Chương 9: Ứng cử viên cho vị trí thủ khoa
Đồng hồ điểm đúng 13h, đề thi được phát ra dưới sự chứng kiến của rất đông học sinh cùng giáo viên của trường.
Lúc này cả hội trường bỗng rơi vào im lặng, ngay cả đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động rõ ràng. Bởi vì bọn họ dường như trong thấy một cảnh tượng rất kinh khủng
Cô gái ngồi giữa hội trường bắt đầu giải đề, tốc độ giải đề nhanh đến mức dường như cô chẳng cần đọc hết câu hỏi.
Ngoại trừ môn văn, thì còn lại đa số là trắc nghiệm. Thế nên với tốc độ kinh người đó, chưa đầy ba mươi phút, ba đề gồm toán, tiếng anh và khoa học tự nhiên đã lần lượt giải xong.
Trước khi làm bài văn, cô ngẩng đầu lên nhìn những chiếc cằm như sắp chạm đất kia của các giáo viên, mà không khỏi nhắc nhở.
"Nếu mọi người rảnh đến vậy, trong khi em vừa làm đề, tại sao không chấm luôn đi, đỡ lãng phí thời gian!"
Toàn bộ giáo viên có mặt:"..."
Đương nhiên là họ muốn để cô vừa làm bài vừa chấm điểm rồi. Nhưng bọn họ còn chưa nhìn kịp bài giải của cô thì cô đã giải xong một đề. Bọn họ còn chưa hoàn hồn lại thì cô đã trách cứ bọn họ rồi.
Cho dù cô muốn làm đại, chỉ cần đánh lụi mà không đọc tới đề đi nữa, nhưng làm nhanh như vậy, đợi đến khi có kết quả thì người mất mặt chẳng phải chính là cô ư?
Châu Thừa Nhậm đành bất lực lắc đầu, vốn dĩ ông còn mong đợi chút gì đó về thứ gọi là kỳ tích kia, nhưng xem ra ông đã quá ảo tưởng rồi. Ông cầm lấy sắp đề đã giải xong lần lượt phân chia ra theo các tổ để tiến hành chấm điểm.
Đề thi lần này thật sự có chút khó, vì nó là hỗn hợp những câu hỏi của những đề thi lớn, cùng với những câu hỏi do chính giáo viên mới đặt ra, hoàn toàn chưa có ở bất cứ đâu, nên việc biết trước đề thi là một chuyện viễn vong.
Thầy cô của các tổ chuyên môn nhận lấy đề thi đã giải xong bắt đầu chấm điểm, trong lúc đó thì Mộ Nhược Vi bắt đầu làm bài thi môn văn.
Tuy đây thật sự không phải thế mạnh của cô, nhưng với những hiểu biết của cô về nhiều lĩnh vực, cô đủ tự tin để đạt điểm tuyệt đối môn học này. Tuy nhiên, bàn tay đang viết của cô bỗng khựng lại.
Cô hơi bất ngờ với những thứ mình đang viết ra. Vì sao cơ chứ? Rõ ràng cô đã bị mất trí nhớ, hầu như toàn bộ những gì đã xảy ra trước khi bị tai nạn. Nhưng vì sao, vì sao cô có khả năng nhớ được những thứ trù tượng này?
Chưa kể đến những môn học tự nhiên, bởi vì hầu như chỉ cần lướt nhìn ngang một cái, cô đã có đáp án trong đầu mình. Cô còn từng nghĩ là do trước đây cô không thích học, nên luôn cố ý làm sai để đứng cuối.
Chỉ đành tạm gác những suy nghĩ đó lại, rồi tiếp tục viết. Cô không muốn thua, ít ra lần này sẽ không được phép thua. Cô phải bắt những kẻ coi thường cô và kẻ đã xúc phạm người mẹ bất hạnh kia của cô, phải trả một cái giá đắc.
"Lão...lão Châu, ông mau qua đây xem!"
Bỗng một tiết thét lớn của một giáo viên môn toán vang lên, cô ta run rẫy chỉ tay vào bài thi đang chấm.
Châu Thừa Nhậm vội bước sang bên đó, nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy ma của những giáo viên toán, ông ta hơi lo lắng, chẳng lẻ mới đó đã chấm xong rồi sao.
"Sao vậy?"
Vị giáo viên toán kia ngước đầu lên nhìn ông một cái, gương mặt kinh hãi.
"Lớp A các ông có thừa học sinh quá không, nếu có thể... có thể cho con bé ấy qua lớp của tôi.''
Cô ta vừa phấn khích vừa lên tiếng, thì bỗng có một giáo viên toán khác tức giận cắt ngang.
"Tại sao phải qua lớp cô, có qua cũng phải qua lớp tôi, dù sao so về chuyên ngành tôi mới là trùm của môn toán trong trường này!''
Một vài giáo viên toán khác nhìn hai người ngày mà bất ngờ, đúng là không biết liêm sĩ mà, chưa gì đã muốn giành học trò của họ rồi.
Nhìn thấy các giáo viên toán cãi nhau, Châu Thừa Nhậm mặt đầy khó hiểu.
"Ý mấy thầy cô là sao?"
"Còn sao nữa, Mộ Nhược Vi đó chính là báu vật quốc gia đó. Hai câu hỏi Olympic ở cuối, là hai câu mà năm trước không một ai giải ra được. Vậy mà còn bé đó không chỉ giải ra, còn giải chi tiết hơn cả đáp án chi tiết nữa. Đã thế thời gian con bé giải đề, ai mà không nhìn thấy chứ."
"Đúng vậy, đúng vậy. Một thiên tài toán học như vậy, đương nhiên phải để tiến sĩ môn toán như tôi chỉ dạy, tương lai con bé nhất định sẽ đậu vào Đại Học A!"
Các giáo viên toán nói với giọng điệu vô cùng phấn khích, tuy nhiên lúc này đề tự nhiên và tiếng anh đã được chấm xong. Giáo viên của hai bộ môn đó nhìn đề thi trên tay mà không thể không tham gia vào cuộc tranh giành học sinh.
"Mấy người nói chuyện có đạo lý chút được không hả? Rõ ràng con bé nên qua khoa ngoại ngữ chúng tôi!"
"Ha ha, nè lão Yến, ông mới là người nên nói lý đấy! Vì sao không qua bên khoa tự nhiên chúng tôi mà phải qua bên ngoại ngữ mấy ông chứ?"
Nhìn thấy các giáo viên môn khác bắt đầu tranh giành học sinh, thì các giáo viên môn văn không khỏi bồn chồn. Rõ ràng cô làm đề văn lâu hơn những môn khác, đã thế còn có mấy lần mất tập trung, nhiều lần nhìn lên khán đài mà mỉm cười.
Với lại họ sao có thể không sốt ruột được, cứ nhìn cách tranh giành của mấy lão cáo già khoa khác thì cũng đủ hiểu, Mộ Nhược Vi kia chắc chắn là được điểm tuyệt đối thật rồi, còn chưa nhắc đến độ khó lần này. Nếu đủ khả năng làm full điểm, chẳng khác nào là ứng cử viên cho vị trí thủ khoa năm nay và người người hướng dẫn cho cô cũng sẽ thơm lây.
Ấy thế mà cô vẫn chưa làm bài xong, thì làm sao họ có thể đi tranh giành với đám cáo già kia được, đúng là khiến người ta khóc không ra nước mắt mà!
...----------------...
Lúc này cả hội trường bỗng rơi vào im lặng, ngay cả đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động rõ ràng. Bởi vì bọn họ dường như trong thấy một cảnh tượng rất kinh khủng
Cô gái ngồi giữa hội trường bắt đầu giải đề, tốc độ giải đề nhanh đến mức dường như cô chẳng cần đọc hết câu hỏi.
Ngoại trừ môn văn, thì còn lại đa số là trắc nghiệm. Thế nên với tốc độ kinh người đó, chưa đầy ba mươi phút, ba đề gồm toán, tiếng anh và khoa học tự nhiên đã lần lượt giải xong.
Trước khi làm bài văn, cô ngẩng đầu lên nhìn những chiếc cằm như sắp chạm đất kia của các giáo viên, mà không khỏi nhắc nhở.
"Nếu mọi người rảnh đến vậy, trong khi em vừa làm đề, tại sao không chấm luôn đi, đỡ lãng phí thời gian!"
Toàn bộ giáo viên có mặt:"..."
Đương nhiên là họ muốn để cô vừa làm bài vừa chấm điểm rồi. Nhưng bọn họ còn chưa nhìn kịp bài giải của cô thì cô đã giải xong một đề. Bọn họ còn chưa hoàn hồn lại thì cô đã trách cứ bọn họ rồi.
Cho dù cô muốn làm đại, chỉ cần đánh lụi mà không đọc tới đề đi nữa, nhưng làm nhanh như vậy, đợi đến khi có kết quả thì người mất mặt chẳng phải chính là cô ư?
Châu Thừa Nhậm đành bất lực lắc đầu, vốn dĩ ông còn mong đợi chút gì đó về thứ gọi là kỳ tích kia, nhưng xem ra ông đã quá ảo tưởng rồi. Ông cầm lấy sắp đề đã giải xong lần lượt phân chia ra theo các tổ để tiến hành chấm điểm.
Đề thi lần này thật sự có chút khó, vì nó là hỗn hợp những câu hỏi của những đề thi lớn, cùng với những câu hỏi do chính giáo viên mới đặt ra, hoàn toàn chưa có ở bất cứ đâu, nên việc biết trước đề thi là một chuyện viễn vong.
Thầy cô của các tổ chuyên môn nhận lấy đề thi đã giải xong bắt đầu chấm điểm, trong lúc đó thì Mộ Nhược Vi bắt đầu làm bài thi môn văn.
Tuy đây thật sự không phải thế mạnh của cô, nhưng với những hiểu biết của cô về nhiều lĩnh vực, cô đủ tự tin để đạt điểm tuyệt đối môn học này. Tuy nhiên, bàn tay đang viết của cô bỗng khựng lại.
Cô hơi bất ngờ với những thứ mình đang viết ra. Vì sao cơ chứ? Rõ ràng cô đã bị mất trí nhớ, hầu như toàn bộ những gì đã xảy ra trước khi bị tai nạn. Nhưng vì sao, vì sao cô có khả năng nhớ được những thứ trù tượng này?
Chưa kể đến những môn học tự nhiên, bởi vì hầu như chỉ cần lướt nhìn ngang một cái, cô đã có đáp án trong đầu mình. Cô còn từng nghĩ là do trước đây cô không thích học, nên luôn cố ý làm sai để đứng cuối.
Chỉ đành tạm gác những suy nghĩ đó lại, rồi tiếp tục viết. Cô không muốn thua, ít ra lần này sẽ không được phép thua. Cô phải bắt những kẻ coi thường cô và kẻ đã xúc phạm người mẹ bất hạnh kia của cô, phải trả một cái giá đắc.
"Lão...lão Châu, ông mau qua đây xem!"
Bỗng một tiết thét lớn của một giáo viên môn toán vang lên, cô ta run rẫy chỉ tay vào bài thi đang chấm.
Châu Thừa Nhậm vội bước sang bên đó, nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy ma của những giáo viên toán, ông ta hơi lo lắng, chẳng lẻ mới đó đã chấm xong rồi sao.
"Sao vậy?"
Vị giáo viên toán kia ngước đầu lên nhìn ông một cái, gương mặt kinh hãi.
"Lớp A các ông có thừa học sinh quá không, nếu có thể... có thể cho con bé ấy qua lớp của tôi.''
Cô ta vừa phấn khích vừa lên tiếng, thì bỗng có một giáo viên toán khác tức giận cắt ngang.
"Tại sao phải qua lớp cô, có qua cũng phải qua lớp tôi, dù sao so về chuyên ngành tôi mới là trùm của môn toán trong trường này!''
Một vài giáo viên toán khác nhìn hai người ngày mà bất ngờ, đúng là không biết liêm sĩ mà, chưa gì đã muốn giành học trò của họ rồi.
Nhìn thấy các giáo viên toán cãi nhau, Châu Thừa Nhậm mặt đầy khó hiểu.
"Ý mấy thầy cô là sao?"
"Còn sao nữa, Mộ Nhược Vi đó chính là báu vật quốc gia đó. Hai câu hỏi Olympic ở cuối, là hai câu mà năm trước không một ai giải ra được. Vậy mà còn bé đó không chỉ giải ra, còn giải chi tiết hơn cả đáp án chi tiết nữa. Đã thế thời gian con bé giải đề, ai mà không nhìn thấy chứ."
"Đúng vậy, đúng vậy. Một thiên tài toán học như vậy, đương nhiên phải để tiến sĩ môn toán như tôi chỉ dạy, tương lai con bé nhất định sẽ đậu vào Đại Học A!"
Các giáo viên toán nói với giọng điệu vô cùng phấn khích, tuy nhiên lúc này đề tự nhiên và tiếng anh đã được chấm xong. Giáo viên của hai bộ môn đó nhìn đề thi trên tay mà không thể không tham gia vào cuộc tranh giành học sinh.
"Mấy người nói chuyện có đạo lý chút được không hả? Rõ ràng con bé nên qua khoa ngoại ngữ chúng tôi!"
"Ha ha, nè lão Yến, ông mới là người nên nói lý đấy! Vì sao không qua bên khoa tự nhiên chúng tôi mà phải qua bên ngoại ngữ mấy ông chứ?"
Nhìn thấy các giáo viên môn khác bắt đầu tranh giành học sinh, thì các giáo viên môn văn không khỏi bồn chồn. Rõ ràng cô làm đề văn lâu hơn những môn khác, đã thế còn có mấy lần mất tập trung, nhiều lần nhìn lên khán đài mà mỉm cười.
Với lại họ sao có thể không sốt ruột được, cứ nhìn cách tranh giành của mấy lão cáo già khoa khác thì cũng đủ hiểu, Mộ Nhược Vi kia chắc chắn là được điểm tuyệt đối thật rồi, còn chưa nhắc đến độ khó lần này. Nếu đủ khả năng làm full điểm, chẳng khác nào là ứng cử viên cho vị trí thủ khoa năm nay và người người hướng dẫn cho cô cũng sẽ thơm lây.
Ấy thế mà cô vẫn chưa làm bài xong, thì làm sao họ có thể đi tranh giành với đám cáo già kia được, đúng là khiến người ta khóc không ra nước mắt mà!
...----------------...