Chương 6
Mọi vật trên đời đều tương sinh tương khắc, có âm có dương, có đắng có ngọt, có người giàu thì dĩ nhiên cũng phải có người nghèo. Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây lại đổ nát vắng vẻ.
Dường như hoàn toàn không có không khí vui mừng của năm mới. Trên đường ở phố Tây dân chúng mặc quần áo đơn giản mỏng manh, vội vàng chạy tới chỗ này chạy đi chỗ kia, càng không có tâm trạng để thảnh thơi đón tết. Phần lớn trên mặt mọi người là sự thờ ơ lạnh lùng, so với vấn đề cấp bách trước mặt là chi phí ăn mặc thì hình như ngày tết cũng không quan trọng lắm. Chỉ có vài gia đình bên đường có dán câu đối xuân trên cửa và treo đèn lồng cũ kỹ, lờ mờ có chút cảm giác của năm mới.
Mấy đứa trẻ chơi đùa với cúc áo vừa nhặt được trước cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng ngẩng lên, cái mặt bẩn thỉu hiếu kỳ nhìn ba người Tưởng Nguyễn, rồi lại quay đầu tiếp tục chơi với mấy cái cúc áo của mình.
Ngược lại cũng có người bán hoa mai ở quầy hàng rong, trên đất bày vài cái bình sứ cũ bị mẻ miệng, bên trong cắm lưa thưa vài cành hồng mai gần héo rũ, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mấy người Tưởng Nguyễn, vội vàng la hét. “Hồng mai xinh đẹp, tiểu thư cần phải mua một cành, đặt ở trong phòng để ngắm, lại còn có hương thơm!”
“Hồng mai này bán thế nào?” Liên Kiều hỏi.
Người bán hàng rong xòe bàn tay ra. “Không đắt, năm đồng thôi.”
“Thế mà không đắt.” Liên Kiều ngạc nhiên nói. “Không mua.”
“Ôi ôi ôi…” Người bán hàng rong thấy thế, vội vàng nói. “Được rồi, vậy thì ba đồng đi, không thể ít hơn nữa, đứa nhỏ trong nhà vẫn chờ để được ăn bữa cơm nóng a.”
Liên Kiều còn muốn chèn ép hạ xuống một chút, Tưởng Nguyễn đã mở miệng nói. “Ta muốn mua hết chỗ này.”
Bạch Chỉ sững sờ, có chút không đồng ý nói. “Tiểu thư, bây giờ bạc của chúng ta rất eo hẹp...”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Làm theo lời ta nói, giữ lại những cành hoa này còn có chỗ dùng.”
Bạch Chỉ không nói gì nữa, lấy ra hơn nửa số tiền đồng từ trong túi vải đeo bên người trả cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong không ngờ đột nhiên lại có khoản làm ăn này, ngày thường ở trên đường phố Tây đều là người nghèo khổ, dĩ nhiên sẽ không bỏ tiền mua mấy bông hoa, nhưng hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Vì vậy dứt khoát đem cả bình sứ đựng hồng mai đặt vào tay Liên Kiều. “Sang năm mới, chúc tiểu thư gặp nhiều điều tốt lành, cái bình sứ này ta cũng xin tặng tiểu thư.” Nói xong liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Liên Kiều cầm bình sứ đựng hồng mai trong tay, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi. “Tiểu thư mua những cành mai này làm gì, dù đẹp mắt nhưng cũng không cần phải mua nhiều như vậy, mà mấy bông hoa này vài ngày nữa sẽ héo, chẳng thà để tiền ăn mấy cái bánh tết còn tốt hơn. ”
“Hoa này không phải để ngắm.” Tưởng Nguyễn vừa đi về phía trước vừa nói. “Mà là tặng.”
“Tặng?” Liên Kiều tò mò nhìn nàng. “Tặng ai?”
Tưởng Nguyễn không trả lời. Mấy người tiếp tục đi tới chợ Phố Tây.
Khu chợ ở phố Tây là nơi náo nhiệt nhất, kể ra thì, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn nhất, loại người nào cũng có, chính vì thế, ở chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không lạ lùng, mà thường thấy nhất là việc bị kẻ trộm ‘nhớ nhung thăm hỏi’.
Trước mắt chính là một chuyện như thế. Ba người vừa mới tới khu chợ, đã nhìn thấy mọi người vây quanh lại với nhau tạo thành một vòng thật lớn, bên trong không biết nói cái gì mà nhao nhao ầm ỉ. Thấy Tưởng Nguyễn dừng bước, Liên Kiều suy nghĩ một chút, rồi thì thầm với Bạch Chỉ vài câu, hai người chen chúc trong đám đông, tách ra một con đường nhỏ để Tưởng Nguyễn đi tới.
Ba người vừa đi vào đám người, đã hiểu rõ tình hình ở bên trong. Chỉ thấy ở giữa có hai người đang giằng co, một người đã lớn tuổi râu tóc trắng phau, lúc này đang nổi giận đùng đùng, đỏ mặt tía tai, nổi đầy gân xanh. Nhưng một người khác chỉ là nữ hài khoảng bảy tám tuổi, đầu cúi thấp nước mắt lưng tròng.
Liên Kiều vỗ vỗ vai người bên cạnh, thì thầm mấy câu, rồi quay đầu nói với Tưởng Nguyễn. “Chuyện là lão thái gia này nói bị tiểu cô nương trộm bạc, tiểu cô nương lại nói mình không trộm, sau đó khóc ầm lên.”
Tiểu cô nương bị một đống người vây quanh, sắc mặt tái nhợt, trong tay nắm chặc thỏi bạc, hai mắt trợn to trông hết sức yếu đuối bất lực. Nhìn lại lão đầu đang nổi giận kia, mặc một cái áo choàng hai lớp bông màu vàng sẫm, tức giận làm cả bộ râu run run, giọng thì lớn, gần như hét to vào mặt tiểu cô nương. “Ngươi! Tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ lại giở mánh khóe trộm cắp, thật không có giáo dưỡng!”
Có người không nhìn được, mở miệng nói lại. “Lão đầu cần gì phải nói chuyện khó nghe như thế, dọa nạt một tiểu cô nương, từng tuổi này mà lại ỷ lớn hiếp nhỏ à? Không biết xấu hổ!”
“Ngươi...” Lão đầu tức giận nói không nên lời.
“Hơn nữa ngươi làm sao chứng minh là nó trộm bạc của ngươi?” Người nọ cũng không buông tha. “Chỉ là một tiểu cô nương bảy tám tuổi sao có thể trộm bạc của ngươi? Là ngươi không cẩn thận hay là nha đầu kia thần thông quảng đại? Hừ, nói không chừng là ngươi cố ý muốn lừa gạt bạc của tiểu cô nương!”
Lời này vừa được nói ra, người xung quanh ngay lập tức hùa theo. “Đúng rồi đúng rồi, chỉ là một tiểu cô nương, làm sao lại có bản lãnh trộm đồ được?”
“Trước khi nói dối cũng không biết suy nghĩ một chút.”
“Nhất định là muốn lừa gạt bạc của tiểu cô nương rồi!”
Người xung quanh bắt đầu thảo luận sôi nổi, không ai bảo mà cùng chỉ trích lão đầu kia, giống như lão đầu kia chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Lão đầu tức giận đến mức bộ râu run lên, mặt đỏ bừng gần như có thể chảy ra máu, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có đôi môi run rẩy thở hổn hển.
“Thật đáng thương.” Liên Kiều thở dài.
Tưởng Nguyễn nhìn nàng. “Ngươi cũng cho rằng lão muốn lừa gạt bạc của người khác sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Liên Kiều nói. “Lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được nô tì. Lúc trước còn ở nông thôn, loại nha đầu ranh ma láu cá này nô tì đã thấy nhiều, rõ ràng là lừa gạt mà. Bạch Chỉ, thấy đúng không?”
Bạch Chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Liên Kiều nói. “Hôm nay coi như lão thái gia này xui xẻo, thật đáng thương.”
Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua một chút khác thường.
Trên thực tế, đúng như lời Liên Kiều nói, mánh khóe lừa gạt của tiểu cô nương này không cao, trong đám người cũng có người nhìn thấu thủ đoạn của nó. Chẳng qua phố Tây là nơi tập trung dân nghèo, bản thân có tính bài xích đối với những người từ bên ngoài đến. Với những người ở đây thì lão đầu này cũng chỉ đơn giản là người xa lạ, nếu đã là người xa lạ thì nên chèn ép, vì vậy hôm nay nhất định tiểu cô nương này sẽ thắng. Còn lão đầu thế nào cũng bị gán cho cái tội danh lừa gạt.
Như vậy, nàng nên làm gì đây?
Tưởng Nguyễn bỗng dừng lại, nhẹ nhàng đẩy Bạch Chỉ đang che chắn trước mặt ra.
Bạch Chỉ hoảng sợ, thấy động tác của Tưởng Nguyễn thì vội vàng mở miệng ngăn cản. “Tiểu thư không thể, tốt nhất chúng ta đừng xen vào chuyện này.”
Quan trọng không phải là sự thật, mà là thái độ của những người xung quanh. Cho dù tiểu thư nhà mình ra mặt khuyên can, cũng sẽ bị cho rằng đều là người bên ngoài tới không biết phân biệt phải trái rồi cũng bị công kích mà thôi. Lão đầu coi như xong, đơn giản là mất mặt một lần, nhưng tiểu thư nhà mình lại là tiểu thư thế gia vọng tộc, cho dù bây giờ bị đưa về sống ở thôn trang, nhưng thân phận cũng không thể thay đổi được.
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Bạch Chỉ, tránh ra.”
Bạch Chỉ sững sờ, Tưởng Nguyễn đã tiến lên vài bước, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Nhẹ nhàng mở miệng nói. “Lão tiên sinh không cần tức giận, trên đời này đều có đúng có sai, mặc dù nhất thời không rõ ràng, nhưng cuối cùng chân tướng cũng sẽ lộ ra, cần gì phải nổi giận mà làm tổn hại đến thân thể của mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao.”
Dường như hoàn toàn không có không khí vui mừng của năm mới. Trên đường ở phố Tây dân chúng mặc quần áo đơn giản mỏng manh, vội vàng chạy tới chỗ này chạy đi chỗ kia, càng không có tâm trạng để thảnh thơi đón tết. Phần lớn trên mặt mọi người là sự thờ ơ lạnh lùng, so với vấn đề cấp bách trước mặt là chi phí ăn mặc thì hình như ngày tết cũng không quan trọng lắm. Chỉ có vài gia đình bên đường có dán câu đối xuân trên cửa và treo đèn lồng cũ kỹ, lờ mờ có chút cảm giác của năm mới.
Mấy đứa trẻ chơi đùa với cúc áo vừa nhặt được trước cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng ngẩng lên, cái mặt bẩn thỉu hiếu kỳ nhìn ba người Tưởng Nguyễn, rồi lại quay đầu tiếp tục chơi với mấy cái cúc áo của mình.
Ngược lại cũng có người bán hoa mai ở quầy hàng rong, trên đất bày vài cái bình sứ cũ bị mẻ miệng, bên trong cắm lưa thưa vài cành hồng mai gần héo rũ, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mấy người Tưởng Nguyễn, vội vàng la hét. “Hồng mai xinh đẹp, tiểu thư cần phải mua một cành, đặt ở trong phòng để ngắm, lại còn có hương thơm!”
“Hồng mai này bán thế nào?” Liên Kiều hỏi.
Người bán hàng rong xòe bàn tay ra. “Không đắt, năm đồng thôi.”
“Thế mà không đắt.” Liên Kiều ngạc nhiên nói. “Không mua.”
“Ôi ôi ôi…” Người bán hàng rong thấy thế, vội vàng nói. “Được rồi, vậy thì ba đồng đi, không thể ít hơn nữa, đứa nhỏ trong nhà vẫn chờ để được ăn bữa cơm nóng a.”
Liên Kiều còn muốn chèn ép hạ xuống một chút, Tưởng Nguyễn đã mở miệng nói. “Ta muốn mua hết chỗ này.”
Bạch Chỉ sững sờ, có chút không đồng ý nói. “Tiểu thư, bây giờ bạc của chúng ta rất eo hẹp...”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Làm theo lời ta nói, giữ lại những cành hoa này còn có chỗ dùng.”
Bạch Chỉ không nói gì nữa, lấy ra hơn nửa số tiền đồng từ trong túi vải đeo bên người trả cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong không ngờ đột nhiên lại có khoản làm ăn này, ngày thường ở trên đường phố Tây đều là người nghèo khổ, dĩ nhiên sẽ không bỏ tiền mua mấy bông hoa, nhưng hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Vì vậy dứt khoát đem cả bình sứ đựng hồng mai đặt vào tay Liên Kiều. “Sang năm mới, chúc tiểu thư gặp nhiều điều tốt lành, cái bình sứ này ta cũng xin tặng tiểu thư.” Nói xong liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Liên Kiều cầm bình sứ đựng hồng mai trong tay, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi. “Tiểu thư mua những cành mai này làm gì, dù đẹp mắt nhưng cũng không cần phải mua nhiều như vậy, mà mấy bông hoa này vài ngày nữa sẽ héo, chẳng thà để tiền ăn mấy cái bánh tết còn tốt hơn. ”
“Hoa này không phải để ngắm.” Tưởng Nguyễn vừa đi về phía trước vừa nói. “Mà là tặng.”
“Tặng?” Liên Kiều tò mò nhìn nàng. “Tặng ai?”
Tưởng Nguyễn không trả lời. Mấy người tiếp tục đi tới chợ Phố Tây.
Khu chợ ở phố Tây là nơi náo nhiệt nhất, kể ra thì, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn nhất, loại người nào cũng có, chính vì thế, ở chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không lạ lùng, mà thường thấy nhất là việc bị kẻ trộm ‘nhớ nhung thăm hỏi’.
Trước mắt chính là một chuyện như thế. Ba người vừa mới tới khu chợ, đã nhìn thấy mọi người vây quanh lại với nhau tạo thành một vòng thật lớn, bên trong không biết nói cái gì mà nhao nhao ầm ỉ. Thấy Tưởng Nguyễn dừng bước, Liên Kiều suy nghĩ một chút, rồi thì thầm với Bạch Chỉ vài câu, hai người chen chúc trong đám đông, tách ra một con đường nhỏ để Tưởng Nguyễn đi tới.
Ba người vừa đi vào đám người, đã hiểu rõ tình hình ở bên trong. Chỉ thấy ở giữa có hai người đang giằng co, một người đã lớn tuổi râu tóc trắng phau, lúc này đang nổi giận đùng đùng, đỏ mặt tía tai, nổi đầy gân xanh. Nhưng một người khác chỉ là nữ hài khoảng bảy tám tuổi, đầu cúi thấp nước mắt lưng tròng.
Liên Kiều vỗ vỗ vai người bên cạnh, thì thầm mấy câu, rồi quay đầu nói với Tưởng Nguyễn. “Chuyện là lão thái gia này nói bị tiểu cô nương trộm bạc, tiểu cô nương lại nói mình không trộm, sau đó khóc ầm lên.”
Tiểu cô nương bị một đống người vây quanh, sắc mặt tái nhợt, trong tay nắm chặc thỏi bạc, hai mắt trợn to trông hết sức yếu đuối bất lực. Nhìn lại lão đầu đang nổi giận kia, mặc một cái áo choàng hai lớp bông màu vàng sẫm, tức giận làm cả bộ râu run run, giọng thì lớn, gần như hét to vào mặt tiểu cô nương. “Ngươi! Tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ lại giở mánh khóe trộm cắp, thật không có giáo dưỡng!”
Có người không nhìn được, mở miệng nói lại. “Lão đầu cần gì phải nói chuyện khó nghe như thế, dọa nạt một tiểu cô nương, từng tuổi này mà lại ỷ lớn hiếp nhỏ à? Không biết xấu hổ!”
“Ngươi...” Lão đầu tức giận nói không nên lời.
“Hơn nữa ngươi làm sao chứng minh là nó trộm bạc của ngươi?” Người nọ cũng không buông tha. “Chỉ là một tiểu cô nương bảy tám tuổi sao có thể trộm bạc của ngươi? Là ngươi không cẩn thận hay là nha đầu kia thần thông quảng đại? Hừ, nói không chừng là ngươi cố ý muốn lừa gạt bạc của tiểu cô nương!”
Lời này vừa được nói ra, người xung quanh ngay lập tức hùa theo. “Đúng rồi đúng rồi, chỉ là một tiểu cô nương, làm sao lại có bản lãnh trộm đồ được?”
“Trước khi nói dối cũng không biết suy nghĩ một chút.”
“Nhất định là muốn lừa gạt bạc của tiểu cô nương rồi!”
Người xung quanh bắt đầu thảo luận sôi nổi, không ai bảo mà cùng chỉ trích lão đầu kia, giống như lão đầu kia chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Lão đầu tức giận đến mức bộ râu run lên, mặt đỏ bừng gần như có thể chảy ra máu, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có đôi môi run rẩy thở hổn hển.
“Thật đáng thương.” Liên Kiều thở dài.
Tưởng Nguyễn nhìn nàng. “Ngươi cũng cho rằng lão muốn lừa gạt bạc của người khác sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Liên Kiều nói. “Lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được nô tì. Lúc trước còn ở nông thôn, loại nha đầu ranh ma láu cá này nô tì đã thấy nhiều, rõ ràng là lừa gạt mà. Bạch Chỉ, thấy đúng không?”
Bạch Chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Liên Kiều nói. “Hôm nay coi như lão thái gia này xui xẻo, thật đáng thương.”
Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua một chút khác thường.
Trên thực tế, đúng như lời Liên Kiều nói, mánh khóe lừa gạt của tiểu cô nương này không cao, trong đám người cũng có người nhìn thấu thủ đoạn của nó. Chẳng qua phố Tây là nơi tập trung dân nghèo, bản thân có tính bài xích đối với những người từ bên ngoài đến. Với những người ở đây thì lão đầu này cũng chỉ đơn giản là người xa lạ, nếu đã là người xa lạ thì nên chèn ép, vì vậy hôm nay nhất định tiểu cô nương này sẽ thắng. Còn lão đầu thế nào cũng bị gán cho cái tội danh lừa gạt.
Như vậy, nàng nên làm gì đây?
Tưởng Nguyễn bỗng dừng lại, nhẹ nhàng đẩy Bạch Chỉ đang che chắn trước mặt ra.
Bạch Chỉ hoảng sợ, thấy động tác của Tưởng Nguyễn thì vội vàng mở miệng ngăn cản. “Tiểu thư không thể, tốt nhất chúng ta đừng xen vào chuyện này.”
Quan trọng không phải là sự thật, mà là thái độ của những người xung quanh. Cho dù tiểu thư nhà mình ra mặt khuyên can, cũng sẽ bị cho rằng đều là người bên ngoài tới không biết phân biệt phải trái rồi cũng bị công kích mà thôi. Lão đầu coi như xong, đơn giản là mất mặt một lần, nhưng tiểu thư nhà mình lại là tiểu thư thế gia vọng tộc, cho dù bây giờ bị đưa về sống ở thôn trang, nhưng thân phận cũng không thể thay đổi được.
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Bạch Chỉ, tránh ra.”
Bạch Chỉ sững sờ, Tưởng Nguyễn đã tiến lên vài bước, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Nhẹ nhàng mở miệng nói. “Lão tiên sinh không cần tức giận, trên đời này đều có đúng có sai, mặc dù nhất thời không rõ ràng, nhưng cuối cùng chân tướng cũng sẽ lộ ra, cần gì phải nổi giận mà làm tổn hại đến thân thể của mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao.”