Chương : 12
học bá: chỉ người học siêu giỏi, trùm học hành
Tô Mi kiềm chế tính tình lắng nghe diễn giải của phó hiệu trưởng, thật ra dư quang của ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào người thiếu niên bên cạnh cô, đầu tiên không thể không tán thưởng một tiếng, đây là 1 thiếu niên vô cùng xinh đẹp. Khác biệt với người trẻ bây giờ, tóc đen của Lê Chanh cắt hơi ngắn, không hề cảm thấy ngổ ngáo, ngược lại càng có vẻ da dẻ trắng nõn, khuôn mặt thanh tú.
Thân là MC nổi tiếng của đài truyền hình Vĩnh An, sau khi nhận được tin tức của tiểu anh hùng dân gian, Tô Mi tự nhiên sẽ không giống người mới không xem tư liệu liền cắm đầu phỏng vấn, thực tế, từ buổi sáng sau cuộc cướp bóc kia cô liền nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Nhưng liền là bởi vì trong quá trình nghe ngóng nghe được rất nhiều, khiến cô có chút không quá dám tin, dù sao chính là 1 thiếu niên cao trung bình thường, cậu ta có lý trí và dũng khí gì có thể không để ý an nguy của chính mình, đứng ra giải cứu người nhiều như vậy?
Khi tất cả mọi người được giải cứu, chỉ có 1 mình cậu ta bị làm con tin, chẳng lẽ cậu ta sẽ không cảm thấy bất công sao? Tinh thần Lôi Phong quên mình vì người khác, theo góc độ nhân tính xem xét, xảy ra trên người người già còn hơi có mấy phần xác suất, nhưng đổi thành người trẻ tuổi……..
Không phải Tô Mi rất thực tế, chỉ sợ cũng ngay cả chính cô ta, cũng là không làm được.
Đối phương thật sự không phải đang đóng kịch? Trong tin tức lưu truyền của vỉa hè có nói thiếu niên là con riêng của Từ Hoằng Nghĩa, nếu có tầng thân phận này, muốn mua chuộc mấy người cũng không khó làm……
Một trong những phó hiệu trưởng Lưu Chấn Đào còn đang nói không ngớt khen cao trung Hữu Nghị 1 chút, trong 3 câu không nói gì khác ngoài trường học, mặt tươi như hoa nói xong lực lượng thầy giáo trường chúng tôi hùng hậu, xem chúng tôi bồi dưỡng thanh thiếu niên tiên tiến Lê Chanh, có thể tại dưới uy hiếp của kẻ cướp dùng súng mà không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, phối hợp cảnh sát hoàn hảo hoàn thành đặc thù hành động……… Ánh mắt thiếu niên vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có hơi đờ đẫn, tựa hồ người bị khen không phải chính mình, mà là 1 người râu ria nào đó.
Tô Mi nhíu nhíu mày, tại dưới tình huống này còn có thể duy trì tâm tình bình tĩnh, không phải chân chính không quan tâm hơn thua, đó là sớm biết trước rồi, hiển nhiên cái suy đoán sau càng thích hợp hơn, điều này làm cho trong lòng Tô Mi có chút thất vọng, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.
Phương Kì khiêng camera thấy cô không nói chuyện nữa, quăng 1 cái ánh mắt với người đi cùng, đổi camera tới trên vai tên còn lại, Phương Kì nhân cơ hội kéo cánh tay của Tô Mi đi khỏi đám người, liếc mắt ngắm sắc mặt lạnh lùng của cô một cái, thấp giọng nói: “Chị Tô,chị sao lại thế này?”.
“Tiết mục kì này, chị không muốn làm”. Hợp tác nhiều năm như vậy, Phương Kì có thể đoán được cảm xúc của cô bất thường là chuyện thường, Tô Mi xoa xoa mi tâm, mấy năm gần đây tiết mục phỏng vấn trực tiếp tỉ số người xem giảm nhiều, cô hy vọng có thể có 1 tin tức đề tài hấp dẫn quần chúng là thật, nhưng cũng không đại biểu cô đồng ý trở thành đá kê chân để người khác đạt được danh lợi.
“Cái gì?”. Phương Kì kinh hãi, sau một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Bên trên sớm đã có tin đồn nói muốn hủy bỏ tiết mục của chúng ta, nếu đánh mất cơ hội lần này, lần sau tin nóng còn không biết sẽ tại lúc nào mới có, chị Tô chị thật sự suy nghĩ kỹ rồi à?”.
“…….”. Tiết mục trực tiếp liên quan cùng cần câu cơm, nói thật Tô Mi thật đúng là không có loại quyết đoán này.
Cô cũng không phải người có ô dù bự nhảy dù từ trung ương, hiện giờ thành tựu tất cả đều là chính cô 1 chân từng bước bước lên tới, bên trên hủy bỏ tiết mục chẳng khác nào là phủ định công trạng của cô, nghĩ tới đây, bực bội của Tô Mi liền tiêu tan, khoát khoát tay, “Bỏ đi, chị cũng chỉ là nói như vậy thôi”.
Trở lại đoàn người, sắc mặt của Tô Mi đã khôi phục như thường.
Diễn thuyết của Lưu Chấn Đào đã gần kết thúc rồi, tiết thứ 2 chuẩn bị bắt đầu, suy nghĩ của Lê Chanh từ giá trị tín ngưỡng quay về, ánh sáng trắng trên cờ gấm bị hấp thu hầu như không còn, ánh sáng trắng trên người viên chức ngân hàng cũng trở nên vô cùng mỏng manh, cậu quay đầu nhìn về phía Lưu Chấn Đào, “Hiệu trưởng”.
Thanh âm du dương của thiếu niên cắt ngang lời nói của Lưu Chính Đào với phía chính phủ, vị phó hiệu trưởng vị này không có nửa điểm bực bội, trên mặt vẫn còn vẫn duy trì mỉm cười khi đối mặt ống kính, vô cùng mềm mỏng cười nói: “Trò Lê Chanh có lời gì muốn nói hay sao?”.
“Em có thể đi rồi sao?”.
Lưu Chấn Đào nhất thời giống như nghẹn giọng: “Ách…….”.
“Hiện tại nên lên lớp rồi ạ”. Thiếu niên chỉ chỉ tòa nhà dạy học.
Cách đó không xa học sinh trên sân thể dục nhanh chóng chạy về phía đó, có đứa trên đường chạy băng băng còn không quên liếc mắt nhìn qua bên này, cho thấy là đối phó hiệu trưởng Lưu Chấn Đào thường xuyên không thấy bóng người là tò mò cực kỳ, có lẽ còn có công lao của phóng viên và cameras không thường nhìn thấy.
Trải qua nhắc nhở của Lê Chanh, lúc này mọi người mới đều ý thức được tiếng chuông vừa rồi.
Lúc này Lưu Chấn Đào lại nói không nên lời, MC của tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình Vĩnh An đều tự mình tới đây, loại thời điểm này để Lê Chanh đi học chẳng phải là quá mức xấu hổ, nhưng nếu như không đồng ý, vừa rồi gã đứng ở trước ống kính khoe khoang quy tắc quy chế trong trường, lúc này ngang nhiên vi phạm, lại tương đương với làm mất mặt chính mình.
Biểu cảm trên mặt phó hiệu trưởng Lưu có thể nói khá phong phú.
Tô Mi vén tóc dài, cô đương nhiên cũng nghe tới tiếng chuông vào lớp, lại không để ở trong lòng lắm, chưa từng nghĩ thiếu niên chính mình muốn phỏng vấn lại tựa hồ sẽ rời đi —— nếu lần này phỏng vấn là đối phương cố tình giành được, như vậy cậu ta không nên biểu hiện lạnh nhạt như thế đối phỏng vấn mới đúng.
Chẳng lẽ chính là thật? Nhìn đến biểu hiện của một đám viên chức ngân hàng còn tràn ngập cảm kích, Tô Mi mơ hồ cảm thấy, trước đó chính mình có lẽ đã đoán sai rồi, người trước mắt này, thật là 1 tiểu anh hùng, cô ổn định tâm trạng, tò mò nói: “Nhìn ra được đến, trò Lê Chanh bình thường rất thích học tập?”.
Lê Chanh lắc đầu, biểu cảm rất chân thành, “Chưa tới mức thích”.
Phó hiệu trưởng Lưu: “……….”. Bị mất mặt rồi.
“Nhưng mà đây là thân là học sinh nhất định phải làm mà, không phải sao? Chỉ có học tốt tri thức sau này mới có thể có cuộc sống thật tốt”. Lê Chanh nói tiếp, đây cũng là mục đích căn bản của cậu khi đi học.
Mẹ Lê 1 mình rất vất vả, cậu học tốt tri thức, sau khi tốt nghiệp tìm được việc làm cũng có thể giúp đỡ nuôi gia đình.
Đương nhiên nếu đổi là hiện tại, đại khái ngoại trừ học tốt tri thức ra, còn phải làm tốt chuyện xúc tiến tu luyện, thậm chí có thể lợi dụng một chút sản phẩm giao dịch ngẫu nhiên ở dị giới cải thiện cuộc sống trong nhà, ngẫm lại thật là có có chút kích động mà.
Trước kia là thấy không rõ đường đi liều mạng đi phía trước, hiện tại là có được mục tiêu rồi, cuộc đời liền lập tức tràn ngập ánh sáng.
“Đúng vậy”. Không nghĩ tới đối phương sẽ thành thực như thế, nhìn qua…….. Thật là thiếu niên rất đặc biệt mà, Tô Mi cười cười, lập tức nói: “Nhưng mà trò Lê còn nợ chị 1 buổi phỏng vấn lấy tin”.
“………”. Cậu có thể khẳng định chính mình không đáp ứng qua phỏng vấn lấy tin gì hết.
Phó hiệu trưởng Lưu rốt cục tìm được cơ hội chen vào nói, lập tức bàn tay to vung lên: “Lấy tin, nhất định phải lấy tin! Không phải vì danh tiếng cũng không phải vì lợi ích, chính là vì muốn truyền đi phần dũng khí này, để nhân dân biết trên đời này không khuyết thiếu tinh thần Lôi Phong! Việc này phải mạnh mẽ ủng hộ!”.
Lê Chanh suy nghĩ 1 chút, chần chờ nói: “Phỏng vấn lấy tin có thể, nhưng có thể không quay mặt được không? Em không muốn là mẹ em lo lắng”. Thật ra Lê Chanh không cảm thấy hứng thú lắm đối phỏng vấn của đài truyền hình, nếu để mẹ Lê biết cậu quên mình vì người khác ra sao, tự ném mình vào tay bọn cướp, mẹ Lê không rõ chân tướng nhất định tức giận điên người “Xem ra mẹ không đập chết con con thỏ con này là không được rồi”.
Không cần suy nghĩ liền biết hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Rất nhanh bóng dáng của thiếu niên biến mất tại tòa nhà dạy học, người trong đài truyền hình tìm tới tiệm bán đồ uống lạnh xung quanh trường học chờ. Tô Mi gọi ly trà lạnh, uống trà liên tục, ngón tay cầm ống hút khuấy, “Thiếu niên kia thật không tồi”.
“Em nhìn chăm chú cậu ta 2 tiết học, học hành rất nghiêm túc, hiệu trưởng Lưu thật ra không có thổi phồng, học sinh như vậy nếu không phải học sinh mũi nhọn, em đoán chừng ông trời đều phải mù mắt rồi”. Mới vừa đi ra cửa nhỏ Phương Kì ôm cameras của chính mình, ngón tay đã nhanh chóng chạm nút play băng ghi hình của Lê Chanh.
Thiếu niên trong màn ảnh chỉ có một đạo bóng dáng thẳng thớm hoặc nghiêng người, ngón tay thon dài lật trang sách, dưới ngòi bút khẽ nhúc nhích liền ra 1 hàng dài ký tự, khoảng cách thích hợp.
Chữ viết của cậu ta cũng vô cùng xinh đẹp tinh tế, viết cả 1 đoạn cũng không cảm thấy chen chúc.
“Không thể quay chính diện, em thấy đoạn ghi hình này truyền ra sẽ không sai”. Phương Kì vui tới không tự kìm chế được mà xoa nắn góc áo, ngay cả gã 1 người đàn ông đều cảm thấy hình ảnh của thiếu niên đẹp tới không thực, càng đừng nói mấy tiểu nữ sinh này.
Tiết mục phỏng vấn lấy tin có chút thời điểm cũng là cần nhờ khuôn mặt giữ thể diện, MC không chỉ có phải có tài ăn nói, lớn lên đẹp cũng là cần thiết, hơn nữa một khi người bị phỏng vấn cũng là anh đẹp trai cô nàng đẹp gái, tỉ suất người xem sẽ tăng rất nhiều.
Hình ảnh cuối cùng là ánh mặt trời chói mắt dừng ở sườn mặt của thiếu niên, giống như thời gian đều dừng lại.
Tô Mi nhấn nút tạm dừng, khuấy trà lạnh, cúi đầu ừ một tiếng. Là rất đẹp. Nếu không phải cô đã làm việc nhiều năm như vậy, thời gian đi học nhìn đến 1 học bá thiếu niên vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy, cũng nhất định sẽ bị mê hoặc.
Tô Mi kiềm chế tính tình lắng nghe diễn giải của phó hiệu trưởng, thật ra dư quang của ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào người thiếu niên bên cạnh cô, đầu tiên không thể không tán thưởng một tiếng, đây là 1 thiếu niên vô cùng xinh đẹp. Khác biệt với người trẻ bây giờ, tóc đen của Lê Chanh cắt hơi ngắn, không hề cảm thấy ngổ ngáo, ngược lại càng có vẻ da dẻ trắng nõn, khuôn mặt thanh tú.
Thân là MC nổi tiếng của đài truyền hình Vĩnh An, sau khi nhận được tin tức của tiểu anh hùng dân gian, Tô Mi tự nhiên sẽ không giống người mới không xem tư liệu liền cắm đầu phỏng vấn, thực tế, từ buổi sáng sau cuộc cướp bóc kia cô liền nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Nhưng liền là bởi vì trong quá trình nghe ngóng nghe được rất nhiều, khiến cô có chút không quá dám tin, dù sao chính là 1 thiếu niên cao trung bình thường, cậu ta có lý trí và dũng khí gì có thể không để ý an nguy của chính mình, đứng ra giải cứu người nhiều như vậy?
Khi tất cả mọi người được giải cứu, chỉ có 1 mình cậu ta bị làm con tin, chẳng lẽ cậu ta sẽ không cảm thấy bất công sao? Tinh thần Lôi Phong quên mình vì người khác, theo góc độ nhân tính xem xét, xảy ra trên người người già còn hơi có mấy phần xác suất, nhưng đổi thành người trẻ tuổi……..
Không phải Tô Mi rất thực tế, chỉ sợ cũng ngay cả chính cô ta, cũng là không làm được.
Đối phương thật sự không phải đang đóng kịch? Trong tin tức lưu truyền của vỉa hè có nói thiếu niên là con riêng của Từ Hoằng Nghĩa, nếu có tầng thân phận này, muốn mua chuộc mấy người cũng không khó làm……
Một trong những phó hiệu trưởng Lưu Chấn Đào còn đang nói không ngớt khen cao trung Hữu Nghị 1 chút, trong 3 câu không nói gì khác ngoài trường học, mặt tươi như hoa nói xong lực lượng thầy giáo trường chúng tôi hùng hậu, xem chúng tôi bồi dưỡng thanh thiếu niên tiên tiến Lê Chanh, có thể tại dưới uy hiếp của kẻ cướp dùng súng mà không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, phối hợp cảnh sát hoàn hảo hoàn thành đặc thù hành động……… Ánh mắt thiếu niên vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có hơi đờ đẫn, tựa hồ người bị khen không phải chính mình, mà là 1 người râu ria nào đó.
Tô Mi nhíu nhíu mày, tại dưới tình huống này còn có thể duy trì tâm tình bình tĩnh, không phải chân chính không quan tâm hơn thua, đó là sớm biết trước rồi, hiển nhiên cái suy đoán sau càng thích hợp hơn, điều này làm cho trong lòng Tô Mi có chút thất vọng, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.
Phương Kì khiêng camera thấy cô không nói chuyện nữa, quăng 1 cái ánh mắt với người đi cùng, đổi camera tới trên vai tên còn lại, Phương Kì nhân cơ hội kéo cánh tay của Tô Mi đi khỏi đám người, liếc mắt ngắm sắc mặt lạnh lùng của cô một cái, thấp giọng nói: “Chị Tô,chị sao lại thế này?”.
“Tiết mục kì này, chị không muốn làm”. Hợp tác nhiều năm như vậy, Phương Kì có thể đoán được cảm xúc của cô bất thường là chuyện thường, Tô Mi xoa xoa mi tâm, mấy năm gần đây tiết mục phỏng vấn trực tiếp tỉ số người xem giảm nhiều, cô hy vọng có thể có 1 tin tức đề tài hấp dẫn quần chúng là thật, nhưng cũng không đại biểu cô đồng ý trở thành đá kê chân để người khác đạt được danh lợi.
“Cái gì?”. Phương Kì kinh hãi, sau một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Bên trên sớm đã có tin đồn nói muốn hủy bỏ tiết mục của chúng ta, nếu đánh mất cơ hội lần này, lần sau tin nóng còn không biết sẽ tại lúc nào mới có, chị Tô chị thật sự suy nghĩ kỹ rồi à?”.
“…….”. Tiết mục trực tiếp liên quan cùng cần câu cơm, nói thật Tô Mi thật đúng là không có loại quyết đoán này.
Cô cũng không phải người có ô dù bự nhảy dù từ trung ương, hiện giờ thành tựu tất cả đều là chính cô 1 chân từng bước bước lên tới, bên trên hủy bỏ tiết mục chẳng khác nào là phủ định công trạng của cô, nghĩ tới đây, bực bội của Tô Mi liền tiêu tan, khoát khoát tay, “Bỏ đi, chị cũng chỉ là nói như vậy thôi”.
Trở lại đoàn người, sắc mặt của Tô Mi đã khôi phục như thường.
Diễn thuyết của Lưu Chấn Đào đã gần kết thúc rồi, tiết thứ 2 chuẩn bị bắt đầu, suy nghĩ của Lê Chanh từ giá trị tín ngưỡng quay về, ánh sáng trắng trên cờ gấm bị hấp thu hầu như không còn, ánh sáng trắng trên người viên chức ngân hàng cũng trở nên vô cùng mỏng manh, cậu quay đầu nhìn về phía Lưu Chấn Đào, “Hiệu trưởng”.
Thanh âm du dương của thiếu niên cắt ngang lời nói của Lưu Chính Đào với phía chính phủ, vị phó hiệu trưởng vị này không có nửa điểm bực bội, trên mặt vẫn còn vẫn duy trì mỉm cười khi đối mặt ống kính, vô cùng mềm mỏng cười nói: “Trò Lê Chanh có lời gì muốn nói hay sao?”.
“Em có thể đi rồi sao?”.
Lưu Chấn Đào nhất thời giống như nghẹn giọng: “Ách…….”.
“Hiện tại nên lên lớp rồi ạ”. Thiếu niên chỉ chỉ tòa nhà dạy học.
Cách đó không xa học sinh trên sân thể dục nhanh chóng chạy về phía đó, có đứa trên đường chạy băng băng còn không quên liếc mắt nhìn qua bên này, cho thấy là đối phó hiệu trưởng Lưu Chấn Đào thường xuyên không thấy bóng người là tò mò cực kỳ, có lẽ còn có công lao của phóng viên và cameras không thường nhìn thấy.
Trải qua nhắc nhở của Lê Chanh, lúc này mọi người mới đều ý thức được tiếng chuông vừa rồi.
Lúc này Lưu Chấn Đào lại nói không nên lời, MC của tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình Vĩnh An đều tự mình tới đây, loại thời điểm này để Lê Chanh đi học chẳng phải là quá mức xấu hổ, nhưng nếu như không đồng ý, vừa rồi gã đứng ở trước ống kính khoe khoang quy tắc quy chế trong trường, lúc này ngang nhiên vi phạm, lại tương đương với làm mất mặt chính mình.
Biểu cảm trên mặt phó hiệu trưởng Lưu có thể nói khá phong phú.
Tô Mi vén tóc dài, cô đương nhiên cũng nghe tới tiếng chuông vào lớp, lại không để ở trong lòng lắm, chưa từng nghĩ thiếu niên chính mình muốn phỏng vấn lại tựa hồ sẽ rời đi —— nếu lần này phỏng vấn là đối phương cố tình giành được, như vậy cậu ta không nên biểu hiện lạnh nhạt như thế đối phỏng vấn mới đúng.
Chẳng lẽ chính là thật? Nhìn đến biểu hiện của một đám viên chức ngân hàng còn tràn ngập cảm kích, Tô Mi mơ hồ cảm thấy, trước đó chính mình có lẽ đã đoán sai rồi, người trước mắt này, thật là 1 tiểu anh hùng, cô ổn định tâm trạng, tò mò nói: “Nhìn ra được đến, trò Lê Chanh bình thường rất thích học tập?”.
Lê Chanh lắc đầu, biểu cảm rất chân thành, “Chưa tới mức thích”.
Phó hiệu trưởng Lưu: “……….”. Bị mất mặt rồi.
“Nhưng mà đây là thân là học sinh nhất định phải làm mà, không phải sao? Chỉ có học tốt tri thức sau này mới có thể có cuộc sống thật tốt”. Lê Chanh nói tiếp, đây cũng là mục đích căn bản của cậu khi đi học.
Mẹ Lê 1 mình rất vất vả, cậu học tốt tri thức, sau khi tốt nghiệp tìm được việc làm cũng có thể giúp đỡ nuôi gia đình.
Đương nhiên nếu đổi là hiện tại, đại khái ngoại trừ học tốt tri thức ra, còn phải làm tốt chuyện xúc tiến tu luyện, thậm chí có thể lợi dụng một chút sản phẩm giao dịch ngẫu nhiên ở dị giới cải thiện cuộc sống trong nhà, ngẫm lại thật là có có chút kích động mà.
Trước kia là thấy không rõ đường đi liều mạng đi phía trước, hiện tại là có được mục tiêu rồi, cuộc đời liền lập tức tràn ngập ánh sáng.
“Đúng vậy”. Không nghĩ tới đối phương sẽ thành thực như thế, nhìn qua…….. Thật là thiếu niên rất đặc biệt mà, Tô Mi cười cười, lập tức nói: “Nhưng mà trò Lê còn nợ chị 1 buổi phỏng vấn lấy tin”.
“………”. Cậu có thể khẳng định chính mình không đáp ứng qua phỏng vấn lấy tin gì hết.
Phó hiệu trưởng Lưu rốt cục tìm được cơ hội chen vào nói, lập tức bàn tay to vung lên: “Lấy tin, nhất định phải lấy tin! Không phải vì danh tiếng cũng không phải vì lợi ích, chính là vì muốn truyền đi phần dũng khí này, để nhân dân biết trên đời này không khuyết thiếu tinh thần Lôi Phong! Việc này phải mạnh mẽ ủng hộ!”.
Lê Chanh suy nghĩ 1 chút, chần chờ nói: “Phỏng vấn lấy tin có thể, nhưng có thể không quay mặt được không? Em không muốn là mẹ em lo lắng”. Thật ra Lê Chanh không cảm thấy hứng thú lắm đối phỏng vấn của đài truyền hình, nếu để mẹ Lê biết cậu quên mình vì người khác ra sao, tự ném mình vào tay bọn cướp, mẹ Lê không rõ chân tướng nhất định tức giận điên người “Xem ra mẹ không đập chết con con thỏ con này là không được rồi”.
Không cần suy nghĩ liền biết hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Rất nhanh bóng dáng của thiếu niên biến mất tại tòa nhà dạy học, người trong đài truyền hình tìm tới tiệm bán đồ uống lạnh xung quanh trường học chờ. Tô Mi gọi ly trà lạnh, uống trà liên tục, ngón tay cầm ống hút khuấy, “Thiếu niên kia thật không tồi”.
“Em nhìn chăm chú cậu ta 2 tiết học, học hành rất nghiêm túc, hiệu trưởng Lưu thật ra không có thổi phồng, học sinh như vậy nếu không phải học sinh mũi nhọn, em đoán chừng ông trời đều phải mù mắt rồi”. Mới vừa đi ra cửa nhỏ Phương Kì ôm cameras của chính mình, ngón tay đã nhanh chóng chạm nút play băng ghi hình của Lê Chanh.
Thiếu niên trong màn ảnh chỉ có một đạo bóng dáng thẳng thớm hoặc nghiêng người, ngón tay thon dài lật trang sách, dưới ngòi bút khẽ nhúc nhích liền ra 1 hàng dài ký tự, khoảng cách thích hợp.
Chữ viết của cậu ta cũng vô cùng xinh đẹp tinh tế, viết cả 1 đoạn cũng không cảm thấy chen chúc.
“Không thể quay chính diện, em thấy đoạn ghi hình này truyền ra sẽ không sai”. Phương Kì vui tới không tự kìm chế được mà xoa nắn góc áo, ngay cả gã 1 người đàn ông đều cảm thấy hình ảnh của thiếu niên đẹp tới không thực, càng đừng nói mấy tiểu nữ sinh này.
Tiết mục phỏng vấn lấy tin có chút thời điểm cũng là cần nhờ khuôn mặt giữ thể diện, MC không chỉ có phải có tài ăn nói, lớn lên đẹp cũng là cần thiết, hơn nữa một khi người bị phỏng vấn cũng là anh đẹp trai cô nàng đẹp gái, tỉ suất người xem sẽ tăng rất nhiều.
Hình ảnh cuối cùng là ánh mặt trời chói mắt dừng ở sườn mặt của thiếu niên, giống như thời gian đều dừng lại.
Tô Mi nhấn nút tạm dừng, khuấy trà lạnh, cúi đầu ừ một tiếng. Là rất đẹp. Nếu không phải cô đã làm việc nhiều năm như vậy, thời gian đi học nhìn đến 1 học bá thiếu niên vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy, cũng nhất định sẽ bị mê hoặc.