Chương 371: Giáo thảo của trường số 1
Kỷ Thần Hi vươn cánh tay còn lành lặn của mình ra nhận lấy đĩa dưa được cắt tỉa vô cùng đẹp mắt. Cô cũng không ngờ Kỷ Dược Phàm lại khéo tay đến thế, không hổ danh là giáo thảo bật nhất của Trường Số 1, tuy nhiên tính cách thật sự rất khó ưa.
“Cảm ơn.”
Kỷ Dược Phàm bỉu môi:“Sao trước đó không thấy cô khách sáo với tôi như thế nhỉ?”
Cậu ta vừa dứt lời đã ăn ngay một gậy từ Kỹ Lão, dù trước đó ông cụ cảm thấy có chút chột dạ vì sự thiên vị của bản thân, nhưng vẫn phải khiển trách chàng trai:“Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị! Con bé lớn tuổi hơn cháu đó!”
Kỷ Dược Phàm bị ăn một gậy cũng không bất ngờ lắm, cứ như đã quen rồi, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt của đứa trẻ bị bắt nạt, miễn cưỡng gọi một tiếng:“Chị!”
Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi chột dạ, cô cười gượng nói với Kỷ Lão:“Ông ơi, chuyện lúc nãy cháu nói…ông vẫn nên suy nghĩ lại đi.”
Lúc này Kỷ Dược Phàm bỗng tò mò hỏi:“Chị đeo lens à? Tôi thấy màu mắt của chị lúc bình thường cũng đẹp mà, cần gì đến thứ đó để đẹp hơn chứ?”
Câu hỏi của Kỷ Dược Phàm khiến Kỷ Thần Hi hiểu ra một chuyện. Có vẻ như mẹ cô là ai thì cậu biết được đôi phần, còn chuyện cha của cô là ai cậu ta không hề biết.
Hay nói cách khác, có thể vẫn có người biết Kỷ Lão có một cô con gái, đã vì một người đàn ông mà từ mặt cha mình, nhưng người đàn ông đó là ai thì không phải ai cũng biết.
Lúc nãy Kỷ Lão muốn xác nhận lại thân phận của cô, nên Kỷ Thần Hi đã đổi về màu mắt vốn có của mình. Khác với lần trong thang máy lúc thăm dò Bách Du, lần này cô không thể đổi về màu mắt đen ngay trước mặt Kỷ Dược Phàm được, vì mắt cô hiện tại hoàn toàn không dùng lens.
Chưa đợi Kỷ Thần Hi lên tiếng, cha của Kỷ Dược Phàm đã gõ đầu cậu một cái trách khứ:“Người ta là con gái ham đẹp chút không được à? Con đó mau về nhà thu dọn hành lý đi, lần này con phải theo ta với ông nội con, cùng nhau về lại Thủ Đô.”
Kỷ Nhất đã thành công chuyển dời sự chú ý của Kỷ Dược Phàm, trong lúc đó Kỷ Lão nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho cô mau đổi về màu mắt đen.
Kỷ Thần Hi cố nhịn cười chớp chớp mắt vài cái. Vài giây sau, đôi mắt màu xanh như màu đại dương huyền bí phút chốc đã trở về màu đen thuần tuý.
Phía bên Kỷ Dược Phàm thì lại đang phàn nàn với cha mình:“Cha, hiện tại còn chưa công bố kết quả thi đại học, con về Thủ Đô sớm để làm gì chứ? Hiện tại ở đây con vẫn còn việc phải làm, cha và ông cứ về trước đi. Đợi đều khi khai giảng con sẽ về Thủ Đô.”
Kỷ Nhất bất lực thở dài.
Thật ra ông biết con trai mình vẫn chưa thể quên người bạn đã mất kia, vẫn luôn ầm thầm giúp đỡ mẹ của cậu bạn ấy. Lần này về Thủ Đô, rất có thể rất lâu sau mới trở lại Long Thành, thằng bé nhất định muốn sắp xếp chu toàn cho đối phương.
“Thôi được rồi, nhưng vẫn phải tranh thủ về sớm đấy.”
“Vâng, con biết rồi, cha yên tâm.”
Nói xong Kỷ Dược Phàm quay lại trò chuyện với Kỷ Thần Hi:“Chị tháo lens rồi à?”
Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu:“Cậu nói đúng, đeo lens thật sự rất cộm mắt, tôi tháo ra rồi, mắt thật vẫn tốt nhất mà nhỉ?”
Kỷ Dược Phàm gật đầu:“Tất nhiên rồi.”
Hôm nay với sự xuất hiện của ba người đàn ông Kỷ Gia, phòng bệnh của cô thoáng chốc có chút không khí ấm áp hơn hẳn, hoá ra đây là cảm giác gia đình sao?
Nhớ lại cách mà Mộ Vu và Thời Thị từng đối xử với cô khi ở Mộ Gia, cô từng cảm thấy rất không thích hai chữ “gia đình” này. Vì sao chảy cùng một dòng máu với nhau lại có thể đối xử tàn nhẫn với con cái mình như thế?
Cũng có thể vì lí do đó mà cô có cảm giác bài xích với hai từ “cha” và “mẹ” này. Không biết trước lúc cô mất trí nhớ, cha mẹ ruột của cô là người thế nào? Cô bỗng cảm thấy hơi tò mò rồi.
Đột nhiên Kỷ Thần Hi nhớ ra một chuyện, chẳng phải Tịch Cảnh Dương đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ cô sao? Vậy chẳng khác nào việc cô gặp mặt người của Kỷ Gia…anh ấy đã biết rồi?
Ấy mà không đúng, nếu như phát hiện ra, thì trừ khi không sợ nhà họ Kỷ bắt người, ắt hẳn anh ấy phải đến bệnh viện ngay rồi.
Xem ra anh ấy vẫn rất tôn trọng quyền riêng tư của cô, ít ra đám người đồ đen đó chỉ xuất hiện khi cô ra ngoài, còn ở những nơi an toàn như bệnh viện hiện tại, bọn họ sẽ giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Kỷ Thần Hi không nhịn được mà cười đầy hạnh phúc trong vô thức, đến nổi Kỷ Dược Phàm cảm thấy vô cùng chướng mắt hỏi:“Chị nghĩ cái gì mà cười như đứa ngốc vậy?”
Lần này có kinh nghiệm hơn, vừa nói xong, để tránh gậy và những cái cú đầu, cậu ta bước sang phía còn lại của giường bệnh, cách xa ông nội và cha mình đúng mười bước chân.
…----------------…
“Cảm ơn.”
Kỷ Dược Phàm bỉu môi:“Sao trước đó không thấy cô khách sáo với tôi như thế nhỉ?”
Cậu ta vừa dứt lời đã ăn ngay một gậy từ Kỹ Lão, dù trước đó ông cụ cảm thấy có chút chột dạ vì sự thiên vị của bản thân, nhưng vẫn phải khiển trách chàng trai:“Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị! Con bé lớn tuổi hơn cháu đó!”
Kỷ Dược Phàm bị ăn một gậy cũng không bất ngờ lắm, cứ như đã quen rồi, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt của đứa trẻ bị bắt nạt, miễn cưỡng gọi một tiếng:“Chị!”
Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi chột dạ, cô cười gượng nói với Kỷ Lão:“Ông ơi, chuyện lúc nãy cháu nói…ông vẫn nên suy nghĩ lại đi.”
Lúc này Kỷ Dược Phàm bỗng tò mò hỏi:“Chị đeo lens à? Tôi thấy màu mắt của chị lúc bình thường cũng đẹp mà, cần gì đến thứ đó để đẹp hơn chứ?”
Câu hỏi của Kỷ Dược Phàm khiến Kỷ Thần Hi hiểu ra một chuyện. Có vẻ như mẹ cô là ai thì cậu biết được đôi phần, còn chuyện cha của cô là ai cậu ta không hề biết.
Hay nói cách khác, có thể vẫn có người biết Kỷ Lão có một cô con gái, đã vì một người đàn ông mà từ mặt cha mình, nhưng người đàn ông đó là ai thì không phải ai cũng biết.
Lúc nãy Kỷ Lão muốn xác nhận lại thân phận của cô, nên Kỷ Thần Hi đã đổi về màu mắt vốn có của mình. Khác với lần trong thang máy lúc thăm dò Bách Du, lần này cô không thể đổi về màu mắt đen ngay trước mặt Kỷ Dược Phàm được, vì mắt cô hiện tại hoàn toàn không dùng lens.
Chưa đợi Kỷ Thần Hi lên tiếng, cha của Kỷ Dược Phàm đã gõ đầu cậu một cái trách khứ:“Người ta là con gái ham đẹp chút không được à? Con đó mau về nhà thu dọn hành lý đi, lần này con phải theo ta với ông nội con, cùng nhau về lại Thủ Đô.”
Kỷ Nhất đã thành công chuyển dời sự chú ý của Kỷ Dược Phàm, trong lúc đó Kỷ Lão nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho cô mau đổi về màu mắt đen.
Kỷ Thần Hi cố nhịn cười chớp chớp mắt vài cái. Vài giây sau, đôi mắt màu xanh như màu đại dương huyền bí phút chốc đã trở về màu đen thuần tuý.
Phía bên Kỷ Dược Phàm thì lại đang phàn nàn với cha mình:“Cha, hiện tại còn chưa công bố kết quả thi đại học, con về Thủ Đô sớm để làm gì chứ? Hiện tại ở đây con vẫn còn việc phải làm, cha và ông cứ về trước đi. Đợi đều khi khai giảng con sẽ về Thủ Đô.”
Kỷ Nhất bất lực thở dài.
Thật ra ông biết con trai mình vẫn chưa thể quên người bạn đã mất kia, vẫn luôn ầm thầm giúp đỡ mẹ của cậu bạn ấy. Lần này về Thủ Đô, rất có thể rất lâu sau mới trở lại Long Thành, thằng bé nhất định muốn sắp xếp chu toàn cho đối phương.
“Thôi được rồi, nhưng vẫn phải tranh thủ về sớm đấy.”
“Vâng, con biết rồi, cha yên tâm.”
Nói xong Kỷ Dược Phàm quay lại trò chuyện với Kỷ Thần Hi:“Chị tháo lens rồi à?”
Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu:“Cậu nói đúng, đeo lens thật sự rất cộm mắt, tôi tháo ra rồi, mắt thật vẫn tốt nhất mà nhỉ?”
Kỷ Dược Phàm gật đầu:“Tất nhiên rồi.”
Hôm nay với sự xuất hiện của ba người đàn ông Kỷ Gia, phòng bệnh của cô thoáng chốc có chút không khí ấm áp hơn hẳn, hoá ra đây là cảm giác gia đình sao?
Nhớ lại cách mà Mộ Vu và Thời Thị từng đối xử với cô khi ở Mộ Gia, cô từng cảm thấy rất không thích hai chữ “gia đình” này. Vì sao chảy cùng một dòng máu với nhau lại có thể đối xử tàn nhẫn với con cái mình như thế?
Cũng có thể vì lí do đó mà cô có cảm giác bài xích với hai từ “cha” và “mẹ” này. Không biết trước lúc cô mất trí nhớ, cha mẹ ruột của cô là người thế nào? Cô bỗng cảm thấy hơi tò mò rồi.
Đột nhiên Kỷ Thần Hi nhớ ra một chuyện, chẳng phải Tịch Cảnh Dương đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ cô sao? Vậy chẳng khác nào việc cô gặp mặt người của Kỷ Gia…anh ấy đã biết rồi?
Ấy mà không đúng, nếu như phát hiện ra, thì trừ khi không sợ nhà họ Kỷ bắt người, ắt hẳn anh ấy phải đến bệnh viện ngay rồi.
Xem ra anh ấy vẫn rất tôn trọng quyền riêng tư của cô, ít ra đám người đồ đen đó chỉ xuất hiện khi cô ra ngoài, còn ở những nơi an toàn như bệnh viện hiện tại, bọn họ sẽ giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Kỷ Thần Hi không nhịn được mà cười đầy hạnh phúc trong vô thức, đến nổi Kỷ Dược Phàm cảm thấy vô cùng chướng mắt hỏi:“Chị nghĩ cái gì mà cười như đứa ngốc vậy?”
Lần này có kinh nghiệm hơn, vừa nói xong, để tránh gậy và những cái cú đầu, cậu ta bước sang phía còn lại của giường bệnh, cách xa ông nội và cha mình đúng mười bước chân.
…----------------…