Chương 7: Học
Daniel muốn nói chuyện với Kamel về bệnh tình của mình nhưng lại không thể nói nên câu hoàn chỉnh khiến cậu cảm thấy bức bối trong lòng, cũng vì vậy mà vô cớ phát tiết lên người ngồi bên cạnh, Kyan đang suy nghĩ liền cảm thấy tay mình có chút nhói đau, nhìn xuống thì phát hiện ra Daniel đang cấu vào tay anh, khuôn mặt hằn học nhìn Kamel.
"Bình tĩnh, cậu có thể nói chuyện được đúng không, vậy nói tôi nghe xem nào."
Kamel nhìn Daniel bắt đầu rối loạn ở phía đối diện mà nhíu mày, anh nhìn ra được vẻ bất lực tỏng ánh mắt của cậu, cậu không muốn trở thành người như thế này. Dĩ nhiên không ai có thể chọn cuộc sống của mình như chọn hoa quả, số phận của con người như mảnh ghép tùy ý để ông trời chơi đùa ghép thành bức tranh không màu.
Đáp lại lời nói của Kamel cũng chỉ là vài tiếng rên rỉ nho nhỏ không rõ lời, Kamel rũ mắt, lông mi cong vút che đi đôi mắt anh không biết anh đang nghĩ gì. Mái tóc bạch kim dường như tỏa sáng lấp lánh giữa khoảng gian, cứ như thể một giây nữa sẽ có đôi cánh trắng muốt mọc ra từ đằng sau lưng anh.
Nghe thấy vài tiếng rên rỉ nhỏ đó của cậu Kyan kinh ngạc nhìn cậu, thì ra cậu vẫn nói được nhưng mỗi lần nói sẽ khó khăn đến mức tuyệt vọng. Kyan để mặc cho cậu đang cấu vào tay mình, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cậu như trấn an, "Đừng sợ, đừng lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu."
Daniel nhìn Kyan, nhìn biểu cảm kiên quyết kia của anh khiến cậu bỗng chốc rung động, đây là lần đầu có người làm cho cậu những chuyện này, Daniel cảm động chủ động ôm lấy anh coi như lời cảm ơn.
"Được, nếu đã quyết như vậy thì mai chúng ta sẽ tiến hành. Ngài không phiền nếu như tôi muốn chuyển vào cung điện chứ. Vì để thuận tiện cho chữa trị, đây là cách duy nhất."
Sau khi cân nhắc vài điều Kyan cũng đã đồng ý để Kamel chuyển đến cung điện sinh sống, tiệm hoa chính là thứ duy nhất mà Kamel có vậy nên sau khi đã xác định mình sẽ ở trong cung điện một thời gian anh liền tìm người trông coi tiệm giúp mình. Tất cả đã được sắp xếp đâu vào đấy, Kyan liền đưa Daniel và Kamel trở về cung điện.
Vì để tiện cho việc chữa trị, Kyan nhanh chóng sắp xếp một căn phòng kế bên phòng của Daniel cho Kamel, cách bài trí trong căn phòng cũng giống như cách bài trí của phòng Daniel nhưng khác ở một chỗ phòng Daniel mới được trang bị thêm chiếc bàn tròn nhỏ và ghế nằm ngoài ban công để cậu có thể ngắm sao một cách thỏa thích.
Cô người giúp việc Hanna sau khi thấy Daniel quay lại liền thành thật tiến lại phục vụ, lần này cô không còn những ý nghĩ vớ vẩn kia nữa bởi khí thế của cậu khiến cô cảm thấy sợ hãi. Daniel lúc đầu còn có chút bỡ ngỡ khi thấy Hanna nhưng lại không thể đuổi cô đi được bèn để cô ở lại chăm sóc cho mình.
"Thần nữ giúp ngài tắm rửa nhé." Daniel vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chân chạy thẳng vào phòng tắm. Chuyện cậu không phải công chúa Layla đến giờ vẫn chưa bị phát hiện, chỉ có bác sĩ Amber, Kamel và Kyan là biết cậu là ai. Vậy nên cậu không thể để lộ thân phận sớm như vậy được.
Sau khi tắm xong Daniel liền thấy Kyan ngồi trên giường mình ngẩn người, cậu thắc mắc tại sao lúc nào cũng thấy anh ngồi trên cậu ngẩn ngơ như vậy. Daniel nhẹ nhàng bước đến trước mặt Kyan, Kyan thấy cậu đột ló mặt ra liền giật mình nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh như ngày thường.
Daniel vừa tắm xong, mái tóc dài vẫn còn ướt nhỏ nước xuống sàn nhà, bộ váy trắng trên người cũng bởi vì thấm nước mà trở nên trong suốt để lộ ra vài chỗ trên cưo thể cậu khiến anh như ngừng thở, ánh mắt cứ nhìn theo từng cử chỉ của cậu, bộ váy trắng rộng rãi có vẻ không vừa với cậu bị rám chiều chiếu qua khiến cơ thể cậu như ẩn như hiện.
Rõ ràng lúc trước Kyan cũng đã từng nhìn qua vòng eo thon gọn kia nhưng nó lại không quyến rũ như bậy giờ. Kyan nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, nếu còn nhìn nữa thì anh không chắc sẽ làm ra những loại chuyện gì với cậu.
Mái tóc ướt khiến Daniel cảm thấy vô cùng khó chịu, thấy vậy Kyan liền chủ động cầm khăn lau tóc cho cậu. Daniel có chút phòng bị mà lùi ra sau, "Đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu, tôi chỉ muốn lau khô tóc cho cậu mà thôi."
Daniel nghi hoặc nhìn Kyan nhưng không thấy điểm nào đáng ngờ, ngược lại còn thấy ánh mắt anh dịu dàng hơn lúc ban đầu, bấy giờ cậu nới nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh. Kyan nhẹ tay lau mái tóc ướt cho cậu.
Mái tóc đen mềm mại nổi bật giữa lớp khăn bông trắng, động tác của Kyan rất nhẹ nhàng như thể sợ cậu vỡ ra vậy. Daniel thấy anh lau tóc cho mình mà không có dấu hiệu dừng lại khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa làm Kyan dừng lại, "Vào đi."
Kamel thoáng nhìn căn phòng sau đó đi đến chỗ Daniel rồi đưa cho cậu một vài quyển sách và nói, "Đây là sách tập nói và đọc, cậu hãy học từ cơ bản trước đi. Về phần thuốc thì ngày mai tôi sẽ lấy cho cậu sau."
"Quốc vương Kyan, tôi cần nói chuyện với ngài."
"Được." Kyan bỏ khăn bông xuống đi theo Kamel ra ngoài để lại cậu ngẩn ngơ với vài cuốn sách trong tay.
Daniel lặng lẽ nhìn, cuốn sách trong tay có bìa rất sặc sỡ, những chữ cái to đùng ghép lại thành một câu gì đó mà cậu không thể hiểu. Cậu mở trang đầu tiên ra cậu liền ngửi thấy mùi sách thơm tho, không khó ngửi. Những chữ cái được in ngay ngắn và sạch đẹp, cậu cả đời này cũng chưa từng nghĩ đến mình đi học chứ đừng nói là cầm đến sách.
Sau khi ra khỏi phòng Kamel liền đi thẳng vào vấn đề, "Cảm xúc của cậu ấy đã bị chai, tức là không cảm nhận được đau đớn hay sợ hãi nữa, vậy nên ngài phải giúp cậu ấy lấy lại cảm xúc. Đây là một việc rất quan trọng, có cảm xúc cũng như có thể giúp cậu ấy khỏi bệnh, tuy nhiên chỉ là có thể thôi."
Kyan nghe vậy thì trầm ngâm suy tư, anh muốn chữa bệnh cho Daniel nhưng không thể để thân phận cậu bị bại lộ được, "Được, tôi sẽ cố gắng giúp cậu ấy."
"Tại sao ngài lại muốn giúp cậu ấy? Cậu ấy không phải công chúa Layla." Kamel nhìn thẳng vào mắt Kyan hỏi, một người như Kyan lại tự dưng đi quan tâm đến người xa lạ Daniel kia thì thật khó hiểu.
"..."
Kyan chỉ im lặng không nói gì, anh từ chối trả lời câu hỏi đó của Kamel rồi một lần nữa trở lại phòng của Daniel. Tại sao? Anh cũng không biết. Anh chỉ cảm thấy cậu bé ấy thật đáng thương.
Trở lại căn phòng, Kyan liền nhìn thấy Daniel cầm quyển sách Kamel đưa mà ngẩn ngơ, anh tiến lại gần lấy đi quyển sách trong tay cậu sau đó để ở trên bàn, "Mau ngủ thôi, ngày mai tôi sẽ dạy cậu được chứ."
Daniel nhìn chằm chằm Kyan, cậu muốn hỏi người đàn ông trước mặt rằng vì sao lại quan tâm đến cậu, vì sao lại làm nhiều thứ cho cậu đến như vậy nhưng cũng chỉ đành im lặng nằm xuống giường.
Nhìn người đàn ông rời đi Daniel bỗng cảm thấy khác lạ, trước giờ cậu chưa từng cảm thấy như vậy, cậu cảm nhận được thứ gì đó nhưng lại không rõ ràng. Daniel cũng không quan tâm nhiều liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Những tia sáng ngày đầu xuất hiện xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào căn phòng nơi Daniel đang nằm ngủ, Hanna đột nhiên xuất hiện nhẹ giọng gọi cậu tỉnh giấc. Daniel chậm chạp mở mắt, lâu rồi cậu chưa có được giấc ngủ nào bình yên như ngày hôm qua. Sau khi vệ sinh cá nhân xong Daniel được Hanna dẫn đến phòng ăn.
Vừa bước vào cửa phòng Daniel đã ngửi thấy được mùi thơm tỏa ra, cả Kyan và Kamel cũng đã ngồi vào bàn. Kyan để ý thấy Daniel đã bước vào liền kêu cậu nhanh chóng ngồi vào bàn, vẫn như lần đầu, Kyan liền chia nhỏ miếng thịt ra rồi mới đưa cho Daniel kèm theo một ly nước ép.
Không khí hài hòa giữa hai người khiến Kamel có chút ngạc nhiên, theo như những gì anh biết người mắc chứng bệnh tâm lý kia đều có sự phản kháng đối với người xa lạ nhưng Daniel lại không giống như vậy, cậu hình như đã có sựmở lòng hơn khi tiếp xúc với Kyan.
"Daniel này, sau khi ăn xong tôi sẽ đợi cậu ở mái đình nhỏ trong vườn hoa, lúc ra ngoài đấy cậu hãy đem những cuốn sách mà tôi đưa cho cậu theo nhé." Kamel nói xong liền đứng dậy rời đi, có vẻ như anh ta đã ăn xong từ lâu và chỉ ngồi đấy chờ cậu đến để thông báo.
Daniel nhìn theo bóng lưng Kamel rời đi mà chìm vào suy tư, những giọng nói chế giễu kia lại lần nữa vang lên theo đuôi những suy nghĩ của cậu. Kyan thấy Daniel ngẩn ngơ không ăn tưởng rằng cậu đang sợ hãi bèn nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ."
Những người hầu xung quanh lần đầu tiên thấy được bộ dạng nhẹ nhàng của anh liền kinh ngạc không thôi, từ trước đến nay Kyan luôn là chủ dề chính trong mọi câu chuyện, nhất là việc ai sẽ là người may mắn được làm vợ của anh. Có những cô nàng gan dạ đã ngỏ lời với Kyan nhưng đều nhận được lời từ chối lạnh lùng. Giờ đây Kyan lại đang trở nên dịu dàng với "người vợ" mới cưới kia, đây sẽ là chủ đề mới trong cuộc trò chuyện của mọi người.
Sau bữa ăn, Daniel liền làm theo những gì Kamel nói lúc nãy. Bước ra vườn hoa cậu liền thấy Kamel đang dựa vào ghế nhắm hờ mắt, thấy vậy cậu thả nhẹ bước chân hơn, đến lúc ngồi xuống ghế cậu quay mặt lại thì bắt gặp ánh nhìn của Kamel đang nhìn cậu. Không biết anh đã tỉnh lúc nào nhưng bị anh nhìn như vậy khiến cậu cảm thấy rất bối rối.
Kamel nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn của cậu mà bất giác nhớ đến lúc trước, lúc đó anh vẫn còn là bác sĩ của một bệnh viện lớn, gặp qua rất nhiều kiểu bệnh nhân khác nhau nhưng trong số đó lại có một người khiến anh cực kỳ quan tâm. Cũng bởi vì người này mà anh đã từ bỏ chức vị bác sĩ của mình mà ẩn người trong một tiệm hoa.
"Cậu Daniel, tôi sẽ dạy cậu từng chữ cái cơ bản. Chúng ta bắt đầu thôi."
Tiếng gọi của Kamel làm Daniel giật mình lùi lại một chút, Kamel nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục kia nhưng lại không thấy được thứ mà mình mong đợi, anh nhanh chóng thu lại tầm mắt sau đó vươn tay mở sách ra cho cậu và bắt đầu chỉ dạy cậu từng chút một, không khí giữa hai người giờ đây mới hòa hơp với nhau
Căn phòng họp nơi mà Kyan đang họp lại có một bầu không khí hoàn toàn khác xa bên phía Daniel và Kamel, anh lạnh mặt nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại đó. "Thưa Quốc vương, ngài không nên liên hôn với con gái bên phía đó." Một chàng trai trẻ trước sự chứng kiến của mọi người đã đứng dậy lên tiếng.
"Ồ, vậy ngươi nói xem nếu như không liên hôn thì ta phải làm thế nào để thoát khỏi chiến tranh." Kyan chống cằm nhìn chàng trai. Câu nói ấy của Kyan khiến chàng trai lúng túng không kịp nghĩ ra được câu trả lời.
"Chúng ta.. Có thể đấu lại chúng, lực lượng quân lính bên ta cũng không ít. Tại sao lại không cho quân áp đảo bên đó." Chàng trai mất một lúc lâu mới có can đảm trả lời Kyan.
Mọi người trong phòng họp đều im lặng nhìn cậu ta, ai ai cũng đều biết phía Nam Alatta chính là nơi của sự hòa bình không chiến tranh, việc chiến tranh với bên phía Bắc cũng diễn ra trong sự im lặng không ai biết. Vì để chấm dứt chiến tranh Kyan mới liên hôn với phía vua Leo.
Kyan nhíu mày nhìn cậu ta, cậu ta là người dưới trướng của tổng tư lệnh Carlos, Jackson. Jackson bị Kyan nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi mà rụt người lại, cậu liếc qua chỗ Carlos sau đó giả vờ bình tĩnh mà nhìn lại Kyan.
Anh không nói gì thêm nữa mà chỉ bảo phòng họp giải tán, Kyan mệt mỏi đưa tay xoay trán. Đột nhiên anh bỗng nghĩ đến Daniel, anh vẫn chưa biết cậu là người như thế nào nhưng nhìn tình hình trước mặt thì cậu chính là một con người đáng thương đến cùng cực. Vị vua kia cũng không phải người tốt, ông tạ không nỡ gả con gái mình đi nên mới bắt một tên phế vật thay thế, đây cũng coi như là chuyện tốt đối với anh bởi vì anh không thích cuộc hôn nhân này.
Kyan vừa ra tới đình viện liền nhìn thấy Daniel nhỏ bé quấn trên người chiếc khăn bông hồng cùng Kamel đang kiên nhẫn giảng dạy, cảnh tượng hài hòa giống như bức tranh được vẽ lên, ngương đọng thời gian tại thời điểm đó khiến khung cảnh trở nên lãng mạn. Anh có chút không vừa ý liền cố ý giẫm mạnh bước chân khiến hai người kia chú ý.
"Ngài đã về." Kamel đứng dậy cúi người chào với Kyan. Daniel thấy thế liền bắt chước làm theo, cậu cũng đứng dậy cúi người chào anh nhưng vừa chạm chân xuống đất liền bị vấp phải chân bàn khiến cậu loạng choạng. Kamel thấy vậy vội vàng đưa tay sang đỡ, anh chưa kịp chạm vào người củ Daniel thì Kyan đã nhanh tay hơn đỡ lấy cậu.
Khi Daniel hoàn hồn lại thì đã thấy mình nằm trong lòng của Kyan, sau đó được anh đưa về chỗ ngồi. "Nên cẩn thận một chút." Cậu có chút khó hiểu nhìn anh, không phải chứ, tôi có thể xử lý được cú ngã đó mà, cậu muối nói với Kyan nhưng tiếc rằng cậu vẫn chưa học xong hết bảng chữ cái.
"Chúng ta nghỉ ngơi nhé, cũng đến giờ ăn trưa rồi." Kamel nhìn đồng hồ trên tay rồi nói. Kyan liền gật đầu đồng ý, anh quay sang muốn giúp cậu cởi bỏ chiếc khăn bông liền bị cậu lùi ra sau từ chối, bàn tay ở trên không trung có chút khựng lại sau đó đổi thành vị trí đặt lên đầu cậu.
Daniel không ngờ tới anh sẽ xoa đầu mình liền hoảng hồn. Cậu nhanh chóng bỏ lại chiếc khăn bông trên người sau đó gạt tay Kyan ra rồi lẽo đẽo theo sau Kamel về phía cung điện. Kyan không ngờ mình sẽ bị hắt hủi như vậy, anh có chút khó chịu theo sau hai người.
"Cậu Daniel này, chúng ta sẽ chỉ học vào buổi sáng còn buổi chiều là thời gian hoạt động của cậu, cậu thấy như thế nào."
Daniel vừa ăn vừa gật đầu, mỗi lần đến bữa ăn cậu đều không chú ý người xung quanh cho lắm nên cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện. Kyan phát hiện ra cậu dường như rất thích ăn thịt, lúc nào anh cắt thịt cho cậu thì cậu đều ăn hết vậy nên anh luôn kêu người làm phần của cậu nhiều hơn.
"Ngài không cần phải chăm chút cho cậu ấy như vậy đâu, tôi sẽ để thời gian buổi chiều lại cho ngài. Ngài vẫn còn nhớ những gì tôi nói chứ." Kamel nhìn Kyan chỉ chuyên tâm chú ý đến Daniel mà thở dài.
Kyan nghe vậy cũng chỉ gật đầu không nói gì, cả quá trình ăn anh đều nhìn Daniel một cách lỗ liễu đến nỗi người hầu xung quanh cũng rỉ tai nhau bàn tán. Kamel không thể chịu được cảnh tượng hồng phấn trước mặt mình liền xin phép đi trước.
Sau khi ăn xong Daniel được đưa về phòng, cậu không thích ở trong phòng lắm, nơi cậu thích chính là mái đình ngoài kia, cậu có thể ngắm những bông hoa xinh đẹp, hít thở không khí trong lành, và không phải lo nghĩ về thứ gì cả.
Kyan vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Daniel đang ngẩn ngơ ngồi trên giường, anh nhẹ nhàng bước đến ngồi bên cạnh cậu, Daniel giật mình lùi ra xa người đàn ông trước mặt. Hành động trốn tránh này của cậu làm cho Kyan trực tiếp bùng nổ, hôm nay anh đã bị cậu né tránh rất nhiều lần. Kyan híp mắt nhìn Daniel sau đó đột nhiên đẩy cậu xuống giường giam trong vòng tay của mình.
Daniel bị tấn công bất ngờ liền nhìn Kyan với ánh mắt hoảng sợ, cậu không biết anh muốn làm gì liền tìm cách thoát ra nhưng ý định của cậu đã bị anh nhìn thấu, "Tại sao lại trốn tránh tôi?"
Chú thỏ con ngơ ngác bị đè dưới móng vuốt to lớn của sói ta liền muốn vùng vẫy thoát chết nhưng lại bị sói kìm kẹp không thể ra được, Kyan tưởng rằng cậu không nghe rõ liền hỏi lại lần nữa, "Tại sao lại né tránh tôi hả?"
Gì vậy, người này sao đột nhiên lại tức giận như vậy chứ, Daniel cũng muốn trả lời câu hỏi này lắm nhưng cậu lại không thể chỉ đành im lặng nhìn Kyan. Đôi mắt xanh lục kia nhìn thẳng vào anh khiến cơn giận trong anh bỗng bị dập tắt. Cảm nhận được Kyan mất tập trung cậu liền giơ chân phải lên đá mạnh vào hông Kyan khiến Kyan mất thăng bằng mà rơi xuống giường.
Kyan không ngờ lực đá của cậu lại mạnh đến như vậy, rõ ràng người thì nhỏ thó mà sức lực ljai trái ngược hoàn toàn. Daniel dù sao vẫn là dân lăn lộn ngoài đầu đường xó chợ để kiếm miếng cơm manh áo, sức lực sẽ không hề nhỏ.
Mực dù Kyan là người tốt nhưng tuyến phòng thủ của cậu vẫn chưa được phá bỏ, người tốt đến đâu cũng sẽ có lúc làm ra những hành động xấu xa, cậu không muốn rơi vào vòng xoáy hỗn độn đó.
"Cậu.. Không sao chứ."
Kyan nằm dưới sàn chịu đau hồi lâu mới đứng dậy lên tiếng, anh có chút lo lắng cho Daniel hơn là cú đá lúc nãy. Chắc hẳn hành động vừa rồi đã làm cậu sợ vậy nên cậu mới đá anh ra như vậy, Kamel đã từng nói cảm xúc của cậu đã bị chai lỳ vậy nên sự hoảng sợ đó có thể là một chuyển biến tốt trong quá trình tìm lại cảm xúc cho cậu.
Daniel không hiểu câu nói của Kyan có nghĩa là gì nhưng cảm thấy anh không có sát ý với mình thì mới bình tĩnh trở lại, cậu nhìn Kyan rồi lắc đầu. Kyan thấy cậu lắc đầu liền tưởng cậu không sao, cũng không nghĩ đến chiều hướng rằng cậu vẫn đang không hiểu anh có ý gì với cậu.
"Chúng ta đi dạo nhé." Kyan đưa tay ra trước mặt cậu, nhẹ giọng nói. Daniel rụt rè đưa tay lên, đến cuối lại nhẹ tay gạt tay anh ra sau đó xuống giường đi giày vào rồi bước đi trước. Cậu không hiểu ý tứ của anh nhưng lại hiểu được động tác đưa tay ra là có ý gì, mỗi lần anh đưa tay ra trước mặt đều khiến cậu giật mình, bàn tay ấy dường như đã cứu rỗi cuộc đời của cậu vậy. Nhìn bàn tay giơ ra trước không trung của mình mà bất lực, anh phải làm như thế nào mới tiếp cận được cậu đây.
"Bình tĩnh, cậu có thể nói chuyện được đúng không, vậy nói tôi nghe xem nào."
Kamel nhìn Daniel bắt đầu rối loạn ở phía đối diện mà nhíu mày, anh nhìn ra được vẻ bất lực tỏng ánh mắt của cậu, cậu không muốn trở thành người như thế này. Dĩ nhiên không ai có thể chọn cuộc sống của mình như chọn hoa quả, số phận của con người như mảnh ghép tùy ý để ông trời chơi đùa ghép thành bức tranh không màu.
Đáp lại lời nói của Kamel cũng chỉ là vài tiếng rên rỉ nho nhỏ không rõ lời, Kamel rũ mắt, lông mi cong vút che đi đôi mắt anh không biết anh đang nghĩ gì. Mái tóc bạch kim dường như tỏa sáng lấp lánh giữa khoảng gian, cứ như thể một giây nữa sẽ có đôi cánh trắng muốt mọc ra từ đằng sau lưng anh.
Nghe thấy vài tiếng rên rỉ nhỏ đó của cậu Kyan kinh ngạc nhìn cậu, thì ra cậu vẫn nói được nhưng mỗi lần nói sẽ khó khăn đến mức tuyệt vọng. Kyan để mặc cho cậu đang cấu vào tay mình, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cậu như trấn an, "Đừng sợ, đừng lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu."
Daniel nhìn Kyan, nhìn biểu cảm kiên quyết kia của anh khiến cậu bỗng chốc rung động, đây là lần đầu có người làm cho cậu những chuyện này, Daniel cảm động chủ động ôm lấy anh coi như lời cảm ơn.
"Được, nếu đã quyết như vậy thì mai chúng ta sẽ tiến hành. Ngài không phiền nếu như tôi muốn chuyển vào cung điện chứ. Vì để thuận tiện cho chữa trị, đây là cách duy nhất."
Sau khi cân nhắc vài điều Kyan cũng đã đồng ý để Kamel chuyển đến cung điện sinh sống, tiệm hoa chính là thứ duy nhất mà Kamel có vậy nên sau khi đã xác định mình sẽ ở trong cung điện một thời gian anh liền tìm người trông coi tiệm giúp mình. Tất cả đã được sắp xếp đâu vào đấy, Kyan liền đưa Daniel và Kamel trở về cung điện.
Vì để tiện cho việc chữa trị, Kyan nhanh chóng sắp xếp một căn phòng kế bên phòng của Daniel cho Kamel, cách bài trí trong căn phòng cũng giống như cách bài trí của phòng Daniel nhưng khác ở một chỗ phòng Daniel mới được trang bị thêm chiếc bàn tròn nhỏ và ghế nằm ngoài ban công để cậu có thể ngắm sao một cách thỏa thích.
Cô người giúp việc Hanna sau khi thấy Daniel quay lại liền thành thật tiến lại phục vụ, lần này cô không còn những ý nghĩ vớ vẩn kia nữa bởi khí thế của cậu khiến cô cảm thấy sợ hãi. Daniel lúc đầu còn có chút bỡ ngỡ khi thấy Hanna nhưng lại không thể đuổi cô đi được bèn để cô ở lại chăm sóc cho mình.
"Thần nữ giúp ngài tắm rửa nhé." Daniel vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chân chạy thẳng vào phòng tắm. Chuyện cậu không phải công chúa Layla đến giờ vẫn chưa bị phát hiện, chỉ có bác sĩ Amber, Kamel và Kyan là biết cậu là ai. Vậy nên cậu không thể để lộ thân phận sớm như vậy được.
Sau khi tắm xong Daniel liền thấy Kyan ngồi trên giường mình ngẩn người, cậu thắc mắc tại sao lúc nào cũng thấy anh ngồi trên cậu ngẩn ngơ như vậy. Daniel nhẹ nhàng bước đến trước mặt Kyan, Kyan thấy cậu đột ló mặt ra liền giật mình nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh như ngày thường.
Daniel vừa tắm xong, mái tóc dài vẫn còn ướt nhỏ nước xuống sàn nhà, bộ váy trắng trên người cũng bởi vì thấm nước mà trở nên trong suốt để lộ ra vài chỗ trên cưo thể cậu khiến anh như ngừng thở, ánh mắt cứ nhìn theo từng cử chỉ của cậu, bộ váy trắng rộng rãi có vẻ không vừa với cậu bị rám chiều chiếu qua khiến cơ thể cậu như ẩn như hiện.
Rõ ràng lúc trước Kyan cũng đã từng nhìn qua vòng eo thon gọn kia nhưng nó lại không quyến rũ như bậy giờ. Kyan nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, nếu còn nhìn nữa thì anh không chắc sẽ làm ra những loại chuyện gì với cậu.
Mái tóc ướt khiến Daniel cảm thấy vô cùng khó chịu, thấy vậy Kyan liền chủ động cầm khăn lau tóc cho cậu. Daniel có chút phòng bị mà lùi ra sau, "Đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu, tôi chỉ muốn lau khô tóc cho cậu mà thôi."
Daniel nghi hoặc nhìn Kyan nhưng không thấy điểm nào đáng ngờ, ngược lại còn thấy ánh mắt anh dịu dàng hơn lúc ban đầu, bấy giờ cậu nới nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh. Kyan nhẹ tay lau mái tóc ướt cho cậu.
Mái tóc đen mềm mại nổi bật giữa lớp khăn bông trắng, động tác của Kyan rất nhẹ nhàng như thể sợ cậu vỡ ra vậy. Daniel thấy anh lau tóc cho mình mà không có dấu hiệu dừng lại khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa làm Kyan dừng lại, "Vào đi."
Kamel thoáng nhìn căn phòng sau đó đi đến chỗ Daniel rồi đưa cho cậu một vài quyển sách và nói, "Đây là sách tập nói và đọc, cậu hãy học từ cơ bản trước đi. Về phần thuốc thì ngày mai tôi sẽ lấy cho cậu sau."
"Quốc vương Kyan, tôi cần nói chuyện với ngài."
"Được." Kyan bỏ khăn bông xuống đi theo Kamel ra ngoài để lại cậu ngẩn ngơ với vài cuốn sách trong tay.
Daniel lặng lẽ nhìn, cuốn sách trong tay có bìa rất sặc sỡ, những chữ cái to đùng ghép lại thành một câu gì đó mà cậu không thể hiểu. Cậu mở trang đầu tiên ra cậu liền ngửi thấy mùi sách thơm tho, không khó ngửi. Những chữ cái được in ngay ngắn và sạch đẹp, cậu cả đời này cũng chưa từng nghĩ đến mình đi học chứ đừng nói là cầm đến sách.
Sau khi ra khỏi phòng Kamel liền đi thẳng vào vấn đề, "Cảm xúc của cậu ấy đã bị chai, tức là không cảm nhận được đau đớn hay sợ hãi nữa, vậy nên ngài phải giúp cậu ấy lấy lại cảm xúc. Đây là một việc rất quan trọng, có cảm xúc cũng như có thể giúp cậu ấy khỏi bệnh, tuy nhiên chỉ là có thể thôi."
Kyan nghe vậy thì trầm ngâm suy tư, anh muốn chữa bệnh cho Daniel nhưng không thể để thân phận cậu bị bại lộ được, "Được, tôi sẽ cố gắng giúp cậu ấy."
"Tại sao ngài lại muốn giúp cậu ấy? Cậu ấy không phải công chúa Layla." Kamel nhìn thẳng vào mắt Kyan hỏi, một người như Kyan lại tự dưng đi quan tâm đến người xa lạ Daniel kia thì thật khó hiểu.
"..."
Kyan chỉ im lặng không nói gì, anh từ chối trả lời câu hỏi đó của Kamel rồi một lần nữa trở lại phòng của Daniel. Tại sao? Anh cũng không biết. Anh chỉ cảm thấy cậu bé ấy thật đáng thương.
Trở lại căn phòng, Kyan liền nhìn thấy Daniel cầm quyển sách Kamel đưa mà ngẩn ngơ, anh tiến lại gần lấy đi quyển sách trong tay cậu sau đó để ở trên bàn, "Mau ngủ thôi, ngày mai tôi sẽ dạy cậu được chứ."
Daniel nhìn chằm chằm Kyan, cậu muốn hỏi người đàn ông trước mặt rằng vì sao lại quan tâm đến cậu, vì sao lại làm nhiều thứ cho cậu đến như vậy nhưng cũng chỉ đành im lặng nằm xuống giường.
Nhìn người đàn ông rời đi Daniel bỗng cảm thấy khác lạ, trước giờ cậu chưa từng cảm thấy như vậy, cậu cảm nhận được thứ gì đó nhưng lại không rõ ràng. Daniel cũng không quan tâm nhiều liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Những tia sáng ngày đầu xuất hiện xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào căn phòng nơi Daniel đang nằm ngủ, Hanna đột nhiên xuất hiện nhẹ giọng gọi cậu tỉnh giấc. Daniel chậm chạp mở mắt, lâu rồi cậu chưa có được giấc ngủ nào bình yên như ngày hôm qua. Sau khi vệ sinh cá nhân xong Daniel được Hanna dẫn đến phòng ăn.
Vừa bước vào cửa phòng Daniel đã ngửi thấy được mùi thơm tỏa ra, cả Kyan và Kamel cũng đã ngồi vào bàn. Kyan để ý thấy Daniel đã bước vào liền kêu cậu nhanh chóng ngồi vào bàn, vẫn như lần đầu, Kyan liền chia nhỏ miếng thịt ra rồi mới đưa cho Daniel kèm theo một ly nước ép.
Không khí hài hòa giữa hai người khiến Kamel có chút ngạc nhiên, theo như những gì anh biết người mắc chứng bệnh tâm lý kia đều có sự phản kháng đối với người xa lạ nhưng Daniel lại không giống như vậy, cậu hình như đã có sựmở lòng hơn khi tiếp xúc với Kyan.
"Daniel này, sau khi ăn xong tôi sẽ đợi cậu ở mái đình nhỏ trong vườn hoa, lúc ra ngoài đấy cậu hãy đem những cuốn sách mà tôi đưa cho cậu theo nhé." Kamel nói xong liền đứng dậy rời đi, có vẻ như anh ta đã ăn xong từ lâu và chỉ ngồi đấy chờ cậu đến để thông báo.
Daniel nhìn theo bóng lưng Kamel rời đi mà chìm vào suy tư, những giọng nói chế giễu kia lại lần nữa vang lên theo đuôi những suy nghĩ của cậu. Kyan thấy Daniel ngẩn ngơ không ăn tưởng rằng cậu đang sợ hãi bèn nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ."
Những người hầu xung quanh lần đầu tiên thấy được bộ dạng nhẹ nhàng của anh liền kinh ngạc không thôi, từ trước đến nay Kyan luôn là chủ dề chính trong mọi câu chuyện, nhất là việc ai sẽ là người may mắn được làm vợ của anh. Có những cô nàng gan dạ đã ngỏ lời với Kyan nhưng đều nhận được lời từ chối lạnh lùng. Giờ đây Kyan lại đang trở nên dịu dàng với "người vợ" mới cưới kia, đây sẽ là chủ đề mới trong cuộc trò chuyện của mọi người.
Sau bữa ăn, Daniel liền làm theo những gì Kamel nói lúc nãy. Bước ra vườn hoa cậu liền thấy Kamel đang dựa vào ghế nhắm hờ mắt, thấy vậy cậu thả nhẹ bước chân hơn, đến lúc ngồi xuống ghế cậu quay mặt lại thì bắt gặp ánh nhìn của Kamel đang nhìn cậu. Không biết anh đã tỉnh lúc nào nhưng bị anh nhìn như vậy khiến cậu cảm thấy rất bối rối.
Kamel nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn của cậu mà bất giác nhớ đến lúc trước, lúc đó anh vẫn còn là bác sĩ của một bệnh viện lớn, gặp qua rất nhiều kiểu bệnh nhân khác nhau nhưng trong số đó lại có một người khiến anh cực kỳ quan tâm. Cũng bởi vì người này mà anh đã từ bỏ chức vị bác sĩ của mình mà ẩn người trong một tiệm hoa.
"Cậu Daniel, tôi sẽ dạy cậu từng chữ cái cơ bản. Chúng ta bắt đầu thôi."
Tiếng gọi của Kamel làm Daniel giật mình lùi lại một chút, Kamel nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục kia nhưng lại không thấy được thứ mà mình mong đợi, anh nhanh chóng thu lại tầm mắt sau đó vươn tay mở sách ra cho cậu và bắt đầu chỉ dạy cậu từng chút một, không khí giữa hai người giờ đây mới hòa hơp với nhau
Căn phòng họp nơi mà Kyan đang họp lại có một bầu không khí hoàn toàn khác xa bên phía Daniel và Kamel, anh lạnh mặt nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại đó. "Thưa Quốc vương, ngài không nên liên hôn với con gái bên phía đó." Một chàng trai trẻ trước sự chứng kiến của mọi người đã đứng dậy lên tiếng.
"Ồ, vậy ngươi nói xem nếu như không liên hôn thì ta phải làm thế nào để thoát khỏi chiến tranh." Kyan chống cằm nhìn chàng trai. Câu nói ấy của Kyan khiến chàng trai lúng túng không kịp nghĩ ra được câu trả lời.
"Chúng ta.. Có thể đấu lại chúng, lực lượng quân lính bên ta cũng không ít. Tại sao lại không cho quân áp đảo bên đó." Chàng trai mất một lúc lâu mới có can đảm trả lời Kyan.
Mọi người trong phòng họp đều im lặng nhìn cậu ta, ai ai cũng đều biết phía Nam Alatta chính là nơi của sự hòa bình không chiến tranh, việc chiến tranh với bên phía Bắc cũng diễn ra trong sự im lặng không ai biết. Vì để chấm dứt chiến tranh Kyan mới liên hôn với phía vua Leo.
Kyan nhíu mày nhìn cậu ta, cậu ta là người dưới trướng của tổng tư lệnh Carlos, Jackson. Jackson bị Kyan nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi mà rụt người lại, cậu liếc qua chỗ Carlos sau đó giả vờ bình tĩnh mà nhìn lại Kyan.
Anh không nói gì thêm nữa mà chỉ bảo phòng họp giải tán, Kyan mệt mỏi đưa tay xoay trán. Đột nhiên anh bỗng nghĩ đến Daniel, anh vẫn chưa biết cậu là người như thế nào nhưng nhìn tình hình trước mặt thì cậu chính là một con người đáng thương đến cùng cực. Vị vua kia cũng không phải người tốt, ông tạ không nỡ gả con gái mình đi nên mới bắt một tên phế vật thay thế, đây cũng coi như là chuyện tốt đối với anh bởi vì anh không thích cuộc hôn nhân này.
Kyan vừa ra tới đình viện liền nhìn thấy Daniel nhỏ bé quấn trên người chiếc khăn bông hồng cùng Kamel đang kiên nhẫn giảng dạy, cảnh tượng hài hòa giống như bức tranh được vẽ lên, ngương đọng thời gian tại thời điểm đó khiến khung cảnh trở nên lãng mạn. Anh có chút không vừa ý liền cố ý giẫm mạnh bước chân khiến hai người kia chú ý.
"Ngài đã về." Kamel đứng dậy cúi người chào với Kyan. Daniel thấy thế liền bắt chước làm theo, cậu cũng đứng dậy cúi người chào anh nhưng vừa chạm chân xuống đất liền bị vấp phải chân bàn khiến cậu loạng choạng. Kamel thấy vậy vội vàng đưa tay sang đỡ, anh chưa kịp chạm vào người củ Daniel thì Kyan đã nhanh tay hơn đỡ lấy cậu.
Khi Daniel hoàn hồn lại thì đã thấy mình nằm trong lòng của Kyan, sau đó được anh đưa về chỗ ngồi. "Nên cẩn thận một chút." Cậu có chút khó hiểu nhìn anh, không phải chứ, tôi có thể xử lý được cú ngã đó mà, cậu muối nói với Kyan nhưng tiếc rằng cậu vẫn chưa học xong hết bảng chữ cái.
"Chúng ta nghỉ ngơi nhé, cũng đến giờ ăn trưa rồi." Kamel nhìn đồng hồ trên tay rồi nói. Kyan liền gật đầu đồng ý, anh quay sang muốn giúp cậu cởi bỏ chiếc khăn bông liền bị cậu lùi ra sau từ chối, bàn tay ở trên không trung có chút khựng lại sau đó đổi thành vị trí đặt lên đầu cậu.
Daniel không ngờ tới anh sẽ xoa đầu mình liền hoảng hồn. Cậu nhanh chóng bỏ lại chiếc khăn bông trên người sau đó gạt tay Kyan ra rồi lẽo đẽo theo sau Kamel về phía cung điện. Kyan không ngờ mình sẽ bị hắt hủi như vậy, anh có chút khó chịu theo sau hai người.
"Cậu Daniel này, chúng ta sẽ chỉ học vào buổi sáng còn buổi chiều là thời gian hoạt động của cậu, cậu thấy như thế nào."
Daniel vừa ăn vừa gật đầu, mỗi lần đến bữa ăn cậu đều không chú ý người xung quanh cho lắm nên cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện. Kyan phát hiện ra cậu dường như rất thích ăn thịt, lúc nào anh cắt thịt cho cậu thì cậu đều ăn hết vậy nên anh luôn kêu người làm phần của cậu nhiều hơn.
"Ngài không cần phải chăm chút cho cậu ấy như vậy đâu, tôi sẽ để thời gian buổi chiều lại cho ngài. Ngài vẫn còn nhớ những gì tôi nói chứ." Kamel nhìn Kyan chỉ chuyên tâm chú ý đến Daniel mà thở dài.
Kyan nghe vậy cũng chỉ gật đầu không nói gì, cả quá trình ăn anh đều nhìn Daniel một cách lỗ liễu đến nỗi người hầu xung quanh cũng rỉ tai nhau bàn tán. Kamel không thể chịu được cảnh tượng hồng phấn trước mặt mình liền xin phép đi trước.
Sau khi ăn xong Daniel được đưa về phòng, cậu không thích ở trong phòng lắm, nơi cậu thích chính là mái đình ngoài kia, cậu có thể ngắm những bông hoa xinh đẹp, hít thở không khí trong lành, và không phải lo nghĩ về thứ gì cả.
Kyan vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Daniel đang ngẩn ngơ ngồi trên giường, anh nhẹ nhàng bước đến ngồi bên cạnh cậu, Daniel giật mình lùi ra xa người đàn ông trước mặt. Hành động trốn tránh này của cậu làm cho Kyan trực tiếp bùng nổ, hôm nay anh đã bị cậu né tránh rất nhiều lần. Kyan híp mắt nhìn Daniel sau đó đột nhiên đẩy cậu xuống giường giam trong vòng tay của mình.
Daniel bị tấn công bất ngờ liền nhìn Kyan với ánh mắt hoảng sợ, cậu không biết anh muốn làm gì liền tìm cách thoát ra nhưng ý định của cậu đã bị anh nhìn thấu, "Tại sao lại trốn tránh tôi?"
Chú thỏ con ngơ ngác bị đè dưới móng vuốt to lớn của sói ta liền muốn vùng vẫy thoát chết nhưng lại bị sói kìm kẹp không thể ra được, Kyan tưởng rằng cậu không nghe rõ liền hỏi lại lần nữa, "Tại sao lại né tránh tôi hả?"
Gì vậy, người này sao đột nhiên lại tức giận như vậy chứ, Daniel cũng muốn trả lời câu hỏi này lắm nhưng cậu lại không thể chỉ đành im lặng nhìn Kyan. Đôi mắt xanh lục kia nhìn thẳng vào anh khiến cơn giận trong anh bỗng bị dập tắt. Cảm nhận được Kyan mất tập trung cậu liền giơ chân phải lên đá mạnh vào hông Kyan khiến Kyan mất thăng bằng mà rơi xuống giường.
Kyan không ngờ lực đá của cậu lại mạnh đến như vậy, rõ ràng người thì nhỏ thó mà sức lực ljai trái ngược hoàn toàn. Daniel dù sao vẫn là dân lăn lộn ngoài đầu đường xó chợ để kiếm miếng cơm manh áo, sức lực sẽ không hề nhỏ.
Mực dù Kyan là người tốt nhưng tuyến phòng thủ của cậu vẫn chưa được phá bỏ, người tốt đến đâu cũng sẽ có lúc làm ra những hành động xấu xa, cậu không muốn rơi vào vòng xoáy hỗn độn đó.
"Cậu.. Không sao chứ."
Kyan nằm dưới sàn chịu đau hồi lâu mới đứng dậy lên tiếng, anh có chút lo lắng cho Daniel hơn là cú đá lúc nãy. Chắc hẳn hành động vừa rồi đã làm cậu sợ vậy nên cậu mới đá anh ra như vậy, Kamel đã từng nói cảm xúc của cậu đã bị chai lỳ vậy nên sự hoảng sợ đó có thể là một chuyển biến tốt trong quá trình tìm lại cảm xúc cho cậu.
Daniel không hiểu câu nói của Kyan có nghĩa là gì nhưng cảm thấy anh không có sát ý với mình thì mới bình tĩnh trở lại, cậu nhìn Kyan rồi lắc đầu. Kyan thấy cậu lắc đầu liền tưởng cậu không sao, cũng không nghĩ đến chiều hướng rằng cậu vẫn đang không hiểu anh có ý gì với cậu.
"Chúng ta đi dạo nhé." Kyan đưa tay ra trước mặt cậu, nhẹ giọng nói. Daniel rụt rè đưa tay lên, đến cuối lại nhẹ tay gạt tay anh ra sau đó xuống giường đi giày vào rồi bước đi trước. Cậu không hiểu ý tứ của anh nhưng lại hiểu được động tác đưa tay ra là có ý gì, mỗi lần anh đưa tay ra trước mặt đều khiến cậu giật mình, bàn tay ấy dường như đã cứu rỗi cuộc đời của cậu vậy. Nhìn bàn tay giơ ra trước không trung của mình mà bất lực, anh phải làm như thế nào mới tiếp cận được cậu đây.