Chương 1: Xe hoa không chú rể
Châu Tử Du ngồi trong phòng riêng với chiếc váy cưới trang trọng, lộng lẫy.
Hôm nay là ngày cô lên xe hoa về nhà chồng.
Lẽ ra cuộc hôn nhân này vốn dĩ thuộc về Châu Lam Vũ, người chị song sinh của Châu Tử Du. Nhưng cô ấy lại nhất quyết từ chối, thậm chí ngay hôm qua đã tự sát vì không muốn lấy người mình không yêu.
Vì thương chị, thương ba mẹ già gặp phải khó khăn, nên cô đành lấy thân ra làm vật hi sinh, chấp nhận hoán đổi, trở thành cô dâu. Coi như báo đáp công tình nuôi dưỡng, phận làm con thì chữ hiếu phải đứng đầu tiên.
Kể cả khi nghe thiên hạ đồn rằng, chồng sắp cưới của cô là nam nhân siêu cấp lạnh lùng, luôn mang chiếc mặt nạ đen che đi nửa phần khuôn mặt, khiến đôi mắt sắc lạnh càng toát lên nét nguy hiểm. Anh là nam nhân kiệm lời, nói ít làm nhiều, đặc biệt tàn bạo.
Về công việc của anh, hầu như là một ẩn số. Vì chẳng ai biết được con trai độc nhất của Huyết Quân làm gì trong khi Tập đoàn Huyết Long chỉ do một mình ông ta điều hành.
Cô về đó làm vợ anh, chẳng biết tương lai cuộc sống thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở mình rằng phải thật kiên cường, không được khuất phục trước bất cứ ai.
Rồi cuộc hôn nhân không tình yêu này, sẽ sớm đi vào hồi kết!
Người ta lên xe hoa, hôn lễ trang hoàng, được người người chúc mừng, được sự minh chứng của hai bên gia đình. Còn cô, hôn lễ không có, trong dòng họ cũng chẳng ai biết tin, cứ như vậy khoác lên người chiếc váy cưới đơn giản màu trắng, tóc búi cao, cài lên chiếc khăn voan mỏng, gương mặt xinh xắn chỉ trang điểm nhẹ nhàng và chờ người bên nhà trai tới rước.
18 tuổi đầu đời, thanh xuân phơi phới với biết bao hoài bão cháy bỏng của tuổi trẻ, chưa kịp thực hiện đã vội vàng từ giã để bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu.
Chẳng biết rồi mai sau, tương lai sẽ thế nào?
Liệu rằng đời cô có tươi sáng như cầu vồng sau cơn mưa?
Nhìn cơn mưa qua khung cửa sổ, tâm tư cô ấy bấy giờ cũng mông lung như mưa che đi tầm mắt.
Lúc này, Thanh Tuyết Liên nhẹ bước tiến vào. Bà ngồi cạnh cô con gái của mình rồi nắm tay cô ấy, nhỏ nhẹ cất lời:
"Tiểu Du, con đã suy nghĩ kĩ hay chưa? Dù sao đây cũng là chuyện cả đời người..."
Nhìn thấy nét mặt âu lo của mẹ mình, còn có cả ánh mắt áy náy từ bà, thì đã đủ để Châu Tử Du cảm thấy những gì mình đang làm là xứng đáng.
Hi sinh một chút, để đổi lại bình yên và sỉ diện cho gia đình thì có gì đâu phải bận tâm quá nhiều.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:.
"Mẹ đừng lo, con biết mình đang làm gì mà. Chẳng qua con chỉ đang cảm thấy chạnh lòng một chút vì sắp phải rời xa ba mẹ và chị hai thôi."
Đến giây phút này thì Thanh Tuyết Liên đã không còn kiềm được nước mắt. Bà ôm cô con gái bé nhỏ của mình, nghẹn ngào nói:
"Mẹ xin lỗi!"
Thấy mẹ mình đang khóc, giọt lệ trong đôi mắt ngọc cũng của người thiếu nữ cũng trực trào sắp rơi, nhưng Châu Tử Du không để bản thân yếu đuối trước người phụ nữ cô kính trọng nên vội xoa mi mắt để làm nhòa đi giọt lệ.
Lúc Thanh Tuyết Liên lần nữa nhìn lại khuôn mặt của cô thì chỉ nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy.
"Mẹ đừng khóc nữa mà, biết đâu con gái sẽ sống hạnh phúc thì sao? Biết đâu những lời đồn đoán ngoài kia không hẳn là đúng. Cho nên, mẹ đừng vội buồn bã nữa, nếu không con sẽ không cầm lòng được đâu."
"Ừm, mẹ hi vọng những gì con nói sẽ xảy ra. Mẹ mong con gái mẹ hạnh phúc!"
Đúng lúc Thanh Tuyết Liên vừa lau đi nước mắt thì người làm trong nhà đã chạy lên thông báo:
"Phu nhân, xe hoa đã đến rước tiểu thư!"
Rồi giây phút xa nhau cũng đến, Châu Tử Du được mẹ mình dắt tay bước xuống nơi chiếc xe hoa đang chờ.
Cô thật lộng lẫy và kiều diễm trong ngày được trở thành cô dâu, nhưng sao xung quanh cô chỉ có ba mẹ, và vài người làm đưa tiễn.
Phía xe hoa, cũng chỉ có một người đàn ông trung niên đang đứng chờ chứ chẳng phải chú rể. Có lẽ người đó được Huyết gia đưa tới đón dâu.
Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy Châu Lam Vũ đâu, nên Châu Tử Du liền hỏi:
"Chị hai đâu mẹ? Chị ấy không xuống tiễn con sao?"
"Sức khỏe tiểu Vũ còn yếu nên không thể xuống đưa con lên xe hoa được. Con bé có nhờ mẹ tặng thứ này cho con."
Nói rồi, Thanh Tuyết Liên đã lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, bà mang ra sợi lắc tay tinh xảo sau đó đeo vào tay Châu Tử Du.
"Đã tới giờ đón dâu, phiền Thiếu phu nhân nhanh chóng lên xe."
Bấy giờ, Tạ Liêm, người thay mặt Huyết gia đến đón dâu đã lên tiếng hối thúc.
"Con đi nha ba mẹ!"
"Con gái giữ gìn sức khỏe, nhớ thường xuyên về thăm ba mẹ nha con!"
"Dạ, ba mẹ cũng giữ sức khỏe! Khi nào rảnh, con nhất định sẽ về!"
"Mẹ chúc con gái hạnh phúc!"
Châu Tử Du nhìn ba mẹ mình lần nữa, trước khi lên xe hoa cô đã mỉm cười, rồi nói:
"Tiểu Du sẽ hạnh phúc!"
- ---------------
Sau hai tiếng ngồi xe hoa không chủ rể, Châu Tử Du được đưa đến một căn biệt thự xa tít tận ngoại ô thành phố. Nơi đây vắng vẻ, suốt quãng đường lại còn ngoằn ngoèo qua nhiều đoạn đường khác nhau, nếu chỉ đi qua một lần cô căn bản không thể nhớ đường trở về.
Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để cô hoang mang, cho tới khi bước vào không gian trong căn biệt thự thì lòng Châu Tử Du mới bắt đầu hoang mang.
Cả căn nhà được phủ lên một gam màu lạnh lẽo, biệt thự xoa hoa, khuôn viên đồ sộ, rộng rãi vô cùng, nhưng lại ảm đạm, thê lương. Cô nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng người nào khác, ngoại trừ Tạ Liêm, người đàn ông đã đưa cô tới đây.
"Mời Thiếu Phu nhân theo tôi lên phòng."
Từ khi lên xe tới tận bây giờ thì đó chính là câu nói thứ hai Châu Tử Du được nghe thấy từ miệng Tạ Liêm.
Dù đang rất lo sợ, nhưng thấy ông ấy đã kéo va-li của cô vào thang máy, nên buộc lòng Châu Tử Du cũng phải đi theo.
Cô được đưa lên một căn phòng nằm trên lầu bốn. Ở đây cũng như bên dưới, tuyệt nhiên không có một bóng người.
"Đây là phòng của Thiếu phu nhân, giờ người có thể thay trang phục mình thích. Nhưng từ giờ đến khi Thiếu gia trở về, người tuyệt đối không được ra khỏi phòng."
Nói xong, Tạ Liêm liền xoay lưng rời đi.
Bấy giờ, chỉ còn một mình Châu Tử Du trong căn phòng xa hoa, rộng lớn này.
Cô bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, tuy không sành sỏi đồ hiệu nhưng thông qua vẻ đẹp và độ tinh xảo của mỗi một món vật dụng thì cô thừa biết được nó cao cấp đến nhường nào.
Giường ngủ king size, mút nệm dày dặn. Ngoài ban công thoáng đãng ra thì trong phòng không có thêm cửa sổ nào. Trong phòng có tận hai chiếc tủ lớn, có lẽ là chỗ để quần áo, nhưng Châu Tử Du chọn cách không chạm vào bất cứ thứ gì trước khi được chủ nhà cho phép.
Người khác cưới, phòng tân hôn vô cùng lãng mạn. Còn cô cũng cưới, nhưng lạ hơn nhiều người. Vì nghi thức cưới không hôn lễ, không chú rễ và phòng tân hôn vô cùng lạnh lẽo.
Ngẫm nghĩ một chút, Châu Tử Du quyết định gạt bỏ tất cả những đắn đo trong lòng để đi tắm, vì chiếc váy cưới trên người đã khiến cô quá bí bách.
Lúc Châu Tử Du tắm gội xong, cũng đã hơn 7 giờ tối. Theo lí, đã đến giờ dùng cơm, nhưng hiện tại chẳng có ai đến tìm.
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng vì Tạ Liêm đã dặn cô không được ra ngoài trước khi người đàn ông kia trở về, nên Châu Tử Du chỉ có thể ở yên trong phòng.
Cô cứ quanh đi quẩn lại, mãi mà chẳng có ai đến gọi ăn cơm, hay mang thức ăn tới, trong khi chiếc bụng nhỏ đang đói cồn cào. Phần lại mệt vì đi đường xa, nên cô quyết định lên giường nằm. Vốn chỉ định chợp mắt một chút, nhưng ai ngờ lại ngủ quên tới tận khuya.
Đến khi cánh cửa phòng đã bị ai đó tác động vào mà người con gái ấy vẫn chưa hề nhận ra.
Dưới ánh đèn ngủ, mơ hồ hiện ra bóng dáng cao to của một người đàn ông, hơi thở anh mang theo nhiệt độ nóng hổi cùng hơi rượu hòa vào không khí.
Có vẻ như nam nhân ấy không còn được tỉnh táo, và người anh hiện đang đổ khá nhiều mồ hôi, cái cảm giác khô khan nơi cổ họng cứ chốc lát lại khiến anh ta nuốt nước bọt.
Và dĩ nhiên anh thừa sức biết vấn đề hiện tại của bản thân là gì. Nếu không phải vì ly rượu đó thì bây giờ anh đâu bị "xuân dược" hoành hành thế này.
Trong cơn cáu kỉnh vì thân thể đang bị kích thích tác động, đôi mắt lạnh lùng chợt rơi vào thân hình nóng bỏng của một người thiếu nữ đang ngủ say trên giường.
Bất giác, yết hầu nam tính khẽ trượt lên trượt xuống một cái. Ngay sau đó, bỗng dưng anh ta lại chủ động cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người.
Trong cơn say, dưới tác động của thuốc kích tình, liệu chuyện gì sẽ xảy ra với người con gái ấy?
Hôm nay là ngày cô lên xe hoa về nhà chồng.
Lẽ ra cuộc hôn nhân này vốn dĩ thuộc về Châu Lam Vũ, người chị song sinh của Châu Tử Du. Nhưng cô ấy lại nhất quyết từ chối, thậm chí ngay hôm qua đã tự sát vì không muốn lấy người mình không yêu.
Vì thương chị, thương ba mẹ già gặp phải khó khăn, nên cô đành lấy thân ra làm vật hi sinh, chấp nhận hoán đổi, trở thành cô dâu. Coi như báo đáp công tình nuôi dưỡng, phận làm con thì chữ hiếu phải đứng đầu tiên.
Kể cả khi nghe thiên hạ đồn rằng, chồng sắp cưới của cô là nam nhân siêu cấp lạnh lùng, luôn mang chiếc mặt nạ đen che đi nửa phần khuôn mặt, khiến đôi mắt sắc lạnh càng toát lên nét nguy hiểm. Anh là nam nhân kiệm lời, nói ít làm nhiều, đặc biệt tàn bạo.
Về công việc của anh, hầu như là một ẩn số. Vì chẳng ai biết được con trai độc nhất của Huyết Quân làm gì trong khi Tập đoàn Huyết Long chỉ do một mình ông ta điều hành.
Cô về đó làm vợ anh, chẳng biết tương lai cuộc sống thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở mình rằng phải thật kiên cường, không được khuất phục trước bất cứ ai.
Rồi cuộc hôn nhân không tình yêu này, sẽ sớm đi vào hồi kết!
Người ta lên xe hoa, hôn lễ trang hoàng, được người người chúc mừng, được sự minh chứng của hai bên gia đình. Còn cô, hôn lễ không có, trong dòng họ cũng chẳng ai biết tin, cứ như vậy khoác lên người chiếc váy cưới đơn giản màu trắng, tóc búi cao, cài lên chiếc khăn voan mỏng, gương mặt xinh xắn chỉ trang điểm nhẹ nhàng và chờ người bên nhà trai tới rước.
18 tuổi đầu đời, thanh xuân phơi phới với biết bao hoài bão cháy bỏng của tuổi trẻ, chưa kịp thực hiện đã vội vàng từ giã để bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu.
Chẳng biết rồi mai sau, tương lai sẽ thế nào?
Liệu rằng đời cô có tươi sáng như cầu vồng sau cơn mưa?
Nhìn cơn mưa qua khung cửa sổ, tâm tư cô ấy bấy giờ cũng mông lung như mưa che đi tầm mắt.
Lúc này, Thanh Tuyết Liên nhẹ bước tiến vào. Bà ngồi cạnh cô con gái của mình rồi nắm tay cô ấy, nhỏ nhẹ cất lời:
"Tiểu Du, con đã suy nghĩ kĩ hay chưa? Dù sao đây cũng là chuyện cả đời người..."
Nhìn thấy nét mặt âu lo của mẹ mình, còn có cả ánh mắt áy náy từ bà, thì đã đủ để Châu Tử Du cảm thấy những gì mình đang làm là xứng đáng.
Hi sinh một chút, để đổi lại bình yên và sỉ diện cho gia đình thì có gì đâu phải bận tâm quá nhiều.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:.
"Mẹ đừng lo, con biết mình đang làm gì mà. Chẳng qua con chỉ đang cảm thấy chạnh lòng một chút vì sắp phải rời xa ba mẹ và chị hai thôi."
Đến giây phút này thì Thanh Tuyết Liên đã không còn kiềm được nước mắt. Bà ôm cô con gái bé nhỏ của mình, nghẹn ngào nói:
"Mẹ xin lỗi!"
Thấy mẹ mình đang khóc, giọt lệ trong đôi mắt ngọc cũng của người thiếu nữ cũng trực trào sắp rơi, nhưng Châu Tử Du không để bản thân yếu đuối trước người phụ nữ cô kính trọng nên vội xoa mi mắt để làm nhòa đi giọt lệ.
Lúc Thanh Tuyết Liên lần nữa nhìn lại khuôn mặt của cô thì chỉ nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy.
"Mẹ đừng khóc nữa mà, biết đâu con gái sẽ sống hạnh phúc thì sao? Biết đâu những lời đồn đoán ngoài kia không hẳn là đúng. Cho nên, mẹ đừng vội buồn bã nữa, nếu không con sẽ không cầm lòng được đâu."
"Ừm, mẹ hi vọng những gì con nói sẽ xảy ra. Mẹ mong con gái mẹ hạnh phúc!"
Đúng lúc Thanh Tuyết Liên vừa lau đi nước mắt thì người làm trong nhà đã chạy lên thông báo:
"Phu nhân, xe hoa đã đến rước tiểu thư!"
Rồi giây phút xa nhau cũng đến, Châu Tử Du được mẹ mình dắt tay bước xuống nơi chiếc xe hoa đang chờ.
Cô thật lộng lẫy và kiều diễm trong ngày được trở thành cô dâu, nhưng sao xung quanh cô chỉ có ba mẹ, và vài người làm đưa tiễn.
Phía xe hoa, cũng chỉ có một người đàn ông trung niên đang đứng chờ chứ chẳng phải chú rể. Có lẽ người đó được Huyết gia đưa tới đón dâu.
Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy Châu Lam Vũ đâu, nên Châu Tử Du liền hỏi:
"Chị hai đâu mẹ? Chị ấy không xuống tiễn con sao?"
"Sức khỏe tiểu Vũ còn yếu nên không thể xuống đưa con lên xe hoa được. Con bé có nhờ mẹ tặng thứ này cho con."
Nói rồi, Thanh Tuyết Liên đã lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, bà mang ra sợi lắc tay tinh xảo sau đó đeo vào tay Châu Tử Du.
"Đã tới giờ đón dâu, phiền Thiếu phu nhân nhanh chóng lên xe."
Bấy giờ, Tạ Liêm, người thay mặt Huyết gia đến đón dâu đã lên tiếng hối thúc.
"Con đi nha ba mẹ!"
"Con gái giữ gìn sức khỏe, nhớ thường xuyên về thăm ba mẹ nha con!"
"Dạ, ba mẹ cũng giữ sức khỏe! Khi nào rảnh, con nhất định sẽ về!"
"Mẹ chúc con gái hạnh phúc!"
Châu Tử Du nhìn ba mẹ mình lần nữa, trước khi lên xe hoa cô đã mỉm cười, rồi nói:
"Tiểu Du sẽ hạnh phúc!"
- ---------------
Sau hai tiếng ngồi xe hoa không chủ rể, Châu Tử Du được đưa đến một căn biệt thự xa tít tận ngoại ô thành phố. Nơi đây vắng vẻ, suốt quãng đường lại còn ngoằn ngoèo qua nhiều đoạn đường khác nhau, nếu chỉ đi qua một lần cô căn bản không thể nhớ đường trở về.
Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để cô hoang mang, cho tới khi bước vào không gian trong căn biệt thự thì lòng Châu Tử Du mới bắt đầu hoang mang.
Cả căn nhà được phủ lên một gam màu lạnh lẽo, biệt thự xoa hoa, khuôn viên đồ sộ, rộng rãi vô cùng, nhưng lại ảm đạm, thê lương. Cô nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng người nào khác, ngoại trừ Tạ Liêm, người đàn ông đã đưa cô tới đây.
"Mời Thiếu Phu nhân theo tôi lên phòng."
Từ khi lên xe tới tận bây giờ thì đó chính là câu nói thứ hai Châu Tử Du được nghe thấy từ miệng Tạ Liêm.
Dù đang rất lo sợ, nhưng thấy ông ấy đã kéo va-li của cô vào thang máy, nên buộc lòng Châu Tử Du cũng phải đi theo.
Cô được đưa lên một căn phòng nằm trên lầu bốn. Ở đây cũng như bên dưới, tuyệt nhiên không có một bóng người.
"Đây là phòng của Thiếu phu nhân, giờ người có thể thay trang phục mình thích. Nhưng từ giờ đến khi Thiếu gia trở về, người tuyệt đối không được ra khỏi phòng."
Nói xong, Tạ Liêm liền xoay lưng rời đi.
Bấy giờ, chỉ còn một mình Châu Tử Du trong căn phòng xa hoa, rộng lớn này.
Cô bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, tuy không sành sỏi đồ hiệu nhưng thông qua vẻ đẹp và độ tinh xảo của mỗi một món vật dụng thì cô thừa biết được nó cao cấp đến nhường nào.
Giường ngủ king size, mút nệm dày dặn. Ngoài ban công thoáng đãng ra thì trong phòng không có thêm cửa sổ nào. Trong phòng có tận hai chiếc tủ lớn, có lẽ là chỗ để quần áo, nhưng Châu Tử Du chọn cách không chạm vào bất cứ thứ gì trước khi được chủ nhà cho phép.
Người khác cưới, phòng tân hôn vô cùng lãng mạn. Còn cô cũng cưới, nhưng lạ hơn nhiều người. Vì nghi thức cưới không hôn lễ, không chú rễ và phòng tân hôn vô cùng lạnh lẽo.
Ngẫm nghĩ một chút, Châu Tử Du quyết định gạt bỏ tất cả những đắn đo trong lòng để đi tắm, vì chiếc váy cưới trên người đã khiến cô quá bí bách.
Lúc Châu Tử Du tắm gội xong, cũng đã hơn 7 giờ tối. Theo lí, đã đến giờ dùng cơm, nhưng hiện tại chẳng có ai đến tìm.
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng vì Tạ Liêm đã dặn cô không được ra ngoài trước khi người đàn ông kia trở về, nên Châu Tử Du chỉ có thể ở yên trong phòng.
Cô cứ quanh đi quẩn lại, mãi mà chẳng có ai đến gọi ăn cơm, hay mang thức ăn tới, trong khi chiếc bụng nhỏ đang đói cồn cào. Phần lại mệt vì đi đường xa, nên cô quyết định lên giường nằm. Vốn chỉ định chợp mắt một chút, nhưng ai ngờ lại ngủ quên tới tận khuya.
Đến khi cánh cửa phòng đã bị ai đó tác động vào mà người con gái ấy vẫn chưa hề nhận ra.
Dưới ánh đèn ngủ, mơ hồ hiện ra bóng dáng cao to của một người đàn ông, hơi thở anh mang theo nhiệt độ nóng hổi cùng hơi rượu hòa vào không khí.
Có vẻ như nam nhân ấy không còn được tỉnh táo, và người anh hiện đang đổ khá nhiều mồ hôi, cái cảm giác khô khan nơi cổ họng cứ chốc lát lại khiến anh ta nuốt nước bọt.
Và dĩ nhiên anh thừa sức biết vấn đề hiện tại của bản thân là gì. Nếu không phải vì ly rượu đó thì bây giờ anh đâu bị "xuân dược" hoành hành thế này.
Trong cơn cáu kỉnh vì thân thể đang bị kích thích tác động, đôi mắt lạnh lùng chợt rơi vào thân hình nóng bỏng của một người thiếu nữ đang ngủ say trên giường.
Bất giác, yết hầu nam tính khẽ trượt lên trượt xuống một cái. Ngay sau đó, bỗng dưng anh ta lại chủ động cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người.
Trong cơn say, dưới tác động của thuốc kích tình, liệu chuyện gì sẽ xảy ra với người con gái ấy?