Chương 19
[ 19]Chúng tôi cứ mập mờ ở bên nhau như thế một khoảng thời gian khá lâu. An Nhiên thì mặc kệ ý muốn chiếm hữu và ỷ lại trong lòng mình đối với tôi. Còn tôi, đương nhiên cũng hưởng thụ hết thảy tất cả những điều này.Cơ bản, mỗi ngày chúng tôi đều có liên lạc với nhau. Mỗi tuần chị cũng cố gắng giành thơi gian để đánh cầu với chúng tôi.Và thỉnh thoảng cũng hẹn riêng đi ăn với nhau.Nói chung, mối quan hệ giữa chúng tôi thay đổi đến mức càng ngày càng trở nên quen thuộc.An Nhiên cũng nói với tôi rất nhiều chuyện trong nhà của chị.An Nhiên có hai người anh trai.(Đó là khả năng sinh dưỡng của người Nhật. Ha ha) Tuổi tác hai người anh này so với chị không chênh lênh nhau nhiều lắm, họ đều rất yêu thương chị.Hai anh đều có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình.Một người thì đã kết hôn, nhưng mà vẫn chưa có tiểu bảo bảo. Còn một người thì giống như chị, thích tự do tự tại, thích một cuộc sống theo ý muốn của mình.Chị và các anh đều do mẹ và bà ngoại nuôi lớn, mấy người họ rất thân thiết với bà ngoại, cho nên tiếng Trung mới đặc biệt tốt như vậy.Bởi vì ở Nhật Bản, ông bà nội sẽ không giúp đỡ nuôi dưỡng con cháu. Điều này cũng làm tôi khắc sâu cảm nhận, trên thế giới có lẽ chỉ có người Trung Quốc chúng tôi mới xem tình thân là thứ quan trọng nhất. (RinZly: đoạn này theo cái nhìn chủ quan của lâu chủ là vậy, mọi người không nên bàn tán hay phê phán điều gì, chỉ cần cảm nhận câu chuyện theo cách lạc quan nhất là được.)Thế nhưng An Nhiên lại đặc biệt thiếu thuận với ông bà nội. Thật ra là chị ấy đối với tất cả trưởng bối đều vô cùng hiếu thuận. Tôi cũng vô cùng yêu chị ở điểm này.Qua mấy ngày nữa chính là kỳ nghỉ lễ ở Nhật Bản.An Nhiên muốn hẹn riêng tôi ra ngoài chơi nhưng lại sợ tôi không muốn đi riêng với chị cho nên liền gọi cho Joe và Tuệ Tử cùng đi chung.Tuy nhiên chị không nghĩ tới đó là, Tuệ Tử vì muốn thời thời thời khắc khắc giới thiệu bạn trai cho tôi mà cứ réo Joe kêu cậu ta hẹn thêm một đồng nghiệp của mình cùng đi.Cũng là một người Anh, mà lại còn rất đẹp trai. Ha ha.Chị càng không ngờ đến đó là, cô Tuệ Tử này còn có thể đắc ý dẫn theo một người bạn Ấn Độ, đó là Tina.Lý do là: Để ghép đôi.Hành trình của 6 người cứ vậy mà khoái trá bắt đầu.Nơi chúng tôi đi chính là một thành phố ở miền Nam Nhật Bản. Mọi người đều rất tự nhiên lựa chọn máy bay làm phương tiện.Chỉ có một mình tôi là không vui. Tôi không thích ngồi máy bay. Trên máy bay, Tuệ Tử hô to sắp xếp vị trí cho mọi người. Bắt đầu cô ấy sẽ sắp xếp chỗ cho tôi và người bạn Anh quốc kia, tạm thời gọi anh ta là M a!Tuy là tôi muốn ngồi chung với An Nhiên nhưng lại không tiện ở trước mặt mọi người nói không được. Cho nên liền nói: Được a được a.Sau đó Joe nói An Nhiên không quen Tina. Hay là để cậu ta ngồi với M, để Tuệ Tử ngồi với Tina, như vậy là tôi liền được như ý nguyện ngồi cùng An Nhiên.Chúng tôi, một nhóm đều ngồi ở hàng ghế bên trái. Do không chọn trước chỗ ngồi nên phải ngồi cách nhau mấy hàng.Tôi An Nhiên đều đồng nhất chọn hai ghế cuối.Chị hỏi tôi có muốn ngồi bên ngoài hay ngồi gần cửa sổ, tôi không do dự nói là muốn ngồi ở bên ngoài. Bởi vì tôi cảm thấy, khi ngồi ở ngoài chạy đi sẽ nhanh hơn. Khi An Nhiên nghe tôi nói như vậy liền biết tôi sợ ngồi máy bay.Máy bay vừa cất cánh tôi liền cảm thấy bất an. Cứ ngồi nhích tới nhích lui.An Nhiên hỏi tôi sao vậy? Tôi chỉ nói là tôi không muốn ngồi máy bay, thật ra là tôi có hơi sợ hãi.Sau này ở bên nhau, An Nhiên đều cố gắng hết sức không để tôi phải một mình đi máy bay, thỉnh thoảng tôi phải đi công tác, chị đều sắp xếp thời gian bay với tôi. Chị nói: Nghĩ đến cảnh tôi ngồi trên máy bay một mình mà không giúp được gì chị rất không nỡ.Sau đó thì tôi nghe được An Nhiên nhỏ giọng nói với tôi: “Em dựa vào chị ngủ một lát đi, ngủ rồi thì không sao.”“Dựa vào chị có được không?” Tôi cũng nhỏ giọng nói.“Đương nhiên được.”“Cảm ơn An tổng.” Nói xong một câu cảm liền giác được rõ ràng chị liếc tôi. Ha ha. Sau đó chị gọi tiếp viên mang đến cho tôi cái chăn, tiếp theo điều chỉnh tư thế, tôi cũng không còn do dự mà tiến gần chị.Bả vai chị tuy rất gầy nhưng tôi lại tham luyến cái mùi hương trên người chị.Dựa vào gần như vậy, đột nhiên tôi sinh ra một loại xung động sinh lý, rất muốn hôn lên gương mặt chị. Thế nhưng tôi lập tức bị ý nghĩ này dọa sợ. Quá kinh khủng.Rõ ràng tôi cảm giác được cơ thể mình run nhẹ một cái, An Nhiên cũng cảm nhận được, vì vậy chị từ từ nắm lấy tay tôi. Lại một lần nữa chị chủ động nắm tay tôi, tôi vẫn không dám lộn xộn. Thế nhưng chị dùng sức siết lấy tay tôi một cái, tôi mới nhẹ nhàng nắm lại tay chị.Giật giật đầu, tự nhiên lát sau lại từ từ ngủ mất.Bởi vì lộ trình không xa rất nhanh chúng tôi đã đến nơi.Đoạn đường này mặc dù không phải tôi luôn trong trạng thái ngủ say, nhưng thực sự phải nói, đây là lần ngồi máy bay thoải mái nhất từ trước đến nay của tôi.An Nhiên vẫn luôn nắm tay tôi, tôi cũng không muốn để chị buông ra.Thế nhưng khi máy bay hạ cánh, tôi lại bắt đầu thấy xấu hổ liền giật giật tay, ý muốn rút ra. An Nhiên cũng tâm lĩnh thần hội buông lỏng ra, nhưng sau đó bàn tay ấy nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt tôi, cười nói với tôi: “Đến rồi.”Nụ cười đó thật sự rất đẹp, quả thật tôi nhìn đến ngây người.Ở đó chúng tôi thuê một chiếc xe bảy chỗ, đương nhiên là do hai tên con trai thay phiên lái xe.Đoạn đường từ sân bay về khách sạn là do Joe lái, Tuệ Tử phiền phức ngồi cạnh cậu ta không ngừng lẩm bẩm cằn nhằn.M ngồi ở hàng ghế thứ hai. Tina, An Nhiên và tồi ngồi ở hàng ghế cùng.Không biết là lúc trên máy bay Joe có nói gì với M hay không, lên xe M liền không ngừng quay xuống tìm tôi nới chuyện. Tiếng Nhật của anh ta tốt hơn nhiều so với Joe, vì vậy chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật.Tuy nhiên văn hóa phương Đông và phương Tây vẫn có điểm khác biệt.M chưa nói được vài câu thì đã hỏi tôi có bạn trai hay không, đương nhiên anh ta cũng hỏi qua An Nhiên và Tina. Còn chủ động nói là mình vẫn không có bạn gái.Mặc dù không nói thẳng ra nhưng mọi người ai cũng có thể cảm nhận được mục đích thật sự là gì.Lúc đó tôi cũng không phát giác anh ta có ý gì khác, thì cũng chỉ câu có câu không chuyện nói chuyện với anh ta, bởi vì Tina cũng có gia nhập vào.M là một người rộng rãi liền cùng chúng tôi nói chuyện đến hừng hực lửa, mà khi đó An Nhiên thì không nói câu nào.Chị ngồi cạnh cửa sổ, vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.Tôi nhìn chị, đột nhiên trong lòng phát đau.Đương nhiên, trong lòng An Nhiên cũng đau.Chị đau là: Trước kia tôi từng nói với chị không muốn tìm bạn trai, kết quả tôi lại cùng một người được sắp xếp rõ ràng như vậy nói chuyện đến hừng hực lửa.Hết chương 19