Chương 16
Ngung Tịch giữ chặt lấy cổ tay của cậu, Lục Doãn Chương mới buông viên đá ra, chầm chậm đứng dậy. Cậu nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, càng không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào.
Cậu ra tay đánh người, còn đánh rất hung dữ...
Lúc này, Lục Doãn Chương mới chợt để ý đến tình hình của đối phương, anh ta đang vừa khóc vừa kêu rên. Nằm ở dưới chân cậu bắt đầu ngọ ngoạy, chống tay muốn ngồi dậy thì bị Ngung Tịch đạp một cái vào bụng, đau đến mức không kêu ra tiếng, chỉ có thể ôm bụng, mặt tái xanh.
Không chỉ mặt anh ta tái xanh, Lục Doãn Chương cũng đã tái mét.
"Tiểu Tịch à, thật ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Là anh ta mắng chửi Cung Diệp, còn động tay động chân với cậu ấy trước!"
Cái tay còn lại của cậu nắm lấy tay Ngung Tịch, cố ý dựa sát vào người hắn, khoảng cách gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hình bóng của mình đang phản chiếu trong đôi mắt Ngung Tịch.
"Ừm, tớ hiểu."
Giống như đã bị con hồ ly Lục Doãn Chương quyến rũ bằng dáng vẻ đáng yêu của nó, sự tức giận vừa nãy của hắn liền bay đi. Trong lòng Ngung Tịch tự nhắc bản thân nhất định phải hỏi rõ chuyện hôm nay. Tại sao Lục Doãn Chương lại xuất hiện ở đây? Tại sao cậu lại đi cùng Cung Diệp?... Lần lượt mỗi câu sẽ hỏi tường tận hai người.
Ngung Tịch liếc mắt nhìn qua người nằm thoi thóp dưới đất đã nhận ra đây là ai, không ai khác chính là anh trai ruột của Cung Diệp. Là một thằng mập vô dụng.
Tuy hắn không vừa mắt tên này từ lâu, nhưng còn chưa dám ra tay thì Lục Doãn Chương ra một lần đập hắn chảy cả máu đầu. Không biết là do cậu nông nổi hay quá dũng cảm đây nữa.
"Chương Chương, cậu đừng ở đây nữa. Trở về đi, hậu quả tiếp theo cậu gánh không nổi đâu."
Cung Diệp lau sạch nước mắt, gật đầu đồng tình, nó cố gắng nói:
"A Chương, mẹ cậu hẳn là đang đợi cậu."
Đôi mắt của Lục Doãn Chương căng ra nhìn hai người, cảm thấy như có chút tội lỗi. Đánh người thì sướng tay, nhưng đánh xong, hậu quả tới liền tay.
Cậu đúng là không muốn gây phiền phức cho mẹ.
Ngung Tịch kéo người đi trước, mặc kệ cậu có đồng ý hay không. Lục Doãn Chương bị kéo đến đau tay, cậu túm áo của hắn lại, vội vã nói:
"Đợi đã, tiểu Diệp, còn tiểu Diệp..."
Câu nói của cậu không lọt tai Ngung Tịch, hắn trả lời qua loa:
"Đưa cậu về rồi tớ sẽ quay lại."
Nghe hắn nói, cơ thể của Lục Doãn Chương mới dừng hành động phản kháng, đôi chân nhỏ lon ton đi theo hắn. Cổ tay cậu bị hắn nắm lấy đỏ lên, Lục Doãn Chương không bị người đó đánh một cái nào, nhưng khi đi được một đoạn, khóe mắt cậu đã đỏ hoe.
Sợ quá, đau quá.
"Bảo bảo ơi, tớ..."
Âm thanh của Lục Doãn Chương có chút nghẹn ngào như sắp khóc, trái tim của hắn run lên một cái như lời cảnh báo. Ngung Tịch buông tay cậu, ôm người đang nước mắt lưng tròng vào lòng, hỏi han:
"Tên kia đánh cậu ở chỗ nào? Tớ trả thù cho cậu!"
Đừng khóc, hắn rất đau lòng, cũng rất sợ.
Đầu tóc bù xù của Lục Doãn Chương rúc vào lồng ngực của hắn, nước mắt tuôn ra như dòng suối nhỏ, hừ nhẹ mấy tiếng. Cậu lắc đầu:
"Anh ta chưa kịp đánh thì bị tớ thân thủ siêu phàm đập một cái rồi. Nhưng..."
Càng nói càng gần như đang làm nũng:
"Nhưng mà anh ta mắng tớ là đồ ngu, còn chửi mẹ tớ, chửi cả tiểu Diệp nữa."
Cảm nhận người trong lòng đang ngày một khóc lớn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cậu, nhẹ giọng an ủi:
"Ừm, tớ nhớ rồi. Chương Chương không khóc, tớ đưa cậu về."
Lục Doãn Chương bỗng dưng thoát ra từ cái ôm của hắn, hệt như một con hồ ly nhỏ đang khóc, lấy cái tay nhỏ của nó quệt nước mắt đang vương trên khuôn mặt đỏ hồng, khụt khịt:
"Cậu quay lại kia nhanh đi! Tớ lớn rồi mà, có thể tự về."
Nói xong liền ôm hắn một cái thật chặt, sau đó chạy đi mất, cả người cậu dần biến mất sau lối rẽ. Ngung Tịch hít một hơi thật sâu, quay người bước đi.
Hẳn là đủ thời gian để con lợn kia tỉnh dậy làm ồn.
Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong tâm trí của hắn thì từ xa, hắn đã thấy nó gượng mình ngồi dậy. Ở sau đã có người lớn đi ra.
Ngung Tịch thả bước chậm rãi, thong dong tiến đến. Để Cung Diệp ăn trái đắng một chút, cho cậu ta đỡ dính lấy Lục Doãn Chương, chiếm đi thời gian của cậu dành cho hắn.
Giống như đang xem kịch hay, Ngung Tịch vừa nhếch môi cười, ánh mắt xanh nổi bật trong đêm đen bắt đầu tối đi, không còn là đôi mắt đang phát sáng như trước nữa.
"Cháu tôi làm sao thế này? Ai đánh con?"
Nhà họ Cung có hai người con trai, hai người con gái. Một người con gái gả sang nhà hắn, một người con trai phản đối hôn ước đã tự tách ra ngoài. Cha của Cung Diệp là con cả, mẹ của nó là cô hai của hắn. Là người hống hách lại hung hăng, hắn cảm thấy ông không phù hợp có mặt trong cái nhà toàn là những người lòng lang dạ sói nhưng bề ngoài lại khoác một tấm da người đẹp đẽ.
Đúng như dự đoán, anh trai của Cung Diệp đã làm ầm lên, chỉ thẳng mặt của Cung Diệp mách với cô của nó. Thấy hắn từ xa, nó lại chỉ vào hắn, còn cố tình vạch bụng mỡ có vết bầm tím vì cái đạp của hắn. Ngung Tịch định giả làm một người vô tội không thể trốn được đành phải bước nhanh hơn.
Một lớn một nhỏ đi quay sang châm chọc Cung Diệp và hắn. Toàn bộ những lời vô nghĩa nhanh chóng được thốt ra từ cái miệng tiện của bọn họ khiến Ngung Tịch dần mất kiên nhẫn.
Cung Diệp đã sắp khóc thêm một lần nữa.
Ở nhà của nó, ba nó không thương, ông bà không quý, anh trai lúc nào cũng hăm he tra tấn nó, ai cũng hận nó không thể biến mất ngay tức khắc.
Vì sao chứ? Vì nó có cơ thể dị dạng? Nhưng nó đã rất nỗ lực trở nên có ích, nó cũng đâu có muốn mình như vậy... Nó cũng đâu có muốn trở thành một kẻ nửa nam nửa nữ?
Ngay cả bản thân nó cũng chán ghét chính mình. Mẹ của nó không cho phép nó tự ti, luôn ở bên cổ vũ nó. Cho nên, ở ngoài, nó luôn dùng bộ dáng ngạo mạn, trái ngược với tính cách thật của bản thân. Nó phải che giấu đi bí mật của nó, che giấu đi sự yếu ớt đến mức vô dụng.
Nó không có tội, mẹ nó cũng không có tội, là bọn họ cứ liên tục ép hai người vào chỗ chết, khiến mẹ nó luôn tự nhốt mình trong phòng, tự dằn vặt bản thân. Cung Diệp chỉ muốn xin anh trai ít tiền để mua đồ ăn cho mẹ, bởi vì nó cũng mấy ngày rồi chưa được ăn, cơn đói khiến nó dần mất đi sự tỉnh táo, kết quả nó lấy tiền để trên bàn của anh trai, bị anh ta nện ghế vào chân, bỏ mặc nó một mình trong phòng.
Đến khi nó tỉnh dậy, nó đã thấy hai chân mình mất cảm giác. Từ giây phút đó, trái tim của nó hoàn toàn tuyệt vọng. Nó đã ngồi xe lăn gần nửa năm, chịu đựng sự tổn thương mười mấy năm. Chưa bao giờ, nó muốn thoát khỏi cái nhà này đến thế. Nó muốn đưa mẹ đi thật xa, càng xa càng tốt, để vĩnh viễn không phải nhìn thấy mặt bọn họ, nghe những lời dơ bẩn, gánh chịu cơn đau về cả thể xác lẫn tinh thần.
Bọn họ biết tức giận, biết đau đớn, còn hai mẹ con nó thì không à?
Cung Diệp bị những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng khiến nước mắt rơi càng nhiều. Nó cũng không thèm đưa tay lau đi nữa, mọi âm thanh chửi rủa giống như đã dừng lại, bên tai nó bỗng nhiên trở nên thật yên bình. Cơn gió đêm se lạnh thổi lướt qua trên người nó làm nó thả lỏng cơ thể căng cứng từ nãy đến giờ của mình.
Cung Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch đổ mồ hôi của anh trai, bị dọa phát sợ, cũng không dám hít thở.
Xong rồi, có lẽ tiếp đến nó sẽ phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp nhất từ trước đến giờ. Nhưng mà, không sao cả. Bởi vì nó cũng đã quen với phòng tối, chịu đói đủ lâu, đau đớn trên cơ thể nhiều vô kể, tâm hồn nó cũng đã ngừng hoạt động rồi, nó đã quá biết những gì bọn họ sẽ làm kế tiếp.
Cơ thể này đã in dấu biết bao trận đánh của bọn họ đang không ngừng run lên dữ dội, Cung Diệp tức giận đến đỏ bừng cả mặt, bất lực ngồi trên xe lăn.
Đôi co một lúc, Ngung Tịch và nó bị dẫn đến căn phòng tập hợp đầy đủ mọi người. Cung Diệp dùng ống tay áo lau đi nước mắt, hít thở sâu rất nhiều lần để bình ổn tâm tình. Ngung Tịch đẩy xe lăn giúp nó, cảm thấy ngày hôm nay liền giải quyết hết một lượt đi. Dù sao hắn cũng biết Cung Diệp đã dần đến giới hạn, nếu tiếp tục, nó nhất định sẽ tự tử.
Bởi vì hắn cũng đã từng trải qua một quá khứ sống không bằng người giống như nó, cho nên tương đối hiểu đối phương.
Chẳng có đứa trẻ nào có thể chống chọi lại với tiêu cực, đau đớn, sự ghẻ lạnh của người khác suốt nhiều năm ròng.
Hắn phải công nhận một điều, Cung Diệp đã rất kiên cường, ngoại trừ việc quấn lấy Lục Doãn Chương ra thì hắn cũng không thấy nó chướng mắt lắm.
Mưa lớn sập đê.
Không khí trong phòng đã vô cùng căng thẳng, ông nội không nói câu nào, chỉ yên lặng chống gậy, chẳng biết ông có nghe lọt câu nào của đám người nhà họ Cung kia không.
Ba của Cung Diệp thiếu chút nữa đã xông lên tát Cung Diệp một cái.
Hành động cùng lời nói của bậc phụ huynh đã khiến ông nội càng thất vọng. Ông đã gả con gái sai người, để nó chịu uất ức. Bấy lâu vẫn luôn bị che mắt, hiện tại ông đã già, bọn chúng cũng không cần giữ lấy cái mặt lạ này nữa, mọi thứ đã dần lộ diện, nhưng ông thực sự đã già.
"Ly hôn đi. Bây giờ tôi sẽ đến đón nó về, cả Cung Diệp nữa."
Ông đứng dậy, dù khuôn mặt đã nhăn nhúm, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, lặng lẽ nhìn phản ứng của mọi người.
Ba của Cung Diệp đang ra sức phản đối, cộng thêm những lời ra tiếng vào của người khác, ông nội chỉ hơi híp mắt, mặc kệ.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, tạo ra một tiếng vang vọng rất lớn. Ai cũng vô thức quay đầu nhìn.
Người đàn ông vẫn đang mặc quân phục, thân hình cao lớn đến mức người khác phải ngước mắt nhìn. Ngũ quan của hắn thâm thúy, khi nghiêm túc trông rất đáng sợ, khí chất áp đảo của người sống trong quân đội từ nhỏ khiến toàn bộ người trong phòng phải im lặng nhìn hắn.
Chỉ có Cung Diệp vẫn luôn cúi đầu, đôi bàn tay đang vân vê vào nhau.
"Chú út, không biết chào hỏi ai à?"
"Này, chú út, có về thì cũng phải báo lại một câu chứ!"
...
Người đàn ông không để tâm đến lời của bọn họ, chỉ vững vàng bước đến chỗ Cung Diệp, nhẹ nhàng bế người lên, ôm vào lòng. Hành động của hắn nhanh gọn, nhưng chỉ Cung Diệp mới phát hiện, cánh tay đang đỡ lấy cậu đang run lên ở biên độ nhỏ. Trong con ngươi đen như mực kia tựa như có gì đó đang phát sáng.
Ngung Tịch đứng ở bên cạnh vừa mới đón nhận ánh mắt khủng bố, cơ thể đột nhiên không dám thả lỏng nữa, cúi đầu, không phản ứng để che đậy chút hoảng sợ trong lòng.
"Kỷ Dung Quân, con muốn đưa nó đi đâu?"
Giọng của ông nội vừa tràn đầy sự giận dữ, vừa có một chút nhói lòng khó nói. Đó là đứa con út của ông, không biết hắn giống ai nhưng từ nhỏ đã có tính cách cố chấp lại ương bướng. Không ai nói được nó, dù có bắt nó chịu đau, không cho nó ăn cơm, nó cũng nhất quyết không chịu mở miệng nhận sai. Vì cái tính đó nên ông đã ném nó vào trong quân đội để rèn giũa, kết quả nó đi luôn không về.
Từ ngày Kỷ Hiểu Dung – vợ của ông mất, nó cũng không thèm trở về đây một lần nào, mọi hành tung của nó đều được quân đội dưới trướng che giấu kĩ càng, nó làm gì, ở đâu, không một ai biết. Là đứa nhóc khó dạy bảo giờ đã trở thành đứa con bất hiếu. Khi bé đã kiệm lời, hiện tại ngay cả một câu cũng không nói với ông.
Kỷ Dung Quân xoay người nhẹ một cái, đối diện với ánh mắt của cha, chỉ gật đầu một cái, không một lời nào đã mang người rời đi. Một cánh tay rắn rỏi sau lớp áo đỡ lấy cả người Cung Diệp, một tay chỉnh lại cái khăn sẫm màu lên chân của nó.
Hắn không để ai vào mắt, chỉ để bé con "lá ngọc cành vàng" của hắn mà thôi. Không những trong mắt có em ấy, mà trong tim cũng chỉ toàn là em ấy.
Tiếng đóng cửa lần này nhẹ đến mức không còn phát ra tiếng động, không khí trong phòng cũng lặng ngắt như tờ.
Bên ngoài đen đuốc sáng trưng, bên trong lòng người lại tăm tối tựa như bầu trời đêm.
Cậu ra tay đánh người, còn đánh rất hung dữ...
Lúc này, Lục Doãn Chương mới chợt để ý đến tình hình của đối phương, anh ta đang vừa khóc vừa kêu rên. Nằm ở dưới chân cậu bắt đầu ngọ ngoạy, chống tay muốn ngồi dậy thì bị Ngung Tịch đạp một cái vào bụng, đau đến mức không kêu ra tiếng, chỉ có thể ôm bụng, mặt tái xanh.
Không chỉ mặt anh ta tái xanh, Lục Doãn Chương cũng đã tái mét.
"Tiểu Tịch à, thật ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Là anh ta mắng chửi Cung Diệp, còn động tay động chân với cậu ấy trước!"
Cái tay còn lại của cậu nắm lấy tay Ngung Tịch, cố ý dựa sát vào người hắn, khoảng cách gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hình bóng của mình đang phản chiếu trong đôi mắt Ngung Tịch.
"Ừm, tớ hiểu."
Giống như đã bị con hồ ly Lục Doãn Chương quyến rũ bằng dáng vẻ đáng yêu của nó, sự tức giận vừa nãy của hắn liền bay đi. Trong lòng Ngung Tịch tự nhắc bản thân nhất định phải hỏi rõ chuyện hôm nay. Tại sao Lục Doãn Chương lại xuất hiện ở đây? Tại sao cậu lại đi cùng Cung Diệp?... Lần lượt mỗi câu sẽ hỏi tường tận hai người.
Ngung Tịch liếc mắt nhìn qua người nằm thoi thóp dưới đất đã nhận ra đây là ai, không ai khác chính là anh trai ruột của Cung Diệp. Là một thằng mập vô dụng.
Tuy hắn không vừa mắt tên này từ lâu, nhưng còn chưa dám ra tay thì Lục Doãn Chương ra một lần đập hắn chảy cả máu đầu. Không biết là do cậu nông nổi hay quá dũng cảm đây nữa.
"Chương Chương, cậu đừng ở đây nữa. Trở về đi, hậu quả tiếp theo cậu gánh không nổi đâu."
Cung Diệp lau sạch nước mắt, gật đầu đồng tình, nó cố gắng nói:
"A Chương, mẹ cậu hẳn là đang đợi cậu."
Đôi mắt của Lục Doãn Chương căng ra nhìn hai người, cảm thấy như có chút tội lỗi. Đánh người thì sướng tay, nhưng đánh xong, hậu quả tới liền tay.
Cậu đúng là không muốn gây phiền phức cho mẹ.
Ngung Tịch kéo người đi trước, mặc kệ cậu có đồng ý hay không. Lục Doãn Chương bị kéo đến đau tay, cậu túm áo của hắn lại, vội vã nói:
"Đợi đã, tiểu Diệp, còn tiểu Diệp..."
Câu nói của cậu không lọt tai Ngung Tịch, hắn trả lời qua loa:
"Đưa cậu về rồi tớ sẽ quay lại."
Nghe hắn nói, cơ thể của Lục Doãn Chương mới dừng hành động phản kháng, đôi chân nhỏ lon ton đi theo hắn. Cổ tay cậu bị hắn nắm lấy đỏ lên, Lục Doãn Chương không bị người đó đánh một cái nào, nhưng khi đi được một đoạn, khóe mắt cậu đã đỏ hoe.
Sợ quá, đau quá.
"Bảo bảo ơi, tớ..."
Âm thanh của Lục Doãn Chương có chút nghẹn ngào như sắp khóc, trái tim của hắn run lên một cái như lời cảnh báo. Ngung Tịch buông tay cậu, ôm người đang nước mắt lưng tròng vào lòng, hỏi han:
"Tên kia đánh cậu ở chỗ nào? Tớ trả thù cho cậu!"
Đừng khóc, hắn rất đau lòng, cũng rất sợ.
Đầu tóc bù xù của Lục Doãn Chương rúc vào lồng ngực của hắn, nước mắt tuôn ra như dòng suối nhỏ, hừ nhẹ mấy tiếng. Cậu lắc đầu:
"Anh ta chưa kịp đánh thì bị tớ thân thủ siêu phàm đập một cái rồi. Nhưng..."
Càng nói càng gần như đang làm nũng:
"Nhưng mà anh ta mắng tớ là đồ ngu, còn chửi mẹ tớ, chửi cả tiểu Diệp nữa."
Cảm nhận người trong lòng đang ngày một khóc lớn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cậu, nhẹ giọng an ủi:
"Ừm, tớ nhớ rồi. Chương Chương không khóc, tớ đưa cậu về."
Lục Doãn Chương bỗng dưng thoát ra từ cái ôm của hắn, hệt như một con hồ ly nhỏ đang khóc, lấy cái tay nhỏ của nó quệt nước mắt đang vương trên khuôn mặt đỏ hồng, khụt khịt:
"Cậu quay lại kia nhanh đi! Tớ lớn rồi mà, có thể tự về."
Nói xong liền ôm hắn một cái thật chặt, sau đó chạy đi mất, cả người cậu dần biến mất sau lối rẽ. Ngung Tịch hít một hơi thật sâu, quay người bước đi.
Hẳn là đủ thời gian để con lợn kia tỉnh dậy làm ồn.
Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong tâm trí của hắn thì từ xa, hắn đã thấy nó gượng mình ngồi dậy. Ở sau đã có người lớn đi ra.
Ngung Tịch thả bước chậm rãi, thong dong tiến đến. Để Cung Diệp ăn trái đắng một chút, cho cậu ta đỡ dính lấy Lục Doãn Chương, chiếm đi thời gian của cậu dành cho hắn.
Giống như đang xem kịch hay, Ngung Tịch vừa nhếch môi cười, ánh mắt xanh nổi bật trong đêm đen bắt đầu tối đi, không còn là đôi mắt đang phát sáng như trước nữa.
"Cháu tôi làm sao thế này? Ai đánh con?"
Nhà họ Cung có hai người con trai, hai người con gái. Một người con gái gả sang nhà hắn, một người con trai phản đối hôn ước đã tự tách ra ngoài. Cha của Cung Diệp là con cả, mẹ của nó là cô hai của hắn. Là người hống hách lại hung hăng, hắn cảm thấy ông không phù hợp có mặt trong cái nhà toàn là những người lòng lang dạ sói nhưng bề ngoài lại khoác một tấm da người đẹp đẽ.
Đúng như dự đoán, anh trai của Cung Diệp đã làm ầm lên, chỉ thẳng mặt của Cung Diệp mách với cô của nó. Thấy hắn từ xa, nó lại chỉ vào hắn, còn cố tình vạch bụng mỡ có vết bầm tím vì cái đạp của hắn. Ngung Tịch định giả làm một người vô tội không thể trốn được đành phải bước nhanh hơn.
Một lớn một nhỏ đi quay sang châm chọc Cung Diệp và hắn. Toàn bộ những lời vô nghĩa nhanh chóng được thốt ra từ cái miệng tiện của bọn họ khiến Ngung Tịch dần mất kiên nhẫn.
Cung Diệp đã sắp khóc thêm một lần nữa.
Ở nhà của nó, ba nó không thương, ông bà không quý, anh trai lúc nào cũng hăm he tra tấn nó, ai cũng hận nó không thể biến mất ngay tức khắc.
Vì sao chứ? Vì nó có cơ thể dị dạng? Nhưng nó đã rất nỗ lực trở nên có ích, nó cũng đâu có muốn mình như vậy... Nó cũng đâu có muốn trở thành một kẻ nửa nam nửa nữ?
Ngay cả bản thân nó cũng chán ghét chính mình. Mẹ của nó không cho phép nó tự ti, luôn ở bên cổ vũ nó. Cho nên, ở ngoài, nó luôn dùng bộ dáng ngạo mạn, trái ngược với tính cách thật của bản thân. Nó phải che giấu đi bí mật của nó, che giấu đi sự yếu ớt đến mức vô dụng.
Nó không có tội, mẹ nó cũng không có tội, là bọn họ cứ liên tục ép hai người vào chỗ chết, khiến mẹ nó luôn tự nhốt mình trong phòng, tự dằn vặt bản thân. Cung Diệp chỉ muốn xin anh trai ít tiền để mua đồ ăn cho mẹ, bởi vì nó cũng mấy ngày rồi chưa được ăn, cơn đói khiến nó dần mất đi sự tỉnh táo, kết quả nó lấy tiền để trên bàn của anh trai, bị anh ta nện ghế vào chân, bỏ mặc nó một mình trong phòng.
Đến khi nó tỉnh dậy, nó đã thấy hai chân mình mất cảm giác. Từ giây phút đó, trái tim của nó hoàn toàn tuyệt vọng. Nó đã ngồi xe lăn gần nửa năm, chịu đựng sự tổn thương mười mấy năm. Chưa bao giờ, nó muốn thoát khỏi cái nhà này đến thế. Nó muốn đưa mẹ đi thật xa, càng xa càng tốt, để vĩnh viễn không phải nhìn thấy mặt bọn họ, nghe những lời dơ bẩn, gánh chịu cơn đau về cả thể xác lẫn tinh thần.
Bọn họ biết tức giận, biết đau đớn, còn hai mẹ con nó thì không à?
Cung Diệp bị những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng khiến nước mắt rơi càng nhiều. Nó cũng không thèm đưa tay lau đi nữa, mọi âm thanh chửi rủa giống như đã dừng lại, bên tai nó bỗng nhiên trở nên thật yên bình. Cơn gió đêm se lạnh thổi lướt qua trên người nó làm nó thả lỏng cơ thể căng cứng từ nãy đến giờ của mình.
Cung Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch đổ mồ hôi của anh trai, bị dọa phát sợ, cũng không dám hít thở.
Xong rồi, có lẽ tiếp đến nó sẽ phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp nhất từ trước đến giờ. Nhưng mà, không sao cả. Bởi vì nó cũng đã quen với phòng tối, chịu đói đủ lâu, đau đớn trên cơ thể nhiều vô kể, tâm hồn nó cũng đã ngừng hoạt động rồi, nó đã quá biết những gì bọn họ sẽ làm kế tiếp.
Cơ thể này đã in dấu biết bao trận đánh của bọn họ đang không ngừng run lên dữ dội, Cung Diệp tức giận đến đỏ bừng cả mặt, bất lực ngồi trên xe lăn.
Đôi co một lúc, Ngung Tịch và nó bị dẫn đến căn phòng tập hợp đầy đủ mọi người. Cung Diệp dùng ống tay áo lau đi nước mắt, hít thở sâu rất nhiều lần để bình ổn tâm tình. Ngung Tịch đẩy xe lăn giúp nó, cảm thấy ngày hôm nay liền giải quyết hết một lượt đi. Dù sao hắn cũng biết Cung Diệp đã dần đến giới hạn, nếu tiếp tục, nó nhất định sẽ tự tử.
Bởi vì hắn cũng đã từng trải qua một quá khứ sống không bằng người giống như nó, cho nên tương đối hiểu đối phương.
Chẳng có đứa trẻ nào có thể chống chọi lại với tiêu cực, đau đớn, sự ghẻ lạnh của người khác suốt nhiều năm ròng.
Hắn phải công nhận một điều, Cung Diệp đã rất kiên cường, ngoại trừ việc quấn lấy Lục Doãn Chương ra thì hắn cũng không thấy nó chướng mắt lắm.
Mưa lớn sập đê.
Không khí trong phòng đã vô cùng căng thẳng, ông nội không nói câu nào, chỉ yên lặng chống gậy, chẳng biết ông có nghe lọt câu nào của đám người nhà họ Cung kia không.
Ba của Cung Diệp thiếu chút nữa đã xông lên tát Cung Diệp một cái.
Hành động cùng lời nói của bậc phụ huynh đã khiến ông nội càng thất vọng. Ông đã gả con gái sai người, để nó chịu uất ức. Bấy lâu vẫn luôn bị che mắt, hiện tại ông đã già, bọn chúng cũng không cần giữ lấy cái mặt lạ này nữa, mọi thứ đã dần lộ diện, nhưng ông thực sự đã già.
"Ly hôn đi. Bây giờ tôi sẽ đến đón nó về, cả Cung Diệp nữa."
Ông đứng dậy, dù khuôn mặt đã nhăn nhúm, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, lặng lẽ nhìn phản ứng của mọi người.
Ba của Cung Diệp đang ra sức phản đối, cộng thêm những lời ra tiếng vào của người khác, ông nội chỉ hơi híp mắt, mặc kệ.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, tạo ra một tiếng vang vọng rất lớn. Ai cũng vô thức quay đầu nhìn.
Người đàn ông vẫn đang mặc quân phục, thân hình cao lớn đến mức người khác phải ngước mắt nhìn. Ngũ quan của hắn thâm thúy, khi nghiêm túc trông rất đáng sợ, khí chất áp đảo của người sống trong quân đội từ nhỏ khiến toàn bộ người trong phòng phải im lặng nhìn hắn.
Chỉ có Cung Diệp vẫn luôn cúi đầu, đôi bàn tay đang vân vê vào nhau.
"Chú út, không biết chào hỏi ai à?"
"Này, chú út, có về thì cũng phải báo lại một câu chứ!"
...
Người đàn ông không để tâm đến lời của bọn họ, chỉ vững vàng bước đến chỗ Cung Diệp, nhẹ nhàng bế người lên, ôm vào lòng. Hành động của hắn nhanh gọn, nhưng chỉ Cung Diệp mới phát hiện, cánh tay đang đỡ lấy cậu đang run lên ở biên độ nhỏ. Trong con ngươi đen như mực kia tựa như có gì đó đang phát sáng.
Ngung Tịch đứng ở bên cạnh vừa mới đón nhận ánh mắt khủng bố, cơ thể đột nhiên không dám thả lỏng nữa, cúi đầu, không phản ứng để che đậy chút hoảng sợ trong lòng.
"Kỷ Dung Quân, con muốn đưa nó đi đâu?"
Giọng của ông nội vừa tràn đầy sự giận dữ, vừa có một chút nhói lòng khó nói. Đó là đứa con út của ông, không biết hắn giống ai nhưng từ nhỏ đã có tính cách cố chấp lại ương bướng. Không ai nói được nó, dù có bắt nó chịu đau, không cho nó ăn cơm, nó cũng nhất quyết không chịu mở miệng nhận sai. Vì cái tính đó nên ông đã ném nó vào trong quân đội để rèn giũa, kết quả nó đi luôn không về.
Từ ngày Kỷ Hiểu Dung – vợ của ông mất, nó cũng không thèm trở về đây một lần nào, mọi hành tung của nó đều được quân đội dưới trướng che giấu kĩ càng, nó làm gì, ở đâu, không một ai biết. Là đứa nhóc khó dạy bảo giờ đã trở thành đứa con bất hiếu. Khi bé đã kiệm lời, hiện tại ngay cả một câu cũng không nói với ông.
Kỷ Dung Quân xoay người nhẹ một cái, đối diện với ánh mắt của cha, chỉ gật đầu một cái, không một lời nào đã mang người rời đi. Một cánh tay rắn rỏi sau lớp áo đỡ lấy cả người Cung Diệp, một tay chỉnh lại cái khăn sẫm màu lên chân của nó.
Hắn không để ai vào mắt, chỉ để bé con "lá ngọc cành vàng" của hắn mà thôi. Không những trong mắt có em ấy, mà trong tim cũng chỉ toàn là em ấy.
Tiếng đóng cửa lần này nhẹ đến mức không còn phát ra tiếng động, không khí trong phòng cũng lặng ngắt như tờ.
Bên ngoài đen đuốc sáng trưng, bên trong lòng người lại tăm tối tựa như bầu trời đêm.