Chương 6
Tôi nhìn anh một hồi lâu, đáy mắt không giấu khỏi một tia hoảng hốt. Sau đó đầu tôi hiện lên kí ức gì đó, tôi mơ hồ mở hộp dụng cụ kia ra. Quả nhiên giống với những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu tôi, bên trong hộp dụng cụ kia là một con dao găm nhỏ, dây thừng,...
Tôi nhìn thân thể to lớn đang quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo mà không khỏi xót xa, thầm dặn bản thân mai sẽ trải thảm lông dưới sàn. Lại nói đến người kia khi thấy tôi trầm ngâm nhìn mình thì khẽ run một cái, trong lòng cảm thấy có dự cảm không lành.
Tôi không nói gì, đi đến khóa trái cửa lại. Anh nhìn tôi với ánh mắt buồn bã nhưng vẫn chọn im lặng không nói gì. Tôi đơn giản chỉ nói với anh một câu, thế mà anh nghe xong đã như muốn né tôi những hai trăm mét.
''Anh cởi quần áo ra đi.''
Nghe cứ có chút b.i.ế.n t.h.á.i ấy nhỉ? Nhưng tôi thật sự không có ý xấu gì, chỉ muốn xem những vết thương cũ mà tôi gây ra cho anh thôi. Vì tôi biết với cái bản tính ác với một người duy nhất là Phó Đông Thân thì chắc chắn có cái nịt tôi mới cho anh băng bó vết thương và uống thuốc sau khi bị tôi tra tấn.
Nhưng mà sao tôi lại cảm thấy ý tốt trong lòng tôi lại bị anh nghĩ thành ý xấu gì rồi nhỉ? Ánh mắt anh nhìn tôi hình như đã nói lên tất cả rồi. Một ánh mắt vừa hoang mang, ngơ ngác lại như sắp phát khóc vì không biết tôi tính làm gì.
Cơ mà tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo là mình sau khi sống lại hoàn toàn không có ý xấu gì với cái cơ thể vô cùng hoàn mỹ của người đàn ông này đâu.
Năm phút trước tôi vừa nói gì ấy nhỉ? Tôi xin phép được rút lại lời nói ban nãy. Đ.ệ.t! Cái cơ thể này đẹp đ.i.ê.n! Tôi bị nam sắc thu hút rồi, tất cả là tại Phó Đông Thần! Ai bảo anh có cái cơ thể quyến rũ c.h.ế.t tiệt này chứ!?
Tôi hứa là mình chỉ ngắm một chút thôi, tại cái tay hư không yên phận mà sờ mó cơ bụng của Phó Đông Thần chứ tôi không biết gì hết.
Tranh thủ lúc anh quay mặt ra chỗ khác, tôi áp tai mình vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập nhanh dữ dội. Tôi nhìn anh, lại phát hiện ra tai anh đã đỏ ửng. Tôi bật cười, sau đó tùy tiện trêu ghẹo một câu.
''Thần Thần. Cái cơ thể này có phải là đẹp quá rồi không?''
Tôi hỏi nhưng không đợi Phó Đông Thần trả lời mà đã dùng tay đưa lên chạm nhẹ vào cằm anh. Sau đó ép anh phải quay ra nhìn thẳng vào mắt tôi.
''Sao thế? Sợ rồi à?''
Tôi mỉm cười hỏi anh. Anh im lặng không đáp, chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Nhưng chưa đầy năm giây sau, anh lại gật gật nhẹ. Tôi đứng hình nhiều chút. Sau đó thấy anh hoảng loạng tìm giấy lau m.á.u mũi cho tôi.
Chậc! Tôi tự thấy bản thân mình thiếu nghị lực quá đi mất! Mới phút trước vừa trêu ghẹo người ta, phút sau đã chảy cả m.á.u mũi. Đúng là mất mặt c.h.ế.t đi được!
Nhưng nói gì thì nói, dù cơ thể này nhìn cũng câu dẫn tôi thì trên đó cũng chi chít vết thương. Đa số đều là vết thương mới dạo gần đây. Tôi trong lòng thầm cười nhạo bản thân mình đúng là biết chỗ để tra tấn người khác. Những chỗ bị quần áo che lấp được hầu hết đầu có vết thương do tôi gây ra.
Tôi bỏ anh ngồi bơ vơ trên giường với khuôn mặt hoang mang như con nai vàng ngơ ngác, còn bản thân thì nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương. Tôi cẩn thận và nhẹ nhàng sát thương rồi băng bó vết thương. Trong đầu thầm nghĩ nên đưa anh đi bệnh viện vì không chắc chắn tay nghề của mình lắm.
- - -
Tôi nhìn thân thể to lớn đang quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo mà không khỏi xót xa, thầm dặn bản thân mai sẽ trải thảm lông dưới sàn. Lại nói đến người kia khi thấy tôi trầm ngâm nhìn mình thì khẽ run một cái, trong lòng cảm thấy có dự cảm không lành.
Tôi không nói gì, đi đến khóa trái cửa lại. Anh nhìn tôi với ánh mắt buồn bã nhưng vẫn chọn im lặng không nói gì. Tôi đơn giản chỉ nói với anh một câu, thế mà anh nghe xong đã như muốn né tôi những hai trăm mét.
''Anh cởi quần áo ra đi.''
Nghe cứ có chút b.i.ế.n t.h.á.i ấy nhỉ? Nhưng tôi thật sự không có ý xấu gì, chỉ muốn xem những vết thương cũ mà tôi gây ra cho anh thôi. Vì tôi biết với cái bản tính ác với một người duy nhất là Phó Đông Thân thì chắc chắn có cái nịt tôi mới cho anh băng bó vết thương và uống thuốc sau khi bị tôi tra tấn.
Nhưng mà sao tôi lại cảm thấy ý tốt trong lòng tôi lại bị anh nghĩ thành ý xấu gì rồi nhỉ? Ánh mắt anh nhìn tôi hình như đã nói lên tất cả rồi. Một ánh mắt vừa hoang mang, ngơ ngác lại như sắp phát khóc vì không biết tôi tính làm gì.
Cơ mà tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo là mình sau khi sống lại hoàn toàn không có ý xấu gì với cái cơ thể vô cùng hoàn mỹ của người đàn ông này đâu.
Năm phút trước tôi vừa nói gì ấy nhỉ? Tôi xin phép được rút lại lời nói ban nãy. Đ.ệ.t! Cái cơ thể này đẹp đ.i.ê.n! Tôi bị nam sắc thu hút rồi, tất cả là tại Phó Đông Thần! Ai bảo anh có cái cơ thể quyến rũ c.h.ế.t tiệt này chứ!?
Tôi hứa là mình chỉ ngắm một chút thôi, tại cái tay hư không yên phận mà sờ mó cơ bụng của Phó Đông Thần chứ tôi không biết gì hết.
Tranh thủ lúc anh quay mặt ra chỗ khác, tôi áp tai mình vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập nhanh dữ dội. Tôi nhìn anh, lại phát hiện ra tai anh đã đỏ ửng. Tôi bật cười, sau đó tùy tiện trêu ghẹo một câu.
''Thần Thần. Cái cơ thể này có phải là đẹp quá rồi không?''
Tôi hỏi nhưng không đợi Phó Đông Thần trả lời mà đã dùng tay đưa lên chạm nhẹ vào cằm anh. Sau đó ép anh phải quay ra nhìn thẳng vào mắt tôi.
''Sao thế? Sợ rồi à?''
Tôi mỉm cười hỏi anh. Anh im lặng không đáp, chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Nhưng chưa đầy năm giây sau, anh lại gật gật nhẹ. Tôi đứng hình nhiều chút. Sau đó thấy anh hoảng loạng tìm giấy lau m.á.u mũi cho tôi.
Chậc! Tôi tự thấy bản thân mình thiếu nghị lực quá đi mất! Mới phút trước vừa trêu ghẹo người ta, phút sau đã chảy cả m.á.u mũi. Đúng là mất mặt c.h.ế.t đi được!
Nhưng nói gì thì nói, dù cơ thể này nhìn cũng câu dẫn tôi thì trên đó cũng chi chít vết thương. Đa số đều là vết thương mới dạo gần đây. Tôi trong lòng thầm cười nhạo bản thân mình đúng là biết chỗ để tra tấn người khác. Những chỗ bị quần áo che lấp được hầu hết đầu có vết thương do tôi gây ra.
Tôi bỏ anh ngồi bơ vơ trên giường với khuôn mặt hoang mang như con nai vàng ngơ ngác, còn bản thân thì nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương. Tôi cẩn thận và nhẹ nhàng sát thương rồi băng bó vết thương. Trong đầu thầm nghĩ nên đưa anh đi bệnh viện vì không chắc chắn tay nghề của mình lắm.
- - -