Chương 362: Cùng lắm thì giải ngũ
Trong lúc đợi Phó Tuần sát trùng cho vết bỏng trên tay Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương đã có kết quả điều tra mười tám đời tổ tông của tên điên dám tạt axit ở nơi đông người kia. Hoá ra là lại liên quan đến những kẻ phiền phức vào ban sáng, đã thế còn chạm mặt ở đây nữa.
Hôm nay đã quá nhiều lần giới hạn của anh bị người ta động vào, mà anh lại không phải thánh nhân, vậy thì thanh toán tất cả trong hôm nay luôn đi.
Lời nói của Tịch Cảnh Dương khiến cho Phong Dục có chút bối rối, anh cũng nghe nói chuyện Kỷ Thần Hi bị đạo diễn và nhóm người trong tổ chương trình gây khó dễ, nhưng không nghe nói cô bị thương đến mức phải nằm viện?
Phong Dục còn định đợi tình hình của Phong Tinh Nguyệt ổn định hơn, sẽ đích thân tìm Tịch Cảnh Dương cùng với Kỷ Thần Hi để cảm ơn và xin lỗi, nhưng trông vẻ mặt của đối phương hiện tại, chỉ hận không thể cách xa anh mười tám ngàn dặm mà thôi.
“Tịch Tổng, lời của anh…tôi không hiểu lắm?”
Tịch Cảnh Dương không kiên nhẫn mà nhiều lời ở đây nữa, anh muốn tự mình đi tìm tên điên tạt axit kia.
“Tôi chẳng cần Phong Tổng phải hiểu, dù sao chúng ta cũng chẳng có quen biết gì cả.”
Nói rồi anh lạnh lùng bước ngang Phong Dục còn đang sửng sờ mà đi thẳng về phía thang máy.
Phong Dục lúc này hoang mang lại càng thêm hoang mang, bởi vì lời của Tịch Cảnh Dương không đơn giản chỉ là không quen biết gì mà chính là đang phủ nhận toàn bộ quan hệ giữa Tịch Thị và Phong Thị, cũng có nghĩa là tuyên bố chấm dứt hợp tác hơn nghìn tỷ trước đó từ phía hai tập đoàn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Tịch Cảnh Dương có thể bất chấp bồi thường hợp đồng ở con số khổng lồ kia nhưng vẫn muốn chấm dứt hoàn toàn?
Phía bên kia Tịch Cảnh Dương dừng chân lại trước cửa thang máy vì điện thoại của anh bất chợt reo lên.
“Chuyện gì?”
“Thiếu chủ, tên tạt axit chủ mẫu…đã tự tử trên đường được đưa đến bệnh viện rồi.”
Tịch Cảnh Dương xiết chặt điện thoại trong tay, giọng nói trầm đến mức đáng sợ:“Tự tử?”
“Chuyện mới xảy ra cách đây mười phút, nghe nói hắn ta cướp dao phẫu thuật trên xe tấn công một ý tá bị thương, sau đó không ngừng gạch dao lên người. Khám nghiệm tử thi bước đầu phỏng đoán trên người hắm có 707 vết dao chém, vết thương chí mạng chính là nằm ở nhát cuối cùng, ngay tim.”
707 nhát dao.
Tự tử trên đường đến bệnh viện.
Đoạ diễn gặp tai nạn xe trên đường đến sở cảnh sát.
Đồng tử Tịch Cảnh Dương bất chợt co lại, dường như mọi thứ diễn ra không còn là trùng hợp nữa.
Cúp máy xong, trong đầu anh lúc này có quá nhiều suy đoán, anh cần bình tĩnh để sắp xếp lại những chứng cứ còn xót lại. Nhưng mà xem ra, đêm nay anh không cần phải đi đâu nữa rồi.
Lần nữa điện thoại của anh vang lên, nhìn số máy trên màn hình, Tịch Cảnh Dương liền nhất nút nghe:“Alo.”
Bên kia truyền đến giọng nói đầy biến nhác:“Này, sao có một đứa nhóc thôi mà cậu quản cũng không xong thế? Nếu không phải là tôi nhìn thấy đoạn clip trước mà tìm đủ cách ngăn cản cậu nhóc nhà tôi lên mạng, thì giờ này cậu ta đã đến chỗ cậu quậy đục nước rồi.”
Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Đoạn clip gì?”
Mặc Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại:“Cậu chưa biết gì à? Cảnh nhóc con nhà cậu anh hùng cứu người mà khiến bản thân bị thương, đang rầm rầm rộ rộ trên Zbo kia kìa.”
Tịch Cảnh Dương nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, quả thật có rất nhiều người vây xem mà quay chụp, chuyện lúc đó bị đăng lên cũng không có gì bất ngờ.
“Cậu xem được clip, vậy xem ra mắt cậu không sao rồi?”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
“Nếu mắt không sao, vậy xem ra tôi nên gọi Evan đến bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Hi nhỉ?”
Bên kia truyền đến giọng nói thù địch mang đầy ý tứ cảnh cáo:“Cậu có thể thử xem! Tình cảnh huynh đệ vào sinh ra tử mấy năm qua, coi như chấm dứt!”
Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào vách tường bên cạnh cười khẽ, cơ mặt căng cứng của anh suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng giãn ra được một chút.
“Mặc Bắc Hàn, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Chưa tính đến chuyện giới tính, thì cậu ta cũng không phải là người cậu có thể chọn đâu, cậu là quân nhân.”
Có vẻ như người kia đang không ở bên cạnh nên Mặc Bắc Hàn vô cùng sảng khoái mà đáp lời:“Thế thì sao chứ? Ngay cả lãnh địa của mình cũng không bảo vệ được vậy thì nói gì đến tổ quốc. Cùng lắm thì giải ngũ thôi.”
Tịch Cảnh Dương bật cười.
Dối trá!
Tên ngốc vì hai chữ tổ quốc mà chẳng bao giờ tiếc cái mạng nhỏ của mình, nay lại chỉ đặt thứ mà cậu ta coi là tất cả đó ở vị trí thứ hai, rõ ràng trong lòng cậu ta đã xem đối phương quan trọng hơn mọi thứ rồi.
“Không nhìn ra, cậu lại là người như thế.”
“Như thế là như nào? Tôi có thể so với tên yêu con gái người ta lúc chưa thành niên à? Trước khi nói người khác nên xem lại bản thân câu đi. Nếu tôi là FBI, tôi hốt cậu vào tù từ lâu rồi đấy!”
…----------------…
Hôm nay đã quá nhiều lần giới hạn của anh bị người ta động vào, mà anh lại không phải thánh nhân, vậy thì thanh toán tất cả trong hôm nay luôn đi.
Lời nói của Tịch Cảnh Dương khiến cho Phong Dục có chút bối rối, anh cũng nghe nói chuyện Kỷ Thần Hi bị đạo diễn và nhóm người trong tổ chương trình gây khó dễ, nhưng không nghe nói cô bị thương đến mức phải nằm viện?
Phong Dục còn định đợi tình hình của Phong Tinh Nguyệt ổn định hơn, sẽ đích thân tìm Tịch Cảnh Dương cùng với Kỷ Thần Hi để cảm ơn và xin lỗi, nhưng trông vẻ mặt của đối phương hiện tại, chỉ hận không thể cách xa anh mười tám ngàn dặm mà thôi.
“Tịch Tổng, lời của anh…tôi không hiểu lắm?”
Tịch Cảnh Dương không kiên nhẫn mà nhiều lời ở đây nữa, anh muốn tự mình đi tìm tên điên tạt axit kia.
“Tôi chẳng cần Phong Tổng phải hiểu, dù sao chúng ta cũng chẳng có quen biết gì cả.”
Nói rồi anh lạnh lùng bước ngang Phong Dục còn đang sửng sờ mà đi thẳng về phía thang máy.
Phong Dục lúc này hoang mang lại càng thêm hoang mang, bởi vì lời của Tịch Cảnh Dương không đơn giản chỉ là không quen biết gì mà chính là đang phủ nhận toàn bộ quan hệ giữa Tịch Thị và Phong Thị, cũng có nghĩa là tuyên bố chấm dứt hợp tác hơn nghìn tỷ trước đó từ phía hai tập đoàn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Tịch Cảnh Dương có thể bất chấp bồi thường hợp đồng ở con số khổng lồ kia nhưng vẫn muốn chấm dứt hoàn toàn?
Phía bên kia Tịch Cảnh Dương dừng chân lại trước cửa thang máy vì điện thoại của anh bất chợt reo lên.
“Chuyện gì?”
“Thiếu chủ, tên tạt axit chủ mẫu…đã tự tử trên đường được đưa đến bệnh viện rồi.”
Tịch Cảnh Dương xiết chặt điện thoại trong tay, giọng nói trầm đến mức đáng sợ:“Tự tử?”
“Chuyện mới xảy ra cách đây mười phút, nghe nói hắn ta cướp dao phẫu thuật trên xe tấn công một ý tá bị thương, sau đó không ngừng gạch dao lên người. Khám nghiệm tử thi bước đầu phỏng đoán trên người hắm có 707 vết dao chém, vết thương chí mạng chính là nằm ở nhát cuối cùng, ngay tim.”
707 nhát dao.
Tự tử trên đường đến bệnh viện.
Đoạ diễn gặp tai nạn xe trên đường đến sở cảnh sát.
Đồng tử Tịch Cảnh Dương bất chợt co lại, dường như mọi thứ diễn ra không còn là trùng hợp nữa.
Cúp máy xong, trong đầu anh lúc này có quá nhiều suy đoán, anh cần bình tĩnh để sắp xếp lại những chứng cứ còn xót lại. Nhưng mà xem ra, đêm nay anh không cần phải đi đâu nữa rồi.
Lần nữa điện thoại của anh vang lên, nhìn số máy trên màn hình, Tịch Cảnh Dương liền nhất nút nghe:“Alo.”
Bên kia truyền đến giọng nói đầy biến nhác:“Này, sao có một đứa nhóc thôi mà cậu quản cũng không xong thế? Nếu không phải là tôi nhìn thấy đoạn clip trước mà tìm đủ cách ngăn cản cậu nhóc nhà tôi lên mạng, thì giờ này cậu ta đã đến chỗ cậu quậy đục nước rồi.”
Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Đoạn clip gì?”
Mặc Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại:“Cậu chưa biết gì à? Cảnh nhóc con nhà cậu anh hùng cứu người mà khiến bản thân bị thương, đang rầm rầm rộ rộ trên Zbo kia kìa.”
Tịch Cảnh Dương nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, quả thật có rất nhiều người vây xem mà quay chụp, chuyện lúc đó bị đăng lên cũng không có gì bất ngờ.
“Cậu xem được clip, vậy xem ra mắt cậu không sao rồi?”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
“Nếu mắt không sao, vậy xem ra tôi nên gọi Evan đến bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Hi nhỉ?”
Bên kia truyền đến giọng nói thù địch mang đầy ý tứ cảnh cáo:“Cậu có thể thử xem! Tình cảnh huynh đệ vào sinh ra tử mấy năm qua, coi như chấm dứt!”
Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào vách tường bên cạnh cười khẽ, cơ mặt căng cứng của anh suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng giãn ra được một chút.
“Mặc Bắc Hàn, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Chưa tính đến chuyện giới tính, thì cậu ta cũng không phải là người cậu có thể chọn đâu, cậu là quân nhân.”
Có vẻ như người kia đang không ở bên cạnh nên Mặc Bắc Hàn vô cùng sảng khoái mà đáp lời:“Thế thì sao chứ? Ngay cả lãnh địa của mình cũng không bảo vệ được vậy thì nói gì đến tổ quốc. Cùng lắm thì giải ngũ thôi.”
Tịch Cảnh Dương bật cười.
Dối trá!
Tên ngốc vì hai chữ tổ quốc mà chẳng bao giờ tiếc cái mạng nhỏ của mình, nay lại chỉ đặt thứ mà cậu ta coi là tất cả đó ở vị trí thứ hai, rõ ràng trong lòng cậu ta đã xem đối phương quan trọng hơn mọi thứ rồi.
“Không nhìn ra, cậu lại là người như thế.”
“Như thế là như nào? Tôi có thể so với tên yêu con gái người ta lúc chưa thành niên à? Trước khi nói người khác nên xem lại bản thân câu đi. Nếu tôi là FBI, tôi hốt cậu vào tù từ lâu rồi đấy!”
…----------------…