Chương : 137
Năm xưa Cát Nhĩ Đan bị triều đình tiêu diệt, Sách Vọng A Bố Lạp Thản cũng góp một phần sức, không chỉ vậy, vào lúc Cát Nhĩ Đan binh bại tự sát, còn hiến tro cốt hắn cho triều đình, tỏ ý thuần phục, chuyện cách đây mới chừng mười năm, Sách Vọng dựa vào triều đình mở rộng phe cánh, không thể tiếp tục thỏa mãn với xó nhỏ của bộ lạc Chuẩn Cát Nhĩ, năm Khang Hy thứ ba mươi tám, Sách Vọng A Lạp Bố Thản sai khiến em trai là Sách Lăng Đôn Ba Bố tây chinh, gộp toàn bộ nước Cáp Tát Khắc Hãn vào bản đồ, trở thành con hùng ưng trên mạn bắc Thảo Nguyên, nhìn khắp Mông Cổ, điều này khiến cho thủ lĩnh các bộ lạc khác sinh lòng bất mãn.
Nhưng lúc đó Sách Vọng A Lạp Bố Thản vẫn tỏ thái độ ngoan ngoãn mềm mỏng với triều đình, thậm chí nhiều lần dâng thư thể hiện sự thần phục vô điều kiện mọi mệnh lệnh của triều đình, Khang Hy tuổi về già, cũng không muốn gây thêm chuyện, nên dìm xuống bất mãn của chư vương Mông Cổ, phái đại thần triều đình đi đến đó giảng hòa.
Bộ lạc Chuẩn Cát Nhĩ dưỡng sức từng bước tăng cường sức mạnh, thực lực nguyên khí theo đấy khôi phục, mâu thuẫn với triều đình cuối cùng cũng không thể tránh né bắt đầu trồi lên mặt, Sách Vọng dần không cần che giấu dã tâm của gã. Tháng giêng năm Khang Hy thứ bốn mươi bảy, Sách Vọng phái binh tập kích năm trại của bộ lạc Cáp Mật Bắc, tháng hai cách năm lại quấy nhiễu Tây Tạng, Lạp Tàng Hãn đích thân dâng thư xin viện trợ, lúc đó Khang Hy đã định điều binh đi cứu viện, nào ngờ hôm nay có tám trăm dặm cấp báo, nói rằng Lạp Tàng Hãn đã bị giết, hiện toàn bộ Tây Tạng đã rơi vào tay Sách Vọng.
Khang Hy nổi trận lôi đình, hiện thời triệu mọi ngườ tiến cung, là để thương thảo việc xuất binh.
Dận Tự xem xong tấu chương, ngước đầu phát hiện Khang Hy đang theo dõi hắn, ánh mắt sáng quắc.
“Lão Bát, con thấy thế nào?”
Ông ấy hỏi vậy, xem ra trận này không thể không đánh, chỉ là....
“Hoàng a mã, Sách Vọng A Lạp Bố Thản lòng lang dạ thú, không để Thiên triều vào mắt, đúng là đáng chết, nên xuất binh tiêu diệt, nhưng xưa nay có câu, ba quân chưa động, lương thảo đi đầu, hiện tại quốc khố trống rỗng, chỉ sợ....”
Khang Hy khẽ nhíu mày, dời đường nhìn, không nói thêm gì.
Dận Tự nhìn về phía Dận Chân, phát hiện y đang nháy mắt với mình, hiển nhiên giống như lời y đã nói trước đấy.
Khang Hy đập nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Trận này không thể không đánh, đối với Sách Vọng mà nói, Tây Tạng chỉ là bước đầu tiên, nếu không ngăn cản, bước tiếp theo, gã sẽ nhắm đến Mông Cổ hoặc Tứ Xuyên.”
Bên trong Tây Noãn Các nhất thời lặng thinh, không một tiếng người.
Dận Chân khẽ cúi đầu, âm thầm cười khổ.
Ông chỉ điểm giang sơn, chuyên quyền độc đoán, quyết định mọi việc trong một hai câu nói, nhưng chuyện trù liệu tiền bạc, phải giải quyết thế nào đây, chẳng lẽ ép y phải đi xét nhà thật sao?
Lúc này, Đại A ca chưa từng mở miệng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Điều động đại quân, không phải chuyện đùa, vả lại dọc theo đường đi khí trời, chỉ sợ....”
Y từ sau khi được Khang Hy thả ra, đã không còn thần thái rạng ngời như lúc trước, tóc mai đã sớm nhuộm bạc, đến cả lưng cũng có vẻ còng đi, có lẽ do Khang Hy cảm thấy áy náy với đứa con này, mỗi lần nghị sự đều gọi y đến, nhưng Đại A ca lại rất hiếm khi phát biểu ý kiến, đây là lần đầu tiên.
“Đại ca đã bao nhiêu năm không ra chiến trường, cảm thấy sợ chiến tranh phải không?”
Từ cửa truyền đến một giọng nói lanh lảnh, mọi người quay đầu lại, thấy Thập Tứ sải bước vượt qua cửa, một thân áo giáp oai phong lẫm liệt, phong độ ngời ngời, tuấn mỹ đến lóa mắt.
Trên mặt Đại A ca thoáng hiện chút ngỡ ngàng, lặng lẽ cúi đầu, không mở miệng nữa.
Trên mặt Khang Hy hiện lên ý cười, ngoài miệng lại nói: “Sao lại ăn mặc như vậy, không ra thể thống gì hết!”
Thập Tứ tháo mũ giáp xuống, nhấc tay phải, một gối chấm đất, thực hiện nghi lễ theo phong cách quân đội.
“Nhi thần đặc biệt đến thỉnh Hoàng a mã tham chiến, xin Hoàng a mã cho phép nhi thần lĩnh binh xuất chinh, tiêu diệt Sách Vọng A Lạp Bố Thản, đoạt lại Tây Tạng, giương cao thiên uy Đại Thanh ta!”
Khang Hy khiển trách: “Hồ đồ! Lĩnh binh xuất chinh không phải chuyện đùa, đứng ở đây, toàn là huynh trưởng tiền bối của con, lắng nghe ý kiến của họ, mới giúp ích cho con!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Dận Tự để ý thấy nét mừng trong mắt ông, xong lại nhìn thoáng qua thần tình đờ đẫn của Đại A ca, không khỏi thầm than một tiếng.
Thập Tứ cười đáp lại, đứng một bên, nhìn mọi người.
Đông Quốc Duy ho một tiếng, bước lên nói: “Hoàng thượng, mới vừa rồi Tứ A ca nói, cũng không phải không có lý, lương thảo đầy đủ, là căn cơ của ba quân, đợt trước Cam Túc bị thiên tai, Hộ Bộ đã chi một khoảng lớn, hiện tại nếu muốn khai chiến, e rằng phải tiêu tốn một khoản khổng lồ, dù tạm thời không thành vấn đề, nhưng nếu về lâu về dài....”
Tuy cách nói của ông khá uyển chuyển, nhưng nói trắng ra, chính là cùng một đạo lý với Dận Chân.
Hộ Bộ không có tiền, lấy gì chiến tranh, ngày một ngày hai còn được, lâu dài, quốc gia cũng chi không nổi.
Khang Hy quét mắt nhìn họ, dừng một lúc, bỗng cười lạnh: “Việc quân là đại sự quốc gia, liên quan đến giang sơn Đại Thanh, xã tắc trăm năm, trận này không thể không đánh, về phần tiền nong, lúc trước trẫm có xem qua sổ sách của Hộ Bộ, vẫn còn dư trên trăm vạn lượng, để cung cấp cho quân đội, thiếu, trẫm trích thêm hai mươi vạn lượng từ nội khố!”
Mọi người kinh hãi, Dận Chân lập tức quỳ xuống thất thanh nói: “Hoàng a mã, trăm triệu lần không thể!”
Nội khố là tư khố của Hoàng đế, tiền bên trong hiển nhiên là tiền riêng của Hoàng đế, hoàn toàn tách biệt với quốc khố, Khang Hy đến cả biện pháp tự bỏ tiền cũng đã nghĩ đến, có thể thấy rất quyết tâm phải đánh trận này, mà Hoàng đế tự móc hầu bao của bản thân, người dưới sao có thể trơ mắt không bày tỏ thái độ.
Không đợi mọi người phản ứng, đã nghe thấy Thập Tứ cất cao giọng nói: “Hoàng a mã, nhi thần cũng tình nguyện xung phong đi đầu, quyên góp tài sản của con!”
Khang Hy cười mắng: “Một Bối tử vừa lập phủ như con, có thể có bao nhiêu tài sản, hiện tại việc cấp bách, là chọn ai lĩnh binh xuất chinh.”
Thập Tứ thuận theo lời ông, lanh lảnh nói: “Hoàng a mã, nhi thần tình nguyện đi!”
Lần này, Khang Hy không tiếp lời hắn, mà quay sang những người khác. “Các ngươi thấy sao?”
Ánh mắt dừng lại tại Trương Đình Ngọc. “Hành Thần, ngươi thấy thế nào?”
Trương Đình Ngọc tuân thep phép tắc, thành thật nói: “Hoàng thượng thứ tội, vi thần không tinh thông quân sự, không dám ngông cuồng thượng nghị việc này.”
Khang Hy nhăn mày: “Hôm nay triệu các ngươi đến đây, là để quyết định việc này, tinh thông hay không không quan trọng, cứ nói.”
Trương Đình Ngọc tập trung suy nghĩ chốc lát, mới châm chước nói: “Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu, là một lựa chọn không tệ.”
Khang Hy không chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ: “Lúc trước trẫm ra lệnh cho Niên Canh Nghiêu mang binh ngăn cản, hắn đại bại trở về, nên mới dẫn đến tình trạng Sách Vọng A Lạp Bố Thản xem Tây Tạng như chốn không người như hiện tại, lại dùng hắn, chỉ e hỏng việc.”
Trương Đình Ngọc len lén lướt mắt nhìn qua chỗ Ung Thân vương Dận Chân.
Ai cũng biết Niên Canh Nghiêu là nô bộc thuộc Tương Bạch Kỳ dưới trướng Dận Chân, thẳng thừng bác bỏ như vậy, khiến người khác khó nén lòng phỏng đoán xem có phải có liên quan tới y không.
Ngoài mất mát, Dận Chân cũng khó nén lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước Niên Canh Nghiêu có mối liên hệ mờ ám với Thập Tứ, tuy sau đấy Dận Chân nổi trận lôi đình, Niên Canh Nghiêu cũng nhận sai, nhưng dù sao y vẫn lưu lại cái gai trong lòng, trong tiềm thức của y, không muốn nhìn thấy Niên Canh Nghiêu bị ruồng bỏ, nhưng cũng không hy vọng gã được trọng dụng, để rồi ngày càng tỏ ra tự cao tự đại.
“Lão Tứ, trong lòng con có chọn được ai không?” Khang Hy nói.
“Nhi thần muốn tiến cử một người, người này từ nhỏ đã thạo binh thư, cũng từng chưởng quản Binh Bộ, quen thuộc chiến sự, nếu lĩnh binh xuất chinh, hiển nhiên không ai hợp hơn, nhưng nhi thần không biết có nên nói hay không?”
Dận Tự trong lòng chùng xuống, đã biết Dận Chân muốn tiến cử ai, nhưng giờ phút này, lại không cách nào ngăn cản y nói tiếp.
Quả nhiên, Khang Hy lạnh mặt, ngắt ngang y: “Con đã biết không nên nói, thì đừng nói.”
Dận Chân bỗng phất tà áo quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng a mã! Thập tam đệ bị giam đến nay, cũng đã bảy năm, dù sai lầm có lớn lao đến đâu, đệ ấy cũng biết hối cải rồi, khẩn cầu Hoàng a mã thương tình, thương cho đệ ấy mới tang mẹ không bao lâu....”
Một tiếng rầm, Khang Hy đập tay xuống bàn, dọa mọi người giật bắn.
“Tang mẹ không bao lâu, thì có thể không cha không chúa? Tang mẹ không bao lâu, thì có thể không biết lễ nghĩa liêm sỉ? Nếu con còn tiếp tục xin tội cho nó, thì đi làm bạn với nó đi!”
Giọng Khang Hy ở bên tai Dận Chân nghe sao mà cay nghiệt vô tình, thương yêu năm ấy với Thập Tam như hiển hiện trước mắt, nay đến cả một câu xin tội của y cũng nghe không lọt tai.
Dận Tự thấy y cúi sụp đầu quỳ gối một bên, vội vàng quỳ xuống nói: “Thỉnh Hoàng a mã bớt giận, tứ ca nhất thời mê muội, cũng không có ý xúc phạm.”
Thập Tứ cũng quỳ xuống theo: “Tứ ca chỉ nói chứ không nghĩ gì, thỉnh Hoàng a mã bớt giận!”
Ngôn từ thiết tha, mang theo thân mật.
Mọi người còn lại đương nhiên cũng quỳ xuống theo.
Khang Hy không nói gì, qua một lát, mới lành lạnh nói: “Lão Bát, con nói.”
Dận Tự rủ mi.
“Người nhi thần tiến cử, chính là thập tứ đệ.”
Dận Chân thoáng cứng còng.
Thập Tứ thì thoáng giật mình, xong lại mừng rỡ.
Nhưng lúc đó Sách Vọng A Lạp Bố Thản vẫn tỏ thái độ ngoan ngoãn mềm mỏng với triều đình, thậm chí nhiều lần dâng thư thể hiện sự thần phục vô điều kiện mọi mệnh lệnh của triều đình, Khang Hy tuổi về già, cũng không muốn gây thêm chuyện, nên dìm xuống bất mãn của chư vương Mông Cổ, phái đại thần triều đình đi đến đó giảng hòa.
Bộ lạc Chuẩn Cát Nhĩ dưỡng sức từng bước tăng cường sức mạnh, thực lực nguyên khí theo đấy khôi phục, mâu thuẫn với triều đình cuối cùng cũng không thể tránh né bắt đầu trồi lên mặt, Sách Vọng dần không cần che giấu dã tâm của gã. Tháng giêng năm Khang Hy thứ bốn mươi bảy, Sách Vọng phái binh tập kích năm trại của bộ lạc Cáp Mật Bắc, tháng hai cách năm lại quấy nhiễu Tây Tạng, Lạp Tàng Hãn đích thân dâng thư xin viện trợ, lúc đó Khang Hy đã định điều binh đi cứu viện, nào ngờ hôm nay có tám trăm dặm cấp báo, nói rằng Lạp Tàng Hãn đã bị giết, hiện toàn bộ Tây Tạng đã rơi vào tay Sách Vọng.
Khang Hy nổi trận lôi đình, hiện thời triệu mọi ngườ tiến cung, là để thương thảo việc xuất binh.
Dận Tự xem xong tấu chương, ngước đầu phát hiện Khang Hy đang theo dõi hắn, ánh mắt sáng quắc.
“Lão Bát, con thấy thế nào?”
Ông ấy hỏi vậy, xem ra trận này không thể không đánh, chỉ là....
“Hoàng a mã, Sách Vọng A Lạp Bố Thản lòng lang dạ thú, không để Thiên triều vào mắt, đúng là đáng chết, nên xuất binh tiêu diệt, nhưng xưa nay có câu, ba quân chưa động, lương thảo đi đầu, hiện tại quốc khố trống rỗng, chỉ sợ....”
Khang Hy khẽ nhíu mày, dời đường nhìn, không nói thêm gì.
Dận Tự nhìn về phía Dận Chân, phát hiện y đang nháy mắt với mình, hiển nhiên giống như lời y đã nói trước đấy.
Khang Hy đập nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Trận này không thể không đánh, đối với Sách Vọng mà nói, Tây Tạng chỉ là bước đầu tiên, nếu không ngăn cản, bước tiếp theo, gã sẽ nhắm đến Mông Cổ hoặc Tứ Xuyên.”
Bên trong Tây Noãn Các nhất thời lặng thinh, không một tiếng người.
Dận Chân khẽ cúi đầu, âm thầm cười khổ.
Ông chỉ điểm giang sơn, chuyên quyền độc đoán, quyết định mọi việc trong một hai câu nói, nhưng chuyện trù liệu tiền bạc, phải giải quyết thế nào đây, chẳng lẽ ép y phải đi xét nhà thật sao?
Lúc này, Đại A ca chưa từng mở miệng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Điều động đại quân, không phải chuyện đùa, vả lại dọc theo đường đi khí trời, chỉ sợ....”
Y từ sau khi được Khang Hy thả ra, đã không còn thần thái rạng ngời như lúc trước, tóc mai đã sớm nhuộm bạc, đến cả lưng cũng có vẻ còng đi, có lẽ do Khang Hy cảm thấy áy náy với đứa con này, mỗi lần nghị sự đều gọi y đến, nhưng Đại A ca lại rất hiếm khi phát biểu ý kiến, đây là lần đầu tiên.
“Đại ca đã bao nhiêu năm không ra chiến trường, cảm thấy sợ chiến tranh phải không?”
Từ cửa truyền đến một giọng nói lanh lảnh, mọi người quay đầu lại, thấy Thập Tứ sải bước vượt qua cửa, một thân áo giáp oai phong lẫm liệt, phong độ ngời ngời, tuấn mỹ đến lóa mắt.
Trên mặt Đại A ca thoáng hiện chút ngỡ ngàng, lặng lẽ cúi đầu, không mở miệng nữa.
Trên mặt Khang Hy hiện lên ý cười, ngoài miệng lại nói: “Sao lại ăn mặc như vậy, không ra thể thống gì hết!”
Thập Tứ tháo mũ giáp xuống, nhấc tay phải, một gối chấm đất, thực hiện nghi lễ theo phong cách quân đội.
“Nhi thần đặc biệt đến thỉnh Hoàng a mã tham chiến, xin Hoàng a mã cho phép nhi thần lĩnh binh xuất chinh, tiêu diệt Sách Vọng A Lạp Bố Thản, đoạt lại Tây Tạng, giương cao thiên uy Đại Thanh ta!”
Khang Hy khiển trách: “Hồ đồ! Lĩnh binh xuất chinh không phải chuyện đùa, đứng ở đây, toàn là huynh trưởng tiền bối của con, lắng nghe ý kiến của họ, mới giúp ích cho con!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Dận Tự để ý thấy nét mừng trong mắt ông, xong lại nhìn thoáng qua thần tình đờ đẫn của Đại A ca, không khỏi thầm than một tiếng.
Thập Tứ cười đáp lại, đứng một bên, nhìn mọi người.
Đông Quốc Duy ho một tiếng, bước lên nói: “Hoàng thượng, mới vừa rồi Tứ A ca nói, cũng không phải không có lý, lương thảo đầy đủ, là căn cơ của ba quân, đợt trước Cam Túc bị thiên tai, Hộ Bộ đã chi một khoảng lớn, hiện tại nếu muốn khai chiến, e rằng phải tiêu tốn một khoản khổng lồ, dù tạm thời không thành vấn đề, nhưng nếu về lâu về dài....”
Tuy cách nói của ông khá uyển chuyển, nhưng nói trắng ra, chính là cùng một đạo lý với Dận Chân.
Hộ Bộ không có tiền, lấy gì chiến tranh, ngày một ngày hai còn được, lâu dài, quốc gia cũng chi không nổi.
Khang Hy quét mắt nhìn họ, dừng một lúc, bỗng cười lạnh: “Việc quân là đại sự quốc gia, liên quan đến giang sơn Đại Thanh, xã tắc trăm năm, trận này không thể không đánh, về phần tiền nong, lúc trước trẫm có xem qua sổ sách của Hộ Bộ, vẫn còn dư trên trăm vạn lượng, để cung cấp cho quân đội, thiếu, trẫm trích thêm hai mươi vạn lượng từ nội khố!”
Mọi người kinh hãi, Dận Chân lập tức quỳ xuống thất thanh nói: “Hoàng a mã, trăm triệu lần không thể!”
Nội khố là tư khố của Hoàng đế, tiền bên trong hiển nhiên là tiền riêng của Hoàng đế, hoàn toàn tách biệt với quốc khố, Khang Hy đến cả biện pháp tự bỏ tiền cũng đã nghĩ đến, có thể thấy rất quyết tâm phải đánh trận này, mà Hoàng đế tự móc hầu bao của bản thân, người dưới sao có thể trơ mắt không bày tỏ thái độ.
Không đợi mọi người phản ứng, đã nghe thấy Thập Tứ cất cao giọng nói: “Hoàng a mã, nhi thần cũng tình nguyện xung phong đi đầu, quyên góp tài sản của con!”
Khang Hy cười mắng: “Một Bối tử vừa lập phủ như con, có thể có bao nhiêu tài sản, hiện tại việc cấp bách, là chọn ai lĩnh binh xuất chinh.”
Thập Tứ thuận theo lời ông, lanh lảnh nói: “Hoàng a mã, nhi thần tình nguyện đi!”
Lần này, Khang Hy không tiếp lời hắn, mà quay sang những người khác. “Các ngươi thấy sao?”
Ánh mắt dừng lại tại Trương Đình Ngọc. “Hành Thần, ngươi thấy thế nào?”
Trương Đình Ngọc tuân thep phép tắc, thành thật nói: “Hoàng thượng thứ tội, vi thần không tinh thông quân sự, không dám ngông cuồng thượng nghị việc này.”
Khang Hy nhăn mày: “Hôm nay triệu các ngươi đến đây, là để quyết định việc này, tinh thông hay không không quan trọng, cứ nói.”
Trương Đình Ngọc tập trung suy nghĩ chốc lát, mới châm chước nói: “Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu, là một lựa chọn không tệ.”
Khang Hy không chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ: “Lúc trước trẫm ra lệnh cho Niên Canh Nghiêu mang binh ngăn cản, hắn đại bại trở về, nên mới dẫn đến tình trạng Sách Vọng A Lạp Bố Thản xem Tây Tạng như chốn không người như hiện tại, lại dùng hắn, chỉ e hỏng việc.”
Trương Đình Ngọc len lén lướt mắt nhìn qua chỗ Ung Thân vương Dận Chân.
Ai cũng biết Niên Canh Nghiêu là nô bộc thuộc Tương Bạch Kỳ dưới trướng Dận Chân, thẳng thừng bác bỏ như vậy, khiến người khác khó nén lòng phỏng đoán xem có phải có liên quan tới y không.
Ngoài mất mát, Dận Chân cũng khó nén lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước Niên Canh Nghiêu có mối liên hệ mờ ám với Thập Tứ, tuy sau đấy Dận Chân nổi trận lôi đình, Niên Canh Nghiêu cũng nhận sai, nhưng dù sao y vẫn lưu lại cái gai trong lòng, trong tiềm thức của y, không muốn nhìn thấy Niên Canh Nghiêu bị ruồng bỏ, nhưng cũng không hy vọng gã được trọng dụng, để rồi ngày càng tỏ ra tự cao tự đại.
“Lão Tứ, trong lòng con có chọn được ai không?” Khang Hy nói.
“Nhi thần muốn tiến cử một người, người này từ nhỏ đã thạo binh thư, cũng từng chưởng quản Binh Bộ, quen thuộc chiến sự, nếu lĩnh binh xuất chinh, hiển nhiên không ai hợp hơn, nhưng nhi thần không biết có nên nói hay không?”
Dận Tự trong lòng chùng xuống, đã biết Dận Chân muốn tiến cử ai, nhưng giờ phút này, lại không cách nào ngăn cản y nói tiếp.
Quả nhiên, Khang Hy lạnh mặt, ngắt ngang y: “Con đã biết không nên nói, thì đừng nói.”
Dận Chân bỗng phất tà áo quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng a mã! Thập tam đệ bị giam đến nay, cũng đã bảy năm, dù sai lầm có lớn lao đến đâu, đệ ấy cũng biết hối cải rồi, khẩn cầu Hoàng a mã thương tình, thương cho đệ ấy mới tang mẹ không bao lâu....”
Một tiếng rầm, Khang Hy đập tay xuống bàn, dọa mọi người giật bắn.
“Tang mẹ không bao lâu, thì có thể không cha không chúa? Tang mẹ không bao lâu, thì có thể không biết lễ nghĩa liêm sỉ? Nếu con còn tiếp tục xin tội cho nó, thì đi làm bạn với nó đi!”
Giọng Khang Hy ở bên tai Dận Chân nghe sao mà cay nghiệt vô tình, thương yêu năm ấy với Thập Tam như hiển hiện trước mắt, nay đến cả một câu xin tội của y cũng nghe không lọt tai.
Dận Tự thấy y cúi sụp đầu quỳ gối một bên, vội vàng quỳ xuống nói: “Thỉnh Hoàng a mã bớt giận, tứ ca nhất thời mê muội, cũng không có ý xúc phạm.”
Thập Tứ cũng quỳ xuống theo: “Tứ ca chỉ nói chứ không nghĩ gì, thỉnh Hoàng a mã bớt giận!”
Ngôn từ thiết tha, mang theo thân mật.
Mọi người còn lại đương nhiên cũng quỳ xuống theo.
Khang Hy không nói gì, qua một lát, mới lành lạnh nói: “Lão Bát, con nói.”
Dận Tự rủ mi.
“Người nhi thần tiến cử, chính là thập tứ đệ.”
Dận Chân thoáng cứng còng.
Thập Tứ thì thoáng giật mình, xong lại mừng rỡ.