Chương : 52
Tôi mở mắt, rèm cửa sổ trong phòng rũ xuống làm cả căn phòng mờ mờ, không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, tôi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đồng hồ báo thức đã chỉ đúng hai giờ. Hai giờ, đã hai giờ chiều rồi sao, tôi thế nào lại ngủ lâu như vậy, tôi vuốt vuốt đầu có chút nặng nề, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Uyển Uyển, đã tỉnh chưa? Đầu còn đau không." Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, anh bưng một ly sữa bốc khói nghi ngút đi vào.
"Cũng may, không đau lắm." Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, mặc dù còn chưa hẳn là thoải mái, nhưng ít nhất là không còn đau đớn như tối hôm qua nữa.
"Em uống hết ly sữa tươi này trước đi, lát nữa chúng ta lại ra ngoài ăn chút gì đó." Anh cầm cái ly còn bốc hơi nóng trong tay đưa tới trước mặt tôi. Trong ly chứa hơn phân nửa sữa tươi nóng, tản ra mùi thơm nồng nặc của sữa. Tôi cầm cái ly khẽ nhấm một hớp sữa tươi ấm nóng. Không biết vì sao nước mắt cứ như vậy không ngừng chảy xuống.
"Uyển Uyển, em sao vậy, sao lại khóc." Anh ngồi ở mép giường nhận lấy cái ly trong tay tôi đặt ở đầu giường, đưa tay ôm tôi vào trong ngực.
"Anh à, em không muốn rời khỏi anh, mãi mãi cũng không muốn rời khỏi anh... Anh cũng vẫn mãi mãi luôn ở bên em có được hay không." Tôi vươn tay vòng qua cổ anh, vùi mặt ở trên vai anh.
"Uyển Uyển, em nói cái gì vậy, anh đương nhiên sẽ mãi mãi ở bên em." Anh ôm tôi, tay nhè nhẹ vỗ lưng tôi để cho tôi thả lỏng tinh thần.
"Anh ngủ với em có được hay không, em sợ lắm." Tôi nằm lại vào chăn kéo anh tới bên người.
"Được, tối hôm qua em không có nghỉ ngơi tốt, bây giờ ngủ tiếp một lát đi."
Tôi tựa vào trên cánh tay anh, kề mặt ở trước ngực anh, cánh tay vòng qua hông anh.
"Uyển Uyển, hôm nay em rất dính người nha." Anh đưa tay lên vén những sợi tóc tán loạn trên mặt tôi qua một bên.
"Em chính là muốn dính lấy anh, vẫn mãi mãi dính lấy anh." Tôi lại nằm xích lại phía anh sau đó dùng sức siết chặt cánh tay vòng qua thắt lưng anh lại.
"Uyển Uyển, em biết không? Anh thích em dính lấy anh, ỷ lại anh, cái gì em cũng không nghĩ chỉ muốn chú tâm yêu anh, yêu bản thân, những chuyện vụn vặt còn lại anh đều sẽ giúp em giải quyết, cho nên em không cần lo lắng không cần lo lắng gì cả, có biết không?"
"Ừm!" Tôi gật đầu một cái, dù cho tôi biết rõ một khi tôi dựa vào anh, tôi sẽ là một con chim rơi vào lồng mất đi tự do thì tôi cũng tâm cam tình nguyện sa lưới, chỉ cần có anh ở bên tôi là được.
"Anh, anh thật không có ôm qua những phụ nữ khác sao?" Mặc dù ngày hôm qua anh đã nói với tôi rồi, nhưng đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tôi có chút hoài nghi có phải anh vì an ủi tôi mà hôm qua mới nói như vậy hay không.
"Uyển Uyển, anh sẽ giải thích tính tình của em, nếu như anh thật sự có những phụ nữ khác, tuy rằng em cũng không nhất định sẽ nói ra miệng nhưng chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu, em là bảo bối mà anh thật vất vả mới dỗ xong, anh không có khả năng vì một người phụ nữ không quan trọng khác mà mất đi em, trừ phi anh thật sự xác định em không còn muốn trở lại bên cạnh anh, nếu không anh sẽ vẫn mãi mãi chờ em."
"Anh. . . . . ." Mắt có chút nóng nóng, tôi không biết anh thế mà lại làm được như vậy, bởi vì tôi vẫn cho là mặc dù anh rất thích tôi, nhưng chẳng qua đó chỉ là bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh mà thôi, cho nên anh mới không khỏi có một loại tham muốn giữ lấy đối với tôi, trước kia lúc rời đi tôi không có cảm giác được anh quan trọng đối với tôi đến như vậy, sau khi rời đi tôi mới phát hiện anh là trung tâm của tất cả sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày của tôi, không có anh cuộc sống của tôi giống như nhất thời bị sụp đổ.
Lúc ở nơi đất khách quê người, mỗi ngày tôi luôn là luống cuống tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của anh, mỗi đêm đều là từ trong ác mộng bị kinh sợ tỉnh dậy. Tôi mới phát hiện không có anh cuộc sống của tôi cũng gần như mất đi ý nghĩa tồn tại.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, cả người dán vào bên người anh, mặt chôn ở trước ngực anh. Tôi không thể tin được lúc trước mình có thể rời khỏi vòng ôm ấm áp này ròng rã năm năm, mà năm năm trôi qua mọi chuyện cũng không có giống như những người khác mong muốn, tình cảm giữa chúng tôi cũng không bởi vì khoảng cách và thời gian mà từ từ trở thành lạnh nhạt rồi biến thành bình thường, mà chính là bởi vì năm năm chia lìa đã khiến cho tôi vốn còn có chút không xác định lại phát hiện ai cũng không thể ngăn cản tôi và anh ở bên nhau được nữa.
"Anh à, em thật sự rất yêu rất yêu rất yêu anh, nếu như không có anh em thật không biết phải sống làm sao nữa?" Nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.
"Uyển Uyển, không nên suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho thật tốt, anh cũng rất yêu em, vẫn luôn yêu em, cho nên em yên tâm sẽ không ai có thể cướp anh đi từ bên cạnh em, mà anh cũng sẽ vẫn luôn ở bên em." Môi anh dán vào khuôn mặt tôi, nụ hôn đặt xuống cuốn đi nước mắt của tôi.
"Mãi mãi ở cùng một chỗ sao?"
"Mãi mãi ở cùng một chỗ." Anh cầm một tay tôi áp vào trước ngực anh, tay còn lại thì khẽ hôn sau đó nắm chặt lại, hai chiếc nhẫn tương tự trên hai bàn tay giao nhau của chúng tôi dưới nắng chiều chiếu xuống loé ra tia sáng chói mắt.
"Uyển Uyển, đã tỉnh chưa? Đầu còn đau không." Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, anh bưng một ly sữa bốc khói nghi ngút đi vào.
"Cũng may, không đau lắm." Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, mặc dù còn chưa hẳn là thoải mái, nhưng ít nhất là không còn đau đớn như tối hôm qua nữa.
"Em uống hết ly sữa tươi này trước đi, lát nữa chúng ta lại ra ngoài ăn chút gì đó." Anh cầm cái ly còn bốc hơi nóng trong tay đưa tới trước mặt tôi. Trong ly chứa hơn phân nửa sữa tươi nóng, tản ra mùi thơm nồng nặc của sữa. Tôi cầm cái ly khẽ nhấm một hớp sữa tươi ấm nóng. Không biết vì sao nước mắt cứ như vậy không ngừng chảy xuống.
"Uyển Uyển, em sao vậy, sao lại khóc." Anh ngồi ở mép giường nhận lấy cái ly trong tay tôi đặt ở đầu giường, đưa tay ôm tôi vào trong ngực.
"Anh à, em không muốn rời khỏi anh, mãi mãi cũng không muốn rời khỏi anh... Anh cũng vẫn mãi mãi luôn ở bên em có được hay không." Tôi vươn tay vòng qua cổ anh, vùi mặt ở trên vai anh.
"Uyển Uyển, em nói cái gì vậy, anh đương nhiên sẽ mãi mãi ở bên em." Anh ôm tôi, tay nhè nhẹ vỗ lưng tôi để cho tôi thả lỏng tinh thần.
"Anh ngủ với em có được hay không, em sợ lắm." Tôi nằm lại vào chăn kéo anh tới bên người.
"Được, tối hôm qua em không có nghỉ ngơi tốt, bây giờ ngủ tiếp một lát đi."
Tôi tựa vào trên cánh tay anh, kề mặt ở trước ngực anh, cánh tay vòng qua hông anh.
"Uyển Uyển, hôm nay em rất dính người nha." Anh đưa tay lên vén những sợi tóc tán loạn trên mặt tôi qua một bên.
"Em chính là muốn dính lấy anh, vẫn mãi mãi dính lấy anh." Tôi lại nằm xích lại phía anh sau đó dùng sức siết chặt cánh tay vòng qua thắt lưng anh lại.
"Uyển Uyển, em biết không? Anh thích em dính lấy anh, ỷ lại anh, cái gì em cũng không nghĩ chỉ muốn chú tâm yêu anh, yêu bản thân, những chuyện vụn vặt còn lại anh đều sẽ giúp em giải quyết, cho nên em không cần lo lắng không cần lo lắng gì cả, có biết không?"
"Ừm!" Tôi gật đầu một cái, dù cho tôi biết rõ một khi tôi dựa vào anh, tôi sẽ là một con chim rơi vào lồng mất đi tự do thì tôi cũng tâm cam tình nguyện sa lưới, chỉ cần có anh ở bên tôi là được.
"Anh, anh thật không có ôm qua những phụ nữ khác sao?" Mặc dù ngày hôm qua anh đã nói với tôi rồi, nhưng đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tôi có chút hoài nghi có phải anh vì an ủi tôi mà hôm qua mới nói như vậy hay không.
"Uyển Uyển, anh sẽ giải thích tính tình của em, nếu như anh thật sự có những phụ nữ khác, tuy rằng em cũng không nhất định sẽ nói ra miệng nhưng chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu, em là bảo bối mà anh thật vất vả mới dỗ xong, anh không có khả năng vì một người phụ nữ không quan trọng khác mà mất đi em, trừ phi anh thật sự xác định em không còn muốn trở lại bên cạnh anh, nếu không anh sẽ vẫn mãi mãi chờ em."
"Anh. . . . . ." Mắt có chút nóng nóng, tôi không biết anh thế mà lại làm được như vậy, bởi vì tôi vẫn cho là mặc dù anh rất thích tôi, nhưng chẳng qua đó chỉ là bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh mà thôi, cho nên anh mới không khỏi có một loại tham muốn giữ lấy đối với tôi, trước kia lúc rời đi tôi không có cảm giác được anh quan trọng đối với tôi đến như vậy, sau khi rời đi tôi mới phát hiện anh là trung tâm của tất cả sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày của tôi, không có anh cuộc sống của tôi giống như nhất thời bị sụp đổ.
Lúc ở nơi đất khách quê người, mỗi ngày tôi luôn là luống cuống tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của anh, mỗi đêm đều là từ trong ác mộng bị kinh sợ tỉnh dậy. Tôi mới phát hiện không có anh cuộc sống của tôi cũng gần như mất đi ý nghĩa tồn tại.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, cả người dán vào bên người anh, mặt chôn ở trước ngực anh. Tôi không thể tin được lúc trước mình có thể rời khỏi vòng ôm ấm áp này ròng rã năm năm, mà năm năm trôi qua mọi chuyện cũng không có giống như những người khác mong muốn, tình cảm giữa chúng tôi cũng không bởi vì khoảng cách và thời gian mà từ từ trở thành lạnh nhạt rồi biến thành bình thường, mà chính là bởi vì năm năm chia lìa đã khiến cho tôi vốn còn có chút không xác định lại phát hiện ai cũng không thể ngăn cản tôi và anh ở bên nhau được nữa.
"Anh à, em thật sự rất yêu rất yêu rất yêu anh, nếu như không có anh em thật không biết phải sống làm sao nữa?" Nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.
"Uyển Uyển, không nên suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho thật tốt, anh cũng rất yêu em, vẫn luôn yêu em, cho nên em yên tâm sẽ không ai có thể cướp anh đi từ bên cạnh em, mà anh cũng sẽ vẫn luôn ở bên em." Môi anh dán vào khuôn mặt tôi, nụ hôn đặt xuống cuốn đi nước mắt của tôi.
"Mãi mãi ở cùng một chỗ sao?"
"Mãi mãi ở cùng một chỗ." Anh cầm một tay tôi áp vào trước ngực anh, tay còn lại thì khẽ hôn sau đó nắm chặt lại, hai chiếc nhẫn tương tự trên hai bàn tay giao nhau của chúng tôi dưới nắng chiều chiếu xuống loé ra tia sáng chói mắt.