Chương : 28
Sáng đó, vẫn là 1 buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Buổi học vẫn nhàm chán như thế, và cũng sẽ kết thúc như thường lệ, bằng những hồi tiếng trống trường giòn giã. Nhưng, không đợi buổi học kết thúc thì đã có chuyện khiến cho buổi sáng yên bình trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Lúc này đã là tiết 3, chỉ 2 tiết học nữa là buổi học kết thúc, ai về nhà nấy. Long đang ngồi nói chuyện riêng với Chi. Không hiểu sao, cnagf ngày hắn càng thấy thích nói chuyện với cô bé. Nó không có xỗ xàng, thô lỗ như nói chuyện với mấy thằng súc vật kia. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười của Chi như 1 làn gió mát lành, thôi tới tâm hồn Long khiến hắn cảm thấy muốn đắm mình trong làn gió đó mãi. Với hắn, Nguyệt và Chi đều dịu dàng như vậy, nhưng lại có nét gì đó rất khác nhau. Nguyệt luôn hiền hoà, chấp nhận đứng sau hắn, đợi hắn trở về, cô không biết làm trò khiến hắn vui, nhưng cô biết an ủi hắn, vỗ về hắn, làm dịu đi ngọn lửa hiếu sát trong hắn. Chi cũng luôn chờ đợi hắn, cô bé cũng vẫn luôn dịu dàng như vậy, nhưng Long cảm thấy khi bên cô bé, hắn không thể nào nổi lên được chút nóng giận, phẫn nộ nào. Chưa cháy đã tàn. Hắn thích cảm giác yên bình này. Giá mà hắn có thể lựa chọn sống yên bình mãi như vậy, nhưng hắn không thể. Kiếp trước hắn nợ nhiều người, hắn chưa kịp trả đã vội đi, kiếp này hắn phải trả, và con đường tới đích luôn đầy chông gai, thử thách.
- Hihi, anh nhìn gì mà chăm chú vậy? Mặt em có vết bẩn à?
Gần đây, cô bé cũng đã bỏ qua mọi ngại ngùng mà xưng hô anh em với hắn. Lúc đầu Long vẫn còn cậu cậu tớ tớ cơ, nhưng sau rồi cũng đáp lại, anh em thân mật với cô bé.
- Không có, chỉ là nhìn em, anh có nhiều suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì vậy? Nói cho em...
- CẨN THẬN!
Phập!
Long vừa hét lên vừa lao tới ôm lấy Chi, đồng thời quay lưng lại che chắn cho cô bé. Vừa nãy, khi Chi đang nói chuyện, 1 cái bóng trắng bán trong suốt hiện lên, đưa bàn tay lên, bàn tay thẳng tắp, móng dài sắc nhọn như mũi dao. Động tác co tay lên súc lực để đâm xuống, đích đến chính là trái tim của Chi. Long cũng không kịp nhìn bóng trắng đó là gì, theo phản xạ hét lên và ôm lấy, che chắn cho Chi. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng chưa tới 1 giây. Chi nghe tiếng Long hét lên thì giật mình, khi cô định thần nhìn lại thì đã nằm trong vòng tay của Long, cô thấy trước ngực Long có thứ gì đó lòi ra, máu nhuộm đỏ khiến hình ảnh bàn tay vô hình hiện rõ. Từng ngón tay dài nhọn, từng móng tay sắc lẹm đều hiện ra rõ mồn một trước mắt cô, bị nhuộm đỏ bởi máu. Máu của Long.
Cả lớp đang bình thường, giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục giảng, nhóm ngồi học, nhóm ngồi chơi, nhóm ngồi nói chuyện. Không khí hơi hỗn loạn, nhưng là không khí bình thường của 1 lớp học bình thường. Tiếng hét của Long khiến cho không khí ấy bị đánh vỡ. Giáo viên ngừng giảng, quay ngoắt đầu, nhăn mày nhìn xuống nơi phát ra tiếng hét. Cả lớp cũng vậy, đều nhất tề quay đầu, tập trung nhìn lại nguồn cơn tiếng hét.
- Aaaaaaaaaaaaa! LONG!
Là tiếng hét của Chi. Khi cô bé định thần lại thì kinh hoàng hét lên. Máu của Long chảy ra như xối. Cú đâm kia quá nhanh và mạnh khiến bắn lên người cô rất nhiều. Trên mặt, trên áo, trên tay. Máu đỏ vẫn nhỏ từng giọt xuống áo cô bé, cái áo trắng tinh bây giờ đã ướt đẫm máu tươi. Nhưng cô như không quan tâm tới, cô bé vẫn dán mắt vào lồng ngực của Long, vào thứ mà bàn tay kia đang nắm. Trái tim của Long vẫn còn đang đập từng nhịp, từng nhịp. Máu vẫn tiếp tục chảy ra.
- Aaaaaaaaaaaa!
Tiếng hét của cô bé nào đó đã đánh thức cả lớp đang ngỡ ngàng. Sự ngỡ ngàng, bàng hoàng đến cực độ khi tận mắt chứng kiến khung cảnh kinh dị ấy. Và như điều tất yếu, tất cả mọi người đều đứng lên chạy thật nhanh ra khỏi lớp học, để mặc Chi và Long ở đó. Duy chỉ có thằng Hoàng là chạy sau cùng. Nó chạy thật nhanh tới chỗ Chi, kéo cô bé cùng chạy ra ngoài.
Chi lúc này đã mất hết sức lực. Sự kinh hoàng đó dường như vẫn còn đang ám ảnh, tái diễn liên tục trong đầu cô bé. Nên dù có bị Hoàng lôi ra ngoài, cô bé cũng vẫn mãi nhìn vào trái tim đỏ tươi ấy.
Long lúc này, đang rất là đau đớn. Dù là hiện tại có mất trái tim hắn cũng vẫn sống, nhưng cảm giác đau đớn khôn cùng đó thì không cách nào loại bỏ. Ngay khi che chắn cho Chi, cảm giác đau đớn theo tiếng “Phập” ngọt xớt ấy rất nhanh lan rộng ra toàn bộ cơ thể. Long có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi rất nhanh theo từng giọt máu, nhưng vì hắn hồi phục quá nhanh, nên máu cứ tuôn ra mãi không ngừng, nên sự đau đớn ấy giày vò hắn liên tục không ngừng, hắn cảm nhận rất rõ ràng cái lạnh của bàn tay kia, đang lan toả ra khắp cơ thể hắn, thẩm thấu vào từng mạch máu, thớ thịt.
Phực!
Cái bóng kia rút tay lại, trên tay nó là trái tim Long vẫn còn đập cố vài nhịp cuối cùng, hơi nóng vẫn toả ra cho đến khi... Bẹp...Nó bị bóp vỡ. Cơ thể Long cũng run rẩy theo cái rút tay kia. Cảm giác thoát lực khiến cơ thể hắn mềm nhũn, đổ gục xuống sàn nhà. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: “Sẽ chết sao?” Dù đã qua dung hợp, nhưng khi ấy cuốn achs chưa thể giao tiếp với hắn, nên không ai bảo với hắn rằng hắn gần nhưu bất tử. Nên bây giờ, trả lời hắn là tiếng nói của cuốn sách trong hình hài Huy: “Mày không chết được đâu. Trái tim mất rồi có thể tái tại lại. Chỉ khi linh hồn bị phá huỷ thì mày mới thực sự chết. Gắng lên, Long. Huy đang chờ mày, Nguyệt đang chờ mày.”
“Đúng vậy. Nguyệt đang chờ tao. Nguyệt đang chờ tao.”
Long tự nói với chính mình.
Sự nhốn nháo của lớp 9A và những tiếng la hét chói tai của cả học sinh lẫn giáo viên đã sớm kinh động tới toàn trường. Chỉ vài giây sau thì 2 cửa ra vào và cửa sổ đã kín đầu người lô nhô nhòm vào trong. Đập vào mắt họ là 1 cái bóng trắng, bán trong suốt. Dưới đất có 1 nam học sinh đang nằm gục trong vũng máu đỏ tươi. Cái bóng thì cầm trên tay 1 trái tim còn đang đập. Không phải nói thì ai cũng hiểu trái tim kia là của nam sinh đang nằm kia. Tiếng “Bẹp” phát ra khi trái tim bị bóp vỡ khiến tất cả học sinh đều hoảng sợ, chạy trối chết. Chạy xuống sân trường, chạy về lớp học, chạy lên tầng trên,... Đám đông nhốn nháo mất trật tự như ong vỡ tổ.
Cái bóng trắng ấy chính là thứ mà Long nhìn thấy ở mặt ao. Vài giờ trước, khi Long đi học qua ao, nó đã cảm nhận được khí tức của thằng ranh con dám vuốt râu hùm 2 lần. Nhưng nó đang đến thời khắc quan trọng, nên tạm thời tha cho Long. Bây giờ nó đi đòi nợ. Khi cảm nhận được khí tức của Long, nó đã lao tới đây, ý định của nó là tận hưởng bữa tiệc máu người và nỗi sợ hãi của những kẻ phàm nhân yếu đuối.
Nó lựa chọn Chi làm đứa khai vị, “con bé này có vẻ rất thân với thằng ranh con kia, để thằng ranh kia đau khổ rồi mới giết, cảm giác sẽ thú vị như nào?” Nó nghĩ. Nhưng nó không ngờ Long phản ứng nhanh vậy, nó không muốn giết Long ngay, điểm tâm bao giờ cũng ăn sau. Nhưng dù sao cũng ăn, ăn sớm ăn muộn đều như nhau cả.
Khi sự hỗn loạn bao trùm lên toàn bộ trường học, thầy Toán mới đi nhanh lại phòng học lớp 9A. Tới gần phòng học, thầy mới cảm thấy hơi thở của vong linh, nồng đậm mùi huyết tinh. “Tại sao vong linh xuất hiện ở gần như vậy mà ta lại không có cảm ứng? Không phải vong linh bình hường Có lẽ nó đã giết hại được ai đó rồi. Phải nhanh chóng ngăn chặn, không thể để nó hoành hành được.” Thầy vừa đi nhanh vừa nói thầm.
- Mọi người tránh ra, rời xa chỗ này càng xa càng tốt. Tránh ra! Tránh ra.
Thầy nói, nhưng có lẽ vì quá hoảng loạn, nên chẳng ai còn để ý tới lời nói của thầy mà chạy lo thoát thân. Bực mình, thầy điều động Linh của mình: Tuyết Thiên Hoa. Tất cả mọi người trong phạm vi trường học đều bị đóng băng. Rồi thầy bay lên, lao nhanh vào phòng học lớp 9A. Tên vong linh kia vẫn ở đó, nó cũng bị Linh của thầy đóng băng, nhưng khi thầy đến thì nó đã phá được lớp băng mà thoát ra ngoài. Nó biết gặp đối thủ mạnh nên không ham chiến, vụt biến thành 1 làn khói trắng, tan biến.
- Muốn chạy? Băng Phong!
Cả phòng học lớp 9A bị biến thành 1 phòng giam bằng băng. Tên vong linh kia chưa tan biến hết đã lại hiện ra. Lần đầu tiên trên khuôn mặt vô hồn vô cảm kia xuất hiện sự sợ hãi. Nó thực sự sợ hãi. Đối thủ kia phá mạnh, vượt khỏi đẳng cấp hiện tại của nó quá nhiều.
Thầy Toán không đợi nó có bất kì phản ứng gì, ngay khi nó vừa hiện ra đã lần nữa đóng băng cả cơ thể nó lại. Dĩ nhiên là lần này nó không thể nào thoát khỏi trong thời gian ngắn.
- Ám Lôi Báo – Lôi Kiếm.
- Địa Hoả Xà – Cực Nhiệt Khí.
5 thanh Lôi Kiếm sau khi được thầy triệu hồi ra thì phóng về phía vong linh nhanh như chính tên gọi của nó – Lôi. 5 thanh Lôi Kiếm phân biệt xuyên thủng 5 bộ phận của vong linh là đầu và tứ chi. Cực Nhiệt Khí, là 1 đoàn khí mang sức nóng khủng khiếp được nén ép lại, dung nhập vào trong 5 thanh Lôi Kiếm. Khi 5 thanh Lôi Kiếm găm vào cơ thể vong linh thì cũng chính là lúc Cực Nhiệt Khí tràn vào theo vết thương. Lôi và Hoả vốn dĩ là 2 thứ khắc tinh của vong linh, nên con vong linh này sau khi dính 2 sát chiêu đã cạn kiệt hết sức mạnh. Nhưng cũng vì nó vừa luyện thành 1 Bí Pháp nên chưa chết ngay.
Thầy Toán thấy nó vẫn còn sống sau 2 sát chiêu diệt vong linh của mình thì định tung thêm chiêu nữa tận diệt luôn con vong linh hại người này.
- Băng Phong – Băng Bạ...
- Khoan! Dừng tay!
Khi thầy chuẩn bị tung ra đòn kết liễu thì có 1 người đàn ông xuất hiện, cất tiếng ngăn cản.
Không ai khác chính là bố của Long.
Lúc này đã là tiết 3, chỉ 2 tiết học nữa là buổi học kết thúc, ai về nhà nấy. Long đang ngồi nói chuyện riêng với Chi. Không hiểu sao, cnagf ngày hắn càng thấy thích nói chuyện với cô bé. Nó không có xỗ xàng, thô lỗ như nói chuyện với mấy thằng súc vật kia. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười của Chi như 1 làn gió mát lành, thôi tới tâm hồn Long khiến hắn cảm thấy muốn đắm mình trong làn gió đó mãi. Với hắn, Nguyệt và Chi đều dịu dàng như vậy, nhưng lại có nét gì đó rất khác nhau. Nguyệt luôn hiền hoà, chấp nhận đứng sau hắn, đợi hắn trở về, cô không biết làm trò khiến hắn vui, nhưng cô biết an ủi hắn, vỗ về hắn, làm dịu đi ngọn lửa hiếu sát trong hắn. Chi cũng luôn chờ đợi hắn, cô bé cũng vẫn luôn dịu dàng như vậy, nhưng Long cảm thấy khi bên cô bé, hắn không thể nào nổi lên được chút nóng giận, phẫn nộ nào. Chưa cháy đã tàn. Hắn thích cảm giác yên bình này. Giá mà hắn có thể lựa chọn sống yên bình mãi như vậy, nhưng hắn không thể. Kiếp trước hắn nợ nhiều người, hắn chưa kịp trả đã vội đi, kiếp này hắn phải trả, và con đường tới đích luôn đầy chông gai, thử thách.
- Hihi, anh nhìn gì mà chăm chú vậy? Mặt em có vết bẩn à?
Gần đây, cô bé cũng đã bỏ qua mọi ngại ngùng mà xưng hô anh em với hắn. Lúc đầu Long vẫn còn cậu cậu tớ tớ cơ, nhưng sau rồi cũng đáp lại, anh em thân mật với cô bé.
- Không có, chỉ là nhìn em, anh có nhiều suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì vậy? Nói cho em...
- CẨN THẬN!
Phập!
Long vừa hét lên vừa lao tới ôm lấy Chi, đồng thời quay lưng lại che chắn cho cô bé. Vừa nãy, khi Chi đang nói chuyện, 1 cái bóng trắng bán trong suốt hiện lên, đưa bàn tay lên, bàn tay thẳng tắp, móng dài sắc nhọn như mũi dao. Động tác co tay lên súc lực để đâm xuống, đích đến chính là trái tim của Chi. Long cũng không kịp nhìn bóng trắng đó là gì, theo phản xạ hét lên và ôm lấy, che chắn cho Chi. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng chưa tới 1 giây. Chi nghe tiếng Long hét lên thì giật mình, khi cô định thần nhìn lại thì đã nằm trong vòng tay của Long, cô thấy trước ngực Long có thứ gì đó lòi ra, máu nhuộm đỏ khiến hình ảnh bàn tay vô hình hiện rõ. Từng ngón tay dài nhọn, từng móng tay sắc lẹm đều hiện ra rõ mồn một trước mắt cô, bị nhuộm đỏ bởi máu. Máu của Long.
Cả lớp đang bình thường, giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục giảng, nhóm ngồi học, nhóm ngồi chơi, nhóm ngồi nói chuyện. Không khí hơi hỗn loạn, nhưng là không khí bình thường của 1 lớp học bình thường. Tiếng hét của Long khiến cho không khí ấy bị đánh vỡ. Giáo viên ngừng giảng, quay ngoắt đầu, nhăn mày nhìn xuống nơi phát ra tiếng hét. Cả lớp cũng vậy, đều nhất tề quay đầu, tập trung nhìn lại nguồn cơn tiếng hét.
- Aaaaaaaaaaaaa! LONG!
Là tiếng hét của Chi. Khi cô bé định thần lại thì kinh hoàng hét lên. Máu của Long chảy ra như xối. Cú đâm kia quá nhanh và mạnh khiến bắn lên người cô rất nhiều. Trên mặt, trên áo, trên tay. Máu đỏ vẫn nhỏ từng giọt xuống áo cô bé, cái áo trắng tinh bây giờ đã ướt đẫm máu tươi. Nhưng cô như không quan tâm tới, cô bé vẫn dán mắt vào lồng ngực của Long, vào thứ mà bàn tay kia đang nắm. Trái tim của Long vẫn còn đang đập từng nhịp, từng nhịp. Máu vẫn tiếp tục chảy ra.
- Aaaaaaaaaaaa!
Tiếng hét của cô bé nào đó đã đánh thức cả lớp đang ngỡ ngàng. Sự ngỡ ngàng, bàng hoàng đến cực độ khi tận mắt chứng kiến khung cảnh kinh dị ấy. Và như điều tất yếu, tất cả mọi người đều đứng lên chạy thật nhanh ra khỏi lớp học, để mặc Chi và Long ở đó. Duy chỉ có thằng Hoàng là chạy sau cùng. Nó chạy thật nhanh tới chỗ Chi, kéo cô bé cùng chạy ra ngoài.
Chi lúc này đã mất hết sức lực. Sự kinh hoàng đó dường như vẫn còn đang ám ảnh, tái diễn liên tục trong đầu cô bé. Nên dù có bị Hoàng lôi ra ngoài, cô bé cũng vẫn mãi nhìn vào trái tim đỏ tươi ấy.
Long lúc này, đang rất là đau đớn. Dù là hiện tại có mất trái tim hắn cũng vẫn sống, nhưng cảm giác đau đớn khôn cùng đó thì không cách nào loại bỏ. Ngay khi che chắn cho Chi, cảm giác đau đớn theo tiếng “Phập” ngọt xớt ấy rất nhanh lan rộng ra toàn bộ cơ thể. Long có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi rất nhanh theo từng giọt máu, nhưng vì hắn hồi phục quá nhanh, nên máu cứ tuôn ra mãi không ngừng, nên sự đau đớn ấy giày vò hắn liên tục không ngừng, hắn cảm nhận rất rõ ràng cái lạnh của bàn tay kia, đang lan toả ra khắp cơ thể hắn, thẩm thấu vào từng mạch máu, thớ thịt.
Phực!
Cái bóng kia rút tay lại, trên tay nó là trái tim Long vẫn còn đập cố vài nhịp cuối cùng, hơi nóng vẫn toả ra cho đến khi... Bẹp...Nó bị bóp vỡ. Cơ thể Long cũng run rẩy theo cái rút tay kia. Cảm giác thoát lực khiến cơ thể hắn mềm nhũn, đổ gục xuống sàn nhà. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: “Sẽ chết sao?” Dù đã qua dung hợp, nhưng khi ấy cuốn achs chưa thể giao tiếp với hắn, nên không ai bảo với hắn rằng hắn gần nhưu bất tử. Nên bây giờ, trả lời hắn là tiếng nói của cuốn sách trong hình hài Huy: “Mày không chết được đâu. Trái tim mất rồi có thể tái tại lại. Chỉ khi linh hồn bị phá huỷ thì mày mới thực sự chết. Gắng lên, Long. Huy đang chờ mày, Nguyệt đang chờ mày.”
“Đúng vậy. Nguyệt đang chờ tao. Nguyệt đang chờ tao.”
Long tự nói với chính mình.
Sự nhốn nháo của lớp 9A và những tiếng la hét chói tai của cả học sinh lẫn giáo viên đã sớm kinh động tới toàn trường. Chỉ vài giây sau thì 2 cửa ra vào và cửa sổ đã kín đầu người lô nhô nhòm vào trong. Đập vào mắt họ là 1 cái bóng trắng, bán trong suốt. Dưới đất có 1 nam học sinh đang nằm gục trong vũng máu đỏ tươi. Cái bóng thì cầm trên tay 1 trái tim còn đang đập. Không phải nói thì ai cũng hiểu trái tim kia là của nam sinh đang nằm kia. Tiếng “Bẹp” phát ra khi trái tim bị bóp vỡ khiến tất cả học sinh đều hoảng sợ, chạy trối chết. Chạy xuống sân trường, chạy về lớp học, chạy lên tầng trên,... Đám đông nhốn nháo mất trật tự như ong vỡ tổ.
Cái bóng trắng ấy chính là thứ mà Long nhìn thấy ở mặt ao. Vài giờ trước, khi Long đi học qua ao, nó đã cảm nhận được khí tức của thằng ranh con dám vuốt râu hùm 2 lần. Nhưng nó đang đến thời khắc quan trọng, nên tạm thời tha cho Long. Bây giờ nó đi đòi nợ. Khi cảm nhận được khí tức của Long, nó đã lao tới đây, ý định của nó là tận hưởng bữa tiệc máu người và nỗi sợ hãi của những kẻ phàm nhân yếu đuối.
Nó lựa chọn Chi làm đứa khai vị, “con bé này có vẻ rất thân với thằng ranh con kia, để thằng ranh kia đau khổ rồi mới giết, cảm giác sẽ thú vị như nào?” Nó nghĩ. Nhưng nó không ngờ Long phản ứng nhanh vậy, nó không muốn giết Long ngay, điểm tâm bao giờ cũng ăn sau. Nhưng dù sao cũng ăn, ăn sớm ăn muộn đều như nhau cả.
Khi sự hỗn loạn bao trùm lên toàn bộ trường học, thầy Toán mới đi nhanh lại phòng học lớp 9A. Tới gần phòng học, thầy mới cảm thấy hơi thở của vong linh, nồng đậm mùi huyết tinh. “Tại sao vong linh xuất hiện ở gần như vậy mà ta lại không có cảm ứng? Không phải vong linh bình hường Có lẽ nó đã giết hại được ai đó rồi. Phải nhanh chóng ngăn chặn, không thể để nó hoành hành được.” Thầy vừa đi nhanh vừa nói thầm.
- Mọi người tránh ra, rời xa chỗ này càng xa càng tốt. Tránh ra! Tránh ra.
Thầy nói, nhưng có lẽ vì quá hoảng loạn, nên chẳng ai còn để ý tới lời nói của thầy mà chạy lo thoát thân. Bực mình, thầy điều động Linh của mình: Tuyết Thiên Hoa. Tất cả mọi người trong phạm vi trường học đều bị đóng băng. Rồi thầy bay lên, lao nhanh vào phòng học lớp 9A. Tên vong linh kia vẫn ở đó, nó cũng bị Linh của thầy đóng băng, nhưng khi thầy đến thì nó đã phá được lớp băng mà thoát ra ngoài. Nó biết gặp đối thủ mạnh nên không ham chiến, vụt biến thành 1 làn khói trắng, tan biến.
- Muốn chạy? Băng Phong!
Cả phòng học lớp 9A bị biến thành 1 phòng giam bằng băng. Tên vong linh kia chưa tan biến hết đã lại hiện ra. Lần đầu tiên trên khuôn mặt vô hồn vô cảm kia xuất hiện sự sợ hãi. Nó thực sự sợ hãi. Đối thủ kia phá mạnh, vượt khỏi đẳng cấp hiện tại của nó quá nhiều.
Thầy Toán không đợi nó có bất kì phản ứng gì, ngay khi nó vừa hiện ra đã lần nữa đóng băng cả cơ thể nó lại. Dĩ nhiên là lần này nó không thể nào thoát khỏi trong thời gian ngắn.
- Ám Lôi Báo – Lôi Kiếm.
- Địa Hoả Xà – Cực Nhiệt Khí.
5 thanh Lôi Kiếm sau khi được thầy triệu hồi ra thì phóng về phía vong linh nhanh như chính tên gọi của nó – Lôi. 5 thanh Lôi Kiếm phân biệt xuyên thủng 5 bộ phận của vong linh là đầu và tứ chi. Cực Nhiệt Khí, là 1 đoàn khí mang sức nóng khủng khiếp được nén ép lại, dung nhập vào trong 5 thanh Lôi Kiếm. Khi 5 thanh Lôi Kiếm găm vào cơ thể vong linh thì cũng chính là lúc Cực Nhiệt Khí tràn vào theo vết thương. Lôi và Hoả vốn dĩ là 2 thứ khắc tinh của vong linh, nên con vong linh này sau khi dính 2 sát chiêu đã cạn kiệt hết sức mạnh. Nhưng cũng vì nó vừa luyện thành 1 Bí Pháp nên chưa chết ngay.
Thầy Toán thấy nó vẫn còn sống sau 2 sát chiêu diệt vong linh của mình thì định tung thêm chiêu nữa tận diệt luôn con vong linh hại người này.
- Băng Phong – Băng Bạ...
- Khoan! Dừng tay!
Khi thầy chuẩn bị tung ra đòn kết liễu thì có 1 người đàn ông xuất hiện, cất tiếng ngăn cản.
Không ai khác chính là bố của Long.