Chương 13
Sau đó là kỳ nghỉ tết, Lục Doãn Chương được mẹ mua cho một chiếc xe đạp thể thao ngầu lòi, cậu đã dành thời gian tập xe, đạp quanh xóm làng.
Cứ như vậy chơi suốt một kỳ nghỉ, gần đến lúc đi học lại, Lục Doãn Chương mới nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập. Lúc trước đều là Ngung Tịch làm bài hộ. Từ hôm đi thi về, cậu một câu cũng không nói với hắn, được hai tuần thì hắn cũng nghỉ học.
Đó là lần đầu tiên cậu giận hắn lâu như thế. Bởi vì Ngung Tịch đã chạm vào lòng tự trọng của cậu, đã nói trúng tim đen của cậu, mà cậu thì lại không muốn chịu cảm giác xấu hổ tột cùng như thế thêm một lần nào nữa, càng không muốn đối mặt với người đã gây ra nó.
Hai ngày cuối, Lục Doãn Chương đau khổ ngồi vào bàn học. Cậu làm nhăng làm cuội, không cần biết đúng sai, cứ điền hết chỗ trống là được.
Hôm cuối của kỳ nghỉ, Đông Cường gõ cửa đến chép bài tập, Lục Doãn Chương đã thu của nó một năm trực nhật mới cho chép.
Vào ngày đi học lại, Lục Doãn Chương ung dung đến chỗ ngồi, đưa vở bài tập cho tổ trưởng, cười ngoác miệng nhìn Đông Cường đang cắm đầu làm nốt bài tập ngữ văn, xung quanh lớp vẫn còn nhiều bạn học đang điên cuồng múa bút.
Lục Doãn Chương bị mấy người khác đến hỏi mượn vở, thường ngày vở bài tập của cậu luôn đúng gần hết, lại còn ngồi cùng bàn với Ngung Tịch, đáp án hiển nhiên so với mọi người có phần trăm đúng rất cao. Lục Doãn Chương đã đưa vở cho tổ trưởng, đám người vẫn không buông tha lập tức đến chỗ tổ trưởng của cậu lục tìm.
Gần đến giờ học, Ngung Tịch mới từ ngoài vào lớp. Trên người hắn mang theo khí lạnh từ ngoài vào, mặt mày thâm trầm như mây đen, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Chào buổi sáng, Chương Chương."
Lục Doãn Chương thật ra đã hết giận từ lâu, cậu đã suy nghĩ lại, cảm thấy lời Ngung Tịch nói không sai, lỗi cũng một phần do cậu. Nhưng hắn nói quá nặng lời, mà cậu cũng được cho là đã cố gắng, cho nên Lục Doãn Chương vẫn mặt mày tự cao ậm ừ trả lời hắn.
Ngung Tịch lại cho rằng Lục Doãn Chương ghét hắn đến mức một câu chào cũng không muốn nói với hắn.
Cả kì nghỉ tết, ông nội đã bắt hắn ngồi trong phòng học bài. Ông nói hắn vẫn còn quá ngốc, lơ là vài hôm là lại không khá lên được.
Mỗi tháng một lần, hắn sẽ có bài kiểm tra. Mà trải qua sự việc bị Lục Doãn Chương lơ mình, hắn cũng không còn tâm trí dành cho học tập. Hậu quả bị nhốt trong phòng hơn một tuần lễ, trước cả nghỉ tết, ông nội đã cho hắn nghỉ.
Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu, Lý Kỳ mang theo danh sách lớp bắt đầu vui vẻ thông báo:
"Hôm nay có một bạn học mới chuyển đến, các em hãy chào đón bạn đi nào."
Từ cửa lớp, Cung Diệp tự mình di chuyển xe lăn đi vào, nó lo sợ đến lời nói cũng không được rõ ràng:
"Xin chào, tôi, tôi tên là Cung Diệp, từ hôm nay sẽ, sẽ học ở đây. Mong mọi người giúp đỡ."
Một câu đó dường như đã lấy đi toàn bộ sức lực của nó.
Lớp học không ai dám cười cợt, chỉ tò mò nhìn nó, đặc biệt là hai chân bị tàn phế.
Sự xuất hiện của nó khiến Lục Doãn Chương bất ngờ, cậu đón được ánh mắt của Cung Diệp, mỉm cười khích lệ nó. Nụ cười của cậu như chọc phải trái tim của Ngung Tịch, khiến hắn không thể giữ bình tĩnh.
Lý Kỳ hiểu tình huống của nó, không bắt nó phải nói thêm nhiều, dặn dò cả lớp phải giúp đỡ bạn học mới, để Cung Diệp xuống ngồi bàn trống cuối dãy, sau đó liền nghiêm mặt thông báo:
"Đổi chỗ. Thành tích học kỳ một hẳn là mỗi em đều biết."
Lớp học lập tức kêu gào, không muốn chia xa người bạn cùng bàn. Trái tim của Lục Doãn Chương nảy lên một cái. Hồi đó cậu đâm đầu ôn thi Olympic, có mấy môn thành tích giảm, nhưng vẫn đứng trong top mười, hẳn là sẽ không bị đổi đâu nhỉ...
Lục Doãn Chương lo một, Ngung Tịch lo mười. Hắn không biết thành tích của Lục Doãn Chương thế nào, lần này kết quả được công bố cá nhân, mỗi người được phát một phiếu điểm, mà Lục Doãn Chương khi đó vẫn còn giận hắn, một góc cũng không cho hắn động vào.
Hẳn là sẽ không tệ đến mức bị chuyển đi đâu.
Lý Kỳ nhìn lướt qua lớp học, đa số đều đã cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Lục Doãn Chương, em chuyển xuống bàn cuối dãy thứ ba từ ngoài vào."
Nghe tên mình được gọi, Lục Doãn Chương giật mình, cậu không tình nguyện thu dọn sách vở, tốc độ chậm như rùa bò. Cậu biết ngày này thế nào cũng đến, Ngung Tịch là người đứng đầu bảng, bạn cùng bàn của hắn ít nhất cũng phải là người trong top mười của khối, chứ không đơn giản là trong top mười của lớp.
Hai người còn đang giận nhau, tách một thời gian cũng tốt.
Ngung Tịch rất giỏi, cậu lại không được như thế. Để hắn kết thêm nhiều bạn mới, ngồi với người khác cũng là một trải nghiệm hay. Vấn đề này sớm muộn rồi sẽ đến, chỉ là Lục Doãn Chương không ngờ nó lại đến nhanh thế, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lí.
Bạn cùng bàn mới của cậu là Cung Diệp, dù sao cũng đã quen biết trước, Lục Doãn Chương cảm thấy được an ủi phần nào.
Ngung Tịch giống như bị sét đánh, chết tại chỗ, hắn ngồi im không cử động. Lục Doãn Chương khoác cặp, tay mang theo mấy quyển truyện ở dưới ngăn bàn, không biết phải xử trí thế nào. Cậu do dự mở miệng:
"Tiểu Tịch à, cậu nhường chỗ cho tớ đi được không?"
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, Lục Doãn Chương thấy đôi mắt của hắn giăng đầy tơ máu, đỏ hoe, gần như sắp khóc. Trái tim cậu hơi thắt lại, cảm thấy hối hận vì đã giận hắn. Làm sao bây giờ, cậu làm bảo bảo khóc rồi?
"Lần sau, tớ sẽ cố gắng, nhất định đó. Đến, đến lúc đó chúng ta lại ngồi cùng nhau."
Ngung Tịch đứng dậy, hắn cao hơn cậu một cái đầu, từ trên nhìn xuống trông vô cùng áp đảo, giữ chặt hai cánh tay của Lục Doãn Chương, run rẩy:
"Đừng đi..."
Thanh âm giống như thú nhỏ biết mình đang bị bỏ rơi, nó nỗ lực cầu xin, nỗ lực biểu hiện ra cảm xúc bất an của mình, hi vọng đối phương có thể hay không giữ nó lại.
Bọn họ mới ngồi với nhau chưa được bao lâu.
Lý Kỳ ở trên bàn giáo viên thấy bên này vẫn chưa di chuyển, cô lên tiếng thúc giục. Lục Doãn Chương ôm hắn, vỗ vỗ vào tấm lưng đã lớn hơn cả cậu, nhẹ nhàng nói:
"Không sao, đợi tớ quay về bên cậu được không? Lần này, tin tưởng tớ."
Nhận được cái gật đầu miễn cưỡng của hắn, Lục Doãn Chương mới từ từ gỡ tay hắn khỏi người mình, nghiêng người đi qua.
"Gì thế đại ca?"
"Đổi chỗ chứ có phải đổi lớp đâu mà hai người sướt mướt vậy?"
"Cô ơi, sao cô lại lỡ chia cắt đôi tình nhân chứ?"
...
Cả lớp lập tức cười lớn, tai của Lục Doãn Chương đã đỏ lên từ bao giờ, cậu bực mình, nén nhịn mấy câu mắng chửi ở trong lòng, đi về chỗ ngồi mới của mình.
Đợi đó đi mấy thằng nhóc, anh đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.
Cung Diệp ngồi ở đó vừa thấy cậu đã tươi cười chào đón, Lục Doãn Chương cũng gượng cười. Cậu đặt cặp, để truyện của mình ngay ngắn dưới ngăn bàn, bắt đầu lấy sách vở ra chuẩn bị học bài.
"Nè, cậu với Ngung Tịch thân nhau thật đấy."
Lần đầu tiên nó thấy anh họ dành tình cảm đặc biệt cho một ai. Bình thường trong những cuộc họp gia đình, anh họ luôn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt, chào hỏi lễ phép, ai hỏi đều đáp lại, nhưng tuyệt đối không nói quá nhiều, cũng không hỏi lại. Nó nghĩ là do ông nội bắt Ngung Tịch phải biến thành một người máy, sau đó nó phát hiện ra vốn dĩ đối với ai hắn cũng cư xử "phải phép", chỉ dừng lại ở mức ấy, không có ai là ngoại lệ.
Lục Doãn Chương nghe được lời cảm thán của Cung Diệp, tâm tình đã giãn ra, nói với cậu ta:
"Đương nhiên rồi, cậu ấy là bạn thân nhất của tớ."
Cung Diệp nhìn ánh mắt sáng ngời hướng về phía anh họ của nó, nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, nó bỗng cảm thấy thật ghen tị với tình bạn của hai người.
Nó cũng muốn có một người bạn tốt như Lục Doãn Chương. Dù cậu đã đồng ý làm bạn với nó, nhưng nó ý thức được, nó không thể chen chân vào mối quan hệ giữa hai người, trong lòng của Lục Doãn Chương chỉ có Ngung Tịch là thân thiết nhất.
Giờ ra chơi, Lục Doãn Chương vội chạy đến chỗ Ngung Tịch, vỗ vai hắn:
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."
Ngung Tịch đồng ý.
Hai người đến khuôn viên sau trường, vượt qua dãy nhà học, đi hết con đường cây bằng lăng, đến ngồi trên ghế đá. Lục Doãn Chương là người mở lời trước.
"Xin lỗi vì lúc trước đã giận dỗi vô cớ. Tớ sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Ngung Tịch ôm cậu, không quan tâm đến việc ở đây là nơi công công, hắn tựa đầu lên vai cậu, giống như đã nhịn rất lâu.
"Là tớ sai, lẽ ra tớ không nên nói nặng lời với cậu."
Hắn luôn cho rằng mình đúng, chỉ đến khi Lục Doãn Chương một câu cũng không nói, một ánh nhìn cũng không cho hắn, bài tập cũng không cần hắn làm giúp, gặp bài khó càng không đến lượt hắn chỉ cậu, suốt hai tuần liền.
Lúc đó, hắn mới nhận ra, Lục Doãn Chương có thể bỏ rơi hắn bất cứ khi nào cậu muốn. Lục Doãn Chương không cần hắn nữa, cậu thà nhờ người khác cũng không nhờ hắn.
Lúc đó, hắn mới nhận ra, bản thân không còn giá trị, có lẽ trong mắt Lục Doãn Chương, hắn đã trở thành vai ác, có lẽ trong một giây phút nào đó, hắn đã động chạm đến giới hạn thực sự của cậu.
Hắn hối hận, hắn hối hận rồi. Hắn biết lỗi rồi mà. Thực sự đã biết mình sai rồi...
Nếu hắn không sửa sai, không xin lỗi cậu, Lục Doãn Chương sẽ không chủ động làm hòa như mọi lần. Nếu cứ để im, mối quan hệ của bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng không đợi đến khi hắn hối lỗi, trừng phạt của ông nội đã đến. Chưa bao giờ, hắn lại thấy bất lực đến thế, thấy sợ hãi đến thế.
Hắn hi vọng qua kỳ nghỉ tết này, Lục Doãn Chương sẽ hết giận, bọn họ lại như ban đầu. Đồng thời, hắn cũng không thể nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, rằng Lục Doãn Chương sẽ rời đi, sẽ không muốn làm bạn với một kẻ tự cao tự đại như hắn nữa.
Lục Doãn Chương ngày càng tốt hơn, hắn rất vui. Nếu Lục Doãn Chương lười biếng, ngày càng xấu đi, vậy thì có sao? Hắn có thể bao che cho cậu, có thể nỗ lực học tập thay phần cậu, có thể kiếm thật nhiều tiền nuôi cậu. Lục Doãn Chương không cần cố gắng cũng được, chẳng sao cả.
Hắn nghĩ thông suốt rồi, từ giờ sẽ không nói những lời đau lòng đó với cậu nữa. Lúc hắn tồi tệ nhất, tỏ thái độ bất mãn, Lục Doãn Chương cũng chưa từng nặng lời, luôn ở bên vỗ về hắn, cổ vũ hắn.
Còn hắn thì sao?
Phủ nhận cố gắng của cậu.
Là tự tay hắn đã phá hủy mối liên kết giữa hai người, thế nhưng hắn lại ở im một chỗ chờ nạn nhân đến an ủi làm hòa.
Hắn cảm thấy mình thật hèn hạ, cảm thấy tình cảm của Lục Doãn Chương quá cao thượng, quá tốt đẹp, không đáng để dành cho một kẻ có lòng dạ keo kiệt, xấu xa như hắn.
Lục Doãn Chương cảm thấy cổ áo mình ươn ướt, cậu chợt nhận ra Ngung Tịch đang khóc. Tay chân đều luống cuống không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào.
"Bảo bảo sao lại khóc rồi? Tớ sai, cậu cũng sai, chúng ta hòa nhau."
Đối phương càng khóc dữ dội hơn, không phát ra tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, như lũ lụt kéo đến, đôi mắt xanh dương ngập trong làn nước.
"Tớ đau lòng lắm đó, cậu đừng khóc."
Lục Doãn Chương lấy khăn tay từ trong túi quần, kí ức hồi nhỏ đột nhiên mở ra, cậu vừa lau nước mắt cho hắn, vừa hoài niệm.
"Hồi chúng ta còn nhỏ xíu, tớ cũng dùng cái khăn này lau mặt cho cậu, nhớ không?"
Ngung Tịch vẫn dựa vào vai cậu, nhất quyết phải đan tay thật chặt với cậu, sụt sịt:
"Nhớ, tớ cũng dùng nó lau nước mũi cho cậu."
Hai người chợt nhớ về ngày chia xa đau khổ đó, Lục Doãn Chương bật cười. Chính là vừa cười vừa khóc. Mặt mũi còn đỏ hơn cả Ngung Tịch.
Hắn ngồi dậy, thẳng lưng, lấy khăn từ trong tay cậu lau đi nước mắt. Nhìn cái mũi đỏ, nhìn cái mắt đỏ, Ngung Tịch xót xa chạm nhẹ vào nó, hắn nghẹn ngào dỗ cậu, lại nghẹn ngào mà nức nở.
Một lần này giống như khóc ra toàn bộ ấm ức bấy lâu, khóc ra toàn bộ nỗi nhớ khi phải chờ đợi người kia, khóc ra toàn bộ sự sợ hãi đối phương rời bỏ mình.
Đông Cường ôm quả bóng lớn đứng từ phía sân chơi thì tình cờ thấy được một màn này, cậu ta đảo mắt khinh thường, cảm thấy khung cảnh ướt át này quá hại mắt.
Dáng người mập mạp của nó quay đi, chạy về phía trước nô đùa, trong lòng khinh bỉ không thèm quan tâm đến đôi tình nhân mít ướt này nữa.
Tốn thời gian của ông đây, cuối cùng vẫn về với nhau, việc gì phải khóc.
Cứ như vậy chơi suốt một kỳ nghỉ, gần đến lúc đi học lại, Lục Doãn Chương mới nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập. Lúc trước đều là Ngung Tịch làm bài hộ. Từ hôm đi thi về, cậu một câu cũng không nói với hắn, được hai tuần thì hắn cũng nghỉ học.
Đó là lần đầu tiên cậu giận hắn lâu như thế. Bởi vì Ngung Tịch đã chạm vào lòng tự trọng của cậu, đã nói trúng tim đen của cậu, mà cậu thì lại không muốn chịu cảm giác xấu hổ tột cùng như thế thêm một lần nào nữa, càng không muốn đối mặt với người đã gây ra nó.
Hai ngày cuối, Lục Doãn Chương đau khổ ngồi vào bàn học. Cậu làm nhăng làm cuội, không cần biết đúng sai, cứ điền hết chỗ trống là được.
Hôm cuối của kỳ nghỉ, Đông Cường gõ cửa đến chép bài tập, Lục Doãn Chương đã thu của nó một năm trực nhật mới cho chép.
Vào ngày đi học lại, Lục Doãn Chương ung dung đến chỗ ngồi, đưa vở bài tập cho tổ trưởng, cười ngoác miệng nhìn Đông Cường đang cắm đầu làm nốt bài tập ngữ văn, xung quanh lớp vẫn còn nhiều bạn học đang điên cuồng múa bút.
Lục Doãn Chương bị mấy người khác đến hỏi mượn vở, thường ngày vở bài tập của cậu luôn đúng gần hết, lại còn ngồi cùng bàn với Ngung Tịch, đáp án hiển nhiên so với mọi người có phần trăm đúng rất cao. Lục Doãn Chương đã đưa vở cho tổ trưởng, đám người vẫn không buông tha lập tức đến chỗ tổ trưởng của cậu lục tìm.
Gần đến giờ học, Ngung Tịch mới từ ngoài vào lớp. Trên người hắn mang theo khí lạnh từ ngoài vào, mặt mày thâm trầm như mây đen, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Chào buổi sáng, Chương Chương."
Lục Doãn Chương thật ra đã hết giận từ lâu, cậu đã suy nghĩ lại, cảm thấy lời Ngung Tịch nói không sai, lỗi cũng một phần do cậu. Nhưng hắn nói quá nặng lời, mà cậu cũng được cho là đã cố gắng, cho nên Lục Doãn Chương vẫn mặt mày tự cao ậm ừ trả lời hắn.
Ngung Tịch lại cho rằng Lục Doãn Chương ghét hắn đến mức một câu chào cũng không muốn nói với hắn.
Cả kì nghỉ tết, ông nội đã bắt hắn ngồi trong phòng học bài. Ông nói hắn vẫn còn quá ngốc, lơ là vài hôm là lại không khá lên được.
Mỗi tháng một lần, hắn sẽ có bài kiểm tra. Mà trải qua sự việc bị Lục Doãn Chương lơ mình, hắn cũng không còn tâm trí dành cho học tập. Hậu quả bị nhốt trong phòng hơn một tuần lễ, trước cả nghỉ tết, ông nội đã cho hắn nghỉ.
Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu, Lý Kỳ mang theo danh sách lớp bắt đầu vui vẻ thông báo:
"Hôm nay có một bạn học mới chuyển đến, các em hãy chào đón bạn đi nào."
Từ cửa lớp, Cung Diệp tự mình di chuyển xe lăn đi vào, nó lo sợ đến lời nói cũng không được rõ ràng:
"Xin chào, tôi, tôi tên là Cung Diệp, từ hôm nay sẽ, sẽ học ở đây. Mong mọi người giúp đỡ."
Một câu đó dường như đã lấy đi toàn bộ sức lực của nó.
Lớp học không ai dám cười cợt, chỉ tò mò nhìn nó, đặc biệt là hai chân bị tàn phế.
Sự xuất hiện của nó khiến Lục Doãn Chương bất ngờ, cậu đón được ánh mắt của Cung Diệp, mỉm cười khích lệ nó. Nụ cười của cậu như chọc phải trái tim của Ngung Tịch, khiến hắn không thể giữ bình tĩnh.
Lý Kỳ hiểu tình huống của nó, không bắt nó phải nói thêm nhiều, dặn dò cả lớp phải giúp đỡ bạn học mới, để Cung Diệp xuống ngồi bàn trống cuối dãy, sau đó liền nghiêm mặt thông báo:
"Đổi chỗ. Thành tích học kỳ một hẳn là mỗi em đều biết."
Lớp học lập tức kêu gào, không muốn chia xa người bạn cùng bàn. Trái tim của Lục Doãn Chương nảy lên một cái. Hồi đó cậu đâm đầu ôn thi Olympic, có mấy môn thành tích giảm, nhưng vẫn đứng trong top mười, hẳn là sẽ không bị đổi đâu nhỉ...
Lục Doãn Chương lo một, Ngung Tịch lo mười. Hắn không biết thành tích của Lục Doãn Chương thế nào, lần này kết quả được công bố cá nhân, mỗi người được phát một phiếu điểm, mà Lục Doãn Chương khi đó vẫn còn giận hắn, một góc cũng không cho hắn động vào.
Hẳn là sẽ không tệ đến mức bị chuyển đi đâu.
Lý Kỳ nhìn lướt qua lớp học, đa số đều đã cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Lục Doãn Chương, em chuyển xuống bàn cuối dãy thứ ba từ ngoài vào."
Nghe tên mình được gọi, Lục Doãn Chương giật mình, cậu không tình nguyện thu dọn sách vở, tốc độ chậm như rùa bò. Cậu biết ngày này thế nào cũng đến, Ngung Tịch là người đứng đầu bảng, bạn cùng bàn của hắn ít nhất cũng phải là người trong top mười của khối, chứ không đơn giản là trong top mười của lớp.
Hai người còn đang giận nhau, tách một thời gian cũng tốt.
Ngung Tịch rất giỏi, cậu lại không được như thế. Để hắn kết thêm nhiều bạn mới, ngồi với người khác cũng là một trải nghiệm hay. Vấn đề này sớm muộn rồi sẽ đến, chỉ là Lục Doãn Chương không ngờ nó lại đến nhanh thế, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lí.
Bạn cùng bàn mới của cậu là Cung Diệp, dù sao cũng đã quen biết trước, Lục Doãn Chương cảm thấy được an ủi phần nào.
Ngung Tịch giống như bị sét đánh, chết tại chỗ, hắn ngồi im không cử động. Lục Doãn Chương khoác cặp, tay mang theo mấy quyển truyện ở dưới ngăn bàn, không biết phải xử trí thế nào. Cậu do dự mở miệng:
"Tiểu Tịch à, cậu nhường chỗ cho tớ đi được không?"
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, Lục Doãn Chương thấy đôi mắt của hắn giăng đầy tơ máu, đỏ hoe, gần như sắp khóc. Trái tim cậu hơi thắt lại, cảm thấy hối hận vì đã giận hắn. Làm sao bây giờ, cậu làm bảo bảo khóc rồi?
"Lần sau, tớ sẽ cố gắng, nhất định đó. Đến, đến lúc đó chúng ta lại ngồi cùng nhau."
Ngung Tịch đứng dậy, hắn cao hơn cậu một cái đầu, từ trên nhìn xuống trông vô cùng áp đảo, giữ chặt hai cánh tay của Lục Doãn Chương, run rẩy:
"Đừng đi..."
Thanh âm giống như thú nhỏ biết mình đang bị bỏ rơi, nó nỗ lực cầu xin, nỗ lực biểu hiện ra cảm xúc bất an của mình, hi vọng đối phương có thể hay không giữ nó lại.
Bọn họ mới ngồi với nhau chưa được bao lâu.
Lý Kỳ ở trên bàn giáo viên thấy bên này vẫn chưa di chuyển, cô lên tiếng thúc giục. Lục Doãn Chương ôm hắn, vỗ vỗ vào tấm lưng đã lớn hơn cả cậu, nhẹ nhàng nói:
"Không sao, đợi tớ quay về bên cậu được không? Lần này, tin tưởng tớ."
Nhận được cái gật đầu miễn cưỡng của hắn, Lục Doãn Chương mới từ từ gỡ tay hắn khỏi người mình, nghiêng người đi qua.
"Gì thế đại ca?"
"Đổi chỗ chứ có phải đổi lớp đâu mà hai người sướt mướt vậy?"
"Cô ơi, sao cô lại lỡ chia cắt đôi tình nhân chứ?"
...
Cả lớp lập tức cười lớn, tai của Lục Doãn Chương đã đỏ lên từ bao giờ, cậu bực mình, nén nhịn mấy câu mắng chửi ở trong lòng, đi về chỗ ngồi mới của mình.
Đợi đó đi mấy thằng nhóc, anh đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.
Cung Diệp ngồi ở đó vừa thấy cậu đã tươi cười chào đón, Lục Doãn Chương cũng gượng cười. Cậu đặt cặp, để truyện của mình ngay ngắn dưới ngăn bàn, bắt đầu lấy sách vở ra chuẩn bị học bài.
"Nè, cậu với Ngung Tịch thân nhau thật đấy."
Lần đầu tiên nó thấy anh họ dành tình cảm đặc biệt cho một ai. Bình thường trong những cuộc họp gia đình, anh họ luôn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt, chào hỏi lễ phép, ai hỏi đều đáp lại, nhưng tuyệt đối không nói quá nhiều, cũng không hỏi lại. Nó nghĩ là do ông nội bắt Ngung Tịch phải biến thành một người máy, sau đó nó phát hiện ra vốn dĩ đối với ai hắn cũng cư xử "phải phép", chỉ dừng lại ở mức ấy, không có ai là ngoại lệ.
Lục Doãn Chương nghe được lời cảm thán của Cung Diệp, tâm tình đã giãn ra, nói với cậu ta:
"Đương nhiên rồi, cậu ấy là bạn thân nhất của tớ."
Cung Diệp nhìn ánh mắt sáng ngời hướng về phía anh họ của nó, nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, nó bỗng cảm thấy thật ghen tị với tình bạn của hai người.
Nó cũng muốn có một người bạn tốt như Lục Doãn Chương. Dù cậu đã đồng ý làm bạn với nó, nhưng nó ý thức được, nó không thể chen chân vào mối quan hệ giữa hai người, trong lòng của Lục Doãn Chương chỉ có Ngung Tịch là thân thiết nhất.
Giờ ra chơi, Lục Doãn Chương vội chạy đến chỗ Ngung Tịch, vỗ vai hắn:
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."
Ngung Tịch đồng ý.
Hai người đến khuôn viên sau trường, vượt qua dãy nhà học, đi hết con đường cây bằng lăng, đến ngồi trên ghế đá. Lục Doãn Chương là người mở lời trước.
"Xin lỗi vì lúc trước đã giận dỗi vô cớ. Tớ sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Ngung Tịch ôm cậu, không quan tâm đến việc ở đây là nơi công công, hắn tựa đầu lên vai cậu, giống như đã nhịn rất lâu.
"Là tớ sai, lẽ ra tớ không nên nói nặng lời với cậu."
Hắn luôn cho rằng mình đúng, chỉ đến khi Lục Doãn Chương một câu cũng không nói, một ánh nhìn cũng không cho hắn, bài tập cũng không cần hắn làm giúp, gặp bài khó càng không đến lượt hắn chỉ cậu, suốt hai tuần liền.
Lúc đó, hắn mới nhận ra, Lục Doãn Chương có thể bỏ rơi hắn bất cứ khi nào cậu muốn. Lục Doãn Chương không cần hắn nữa, cậu thà nhờ người khác cũng không nhờ hắn.
Lúc đó, hắn mới nhận ra, bản thân không còn giá trị, có lẽ trong mắt Lục Doãn Chương, hắn đã trở thành vai ác, có lẽ trong một giây phút nào đó, hắn đã động chạm đến giới hạn thực sự của cậu.
Hắn hối hận, hắn hối hận rồi. Hắn biết lỗi rồi mà. Thực sự đã biết mình sai rồi...
Nếu hắn không sửa sai, không xin lỗi cậu, Lục Doãn Chương sẽ không chủ động làm hòa như mọi lần. Nếu cứ để im, mối quan hệ của bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng không đợi đến khi hắn hối lỗi, trừng phạt của ông nội đã đến. Chưa bao giờ, hắn lại thấy bất lực đến thế, thấy sợ hãi đến thế.
Hắn hi vọng qua kỳ nghỉ tết này, Lục Doãn Chương sẽ hết giận, bọn họ lại như ban đầu. Đồng thời, hắn cũng không thể nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, rằng Lục Doãn Chương sẽ rời đi, sẽ không muốn làm bạn với một kẻ tự cao tự đại như hắn nữa.
Lục Doãn Chương ngày càng tốt hơn, hắn rất vui. Nếu Lục Doãn Chương lười biếng, ngày càng xấu đi, vậy thì có sao? Hắn có thể bao che cho cậu, có thể nỗ lực học tập thay phần cậu, có thể kiếm thật nhiều tiền nuôi cậu. Lục Doãn Chương không cần cố gắng cũng được, chẳng sao cả.
Hắn nghĩ thông suốt rồi, từ giờ sẽ không nói những lời đau lòng đó với cậu nữa. Lúc hắn tồi tệ nhất, tỏ thái độ bất mãn, Lục Doãn Chương cũng chưa từng nặng lời, luôn ở bên vỗ về hắn, cổ vũ hắn.
Còn hắn thì sao?
Phủ nhận cố gắng của cậu.
Là tự tay hắn đã phá hủy mối liên kết giữa hai người, thế nhưng hắn lại ở im một chỗ chờ nạn nhân đến an ủi làm hòa.
Hắn cảm thấy mình thật hèn hạ, cảm thấy tình cảm của Lục Doãn Chương quá cao thượng, quá tốt đẹp, không đáng để dành cho một kẻ có lòng dạ keo kiệt, xấu xa như hắn.
Lục Doãn Chương cảm thấy cổ áo mình ươn ướt, cậu chợt nhận ra Ngung Tịch đang khóc. Tay chân đều luống cuống không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào.
"Bảo bảo sao lại khóc rồi? Tớ sai, cậu cũng sai, chúng ta hòa nhau."
Đối phương càng khóc dữ dội hơn, không phát ra tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, như lũ lụt kéo đến, đôi mắt xanh dương ngập trong làn nước.
"Tớ đau lòng lắm đó, cậu đừng khóc."
Lục Doãn Chương lấy khăn tay từ trong túi quần, kí ức hồi nhỏ đột nhiên mở ra, cậu vừa lau nước mắt cho hắn, vừa hoài niệm.
"Hồi chúng ta còn nhỏ xíu, tớ cũng dùng cái khăn này lau mặt cho cậu, nhớ không?"
Ngung Tịch vẫn dựa vào vai cậu, nhất quyết phải đan tay thật chặt với cậu, sụt sịt:
"Nhớ, tớ cũng dùng nó lau nước mũi cho cậu."
Hai người chợt nhớ về ngày chia xa đau khổ đó, Lục Doãn Chương bật cười. Chính là vừa cười vừa khóc. Mặt mũi còn đỏ hơn cả Ngung Tịch.
Hắn ngồi dậy, thẳng lưng, lấy khăn từ trong tay cậu lau đi nước mắt. Nhìn cái mũi đỏ, nhìn cái mắt đỏ, Ngung Tịch xót xa chạm nhẹ vào nó, hắn nghẹn ngào dỗ cậu, lại nghẹn ngào mà nức nở.
Một lần này giống như khóc ra toàn bộ ấm ức bấy lâu, khóc ra toàn bộ nỗi nhớ khi phải chờ đợi người kia, khóc ra toàn bộ sự sợ hãi đối phương rời bỏ mình.
Đông Cường ôm quả bóng lớn đứng từ phía sân chơi thì tình cờ thấy được một màn này, cậu ta đảo mắt khinh thường, cảm thấy khung cảnh ướt át này quá hại mắt.
Dáng người mập mạp của nó quay đi, chạy về phía trước nô đùa, trong lòng khinh bỉ không thèm quan tâm đến đôi tình nhân mít ướt này nữa.
Tốn thời gian của ông đây, cuối cùng vẫn về với nhau, việc gì phải khóc.