Chương 164: C164: Các Người Không Chơi Sao
Trương Yến và Trương Hạo cũng vội lại khuyên ngăn, đại ý là có gì vẫn còn bọn họ nữa, mười triệu tệ này bọn họ cũng có thể bỏ ra cùng được. Hơn nữa, mọi người cứ ồ ạt xông lên ngăn cách cô và Trương Trần nên cô có nói gì thì anh cũng không nghe thấy.Tất nhiên là Trương Trần thấy không sao, anh ném bản hợp đồng của luật sư sang một bên. Anh vẫn chưa thua cơ mà, dựa vào đâu mà phải in dấu tay chứ?Hàn Đông Vũ cười không thèm để ý, hô mọi người đi về phía trước.Những con ngựa phía trước đều có in chữ số, mỗi người đều vội hô lên số ngựa mình ưng ý, sau đó ném thẻ ngân hàng của mình lên bàn.“Tôi chọn con số một”, Hàn Đông Vũ chỉ tay về phía con ngựa lớn toàn thân màu trằng tuyết, nói với vẻ tự tin.“Ha ha, ngựa tốt của ta, không được thua đấy nhé”, Hàn Đông Vũ cười ha ha, sau đó lau cổ ngựa một cái, lúc này mọi người đều trợn tròn mắt lên.Mồ hôi ngựa có màu đỏ của máu, trông vô cùng hút mắt trong lòng bàn tay của Hàn Đông Vũ.Những người ở đây đều là dân chơi, làm sao họ không biết đây chính là loại Hãn huyết bảo mã chứ. Lần này bọn họ không có tâm trạng đi theo dõi Trương Trần mà toàn lo lắng cho bản thân mình.Trò chơi này chỉ có người thắng cuộc duy nhất thôi, nói như vậy thì ngoài người đứng thứ nhất, tất cả đều thua hết.Trương Trần nhìn mà thấy rất hứng thú, lúc này chỉ tay về phía con ngựa nhỏ chỉ biết ăn cỏ ở đằng kia, nói đầy tự tin: “Tôi chọn nó”.“Cái gì cơ?”, Phương Thủy Y vốn đã rất lo lắng, khi thấy Trương Trần chỉ vào con ngựa đó thì cô càng không yên tâm. Kể cả cô không hiểu gì về ngựa nhưng cũng có thể nhìn ra con ngựa đó không tốt, chỉ dám đi lại ở bên rìa đó, chứ đâu có thực lực để đọ tốc độ với những con ngựa lớn kia?Những người khác khi nhìn thấy con ngựa mà Trương Trần chọn thì cũng ngây người ra, lập tức cười ồ lên.Hàn Đông Vũ cũng không kìm nổi, đây là sân chơi của gã nên gã hiểu nhất, con ngựa đó chỉ là cho đến đây cho đủ số lượng thôi.“Anh Trương! Đây là lần đầu anh đến đây, đừng để người khác nói là tôi bắt nạt anh nhé, anh chọn lại một con đi”.“Không, tôi chọn nó”, Trương Trần nói một cách chắc chắn.Hàn Đông Vũ cũng không nói gì nhiều, Trương Trần tự tìm cái chết và gã cũng mong như thế. Ban nãy gã có lòng nhắc nhở một câu, sợ đến lúc. Trương Trần và Phương Thủy Y không thừa nhận thì chất.“Trương Trần! Nếu anh nghe lời thì bây giờ quay. về với tôi”, Phương Thủy Y hít một hơi sâu, đôi mắt †o tròn nhìn Trương Trần nói rất nghiêm túc. Những thứ đồ chơi của đám con nhà giàu thì họ không chơi nổi. Hơn nữa sau khi Trương Trần chọn phải con ngựa ốm đó thì càng không thể chơi được.“Vợ à, giờ vẫn còn đường lui sao, đao đã kề trên cổ rồi, em cứ xem là được rồi”.“Xem cái gì, xem anh thua thế nào hả? Nếu anh thua thì khoản nợ này chúng ta trả kiểu gì, sao anh không biết phấn đấu gì thế?”, Phương Thủy Y tức giận hỏi.Trương Trần cũng có chút bất lực, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ là đám người này gây sự thì anh muốn nhân cơ hội này cho chúng một bài học nhưng Phương Thủy Y lại quan tâm quá hóa loạn.“Ai ya”, Trương Trần võ hai tay vào nhau rồi nói nhỏ bên tai Phương Thủy Y: “Em yên tâm, anh khám bệnh cho mọi người thời gian dài như vậy nên cũng có chút tiền phòng thân, đủ để chơi trận này”.“Tiền phòng thân?”, Phương Thủy Y ánh mắt sáng ngời nhưng rồi lại ảm đạm. Tiền đó thì cũng không có tác dụng gì, lát nữa thì cũng thua hết thôi.Hơn nữa, tên khốn này lúc này mới nói mình có tiền phòng thân, lại còn là khoản lớn hơn chục triệu tệ nữa, đúng là đáng ghét.Phương Thủy Y nắm chặt nắm đấm, mặc dù trong lòng cô không lo nhưng........Tên Trương Trần này to gan thật, có chút tiền mà dám chơi thế, làm sao mà đám người kia tha cho được, sớm muốn cũng hết sạch.Anh em Trương Yến nhìn Phương Thủy Y mà nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc này giọng nói của Trương Trần lại vang lên: “Trương Hạo, Trương Yến, các người cũng cược đi”. “Không, không, không cần đâu”, thấy Trương Trần mời nhiệt tình, anh em Trương Hạo vội khoát tay từ chối. Đùa gì vậy, bọn họ đâu có phải con cháu gia tộc giàu có như Trương Thiên Lỗi, nếu như chơi như này thì chẳng phải họ sẽ trở nên nghèo rớt sao? “Ý gì vậy? Các người không chơi sao?”, Trương Trần trợn to mắt, sau đó ném tấm biển của con ngựa mình chọn sang một bên, nói với vẻ không vui: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không chơi nữa.... “Trò gì vậy?”, Hàn Đông Vũ cũng đứng lên nhìn về phía anh em Trương Hạo, quát lên: “Các người không chơi ư? Không nể mặt người khác vậy sao?” “....”, anh em Trương Hạo lúc này thầm mắng Trương Trần một trăm lần. Cái tên khốn kiếp này, tại sao phải kéo cả bọn họ vào nữa. Nếu như bọn họ không đồng ý thì Hàn Đông Vũ sẽ không tha cho bọn họ. Như này phải làm thế nào mới được đây?