Chương : 15
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
xpo1344330462
Mộ Lê Thần nhìn hòn đá mà bất giác tay phải hạ xuống, hắn kinh sợ phát hiện, hắc khí trên hòn đá kia nháy mắt đã bốc hơi, biến mất không thấy.
Hắn giật giật tay phải, sau đó ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía con suối. Đem tay trái đưa vào.
Lần này, vô luận đau đớn cỡ nào hắn đều cắn răng chịu đựng, không giống như tay phải vừa chạm vào mặt nước của con suối đã vội rút ra, tay trái là trực tiếp nhúng xuống sâu, cảm giác đau đớn ngày càng tăng.
Lúc Mộ Lê Thần sắp không chịu được định thu tay về, hắn đột nhiên đụng phải thứ gì lạnh lạnh, tròn tròn giống như một hạt châu.
Theo bản năng, Mộ Lê Thần liền đem hạt châu kia ra.
Nó giống như một viên ngọc lớn màu trắng sữa, các loại thuần túy bạch sắc thường sẽ khiến hắn khó chịu, bởi vì chung quy, tang thi là những cơ thể dơ bẩn. Nhưng mà hạt châu này lại khiến hắn cảm giác rất thoải mái.
Lúc này, Mộ Lê Thần phát hiện hạt châu bị cầm ra khỏi nước suối không còn lạnh nữa.
Nhìn qua dòng nước vẫn như ban đầu, thế nhưng hắn có cảm giác nước không còn ‘sạch sẽ’ nữa.
Mộ Lê Thần đem hạt châu màu trắng sữa nhìn cẩn thận, trừ bỏ cảm giác thoải mái bên ngoài cũng không cảm nhận được nguồn năng lượng dao động nào. Nếu không phải hắn vô tình phát hiện sự việc kỳ lạ, chỉ sợ sẽ nghĩ nó là một hạt châu bình thường.
Chẳng lẽ hạt châu này thả vào trong nứơc mới có tác dụng?
Mộ Lê Thần đem hạt châu ngâm vào trong nước, lại phát hiện cảm giác đau đớn lúc nãy không có, nước suối cũng không có biến hóa gì.
Mộ Lê Thần cau mày nhìn dòng nước, đang muốn đem hạt châu thả lại thử một lần nữa, liền nghe thấy âm thanh cánh cửa của gian nhà tre mở ra, hắn liền nhanh chóng đem khỏa châu cất vào túi.
An Dương đi tới, gặp Mộ Lê Thần ngồi xổm trên mặt đất, cười hỏi: “A Thần, cậu đang làm gì vậy?”
Mộ Lê Thần chậm rãi đứng lên, đối với câu hỏi của An Dương, không biết tại sao hắn liền đem sự tình vừa rồi che giấu: “Không có gì, tôi chỉ là thấy nước suối rất sạch nên uống vài ngụm.”
An Dương cũng thấy tay áo bị Mộ Lê Thần làm ướt, không nghi ngờ gì, chỉ cười, nói: “Tôi đã dọn gian nhà kia lại sạch sẽ, đi xem đi!”
Mộ Lê Thần nhớ tới kiếp trước An Dương vì hắn mà trả giá, đối với hành động phòng bị An Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng áy náy cũng không thể tiêu trừ hết phòng bị của chính mình đối với An Dương.
Được trọng sinh, cái Mộ Lê Thần học được chính là, đối với bất kỳ kẻ nào cũng phải cảnh giác.
An Dương bây giờ không phải là An Dương kiếp trước, Mộ Lê Thần tuy rằng xem hắn như người một nhà, nhưng vẫn như trước mang bản năng phòng bị hắn.
Mộ Lê Thần trong lòng áy náy, cho nên hắn không tự chủ được liền đáp ứng.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Gian nhà tre này rất bình thường, bên trong trừ một cái giường làm bằng tre cũng không có thêm gì khác.
Lúc An Dương vào quét dọn, bên trong mạng nhện hay tro bụi đều không có.
Vốn tưởng bên trong gian nhà sẽ có thứ tốt gì đó, Mộ Lê Thần có chút thất vọng, hắn không bỏ cuộc hỏi: “A Dương, bên trong này không có cái gì đặc biệt sao?”
An Dương lắc đầu.
Mộ Lê Thần nhìn chằm chằm An Dương, thấy hắn thật sự không nói dối mình, hứng thú đối với không gian liền giảm xuống.
“Chúng ta ra ngoài đi, vạn nhất bị bọn họ phát hiện thì không tốt.”
Hắn muốn ra ngoài nghiên cứu một chút xem hạt châu kia như thế nào.
An Dương biết ‘bọn họ’ trong miệng Mộ Lê Thần là chỉ đám người Mộ gia, tuy rằng có chút tò mò tại sao Mộ Lê Thần đột nhiên đối với bọn họ lạnh nhạt như vậy, nhưng trong lòng hắn không hẳn là không vui sướng.
Dù sao người Mộ gia ngoại trừ Mộ Lê Thần và Mộ gia gia hắn cũng không để ý đến những ngừơi khác.
Lúc hắn còn nhỏ, An Như và Mộ Dung đại khái cho rằng hắn cái gì cũng không hiểu, đối với sản nghiệp cha mẹ để lại cho hắn như hổ rình mồi, dùng các loại thủ đoạn lừa hắn chuyển nhượng cổ phần.
Nếu không phải Mộ gia gia phát hiện, hung hăng cảnh báo bọn họ một phen, chỉ sợ An Dương đã là một tiểu tử nghèo phải ký túc tại Mộ gia.
Tuy hiện tại là mạt thế, sản nghiệp và danh nghĩa kia không đáng một đồng. Thế nhưng tâm tư xấu xa của An Như cùng Mộ Dung hắn đã sớm nhìn thấu, không có lợi không phải là ngừơi thân.
Về phần Mộ Lê Dật, An Dương bản thân đại khái cũng là thầm mến, cầu mà không được, cho nên đối với việc Mộ Lê Dật thầm mến hắn, hắn cũng biết, thậm chí ngay cả khi Mộ Lê Dật đã giấu chân diện mục bên dưới lớp mặt nạ tươi cười nhu thuận bên ngoài hắn cũng nhận ra được.
Hắn đối với hết thảy mọi thứ của Mộ Lê Thần đều cực kỳ quan tâm, cho nên hắn điều tra qua các sự tình liên quan đến Mộ Lê Thần, ai biết đựơc lại tra ra Mộ Lê Dật tâm địa độc ác.
Bất quá, điều khiến An Dương bất đắc dĩ là Mộ Lê Thần cực kỳ coi trọng thân nhân, hắn mà nói Mộ Lê Dật không tốt, nhất định sẽ chọc cho Mộ Lê Thần sinh khí.
Nên An Dương chỉ có thể âm thầm đề phòng Mộ Lê Dật gây bất lợi cho Mộ Lê Thần.
Hiện tại, không biết vì cái gì Mộ Lê Thần đột nhiên như thấy rõ ràng chân diện mục của những người đó, đối với bọn họ cực kỳ lạnh lùng, An Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chung quy vẫn là mạt thế, nếu Mộ Lê Thần vẫn tín nhiệm đám người Mộ gia như vậy, hắn thật lo lắng bọn họ sẽ đâm lén sau lưng khi không cần A Thần nữa.
Bây giờ Mộ Lê Thần có tâm phòng bị, hắn cảm thấy rất yên tâm.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần được An Dương mang ra khỏi không gian, liền nghe thấy âm thanh tê hống có chút nóng nảy của Mộ gia gia ngoài phòng khách.
Mộ Lê Thần nghe được phẫn nộ trong âm thanh tê hống kia, sắc mặt khẽ biến, lập tức xông ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, hắn liền nhìn thấy Mộ gia gia vẫn ở chỗ cửa phòng trộm, tay ý đồ bắt nhân loại bên ngoài, bị ba dị năng giả công kích từ xa, vết thương trên người dày đặc, quần áo thấm đẫm hủ huyết màu đen.
Mà An Như cùng đám người Mộ Dung trốn ở trong phòng ghé vào khe cửa xem.
Mộ Lê Thần lạnh lùng nhìn một vòng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, đem Mộ gia gia bảo hộ ở sau người, trực tiếp dùng một đạo lốc xoáy nhỏ đem cửa phòng trộm phá sập, điều khiển nó hứơng tới những dị năng giả bên ngoài đang công kích Mộ gia gia.
Mộ Lê Thần dưới cơn thịnh nộ làm sao có thể chỉ phát ra những lốc xoáy vô hại?
Bên trong lốc xoáy nhỏ từng đạo từng đạo phong nhận tạo thành, vài dị năng giả bị kéo đi như lăng trì, bị phong nhận cắt thành đống thịt nát, không đến một vài phút, không khí tĩnh lặng xuống, thi thể của ba dị năng giả hoàn toàn nhìn không ra.
Mộ gia gia ngửi được mùi máu tươi, hồng quang trong mắt nồng đậm, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm đống thịt tươi cùng hai nữ nhân sợ đến hoá đá tại hành lang.
Trong mắt Mộ Lê Thần hồng quang loé qua, sau đó triệt để thu hồi áp chế trên người Mộ gia gia.
Giống như dã thú thoát khỏi vòng vây, Mộ gia gia lập tức cao hứng rống lên một tiếng, xông về phía hai nữ nhân còn sống bên ngoài.
So với huyết nhục người chết, vẫn là người sống hấp dẫn hơn.
————————————–
Zombie: Cảnh cuối thật dễ liên tưởng đến việc ‘đóng cửa thả chó’ =.= Cái này là ‘mở cửa thả Mộ gia gia’ =.=
Beta: Khanhky
xpo1344330462
Mộ Lê Thần nhìn hòn đá mà bất giác tay phải hạ xuống, hắn kinh sợ phát hiện, hắc khí trên hòn đá kia nháy mắt đã bốc hơi, biến mất không thấy.
Hắn giật giật tay phải, sau đó ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía con suối. Đem tay trái đưa vào.
Lần này, vô luận đau đớn cỡ nào hắn đều cắn răng chịu đựng, không giống như tay phải vừa chạm vào mặt nước của con suối đã vội rút ra, tay trái là trực tiếp nhúng xuống sâu, cảm giác đau đớn ngày càng tăng.
Lúc Mộ Lê Thần sắp không chịu được định thu tay về, hắn đột nhiên đụng phải thứ gì lạnh lạnh, tròn tròn giống như một hạt châu.
Theo bản năng, Mộ Lê Thần liền đem hạt châu kia ra.
Nó giống như một viên ngọc lớn màu trắng sữa, các loại thuần túy bạch sắc thường sẽ khiến hắn khó chịu, bởi vì chung quy, tang thi là những cơ thể dơ bẩn. Nhưng mà hạt châu này lại khiến hắn cảm giác rất thoải mái.
Lúc này, Mộ Lê Thần phát hiện hạt châu bị cầm ra khỏi nước suối không còn lạnh nữa.
Nhìn qua dòng nước vẫn như ban đầu, thế nhưng hắn có cảm giác nước không còn ‘sạch sẽ’ nữa.
Mộ Lê Thần đem hạt châu màu trắng sữa nhìn cẩn thận, trừ bỏ cảm giác thoải mái bên ngoài cũng không cảm nhận được nguồn năng lượng dao động nào. Nếu không phải hắn vô tình phát hiện sự việc kỳ lạ, chỉ sợ sẽ nghĩ nó là một hạt châu bình thường.
Chẳng lẽ hạt châu này thả vào trong nứơc mới có tác dụng?
Mộ Lê Thần đem hạt châu ngâm vào trong nước, lại phát hiện cảm giác đau đớn lúc nãy không có, nước suối cũng không có biến hóa gì.
Mộ Lê Thần cau mày nhìn dòng nước, đang muốn đem hạt châu thả lại thử một lần nữa, liền nghe thấy âm thanh cánh cửa của gian nhà tre mở ra, hắn liền nhanh chóng đem khỏa châu cất vào túi.
An Dương đi tới, gặp Mộ Lê Thần ngồi xổm trên mặt đất, cười hỏi: “A Thần, cậu đang làm gì vậy?”
Mộ Lê Thần chậm rãi đứng lên, đối với câu hỏi của An Dương, không biết tại sao hắn liền đem sự tình vừa rồi che giấu: “Không có gì, tôi chỉ là thấy nước suối rất sạch nên uống vài ngụm.”
An Dương cũng thấy tay áo bị Mộ Lê Thần làm ướt, không nghi ngờ gì, chỉ cười, nói: “Tôi đã dọn gian nhà kia lại sạch sẽ, đi xem đi!”
Mộ Lê Thần nhớ tới kiếp trước An Dương vì hắn mà trả giá, đối với hành động phòng bị An Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng áy náy cũng không thể tiêu trừ hết phòng bị của chính mình đối với An Dương.
Được trọng sinh, cái Mộ Lê Thần học được chính là, đối với bất kỳ kẻ nào cũng phải cảnh giác.
An Dương bây giờ không phải là An Dương kiếp trước, Mộ Lê Thần tuy rằng xem hắn như người một nhà, nhưng vẫn như trước mang bản năng phòng bị hắn.
Mộ Lê Thần trong lòng áy náy, cho nên hắn không tự chủ được liền đáp ứng.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Gian nhà tre này rất bình thường, bên trong trừ một cái giường làm bằng tre cũng không có thêm gì khác.
Lúc An Dương vào quét dọn, bên trong mạng nhện hay tro bụi đều không có.
Vốn tưởng bên trong gian nhà sẽ có thứ tốt gì đó, Mộ Lê Thần có chút thất vọng, hắn không bỏ cuộc hỏi: “A Dương, bên trong này không có cái gì đặc biệt sao?”
An Dương lắc đầu.
Mộ Lê Thần nhìn chằm chằm An Dương, thấy hắn thật sự không nói dối mình, hứng thú đối với không gian liền giảm xuống.
“Chúng ta ra ngoài đi, vạn nhất bị bọn họ phát hiện thì không tốt.”
Hắn muốn ra ngoài nghiên cứu một chút xem hạt châu kia như thế nào.
An Dương biết ‘bọn họ’ trong miệng Mộ Lê Thần là chỉ đám người Mộ gia, tuy rằng có chút tò mò tại sao Mộ Lê Thần đột nhiên đối với bọn họ lạnh nhạt như vậy, nhưng trong lòng hắn không hẳn là không vui sướng.
Dù sao người Mộ gia ngoại trừ Mộ Lê Thần và Mộ gia gia hắn cũng không để ý đến những ngừơi khác.
Lúc hắn còn nhỏ, An Như và Mộ Dung đại khái cho rằng hắn cái gì cũng không hiểu, đối với sản nghiệp cha mẹ để lại cho hắn như hổ rình mồi, dùng các loại thủ đoạn lừa hắn chuyển nhượng cổ phần.
Nếu không phải Mộ gia gia phát hiện, hung hăng cảnh báo bọn họ một phen, chỉ sợ An Dương đã là một tiểu tử nghèo phải ký túc tại Mộ gia.
Tuy hiện tại là mạt thế, sản nghiệp và danh nghĩa kia không đáng một đồng. Thế nhưng tâm tư xấu xa của An Như cùng Mộ Dung hắn đã sớm nhìn thấu, không có lợi không phải là ngừơi thân.
Về phần Mộ Lê Dật, An Dương bản thân đại khái cũng là thầm mến, cầu mà không được, cho nên đối với việc Mộ Lê Dật thầm mến hắn, hắn cũng biết, thậm chí ngay cả khi Mộ Lê Dật đã giấu chân diện mục bên dưới lớp mặt nạ tươi cười nhu thuận bên ngoài hắn cũng nhận ra được.
Hắn đối với hết thảy mọi thứ của Mộ Lê Thần đều cực kỳ quan tâm, cho nên hắn điều tra qua các sự tình liên quan đến Mộ Lê Thần, ai biết đựơc lại tra ra Mộ Lê Dật tâm địa độc ác.
Bất quá, điều khiến An Dương bất đắc dĩ là Mộ Lê Thần cực kỳ coi trọng thân nhân, hắn mà nói Mộ Lê Dật không tốt, nhất định sẽ chọc cho Mộ Lê Thần sinh khí.
Nên An Dương chỉ có thể âm thầm đề phòng Mộ Lê Dật gây bất lợi cho Mộ Lê Thần.
Hiện tại, không biết vì cái gì Mộ Lê Thần đột nhiên như thấy rõ ràng chân diện mục của những người đó, đối với bọn họ cực kỳ lạnh lùng, An Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chung quy vẫn là mạt thế, nếu Mộ Lê Thần vẫn tín nhiệm đám người Mộ gia như vậy, hắn thật lo lắng bọn họ sẽ đâm lén sau lưng khi không cần A Thần nữa.
Bây giờ Mộ Lê Thần có tâm phòng bị, hắn cảm thấy rất yên tâm.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần được An Dương mang ra khỏi không gian, liền nghe thấy âm thanh tê hống có chút nóng nảy của Mộ gia gia ngoài phòng khách.
Mộ Lê Thần nghe được phẫn nộ trong âm thanh tê hống kia, sắc mặt khẽ biến, lập tức xông ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, hắn liền nhìn thấy Mộ gia gia vẫn ở chỗ cửa phòng trộm, tay ý đồ bắt nhân loại bên ngoài, bị ba dị năng giả công kích từ xa, vết thương trên người dày đặc, quần áo thấm đẫm hủ huyết màu đen.
Mà An Như cùng đám người Mộ Dung trốn ở trong phòng ghé vào khe cửa xem.
Mộ Lê Thần lạnh lùng nhìn một vòng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, đem Mộ gia gia bảo hộ ở sau người, trực tiếp dùng một đạo lốc xoáy nhỏ đem cửa phòng trộm phá sập, điều khiển nó hứơng tới những dị năng giả bên ngoài đang công kích Mộ gia gia.
Mộ Lê Thần dưới cơn thịnh nộ làm sao có thể chỉ phát ra những lốc xoáy vô hại?
Bên trong lốc xoáy nhỏ từng đạo từng đạo phong nhận tạo thành, vài dị năng giả bị kéo đi như lăng trì, bị phong nhận cắt thành đống thịt nát, không đến một vài phút, không khí tĩnh lặng xuống, thi thể của ba dị năng giả hoàn toàn nhìn không ra.
Mộ gia gia ngửi được mùi máu tươi, hồng quang trong mắt nồng đậm, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm đống thịt tươi cùng hai nữ nhân sợ đến hoá đá tại hành lang.
Trong mắt Mộ Lê Thần hồng quang loé qua, sau đó triệt để thu hồi áp chế trên người Mộ gia gia.
Giống như dã thú thoát khỏi vòng vây, Mộ gia gia lập tức cao hứng rống lên một tiếng, xông về phía hai nữ nhân còn sống bên ngoài.
So với huyết nhục người chết, vẫn là người sống hấp dẫn hơn.
————————————–
Zombie: Cảnh cuối thật dễ liên tưởng đến việc ‘đóng cửa thả chó’ =.= Cái này là ‘mở cửa thả Mộ gia gia’ =.=