Chương : 25
Edit: Thanh Thạch
Ngày năm tháng năm, đại cát.
Theo từng trận pháo nổ đùng đoàng, nhà mới nhà họ Vương rốt cuộc nghênh đón các chủ nhân của nó.
Đó là một căn nhà hai tầng xinh đẹp, gần một trăm tám mươi mét vuông, năm phòng ngủ, một phòng khách. Phòng của Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên ở tầng hai, tất nhiên là hai người một phòng. Vách tường trắng như tuyết, sàn gỗ vàng nhạt, hai chiếc giường đơn cách nhau một đoạn được đặt song song, chăn gối trên giường là Trương Phương cố ý chọn – hình dâu tây màu hồng.
Vương Đại Hổ kéo chiếc rèm sát đất đồng màu, quay đầu chọc ghẹo Lý Thanh Nhiên: “Xem ra mẹ anh muốn coi hai chúng ta như con gái mà nuôi!”
Lý Thanh Nhiên lườm hắn một cái.
Tuy căn phòng này toát ra đầy mùi “son phấn” nhưng nhìn bài trí cũng thấy được người sắp xếp rất cẩn thận.
Trên giá sách sơn trắng đã bày ngay ngắn hơn mười quyển sách, lại xét đến chiều cao hai đứa mà đóng giá tương đối thấp, để bọn họ giơ tay là có thể lấy được. Bên cạnh giá sách là một chiếc bàn gỗ lớn để hai đứa dùng làm bàn học. Ngoài ra, còn có rất nhiều những chi tiết nhỏ nhưng nổi bật khác, mỗi cái đều khiến Lý Thanh Nhiên dừng chân quan sát thật lâu.
Nói tóm lại, đây là một căn phòng tràn ngập ám ấp và thoải mái.
“Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà em!” Vương Đại Hổ cười nói với cậu.
Lý Thanh Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cong cong khoé môi, thích thú gật đầu.
Xem xong phòng mình, Vương Đại Hổ lại kéo cậu “tham quan” nơi khác. Hai người mang theo cảm giác “thám hiểm”, giống như hai con mèo nhỏ nhanh nhẹn chạy tới chạy lui trong nhà, không lúc nào yên tĩnh.
.
Buối tối, người một nhà vây quanh bàn cơm, ăn mừng tân gia.
Ông nội, bà nội ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Vương Quang Tông và Trương Phương, tiếp theo là bác Đại Hổ – Vương Kim Phượng và bác trai Tần Vạn Hữu. Con gái hai bác Tần Lam thì ngồi cạnh Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên. Bởi vì phải đi dạy thêm nên lần này Chihuahua Vương Diệu Tổ không có tới.
Ba Đại Hổ là con trai trưởng, đầu tiên nâng chén phát biểu một chút, Tần Vạn Hữu cũng nói vài câu, khiến cho mọi người trong nhà đều vui vẻ, không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt. Sáu món mặn, sáu món chay, cộng thêm hai món canh, một bàn đồ ăn, đủ mọi màu sắc khiến ai cũng thèm.
Vương Đại Hổ vốn định gắp cho Lý Thanh Nhiên một miếng sườn kho, ai ngờ lại bị người đoạt trước.
“Em Nhiên Nhiên, đây là thịt kho, ăn ngon lắm! Là món chị Lam Lam thích ăn nhất đó, em ăn thử đi!”
“Cảm ơn chị.” Lý Thanh Nhiên ngoan ngoãn nhận lấy.
Tần Lam nghe xong chỉ thấy cả người mềm nhũn. Khác hẳn với mấy thằng nhóc bình thường thích chạy nhông nhông ngoài đường vừa đen vừa xấu, Lý Thanh Nhiên vừa trắng vừa mềm, lại hào hoa phong nhã, thoạt nhìn giống như một tiểu thiếu gia, khiến người vừa gặp liền thích.
Ví như Tần Lam, hôm nay vừa thấy liền bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng, giống như con cún pug[1] không ngừng quấn lấy cậu.
Vương Đại Hổ ở bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận dấm chua, chiếc đũa vừa vươn ra cũng rụt về.
Trên bàn cơm người lớn cũng không để ý đến bọn nhỏ đang “tranh giành tình nhân”, vẫn ăn uống vui vẻ.
Buổi tối, nhà Vương Kim Phương ở lại, Vương Đại Hổ tìm cơ hội chạy đến hỏi bác tình huống nhà họ Khổng, hắn không phải quan tâm người nhà kia, chỉ là sợ bọn họ lại đến đây tìm Lý Thanh Nhiên.
“Bà Khổng sợ là cũng không qua được mấy ngày.” Vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Kim Phượng hơi mềm xuống, nói: “Nhà kia hiện giờ tình trạng cũng không tốt.”
Không phải không tốt, mà là không sống nổi.
Khổng Đại Quốc làm cái loại chuyện bắt cóc trẻ em này khiến người trong thôn ai cũng hận, nhà ai mà không có trẻ con cơ chứ! Đều là cùng một thôn, thiếu đạo đức đến như vậy! Hơn nữa, người nhà này tính tình vốn chanh chua, ngày thường không gió cũng phải cố mà gợi sóng, suốt ngày gây phiền toái. Cho nên hiện tại toàn thôn đều đưa đơn muốn xin đuổi nhà Dương Lệ đi, mỗi ngày giơ biểu ngữ, hô khẩu hiệu đến uỷ ban thôn mà nháo, thật khiến người ta đau đầu.
“Đừng có quan tâm chuyện vớ vẩn.” Vương Kim Phượng vỗ vỗ đầu Vương Đại Hổ, trong giọng nói không nhịn được phẫn hận: “Đều là cái loại không ra gì.” Hiển nhiên, đối với chuyện Khổng Đại Quốc từng làm với cháu mình, bác vẫn canh cánh trong lòng. Đồng chí Vương Kim Phượng tuy có hơi “nghiêm khắc”, nhưng lại rất thương yêu Vương Đại Hổ, cho dù là “kiếp trước” hay “kiếp này” đều như vậy.
Nghe được kẻ thù của mình sống không tốt, tâm tình Vương Đại Hổ lập tức “high”. Nghĩ tới nhà kia hiện giờ sống cũng không nổi, hẳn là sẽ không có thời gian tới làm phiền mình và Nhiên Nhiên, bất quá lại nói, cho dù có muốn cũng không dám lại đây, bằng không người nhà họ Vương đều sẽ xé xác bọn chúng.
“Mau mau mau đi bác!!! Bác kể cho cháu nghe cuộc sống bi thảm của bọn chúng đi, cháu cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ làm được một giấc mộng đẹp!”
Vương Kim Phượng: “……….”
.
Sáng sớm hôm sau, nhà Vương Kim Phượng trở về thôn Khổng, mang theo Tần Lam lưu luyến không rời, đi được ba bước lại quay đầu một lần. Vài ngày sau, ba mẹ Đại Hổ cùng “Vương Phiền Phức” cũng lên huyện.
“Vướng bận” đều đi, nhưng những ngày ngọt ngào mật mật cùng Lý Thanh Nhiên sống trong thế giới hai người theo dự đoán của Vương Đại Hổ lại không có đến. Bởi vì gần đây, Lý Thanh Nhiên cực kỳ “hăng hái”, mỗi tối đều học đến khuya, cậu không chỉ học một mình mà còn lôi kéo Vương Đại Hổ học cùng, nói muốn bổ sung lại chương trình học cho hắn. Vì thế ông bà Đại Hổ vui mừng phát hiện cháu mình trở nên “yêu học tập”, theo như lời bà nội nói chính là: Nhà họ Vương toàn người hiếu học hết!
Ai! Vương Đại Hổ thở dài một hơi, nếu hỏi sau khi sống lại chuyện khiến hắn đau đầu nhất là gì, chắc chắn chính là “lại đi học một lần nữa”. Đối với kiếp trước bị hành hạ hơn mười năm mà nói, phải trải qua một lần nữa không thể nghi ngờ là càng thêm khổ sở. Cho nên mỗi khi Lý Thanh Nhiên bắt hắn học, hắn sẽ hếch mũi nói khoác không biết ngượng mình là thiên tài, chính là lên lớp không nghe giảng, buổi tối về nhà không làm bài tập nhưng vẫn có thể đứng nhất khối.
Nhưng mà, thực đáng tiếc, lời nói hùng hồn của hắn chỉ duy trì được hai học kỳ, sau đó liền bị Lý Thanh Nhiên không chút do dự đoạt lấy danh hiệu. Hơn nữa từ đó về sau hắn cũng không trở mình nổi, thẳng đến hết tiểu học vẫn chỉ đứng thứ hai.
.
Mười hai tuổi, hắn đã không còn giống như trước đây là một thằng bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh, mập mạp, ngốc ngốc, thành thật. Cao 1m65 khiến hắn ở trong lớp giống như “hạc giữa bầy gà”. Tay chân thon dài, đường nét cơ thể săn chắc, mạnh mẽ, lại thêm khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, Vương Đại Hổ trở thành “nhân vật nổi tiếng” thật sự trong trường. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu thằng nhóc quây quanh hắn, không biết có bao nhiêu cô bé từng xấu hổ xa xa nhìn hắn.
Hôm nay vừa đến trường, Vương Đại Hổ liền thấy trong ngăn bàn mình có một phong thư màu hồng toả hương thơm nhàn nhạt. Hắn nhíu mày, cũng không mở ra xem, trước không nói đến trái tim hắn đã bị vợ mình khoá chặt, chính là mấy cô bé ngực còn chưa phát dục tuyệt đối không khiến hắn dậy nổi hứng thú.
“Huỷ hoại” bé gái gì đó, hắn cũng không biến thái như vậy.
.
“Còn có nửa năm nữa là các em sẽ lên trung học.” Trên bục giảng, cô Triệu đầy mặt nghiêm túc lặp lại “điệp khúc dạy dỗ”: “Đều thu lại tâm tư hết đi, tranh thủ mà thi trung học cho tốt, chuyện này còn liên quan đến tương lai sau này của các em…..” Bla bla bla, ba mươi phút sau cô rốt cuộc hết nước miếng, cuối cùng chốt một câu: “Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên, các em sau giờ học đến phòng giáo viên một lúc, cô có chuyện muốn nói với các em.”
Vương Đại Hổ ngẩng đầu chán ngán liếc cô một cái,hắn biết thừa cô này muốn nói với họ cái gì.
Quả nhiên —-
Trong văn phòng, cô Triệu nhìn hai đứa trẻ trước mặt, không khỏi khẽ thở dài. Đây chính là hai đứa đứng đầu lớp, đặc biệt là Lý Thanh Nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên thân ảnh nhỏ nhắn bên trái, cười cực vừa lòng.
“Chuyện thi trung học hai em nghĩ đến đâu rồi?”
Thôn Hưng Nghiệp không có trường trung học, bọn nhỏ muốn đến trường thì phải lên huyện. Chỉ là trong huyện Nam Hoa cũng chỉ có hai trường trung học, một trường tốt, một trường thì rất bình thường. Mà trường bọn họ đúng tuyến là sẽ lên trường bình thường kia, cho nên mấy hôm trước, cô giáo đã nói với bọn họ, hy vọng bọn họ “thi trái tuyến” vào trường điểm kia.
“Thưa cô, bọn em nghĩ rồi, bọn em sẽ thi trái tuyến!” Vương Đại Hổ không muốn dong dài, đi thẳng vào vấn đề.
Cô Triệu nghe vậy vừa lòng gật đầu, sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về giáo dục, thẳng đến mặt trời lặn hết mới thả hai người về. Trên đường, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên sóng vai đi cùng nhau: “Hai chúng ta đồng ý thi trái tuyến, thế mà thành thoả mãn mụ phù thuỷ kia.”
Lý Thanh Nhiên nghe hắn trù lung tung, không có tý tôn sư trọng đạo nào, không khỏi lườm một cái.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt cậu trong veo rực rỡ, cái liếc đầy “phong tình” làm Vương Đại Hổ suýt thì trợn tròn, âm thầm cảm thán: Nhiên Nhiên nhà hắn càng ngày càng xinh đẹp ngon miệng.
“Cô Triệu rất tốt.”
Vương Đại Hổ nghe mà không dám tán thành, chỉ thấy hắn xì một cái, chậc chậc nói: “Trong trường thật ra có danh sách học sinh giỏi được tuyển thẳng vào trường điểm, vốn là em được! Nhưng mụ phù thuỷ kia lại giữ lấy không đưa, còn lừa chúng ta đi thi, không phải chính là muốn để chỗ kia cho Tôn Đại Tráng sao! Ai chẳng biết mụ có cái tâm tư này.”
Lý Thanh Nhiên đối với bất bình tức giận của Vương Đại Hổ lại biểu hiện thực bình tĩnh.
“Không cần tuyển thẳng, chúng ta tự mình thi cũng có thể đỗ!”
“Đương nhiên!” Vương Đại Hổ cười hì hì nắm tay cậu: “Em mà muốn đi một mình còn lâu anh mới chịu, chúng ta phải cùng nhau mới được!”
Lý Thanh Nhiên nhìn hắn đầy mặt lưu manh, bất đắc dĩ cười.
Ngày năm tháng năm, đại cát.
Theo từng trận pháo nổ đùng đoàng, nhà mới nhà họ Vương rốt cuộc nghênh đón các chủ nhân của nó.
Đó là một căn nhà hai tầng xinh đẹp, gần một trăm tám mươi mét vuông, năm phòng ngủ, một phòng khách. Phòng của Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên ở tầng hai, tất nhiên là hai người một phòng. Vách tường trắng như tuyết, sàn gỗ vàng nhạt, hai chiếc giường đơn cách nhau một đoạn được đặt song song, chăn gối trên giường là Trương Phương cố ý chọn – hình dâu tây màu hồng.
Vương Đại Hổ kéo chiếc rèm sát đất đồng màu, quay đầu chọc ghẹo Lý Thanh Nhiên: “Xem ra mẹ anh muốn coi hai chúng ta như con gái mà nuôi!”
Lý Thanh Nhiên lườm hắn một cái.
Tuy căn phòng này toát ra đầy mùi “son phấn” nhưng nhìn bài trí cũng thấy được người sắp xếp rất cẩn thận.
Trên giá sách sơn trắng đã bày ngay ngắn hơn mười quyển sách, lại xét đến chiều cao hai đứa mà đóng giá tương đối thấp, để bọn họ giơ tay là có thể lấy được. Bên cạnh giá sách là một chiếc bàn gỗ lớn để hai đứa dùng làm bàn học. Ngoài ra, còn có rất nhiều những chi tiết nhỏ nhưng nổi bật khác, mỗi cái đều khiến Lý Thanh Nhiên dừng chân quan sát thật lâu.
Nói tóm lại, đây là một căn phòng tràn ngập ám ấp và thoải mái.
“Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà em!” Vương Đại Hổ cười nói với cậu.
Lý Thanh Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cong cong khoé môi, thích thú gật đầu.
Xem xong phòng mình, Vương Đại Hổ lại kéo cậu “tham quan” nơi khác. Hai người mang theo cảm giác “thám hiểm”, giống như hai con mèo nhỏ nhanh nhẹn chạy tới chạy lui trong nhà, không lúc nào yên tĩnh.
.
Buối tối, người một nhà vây quanh bàn cơm, ăn mừng tân gia.
Ông nội, bà nội ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Vương Quang Tông và Trương Phương, tiếp theo là bác Đại Hổ – Vương Kim Phượng và bác trai Tần Vạn Hữu. Con gái hai bác Tần Lam thì ngồi cạnh Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên. Bởi vì phải đi dạy thêm nên lần này Chihuahua Vương Diệu Tổ không có tới.
Ba Đại Hổ là con trai trưởng, đầu tiên nâng chén phát biểu một chút, Tần Vạn Hữu cũng nói vài câu, khiến cho mọi người trong nhà đều vui vẻ, không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt. Sáu món mặn, sáu món chay, cộng thêm hai món canh, một bàn đồ ăn, đủ mọi màu sắc khiến ai cũng thèm.
Vương Đại Hổ vốn định gắp cho Lý Thanh Nhiên một miếng sườn kho, ai ngờ lại bị người đoạt trước.
“Em Nhiên Nhiên, đây là thịt kho, ăn ngon lắm! Là món chị Lam Lam thích ăn nhất đó, em ăn thử đi!”
“Cảm ơn chị.” Lý Thanh Nhiên ngoan ngoãn nhận lấy.
Tần Lam nghe xong chỉ thấy cả người mềm nhũn. Khác hẳn với mấy thằng nhóc bình thường thích chạy nhông nhông ngoài đường vừa đen vừa xấu, Lý Thanh Nhiên vừa trắng vừa mềm, lại hào hoa phong nhã, thoạt nhìn giống như một tiểu thiếu gia, khiến người vừa gặp liền thích.
Ví như Tần Lam, hôm nay vừa thấy liền bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng, giống như con cún pug[1] không ngừng quấn lấy cậu.
Vương Đại Hổ ở bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận dấm chua, chiếc đũa vừa vươn ra cũng rụt về.
Trên bàn cơm người lớn cũng không để ý đến bọn nhỏ đang “tranh giành tình nhân”, vẫn ăn uống vui vẻ.
Buổi tối, nhà Vương Kim Phương ở lại, Vương Đại Hổ tìm cơ hội chạy đến hỏi bác tình huống nhà họ Khổng, hắn không phải quan tâm người nhà kia, chỉ là sợ bọn họ lại đến đây tìm Lý Thanh Nhiên.
“Bà Khổng sợ là cũng không qua được mấy ngày.” Vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Kim Phượng hơi mềm xuống, nói: “Nhà kia hiện giờ tình trạng cũng không tốt.”
Không phải không tốt, mà là không sống nổi.
Khổng Đại Quốc làm cái loại chuyện bắt cóc trẻ em này khiến người trong thôn ai cũng hận, nhà ai mà không có trẻ con cơ chứ! Đều là cùng một thôn, thiếu đạo đức đến như vậy! Hơn nữa, người nhà này tính tình vốn chanh chua, ngày thường không gió cũng phải cố mà gợi sóng, suốt ngày gây phiền toái. Cho nên hiện tại toàn thôn đều đưa đơn muốn xin đuổi nhà Dương Lệ đi, mỗi ngày giơ biểu ngữ, hô khẩu hiệu đến uỷ ban thôn mà nháo, thật khiến người ta đau đầu.
“Đừng có quan tâm chuyện vớ vẩn.” Vương Kim Phượng vỗ vỗ đầu Vương Đại Hổ, trong giọng nói không nhịn được phẫn hận: “Đều là cái loại không ra gì.” Hiển nhiên, đối với chuyện Khổng Đại Quốc từng làm với cháu mình, bác vẫn canh cánh trong lòng. Đồng chí Vương Kim Phượng tuy có hơi “nghiêm khắc”, nhưng lại rất thương yêu Vương Đại Hổ, cho dù là “kiếp trước” hay “kiếp này” đều như vậy.
Nghe được kẻ thù của mình sống không tốt, tâm tình Vương Đại Hổ lập tức “high”. Nghĩ tới nhà kia hiện giờ sống cũng không nổi, hẳn là sẽ không có thời gian tới làm phiền mình và Nhiên Nhiên, bất quá lại nói, cho dù có muốn cũng không dám lại đây, bằng không người nhà họ Vương đều sẽ xé xác bọn chúng.
“Mau mau mau đi bác!!! Bác kể cho cháu nghe cuộc sống bi thảm của bọn chúng đi, cháu cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ làm được một giấc mộng đẹp!”
Vương Kim Phượng: “……….”
.
Sáng sớm hôm sau, nhà Vương Kim Phượng trở về thôn Khổng, mang theo Tần Lam lưu luyến không rời, đi được ba bước lại quay đầu một lần. Vài ngày sau, ba mẹ Đại Hổ cùng “Vương Phiền Phức” cũng lên huyện.
“Vướng bận” đều đi, nhưng những ngày ngọt ngào mật mật cùng Lý Thanh Nhiên sống trong thế giới hai người theo dự đoán của Vương Đại Hổ lại không có đến. Bởi vì gần đây, Lý Thanh Nhiên cực kỳ “hăng hái”, mỗi tối đều học đến khuya, cậu không chỉ học một mình mà còn lôi kéo Vương Đại Hổ học cùng, nói muốn bổ sung lại chương trình học cho hắn. Vì thế ông bà Đại Hổ vui mừng phát hiện cháu mình trở nên “yêu học tập”, theo như lời bà nội nói chính là: Nhà họ Vương toàn người hiếu học hết!
Ai! Vương Đại Hổ thở dài một hơi, nếu hỏi sau khi sống lại chuyện khiến hắn đau đầu nhất là gì, chắc chắn chính là “lại đi học một lần nữa”. Đối với kiếp trước bị hành hạ hơn mười năm mà nói, phải trải qua một lần nữa không thể nghi ngờ là càng thêm khổ sở. Cho nên mỗi khi Lý Thanh Nhiên bắt hắn học, hắn sẽ hếch mũi nói khoác không biết ngượng mình là thiên tài, chính là lên lớp không nghe giảng, buổi tối về nhà không làm bài tập nhưng vẫn có thể đứng nhất khối.
Nhưng mà, thực đáng tiếc, lời nói hùng hồn của hắn chỉ duy trì được hai học kỳ, sau đó liền bị Lý Thanh Nhiên không chút do dự đoạt lấy danh hiệu. Hơn nữa từ đó về sau hắn cũng không trở mình nổi, thẳng đến hết tiểu học vẫn chỉ đứng thứ hai.
.
Mười hai tuổi, hắn đã không còn giống như trước đây là một thằng bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh, mập mạp, ngốc ngốc, thành thật. Cao 1m65 khiến hắn ở trong lớp giống như “hạc giữa bầy gà”. Tay chân thon dài, đường nét cơ thể săn chắc, mạnh mẽ, lại thêm khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, Vương Đại Hổ trở thành “nhân vật nổi tiếng” thật sự trong trường. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu thằng nhóc quây quanh hắn, không biết có bao nhiêu cô bé từng xấu hổ xa xa nhìn hắn.
Hôm nay vừa đến trường, Vương Đại Hổ liền thấy trong ngăn bàn mình có một phong thư màu hồng toả hương thơm nhàn nhạt. Hắn nhíu mày, cũng không mở ra xem, trước không nói đến trái tim hắn đã bị vợ mình khoá chặt, chính là mấy cô bé ngực còn chưa phát dục tuyệt đối không khiến hắn dậy nổi hứng thú.
“Huỷ hoại” bé gái gì đó, hắn cũng không biến thái như vậy.
.
“Còn có nửa năm nữa là các em sẽ lên trung học.” Trên bục giảng, cô Triệu đầy mặt nghiêm túc lặp lại “điệp khúc dạy dỗ”: “Đều thu lại tâm tư hết đi, tranh thủ mà thi trung học cho tốt, chuyện này còn liên quan đến tương lai sau này của các em…..” Bla bla bla, ba mươi phút sau cô rốt cuộc hết nước miếng, cuối cùng chốt một câu: “Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên, các em sau giờ học đến phòng giáo viên một lúc, cô có chuyện muốn nói với các em.”
Vương Đại Hổ ngẩng đầu chán ngán liếc cô một cái,hắn biết thừa cô này muốn nói với họ cái gì.
Quả nhiên —-
Trong văn phòng, cô Triệu nhìn hai đứa trẻ trước mặt, không khỏi khẽ thở dài. Đây chính là hai đứa đứng đầu lớp, đặc biệt là Lý Thanh Nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên thân ảnh nhỏ nhắn bên trái, cười cực vừa lòng.
“Chuyện thi trung học hai em nghĩ đến đâu rồi?”
Thôn Hưng Nghiệp không có trường trung học, bọn nhỏ muốn đến trường thì phải lên huyện. Chỉ là trong huyện Nam Hoa cũng chỉ có hai trường trung học, một trường tốt, một trường thì rất bình thường. Mà trường bọn họ đúng tuyến là sẽ lên trường bình thường kia, cho nên mấy hôm trước, cô giáo đã nói với bọn họ, hy vọng bọn họ “thi trái tuyến” vào trường điểm kia.
“Thưa cô, bọn em nghĩ rồi, bọn em sẽ thi trái tuyến!” Vương Đại Hổ không muốn dong dài, đi thẳng vào vấn đề.
Cô Triệu nghe vậy vừa lòng gật đầu, sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về giáo dục, thẳng đến mặt trời lặn hết mới thả hai người về. Trên đường, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên sóng vai đi cùng nhau: “Hai chúng ta đồng ý thi trái tuyến, thế mà thành thoả mãn mụ phù thuỷ kia.”
Lý Thanh Nhiên nghe hắn trù lung tung, không có tý tôn sư trọng đạo nào, không khỏi lườm một cái.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt cậu trong veo rực rỡ, cái liếc đầy “phong tình” làm Vương Đại Hổ suýt thì trợn tròn, âm thầm cảm thán: Nhiên Nhiên nhà hắn càng ngày càng xinh đẹp ngon miệng.
“Cô Triệu rất tốt.”
Vương Đại Hổ nghe mà không dám tán thành, chỉ thấy hắn xì một cái, chậc chậc nói: “Trong trường thật ra có danh sách học sinh giỏi được tuyển thẳng vào trường điểm, vốn là em được! Nhưng mụ phù thuỷ kia lại giữ lấy không đưa, còn lừa chúng ta đi thi, không phải chính là muốn để chỗ kia cho Tôn Đại Tráng sao! Ai chẳng biết mụ có cái tâm tư này.”
Lý Thanh Nhiên đối với bất bình tức giận của Vương Đại Hổ lại biểu hiện thực bình tĩnh.
“Không cần tuyển thẳng, chúng ta tự mình thi cũng có thể đỗ!”
“Đương nhiên!” Vương Đại Hổ cười hì hì nắm tay cậu: “Em mà muốn đi một mình còn lâu anh mới chịu, chúng ta phải cùng nhau mới được!”
Lý Thanh Nhiên nhìn hắn đầy mặt lưu manh, bất đắc dĩ cười.