Chương : 156
“Vứt bỏ kế hoạch của con đi!”. Trong ống nghe truyền tới một âm thanh quen thuộc, Phù Nhất Vi hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì nữa, khuôn mặt hơi lộ vẻ vặn vẹo nói: “Ba, nếu thỏa hiệp với bọn họ, liền bỏ qua như vậy, con không cam lòng”.
“……Chẳng qua là một người thường có vài phần tiểu thông minh mà thôi, dựa vào cái gì khiến nhà họ Phù chúng ta thu tay lại?”. Phù Nhất Vi phát hiện chính mình mỗi một lần gặp phải chuyện có liên quan cùng nhà họ Lê, luôn sẽ mất ổn trọng.
“Nhưng tình huống hiện tại là, đã có rất nhiều người chú ý tới võ quán Trầm thị, lúc này không chỉ là dính dáng ân oán của nhà họ Phù, còn liên quan tới ích lợi của càng nhiều người”. Nếu tồn tại của võ quán Trầm thị là có ích đối quốc gia, như vậy ta và con đều không thay đổi được quyết sách của bên trên”. Đối diện chủ nhân của nhà họ Phù giọng điệu thả lạnh rất nhiều, hiển nhiên lần này kết quả thảo luận ra về võ quán Trầm thị khiến ông rất là không giữ được thể diện.
“Liền giống như nghành con quản lý hiện tại, bởi vì năng lực cao cường đối quốc gia có lợi, bởi vậy có thể ở trên trình độ nhất định không bị pháp luật quản thúc, tồn tại của nhà họ Lê đồng dạng như thế”.
Phù Nhất Vi trong cơn giận dữ cắt đứt trò chuyện, gã chưa từng xem Lê Chanh là đối thủ của chính mình, nhưng cái nhân vật nhỏ này luôn là xuất kỳ bất ý* khiến cho gã mặt xám mày tro, thật sự khiến người ta vô pháp tha thứ.
*xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.
Phú Nhất Vi không phải kẻ ngốc, nếu thật để Lê Chanh khuếch trương võ quán, tương lai nhà họ Phù chỉ sợ không có cơ hội báo thù nữa.
Liền giống như nhà họ Từ của năm đó vậy, tại trước khi cha của Từ Hoằng Nghĩa chết, nhà họ Từ vĩnh viễn vĩnh viễn giống một ngọn núi lớn đè trên đầu.
Nhưng nhà họ Từ cuối cùng không phải là dần dần rời khỏi giới chính trị sao? Tất cả chính là bởi vì nhà họ Phù bọn họ bắt được thời cơ, tại trước khi cha Từ Hoằng Nghĩa chưa nắm quyền liền ra tay, thiết lập địa vị hiện giờ của nhà họ Phù.
Phù Nhất Vi có chút nghĩ thông rồi, có lẽ ba cố ý gọi điện thoại tới chính là chứng minh nhà họ Phù tuân theo thái độ của chính phủ, nhưng Phù Nhất Vi gã muốn làm như thế nào, cũng không thể khống chế.
Có khả năng gã dưới một cơn tức giải quyết toàn bộ nhà họ Lê?
Chẳng lẽ nhóm lãnh đạo của trung ương còn có thể bởi vì một cái người chết rồi, đi đắc tội người sống sao?
“Đánh rắn bảy tấc, Lê Chanh sở dĩ làm cho trung ương coi trọng, chẳng qua là bởi vì võ quán Trầm thị mới mở, nhưng mà một cái võ quán vừa mới bắt đầu phát triển có thể có cái cường giả gì? Hiện tại duy nhất nghĩ muốn là, làm sao một lưới tóm hết người của võ quán Trầm thị?”. Phù Nhất Vi sờ cằm, hơi hơi trầm tư.
Hoàn toàn không biết chính mình đã đánh giá sai thực lực của võ quán Trầm thị.
*
Lê Chanh tiếp nhận bưu kiện của người phụ trách lễ tân của võ quán Trầm thị, hai ngày nay số lượng phát ngưng khí hoàn, cao nhất của một ngày là bảy mươi tám chai, thấp nhất của một ngày là hai mươi chín chai, bắt đầu từ Khương Đào đạt được viên ngưng khí hoàn đầu tiên, tới bây giờ ngưng khí hoàn của võ quán chi ra đã đạt tới ba trăm lẻ tám chai.
“Tuy rằng người của Cửu Di thành lấy ngưng khí đan làm đậu đường ăn, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu phí như vậy, tác dụng của loại đan dược nhất phẩm ngưng khí đan này cực kỳ bé nhỏ, luyện đan sư của Cửu Di thành rất ít có người bằng lòng đặc biệt luyện chế ngưng khí đan, bởi vì cái này căn bản không hiển lộ trình độ ra được”. Lê Chanh gãi gãi đầu, có chút buồn rầu.
đường đậu = kẹo hình hạt đậu
Cậkhông nghĩ tới thực lực chỉnh thể của võ quán Trầm thị còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ sợ qua một thời gian tiếp theo ngưng khí hoàn liền không đủ dùng rồi.
“Không bằng tự em mời chào một ít luyện đan sư cấp thấp, bảo bọn họ chuyên môn luyện chế ngưng đan đan dược cấp thấp các loại, mà em có thể cung cấp một ít chủ dược đối luyện đan sư bọn họ mà nói cực kỳ trân quý”.
Trầm Du càng hiểu biết sâu một chút đối Đại Châu giới, biết đối với luyện đan sư mà nói, thế lực có được dược liệu quý hiếm mới là thế lực bọn họ nguyện ý dốc sức vì nó nhất, kỳ thật từ sau khi Lê Chanh xây dựng tửu lâu Gia Thường, sau khi xuất hiện dùng chủ dược trân quý làm đồ ăn, rất nhiều luyện đan sư cũng đã có ý đồ gia nhập tửu lâu Gia Thường, chính là Lê Chanh vẫn không có nói ra ý đồ mời chào luyện đan sư, đối phương mới không có tìm tới cửa.
“Như vậy cũng có thể?”. Lê Chanh ngạc nhiên, cậu căn bản không có nghĩ tới phương diện này, sau đó lại cảm thấy chủ ý của Trầm Du không tồi.
Bên hiện đại có một cái võ quán Trầm thị, Đại Châu giới cũng hoàn toàn có thể thành lập một đan quán Lê thị, phương thức quản lý của hai nơi không cần làm thay đổi quá lớn, võ quán là dùng xác chết động vật biến dị đổi lấy đan dược, như vậy đan quán chính là dùng đan dược đổi lấy chủ dược quý hiếm khoai lang khoai tây các loại, nhiệm vụ của chính mình chính là đảm bảo động vật biến dị tiêu thụ giá cao tại tửu lâu Gia Thương, cùng thu mua các loại đan phương chủ dược của hiện đại là được.
Lượng công việc giống như lập tức đều giảm bớt rất nhiều.
Lê Chanh vui rạo rực một chút, lăn lăn ở trên giường, sau đó đứng lên vỗ bả vai cảu Trầm du: “Vợ thật giỏi”.
Trầm Du: “……”
Thiếu niên một thân đồ mặc ở nhà, vải chất liệu tốt mềm nhẵn dán tại trên người, Trầm Du bàn tay dọc theo eo của cậu trượt một chút, đưa tay tại giữa không trung so sánh độ dài của ngón tay chính mình một chút, ngón trỏ và ngón cái chập lại vê một cái, cảm thấy vê một cái liền tốt.
Lê Chanh bị động tác đùa giỡn của y sợ ngây người, tuy rằng hai người đều là vợ chồng rồi, nhưng da mặt của người vợ mới vào cửa này càng ngày càng dày đây là có chuyện gì?
Muốn gia pháp nghiêm trị một hồi hay không, hừ!
Trầm Du vê ngón tay xong, trực tiếp duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, cúi đầu hôn hôn bờ môi của cậu, lực cực lớn ở môi và trên cằm ấn xuống dấu vết của chính mình nhéo nhéo tay của Lê Chanh, một mặt nói: “Như vậy làm như đề nghị vừa rồi khen thưởng là được”.
Lê Chanh vẻ mặt biểu cảm đau trứng.
Trầm Du hài lòng thỏa dạ hôn đủ rồi, thậm chí còn hạnh phúc duỗi eo, sau đó lắc lư mở cửa xuống lầu, y liền biết, chỉ cần đề cao giá trị của chính mình nhiều hơn, nói cái yêu cầu gì đối phương liền sẽ khó mà phản kháng.
Y một chút cũng không thừa nhận ngày hôm qua lúc thừa dịp thiếu niên tóc ngắn đi tắm rửa, từ trong ngăn kéo nhỏ ở dưới giường nhìn tới một cuốn sách [làm sao ở chung cùng chó của bạn, một trăm lẻ tám câu hỏi tâm lý học].
Bìa sách là một con chó màu trắng đặc biệt giống Đại Mao, giống như phi bổ nhào vào trong lòng một ông lão râu bạc, một người một chó có vẻ cực kỳ cao hứng, hình ảnh đặc biệt ấm áp.
Sau khi nhìn thấy tên sách Trầm Du lập tức liền hiểu ra cái gì đó rồi.
Về phần bìa sách?
Trực tiếp không xem.
Sau khi đối hào nhập tọa* thành là “chó của bạn” Trầm Du một chút cũng không tức giận.
*Đối hào nhập tọa: nghĩa đen là dò số chỗ ngồi, ý chỉ đối chiếu với thực tế, không ăn khớp với thực tế. Trong văn nói thông dụng, “đối hào nhập tọa” chỉ những người bị phê bình thẳng mặt thì nhảy dựng lên.
Nhất là sau khi đọc nội dung ——
1, Bạn và bé cưng của bạn sưởi ấm cùng nhau: Khẳng khái dâng ra ấm áp của chính mình, đừng tính tình ác liệt đánh chửi đối bé ấy, trưởng thành của bé cưng cũng cần bảo vệ của chủ nhân.
2, Bạn và bé cưng của bạn cần lẫn nhau: Thường xuyên vuốt ve bé sẽ khiến bé cảm giác được coi trọng, khi bé cưng của bạn ăn cơm, nhớ rõ cho thêm một chút lót dạ gan bò chế biến tỉ mỉ. Ăn ở cùng một chỗ cùng bé cưng, không hề cảm thấy cô đơn nữa, bạn cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.
3, Hứa hẹn của bạn cùng bé cưng: bé cưng làm một ít chuyện tốt (ví dụ như ngậm tờ báo từ cửa tới bên cạnh bạn), cổ vũ và khen thưởng đầy đủ cho bé, bé cưng chính là một đứa bé, cảm xúc của bạn bé đều có thể cảm giác được.
4, Hằng ngày của bạn và bé cưng: Một ít hành vi, ví dụ như gặm nhấm, chạy trốn, ỷ lại, chính là thiên tính của bé cưng, chúng ta không nên ngăn cấm, mà là tìm một loại phương pháp thích hợp để bé đạt được phát tiết. Ví dụ như bé cưng thích cắn thích liếm mặt của bạn, chứng minh bé rất thích bạn, đừng từ chối.
……
Trầm Du: Ngày hôm qua trong bữa cơm đột nhiên thêm chút gan bò, hôm nay đưa ra ý kiến tính kiến thiết chiếm được một chút phần thưởng, ngày mai tựa hồ là có thể như vậy như vậy đối “chủ nhân” rồi.
Người đàn ông xuống lầu bước chân nhẹ nhàng.
Trầm Du: Nếu ngày nào đó bị kêu một tiếng bé cưng, mới thật phải tan chảy rồi.
……..
Lê Chanh một người mặt đỏ nửa ngày, cũng may trong phòng không có người khác, Lê Chanh hai tay xoa nhẹ mặt, mới rốt cục đè ép nhiệt độ xuống, bắt đầu từ ngày hôm qua, giữa cậu và Đại Mao giống như có tiến triển đột phá, bộ dáng giống như cực kỳ ăn ý.
Lê Chanh sớ sờ mặt, mờ mịt suy nghĩ một chút: “Vẫn cảm thấy có vẻ không đúng chỗ nào ấy”.
Cậu trầm lặng một chút, xoay người từ trong ngăn kéo nhỏ dưới giường tìm ra một cuốn sách tranh bìa cứng, cậu mua cuốn sách [làm sao ở chung cùng chó của bạn] đã có thời gian nửa tháng rồi, nhưng lúc chân chính mở ra xem, nhưng là ba ngày trước.
Tác giả có vẻ nói tới có đạo lý lắm.
Ví dụ như nói tới chó luôn sẽ kiêu ngạo, thường xuyên sẽ làm nũng, thoạt nhìn giống trung khuyển, kỳ thật rất phúc hắc……
*trung khuyển: rất nuông chiều/nghe lời người yêu, người ta nói gì nghe nấy, bảo đi Đông không dám đi Tây, nói cách khác là sợ vợ/sợ chồng. Ở đây thay người yêu bằng chủ nhân nhé
*phúc hắc: phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối. Giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá; thông minh, khôn lanh, không bao giờ chịu ăn thua thiệt => bụng dạ khó lường
Vì thế ôm tâm tính thử xem, Lê Chanh sử dụng chủ ý của cuốn sách này.
Về phần hiệu quả……..
Hẳn là xem như có hiệu quả?
Lê Chanh nhịn không được nhíu mày, mở ra trang thứ nhất, vừa mới nhìn tới nội dung của điều thứ tư, ánh mắt dừng lại khỏng một phút đồng hồ trên mấy từ mấu chốt “liếm mặt của bạn”, “kỳ thật thích bạn” và “đừng từ chối”, Lê Chanh mày nhướn cao cao, lòng nói sách này rốt cuộc đúng hay không đúng? Không thì vẫn là quăng bỏ cho rồi.
Lê Chanh bất tri bất giác lật xem tới trang thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cũng là một cái nội dung cuối cùng của một trăm lẻ tám câu hỏi tâm lý học.
108, Từ nay về sau bạn và bé cưng của bạn, hạnh phúc sống cùng nhau.
Thiếu niên tóc ngắn gãi gãi đầu, buồn rầu rời khỏi phòng.
Lúc này màn cửa sổ bằng lụa mỏng một trận gió thổi tới, trang sách thứ hai đếm ngược từ dưới mở ra, lộ ra một tờ nội dung cuối cùng.
Tặng kèm 109, # cường điệu cường điệu #.
—— Xin đặt cuốn sách lên chỗ cao khô thoáng, đừng để bé cưng của bạn đọc được nội dung của cuốn sách, nếu không hậu quả cụ thể tác giả cuốn sách không chịu trách nhiệm.
(dù sao cũng là vẽ hình ảnh minh họa, đôi khi, nhóm bé cưng là rất thông minh)
Tác giả:^_^
“……Chẳng qua là một người thường có vài phần tiểu thông minh mà thôi, dựa vào cái gì khiến nhà họ Phù chúng ta thu tay lại?”. Phù Nhất Vi phát hiện chính mình mỗi một lần gặp phải chuyện có liên quan cùng nhà họ Lê, luôn sẽ mất ổn trọng.
“Nhưng tình huống hiện tại là, đã có rất nhiều người chú ý tới võ quán Trầm thị, lúc này không chỉ là dính dáng ân oán của nhà họ Phù, còn liên quan tới ích lợi của càng nhiều người”. Nếu tồn tại của võ quán Trầm thị là có ích đối quốc gia, như vậy ta và con đều không thay đổi được quyết sách của bên trên”. Đối diện chủ nhân của nhà họ Phù giọng điệu thả lạnh rất nhiều, hiển nhiên lần này kết quả thảo luận ra về võ quán Trầm thị khiến ông rất là không giữ được thể diện.
“Liền giống như nghành con quản lý hiện tại, bởi vì năng lực cao cường đối quốc gia có lợi, bởi vậy có thể ở trên trình độ nhất định không bị pháp luật quản thúc, tồn tại của nhà họ Lê đồng dạng như thế”.
Phù Nhất Vi trong cơn giận dữ cắt đứt trò chuyện, gã chưa từng xem Lê Chanh là đối thủ của chính mình, nhưng cái nhân vật nhỏ này luôn là xuất kỳ bất ý* khiến cho gã mặt xám mày tro, thật sự khiến người ta vô pháp tha thứ.
*xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.
Phú Nhất Vi không phải kẻ ngốc, nếu thật để Lê Chanh khuếch trương võ quán, tương lai nhà họ Phù chỉ sợ không có cơ hội báo thù nữa.
Liền giống như nhà họ Từ của năm đó vậy, tại trước khi cha của Từ Hoằng Nghĩa chết, nhà họ Từ vĩnh viễn vĩnh viễn giống một ngọn núi lớn đè trên đầu.
Nhưng nhà họ Từ cuối cùng không phải là dần dần rời khỏi giới chính trị sao? Tất cả chính là bởi vì nhà họ Phù bọn họ bắt được thời cơ, tại trước khi cha Từ Hoằng Nghĩa chưa nắm quyền liền ra tay, thiết lập địa vị hiện giờ của nhà họ Phù.
Phù Nhất Vi có chút nghĩ thông rồi, có lẽ ba cố ý gọi điện thoại tới chính là chứng minh nhà họ Phù tuân theo thái độ của chính phủ, nhưng Phù Nhất Vi gã muốn làm như thế nào, cũng không thể khống chế.
Có khả năng gã dưới một cơn tức giải quyết toàn bộ nhà họ Lê?
Chẳng lẽ nhóm lãnh đạo của trung ương còn có thể bởi vì một cái người chết rồi, đi đắc tội người sống sao?
“Đánh rắn bảy tấc, Lê Chanh sở dĩ làm cho trung ương coi trọng, chẳng qua là bởi vì võ quán Trầm thị mới mở, nhưng mà một cái võ quán vừa mới bắt đầu phát triển có thể có cái cường giả gì? Hiện tại duy nhất nghĩ muốn là, làm sao một lưới tóm hết người của võ quán Trầm thị?”. Phù Nhất Vi sờ cằm, hơi hơi trầm tư.
Hoàn toàn không biết chính mình đã đánh giá sai thực lực của võ quán Trầm thị.
*
Lê Chanh tiếp nhận bưu kiện của người phụ trách lễ tân của võ quán Trầm thị, hai ngày nay số lượng phát ngưng khí hoàn, cao nhất của một ngày là bảy mươi tám chai, thấp nhất của một ngày là hai mươi chín chai, bắt đầu từ Khương Đào đạt được viên ngưng khí hoàn đầu tiên, tới bây giờ ngưng khí hoàn của võ quán chi ra đã đạt tới ba trăm lẻ tám chai.
“Tuy rằng người của Cửu Di thành lấy ngưng khí đan làm đậu đường ăn, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu phí như vậy, tác dụng của loại đan dược nhất phẩm ngưng khí đan này cực kỳ bé nhỏ, luyện đan sư của Cửu Di thành rất ít có người bằng lòng đặc biệt luyện chế ngưng khí đan, bởi vì cái này căn bản không hiển lộ trình độ ra được”. Lê Chanh gãi gãi đầu, có chút buồn rầu.
đường đậu = kẹo hình hạt đậu
Cậkhông nghĩ tới thực lực chỉnh thể của võ quán Trầm thị còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ sợ qua một thời gian tiếp theo ngưng khí hoàn liền không đủ dùng rồi.
“Không bằng tự em mời chào một ít luyện đan sư cấp thấp, bảo bọn họ chuyên môn luyện chế ngưng đan đan dược cấp thấp các loại, mà em có thể cung cấp một ít chủ dược đối luyện đan sư bọn họ mà nói cực kỳ trân quý”.
Trầm Du càng hiểu biết sâu một chút đối Đại Châu giới, biết đối với luyện đan sư mà nói, thế lực có được dược liệu quý hiếm mới là thế lực bọn họ nguyện ý dốc sức vì nó nhất, kỳ thật từ sau khi Lê Chanh xây dựng tửu lâu Gia Thường, sau khi xuất hiện dùng chủ dược trân quý làm đồ ăn, rất nhiều luyện đan sư cũng đã có ý đồ gia nhập tửu lâu Gia Thường, chính là Lê Chanh vẫn không có nói ra ý đồ mời chào luyện đan sư, đối phương mới không có tìm tới cửa.
“Như vậy cũng có thể?”. Lê Chanh ngạc nhiên, cậu căn bản không có nghĩ tới phương diện này, sau đó lại cảm thấy chủ ý của Trầm Du không tồi.
Bên hiện đại có một cái võ quán Trầm thị, Đại Châu giới cũng hoàn toàn có thể thành lập một đan quán Lê thị, phương thức quản lý của hai nơi không cần làm thay đổi quá lớn, võ quán là dùng xác chết động vật biến dị đổi lấy đan dược, như vậy đan quán chính là dùng đan dược đổi lấy chủ dược quý hiếm khoai lang khoai tây các loại, nhiệm vụ của chính mình chính là đảm bảo động vật biến dị tiêu thụ giá cao tại tửu lâu Gia Thương, cùng thu mua các loại đan phương chủ dược của hiện đại là được.
Lượng công việc giống như lập tức đều giảm bớt rất nhiều.
Lê Chanh vui rạo rực một chút, lăn lăn ở trên giường, sau đó đứng lên vỗ bả vai cảu Trầm du: “Vợ thật giỏi”.
Trầm Du: “……”
Thiếu niên một thân đồ mặc ở nhà, vải chất liệu tốt mềm nhẵn dán tại trên người, Trầm Du bàn tay dọc theo eo của cậu trượt một chút, đưa tay tại giữa không trung so sánh độ dài của ngón tay chính mình một chút, ngón trỏ và ngón cái chập lại vê một cái, cảm thấy vê một cái liền tốt.
Lê Chanh bị động tác đùa giỡn của y sợ ngây người, tuy rằng hai người đều là vợ chồng rồi, nhưng da mặt của người vợ mới vào cửa này càng ngày càng dày đây là có chuyện gì?
Muốn gia pháp nghiêm trị một hồi hay không, hừ!
Trầm Du vê ngón tay xong, trực tiếp duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, cúi đầu hôn hôn bờ môi của cậu, lực cực lớn ở môi và trên cằm ấn xuống dấu vết của chính mình nhéo nhéo tay của Lê Chanh, một mặt nói: “Như vậy làm như đề nghị vừa rồi khen thưởng là được”.
Lê Chanh vẻ mặt biểu cảm đau trứng.
Trầm Du hài lòng thỏa dạ hôn đủ rồi, thậm chí còn hạnh phúc duỗi eo, sau đó lắc lư mở cửa xuống lầu, y liền biết, chỉ cần đề cao giá trị của chính mình nhiều hơn, nói cái yêu cầu gì đối phương liền sẽ khó mà phản kháng.
Y một chút cũng không thừa nhận ngày hôm qua lúc thừa dịp thiếu niên tóc ngắn đi tắm rửa, từ trong ngăn kéo nhỏ ở dưới giường nhìn tới một cuốn sách [làm sao ở chung cùng chó của bạn, một trăm lẻ tám câu hỏi tâm lý học].
Bìa sách là một con chó màu trắng đặc biệt giống Đại Mao, giống như phi bổ nhào vào trong lòng một ông lão râu bạc, một người một chó có vẻ cực kỳ cao hứng, hình ảnh đặc biệt ấm áp.
Sau khi nhìn thấy tên sách Trầm Du lập tức liền hiểu ra cái gì đó rồi.
Về phần bìa sách?
Trực tiếp không xem.
Sau khi đối hào nhập tọa* thành là “chó của bạn” Trầm Du một chút cũng không tức giận.
*Đối hào nhập tọa: nghĩa đen là dò số chỗ ngồi, ý chỉ đối chiếu với thực tế, không ăn khớp với thực tế. Trong văn nói thông dụng, “đối hào nhập tọa” chỉ những người bị phê bình thẳng mặt thì nhảy dựng lên.
Nhất là sau khi đọc nội dung ——
1, Bạn và bé cưng của bạn sưởi ấm cùng nhau: Khẳng khái dâng ra ấm áp của chính mình, đừng tính tình ác liệt đánh chửi đối bé ấy, trưởng thành của bé cưng cũng cần bảo vệ của chủ nhân.
2, Bạn và bé cưng của bạn cần lẫn nhau: Thường xuyên vuốt ve bé sẽ khiến bé cảm giác được coi trọng, khi bé cưng của bạn ăn cơm, nhớ rõ cho thêm một chút lót dạ gan bò chế biến tỉ mỉ. Ăn ở cùng một chỗ cùng bé cưng, không hề cảm thấy cô đơn nữa, bạn cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.
3, Hứa hẹn của bạn cùng bé cưng: bé cưng làm một ít chuyện tốt (ví dụ như ngậm tờ báo từ cửa tới bên cạnh bạn), cổ vũ và khen thưởng đầy đủ cho bé, bé cưng chính là một đứa bé, cảm xúc của bạn bé đều có thể cảm giác được.
4, Hằng ngày của bạn và bé cưng: Một ít hành vi, ví dụ như gặm nhấm, chạy trốn, ỷ lại, chính là thiên tính của bé cưng, chúng ta không nên ngăn cấm, mà là tìm một loại phương pháp thích hợp để bé đạt được phát tiết. Ví dụ như bé cưng thích cắn thích liếm mặt của bạn, chứng minh bé rất thích bạn, đừng từ chối.
……
Trầm Du: Ngày hôm qua trong bữa cơm đột nhiên thêm chút gan bò, hôm nay đưa ra ý kiến tính kiến thiết chiếm được một chút phần thưởng, ngày mai tựa hồ là có thể như vậy như vậy đối “chủ nhân” rồi.
Người đàn ông xuống lầu bước chân nhẹ nhàng.
Trầm Du: Nếu ngày nào đó bị kêu một tiếng bé cưng, mới thật phải tan chảy rồi.
……..
Lê Chanh một người mặt đỏ nửa ngày, cũng may trong phòng không có người khác, Lê Chanh hai tay xoa nhẹ mặt, mới rốt cục đè ép nhiệt độ xuống, bắt đầu từ ngày hôm qua, giữa cậu và Đại Mao giống như có tiến triển đột phá, bộ dáng giống như cực kỳ ăn ý.
Lê Chanh sớ sờ mặt, mờ mịt suy nghĩ một chút: “Vẫn cảm thấy có vẻ không đúng chỗ nào ấy”.
Cậu trầm lặng một chút, xoay người từ trong ngăn kéo nhỏ dưới giường tìm ra một cuốn sách tranh bìa cứng, cậu mua cuốn sách [làm sao ở chung cùng chó của bạn] đã có thời gian nửa tháng rồi, nhưng lúc chân chính mở ra xem, nhưng là ba ngày trước.
Tác giả có vẻ nói tới có đạo lý lắm.
Ví dụ như nói tới chó luôn sẽ kiêu ngạo, thường xuyên sẽ làm nũng, thoạt nhìn giống trung khuyển, kỳ thật rất phúc hắc……
*trung khuyển: rất nuông chiều/nghe lời người yêu, người ta nói gì nghe nấy, bảo đi Đông không dám đi Tây, nói cách khác là sợ vợ/sợ chồng. Ở đây thay người yêu bằng chủ nhân nhé
*phúc hắc: phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối. Giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá; thông minh, khôn lanh, không bao giờ chịu ăn thua thiệt => bụng dạ khó lường
Vì thế ôm tâm tính thử xem, Lê Chanh sử dụng chủ ý của cuốn sách này.
Về phần hiệu quả……..
Hẳn là xem như có hiệu quả?
Lê Chanh nhịn không được nhíu mày, mở ra trang thứ nhất, vừa mới nhìn tới nội dung của điều thứ tư, ánh mắt dừng lại khỏng một phút đồng hồ trên mấy từ mấu chốt “liếm mặt của bạn”, “kỳ thật thích bạn” và “đừng từ chối”, Lê Chanh mày nhướn cao cao, lòng nói sách này rốt cuộc đúng hay không đúng? Không thì vẫn là quăng bỏ cho rồi.
Lê Chanh bất tri bất giác lật xem tới trang thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cũng là một cái nội dung cuối cùng của một trăm lẻ tám câu hỏi tâm lý học.
108, Từ nay về sau bạn và bé cưng của bạn, hạnh phúc sống cùng nhau.
Thiếu niên tóc ngắn gãi gãi đầu, buồn rầu rời khỏi phòng.
Lúc này màn cửa sổ bằng lụa mỏng một trận gió thổi tới, trang sách thứ hai đếm ngược từ dưới mở ra, lộ ra một tờ nội dung cuối cùng.
Tặng kèm 109, # cường điệu cường điệu #.
—— Xin đặt cuốn sách lên chỗ cao khô thoáng, đừng để bé cưng của bạn đọc được nội dung của cuốn sách, nếu không hậu quả cụ thể tác giả cuốn sách không chịu trách nhiệm.
(dù sao cũng là vẽ hình ảnh minh họa, đôi khi, nhóm bé cưng là rất thông minh)
Tác giả:^_^