang, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu về phía vệ vũ nói: "Đúng rồi, cậu cùng tôi trở về, giúp tôi khuyên nhủ Tiểu Dương, hình như em ấy không muốn trở về sơn trang, đang cáu kỉnh, ba mẹ tôi không có biện pháp, giúp một chuyện đi." Thật ra thì Dương Thiệu cũng không muốn về nhà nhìn ông ngoại, nhưng không đi trở về thì mẹ nhất định ra bắt xe buýt trở về, đành lê tấm thân mà theo ý trưởng bối.
“Tiểu Dương không muốn trở về sơn trang sao. . . . . . , "đã biết, tôi với cậu cùng đi." Vệ vũ lười đem giấy Tuyên Thành cuốn vào trong quyển đồng, trực tiếp cầm đi.
Nhìn vệ vũ thô lỗ đối đãi với tác phẩm thư pháp, vội vã hấp tấp chạy đi hướng Dương gia, lúc này Dương Thiệu lại cảm thấy, không nghĩ tới nhìn đần đần như Tiểu Dương, mới là phái nữ mạnh nhất. . . . . , có thể đem loại người ngoan độc lợi hại như Vệ Vũ tóm gọn.
***** Dương mẹ vừa nhìn thấy Vệ Vũ vào nhà, khuôn mặt vốn đang lo âu liền nở nụ cười ngay lập tức ."Thật tốt quá, Vệ Vũ đã đến rồi, giúp dì khuyên nhủ Tiểu Dương, dì đã nói hết lời nó cũng không chịu thay quần áo ra cửa, bây giờ đang cáu kỉnh trên lầu đó." Dương mẹ hiểu Tiểu Dương không thích ông ngoại, nên rất ít yêu cầu trở về, nhưng ngày xưa cũng chưa từng bướng bỉnh như vậy, nói cái gì cũng không chịu ra khỏi phòng.
Luôn lấy chuyện của Tiểu Dương là việc chính ba ba không nhịn được giúp Tiểu Dương nói chuyện: "Tiểu Dương không muốn đi thì thôi, ở nhà đọc sách cũng rất tốt. . . . . ." Giọng nói càng ngày càng yếu ớt, bởi vì Dương mụ mụ đang hung trừng mắt nhìn Dương ba ba dang bận rộn.
Vệ vũ gật đầu chào hỏi hai người: "Vậy con đi lên lầu tìm Tiểu Dương." Đi tới cửa phòng Tiểu Dương, cố ý gõ cửa."Tiểu Dương, là anh, anh đến rồi." Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Dương đang dẩu miệng lên, ôm gối hình con cừu nhỏ ngồi xếp bằng hai chân trên giường, mặt âm trầm, cộng thêm kia tóc tai bù xù bộ dáng, giô ngs hệt như mấy con bù nhìn ngoài ruộng.
"Sao vậy, hôm nay tính đóng vai nhân vật nữ quỷ đi nhà ông ngoại sao?" Vệ Vũ trêu chọc Tiểu Dương.
Tiểu Dương mới không cảm kích."Mặc kệ mặc kệ, em không muốn trở về nhà ông ngoại, ông ngoại trọng nam khinh nữ, hơn nữa nhìn đến em cũng sẽ không vui vẻ." Ông ngoại là lão nhân gia nghiêm túc, nói năng thận trọng, thật may bà ngoại lại là vị trưởng bối rất hiền lành hòa ái, sau mỗi lúc Tiểu Dương bị ông ngoại giảng đạo lí ,luôn đem Tiểu Dương ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. Nhưng vào mấy năm trước bởi vì bệnh ung thư nên bà ngoại đã qua đời, tính tình ông ngoại cũng thay đổi phải càng ngày càng quái gở, dần dần Tiểu Dương cũng không muốn trở về sơn trang để bị mắng.
Vệ Vũ ở trong lòng len lén thở dài một cái, ông ngoại trách mắng Tiểu Dương, cũng không phải vì trọng nam khinh nữ, mà là vì một nguyên nhân khác đã làm cho ông đau lòng cả đời, nhưng với tuổi tác hiện giờ của Tiểu Dương thì không cách nào nói rõ được. . . . . .
"Vậy thì đi cùng anh Sói hoang có được không? Lần đi thăm này anh muốn đưa tác phẩm thư pháp cho ông ngoại nhìn, Tiểu Dương cũng biết ông ngoại mắng chửi người rất kinh khủng, đi cùng anh sói hoang để tang thêm can đảm, không tốt sao?
"Ông ngoại hiểu rõ nhất anh và anh hai nhất, sao có thể mắng anh?" Miệng thì thế nói, nhưng Tiểu Dương đã mềm lòng, nếu như lần này trở về nhà ông ngoại , ông ngoại cùng Dã Lang ca ca bàn về chuyện thư pháp, nàng đi cũng sẽ không vô ích?
"Thật sao, chúng ta cùng nhau trở về nhà ông ngoại, ăn cơm trưa sẽ trở lại, nếu ông ngoại một mình ăn cơm sẽ rất buồn. Buổi chiều quay lại, lát nữa em cùng anh luyện thư pháp, chuẩn bị cho cuộc tranh tài thư pháp tháng sau." Hai tay Vệ Vũ nâng gương mặt của Tiểu Dương lên, ngón tay cưng chìu ma sát gương mặt mềm mại, hẳn là không nên thuyết phục cô nữa.
"Ưm. . . . . . Được rồi, em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài không được nhìn lén." Ba mẹ còn có anh hai đều đang ở dưới lầu đấy.
Vệ Vũ hôn lên đôi môi đỏ xinh xắn của Tiểu Dương."Đây mới là cô gái ngoan của anh, anh xuống dưới lầu chờ em."
"Ừ."
Beta: Min Ngốc
Vốn là Dương Thiệu đã xoay người đi về phía cầu thang, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu về phía vệ vũ nói: "Đúng rồi, cậu cùng tôi trở về, giúp tôi khuyên nhủ Tiểu Dương, hình như em ấy không muốn trở về sơn trang, đang cáu kỉnh, ba mẹ tôi không có biện pháp, giúp một chuyện đi." Thật ra thì Dương Thiệu cũng không muốn về nhà nhìn ông ngoại, nhưng không đi trở về thì mẹ nhất định ra bắt xe buýt trở về, đành lê tấm thân mà theo ý trưởng bối.
“Tiểu Dương không muốn trở về sơn trang sao. . . . . . , "đã biết, tôi với cậu cùng đi." Vệ vũ lười đem giấy Tuyên Thành cuốn vào trong quyển đồng, trực tiếp cầm đi.
Nhìn vệ vũ thô lỗ đối đãi với tác phẩm thư pháp, vội vã hấp tấp chạy đi hướng Dương gia, lúc này Dương Thiệu lại cảm thấy, không nghĩ tới nhìn đần đần như Tiểu Dương, mới là phái nữ mạnh nhất. . . . . , có thể đem loại người ngoan độc lợi hại như Vệ Vũ tóm gọn.
***** Dương mẹ vừa nhìn thấy Vệ Vũ vào nhà, khuôn mặt vốn đang lo âu liền nở nụ cười ngay lập tức ."Thật tốt quá, Vệ Vũ đã đến rồi, giúp dì khuyên nhủ Tiểu Dương, dì đã nói hết lời nó cũng không chịu thay quần áo ra cửa, bây giờ đang cáu kỉnh trên lầu đó." Dương mẹ hiểu Tiểu Dương không thích ông ngoại, nên rất ít yêu cầu trở về, nhưng ngày xưa cũng chưa từng bướng bỉnh như vậy, nói cái gì cũng không chịu ra khỏi phòng.
Luôn lấy chuyện của Tiểu Dương là việc chính ba ba không nhịn được giúp Tiểu Dương nói chuyện: "Tiểu Dương không muốn đi thì thôi, ở nhà đọc sách cũng rất tốt. . . . . ." Giọng nói càng ngày càng yếu ớt, bởi vì Dương mụ mụ đang hung trừng mắt nhìn Dương ba ba dang bận rộn.
Vệ vũ gật đầu chào hỏi hai người: "Vậy con đi lên lầu tìm Tiểu Dương." Đi tới cửa phòng Tiểu Dương, cố ý gõ cửa."Tiểu Dương, là anh, anh đến rồi." Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Dương đang dẩu miệng lên, ôm gối hình con cừu nhỏ ngồi xếp bằng hai chân trên giường, mặt âm trầm, cộng thêm kia tóc tai bù xù bộ dáng, giô ngs hệt như mấy con bù nhìn ngoài ruộng.
"Sao vậy, hôm nay tính đóng vai nhân vật nữ quỷ đi nhà ông ngoại sao?" Vệ Vũ trêu chọc Tiểu Dương.
Tiểu Dương mới không cảm kích."Mặc kệ mặc kệ, em không muốn trở về nhà ông ngoại, ông ngoại trọng nam khinh nữ, hơn nữa nhìn đến em cũng sẽ không vui vẻ." Ông ngoại là lão nhân gia nghiêm túc, nói năng thận trọng, thật may bà ngoại lại là vị trưởng bối rất hiền lành hòa ái, sau mỗi lúc Tiểu Dương bị ông ngoại giảng đạo lí ,luôn đem Tiểu Dương ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. Nhưng vào mấy năm trước bởi vì bệnh ung thư nên bà ngoại đã qua đời, tính tình ông ngoại cũng thay đổi phải càng ngày càng quái gở, dần dần Tiểu Dương cũng không muốn trở về sơn trang để bị mắng.
Vệ Vũ ở trong lòng len lén thở dài một cái, ông ngoại trách mắng Tiểu Dương, cũng không phải vì trọng nam khinh nữ, mà là vì một nguyên nhân khác đã làm cho ông đau lòng cả đời, nhưng với tuổi tác hiện giờ của Tiểu Dương thì không cách nào nói rõ được. . . . . .
"Vậy thì đi cùng anh Sói hoang có được không? Lần đi thăm này anh muốn đưa tác phẩm thư pháp cho ông ngoại nhìn, Tiểu Dương cũng biết ông ngoại mắng chửi người rất kinh khủng, đi cùng anh sói hoang để tang thêm can đảm, không tốt sao?
"Ông ngoại hiểu rõ nhất anh và anh hai nhất, sao có thể mắng anh?" Miệng thì thế nói, nhưng Tiểu Dương đã mềm lòng, nếu như lần này trở về nhà ông ngoại , ông ngoại cùng Dã Lang ca ca bàn về chuyện thư pháp, nàng đi cũng sẽ không vô ích?
"Thật sao, chúng ta cùng nhau trở về nhà ông ngoại, ăn cơm trưa sẽ trở lại, nếu ông ngoại một mình ăn cơm sẽ rất buồn. Buổi chiều quay lại, lát nữa em cùng anh luyện thư pháp, chuẩn bị cho cuộc tranh tài thư pháp tháng sau." Hai tay Vệ Vũ nâng gương mặt của Tiểu Dương lên, ngón tay cưng chìu ma sát gương mặt mềm mại, hẳn là không nên thuyết phục cô nữa.
"Ưm. . . . . . Được rồi, em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài không được nhìn lén." Ba mẹ còn có anh hai đều đang ở dưới lầu đấy.
Vệ Vũ hôn lên đôi môi đỏ xinh xắn của Tiểu Dương."Đây mới là cô gái ngoan của anh, anh xuống dưới lầu chờ em."
"Ừ."