Chương 4: Phụ huynh
Khi mọi người vẫn còn đang xôn xào bàn tán, thì từ góc lớp cô gái tóc bạch kim lẳng lặng cầm lấy túi của mình, chuẩn bị rời đi. Bản thân cô cũng chẳng muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi muốn rời khỏi, Tống Ngọc Linh cho rằng là cô chột dạ, khoanh hai tay lại hất cằm về phía của cô gái tóc bạch kim.
"Muốn chạy sao? Đúng là không có gia giáo, à mà đúng rồi cô chính là có cha sinh nhưng không có mẹ dưỡng, thì làm sao có gia giáo được. Làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy nhưng không biết xin lỗi à?"
Bước chân của Mộ Nhược Vi thoáng dừng lại, ánh mắt nhẫn nại của cô cũng thoáng thay đổi. Cô có thể bỏ qua việc bọn họ nói cô, vì cô biết sau một khoảng thời gian nữa, cô sẽ chứng mình cho họ biết thế nào gọi là thực lực.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nên động vào mẹ cô, đó là giới hạn cuối cùng của cô.
"Nói tôi gian lận? Chứng cứ đâu?"
Mộ Nhược Vi không muốn bỏ qua nữa, lần này cô sẽ cho học biết, định nghĩa đúng đắn về hai chữ "thiên tài".
"Chứng cứ? Cần thiết sao? Ở đây ai mà không biết là do cô gian lận?"
Tống Ngọc Linh nói với giọng điệu đầy chắc nịch, nhưng đổi lại là tiếng cười khẽ của Mộ Nhược Vi.
"Ai cũng biết? Vậy thì chắc chắn là do tôi gian lận sao?"
"Đúng vậy, cô không chỉ gian lận mà còn xúc phạm chị Tiểu Vũ, chỉ cần cô chịu quỳ xuống xin lỗi và cút khỏi Trường Số 1, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"
Nghe Tống Ngọc Linh nói, Mộ Nguyệt Vũ cũng tỏ vẻ yếu đuối phối hợp, khó xử khuyên nhủ.
"Tiểu Vi, chị xin lỗi..., lần này thật sự là do em sai, chị không thể giúp em được."
Mộ Nhược Vi nhìn hai người tung hứng hất nước bẩn lên người cô thì cười lạnh.
"Thầy Châu, trong khoảng một tiếng nữa, nhờ thầy chuẩn bị cho em một bộ đề thi khác, em sẽ giải đề trước toàn trường."
"Còn nữa, tốt nhất thầy đừng nhúng tay vào việc ra đề, hãy để cho những người còn lại trong khoa ra đề. Em mong thầy hiệu trưởng đáng kính của chúng ta cũng sẽ tham gia giám sát trong quá trình ra đề."
"Một tiếng sau cứ chuẩn bị cho em một chiếc bàn ở giữa hội trường, nơi mà tất cả mọi người có thể quan sát rõ nhất!"
Châu Thừa Nhậm rất bất ngờ trước thái độ của cô, nhưng nếu cô đã muốn ông sẽ giúp cô lần cuối cùng này, dù sao cô cũng chẳng thể ở lại Trường Số 1 được nữa, biết đâu lần này sẽ có kỳ tích.
Nói xong với Châu Thừa Nhậm, cô khẽ nghiêng người qua nói tiếp với hai cha con nhà họ Tống.
"Đúng thật là em không cha không mẹ và một người ông đang bệnh nặng trên giường, vừa hay em vẫn còn một người anh trai, không biết thầy hiệu trưởng có muốn gặp không?"
Tống La hơi bất ngờ, cô dám công khai giải đề trước mặt toàn trường, đã thế còn muốn để ông gặp phụ huynh? Còn nữa cô còn một người anh trai là sao, chẳng phải Mộ Nguyệt Vũ là chị gái duy nhất của cô à?
Điều này cũng là điều khiến cho Mộ Nguyệt Vũ thắc mắc, cô ta cũng không hề biết gì về sự tồn tại của người anh trai này. Cô ta tỏ vẻ ân cần để thăm dò từ phía của Mộ Nhược Vi.
"Tiểu Vi, em nói anh trai, là anh trai nào cơ chứ? Chúng ta chỉ có hai chị em thôi cơ mà. Đừng nói là giống như lời họ nói, em được người khác bao nuôi nha?"
Cơ hội tốt thế này, cô ta cũng không ngại gán thêm một tội lên người Mộ Nhược Vi, dù sao khả năng cô được bao nuôi là rất lớn, nếu không cô ta sẽ không trở nên hóng hách như vậy.
"Tôi không cần biết đó là vị kim chủ nào của em, chỉ cần là người giám hộ hiện tại của em thì cứ bảo đến đây, làm thủ tục thôi học cho em!"
Sau những lời Mộ Nguyệt Vũ nói, thì Tống La cũng đoán chắc anh trai đó là vị kim chủ bao nuôi Mộ Nhược Vi, cho dù vậy thực lực nhà họ Mộ không nhỏ, ông không thể đắc tội Mộ Nguyệt Vũ được và đương nhiên ông sẽ đứng về phía cô ta.
Sau khi được nhờ, Châu Thừa Nhậm đã rời đi để bắt đầu chuẩn bị đề thi cho cô. Cô cũng khá cảm động trước người thầy luôn tin tưởng bảo vệ mình như thầy Châu, đúng là trường học này cái gì cũng nát, chỉ duy nhất một người thầy chủ nhiệm này thật tốt.
"Anh trai tôi là ai... hình như chẳng liên quan gì đến cô thì phải? Tôi cũng đã nói, cô chẳng có tư cách để làm chị tôi, còn về lí do chắc bản thân cô tự rõ!"
Nghe những lời này, Mộ Nguyệt Vũ không khỏi xiết chặt lòng bàn tay mình. Đã thế Mộ Nhược Vi còn nói tiếp.
"Còn về chuyện thôi học, hừm... nếu em đã chấp nhận thi lại, không biết thầy Tống và bạn học Tống có muốn đánh cược với em không?"
Tống Ngọc Linh:"Đánh cược gì cơ chứ?"
Mộ Nhược Vi:"Chỉ cần lần thi lại này tôi được điểm tuyệt đối, người rời khỏi trường... là cô!"
Tống Ngọc Linh khoanh tay lại khinh bỉ nhìn cô:"Cược thì cược, tôi không tin lần này cô vẫn có thể gian lận được!"
Mộ Nhược Vi khẽ mỉm cười, lần này cô tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ đã bắt nạt mình.
"Được, không chỉ bộ đề thi tôi nhờ thầy Châu chuẩn bị, chỉ cần là đề thi cứ đưa đến đây hết, nội trong hôm nay tôi sẽ giải tất cả, chỉ cần một đề không đạt điểm tuyệt đối, xem như cô thắng!''
...----------------...
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi muốn rời khỏi, Tống Ngọc Linh cho rằng là cô chột dạ, khoanh hai tay lại hất cằm về phía của cô gái tóc bạch kim.
"Muốn chạy sao? Đúng là không có gia giáo, à mà đúng rồi cô chính là có cha sinh nhưng không có mẹ dưỡng, thì làm sao có gia giáo được. Làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy nhưng không biết xin lỗi à?"
Bước chân của Mộ Nhược Vi thoáng dừng lại, ánh mắt nhẫn nại của cô cũng thoáng thay đổi. Cô có thể bỏ qua việc bọn họ nói cô, vì cô biết sau một khoảng thời gian nữa, cô sẽ chứng mình cho họ biết thế nào gọi là thực lực.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nên động vào mẹ cô, đó là giới hạn cuối cùng của cô.
"Nói tôi gian lận? Chứng cứ đâu?"
Mộ Nhược Vi không muốn bỏ qua nữa, lần này cô sẽ cho học biết, định nghĩa đúng đắn về hai chữ "thiên tài".
"Chứng cứ? Cần thiết sao? Ở đây ai mà không biết là do cô gian lận?"
Tống Ngọc Linh nói với giọng điệu đầy chắc nịch, nhưng đổi lại là tiếng cười khẽ của Mộ Nhược Vi.
"Ai cũng biết? Vậy thì chắc chắn là do tôi gian lận sao?"
"Đúng vậy, cô không chỉ gian lận mà còn xúc phạm chị Tiểu Vũ, chỉ cần cô chịu quỳ xuống xin lỗi và cút khỏi Trường Số 1, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"
Nghe Tống Ngọc Linh nói, Mộ Nguyệt Vũ cũng tỏ vẻ yếu đuối phối hợp, khó xử khuyên nhủ.
"Tiểu Vi, chị xin lỗi..., lần này thật sự là do em sai, chị không thể giúp em được."
Mộ Nhược Vi nhìn hai người tung hứng hất nước bẩn lên người cô thì cười lạnh.
"Thầy Châu, trong khoảng một tiếng nữa, nhờ thầy chuẩn bị cho em một bộ đề thi khác, em sẽ giải đề trước toàn trường."
"Còn nữa, tốt nhất thầy đừng nhúng tay vào việc ra đề, hãy để cho những người còn lại trong khoa ra đề. Em mong thầy hiệu trưởng đáng kính của chúng ta cũng sẽ tham gia giám sát trong quá trình ra đề."
"Một tiếng sau cứ chuẩn bị cho em một chiếc bàn ở giữa hội trường, nơi mà tất cả mọi người có thể quan sát rõ nhất!"
Châu Thừa Nhậm rất bất ngờ trước thái độ của cô, nhưng nếu cô đã muốn ông sẽ giúp cô lần cuối cùng này, dù sao cô cũng chẳng thể ở lại Trường Số 1 được nữa, biết đâu lần này sẽ có kỳ tích.
Nói xong với Châu Thừa Nhậm, cô khẽ nghiêng người qua nói tiếp với hai cha con nhà họ Tống.
"Đúng thật là em không cha không mẹ và một người ông đang bệnh nặng trên giường, vừa hay em vẫn còn một người anh trai, không biết thầy hiệu trưởng có muốn gặp không?"
Tống La hơi bất ngờ, cô dám công khai giải đề trước mặt toàn trường, đã thế còn muốn để ông gặp phụ huynh? Còn nữa cô còn một người anh trai là sao, chẳng phải Mộ Nguyệt Vũ là chị gái duy nhất của cô à?
Điều này cũng là điều khiến cho Mộ Nguyệt Vũ thắc mắc, cô ta cũng không hề biết gì về sự tồn tại của người anh trai này. Cô ta tỏ vẻ ân cần để thăm dò từ phía của Mộ Nhược Vi.
"Tiểu Vi, em nói anh trai, là anh trai nào cơ chứ? Chúng ta chỉ có hai chị em thôi cơ mà. Đừng nói là giống như lời họ nói, em được người khác bao nuôi nha?"
Cơ hội tốt thế này, cô ta cũng không ngại gán thêm một tội lên người Mộ Nhược Vi, dù sao khả năng cô được bao nuôi là rất lớn, nếu không cô ta sẽ không trở nên hóng hách như vậy.
"Tôi không cần biết đó là vị kim chủ nào của em, chỉ cần là người giám hộ hiện tại của em thì cứ bảo đến đây, làm thủ tục thôi học cho em!"
Sau những lời Mộ Nguyệt Vũ nói, thì Tống La cũng đoán chắc anh trai đó là vị kim chủ bao nuôi Mộ Nhược Vi, cho dù vậy thực lực nhà họ Mộ không nhỏ, ông không thể đắc tội Mộ Nguyệt Vũ được và đương nhiên ông sẽ đứng về phía cô ta.
Sau khi được nhờ, Châu Thừa Nhậm đã rời đi để bắt đầu chuẩn bị đề thi cho cô. Cô cũng khá cảm động trước người thầy luôn tin tưởng bảo vệ mình như thầy Châu, đúng là trường học này cái gì cũng nát, chỉ duy nhất một người thầy chủ nhiệm này thật tốt.
"Anh trai tôi là ai... hình như chẳng liên quan gì đến cô thì phải? Tôi cũng đã nói, cô chẳng có tư cách để làm chị tôi, còn về lí do chắc bản thân cô tự rõ!"
Nghe những lời này, Mộ Nguyệt Vũ không khỏi xiết chặt lòng bàn tay mình. Đã thế Mộ Nhược Vi còn nói tiếp.
"Còn về chuyện thôi học, hừm... nếu em đã chấp nhận thi lại, không biết thầy Tống và bạn học Tống có muốn đánh cược với em không?"
Tống Ngọc Linh:"Đánh cược gì cơ chứ?"
Mộ Nhược Vi:"Chỉ cần lần thi lại này tôi được điểm tuyệt đối, người rời khỏi trường... là cô!"
Tống Ngọc Linh khoanh tay lại khinh bỉ nhìn cô:"Cược thì cược, tôi không tin lần này cô vẫn có thể gian lận được!"
Mộ Nhược Vi khẽ mỉm cười, lần này cô tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ đã bắt nạt mình.
"Được, không chỉ bộ đề thi tôi nhờ thầy Châu chuẩn bị, chỉ cần là đề thi cứ đưa đến đây hết, nội trong hôm nay tôi sẽ giải tất cả, chỉ cần một đề không đạt điểm tuyệt đối, xem như cô thắng!''
...----------------...