Chương : 158
“Làm sao đột nhiên có hàng loạt động vật biến dị tiến vào khu dân cư thủ đô chứ, còn trống rỗng lướt qua bảo vệ cửa xuất hiện ở cửa nhà quán chủ?”. Tiểu đội của Đan Văn vừa chạy vừa thảo luận, mỗi người thần sắc đều cực kỳ cổ quái.
Bên cạnh có một người bĩu môi: “Mặc kệ thế nào, hôm nay mấy đội viên bảo vệ ở nhà họ Lê chính là kiếm đủ rồi, chờ lúc chúng ta tới nhưng đừng chỉ có cơm thừa canh cặn ăn……. Bằng không không iết được con động vật biến dị nào, nhất định phải đánh bọn họ một trận để giải mối hận trong lòng”.
“Không cần lo lắng việc này, nghe nói số lượng rất lớn”. Một người đằng sau gã lập tức nói theo, trong giọng nói nhất phái thoải mái, giống như nói không phải một hồi chiến đấu sắp tới, mà như là đi dạo vậy.
Nghe thế mấy đội viên anh một lời tôi một lời, Đan Văn có chút dở khóc dở cười, hơi hơi gật gật đầu: “Nghe nói quả thật rất nhiều, vốn người của một tiểu đội có chút chống đỡ không được”.
Dù sao gã cũng là một nhân vật trung tâm của một tiểu đội, bình thường suy nghĩ khá nhiều, lần này chung quanh nhà họ Lê xuất hiện hàng loạt động vật biến dị cực kỳ khác thường, càng như là một hồi ám toán có tổ chức có mưu tính trước.
Chỉ sợ đều không phải đơn thuần là vấn đề của động vật biến dị.
Nhưng mà gã cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần mau chóng chạy qua là được.
Hiện tại Đan Văn bàn về đơn đả độc đấu, hoàn toàn có thể toàn thân trở ra dưới tay động vật biến dị cấp bốn, tuy rằng gã danh tiếng lớn, nhưng cũng không phải lợi hại nhất trong võ quán Trầm thị, nhưng gã có tin tưởng cực kỳ lớn.
Mặc kệ là loại thế lực nào, chỉ sợ đều không ngăn cản được lửa giận của võ quán Trầm thị.
Từ sau khi động vật biến dị lấy xu thế sét đánh xuất hiện, thời đại của vũ khí nóng đã lui về vị trí thứ hai rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là cường độ thân thể và kỹ xảo.
Mà hai cái đó, chỉ dựa vào một viên ngưng khí hoàn liền đã có biện pháp giải quyết, có thể suy ra, nếu dược hoàn có thể nâng cao sức mạnh của võ quán Trầm thị đưa ra ngoài ánh sáng, chỉ sợ không ai dám đắc tội quán chủ nữa.
Bên này nghe được câu trả lời khẳng định của Đan Văn, nhóm đội viên nhìn nhau, trong đội ngũ nhất thời phát ra một trận hoan hô nhiệt liệt.
“Quán chủ không hổ là quán chủ, chính là nam châm nha, ngồi yên một chỗ cũng có thể gặp được động vật biến dị cấp hai cấp ba, nghe nói chung quanh biệt thự cơ bản không có cấp một đâu, nhìn chất lượng này kìa”. Đây là một fan não tàn võ quán Trầm thị mới xuất hiện của Chanh tử.
“Đúng đó đúng đó, sao lại không có động vật biến dị xuất hiện ở cửa nhà của tôi chứ!”. Đội viên ngốc bạch ngọt tiếc nuối nói.
Đan Văn: “……”. Vẫn cho rằng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển là hình dung vượn gorilla, không nghĩ tới trong loài người cũng có không ít. Cùng với, đội viên của gã không có khả năng ngọt như vậy.
Không chỉ là một tiểu đội Đan Văn này, không ít tiểu đội khác cũng đồng dạng dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nhà quán chủ, ở trong mắt người có ý đồ, nhà họ Lê đây là muốn tập hợp lực lượng của võ quán Trầm thị, muốn tử chiến đến cùng cùng động vật biến dị, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện, ngoại trừ người đàn ông mặt đơ lạnh lùng tàn khốc, trên mặt những người khác phần lớn thường thường mang theo một ý cười thoải mái.
Lê Chanh cũng nằm trong vòng này, hơn nữa sớm liền biết Trầm Du còn trấn thủ tại trong biệt thự, cậu liền lại càng không lo lắng.
Đường Hà nhìn Lê Chanh sau khi kết thúc hai ba câu xoay người đi khỏi tiệm trà sữa, mấy phút sau, Tương Hân trước đó đi toilet mang theo ý cười đi ra, cô trực tiếp nhìn phương hướng đối diện, lại nhìn tới vị trí trống không bên cạnh Đường Hà. Tươi cười của Tương Hân cứng ở trên mặt.
Trong cổ họng cô phát ra một đơn âm kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), liếc mắt một cái nhìn bốn phía, kỳ quái nói: “Chanh tử đâu?”.
“Đừng gọi cậu ấy như vậy”. Đường Hà nhã nhặn cười cười, biểu cảm trên mặt Bàn tử thực đáng yêu, nhưng người đối diện hiển nhiên không có thưởng thức tới —— rất ít có người sẽ chú ý biểu cảm đáng yêu trên mặt bàn tử, cho nên đồng dạng sẽ không phát hiện cái loại đáng yêu này, “Cậu ấy không thích lắm người không thân quen gọi cậu ấy như vậy”.
Tương Hân cảm thấy Đường Hà có chút kỳ quái, Bàn tử này từ sau khi có bạn gái, mỗi ngày đều là thiên sứ dịu dàng thích cười, càng đừng nói ở phương diện xưng hô bảo cô chú ý, Tương Hân mất hứng nói: “Tớ thấy fan của cậu ấy đều gọi như vậy……”.
Đường Hà trầm ngâm nhìn chằm chằm một góc bàn, hồi lâu mới nói: “Đó là fan của cậu ấy, ủng hộ cậu ấy cổ vũ cậu ấy, lúc đóng đô ở trước TV có chiếu phim của cậu ấy thì một tập cũng không bỏ sót, khi phim điện ảnh công chiếu liên tiếp mấy lần ra vào rạp chiếu phim để phim có doanh số cao, đó cũng không tính người lạ, nhóm fan Chanh tử trả giá biết bao, Chanh tử đều là ghi tạc trong lòng”. Dù sao Đường Hà từng làm trợ lý cho Lê Chanh một thời gian rồi, hỗ động giữa Lê Chanh và fan cậu ta cũng tiếp xúc qua mấy lần rồi, nói không cảm động là giả.
Đừng nói là kêu Chanh tử, người chân chính thích Lê Chanh, gọi thế nào đều không sao hết.
“…….”. Tương Hân gần như không biết nói gì bây giờ, chỉ cảm thấy tên mập này có chút cố tình gây sự, hai người đi ra khỏi tiệm trà sữa, Tương Hân vốn đang trằm lặng mũi giày điểm nhẹ trên mặt đất hai cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Lê Chanh là bạn của cậu mà, cũng không biết cậu ấy có thể tiến cử tớ vào trong đoàn phim của đạo diễn Patrick hay không, thật muốn đóng phim cùng cậu ấy nha, rất nhiều ngôi sao nói cậu ấy diễn xuất như sách giáo khoa vậy”.
Đường Hà lòng nói rốt cục tới rồi, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng có thể giúp bạn”.
“Cậu có thể giúp mình cái gì?”.
“Dốc hết khả năng tớ có”. Đường Hà vụng miệng nói không ra hết một phần của câu nói, nhưng cảm thấy hai người ở chung đại thể chính là như thế, cho nhau ấm áp, cùng nhau phấn đấu. Cậu ta hy vọng người khác thích ở chung cùng cậu ta, đều không phải chính là bởi vì cậu ta có một người bạn tên Lê Chanh.
Xã hội này là chỉ động mồm mép có thể nắm quyền sao? Năm đó ba của cô tại sao trở thành ca sĩ quá thời, còn không phải bởi vì không có quan hệ không có cửa sau à,? Tương Hân cười lạnh một tiếng: “Vẫn là bỏ qua đi”.
“Cô gái không có mắt nhìn như vậy, cậu chủ ngài rốt cuộc thích cái gì ở cô ta? Tôi thấy thật là xong đời rồi”. Lúc này một thanh âm gượng gạo xen vào, hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc Aston Martin kiêu ngạo đậu ở ven đường, màu xanh ngọc sáng lấp lánh giống như ngọc lưu ly cơ hồ muốn chói mù mắt của hai người, tiếp theo ghế lai bước xuống một tên mập người nước ngoài, người này quần áo chỉnh tề, hai tay bắt chéo trước người, gập người chào một cái chín mươi độ đối Đường Hà.
Aston Martin màu xanh ngọc
Đường Hà: “…….”.
“Chuyện bà chủ mất ông chủ cũng rất bi thương, cậu chủ ở lại quê hương của bà chủ lâu như vậy, cho dù trong bụng có cơn tức cực lớn, lúc này cũng nên hết rồi, ông chủ liền cậu một người con, không hy vọng ngài lại chịu khổ”. Người mập người nước ngoài mở cửa xe, một tay lấy đẩy mạnh Đường Hà vào trong ghế ngồi, thân thể cao lớn nhanh nhẹn leo lên ghế lái, còn không quên nói ra một câu: “Cô gái này rất nịnh bợ, thế giới này con gái tốt còn nhiều mà, không thiếu một người như cô ta”.
Đường Hà: “…….”.
Nói tới giống như thật ấy.
Cái gì cậu chủ gia tộc bỏ nhà trốn đi.
Bản thân Đường Hà đều sắp muốn tin rồi.
Aston Martin màu xanh ngọc như một cơn gió lướt đi trên đường, không ít người qua đường lúc đi ngang qua, còn huýt sáo đối biển số xe này, “Tui fuck thổ hào từ đâu tới vậy!”.
Tương Hân: “…..”
Gió lạnh thổi tóc thành dạng xoắn ốc dựng lên cao, Đường Hà còn giống như nằm mơ vậy, tên mập nước ngoài bên cạnh không biết khi nào thì trút bỏ nét mặt cung kính rồi, trở nên cà lơ phất phơ, lập tức tên mập nước ngoài liếc mắt nhìn xuống một cái, “Nếu không thấy hình thể của cậu và tôi xấp xỉ nên động lòng trắc ẩn, đừng nói giải vây cho cậu, trực tiếp tát một cái”.
Đường Hà: “……”
Triển khai thần kì này.
Lão tử cơ bản không cần phải giải vây à!
Bệnh tim đều sắp bị luôn rồi.
Đường Hà: “Cám ơn anh bạn, tôi tên Đường Hà”.
“Gale. Biết Lê Chanh sống ở đâu không?”. Tên mập nước ngoài hít hít nước mũi, nhíu mày trượt di động, tựa hồ đang tìm cái địa chỉ gì đó, Đường Hà nhíu nhíu mày, tên này tìm Chanh tử làm gì?
“Không biết”. Đường Hà mặt không đổi sắc, “Anh tìm cậu ấy làm gì? Đó là ngôi sao, địa chỉ của ngôi sao là không dễ lộ ra”.
“Cũng đúng”. Tên mập nước ngoài gõ gõ đầu, tựa hồ vừa nhớ tới, “Vẫn cho rằng đó là cao thủ võ thuật của Trung Quốc các cậu, quên còn có thân phận là ngôi sao, tôi tìm cậu ấy……Tôi tìm cậu ấy còn có thể là vì cái gì? Đương nhiên là vì bái sư đó? Bắt đầu từ kinh hồng nhất miết* tại sân bay ngày đó, tôi liền không quên được tư thế oai hùng của Lê Chanh, vận dụng mấy tầng quan hệ mới điều tra được tên và thân phận của cậu ấy”.
*kinh hồng nhất miết (thành ngữ): hồng là hồng nhạn, còn gọi là đại nhạn, ‘kinh hồng’ có nghĩa là bay lên nhanh nhẹn như hồng nhạn. “Lạc Thần phú” của Tào Thực dùng “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần. Sau này từ “kinh hồng” dùng để hình dung tư thái yểu điệu nữ tính như nhạn. Nhất miết có nghĩa là một cái liếc mắt rất nhanh. “Kinh hồng nhất miết” gần giống như “nhìn thoáng qua” nhưng sắc thái tình cảm càng mãnh liệt hơn, ý muốn nói có người hoặc đồ vật, chỉ cần liếc nhìn một cái, là đủ để người ta khắc ghi ấn tượng cường liệt, sâu sắc.
“Bái sư……?”.
“Võ thuật Trung Quốc”. Tên mập nước ngoài khoa tay múa chân một chút, miệng phát ra thanh âm hự a hự a.
“……”. Đường Hà câm nín nửa ngày, “Anh không bằng ttrực tiếp tới võ quán Trầm thị bái sư, đúng lúc tôi cũng phải đi một chuyến”. Đường hà suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra cái chai sứ nhỏ Lê Chanh cho mình, hào phóng chia một nửa cho tên mập nước ngoài, “Thấy anh không tệ, cho anh một nửa này, có vẻ là đồ tốt”.
Này cũng là Đường Hà không biết trong chai sứ nhỏ là cái gì, sau đó khi biết rõ rồi, quả thực hối hận muốn khốc ngất trong ổ mền luôn. Cậu ta thật vất vả được chút bàn tay vàng, còn vô duyên vô cớ chia một nửa cho người khác, trên đời không có chuyện càng bi kịch so với việc này.
Gale quay đầu nhìn một cái, nét mặt có chút ghét bỏ, nhưng vẫn là nhận lấy.
*
Chuyện biệt thự nhà họ Lê bị động vật biến dị công kích rất nhanh truyền tới nghành liên quan của thủ đô, cũng chính là trong tay Phù Nhất Vi chuyên quản phương diện này, rất nhanh Phù Nhất Vi liền “Tận chức tận trách” cử nhân viên, đi nhà họ Lê cứu viện.
Lúc đám người Hạ Lợi Chính chạy tới, chỉ thấy bên ngoài biệt thự nhà họ Lê đang có động vật biến dị cấp hai cấp ba đông đúc giãy dụa chiến đấu cùng con người, mà đám động vật biến dị này hiển nhiên là từ trong một hầm ngầm gần đó đi ra.
Hạ Lợi Chính da đầu có chút run lên, động vật biến dị cấp một cấp hai thì thôi đi, săn giết coi như thuận tay, nhưng mà động vật biến dị cấp ba cấp bốn, liền ngay cả gã cũng phải thận trọng đối đãi, nếu không lật thuyền trong mương cũng không phải là dễ chơi như vậy.
“Hạ tiên sinh, chúng ta chia nhau hành động đi”. Đội trưởng Triệu Khoan của một ngành khác dừng bước chân, chuẩn bị vòng tới sân sau của nhà họ Lê, cùng hạ Lợi Chính trước sau phối hợp.
“Cũng được”. Hạ Lợi Chính thật sâu nhìn Triệu Khoan, người này sở dĩ đi làm nhiệm vụ lần này cùng gã, là bởi vì thủ trưởng lâm thời sai phái, nhưng Hạ Lợi Chính vẫn cảm thấy không có đơn giản như vậy. Nhưng mà chỉ cần không ảnh hưởng tới hoàn thành nhiệm vụ, cùng vấn đề an toàn của thành viên dưới tay của chính mình, Triệu Khoan có cái tâm tư khác gì, gã cũng không quan tâm.
Hạ Lợi Chính gật gật đầu: “Vậy hợp tác vui vẻ”.
Bên cạnh có một người bĩu môi: “Mặc kệ thế nào, hôm nay mấy đội viên bảo vệ ở nhà họ Lê chính là kiếm đủ rồi, chờ lúc chúng ta tới nhưng đừng chỉ có cơm thừa canh cặn ăn……. Bằng không không iết được con động vật biến dị nào, nhất định phải đánh bọn họ một trận để giải mối hận trong lòng”.
“Không cần lo lắng việc này, nghe nói số lượng rất lớn”. Một người đằng sau gã lập tức nói theo, trong giọng nói nhất phái thoải mái, giống như nói không phải một hồi chiến đấu sắp tới, mà như là đi dạo vậy.
Nghe thế mấy đội viên anh một lời tôi một lời, Đan Văn có chút dở khóc dở cười, hơi hơi gật gật đầu: “Nghe nói quả thật rất nhiều, vốn người của một tiểu đội có chút chống đỡ không được”.
Dù sao gã cũng là một nhân vật trung tâm của một tiểu đội, bình thường suy nghĩ khá nhiều, lần này chung quanh nhà họ Lê xuất hiện hàng loạt động vật biến dị cực kỳ khác thường, càng như là một hồi ám toán có tổ chức có mưu tính trước.
Chỉ sợ đều không phải đơn thuần là vấn đề của động vật biến dị.
Nhưng mà gã cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần mau chóng chạy qua là được.
Hiện tại Đan Văn bàn về đơn đả độc đấu, hoàn toàn có thể toàn thân trở ra dưới tay động vật biến dị cấp bốn, tuy rằng gã danh tiếng lớn, nhưng cũng không phải lợi hại nhất trong võ quán Trầm thị, nhưng gã có tin tưởng cực kỳ lớn.
Mặc kệ là loại thế lực nào, chỉ sợ đều không ngăn cản được lửa giận của võ quán Trầm thị.
Từ sau khi động vật biến dị lấy xu thế sét đánh xuất hiện, thời đại của vũ khí nóng đã lui về vị trí thứ hai rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là cường độ thân thể và kỹ xảo.
Mà hai cái đó, chỉ dựa vào một viên ngưng khí hoàn liền đã có biện pháp giải quyết, có thể suy ra, nếu dược hoàn có thể nâng cao sức mạnh của võ quán Trầm thị đưa ra ngoài ánh sáng, chỉ sợ không ai dám đắc tội quán chủ nữa.
Bên này nghe được câu trả lời khẳng định của Đan Văn, nhóm đội viên nhìn nhau, trong đội ngũ nhất thời phát ra một trận hoan hô nhiệt liệt.
“Quán chủ không hổ là quán chủ, chính là nam châm nha, ngồi yên một chỗ cũng có thể gặp được động vật biến dị cấp hai cấp ba, nghe nói chung quanh biệt thự cơ bản không có cấp một đâu, nhìn chất lượng này kìa”. Đây là một fan não tàn võ quán Trầm thị mới xuất hiện của Chanh tử.
“Đúng đó đúng đó, sao lại không có động vật biến dị xuất hiện ở cửa nhà của tôi chứ!”. Đội viên ngốc bạch ngọt tiếc nuối nói.
Đan Văn: “……”. Vẫn cho rằng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển là hình dung vượn gorilla, không nghĩ tới trong loài người cũng có không ít. Cùng với, đội viên của gã không có khả năng ngọt như vậy.
Không chỉ là một tiểu đội Đan Văn này, không ít tiểu đội khác cũng đồng dạng dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nhà quán chủ, ở trong mắt người có ý đồ, nhà họ Lê đây là muốn tập hợp lực lượng của võ quán Trầm thị, muốn tử chiến đến cùng cùng động vật biến dị, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện, ngoại trừ người đàn ông mặt đơ lạnh lùng tàn khốc, trên mặt những người khác phần lớn thường thường mang theo một ý cười thoải mái.
Lê Chanh cũng nằm trong vòng này, hơn nữa sớm liền biết Trầm Du còn trấn thủ tại trong biệt thự, cậu liền lại càng không lo lắng.
Đường Hà nhìn Lê Chanh sau khi kết thúc hai ba câu xoay người đi khỏi tiệm trà sữa, mấy phút sau, Tương Hân trước đó đi toilet mang theo ý cười đi ra, cô trực tiếp nhìn phương hướng đối diện, lại nhìn tới vị trí trống không bên cạnh Đường Hà. Tươi cười của Tương Hân cứng ở trên mặt.
Trong cổ họng cô phát ra một đơn âm kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), liếc mắt một cái nhìn bốn phía, kỳ quái nói: “Chanh tử đâu?”.
“Đừng gọi cậu ấy như vậy”. Đường Hà nhã nhặn cười cười, biểu cảm trên mặt Bàn tử thực đáng yêu, nhưng người đối diện hiển nhiên không có thưởng thức tới —— rất ít có người sẽ chú ý biểu cảm đáng yêu trên mặt bàn tử, cho nên đồng dạng sẽ không phát hiện cái loại đáng yêu này, “Cậu ấy không thích lắm người không thân quen gọi cậu ấy như vậy”.
Tương Hân cảm thấy Đường Hà có chút kỳ quái, Bàn tử này từ sau khi có bạn gái, mỗi ngày đều là thiên sứ dịu dàng thích cười, càng đừng nói ở phương diện xưng hô bảo cô chú ý, Tương Hân mất hứng nói: “Tớ thấy fan của cậu ấy đều gọi như vậy……”.
Đường Hà trầm ngâm nhìn chằm chằm một góc bàn, hồi lâu mới nói: “Đó là fan của cậu ấy, ủng hộ cậu ấy cổ vũ cậu ấy, lúc đóng đô ở trước TV có chiếu phim của cậu ấy thì một tập cũng không bỏ sót, khi phim điện ảnh công chiếu liên tiếp mấy lần ra vào rạp chiếu phim để phim có doanh số cao, đó cũng không tính người lạ, nhóm fan Chanh tử trả giá biết bao, Chanh tử đều là ghi tạc trong lòng”. Dù sao Đường Hà từng làm trợ lý cho Lê Chanh một thời gian rồi, hỗ động giữa Lê Chanh và fan cậu ta cũng tiếp xúc qua mấy lần rồi, nói không cảm động là giả.
Đừng nói là kêu Chanh tử, người chân chính thích Lê Chanh, gọi thế nào đều không sao hết.
“…….”. Tương Hân gần như không biết nói gì bây giờ, chỉ cảm thấy tên mập này có chút cố tình gây sự, hai người đi ra khỏi tiệm trà sữa, Tương Hân vốn đang trằm lặng mũi giày điểm nhẹ trên mặt đất hai cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Lê Chanh là bạn của cậu mà, cũng không biết cậu ấy có thể tiến cử tớ vào trong đoàn phim của đạo diễn Patrick hay không, thật muốn đóng phim cùng cậu ấy nha, rất nhiều ngôi sao nói cậu ấy diễn xuất như sách giáo khoa vậy”.
Đường Hà lòng nói rốt cục tới rồi, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng có thể giúp bạn”.
“Cậu có thể giúp mình cái gì?”.
“Dốc hết khả năng tớ có”. Đường Hà vụng miệng nói không ra hết một phần của câu nói, nhưng cảm thấy hai người ở chung đại thể chính là như thế, cho nhau ấm áp, cùng nhau phấn đấu. Cậu ta hy vọng người khác thích ở chung cùng cậu ta, đều không phải chính là bởi vì cậu ta có một người bạn tên Lê Chanh.
Xã hội này là chỉ động mồm mép có thể nắm quyền sao? Năm đó ba của cô tại sao trở thành ca sĩ quá thời, còn không phải bởi vì không có quan hệ không có cửa sau à,? Tương Hân cười lạnh một tiếng: “Vẫn là bỏ qua đi”.
“Cô gái không có mắt nhìn như vậy, cậu chủ ngài rốt cuộc thích cái gì ở cô ta? Tôi thấy thật là xong đời rồi”. Lúc này một thanh âm gượng gạo xen vào, hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc Aston Martin kiêu ngạo đậu ở ven đường, màu xanh ngọc sáng lấp lánh giống như ngọc lưu ly cơ hồ muốn chói mù mắt của hai người, tiếp theo ghế lai bước xuống một tên mập người nước ngoài, người này quần áo chỉnh tề, hai tay bắt chéo trước người, gập người chào một cái chín mươi độ đối Đường Hà.
Aston Martin màu xanh ngọc
Đường Hà: “…….”.
“Chuyện bà chủ mất ông chủ cũng rất bi thương, cậu chủ ở lại quê hương của bà chủ lâu như vậy, cho dù trong bụng có cơn tức cực lớn, lúc này cũng nên hết rồi, ông chủ liền cậu một người con, không hy vọng ngài lại chịu khổ”. Người mập người nước ngoài mở cửa xe, một tay lấy đẩy mạnh Đường Hà vào trong ghế ngồi, thân thể cao lớn nhanh nhẹn leo lên ghế lái, còn không quên nói ra một câu: “Cô gái này rất nịnh bợ, thế giới này con gái tốt còn nhiều mà, không thiếu một người như cô ta”.
Đường Hà: “…….”.
Nói tới giống như thật ấy.
Cái gì cậu chủ gia tộc bỏ nhà trốn đi.
Bản thân Đường Hà đều sắp muốn tin rồi.
Aston Martin màu xanh ngọc như một cơn gió lướt đi trên đường, không ít người qua đường lúc đi ngang qua, còn huýt sáo đối biển số xe này, “Tui fuck thổ hào từ đâu tới vậy!”.
Tương Hân: “…..”
Gió lạnh thổi tóc thành dạng xoắn ốc dựng lên cao, Đường Hà còn giống như nằm mơ vậy, tên mập nước ngoài bên cạnh không biết khi nào thì trút bỏ nét mặt cung kính rồi, trở nên cà lơ phất phơ, lập tức tên mập nước ngoài liếc mắt nhìn xuống một cái, “Nếu không thấy hình thể của cậu và tôi xấp xỉ nên động lòng trắc ẩn, đừng nói giải vây cho cậu, trực tiếp tát một cái”.
Đường Hà: “……”
Triển khai thần kì này.
Lão tử cơ bản không cần phải giải vây à!
Bệnh tim đều sắp bị luôn rồi.
Đường Hà: “Cám ơn anh bạn, tôi tên Đường Hà”.
“Gale. Biết Lê Chanh sống ở đâu không?”. Tên mập nước ngoài hít hít nước mũi, nhíu mày trượt di động, tựa hồ đang tìm cái địa chỉ gì đó, Đường Hà nhíu nhíu mày, tên này tìm Chanh tử làm gì?
“Không biết”. Đường Hà mặt không đổi sắc, “Anh tìm cậu ấy làm gì? Đó là ngôi sao, địa chỉ của ngôi sao là không dễ lộ ra”.
“Cũng đúng”. Tên mập nước ngoài gõ gõ đầu, tựa hồ vừa nhớ tới, “Vẫn cho rằng đó là cao thủ võ thuật của Trung Quốc các cậu, quên còn có thân phận là ngôi sao, tôi tìm cậu ấy……Tôi tìm cậu ấy còn có thể là vì cái gì? Đương nhiên là vì bái sư đó? Bắt đầu từ kinh hồng nhất miết* tại sân bay ngày đó, tôi liền không quên được tư thế oai hùng của Lê Chanh, vận dụng mấy tầng quan hệ mới điều tra được tên và thân phận của cậu ấy”.
*kinh hồng nhất miết (thành ngữ): hồng là hồng nhạn, còn gọi là đại nhạn, ‘kinh hồng’ có nghĩa là bay lên nhanh nhẹn như hồng nhạn. “Lạc Thần phú” của Tào Thực dùng “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần. Sau này từ “kinh hồng” dùng để hình dung tư thái yểu điệu nữ tính như nhạn. Nhất miết có nghĩa là một cái liếc mắt rất nhanh. “Kinh hồng nhất miết” gần giống như “nhìn thoáng qua” nhưng sắc thái tình cảm càng mãnh liệt hơn, ý muốn nói có người hoặc đồ vật, chỉ cần liếc nhìn một cái, là đủ để người ta khắc ghi ấn tượng cường liệt, sâu sắc.
“Bái sư……?”.
“Võ thuật Trung Quốc”. Tên mập nước ngoài khoa tay múa chân một chút, miệng phát ra thanh âm hự a hự a.
“……”. Đường Hà câm nín nửa ngày, “Anh không bằng ttrực tiếp tới võ quán Trầm thị bái sư, đúng lúc tôi cũng phải đi một chuyến”. Đường hà suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra cái chai sứ nhỏ Lê Chanh cho mình, hào phóng chia một nửa cho tên mập nước ngoài, “Thấy anh không tệ, cho anh một nửa này, có vẻ là đồ tốt”.
Này cũng là Đường Hà không biết trong chai sứ nhỏ là cái gì, sau đó khi biết rõ rồi, quả thực hối hận muốn khốc ngất trong ổ mền luôn. Cậu ta thật vất vả được chút bàn tay vàng, còn vô duyên vô cớ chia một nửa cho người khác, trên đời không có chuyện càng bi kịch so với việc này.
Gale quay đầu nhìn một cái, nét mặt có chút ghét bỏ, nhưng vẫn là nhận lấy.
*
Chuyện biệt thự nhà họ Lê bị động vật biến dị công kích rất nhanh truyền tới nghành liên quan của thủ đô, cũng chính là trong tay Phù Nhất Vi chuyên quản phương diện này, rất nhanh Phù Nhất Vi liền “Tận chức tận trách” cử nhân viên, đi nhà họ Lê cứu viện.
Lúc đám người Hạ Lợi Chính chạy tới, chỉ thấy bên ngoài biệt thự nhà họ Lê đang có động vật biến dị cấp hai cấp ba đông đúc giãy dụa chiến đấu cùng con người, mà đám động vật biến dị này hiển nhiên là từ trong một hầm ngầm gần đó đi ra.
Hạ Lợi Chính da đầu có chút run lên, động vật biến dị cấp một cấp hai thì thôi đi, săn giết coi như thuận tay, nhưng mà động vật biến dị cấp ba cấp bốn, liền ngay cả gã cũng phải thận trọng đối đãi, nếu không lật thuyền trong mương cũng không phải là dễ chơi như vậy.
“Hạ tiên sinh, chúng ta chia nhau hành động đi”. Đội trưởng Triệu Khoan của một ngành khác dừng bước chân, chuẩn bị vòng tới sân sau của nhà họ Lê, cùng hạ Lợi Chính trước sau phối hợp.
“Cũng được”. Hạ Lợi Chính thật sâu nhìn Triệu Khoan, người này sở dĩ đi làm nhiệm vụ lần này cùng gã, là bởi vì thủ trưởng lâm thời sai phái, nhưng Hạ Lợi Chính vẫn cảm thấy không có đơn giản như vậy. Nhưng mà chỉ cần không ảnh hưởng tới hoàn thành nhiệm vụ, cùng vấn đề an toàn của thành viên dưới tay của chính mình, Triệu Khoan có cái tâm tư khác gì, gã cũng không quan tâm.
Hạ Lợi Chính gật gật đầu: “Vậy hợp tác vui vẻ”.