Chương 2
Tối ngày hôm ấy, trời mưa to như trút nước. Tiếng mưa át đi tiếng kêu đau đớn của một thân hình bé nhỏ đang bị tra tấn bởi một đám người xăm trổ đầy mình. Tiếng chuông nơi trung tâm thành phố vang lên, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm. Thân thể ấy giờ một chút hơi ấm cũng chẳng còn, hoàn toàn lạnh ngắt. Người cảm thấy tiếc thương, đau đớn nhất là Phó Đông Thần - một tên điên đã kêu gào đầy thảm khốc trước xác chết của cậu nhóc anh ta yêu.
Hôm sau, tại dinh thự riêng của mình. Phó Đông Thần thay bạn nhỏ nhà mình trả thù lũ khốn kia. Lát sau, dù chẳng phải dịp gì nhưng mọi người thấy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Cùng lúc ấy, Phó Đông Thần cũng trở thành một cái xác lạnh ngắt. Anh ta điên rồi! Anh ta t.ự t.ử để đi tìm bạn nhỏ nhà mình. Quả thật là vì tình mà mất đi lí trí!
Đông Miên Nam tôi lần nữa mở mắt. Nhưng phía truớc chỉ có một cây cầu, bên kia cầu là một bà lão đứng cùng với người thân và bạn thân tôi. Tôi mỉm cười vẫy tay chào họ, họ nhìn tôi chằm chằm như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sự áy náy dâng trào trong lòng, tôi quỳ xuống, dập đầu xin lỗi họ, tựa như tâm tư không mang theo chút xấu xa nào, tất cả chỉ có sự chân thành. Nhưng tôi biết, chân thành là không đủ, nó không thể khiến người c.h.ế.t sống lại. Thế nên tôi nghĩ rằng mình cần làm gì đó, ít nhất nếu tôi có thể.
Vì ngay sau đó, tôi tựa như có ai dắt đi, chân không tự chủ được mà bước về phía trước. Đi được nửa cây cầu, tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ phát ra từ phía sau. Giọng nói này khiến cơ thể tôi cứng nhắc. Không phải anh ta xuống đây để gặp tôi đấy chứ?
''Đông Miên Nam.'' Phó Đông Thần khẽ gọi tên tôi, nghe chừng có vẻ tức giận lắm vì trước đây tôi chưa từng thấy anh ta gọi cả họ lẫn tên tôi như thế.
Tôi quay ra phía sau, lòng mong rằng đó không phải là Phó Đông Thần. Nhưng không như tôi muốn, đó quả thật là chồng hơi cũ của tôi. Tôi đứng lặng một hồi lâu, không để ý anh ta đã bước đến chỗ tôi. Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, nâng tay tôi lên rồi thành kính hôn lên nó.
Hành động này tựa như rất chân thành, cũng rất tức giận, nhưng cũng rất vui. Có lẽ anh ta sẽ cảm thấy thế, chỉ là tôi không thấy vui như vậy. Tim tôi khẽ nhói và rồi lại chảy máu. Lại thêm một người nữa vì tôi mà từ bỏ cuộc sống.
Tôi không thể dùng sự chân thành của mình để quỳ trước mặt anh ta. Tôi biết nếu tôi làm thế anh ta sẽ thấy còn đau gấp ngàn lần tôi hiện tại. Vì vậy, tôi khẽ nâng bàn tay còn lại lên, đặt trên mái tóc đen nhánh của anh ta. Tay tôi di chuyển, khẽ xoa đầu anh ta một cái. Trước đây tôi chưa từng làm như vậy với anh ta, cũng không biết anh ta có phản ứng gì khi tôi xoa tóc anh ta như vậy.
Ngay sau đó thắc mắc của tôi đã được giải đáp. Cơ thể anh ta như cứng đờ, như chết lặng, giống như đang nín thở. Quả thật như thế, anh ta đang nín thở. Tôi phát hiện ra điều bất thường này liền lay mạnh người anh ta, cuối cùng anh ta cũng đã thở lại như bình thường.
Tôi nở nụ cười đầu tiên sau khi xuống Âm Phủ, nụ cười này tôi dành tặng anh ta vì sự đáng yêu vừa rồi. Cũng là món quà tạ lỗi mà tôi có thể tặng anh ta sau khi đã c.h.ế.t. Lúc còn sống tôi chưa từng cười thật lòng với anh ta, có chăng cũng chỉ là nụ cười mỉa mai, chế giễu.
Hôm sau, tại dinh thự riêng của mình. Phó Đông Thần thay bạn nhỏ nhà mình trả thù lũ khốn kia. Lát sau, dù chẳng phải dịp gì nhưng mọi người thấy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Cùng lúc ấy, Phó Đông Thần cũng trở thành một cái xác lạnh ngắt. Anh ta điên rồi! Anh ta t.ự t.ử để đi tìm bạn nhỏ nhà mình. Quả thật là vì tình mà mất đi lí trí!
Đông Miên Nam tôi lần nữa mở mắt. Nhưng phía truớc chỉ có một cây cầu, bên kia cầu là một bà lão đứng cùng với người thân và bạn thân tôi. Tôi mỉm cười vẫy tay chào họ, họ nhìn tôi chằm chằm như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Sự áy náy dâng trào trong lòng, tôi quỳ xuống, dập đầu xin lỗi họ, tựa như tâm tư không mang theo chút xấu xa nào, tất cả chỉ có sự chân thành. Nhưng tôi biết, chân thành là không đủ, nó không thể khiến người c.h.ế.t sống lại. Thế nên tôi nghĩ rằng mình cần làm gì đó, ít nhất nếu tôi có thể.
Vì ngay sau đó, tôi tựa như có ai dắt đi, chân không tự chủ được mà bước về phía trước. Đi được nửa cây cầu, tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ phát ra từ phía sau. Giọng nói này khiến cơ thể tôi cứng nhắc. Không phải anh ta xuống đây để gặp tôi đấy chứ?
''Đông Miên Nam.'' Phó Đông Thần khẽ gọi tên tôi, nghe chừng có vẻ tức giận lắm vì trước đây tôi chưa từng thấy anh ta gọi cả họ lẫn tên tôi như thế.
Tôi quay ra phía sau, lòng mong rằng đó không phải là Phó Đông Thần. Nhưng không như tôi muốn, đó quả thật là chồng hơi cũ của tôi. Tôi đứng lặng một hồi lâu, không để ý anh ta đã bước đến chỗ tôi. Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, nâng tay tôi lên rồi thành kính hôn lên nó.
Hành động này tựa như rất chân thành, cũng rất tức giận, nhưng cũng rất vui. Có lẽ anh ta sẽ cảm thấy thế, chỉ là tôi không thấy vui như vậy. Tim tôi khẽ nhói và rồi lại chảy máu. Lại thêm một người nữa vì tôi mà từ bỏ cuộc sống.
Tôi không thể dùng sự chân thành của mình để quỳ trước mặt anh ta. Tôi biết nếu tôi làm thế anh ta sẽ thấy còn đau gấp ngàn lần tôi hiện tại. Vì vậy, tôi khẽ nâng bàn tay còn lại lên, đặt trên mái tóc đen nhánh của anh ta. Tay tôi di chuyển, khẽ xoa đầu anh ta một cái. Trước đây tôi chưa từng làm như vậy với anh ta, cũng không biết anh ta có phản ứng gì khi tôi xoa tóc anh ta như vậy.
Ngay sau đó thắc mắc của tôi đã được giải đáp. Cơ thể anh ta như cứng đờ, như chết lặng, giống như đang nín thở. Quả thật như thế, anh ta đang nín thở. Tôi phát hiện ra điều bất thường này liền lay mạnh người anh ta, cuối cùng anh ta cũng đã thở lại như bình thường.
Tôi nở nụ cười đầu tiên sau khi xuống Âm Phủ, nụ cười này tôi dành tặng anh ta vì sự đáng yêu vừa rồi. Cũng là món quà tạ lỗi mà tôi có thể tặng anh ta sau khi đã c.h.ế.t. Lúc còn sống tôi chưa từng cười thật lòng với anh ta, có chăng cũng chỉ là nụ cười mỉa mai, chế giễu.