Chương : 169
Tống Giai rất ít lúc nhìn tới Lê Chanh có cảm xúc suy sụp như vậy.
Một lần chính là buổi tối trước ngày bị nhà họ Phù phong sát, tựa hồ là nháo mâu thuẫn cùng Trầm Du……. Như vậy lần này…..
Trong đất hoang trống trải, đạo diễn Patrick cẩn thận khống chế mấy cái máy quay, trong mắt lóe ra quang mang kích động, mà chính giữa đất hoang đó là một thiếu niên mặc quấn áo bó đặc chế, tại trên trăm con động vật biến dị cấp hai bao vây lao tới, thiếu niên thân thủ lưu loát, thần sắc quả quyết, thực tế những động vật biến dị này cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì cho cậu, nhưng vì quay phim, thiếu niên cố ý thả chậm động tác.
Cho dù là như vậy, hình ảnh ở trong màn hình vẫn đang là nhanh tới cực hạn rồi.
Lúc nghỉ ngơi trung gian, Lê Chanh cầm chai nước uống một ngụm, khuôn mặt luôn luôn mang theo ý cười không có biểu cảm gì, sợi tóc trên trán hơi hơi rủ xuống, phủ lên đuôi chân mày xinh đẹp, bắt đầu từ ba ngày trước, Tống Giai liền mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, thẳng tới hôm nay càng là xác định một điểm này rồi.
……… Trầm Du đã ba ngày không có xuất hiện rồi.
Mà ba ngày trước chính là thời gian Lê Chanh một lần nữa dấn thân vào giới điện ảnh, Tống Giai tin tưởng cái này nhất định không phải trùng hợp, chẳng lẽ hai người lại nháo mâu thuẫn rồi?
Theo động vật biến dị bị loài người không ngừng chém giết, trong thành phố đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của động vật biến dị rồi, mà là tất cả đều ẩn núp trong núi rừng, sa mạc cùng với biển sâu, cùng sản xuất sinh hoạt của loài người cũng dẫn dần khôi phục bình thường, đạo diễn Patrick tại sau khi trải qua sự kiện động vật biến dị, trên linh cảm lại làm đột phá, chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh về cậu nhóc của xóm nghèo tại thời đại động vật biến dị không ngừng đột phá cứ thế đi lên đỉnh nhân sinh, về diễn viên chính, Patrick lập tức nghĩ tới người bạn gắn bó Lê Chanh của mình.
Có thể nói tại trước khi mời Lê Chanh, Patrick cũng không có lòng tin nhất định có thể khiến cậu ấy trở thành vai chính trong phim, dù sao hiện tại địa vị của Lê Chanh đã xa xa vượt qua phạm trù của ngôi sao điện ảnh rồi, cho dù là các quốc gia trên thế giới, bày tỏ sự tôn kính mức độ khác biệt đối Lê Chanh.
Ảnh hưởng của võ quán Trầm thị quá lớn rồi, trên cơ bản tùy tiện một thành viên của võ quán Trầm thị đều đủ để sánh vai cường giả của các quốc gia, thậm chí còn có không ít quốc gia tại lúc bị động vật biến dị tàn sát bừa bãi, từng hướng võ quán Trầm thị thỉnh cầu cứu viện.
Có thể nói võ quán Trầm thị trên thế giới sắm vai chính là hình tượng của một cứu thế chủ, trọng lượng ở trong lòng dân chúng ẩn ẩn bao trùm bên trên các quốc gia, Lê Chanh thân là quán chủ của võ quán Trầm thị, xuất thân này liền có thể nghĩ, căn bản không cần giống như trước đóng phim kiếm sống, nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán của mọi người chính là, Lê Chanh cư nhiên một hơi đồng ý, không chỉ có một lần nữa túm Tống Giai dấn thân vào luyện võ tới làm người đại diện, hơn nữa trong quay phim kế tiếp so với lúc dĩ vãng gì đều phải nghiêm túc hơn.
“Rất nhiều năm sau tôi chỉ sợ vẫn cứ sẽ vui mừng vì quyết định mời Lê Chanh, vai chính của bộ phim điện ảnh này. cậu ấy rất thích hợp, cũng quá rất nỗ lực”. Đêm khuya một ngày, Patrick tại trên Twitter đăng một câu như vậy.
Một tháng sau, Lê Chanh mỗi ngày ngủ bón tiếng đồng hồ, thời gian khác đều tại giữa nghiên cứu kịch bản và đóng phim, đừng nói Tống Giai vẫn ở tại bên cạnh, liền ngay cả Đường Hà ngẫu nhiên đi ra lắc lư một lần cũng nhìn không được.
“Cái tên đó đâu?”. Đường mập mặt hổ. Cậu ta đối Trầm Du có loại cảm giác rất phức tạp, thực lực của đối phương khiến cậu ta cực kỳ kính nể, nhưng lại bởi vì anh ta khiến Chanh tử biến thành như vậy cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc Chanh tử cũng không không phải là anh ta thì không thể.
Dựa vào cái gì phương diện tình cảm vẫn bị anh ta dắt mũi?
“Đi một nơi rồi”. Lê Chanh suy nghĩ một chút, tìm cái giải thích khá bình thường.
“Sao còn chưa về nữa?”. Thật chỉ là như vậy? Đường Hà nhìn thần sắc của Lê Chanh, nghi ngờ hỏi.
Lê Chanh giật mình, người phi thăng còn có thể trở về sao? Sau một lúc lâu cậu lắc lắc đầu: “…….. Có thể không trở lại rồi”.
À, là chia tay rồi.
Hôn nhân của hiện tại nha, thật là một chút đều không bền chắc.
“Đức hạnh”. Đường Hà căm giận nói: “Không anh ta ông liền không thể sống rồi? Nhìn bộ dáng hiện tại của ông, suốt ngày chỉ biết làm việc làm việc làm việc, cho rằng bận rộn liên tiếp liền có thể quên tất cả sao? Ông quá ngây thơ rồi!”.
Lê Chanh vươn tay, trợn mắt há hốc mồm: “…… Từ từ, tui không có…..”.
“Ông còn không muốn quên anh ta đi nữa hả?!”. Đường Hà nộ kỳ bất tranh*: “Đừng nói gì nữa, hiện tại lập tức đi ngủ! Cái tên đó không cần ông là tổn thất của anh ta!! Kế tiếp ông nhưng đừng quản, tui tới sắp xếp!”.
*Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Lê Chanh dở khóc dở cười: “Không phải……”.
“Rầm!”. Cửa lớn chấn động một chút, tóc Lê Chanh cũng bay bay lên xuống theo dòng khí, thần sắc dại ra, sau một lúc lâu, lại cô đơn tiếp. Cậu cảm thụ một chút linh lực của đan điền, nơi đó cũng không có phát sinh chất biến, tuy rằng mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng lên, lại giống như vẫn cũng không có thể đột phá tới phi thăng cảnh.
Cậu không khỏi nhớ tới một ít tin tức nghe thấy ở Đại Châu giới, nghe nói cuối cùng có thể đột phá phi thăng cảnh hay không là có quan hệ trực tiếp cùng tư chất, tư chất kém, cho dù ăn linh đan diệu dược lập tức tiến giai tới thoát phàm cảnh, cũng hoàn toàn không thể ban ngày phi thăng. Ước chừng chính mình cũng là như vậy.
Mà hiện tại đóng phim không ngừng phút giây nào……. Chính là muốn lại cố gắng một phen.
Nếu vĩnh viễn đều không gặp được, một ngàn năm một vạn năm sau chính mình hóa thành bụi đất, người kia còn tại trên trời chờ đợi…… Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ ít nhất còn có thể gặp nhau trên cầu hỉ thước khuây khỏa, chính mình nhiều nhất chỉ có thể dựa vào tưởng niệm, này thật sự rất ngược.
Mấy ngày kế tiếp Lê Chanh luôn nhìn thấy rất nhiều thanh niên diện mạo tương tự Trầm Du lúc ẩn lúc hiện tại bên người, thậm chí có mấy người vẫn lặng im mà ôn nhu canh giữ ở bên người Lê Chanh, lúc đối mặt những người khác lại lạnh lùng.
Liên tưởng tới lời nới mơ hồ ậm ờ trước đó của Đường mập, dùng mông nghĩ đều biết ai làm, Lê Chanh lo sợ bất an duy trì khoảng cách cùng đám thanh niên này, không bao lâu ứng phó tới tâm đều mệt mỏi rồi.
Hôm nay cậu sớm chui vào trong ổ mền, mộng một giấc mộng xuân chính mình bị tắm rửa sạch sẽ sau đó làm một hồi phản công chưa toại, lúc ánh mặt trời sáng chói Lê Chanh nhắm mắt lại ngồi xuống, eo đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, cậu động tác cứng ở tại chỗ, chậm rãi giơ tay xoa nhẹ dưới eo, bỗng nhiên cảm thấy được cái đùi cũng tê tê.
Lê Chanh: “…….”
Cậu quay mặt qua, thấy rõ một người khác nữa nằm trên giường.
Đậu mè, đây là còn đang nằm mơ?
Chính mình khi nào thì không tiết tháo tới loại trình độ này…….Vừa mộng xuân lại là đàn ông? Chẳng lẽ gần đây bắt đầu dục cầu bất mãn rồi? (nhu cầu tình dục không được thỏa mãn ấy)
Cậu vươn ngón tay, chọt hai má của đối phương, mềm, có độ ấm. Sau đó nhịn không được tới gần, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng của Trầm Du, hôn một cái. Lê Chanh mờ ám suy nghĩ xoắn xuýt một chút, nếu có thể mỗi ngày mơ giấc mơ chân thật như vậy, tựa hồ cũng không tệ.
Cậu rụt tay về trong mền, giơ tay ôm Trầm Du, sau đó liền thấy người đàn ông vốn nên đang ngủ mở mắt mang theo vài phần ý cười…..Thẳng tới lại một lần nữa bị ăn sạch không còn mảnh vụn, Lê Chanh đỡ eo rốt cục ngộ ra rồi.
Mộng xuân đó là cái quỷ gì!
Rõ ràng chính là người thật mà!!
Hàng này là như thế nào phi thăng đi lên sau đó lại bổ nhào xuống dưới!!
Rất đặc biệt lừa gạt tình cảm!!!
Nhớ tới chính mình còn từng bi thương quá một đoạn thời gian, Lê Chanh cả người đều không khỏe rồi.
“Sau khi phi thăng chính là vũ trụ mà các em nói, bên trong cái gì cũng không có, còn hoang vắng hơn so với sa mạc, anh dạo qua một vòng liền trở về, không nghĩ tới tuy rằng lúc phi thăng cảm giác bài xích của quy tắc đất trời cảm thấy rất mãnh liệt, nhưng lôi kiếp chân chính bổ xuống phải chịu đựng cũng không lớn”. Trầm Du cảm thấy mỹ mãn hôn nhẹ mặt của vợ: “Sau này đều sẽ không rời đi nữa”.
Lê Chanh: “…..”
Cúi đầu nhìn nhìn dấu hôn trên người mới vừa ịn xuống, ngốc yêu trừng mắt nhìn.
Cậu hẳn là phải…..cao hứng ha?
Trầm Du sờ sờ kiểu tóc ổ gà của cậu, “Chanh Chanh”.
“…..”. Thiếu niên bi ai thở dài ra một hơi, hữu khí vô lực (yếu ớt, ỉu xỉu)nói: “Mừng trở về. Vợ”.
Nửa ngày, cậu nhịn không được lộ ra một cái tươi cười thật lớn.
Hoàn chính văn
Một lần chính là buổi tối trước ngày bị nhà họ Phù phong sát, tựa hồ là nháo mâu thuẫn cùng Trầm Du……. Như vậy lần này…..
Trong đất hoang trống trải, đạo diễn Patrick cẩn thận khống chế mấy cái máy quay, trong mắt lóe ra quang mang kích động, mà chính giữa đất hoang đó là một thiếu niên mặc quấn áo bó đặc chế, tại trên trăm con động vật biến dị cấp hai bao vây lao tới, thiếu niên thân thủ lưu loát, thần sắc quả quyết, thực tế những động vật biến dị này cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì cho cậu, nhưng vì quay phim, thiếu niên cố ý thả chậm động tác.
Cho dù là như vậy, hình ảnh ở trong màn hình vẫn đang là nhanh tới cực hạn rồi.
Lúc nghỉ ngơi trung gian, Lê Chanh cầm chai nước uống một ngụm, khuôn mặt luôn luôn mang theo ý cười không có biểu cảm gì, sợi tóc trên trán hơi hơi rủ xuống, phủ lên đuôi chân mày xinh đẹp, bắt đầu từ ba ngày trước, Tống Giai liền mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, thẳng tới hôm nay càng là xác định một điểm này rồi.
……… Trầm Du đã ba ngày không có xuất hiện rồi.
Mà ba ngày trước chính là thời gian Lê Chanh một lần nữa dấn thân vào giới điện ảnh, Tống Giai tin tưởng cái này nhất định không phải trùng hợp, chẳng lẽ hai người lại nháo mâu thuẫn rồi?
Theo động vật biến dị bị loài người không ngừng chém giết, trong thành phố đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của động vật biến dị rồi, mà là tất cả đều ẩn núp trong núi rừng, sa mạc cùng với biển sâu, cùng sản xuất sinh hoạt của loài người cũng dẫn dần khôi phục bình thường, đạo diễn Patrick tại sau khi trải qua sự kiện động vật biến dị, trên linh cảm lại làm đột phá, chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh về cậu nhóc của xóm nghèo tại thời đại động vật biến dị không ngừng đột phá cứ thế đi lên đỉnh nhân sinh, về diễn viên chính, Patrick lập tức nghĩ tới người bạn gắn bó Lê Chanh của mình.
Có thể nói tại trước khi mời Lê Chanh, Patrick cũng không có lòng tin nhất định có thể khiến cậu ấy trở thành vai chính trong phim, dù sao hiện tại địa vị của Lê Chanh đã xa xa vượt qua phạm trù của ngôi sao điện ảnh rồi, cho dù là các quốc gia trên thế giới, bày tỏ sự tôn kính mức độ khác biệt đối Lê Chanh.
Ảnh hưởng của võ quán Trầm thị quá lớn rồi, trên cơ bản tùy tiện một thành viên của võ quán Trầm thị đều đủ để sánh vai cường giả của các quốc gia, thậm chí còn có không ít quốc gia tại lúc bị động vật biến dị tàn sát bừa bãi, từng hướng võ quán Trầm thị thỉnh cầu cứu viện.
Có thể nói võ quán Trầm thị trên thế giới sắm vai chính là hình tượng của một cứu thế chủ, trọng lượng ở trong lòng dân chúng ẩn ẩn bao trùm bên trên các quốc gia, Lê Chanh thân là quán chủ của võ quán Trầm thị, xuất thân này liền có thể nghĩ, căn bản không cần giống như trước đóng phim kiếm sống, nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán của mọi người chính là, Lê Chanh cư nhiên một hơi đồng ý, không chỉ có một lần nữa túm Tống Giai dấn thân vào luyện võ tới làm người đại diện, hơn nữa trong quay phim kế tiếp so với lúc dĩ vãng gì đều phải nghiêm túc hơn.
“Rất nhiều năm sau tôi chỉ sợ vẫn cứ sẽ vui mừng vì quyết định mời Lê Chanh, vai chính của bộ phim điện ảnh này. cậu ấy rất thích hợp, cũng quá rất nỗ lực”. Đêm khuya một ngày, Patrick tại trên Twitter đăng một câu như vậy.
Một tháng sau, Lê Chanh mỗi ngày ngủ bón tiếng đồng hồ, thời gian khác đều tại giữa nghiên cứu kịch bản và đóng phim, đừng nói Tống Giai vẫn ở tại bên cạnh, liền ngay cả Đường Hà ngẫu nhiên đi ra lắc lư một lần cũng nhìn không được.
“Cái tên đó đâu?”. Đường mập mặt hổ. Cậu ta đối Trầm Du có loại cảm giác rất phức tạp, thực lực của đối phương khiến cậu ta cực kỳ kính nể, nhưng lại bởi vì anh ta khiến Chanh tử biến thành như vậy cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc Chanh tử cũng không không phải là anh ta thì không thể.
Dựa vào cái gì phương diện tình cảm vẫn bị anh ta dắt mũi?
“Đi một nơi rồi”. Lê Chanh suy nghĩ một chút, tìm cái giải thích khá bình thường.
“Sao còn chưa về nữa?”. Thật chỉ là như vậy? Đường Hà nhìn thần sắc của Lê Chanh, nghi ngờ hỏi.
Lê Chanh giật mình, người phi thăng còn có thể trở về sao? Sau một lúc lâu cậu lắc lắc đầu: “…….. Có thể không trở lại rồi”.
À, là chia tay rồi.
Hôn nhân của hiện tại nha, thật là một chút đều không bền chắc.
“Đức hạnh”. Đường Hà căm giận nói: “Không anh ta ông liền không thể sống rồi? Nhìn bộ dáng hiện tại của ông, suốt ngày chỉ biết làm việc làm việc làm việc, cho rằng bận rộn liên tiếp liền có thể quên tất cả sao? Ông quá ngây thơ rồi!”.
Lê Chanh vươn tay, trợn mắt há hốc mồm: “…… Từ từ, tui không có…..”.
“Ông còn không muốn quên anh ta đi nữa hả?!”. Đường Hà nộ kỳ bất tranh*: “Đừng nói gì nữa, hiện tại lập tức đi ngủ! Cái tên đó không cần ông là tổn thất của anh ta!! Kế tiếp ông nhưng đừng quản, tui tới sắp xếp!”.
*Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Lê Chanh dở khóc dở cười: “Không phải……”.
“Rầm!”. Cửa lớn chấn động một chút, tóc Lê Chanh cũng bay bay lên xuống theo dòng khí, thần sắc dại ra, sau một lúc lâu, lại cô đơn tiếp. Cậu cảm thụ một chút linh lực của đan điền, nơi đó cũng không có phát sinh chất biến, tuy rằng mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng lên, lại giống như vẫn cũng không có thể đột phá tới phi thăng cảnh.
Cậu không khỏi nhớ tới một ít tin tức nghe thấy ở Đại Châu giới, nghe nói cuối cùng có thể đột phá phi thăng cảnh hay không là có quan hệ trực tiếp cùng tư chất, tư chất kém, cho dù ăn linh đan diệu dược lập tức tiến giai tới thoát phàm cảnh, cũng hoàn toàn không thể ban ngày phi thăng. Ước chừng chính mình cũng là như vậy.
Mà hiện tại đóng phim không ngừng phút giây nào……. Chính là muốn lại cố gắng một phen.
Nếu vĩnh viễn đều không gặp được, một ngàn năm một vạn năm sau chính mình hóa thành bụi đất, người kia còn tại trên trời chờ đợi…… Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ ít nhất còn có thể gặp nhau trên cầu hỉ thước khuây khỏa, chính mình nhiều nhất chỉ có thể dựa vào tưởng niệm, này thật sự rất ngược.
Mấy ngày kế tiếp Lê Chanh luôn nhìn thấy rất nhiều thanh niên diện mạo tương tự Trầm Du lúc ẩn lúc hiện tại bên người, thậm chí có mấy người vẫn lặng im mà ôn nhu canh giữ ở bên người Lê Chanh, lúc đối mặt những người khác lại lạnh lùng.
Liên tưởng tới lời nới mơ hồ ậm ờ trước đó của Đường mập, dùng mông nghĩ đều biết ai làm, Lê Chanh lo sợ bất an duy trì khoảng cách cùng đám thanh niên này, không bao lâu ứng phó tới tâm đều mệt mỏi rồi.
Hôm nay cậu sớm chui vào trong ổ mền, mộng một giấc mộng xuân chính mình bị tắm rửa sạch sẽ sau đó làm một hồi phản công chưa toại, lúc ánh mặt trời sáng chói Lê Chanh nhắm mắt lại ngồi xuống, eo đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, cậu động tác cứng ở tại chỗ, chậm rãi giơ tay xoa nhẹ dưới eo, bỗng nhiên cảm thấy được cái đùi cũng tê tê.
Lê Chanh: “…….”
Cậu quay mặt qua, thấy rõ một người khác nữa nằm trên giường.
Đậu mè, đây là còn đang nằm mơ?
Chính mình khi nào thì không tiết tháo tới loại trình độ này…….Vừa mộng xuân lại là đàn ông? Chẳng lẽ gần đây bắt đầu dục cầu bất mãn rồi? (nhu cầu tình dục không được thỏa mãn ấy)
Cậu vươn ngón tay, chọt hai má của đối phương, mềm, có độ ấm. Sau đó nhịn không được tới gần, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng của Trầm Du, hôn một cái. Lê Chanh mờ ám suy nghĩ xoắn xuýt một chút, nếu có thể mỗi ngày mơ giấc mơ chân thật như vậy, tựa hồ cũng không tệ.
Cậu rụt tay về trong mền, giơ tay ôm Trầm Du, sau đó liền thấy người đàn ông vốn nên đang ngủ mở mắt mang theo vài phần ý cười…..Thẳng tới lại một lần nữa bị ăn sạch không còn mảnh vụn, Lê Chanh đỡ eo rốt cục ngộ ra rồi.
Mộng xuân đó là cái quỷ gì!
Rõ ràng chính là người thật mà!!
Hàng này là như thế nào phi thăng đi lên sau đó lại bổ nhào xuống dưới!!
Rất đặc biệt lừa gạt tình cảm!!!
Nhớ tới chính mình còn từng bi thương quá một đoạn thời gian, Lê Chanh cả người đều không khỏe rồi.
“Sau khi phi thăng chính là vũ trụ mà các em nói, bên trong cái gì cũng không có, còn hoang vắng hơn so với sa mạc, anh dạo qua một vòng liền trở về, không nghĩ tới tuy rằng lúc phi thăng cảm giác bài xích của quy tắc đất trời cảm thấy rất mãnh liệt, nhưng lôi kiếp chân chính bổ xuống phải chịu đựng cũng không lớn”. Trầm Du cảm thấy mỹ mãn hôn nhẹ mặt của vợ: “Sau này đều sẽ không rời đi nữa”.
Lê Chanh: “…..”
Cúi đầu nhìn nhìn dấu hôn trên người mới vừa ịn xuống, ngốc yêu trừng mắt nhìn.
Cậu hẳn là phải…..cao hứng ha?
Trầm Du sờ sờ kiểu tóc ổ gà của cậu, “Chanh Chanh”.
“…..”. Thiếu niên bi ai thở dài ra một hơi, hữu khí vô lực (yếu ớt, ỉu xỉu)nói: “Mừng trở về. Vợ”.
Nửa ngày, cậu nhịn không được lộ ra một cái tươi cười thật lớn.
Hoàn chính văn