Chương : 171
Bác sĩ tóc dài màu vàng kim nhạt đóng cửa tắt đèn phòng làm việc, cúi người bước vào trong xe hơi của chính mình, lướt qua bóng đêm đi hướng nhà mình. Hơn nửa đêm bị người trong nhà kêu đi bệnh viện, tại trải qua người nam mang thai đối thân thể chính mình tỏ vẻ không thể tin, thế cho nên sau đó sau xảy ra một loạt gà bay chó sủa, rốt cục sau khi tiễn người đi, bác sĩ cảm thấy tim của chính mình cũng mệt mỏi rồi.
Nhưng mà ngẫm lại cũng khó trách.
Cái thiếu niên đó tuổi không lớn, bỗng nhiên nghe nói chính mình có một bộ phận “Công năng nữ giới”. Còn sử dụng phần công năng này, chỉ sợ tâm tình cũng sẽ không quá mức bình tĩnh, tin tưởng rất nhanh liền sẽ tốt rồi.
Bác sĩ cười nhẹ một tiếng, nhớ tới nét mặt thiếu niên ngay lúc đó, thật đúng là……Ngoạn mục cực kỳ.
Một đường chạy về tới nhà, đổi giày mở đèn bên trong lên, bác sĩ dường như cảm giác được gì đó nghiêng đầu qua, ánh mắt màu xanh nhạt quét về phía người đàn ông da trắng mặc cái áo sơ mi đen thảnh thơi ngồi trên sô pha, khóe miệng vốn hơi mím chậm rãi cong lên một tia ý cười, gã đi qua ôm cổ người đàn ông hôn môi một phen, mỏi mệt nằm bên người người đàn ông, “Tới lúc nào vậy?”.
“Vừa mới”.
“Sao lại đột nhiên liền tới? Rất kinh hỉ”. Gã ý cười càng thêm sâu rất nhiều.
“Nhớ em liền tới”. Đối phương cúi đầu bắt được môi của bác sĩ, im lặng không lên tiếng chiếm cứ địa vị chủ động, hai người dần dần hô hấp nóng cháy lên, vừa cởii quần áo lẫn nhau vừa từ trên sô pha chuyển dời đến phòng ngủ. Xong việc bác sĩ nửa híp mắt, lại nhớ tới bệnh án trước đó xem qua, hai người đàn ông cũng có thể cốt nhục huyết mạch tương liên…….
Thật là hâm mộ.
Nhưng mà lúc này thiếu niên khiến người ta hâm mộ đang phát tán hơi thở người sống chớ quấy rầy ngồi máy bay bay trở về Trung Quốc, lúc tới ôm tâm tình phóng khoáng, lúc về nhưng khó chịu rồi, vẫn cảm thấy thứ trong bụng đạp đạp. Muốn nói đặc biệt không thích, lúc ngẫu nhiên nghĩ tới bên trong có thể sẽ có đứa bé còn luôn trong lòng ấm áp, muốn nói thích ư, thật đúng là không phần kinh hỉ đó, lúc cầm bệnh án đều cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Lê Chanh: “A a a a ………”.
Tại Sao! Này rốt cuộc là tại sao?!
Bố đây không phải từng kiểm tra thân thể rồi ư! Căn bản không mọc tử cung! Làm sao sinh con được!
Hu hu thật muốn khóc.
Người đi theo đều ngậm miệng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm chóp mũi không dám nói lời nào, ai cũng không biết trong bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra được quán chủ một đường đều đen mặt, tâm tình cực kỳ không tốt, trái lại ánh mắt của vị phó quán chủ bên cạnh kia vẫn luôn nghe đồn là cao thủ đứng đầu vẫn là hơi hơi híp, như là con mèo thỏa mãn.
Giữa trưa hôm sau, mọi người xuất ngoại du lịch một ngày vừa mới đi vào trong một khách sạn bên cạnh một sân bay nào đó, vốn kế hoạch của Lê Chanh là trực tiếp trở về Bắc Kinh tìm mẹ tìm kiếm an ủi, sau đó trải qua một cái thời gian nghỉ trưa suy nghĩ sâu xa, cậu vẫn là bỏ qua ý tưởng này.
“Từ từ, chúng ta trước không cần đi trở về”. Thiếu niên tóc ngắn ngồi xếp bằng ngồi ở rên giường lớn của khách sạn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khóc giống như thấy được tận thế.
Trầm Du an ủi ôm cậu nhóc, từ phía sau hôn hôn cái cổ trắng nõn của cậu, “Sao vậy?”.
“Em lại suy nghĩ một chút mang thai khẳng định sẽ lộ bụng, ngộ nhỡ mẹ thấy em như vậy, ngất xỉu thì biết làm sao đây”. Lê Chanh giơ tay lật lật bệnh án từ sau lúc xuống máy bay liền muốn quên đi, bên trong kẹp tấm hình của cục cưng ở trong bụng, thực hiển nhiên đứa bé đó sẽ càng lúc càng lớn, Lê Chanh gặp qua “Nam giới có thai” của Đại Châu giới, cùng phụ nữ của địa cầu sinh con không có gì khác biệt.
“Vậy trước không cần về nhà”. Không quay về cũng tốt, thế giới hai người không thể càng tươi đẹp hơn.
“Em vẫn là nghĩ không hiểu……Em vốn đang định theo ý tưởng trong nhà, thụ thai ống nghiệm hai đứa con cho hai đứa mình, hiện tại trái lại không cần dùng cách đó rồi”. Lê Chanh khóc không ra nước mắt.
“Là dựng nang”.
Lê Chanh: “?”
Trầm Du xoa nhẹ tóc ngắn của cậu: “Chỉ cần là đàn ông thể chất âm chúc, một khi mang thai đều sẽ hình thành một cái dựng nang, đợi tới đứa bé sinh ra, dựng nang sẽ tự động tróc ra”.
“…….”. Lê Chanh bỗng dưng thay đổi giọng điệu: “Thì ra anh sớm biết sẽ như vậy”.
Trầm Du lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc ăn ngay nói thật: “Không, hoàn toàn không nghĩ tới, anh rất kinh hỉ, ngày hôm qua khi biết đứa bé tồn tại, anh quả thực không thể tin được”.
Lê Chanh chớp chớp mắt, không nhìn ra nửa phần giả dối từ bên trong, chẳng lẽ thật là chính mình xui xẻo?
“Bỏ đi”. Lòng cậu muộn phiền, chậm rãi an ủi chính mình: “Dù sao đều là cốt nhục của chính mình, chính mình sinh ra, còn bớt một khoản phí thụ tinh ống nghiệm đó”.
Trầm Du biết tiếp nhận của địa cầu và Đại Châu giới tại phương diện này khác biệt, Chanh tử sẽ giật mình chính là bình thường, hơn nữa trên thực tế y cũng không nghĩ tới sẽ có một đứa con cùng Chanh tử. Dù sao tu vi của y đã tới phi thăng cảnh rồi.
Cường giả tu vi càng cao càng khó lưu lại con nối dõi, này đã là kiến giải được công nhận hàng tỉ năm qua của Đại Châu giới, cho nên bắt đầu từ ngày hôm qua y đều như là đang nằm mơ vậy.
Hai vị chồng chồng thực lực cường đại mai danh ẩn tích liền định cư ở phía nam này, mấy nhân viên đi theo đã bị đuổi về thủ đô rồi, Trầm Du mua một căn nhà nhỏ hoàn cảnh thanh tịnh tại đây, an tâm cùng vợ chờ sinh.
Bốn tháng sau, cái bụng bằng phẳng rốt cục có một chút nhô lên, Lê Chanh hoài nghi là ăn nhiều qua cho nên eo bự lên rồi, mỗi ngày tắm xong quấn một cái khăn tắm nhỏ đứng ở trước gương nhìn nhìn, thường thường giơ tay xoa nắn, nhưng cho dù lừa mình dối người như vậy, về chút độ cong nhô lên lại càng ngày càng tròn rồi.
Hôm nay, Lê Chanh theo thường lệ soi gương nhìn nhìn tỉ lệ dáng người, vốn thân hình liên không có hình thành cơ bụng trắng trắng non non không có một chút nếp nhăn, cậu sờ sờ bụng, loáng thoáng cảm giác được hai tiếng tiếng tim đập.
Tiếng tim đập cực kỳ thong thả, thiếu niên nhất thời khiếp sợ kỳ lạ, không khỏi trợn tròn mắt, trên tay cũng theo đó lỏng rồi rời ra, trong nháy mắt cái khăn tắm quấn trên eo từ cái mông cong trượt xuống, quả thực giống tranh sơn dầu phương Tây phong tình tràn đầy tràn ngập mị hoặc.
Người đàn ông tại phía sau nhìn tới miệng khô lưỡi khô, trong mắt tối lại, giơ tay nhét người vào trong lòng, hôn mấy cái, lửa cháy trên người càng thịnh. Thiếu niên không quay đầu lại nói chuyện, bởi vì mang thai mà thân thể trở nên càng thêm mẫn cảm liền cũng bị trêu chọc tới động tình rồi, hai người rơi vào cảnh đẹp, thiếu niên ngón tay không biết đụng phải cái gì, chỉ nghe “Tích ——” một tiếng, trong máy truyền tin chuyên môn phân phát cho thành viên của võ quán Trầm thị đột nhiên truyền tới một tin nhắn thoại lớn giọng ——
“Chanh tử, nghe nói hai người đi du lịch sớm liền trở về rồi, sao lại mấy tháng không thấy bóng người? Tui nói ông này! Mẹ ông nhắc cùng tui mấy lần, nếu không trở về bố đây một người liền chống đỡ không được! Nghe thấy lời nhắn khẩn cấp quay về!”.
“Kỳ lạ, máy truyền tin của võ quán ai cũng lúc nào cũng mở máy, liền ông và Trầm Du cả ngày tắt máy, này đều ba tháng rồi còn không có cái tin tức! Nhắc lại một lần nữa! Nhắc lại một lần nữa! Nghe được lời nhắn phải tức tốc quay về!”.
“Tích ——”.
“Con trai à sao ai cũng không tìm được các con vậy, du lịch về rồi liền nhanh chóng về nhà, mẹ nhớ con, hu hu!”.
“Con trai à, gần đây xem trên tin tức nói có mấy người võ giả lúc dạo chơi đi vào trong trùng động, qua năm ngày mới được người cứu lên, các con có phải cũng gặp phải nguy hiểm hay không! Làm sao không trả lời tin nhắn của mẹ vậy!”.
“Tích ——”
“Anh hai anh hai, em là Thái Thái! Bên võ quán đã định vị được vị trí đại thể của các anh rồi, bọn em sẽ nhanh chóng tìm được nơi nhốt các anh! Nhất định phải kiên trì!”.
“Anh hai bên này hình như là một căn nhà nhỏ, bọn em hiện tại ở bên ngoài căn nhà này, hẳn là rất nhanh có thể tìm được vị trí các anh gặp nạn, hiện tại Đường Hà đã dẫn người bắt đầu xuất động rồi! Kiên trì nha!”.
Trầm Du hít sâu một hơi, ôm thiếu niên bình tĩnh hai hơi, bỗng nhiên nhíu mày: “Thật có người tới rồi”.
Lê Chanh tự lăn chính mình một vòng vào trong mền, kinh ngạc cảm thấy chính mình cư nhiên sơ xuất mang máy truyền tin của võ quán theo trên người, không ai nói với cậu thứ này lúc thiết trí trình tự gốc còn có thể kèm hệ thống định vị, đậu mè!
Thiếu niên khiếp sợ nói: “……..Như vầy làm sao gặp người được, nhanh nhanh nhanh giúp em trốn đi!”.
“Nói với họ em bị bệnh, cần tĩnh dưỡng”. Thiếu niên bọc mình thành một cục trong mền, ý đồ che dấu chân tướng mang thai, Trầm Du còn đặc biệt đắp một cái khăn mặt nhỏ lên trán cậu.
Đám người Đường Hà, Thái Thái quả nhiên không có nhìn ra cái gì không ổn, còn tưởng rằng Chanh tử thật sự bệnh chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó chuyển bằng máy bay tới đây không ít thuốc men và bác sĩ cực kỳ nổi tiếng của thủ đô, bác sĩ đều bị trả về nguyên vẹn, chỉ để lại một cái lão trung y ánh mắt khá độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra trạng huống của Lê Chanh, ngược lại là càng có trình độ hơn so với thầy thuốc địa phương, Lê Chanh an an ổn ổn dưỡng thai sáu tháng, một ngày nào đó lúc nằm ở trong sân phơi nắng đúng lúc gặp gỡ mẹ Lê sốt ruột ngóng chờ con trai.
Mẹ Lê: “……”
Mẹ Lê nhìn bụng của con trai mình, há miệng thở dốc, nửa ngày chưa nói ra lời.
Cuối năm nay vừa qua khỏi năm cũ, trong biệt thự nhà họ Lê vui mừng phóng pháo hoa xong, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cửa nhà họ Lê, Lê Thúy An và Phương Đức Minh nhiệt tình nghênh đón, không đợi giơ tay, chỉ thấy người đằng sau đã giành mở cửa trước, mẹ Lê cười không kép được miệng ôm một bé con cả người mềm nhũn mập mạp đi ra, phía sau Chanh tử thật cẩn thận ôm một đứa bé càng nhỏ.
Trầm Du che chở ở đằng sau hai người, lúc ánh mắt nhìn về phía Chanh tử và hai đứa con trai, thần sắc đều sẽ dịu dàng mấy phần.
Lê Thúy An não đều không đủ dùng rồi, đợi người một nhà vào trong nhà mới phản ứng lại, nhìn hai đứa bé mới sinh, kinh ngạc nói: “Này……Con của ai vậy?”.
Mẹ Lê cười tủm tỉm đùa cháu trai: “Em con và tiểu Trầm”.
Lê Thúy An trên đầu treo hai cái dấu chấm than: “Mau để con xem xem! Hèn chi đáng yêu như vậy! Nhưng mà Chanh tử và tiểu Trầm……Tìm người mang thai hộ lúc nào vậy? Sao lại nhanh như vậy liền sinh ra rồi!”.
Lê Chanh khụ khụ, hàm hồ ừm một tiếng, cắn chặt răng, “Mẹ không phải vẫn muốn đứa cháu trai sao, thừa dịp tuổi trẻ liền trước làm ra hai đứa nuôi chơi”.
Phương Đức Mình: “…….. Rất tốt”.
Lê Thúy Anh ôm lấy thằng anh từ trong lòng mẹ Lê, lòng nói Chanh tử và tiểu Trầm lớn lên chính là đẹp, ngay cả đứa bé cũng di truyền gien tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cái miệng nhỏ nhắn, đẹp hơn đứa bé nhà hàng xóm mới sinh, Lê Thúy An dỗ dành đứa bé, nói: “Liền quyết định muốn hai đứa?”.
Trầm Du vốn không lên tiếng, lúc này mặt dày nói: “Này nói không chính xác, sau này ngộ nhỡ……. Có thể còn sẽ lại có”.
Mẹ Lê và Lê Chanh hai mẹ con trợn tròn mắt, đồng thời nhìn về phía Trầm Du, tuy rằng cảm giác Chanh tử có thể sẽ khá mệt, nhưng mẹ Lê suy nghĩ một chút, tuy rằng con trai sinh cháu trai có chút kỳ quái, nhưng nếu có thể sinh sinh thêm mấy đứa vẫn là không tệ, mẹ Lê bình tĩnh rồi.
Thiếu niên tóc ngắn thu hồi ánh mắt. Cắn chặt răng. Lặng lẽ giơ tay, nhéo một cái trên eo người đàn ông.
Nhưng mà ngẫm lại cũng khó trách.
Cái thiếu niên đó tuổi không lớn, bỗng nhiên nghe nói chính mình có một bộ phận “Công năng nữ giới”. Còn sử dụng phần công năng này, chỉ sợ tâm tình cũng sẽ không quá mức bình tĩnh, tin tưởng rất nhanh liền sẽ tốt rồi.
Bác sĩ cười nhẹ một tiếng, nhớ tới nét mặt thiếu niên ngay lúc đó, thật đúng là……Ngoạn mục cực kỳ.
Một đường chạy về tới nhà, đổi giày mở đèn bên trong lên, bác sĩ dường như cảm giác được gì đó nghiêng đầu qua, ánh mắt màu xanh nhạt quét về phía người đàn ông da trắng mặc cái áo sơ mi đen thảnh thơi ngồi trên sô pha, khóe miệng vốn hơi mím chậm rãi cong lên một tia ý cười, gã đi qua ôm cổ người đàn ông hôn môi một phen, mỏi mệt nằm bên người người đàn ông, “Tới lúc nào vậy?”.
“Vừa mới”.
“Sao lại đột nhiên liền tới? Rất kinh hỉ”. Gã ý cười càng thêm sâu rất nhiều.
“Nhớ em liền tới”. Đối phương cúi đầu bắt được môi của bác sĩ, im lặng không lên tiếng chiếm cứ địa vị chủ động, hai người dần dần hô hấp nóng cháy lên, vừa cởii quần áo lẫn nhau vừa từ trên sô pha chuyển dời đến phòng ngủ. Xong việc bác sĩ nửa híp mắt, lại nhớ tới bệnh án trước đó xem qua, hai người đàn ông cũng có thể cốt nhục huyết mạch tương liên…….
Thật là hâm mộ.
Nhưng mà lúc này thiếu niên khiến người ta hâm mộ đang phát tán hơi thở người sống chớ quấy rầy ngồi máy bay bay trở về Trung Quốc, lúc tới ôm tâm tình phóng khoáng, lúc về nhưng khó chịu rồi, vẫn cảm thấy thứ trong bụng đạp đạp. Muốn nói đặc biệt không thích, lúc ngẫu nhiên nghĩ tới bên trong có thể sẽ có đứa bé còn luôn trong lòng ấm áp, muốn nói thích ư, thật đúng là không phần kinh hỉ đó, lúc cầm bệnh án đều cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Lê Chanh: “A a a a ………”.
Tại Sao! Này rốt cuộc là tại sao?!
Bố đây không phải từng kiểm tra thân thể rồi ư! Căn bản không mọc tử cung! Làm sao sinh con được!
Hu hu thật muốn khóc.
Người đi theo đều ngậm miệng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm chóp mũi không dám nói lời nào, ai cũng không biết trong bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra được quán chủ một đường đều đen mặt, tâm tình cực kỳ không tốt, trái lại ánh mắt của vị phó quán chủ bên cạnh kia vẫn luôn nghe đồn là cao thủ đứng đầu vẫn là hơi hơi híp, như là con mèo thỏa mãn.
Giữa trưa hôm sau, mọi người xuất ngoại du lịch một ngày vừa mới đi vào trong một khách sạn bên cạnh một sân bay nào đó, vốn kế hoạch của Lê Chanh là trực tiếp trở về Bắc Kinh tìm mẹ tìm kiếm an ủi, sau đó trải qua một cái thời gian nghỉ trưa suy nghĩ sâu xa, cậu vẫn là bỏ qua ý tưởng này.
“Từ từ, chúng ta trước không cần đi trở về”. Thiếu niên tóc ngắn ngồi xếp bằng ngồi ở rên giường lớn của khách sạn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khóc giống như thấy được tận thế.
Trầm Du an ủi ôm cậu nhóc, từ phía sau hôn hôn cái cổ trắng nõn của cậu, “Sao vậy?”.
“Em lại suy nghĩ một chút mang thai khẳng định sẽ lộ bụng, ngộ nhỡ mẹ thấy em như vậy, ngất xỉu thì biết làm sao đây”. Lê Chanh giơ tay lật lật bệnh án từ sau lúc xuống máy bay liền muốn quên đi, bên trong kẹp tấm hình của cục cưng ở trong bụng, thực hiển nhiên đứa bé đó sẽ càng lúc càng lớn, Lê Chanh gặp qua “Nam giới có thai” của Đại Châu giới, cùng phụ nữ của địa cầu sinh con không có gì khác biệt.
“Vậy trước không cần về nhà”. Không quay về cũng tốt, thế giới hai người không thể càng tươi đẹp hơn.
“Em vẫn là nghĩ không hiểu……Em vốn đang định theo ý tưởng trong nhà, thụ thai ống nghiệm hai đứa con cho hai đứa mình, hiện tại trái lại không cần dùng cách đó rồi”. Lê Chanh khóc không ra nước mắt.
“Là dựng nang”.
Lê Chanh: “?”
Trầm Du xoa nhẹ tóc ngắn của cậu: “Chỉ cần là đàn ông thể chất âm chúc, một khi mang thai đều sẽ hình thành một cái dựng nang, đợi tới đứa bé sinh ra, dựng nang sẽ tự động tróc ra”.
“…….”. Lê Chanh bỗng dưng thay đổi giọng điệu: “Thì ra anh sớm biết sẽ như vậy”.
Trầm Du lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc ăn ngay nói thật: “Không, hoàn toàn không nghĩ tới, anh rất kinh hỉ, ngày hôm qua khi biết đứa bé tồn tại, anh quả thực không thể tin được”.
Lê Chanh chớp chớp mắt, không nhìn ra nửa phần giả dối từ bên trong, chẳng lẽ thật là chính mình xui xẻo?
“Bỏ đi”. Lòng cậu muộn phiền, chậm rãi an ủi chính mình: “Dù sao đều là cốt nhục của chính mình, chính mình sinh ra, còn bớt một khoản phí thụ tinh ống nghiệm đó”.
Trầm Du biết tiếp nhận của địa cầu và Đại Châu giới tại phương diện này khác biệt, Chanh tử sẽ giật mình chính là bình thường, hơn nữa trên thực tế y cũng không nghĩ tới sẽ có một đứa con cùng Chanh tử. Dù sao tu vi của y đã tới phi thăng cảnh rồi.
Cường giả tu vi càng cao càng khó lưu lại con nối dõi, này đã là kiến giải được công nhận hàng tỉ năm qua của Đại Châu giới, cho nên bắt đầu từ ngày hôm qua y đều như là đang nằm mơ vậy.
Hai vị chồng chồng thực lực cường đại mai danh ẩn tích liền định cư ở phía nam này, mấy nhân viên đi theo đã bị đuổi về thủ đô rồi, Trầm Du mua một căn nhà nhỏ hoàn cảnh thanh tịnh tại đây, an tâm cùng vợ chờ sinh.
Bốn tháng sau, cái bụng bằng phẳng rốt cục có một chút nhô lên, Lê Chanh hoài nghi là ăn nhiều qua cho nên eo bự lên rồi, mỗi ngày tắm xong quấn một cái khăn tắm nhỏ đứng ở trước gương nhìn nhìn, thường thường giơ tay xoa nắn, nhưng cho dù lừa mình dối người như vậy, về chút độ cong nhô lên lại càng ngày càng tròn rồi.
Hôm nay, Lê Chanh theo thường lệ soi gương nhìn nhìn tỉ lệ dáng người, vốn thân hình liên không có hình thành cơ bụng trắng trắng non non không có một chút nếp nhăn, cậu sờ sờ bụng, loáng thoáng cảm giác được hai tiếng tiếng tim đập.
Tiếng tim đập cực kỳ thong thả, thiếu niên nhất thời khiếp sợ kỳ lạ, không khỏi trợn tròn mắt, trên tay cũng theo đó lỏng rồi rời ra, trong nháy mắt cái khăn tắm quấn trên eo từ cái mông cong trượt xuống, quả thực giống tranh sơn dầu phương Tây phong tình tràn đầy tràn ngập mị hoặc.
Người đàn ông tại phía sau nhìn tới miệng khô lưỡi khô, trong mắt tối lại, giơ tay nhét người vào trong lòng, hôn mấy cái, lửa cháy trên người càng thịnh. Thiếu niên không quay đầu lại nói chuyện, bởi vì mang thai mà thân thể trở nên càng thêm mẫn cảm liền cũng bị trêu chọc tới động tình rồi, hai người rơi vào cảnh đẹp, thiếu niên ngón tay không biết đụng phải cái gì, chỉ nghe “Tích ——” một tiếng, trong máy truyền tin chuyên môn phân phát cho thành viên của võ quán Trầm thị đột nhiên truyền tới một tin nhắn thoại lớn giọng ——
“Chanh tử, nghe nói hai người đi du lịch sớm liền trở về rồi, sao lại mấy tháng không thấy bóng người? Tui nói ông này! Mẹ ông nhắc cùng tui mấy lần, nếu không trở về bố đây một người liền chống đỡ không được! Nghe thấy lời nhắn khẩn cấp quay về!”.
“Kỳ lạ, máy truyền tin của võ quán ai cũng lúc nào cũng mở máy, liền ông và Trầm Du cả ngày tắt máy, này đều ba tháng rồi còn không có cái tin tức! Nhắc lại một lần nữa! Nhắc lại một lần nữa! Nghe được lời nhắn phải tức tốc quay về!”.
“Tích ——”.
“Con trai à sao ai cũng không tìm được các con vậy, du lịch về rồi liền nhanh chóng về nhà, mẹ nhớ con, hu hu!”.
“Con trai à, gần đây xem trên tin tức nói có mấy người võ giả lúc dạo chơi đi vào trong trùng động, qua năm ngày mới được người cứu lên, các con có phải cũng gặp phải nguy hiểm hay không! Làm sao không trả lời tin nhắn của mẹ vậy!”.
“Tích ——”
“Anh hai anh hai, em là Thái Thái! Bên võ quán đã định vị được vị trí đại thể của các anh rồi, bọn em sẽ nhanh chóng tìm được nơi nhốt các anh! Nhất định phải kiên trì!”.
“Anh hai bên này hình như là một căn nhà nhỏ, bọn em hiện tại ở bên ngoài căn nhà này, hẳn là rất nhanh có thể tìm được vị trí các anh gặp nạn, hiện tại Đường Hà đã dẫn người bắt đầu xuất động rồi! Kiên trì nha!”.
Trầm Du hít sâu một hơi, ôm thiếu niên bình tĩnh hai hơi, bỗng nhiên nhíu mày: “Thật có người tới rồi”.
Lê Chanh tự lăn chính mình một vòng vào trong mền, kinh ngạc cảm thấy chính mình cư nhiên sơ xuất mang máy truyền tin của võ quán theo trên người, không ai nói với cậu thứ này lúc thiết trí trình tự gốc còn có thể kèm hệ thống định vị, đậu mè!
Thiếu niên khiếp sợ nói: “……..Như vầy làm sao gặp người được, nhanh nhanh nhanh giúp em trốn đi!”.
“Nói với họ em bị bệnh, cần tĩnh dưỡng”. Thiếu niên bọc mình thành một cục trong mền, ý đồ che dấu chân tướng mang thai, Trầm Du còn đặc biệt đắp một cái khăn mặt nhỏ lên trán cậu.
Đám người Đường Hà, Thái Thái quả nhiên không có nhìn ra cái gì không ổn, còn tưởng rằng Chanh tử thật sự bệnh chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó chuyển bằng máy bay tới đây không ít thuốc men và bác sĩ cực kỳ nổi tiếng của thủ đô, bác sĩ đều bị trả về nguyên vẹn, chỉ để lại một cái lão trung y ánh mắt khá độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra trạng huống của Lê Chanh, ngược lại là càng có trình độ hơn so với thầy thuốc địa phương, Lê Chanh an an ổn ổn dưỡng thai sáu tháng, một ngày nào đó lúc nằm ở trong sân phơi nắng đúng lúc gặp gỡ mẹ Lê sốt ruột ngóng chờ con trai.
Mẹ Lê: “……”
Mẹ Lê nhìn bụng của con trai mình, há miệng thở dốc, nửa ngày chưa nói ra lời.
Cuối năm nay vừa qua khỏi năm cũ, trong biệt thự nhà họ Lê vui mừng phóng pháo hoa xong, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cửa nhà họ Lê, Lê Thúy An và Phương Đức Minh nhiệt tình nghênh đón, không đợi giơ tay, chỉ thấy người đằng sau đã giành mở cửa trước, mẹ Lê cười không kép được miệng ôm một bé con cả người mềm nhũn mập mạp đi ra, phía sau Chanh tử thật cẩn thận ôm một đứa bé càng nhỏ.
Trầm Du che chở ở đằng sau hai người, lúc ánh mắt nhìn về phía Chanh tử và hai đứa con trai, thần sắc đều sẽ dịu dàng mấy phần.
Lê Thúy An não đều không đủ dùng rồi, đợi người một nhà vào trong nhà mới phản ứng lại, nhìn hai đứa bé mới sinh, kinh ngạc nói: “Này……Con của ai vậy?”.
Mẹ Lê cười tủm tỉm đùa cháu trai: “Em con và tiểu Trầm”.
Lê Thúy An trên đầu treo hai cái dấu chấm than: “Mau để con xem xem! Hèn chi đáng yêu như vậy! Nhưng mà Chanh tử và tiểu Trầm……Tìm người mang thai hộ lúc nào vậy? Sao lại nhanh như vậy liền sinh ra rồi!”.
Lê Chanh khụ khụ, hàm hồ ừm một tiếng, cắn chặt răng, “Mẹ không phải vẫn muốn đứa cháu trai sao, thừa dịp tuổi trẻ liền trước làm ra hai đứa nuôi chơi”.
Phương Đức Mình: “…….. Rất tốt”.
Lê Thúy Anh ôm lấy thằng anh từ trong lòng mẹ Lê, lòng nói Chanh tử và tiểu Trầm lớn lên chính là đẹp, ngay cả đứa bé cũng di truyền gien tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cái miệng nhỏ nhắn, đẹp hơn đứa bé nhà hàng xóm mới sinh, Lê Thúy An dỗ dành đứa bé, nói: “Liền quyết định muốn hai đứa?”.
Trầm Du vốn không lên tiếng, lúc này mặt dày nói: “Này nói không chính xác, sau này ngộ nhỡ……. Có thể còn sẽ lại có”.
Mẹ Lê và Lê Chanh hai mẹ con trợn tròn mắt, đồng thời nhìn về phía Trầm Du, tuy rằng cảm giác Chanh tử có thể sẽ khá mệt, nhưng mẹ Lê suy nghĩ một chút, tuy rằng con trai sinh cháu trai có chút kỳ quái, nhưng nếu có thể sinh sinh thêm mấy đứa vẫn là không tệ, mẹ Lê bình tĩnh rồi.
Thiếu niên tóc ngắn thu hồi ánh mắt. Cắn chặt răng. Lặng lẽ giơ tay, nhéo một cái trên eo người đàn ông.