Chương : 149
Lúc Thập Tứ phụng lệnh hồi kinh, đem ấn giám Đại tướng quân giao cho Bình Nghịch Tướng Quân – Diên Tín, nhưng dù sao thì Diên Tín cũng không có thân phận hiển hách như Thập Tứ A ca, không đàn áp được đám Vương gia Mông Cổ, ông giam chân được Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nhưng không ngăn được lòng lang dạ sói của một người khác, chính là La Bặc Tàng Đan Tân.
La Bặc Tàng Đan Tân là thủ lĩnh của Thanh Hải Ách Lỗ Đặc Mông Cổ, được trao tước vị Thân vương, lúc trước có Thập Tứ A ca Dận Trinh thống lĩnh đại quân, từng lôi kéo đàn áp, ép buộc dụ dỗ lão, ổn định lão ở phía hậu phương, không cho theo ra chiến trường, thỉnh thoảng trợ giúp quân Thanh đánh Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nhưng nay Thập Tứ phụng hoàng lệnh hồi kinh, tiếp đó bị giam, đại quân ở tiền phương như rắn mất đầu, La Bặc Tàng Đan Tân thấy Khang Hy đã băng hà, Thập Tứ lại chưa về, bèn nổi lên lòng làm phản, sách động Sách Vọng A Lạp Bố Thản đi theo lão gây loạn.
Lúc này, phía kinh thành, Dận Chân vừa đăng cơ không lâu, thấy Dực Bối lặc của Thanh Hải Hòa Thạc Đặc Mông Cổ có công hộ tống Đạt Lai khi thất thế, bèn sắc phong hắn làm Hoàng Hà Nam Thân vương, điều này càng khiến cho La bặc Tàng Đan Tân bất mãn hơn.
Ngay trong tháng ấy, La Bặc Tàng Đan Tân nhân cơ hội triệu tập Đài Cát của Thanh Hải Ách Lỗ Đặc Mông Cổ, tại liên minh Sát Hãn Thác La Hải, kích động họ khởi binh phản Thanh. Tuy không phải ai trong nội bộ Thanh Hải Mông Cổ đều hưởng ứng, đặc biệt là Sát Hãn Đan Tân, do gần triều đình, nên lập tức vạch rõ giới hạn với La Bặc Tàng Đan Tân, đường ai nấy đi, nhưng một số ít bộ lạc còn lại, có xu hướng đi theo La Bặc Tàng Đan Tân, giúp lão có được thế tiến công ào ạt đánh thẳng đến Hà Châu, phụ cân Tây Ninh.
Thủ quân Tây Ninh do không kịp đề phòng, thương vong nghiêm trọng, Diên Tín lại nước xa không cứu được lửa gần, dù truyền tin tám trăm dặm về kinh sư, thì lửa đã cháy đến nơi rồi.
Dận Tự và Dận Tường không ngờ quân tình cấp bách đến thế, mãi khi đến Dưỡng Tâm Điện, đọc xong báo cáo, trong lòng hai người đều nghe tiếng tim rơi lộp bộp, nặng như chì.
Được triệu đến nghị sự, ngoại trừ hai người họ, còn có Trương Đình Ngọc và Đông Quốc Duy, đây là trọng thần cốt cán trong những năm đầu Ung Chính. Đa phần thần tử dưới triều Khang Hy, hoặc già, hoặc bệnh, đến cả Đông Quốc Duy nay cũng đã ngấp nghé bảy mươi, râu tóc bạc phơ, không còn dáng vẻ anh hào năm nào.
Nhưng giờ không phải lúc dành để cảm thán, hiện thời có chuyện quan trọng hơn cần y bận tâm. Dận Chân nhìn quanh Tây Noãn Các, lác đác vài người, giờ phút này y mới sâu sắc thấm thía bản thân không nắm trong tay được bao người, về phần Thẩm Trúc và Đới Đạc, do biết quá nhiều chuyện cơ mật, Dận Chân không nghĩ đến việc đưa họ ra ánh sáng.
“Các người thấy sao?”
Đông Quốc Duy nói: “Tân hoàng đăng cơ, mọi việc chưa ổn định, hiện tại tạm thời chưa thích hợp xuất binh, Sách Vọng A Lạp Bố Thản như hổ rình mồi, một khi chúng ta phân chia binh lực, chẳng khác nào hai mặt thụ địch.”
Dận Chân gật đầu, Đông Quốc Duy là người dày dạn kinh nghiệm. “Vậy theo Đông Lão, nên xử lý thế nào?”
“Theo nô tài, cái mà La Bặc Tàng Đan Tân muốn, chẳng qua là tiền mà thôi, chúng ta có thể phái người đi nghị hòa trước, tạm thời bãi binh, đợi chúng ta giải quyết xong Sách Vọng A Lạp Bố Thản, rồi tiếp tục thương thảo.”
Dận Chân vẫn trầm ngầm không nói, Thập Tam không nhịn được lên tiếng: “Theo thần đệ, dã tâm của La Bặc Tàng Đan Tân, không chỉ có thế, gã có thể đột nhiên khởi binh phản Thanh ngay vào lúc triều đình đang phân tâm đối phó với Sách Vọng A Lạp Bố Thản, chứng tỏ trước đó gã có mang lòng tạo phản, chỉ là đang đợi thời cơ, hiện giờ đại quân không thể chia tách, gã cho rằng đây là cơ hội tốt nhất, nên lần này dù có phái người đi đàm phán, e rằng cũng không đạt được kết quả gì đáng kể, thà rằng triều đình xuất binh bình định.”
Trương Đình Ngọc thở dài: “Vương gia có điều không biết rồi, từ lúc đại quân xuất chinh vào năm Khang Hy thứ năm mươi, Hộ Bộ đã rơi vào tình trạng cạn kiệt, hiện tại e rằng không trích được cả nửa đồng ấy chứ, năm xưa nhờ Hoàng thượng thanh lý Hộ Bộ, xét nhà mấy tên quan viên tham ô, mới có chút tiền vào, hiện giờ nếu muốn khai chiến, sợ rằng thu không bù chi.”
Dận Chân vừa đăng cơ, đã rộng tay sắc phong chức tước, một mặt là vì lôi kéo lòng người, mặt khác cũng là để thể hiện Tân đế khoan hồng độ lượng, bỏ qua chuyện cũ. Trên thực tế, ngoại trừ Lão Cửu và Thập Tứ còn đang bị giam trong cung, thì đến cả Bình Quận Vương – Nột Nhĩ Tô đi theo Thập Tứ A ca, cũng được Dận Chân xí xóa, chỉ tước tước vị của gã, đem tước vị Bình Quận Vương ban cho trưởng tử của Nột Nhĩ Tô.
Còn Dận Tự và Thập Tam, là hai người được sắc phong đầu tiên, lần lượt là Liêm Thân vương và Di Thân vương.
Sặc mặt Thập Tam thoáng đổi, hiển nhiên không biết chuyện này, trên hết là không ngờ đến tình hình hiện tại đã tồi tệ đến vậy.
Bị Trương Đình Ngọc nhắc nhở, sắc mặt Dận Chân cũng sa sầm đi, Tiên đế trọng danh tiếng, đặc biệt là đối với đám cựu thần lại càng ưu ái hậu đãi, dù họ có tham ô tiền, chỉ cần nằm trong giới hạn cho phép, ông sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng giờ Dận Chân kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chẳng khác nào phải gánh vác cái cục diện rối rắm này.
Nhất thời, mọi người đều đồng loạt lặng thinh.
Dận Chân ngước mắt đúng lúc thấy người nọ khẽ nhíu mày, chợt cảm thấy thư thái, nét mặt dịu đi thấy rõ, lên tiếng hỏi: “Dận Tự, đệ thấy sao?”
“Thần đệ không tinh thông việc dùng binh, nói về chuyện Tây Bắc e rằng không tiện lắm.”
Dận Chân lại chỉ cười: “Dù sao cũng đang bế tắc, đệ cứ thử nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.”
“Thần đệ cho rằng chúng ta cần đàm phán theo như lời Đông Trung Đường, hiện giờ chúng ta không tài nào xuất binh, phái người đi đàm phán hòa bình có thể kéo dài thời gian, có điều song song với đàm phán, chúng ta còn cần làm hai việc. Một, là phái người đi gặp Sát Hãn Đan Tân và thủ lĩnh các bộ lạc không cấu kết với La Bặc Tàng Đan Tân, nhân cơ hội lôi kéo họ về phe ta, hai, là tập kết binh lực ở khu vực lân cận, đợi thời cơ.”
Hắn dứt lời, mọi người có mặt đều gật đầu.
“Cứ làm thế vậy, với tình thế hiện tại, cũng chỉ còn cách đó.” Dận Chân nhịp nhẹ tay trên bàn, “Đại quân Tây Bắc như rắn mất đầu, cần phải phái người đến đó trấn thủ, đồng thời thực hiện công việc tập kết binh lực Thiểm Cam, theo các ngươi thấy, phái ai đi thì được?”
Thập Tam chớp lời: “Tổng đốc Xuyên Thiểm Niên Canh Nghiêu thông thạo quân sự, là một lựa chọn khả quan.”
Y vừa dứt lời thì thấy Dận Tự đang cố nháy mắt với y, trong lòng biết chắc chắn có nội tình gì đấy mà bản thân không hay, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, muốn thu về, cũng không kịp nữa rồi.
Niên Canh Nghiêu là đại tướng dưới trướng Dận Chân thời còn chưa đăng cơ, nắm binh quyền trong tay, trấn thủ một phương, nếu Dận Chân muốn dùng gã, thì đã không hỏi câu này, mà sẽ trực tiếp ra lệnh cho Niên Canh Nghiêu. Từ lần Dận Tự chứng kiến cảnh Niên Canh Nghiêu quỳ gối trong phủ Dận Chân, đã biết quan hệ giữa hai người họ không tài nào hài hòa khắng khít như trước được nữa, với tính tình của Dận Chân, chỉ e là đang ngại tình hình bất ổn tại Tây Bắc, nên mới chưa động đến gã.
Dận Tự một bên nghĩ, một bên đưa tay xoa vết thương trên mu bàn tay.
Lúc ở chỗ Ô Nhã thị không cảm thấy gì, nhưng nãy giờ đứng khá lâu, lại không có bôi thuốc, vết thương bắt đầu ngứa lên.
Dù Dận Chân đang lắng nghe Thập Tam nói, nhưng sự chú ý vẫn luôn hướng về phía hắn, hành động của Dận Tự lập tức bị y phát hiện, tập trung nhìn, hai mắt không khỏi nheo lại.
“Thập Tam, trẫm nhớ hồi trẻ, đệ cũng cảm thấy khá hứng thú với việc luyện binh?” Dận Chân đột ngột chuyển hướng.
Thập Tam sửng sốt, tiếp đó cười buồn trả lời: “Thần đệ.... đã gần mười năm không bước chân ra khỏi cửa, đối với thứ gì cũng lạ lẫm.”
“Lạ, có thể học, Niên Canh Nghiêu phụ trách điều hành binh lực Thiểm Cam, đệ có thể ở bên cạnh đôn đốc giám sát, vả lại phía bên Diên Tín, từ lúc Thập Tứ trở về, một mình ông trấn thủ, trẫm cũng lo.”
Thập Tam hiểu được ẩn ý trong lời y, mắt không khỏi sáng lên, hiển nhiên ở sâu trong đáy lòng y, vẫn luôn khát khao có một ngày có thể rong ruổi sa trường, nhưng mười năm trước từ lúc bị Khang Hy giam, y đã dần từ bỏ mơ ước này, chỉ chưa từng lường trước, bản thân đi một vòng lớn, lại có ngày thấy lại hi vọng.
Dận Chân nhìn biểu hiện của y, bèn mỉm cười: “Thế nào, có dám nhận không?”
Thập Tam bị cái nhìn của y, khiến cho lòng hăng hái mai một ngày nào nay lại bùng cháy, chắp tay, tiếng cạch chạm đất.
“Thần đệ lĩnh chỉ!”
Dận Chân thỏa mãn gật đầu, lại dặn dò một số việc ở Tây Bắc, chỉ định người đi đàm phán, rồi cho mọi người giải tán.
“Dận Tự, đệ ở lại.”
Mọi người đi tới cửa, lại nghe Dận Chân cất tiếng, Dận Tự ngừng bước.
“Hoàng thượng?”
“Đệ qua đây.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dận Chân cũng không màu mè, nhìn chòng chọc hắn: “Giơ tay lên.”
Dận Tự không hiểu ý y, giơ tay trái lên.
“Không phải tay này!” Dận Chân hằn hộc, giật tay hắn qua, động tác trông có vẻ mạnh bạo, nhưng thật chất rất nhẹ nhàng.
“Sao lại thế này?”
Ý y là vết thương trên tay Dận Tự. Máu trên vết thương đã khô lại, thoạt trông có hơi đáng sợ, nhưng bị ống tay áo hình móng ngựa che đi, nếu không giơ tay lên, cơ bản sẽ không nhìn thấy.
“Không cẩn thận quẹt trúng.” y không nhắc đến, xém tí Dận Tự đã quên luôn nó, ban nãy vội vàng chạy đến đây, không nhớ ghé Thái Y Viện bôi thuốc.
Dận Chân cơ bản không tin lời hắn: “Sáng nay lúc tiến cung đâu thấy.”
Dận Tự không biết trả lời thế nào nên bèn cười cho qua: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
“Là bị thương ở Vĩnh Hòa Cung? Lúc ấy trẫm và Thái hậu cãi nhau nên bỏ đi trước, đệ không đuổi theo, chắc là ở lại khuyên bảo Thái hậu,” Dận Chân cũng không để ý đến hắn, cứ thế tiếp tục: “Là Thái hậu làm đệ bị thương?”
“Không phải, tứ ca, huynh đừng đoán mò.” Dận Tự muốn rút tay lại, nhưng bị y giữ chặt.
“Đệ không nói huynh cũng biết.” Dận Chân cười lạnh: “Bà không làm gì được trẫm, nên trút giận lên đệ chứ gì, giỏi, đúng là rất giỏi.”
Dận Tự nhìn vẻ âm ngoan của y, rồi lại nhớ đến kết cuộc của Ô Nhã thị kiếp trước, không khỏi nhăn mày.
“Tứ ca, đệ muốn khuyên huynh một câu.”
“Nói.”
“Dù sao Thái hậu cũng là ngạc nương của huynh, dù bà có nhiều điều không phải, trong lòng đôi ta đều hiểu, nhưng người trong thiên hạ thì không thấy, nếu huynh phạm phải sai lầm, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của huynh.”
Dận Chân trầm ngâm trong giây lát, rồi lạnh nhạt nói: “Trẫm sao không biết chứ, chỉ là mỗi lần gặp mặt, bà cứ nhắc đến Thập Tứ, ở trong mắt bà, chỉ có một người con là Thập Tứ, Hoàng đế như trẫm, thì lại là người bất chính, đoạt đi những thứ vốn thuộc về đứa con nhỏ của bà!”
Càng nói về cuối, tiếng cười gằn càng kéo dài.
Dận Tự thở dài: “Uất ức và đau khổ của tứ ca, thần đệ đều hiểu, nhưng Thái hậu tuổi đã lớn, cần phải nhỏ nhẹ khuyên bảo, người càng già, tính càng bướng, nếu mẫu tử vì vậy mà tranh cãi, haiz....”
Hắn không nói tiếp, nhưng Dận Chân nghe hiểu, giống như Trịnh Trang Công thời Xuân Thu, mẫu thân Võ Khương của ông, cũng giống như mẫu thân của y, cùng không mong nhìn mặt người trưởng tử là ông, trái lại luôn luôn yêu thương bảo ban đứa con nhỏ Thúc Đoạn, đến cả người thông minh như Trịnh Trang Công, đối với điều này cũng không có cách nào khác, cuối cùng còn phải nghĩ ra chiêu “Hoàng tuyền kiến mẫu” để bày tỏ bản thân không hề làm trái lời thề.
Nói cho cùng, dù sao y cũng là Hoàng đế, không thể nào muốn làm gì thì làm, hai chữ hiếu đạo, đặt trên đầu, người trong thiên hạ đều đang mở to mắt mà nhìn, cuối cùng thì Hoàng đế định xử trí mẫu thân của ổng thế nào.
“Trẫm biết rồi, đợi một hai ngày nữa trẫm sẽ đi thỉnh an Thái hậu, xoa dịu bớt cơn giận của bà.”
Dận Tự thấy y đã bình tĩnh lại, bèn muốn rút tay về, người nọ lại thình lình kéo hắn về phía ngược lại, hắn thoáng lảo đảo, ngã nhào vào lòng đối phương, trong tích tắc lại bị đè lên.
Dận Chân nhìn nét mặt ngỡ ngàng của hắn, không khỏi buồn cười, cúi đầu hôn một cái, rồi mới nói: “Mấy hôm nay nhớ đệ muốn chết, gần ngay trước mắt, lại không thể ôm, không thể hôn, cuối cùng trẫm đã biết, tại sao lúc ấy đệ nhất quyết không chịu làm Hoàng đế.”
“Thần đệ tài cán không bằng một phần vạn Hoàng thượng, hiển nhiên không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, Hoàng a mã anh minh, nên mới truyền ngôi cho huynh....” Dận Tự bị y đè đến khó thở, không nhịn nữa, đẩy mạnh y ra. “Đứng dậy trước đi!”
“Sao không gọi Hoàng thượng nữa rồi?” Dận Chân khẽ cười, hơi nghiêng người, tránh đè lên hắn, mặt khác vươn tay ôm gọn hắn vào lòng.
“Dù sao cũng không có cách giữ đệ qua đêm, ôm một tí cũng không được à....” giọng y do vùi đầu vào cổ đối phương, nên nghe khá ậm ờ. “Mệt ghê.... Đợi khi nào thiên hạ thái bình, trẫm sẽ thoái vị, chúng ta đi vân du tứ hải!”
Dận Tự biết y chỉ thuận miệng nói ra, không khỏi bật cười: “Tây Bắc chưa yên, quốc khố trống rỗng, và cả tham quan ô lại chưa quét sạch, đều đang đợi Hoàng thượng giải quyết kia kìa, chỉ e rằng thiên hạ này vĩnh viễn đều cần đến huynh!”
“Huynh mặc kệ!” đối phương ôm chặt hơn, giọng trả lời pha chút buông thả, hoàn toàn không còn phong phạm Hoàng đế mạnh mẽ quyết đoán ban nãy, trái lại khiến Dận Tự nhớ đến quanh cảnh thuở nhỏ của cả hai.
Hắn thở dài một hơi, thả lỏng người, vỗ nhẹ lên lưng đối phương.
Từ lúc Khang Hy băng hà, đây là lần đầu tiên hai người ôm lấy nhau, khoảnh khắc ấy như chợt mang đến cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc Dận Tự hồi phủ, đã là giờ lên đèn.
Giống như thường lệ, dùng cơm xong, hai phụ tử ngồi ở thiên thính, Dận Tự hỏi bài, Hoằng Vượng trả lời từng câu một, xong còn kể một số chuyện lý thú ở Thượng Thư Phòng, pha trò đến độ Dận Tự cười không ngớt.
Năm nay Hoằng Vượng đã mười một tuổi, đã từ một bảo bảo mập mạp biến thành một thiếu niên tuấn tú rắn rỏi, làm Dận Tự có cảm giác rất đỗi bùi ngùi của gia đình có con vào độ tuổi trưởng thành, Hoằng Vượng để lại cho người ngoài ấn tượng là thông minh chín chắn, trưởng thành trước tuổi, nhưng ở trước mặt a mã thì vẫn thân mật dựa dẫm như trước, cho nên lúc hai phụ tử ở bên nhau, không có sự nghiêm túc rập khuôn như ở phủ khác, mà trái lại là thoáng chút cảm giác hòa hợp của người cùng thế hệ.
“A mã....” Hoằng Vượng đang giúp hắn đấm vai thì bỗng ngừng lại, ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Đây là thói quen xưa cũ, bắt đầu từ lúc Hoằng Vượng bảy tuổi, mỗi lần Dận Tự từ ngoài về, Hoằng Vượng luôn đòi đấm vai cho hắn, nói là tận hiếu, Dận Tự nói sao cũng không nghe, vì cảm động, nên cứ thế tùy ý nó.
“Sao vậy?” hiếm khi nhi tử có vẻ do dự như vậy, Dận Tự khá là ngạc nhiên.
Hoằng Vượng băn khoăn giây lát, rồi bấm bụng nói: “Người mãi vẫn không cưới ngạc nương mới, có phải là vì con không?”
Dận Tự thoáng ngạc nhiên, kế đó là sa sầm. “Ai ở trước mặt con nói năng huyên thuyên hả?”
“Không phải....” trên mặt Hoằng Vượng hiện rõ vẻ nhăn nhó, nói: “Con nghe tụi Hoằng Xuân nói... À ừm, cũng không phải, nói tóm lại, nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, giống như phủ khác ấy, tụi Hoằng Xuân đều có mấy người ngạc nương, nhưng trong phủ ta....”
“A mã!” nó ấp a ấp úng cả buổi, cuối cùng như lấy hết quyết tâm ra để nói, “Nếu người thích, cứ cưới thêm vài ngạc nương vào phủ đi, con nghe nói nam nhân mà nhịn là không được đâu!”
Nó vừa nói dứt lời, thì lập tức nghe một tiếng phụt, Dận Tự uống còn chưa hết hớp trà, đã phun ra hết.
La Bặc Tàng Đan Tân là thủ lĩnh của Thanh Hải Ách Lỗ Đặc Mông Cổ, được trao tước vị Thân vương, lúc trước có Thập Tứ A ca Dận Trinh thống lĩnh đại quân, từng lôi kéo đàn áp, ép buộc dụ dỗ lão, ổn định lão ở phía hậu phương, không cho theo ra chiến trường, thỉnh thoảng trợ giúp quân Thanh đánh Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nhưng nay Thập Tứ phụng hoàng lệnh hồi kinh, tiếp đó bị giam, đại quân ở tiền phương như rắn mất đầu, La Bặc Tàng Đan Tân thấy Khang Hy đã băng hà, Thập Tứ lại chưa về, bèn nổi lên lòng làm phản, sách động Sách Vọng A Lạp Bố Thản đi theo lão gây loạn.
Lúc này, phía kinh thành, Dận Chân vừa đăng cơ không lâu, thấy Dực Bối lặc của Thanh Hải Hòa Thạc Đặc Mông Cổ có công hộ tống Đạt Lai khi thất thế, bèn sắc phong hắn làm Hoàng Hà Nam Thân vương, điều này càng khiến cho La bặc Tàng Đan Tân bất mãn hơn.
Ngay trong tháng ấy, La Bặc Tàng Đan Tân nhân cơ hội triệu tập Đài Cát của Thanh Hải Ách Lỗ Đặc Mông Cổ, tại liên minh Sát Hãn Thác La Hải, kích động họ khởi binh phản Thanh. Tuy không phải ai trong nội bộ Thanh Hải Mông Cổ đều hưởng ứng, đặc biệt là Sát Hãn Đan Tân, do gần triều đình, nên lập tức vạch rõ giới hạn với La Bặc Tàng Đan Tân, đường ai nấy đi, nhưng một số ít bộ lạc còn lại, có xu hướng đi theo La Bặc Tàng Đan Tân, giúp lão có được thế tiến công ào ạt đánh thẳng đến Hà Châu, phụ cân Tây Ninh.
Thủ quân Tây Ninh do không kịp đề phòng, thương vong nghiêm trọng, Diên Tín lại nước xa không cứu được lửa gần, dù truyền tin tám trăm dặm về kinh sư, thì lửa đã cháy đến nơi rồi.
Dận Tự và Dận Tường không ngờ quân tình cấp bách đến thế, mãi khi đến Dưỡng Tâm Điện, đọc xong báo cáo, trong lòng hai người đều nghe tiếng tim rơi lộp bộp, nặng như chì.
Được triệu đến nghị sự, ngoại trừ hai người họ, còn có Trương Đình Ngọc và Đông Quốc Duy, đây là trọng thần cốt cán trong những năm đầu Ung Chính. Đa phần thần tử dưới triều Khang Hy, hoặc già, hoặc bệnh, đến cả Đông Quốc Duy nay cũng đã ngấp nghé bảy mươi, râu tóc bạc phơ, không còn dáng vẻ anh hào năm nào.
Nhưng giờ không phải lúc dành để cảm thán, hiện thời có chuyện quan trọng hơn cần y bận tâm. Dận Chân nhìn quanh Tây Noãn Các, lác đác vài người, giờ phút này y mới sâu sắc thấm thía bản thân không nắm trong tay được bao người, về phần Thẩm Trúc và Đới Đạc, do biết quá nhiều chuyện cơ mật, Dận Chân không nghĩ đến việc đưa họ ra ánh sáng.
“Các người thấy sao?”
Đông Quốc Duy nói: “Tân hoàng đăng cơ, mọi việc chưa ổn định, hiện tại tạm thời chưa thích hợp xuất binh, Sách Vọng A Lạp Bố Thản như hổ rình mồi, một khi chúng ta phân chia binh lực, chẳng khác nào hai mặt thụ địch.”
Dận Chân gật đầu, Đông Quốc Duy là người dày dạn kinh nghiệm. “Vậy theo Đông Lão, nên xử lý thế nào?”
“Theo nô tài, cái mà La Bặc Tàng Đan Tân muốn, chẳng qua là tiền mà thôi, chúng ta có thể phái người đi nghị hòa trước, tạm thời bãi binh, đợi chúng ta giải quyết xong Sách Vọng A Lạp Bố Thản, rồi tiếp tục thương thảo.”
Dận Chân vẫn trầm ngầm không nói, Thập Tam không nhịn được lên tiếng: “Theo thần đệ, dã tâm của La Bặc Tàng Đan Tân, không chỉ có thế, gã có thể đột nhiên khởi binh phản Thanh ngay vào lúc triều đình đang phân tâm đối phó với Sách Vọng A Lạp Bố Thản, chứng tỏ trước đó gã có mang lòng tạo phản, chỉ là đang đợi thời cơ, hiện giờ đại quân không thể chia tách, gã cho rằng đây là cơ hội tốt nhất, nên lần này dù có phái người đi đàm phán, e rằng cũng không đạt được kết quả gì đáng kể, thà rằng triều đình xuất binh bình định.”
Trương Đình Ngọc thở dài: “Vương gia có điều không biết rồi, từ lúc đại quân xuất chinh vào năm Khang Hy thứ năm mươi, Hộ Bộ đã rơi vào tình trạng cạn kiệt, hiện tại e rằng không trích được cả nửa đồng ấy chứ, năm xưa nhờ Hoàng thượng thanh lý Hộ Bộ, xét nhà mấy tên quan viên tham ô, mới có chút tiền vào, hiện giờ nếu muốn khai chiến, sợ rằng thu không bù chi.”
Dận Chân vừa đăng cơ, đã rộng tay sắc phong chức tước, một mặt là vì lôi kéo lòng người, mặt khác cũng là để thể hiện Tân đế khoan hồng độ lượng, bỏ qua chuyện cũ. Trên thực tế, ngoại trừ Lão Cửu và Thập Tứ còn đang bị giam trong cung, thì đến cả Bình Quận Vương – Nột Nhĩ Tô đi theo Thập Tứ A ca, cũng được Dận Chân xí xóa, chỉ tước tước vị của gã, đem tước vị Bình Quận Vương ban cho trưởng tử của Nột Nhĩ Tô.
Còn Dận Tự và Thập Tam, là hai người được sắc phong đầu tiên, lần lượt là Liêm Thân vương và Di Thân vương.
Sặc mặt Thập Tam thoáng đổi, hiển nhiên không biết chuyện này, trên hết là không ngờ đến tình hình hiện tại đã tồi tệ đến vậy.
Bị Trương Đình Ngọc nhắc nhở, sắc mặt Dận Chân cũng sa sầm đi, Tiên đế trọng danh tiếng, đặc biệt là đối với đám cựu thần lại càng ưu ái hậu đãi, dù họ có tham ô tiền, chỉ cần nằm trong giới hạn cho phép, ông sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng giờ Dận Chân kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chẳng khác nào phải gánh vác cái cục diện rối rắm này.
Nhất thời, mọi người đều đồng loạt lặng thinh.
Dận Chân ngước mắt đúng lúc thấy người nọ khẽ nhíu mày, chợt cảm thấy thư thái, nét mặt dịu đi thấy rõ, lên tiếng hỏi: “Dận Tự, đệ thấy sao?”
“Thần đệ không tinh thông việc dùng binh, nói về chuyện Tây Bắc e rằng không tiện lắm.”
Dận Chân lại chỉ cười: “Dù sao cũng đang bế tắc, đệ cứ thử nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.”
“Thần đệ cho rằng chúng ta cần đàm phán theo như lời Đông Trung Đường, hiện giờ chúng ta không tài nào xuất binh, phái người đi đàm phán hòa bình có thể kéo dài thời gian, có điều song song với đàm phán, chúng ta còn cần làm hai việc. Một, là phái người đi gặp Sát Hãn Đan Tân và thủ lĩnh các bộ lạc không cấu kết với La Bặc Tàng Đan Tân, nhân cơ hội lôi kéo họ về phe ta, hai, là tập kết binh lực ở khu vực lân cận, đợi thời cơ.”
Hắn dứt lời, mọi người có mặt đều gật đầu.
“Cứ làm thế vậy, với tình thế hiện tại, cũng chỉ còn cách đó.” Dận Chân nhịp nhẹ tay trên bàn, “Đại quân Tây Bắc như rắn mất đầu, cần phải phái người đến đó trấn thủ, đồng thời thực hiện công việc tập kết binh lực Thiểm Cam, theo các ngươi thấy, phái ai đi thì được?”
Thập Tam chớp lời: “Tổng đốc Xuyên Thiểm Niên Canh Nghiêu thông thạo quân sự, là một lựa chọn khả quan.”
Y vừa dứt lời thì thấy Dận Tự đang cố nháy mắt với y, trong lòng biết chắc chắn có nội tình gì đấy mà bản thân không hay, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, muốn thu về, cũng không kịp nữa rồi.
Niên Canh Nghiêu là đại tướng dưới trướng Dận Chân thời còn chưa đăng cơ, nắm binh quyền trong tay, trấn thủ một phương, nếu Dận Chân muốn dùng gã, thì đã không hỏi câu này, mà sẽ trực tiếp ra lệnh cho Niên Canh Nghiêu. Từ lần Dận Tự chứng kiến cảnh Niên Canh Nghiêu quỳ gối trong phủ Dận Chân, đã biết quan hệ giữa hai người họ không tài nào hài hòa khắng khít như trước được nữa, với tính tình của Dận Chân, chỉ e là đang ngại tình hình bất ổn tại Tây Bắc, nên mới chưa động đến gã.
Dận Tự một bên nghĩ, một bên đưa tay xoa vết thương trên mu bàn tay.
Lúc ở chỗ Ô Nhã thị không cảm thấy gì, nhưng nãy giờ đứng khá lâu, lại không có bôi thuốc, vết thương bắt đầu ngứa lên.
Dù Dận Chân đang lắng nghe Thập Tam nói, nhưng sự chú ý vẫn luôn hướng về phía hắn, hành động của Dận Tự lập tức bị y phát hiện, tập trung nhìn, hai mắt không khỏi nheo lại.
“Thập Tam, trẫm nhớ hồi trẻ, đệ cũng cảm thấy khá hứng thú với việc luyện binh?” Dận Chân đột ngột chuyển hướng.
Thập Tam sửng sốt, tiếp đó cười buồn trả lời: “Thần đệ.... đã gần mười năm không bước chân ra khỏi cửa, đối với thứ gì cũng lạ lẫm.”
“Lạ, có thể học, Niên Canh Nghiêu phụ trách điều hành binh lực Thiểm Cam, đệ có thể ở bên cạnh đôn đốc giám sát, vả lại phía bên Diên Tín, từ lúc Thập Tứ trở về, một mình ông trấn thủ, trẫm cũng lo.”
Thập Tam hiểu được ẩn ý trong lời y, mắt không khỏi sáng lên, hiển nhiên ở sâu trong đáy lòng y, vẫn luôn khát khao có một ngày có thể rong ruổi sa trường, nhưng mười năm trước từ lúc bị Khang Hy giam, y đã dần từ bỏ mơ ước này, chỉ chưa từng lường trước, bản thân đi một vòng lớn, lại có ngày thấy lại hi vọng.
Dận Chân nhìn biểu hiện của y, bèn mỉm cười: “Thế nào, có dám nhận không?”
Thập Tam bị cái nhìn của y, khiến cho lòng hăng hái mai một ngày nào nay lại bùng cháy, chắp tay, tiếng cạch chạm đất.
“Thần đệ lĩnh chỉ!”
Dận Chân thỏa mãn gật đầu, lại dặn dò một số việc ở Tây Bắc, chỉ định người đi đàm phán, rồi cho mọi người giải tán.
“Dận Tự, đệ ở lại.”
Mọi người đi tới cửa, lại nghe Dận Chân cất tiếng, Dận Tự ngừng bước.
“Hoàng thượng?”
“Đệ qua đây.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dận Chân cũng không màu mè, nhìn chòng chọc hắn: “Giơ tay lên.”
Dận Tự không hiểu ý y, giơ tay trái lên.
“Không phải tay này!” Dận Chân hằn hộc, giật tay hắn qua, động tác trông có vẻ mạnh bạo, nhưng thật chất rất nhẹ nhàng.
“Sao lại thế này?”
Ý y là vết thương trên tay Dận Tự. Máu trên vết thương đã khô lại, thoạt trông có hơi đáng sợ, nhưng bị ống tay áo hình móng ngựa che đi, nếu không giơ tay lên, cơ bản sẽ không nhìn thấy.
“Không cẩn thận quẹt trúng.” y không nhắc đến, xém tí Dận Tự đã quên luôn nó, ban nãy vội vàng chạy đến đây, không nhớ ghé Thái Y Viện bôi thuốc.
Dận Chân cơ bản không tin lời hắn: “Sáng nay lúc tiến cung đâu thấy.”
Dận Tự không biết trả lời thế nào nên bèn cười cho qua: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
“Là bị thương ở Vĩnh Hòa Cung? Lúc ấy trẫm và Thái hậu cãi nhau nên bỏ đi trước, đệ không đuổi theo, chắc là ở lại khuyên bảo Thái hậu,” Dận Chân cũng không để ý đến hắn, cứ thế tiếp tục: “Là Thái hậu làm đệ bị thương?”
“Không phải, tứ ca, huynh đừng đoán mò.” Dận Tự muốn rút tay lại, nhưng bị y giữ chặt.
“Đệ không nói huynh cũng biết.” Dận Chân cười lạnh: “Bà không làm gì được trẫm, nên trút giận lên đệ chứ gì, giỏi, đúng là rất giỏi.”
Dận Tự nhìn vẻ âm ngoan của y, rồi lại nhớ đến kết cuộc của Ô Nhã thị kiếp trước, không khỏi nhăn mày.
“Tứ ca, đệ muốn khuyên huynh một câu.”
“Nói.”
“Dù sao Thái hậu cũng là ngạc nương của huynh, dù bà có nhiều điều không phải, trong lòng đôi ta đều hiểu, nhưng người trong thiên hạ thì không thấy, nếu huynh phạm phải sai lầm, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của huynh.”
Dận Chân trầm ngâm trong giây lát, rồi lạnh nhạt nói: “Trẫm sao không biết chứ, chỉ là mỗi lần gặp mặt, bà cứ nhắc đến Thập Tứ, ở trong mắt bà, chỉ có một người con là Thập Tứ, Hoàng đế như trẫm, thì lại là người bất chính, đoạt đi những thứ vốn thuộc về đứa con nhỏ của bà!”
Càng nói về cuối, tiếng cười gằn càng kéo dài.
Dận Tự thở dài: “Uất ức và đau khổ của tứ ca, thần đệ đều hiểu, nhưng Thái hậu tuổi đã lớn, cần phải nhỏ nhẹ khuyên bảo, người càng già, tính càng bướng, nếu mẫu tử vì vậy mà tranh cãi, haiz....”
Hắn không nói tiếp, nhưng Dận Chân nghe hiểu, giống như Trịnh Trang Công thời Xuân Thu, mẫu thân Võ Khương của ông, cũng giống như mẫu thân của y, cùng không mong nhìn mặt người trưởng tử là ông, trái lại luôn luôn yêu thương bảo ban đứa con nhỏ Thúc Đoạn, đến cả người thông minh như Trịnh Trang Công, đối với điều này cũng không có cách nào khác, cuối cùng còn phải nghĩ ra chiêu “Hoàng tuyền kiến mẫu” để bày tỏ bản thân không hề làm trái lời thề.
Nói cho cùng, dù sao y cũng là Hoàng đế, không thể nào muốn làm gì thì làm, hai chữ hiếu đạo, đặt trên đầu, người trong thiên hạ đều đang mở to mắt mà nhìn, cuối cùng thì Hoàng đế định xử trí mẫu thân của ổng thế nào.
“Trẫm biết rồi, đợi một hai ngày nữa trẫm sẽ đi thỉnh an Thái hậu, xoa dịu bớt cơn giận của bà.”
Dận Tự thấy y đã bình tĩnh lại, bèn muốn rút tay về, người nọ lại thình lình kéo hắn về phía ngược lại, hắn thoáng lảo đảo, ngã nhào vào lòng đối phương, trong tích tắc lại bị đè lên.
Dận Chân nhìn nét mặt ngỡ ngàng của hắn, không khỏi buồn cười, cúi đầu hôn một cái, rồi mới nói: “Mấy hôm nay nhớ đệ muốn chết, gần ngay trước mắt, lại không thể ôm, không thể hôn, cuối cùng trẫm đã biết, tại sao lúc ấy đệ nhất quyết không chịu làm Hoàng đế.”
“Thần đệ tài cán không bằng một phần vạn Hoàng thượng, hiển nhiên không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, Hoàng a mã anh minh, nên mới truyền ngôi cho huynh....” Dận Tự bị y đè đến khó thở, không nhịn nữa, đẩy mạnh y ra. “Đứng dậy trước đi!”
“Sao không gọi Hoàng thượng nữa rồi?” Dận Chân khẽ cười, hơi nghiêng người, tránh đè lên hắn, mặt khác vươn tay ôm gọn hắn vào lòng.
“Dù sao cũng không có cách giữ đệ qua đêm, ôm một tí cũng không được à....” giọng y do vùi đầu vào cổ đối phương, nên nghe khá ậm ờ. “Mệt ghê.... Đợi khi nào thiên hạ thái bình, trẫm sẽ thoái vị, chúng ta đi vân du tứ hải!”
Dận Tự biết y chỉ thuận miệng nói ra, không khỏi bật cười: “Tây Bắc chưa yên, quốc khố trống rỗng, và cả tham quan ô lại chưa quét sạch, đều đang đợi Hoàng thượng giải quyết kia kìa, chỉ e rằng thiên hạ này vĩnh viễn đều cần đến huynh!”
“Huynh mặc kệ!” đối phương ôm chặt hơn, giọng trả lời pha chút buông thả, hoàn toàn không còn phong phạm Hoàng đế mạnh mẽ quyết đoán ban nãy, trái lại khiến Dận Tự nhớ đến quanh cảnh thuở nhỏ của cả hai.
Hắn thở dài một hơi, thả lỏng người, vỗ nhẹ lên lưng đối phương.
Từ lúc Khang Hy băng hà, đây là lần đầu tiên hai người ôm lấy nhau, khoảnh khắc ấy như chợt mang đến cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc Dận Tự hồi phủ, đã là giờ lên đèn.
Giống như thường lệ, dùng cơm xong, hai phụ tử ngồi ở thiên thính, Dận Tự hỏi bài, Hoằng Vượng trả lời từng câu một, xong còn kể một số chuyện lý thú ở Thượng Thư Phòng, pha trò đến độ Dận Tự cười không ngớt.
Năm nay Hoằng Vượng đã mười một tuổi, đã từ một bảo bảo mập mạp biến thành một thiếu niên tuấn tú rắn rỏi, làm Dận Tự có cảm giác rất đỗi bùi ngùi của gia đình có con vào độ tuổi trưởng thành, Hoằng Vượng để lại cho người ngoài ấn tượng là thông minh chín chắn, trưởng thành trước tuổi, nhưng ở trước mặt a mã thì vẫn thân mật dựa dẫm như trước, cho nên lúc hai phụ tử ở bên nhau, không có sự nghiêm túc rập khuôn như ở phủ khác, mà trái lại là thoáng chút cảm giác hòa hợp của người cùng thế hệ.
“A mã....” Hoằng Vượng đang giúp hắn đấm vai thì bỗng ngừng lại, ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Đây là thói quen xưa cũ, bắt đầu từ lúc Hoằng Vượng bảy tuổi, mỗi lần Dận Tự từ ngoài về, Hoằng Vượng luôn đòi đấm vai cho hắn, nói là tận hiếu, Dận Tự nói sao cũng không nghe, vì cảm động, nên cứ thế tùy ý nó.
“Sao vậy?” hiếm khi nhi tử có vẻ do dự như vậy, Dận Tự khá là ngạc nhiên.
Hoằng Vượng băn khoăn giây lát, rồi bấm bụng nói: “Người mãi vẫn không cưới ngạc nương mới, có phải là vì con không?”
Dận Tự thoáng ngạc nhiên, kế đó là sa sầm. “Ai ở trước mặt con nói năng huyên thuyên hả?”
“Không phải....” trên mặt Hoằng Vượng hiện rõ vẻ nhăn nhó, nói: “Con nghe tụi Hoằng Xuân nói... À ừm, cũng không phải, nói tóm lại, nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, giống như phủ khác ấy, tụi Hoằng Xuân đều có mấy người ngạc nương, nhưng trong phủ ta....”
“A mã!” nó ấp a ấp úng cả buổi, cuối cùng như lấy hết quyết tâm ra để nói, “Nếu người thích, cứ cưới thêm vài ngạc nương vào phủ đi, con nghe nói nam nhân mà nhịn là không được đâu!”
Nó vừa nói dứt lời, thì lập tức nghe một tiếng phụt, Dận Tự uống còn chưa hết hớp trà, đã phun ra hết.