Chương 27: Có chết cũng không rời
Hai người đi vào trong hang động, Lục Doãn Chương nuốt nước bọt, không ngờ trong cái hang bé này lại khác biệt như thế. Xung quanh không hề có một bóng người, ngay cả một tiếng vang cũng không có.
"Tiểu Tịch, tớ cảm giác chúng ta đang bị lừa."
Ngung Tịch cầm đèn pin, nắm chặt tay của cậu, nói:
"Không phải đâu."
Hắn chĩa đèn về phía xa, xuất hiến ba cái lối đi khác nhau. Lục Doãn Chương liền hiểu. Cậu quay sang hỏi hắn:
"Chọn cái nào bây giờ?"
Ngung Tịch lấy mảnh giây trong túi quần, xem xét.
"Hang số hai."
Hắn giải thích:
"Cái dãy chữ ghi trên biển kia là mật mã Caesar, có nghĩ là "đồ chơi"."
Mà món đồ bọn họ bốc thăm trúng là chiếc búa nhựa.
Đối với những ai không biết thì đây là sự lựa chọn may rủi, còn với hắn, mấy cái này chỉ là trò trẻ con. Người bên cạnh rõ ràng là thiếu niên mười năm nhưng tâm hồn cậu ấy vẫn vô cùng ngây thơ hoạt bát.
Lục Doãn Chương không hiểu cái gì là mật mã Caesar, cậu chỉ cảm thấy bảo bảo của mình thật tài giỏi. Cậu cười cười khen hắn một câu, hứng khởi tiến về phía trước.
Bên trong hang được lắp đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian càng thêm lung linh huyền ảo. Lục Doãn Chương không có thời gian ngắm nhìn xung quanh, cậu giục Ngung Tịch:
"Mau mau, chúng ta cần tìm chiếc búa thần kỳ."
Ở trong đó đã có mấy nhóm cũng đang tìm, nhưng tìm mãi chưa thấy.
Mọi người kêu than:
"Hết một nửa thời gian rồi. Biết thế tôi không chơi!"
"Đây là cái trò ma quỷ gì thế?"
"Ai? Ai là người giấu đồ!"
"Tại sao một món đồ tôi cũng không thấy?"
...
Lục Doãn Chương cảm thấy không ổn, thời gian đã hết một nửa vẫn chưa thấy dấu vết nào của đồ vật.
"Tiểu Tịch, chúng ta bị lừa rồi!"
Lần thứ hai nghe thấy câu này, Ngung Tịch vẫn tỏ ra bình thản vô cùng, vừa soi đèn pin, vừa đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết thành nắm đấm của cậu.
"Chúng ta không bị lừa, chỉ là cái trò này được tạo ra để chúng ta nghĩ nó khó, và bỏ cuộc."
Hắn dẫn Lục Doãn Chương đi sâu vào hang hơn nữa, đi rất xa, bóng đèn pin cùng tiếng nói của những người khác dần biến mất, đến nơi có tấm biển "cấm đi". Lục Doãn Chương nhìn Ngung Tịch, lại nhìn tấm biển báo đỏ chót.
Ngung Tịch vươn tay sờ sờ tấm biển, hắn xoay tấm biển lại, ở mặt sau của nó có một mảnh giấy.
"Từ chỗ hòn đá ở dưới chân, bước mười ba bước sang trái, đọc câu thần chú "vừng ơi, mở cửa ra" ba lần."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Doãn Chương vừa ngạc nhiên vừa hứng thú. Cậu vỗ mạnh vào vai của Ngung Tịch, bật cười hào hứng khen hắn:
"Bảo bảo là giỏi nhất!"
Ngung Tịch cũng cười, hắn lắc đầu, nói:
"Tớ chỉ gặp may mà thôi."
Sự khiêm tốn của hắn khiến Lục Doãn Chương không hài lòng, cậu bĩu môi, nắm lấy hai vai của hắn, nghiêm túc nói:
"Đó không phải may mắn đâu, là cậu thông minh tài giỏi nên mới làm được điều mà người khác không được!"
Ngung Tịch ngẩn người nhìn đôi mắt sáng tựa sao trời của Lục Doãn Chương, trái tim chỉ toàn là ngọt ngào. Chỉ có cậu mới không ghen tị với hắn, chỉ có cậu là người hắn muốn nhận được công nhận.
Ngung Tịch mỉm cười, ánh đèn nhạt của đèn pin rọi lên sườn mặt của hắn, một nửa tối, một nửa sáng, nhưng cặp mắt xanh dương lại sáng bừng lên, tựa như viên ngọc quý lặng lẽ tỏa sáng giữa đêm tối.
Hắn khẽ "ừ" một tiếng, âm thanh phát ra từ cổ họng có chút nghẹn ngào.
Bỗng nhiên Lục Doãn Chương chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, cậu thôi không nhìn hắn nữa, giục người ta mau làm theo chỉ dẫn tìm đồ.
Hai người làm theo, bước đủ bước, cùng đồng thanh đọc câu thần chú ba lần.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Ngung Tịch soi đèn pin ra xung quanh, quả thật không có gì xảy ra. Hắn lục lại mảnh giấy, xem xét kĩ lưỡng. Sau đó tiến về phía trước một chút, sờ sờ bức tường đá, một tay xé mạnh. Tiếng xé giấy làm Lục Doãn Chương giật mình, cậu nhìn kĩ hơn, phát hiện đây chỉ là dùng giấy dán lên, để che đi một rương kho báu bên trong cái hốc.
Nhìn là hiểu, bọn họ thắng chắc rồi.
Lục Doãn Chương lấy đèn pin từ trong tay của hắn, bảo:
"Tớ soi đèn cho, cậu tìm đồ đi."
Ngung Tịch gật đầu, ngồi xổm xuống mở rương, bên trong toàn là đồ chơi của con nít. Hắn lục lọi, cuối cùng cầm lên chiếc búa, giơ giơ trước mắt cậu, trong giọng nói chan chứa niềm vui:
"Tìm được rồi."
Lục Doãn Chương kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của hắn, vội kéo người đi, chạy ra khỏi hang, trở về đích, còn không quên nhắc hắn giấu đồ.
Hai cái bóng trải dài dưới mặt đất, một lớn một nhỏ, quấn quýt vào nhau, tựa như gắn bó thành một, không thể tách rời.
Hắn muốn đi cùng người này cả đời, mãi chạy theo sau người này, âm thầm bảo hộ người ấy khỏi bão giông. Dù không biết cả đời là bao xa, dù không biết bàn tay của cậu liệu có buông ra, hắn vẫn muốn bước đi cùng cậu ấy, muốn khắc ghi kiên cố hình bóng người này vào trong tim.
...
Khi hai người về đến đích, đem chiếc búa đồ chơi cùng mảnh giấy bốc thăm được cho người hướng dẫn viên. Anh ta lớn tiếng nói chúc mừng, sau đó đưa cho hai người đôi thú nhồi bông.
Dù không đạt giải nhất, nhưng đối với cậu, như vậy đã rất vui rồi.
Ngung Tịch đưa cho Lục Doãn Chương con hổ, nhẹ giọng bảo:
"Về lều thôi."
Vẻ mặt sung sướng vẫn cười cười, ôm lấy cánh tay của hắn quay về lều trại. Dọc đường đi vừa thao thao bất tuyệt, vừa ngâm nga hát.
Sau khi đêm xuống, không khí cũng trở nên lạnh hơn. Ngung Tịch pha hai cốc sữa cacao nóng hổi, để Lục Doãn Chương uống cho ấm người.
Lục Doãn Chương lăn lộn cả ngày dài, mệt mỏi ập đến, mới chín giờ đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngung Tịch đánh răng xong trở lại đã thấy người nằm trong lều, tay phải ôm con hổ bông, tay trái đặt trước bụng. Cậu nhẹ nhàng hít thở, hai má trắng nõn trông thật đáng yêu, giống hệt như con hổ cậu ôm.
Hắn rón rén đi vào, tắt đèn để tiết kiệm pin.
Trong suốt hai năm qua, lần cuối cùng hắn ngủ cùng Lục Doãn Chương là trước hôm tốt nghiệp, số lần hai người chung giường đã không thể đếm trên đầu ngón tay được nữa.
Hắn đã rất nỗ lực, ông nội cũng không bắt hắn phải điên cuồng học tập như trước, cho nên hắn mới có được chút thời gian ngắn ngủi bên cậu.
Ban đêm, ở bên ngoài vẫn còn những âm thanh nói cười của mọi người cùng tiếng dế kêu.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Doãn Chương choàng tỉnh, giống như vừa gặp ác mộng, cậu mơ mơ màng màng sờ sờ bên cạnh, sờ được cánh tay của Ngung Tịch mới nhỏ giọng kêu:
"Bảo bảo?"
Ngung Tịch khẽ đáp lời:
"Tớ ở đây."
Lục Doãn Chương xoay người, một chân gác lên eo hắn, một tay quàng qua cổ hắn, rên rỉ:
"Ngung Tịch, cậu phải luôn ở đây, bên cạnh tớ, biết chưa?"
Hắn phát ra tiếng nghẹn từ trong cổ họng:
"Ở bên cạnh cậu đến bao giờ?"
Lục Doãn Chương khó chịu khi bị hắn hỏi lại, cậu có bệnh gắt ngủ rất lớn, nhận được câu trả lời không đúng ý liền thuận miệng ngoạm vào vai hắn một cái, có chút tức giận lớn giọng:
"Cả đời."
Ngung Tịch lật người, đối diện với cậu, hắn lại hỏi:
"Cả đời... Là sao?"
Lúc này, đôi mắt đen trong veo của Lục Doãn Chương hé mở. Cậu hôn lên khóe mắt của Ngung Tịch, thì thầm:
"Là có chết cũng không rời."
Chẳng hiểu sao cậu lại muốn hôn khóe mắt của hắn, chỉ là khi nhìn đôi mắt ấy, hình ảnh một Ngung Tịch tuyệt vọng đứng trong mưa, hình ảnh một Ngung Tịch hướng ánh mắt rực rỡ nhìn cậu... đều hiện lên trong tâm trí.
Trong đầu Lục Doãn Chương chỉ còn sót lại suy nghĩ, cậu muốn đôi mắt ấy không còn vương nỗi buồn hay sự trầm lặng, âm u, cậu muốn đôi mắt xanh dương ấy hãy luôn tràn ngập vui vẻ, luôn phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, giống như khi đó nhìn cậu.
Hắn rất tốt, chỗ nào cũng tốt, cho nên hắn phải được hạnh phúc.
Ngung Tịch hơi cuộn đầu ngón tay, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp như nắng, bên trong con ngươi có vô số cảm xúc âm u khó giải thích đang cuồn cuộn.
Người này nói muốn hắn ở bên cậu đến chết không rời.
Hắn vốn không đòi hỏi nhiều như thế ở Lục Doãn Chương.
Ngung Tịch mấy máy, như chưa tin lời của cậu là thật, hắn gặng hỏi:
"Thật không?"
Có thật là muốn ở bên hắn cả đời không? Ở bên một người như hắn... Cậu thật sự muốn?
Dường như đã sớm mất kiên nhẫn, Lục Doãn Chương cắn thêm một cái vào cổ hắn, thanh âm vừa nghẹn ngào như muốn khóc, vừa chất chứa nỗi niềm u uất:
"Cái gì tớ nói đều là thật!"
Cảm nhận cổ mình ươn ướt, Ngung Tịch ngạc nhiên, mở to hai mắt, hắn khẽ chạm vào lưng của cậu, vỗ vỗ nhè nhẹ như để an ủi.
Nước mắt Lục Doãn Chương rơi lã chã, cậu lắp bắp:
"Xin, xin lỗi, xin lỗi, đáng lẽ tớ đã có thể cứu cậu."
Bởi vì tớ hèn nhát, cho nên tớ đã để vuột mất cậu.
Nỗi hối hận, nuối tiếc, đau khổ... chưa từng nguôi ngoai. Sâu trong tâm hồn, Lục Doãn Chương không thể quên được việc xảy ra ở kiếp trước. Nó tựa như cỏ dại, dù có giẫm đạp nó thế nào, nó vẫn sẽ sống, vẫn sẽ tiếp tục lớn lên.
Ngung Tịch không hiểu lời của Lục Doãn Chương. Hắn chỉ biết ôm cậu vào lòng, lời nói cũng run rẩy theo hành động vỗ về của hắn.
"Không sao, cậu đã cứu được tớ rồi, đừng xin lỗi, Chương Chương..."
Đã cứu được hắn rồi, nên xin cậu đừng khóc nữa, cũng đừng xin lỗi nữa.
Âm thanh nức nở của Lục Doãn Chương càng lớn, cậu dính sát vào hõm cổ của hắn, nước mắt rơi thấm ướt cổ áo, thấm vào cõi lòng khô cằn của hắn.
"Chương Chương?"
Thanh âm của hắn rất êm tai, mang âm khàn của tuổi dậy thì, giống như ma quỷ muốn dụ dỗ cậu.
"Nín khóc nào, tớ vẫn ở đây với cậu mà."
Hốc mắt cậu đỏ hoe, vì buồn tủi mà lồng ngực đập nhanh phập phồng, cố chấp muốn cắn hắn thêm cái nữa nhưng lại do dự.
Ngung Tịch hiểu ý cậu, hắn bỗng nhiên bật cười nhẹ, giọng nói toàn là cưng chiều:
"Được rồi, cứ cắn đi."
Sau đó ở cổ hắn liền xuất hiện thêm một vòng dấu răng nữa. Lục Doãn Chương trườn người nằm lên người hắn, cậu gục đầu ở trước ngực của Ngung Tịch, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch. Nước mắt lại như vòi nước rơi tí tách, muốn ngừng cũng không được.
"Tớ thích cậu, cực kì thích... Thế nên đừng bỏ rơi tớ..."
Tớ không thể rời xa cậu, càng không thể nhìn cậu biến mất ngay trước mắt thêm một lần nào nữa.
Sự thỏa mãn kì lạ thôi thúc trong cơ thể bùng lên, Ngung Tịch say đắm nhìn người trước mắt, vừa nghĩ đến lời nói của cậu, hắn cảm thấy mình sắp vui đến nổ tung.
Nhưng hắn vẫn cố tình chấp nhất mà ở bên tai cậu nỉ non, như là muốn đem những lời này khắc vào chiếc não nhỏ của cậu.
"Chương Chương, chỉ có cậu mới cứu được tớ..."
Hắn chậm rãi thả lỏng, ôm lấy cậu dỗ dành như người lớn vuốt lưng trẻ sơ sinh, đáy mắt tràn ngập sự cố chấp thâm trầm, như muốn khảm người trước mắt sâu vào trong tim.
"Cho dù sau này cậu có hối hận, tớ cũng không cho cậu quay đầu lại nữa. Phải mãi mãi thích tớ, mãi mãi ở bên tớ."
Lục Doãn Chương khóc thành tiếng vụn vặt, phát ra tiếng nức nở:
"Ừm, tớ, tớ, vẫn luôn muốn như thế."
Từ kiếp trước, đã muốn đối với cậu như thế.
Xuyên qua màn đêm đen, bóng dáng hai người quấn chặt lấy nhau, thân mật không thể tách rời.
Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng rút đi mất, Lục Doãn Chương khóc đến ướt áo của hắn mới dần hồi tỉnh, cậu ngẩng đầu, bị đôi mắt xanh tựa pha lê si mê nhìn làm cho lóa mắt, ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ của cậu, vừa chứa thứ tình cảm nặng nề, vừa sâu thẳm như đại dương xanh ngắt.
Lục Doãn Chương đưa tay muốn sờ, Ngung Tịch để yên cho cậu sờ.
Ánh mắt mê li, gò má ửng hồng, Lục Doãn Chương ngắm nhìn cặp mắt của hắn, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, dụi dụi vào áo ngủ của hắn, như mèo con ấm ức muốn làm nũng chủ nhân.
Đôi mắt đẹp kinh diễm ấy, kiếp trước đã vĩnh viễn nhắm lại ở tuổi mười bảy.
Ngung Tịch vuốt ve người trong lòng, đau đớn khi cảm nhận cậu run lên từng đợt. Hắn không biết Lục Doãn Chương mơ thấy gì, không biết cậu có bí mật gì giấu giếm.
Hắn cảm thấy, nếu Lục Doãn Chương không muốn nói, vậy thì không cần tìm hiểu nữa.
Trên khuôn mặt của Ngung Tịch tràn ngập ý cười rạng rỡ, hai cánh tay thêm siết người vào lòng, như sợ sẽ đánh rơi người ấy, sợ rằng qua một cái chớp mắt, người ấy sẽ biến mất.
Hiện tại, điều tồn tại duy nhất trong tâm trí của hắn chính là ý nghĩ...
Lục Doãn Chương thích hắn.
Người mà hắn thích cũng thích hắn.
Dường như đã thích hắn từ rất lâu, đợi hắn từ rất lâu.
"Tiểu Tịch, tớ cảm giác chúng ta đang bị lừa."
Ngung Tịch cầm đèn pin, nắm chặt tay của cậu, nói:
"Không phải đâu."
Hắn chĩa đèn về phía xa, xuất hiến ba cái lối đi khác nhau. Lục Doãn Chương liền hiểu. Cậu quay sang hỏi hắn:
"Chọn cái nào bây giờ?"
Ngung Tịch lấy mảnh giây trong túi quần, xem xét.
"Hang số hai."
Hắn giải thích:
"Cái dãy chữ ghi trên biển kia là mật mã Caesar, có nghĩ là "đồ chơi"."
Mà món đồ bọn họ bốc thăm trúng là chiếc búa nhựa.
Đối với những ai không biết thì đây là sự lựa chọn may rủi, còn với hắn, mấy cái này chỉ là trò trẻ con. Người bên cạnh rõ ràng là thiếu niên mười năm nhưng tâm hồn cậu ấy vẫn vô cùng ngây thơ hoạt bát.
Lục Doãn Chương không hiểu cái gì là mật mã Caesar, cậu chỉ cảm thấy bảo bảo của mình thật tài giỏi. Cậu cười cười khen hắn một câu, hứng khởi tiến về phía trước.
Bên trong hang được lắp đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian càng thêm lung linh huyền ảo. Lục Doãn Chương không có thời gian ngắm nhìn xung quanh, cậu giục Ngung Tịch:
"Mau mau, chúng ta cần tìm chiếc búa thần kỳ."
Ở trong đó đã có mấy nhóm cũng đang tìm, nhưng tìm mãi chưa thấy.
Mọi người kêu than:
"Hết một nửa thời gian rồi. Biết thế tôi không chơi!"
"Đây là cái trò ma quỷ gì thế?"
"Ai? Ai là người giấu đồ!"
"Tại sao một món đồ tôi cũng không thấy?"
...
Lục Doãn Chương cảm thấy không ổn, thời gian đã hết một nửa vẫn chưa thấy dấu vết nào của đồ vật.
"Tiểu Tịch, chúng ta bị lừa rồi!"
Lần thứ hai nghe thấy câu này, Ngung Tịch vẫn tỏ ra bình thản vô cùng, vừa soi đèn pin, vừa đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết thành nắm đấm của cậu.
"Chúng ta không bị lừa, chỉ là cái trò này được tạo ra để chúng ta nghĩ nó khó, và bỏ cuộc."
Hắn dẫn Lục Doãn Chương đi sâu vào hang hơn nữa, đi rất xa, bóng đèn pin cùng tiếng nói của những người khác dần biến mất, đến nơi có tấm biển "cấm đi". Lục Doãn Chương nhìn Ngung Tịch, lại nhìn tấm biển báo đỏ chót.
Ngung Tịch vươn tay sờ sờ tấm biển, hắn xoay tấm biển lại, ở mặt sau của nó có một mảnh giấy.
"Từ chỗ hòn đá ở dưới chân, bước mười ba bước sang trái, đọc câu thần chú "vừng ơi, mở cửa ra" ba lần."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Doãn Chương vừa ngạc nhiên vừa hứng thú. Cậu vỗ mạnh vào vai của Ngung Tịch, bật cười hào hứng khen hắn:
"Bảo bảo là giỏi nhất!"
Ngung Tịch cũng cười, hắn lắc đầu, nói:
"Tớ chỉ gặp may mà thôi."
Sự khiêm tốn của hắn khiến Lục Doãn Chương không hài lòng, cậu bĩu môi, nắm lấy hai vai của hắn, nghiêm túc nói:
"Đó không phải may mắn đâu, là cậu thông minh tài giỏi nên mới làm được điều mà người khác không được!"
Ngung Tịch ngẩn người nhìn đôi mắt sáng tựa sao trời của Lục Doãn Chương, trái tim chỉ toàn là ngọt ngào. Chỉ có cậu mới không ghen tị với hắn, chỉ có cậu là người hắn muốn nhận được công nhận.
Ngung Tịch mỉm cười, ánh đèn nhạt của đèn pin rọi lên sườn mặt của hắn, một nửa tối, một nửa sáng, nhưng cặp mắt xanh dương lại sáng bừng lên, tựa như viên ngọc quý lặng lẽ tỏa sáng giữa đêm tối.
Hắn khẽ "ừ" một tiếng, âm thanh phát ra từ cổ họng có chút nghẹn ngào.
Bỗng nhiên Lục Doãn Chương chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, cậu thôi không nhìn hắn nữa, giục người ta mau làm theo chỉ dẫn tìm đồ.
Hai người làm theo, bước đủ bước, cùng đồng thanh đọc câu thần chú ba lần.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Ngung Tịch soi đèn pin ra xung quanh, quả thật không có gì xảy ra. Hắn lục lại mảnh giấy, xem xét kĩ lưỡng. Sau đó tiến về phía trước một chút, sờ sờ bức tường đá, một tay xé mạnh. Tiếng xé giấy làm Lục Doãn Chương giật mình, cậu nhìn kĩ hơn, phát hiện đây chỉ là dùng giấy dán lên, để che đi một rương kho báu bên trong cái hốc.
Nhìn là hiểu, bọn họ thắng chắc rồi.
Lục Doãn Chương lấy đèn pin từ trong tay của hắn, bảo:
"Tớ soi đèn cho, cậu tìm đồ đi."
Ngung Tịch gật đầu, ngồi xổm xuống mở rương, bên trong toàn là đồ chơi của con nít. Hắn lục lọi, cuối cùng cầm lên chiếc búa, giơ giơ trước mắt cậu, trong giọng nói chan chứa niềm vui:
"Tìm được rồi."
Lục Doãn Chương kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của hắn, vội kéo người đi, chạy ra khỏi hang, trở về đích, còn không quên nhắc hắn giấu đồ.
Hai cái bóng trải dài dưới mặt đất, một lớn một nhỏ, quấn quýt vào nhau, tựa như gắn bó thành một, không thể tách rời.
Hắn muốn đi cùng người này cả đời, mãi chạy theo sau người này, âm thầm bảo hộ người ấy khỏi bão giông. Dù không biết cả đời là bao xa, dù không biết bàn tay của cậu liệu có buông ra, hắn vẫn muốn bước đi cùng cậu ấy, muốn khắc ghi kiên cố hình bóng người này vào trong tim.
...
Khi hai người về đến đích, đem chiếc búa đồ chơi cùng mảnh giấy bốc thăm được cho người hướng dẫn viên. Anh ta lớn tiếng nói chúc mừng, sau đó đưa cho hai người đôi thú nhồi bông.
Dù không đạt giải nhất, nhưng đối với cậu, như vậy đã rất vui rồi.
Ngung Tịch đưa cho Lục Doãn Chương con hổ, nhẹ giọng bảo:
"Về lều thôi."
Vẻ mặt sung sướng vẫn cười cười, ôm lấy cánh tay của hắn quay về lều trại. Dọc đường đi vừa thao thao bất tuyệt, vừa ngâm nga hát.
Sau khi đêm xuống, không khí cũng trở nên lạnh hơn. Ngung Tịch pha hai cốc sữa cacao nóng hổi, để Lục Doãn Chương uống cho ấm người.
Lục Doãn Chương lăn lộn cả ngày dài, mệt mỏi ập đến, mới chín giờ đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngung Tịch đánh răng xong trở lại đã thấy người nằm trong lều, tay phải ôm con hổ bông, tay trái đặt trước bụng. Cậu nhẹ nhàng hít thở, hai má trắng nõn trông thật đáng yêu, giống hệt như con hổ cậu ôm.
Hắn rón rén đi vào, tắt đèn để tiết kiệm pin.
Trong suốt hai năm qua, lần cuối cùng hắn ngủ cùng Lục Doãn Chương là trước hôm tốt nghiệp, số lần hai người chung giường đã không thể đếm trên đầu ngón tay được nữa.
Hắn đã rất nỗ lực, ông nội cũng không bắt hắn phải điên cuồng học tập như trước, cho nên hắn mới có được chút thời gian ngắn ngủi bên cậu.
Ban đêm, ở bên ngoài vẫn còn những âm thanh nói cười của mọi người cùng tiếng dế kêu.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Doãn Chương choàng tỉnh, giống như vừa gặp ác mộng, cậu mơ mơ màng màng sờ sờ bên cạnh, sờ được cánh tay của Ngung Tịch mới nhỏ giọng kêu:
"Bảo bảo?"
Ngung Tịch khẽ đáp lời:
"Tớ ở đây."
Lục Doãn Chương xoay người, một chân gác lên eo hắn, một tay quàng qua cổ hắn, rên rỉ:
"Ngung Tịch, cậu phải luôn ở đây, bên cạnh tớ, biết chưa?"
Hắn phát ra tiếng nghẹn từ trong cổ họng:
"Ở bên cạnh cậu đến bao giờ?"
Lục Doãn Chương khó chịu khi bị hắn hỏi lại, cậu có bệnh gắt ngủ rất lớn, nhận được câu trả lời không đúng ý liền thuận miệng ngoạm vào vai hắn một cái, có chút tức giận lớn giọng:
"Cả đời."
Ngung Tịch lật người, đối diện với cậu, hắn lại hỏi:
"Cả đời... Là sao?"
Lúc này, đôi mắt đen trong veo của Lục Doãn Chương hé mở. Cậu hôn lên khóe mắt của Ngung Tịch, thì thầm:
"Là có chết cũng không rời."
Chẳng hiểu sao cậu lại muốn hôn khóe mắt của hắn, chỉ là khi nhìn đôi mắt ấy, hình ảnh một Ngung Tịch tuyệt vọng đứng trong mưa, hình ảnh một Ngung Tịch hướng ánh mắt rực rỡ nhìn cậu... đều hiện lên trong tâm trí.
Trong đầu Lục Doãn Chương chỉ còn sót lại suy nghĩ, cậu muốn đôi mắt ấy không còn vương nỗi buồn hay sự trầm lặng, âm u, cậu muốn đôi mắt xanh dương ấy hãy luôn tràn ngập vui vẻ, luôn phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, giống như khi đó nhìn cậu.
Hắn rất tốt, chỗ nào cũng tốt, cho nên hắn phải được hạnh phúc.
Ngung Tịch hơi cuộn đầu ngón tay, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp như nắng, bên trong con ngươi có vô số cảm xúc âm u khó giải thích đang cuồn cuộn.
Người này nói muốn hắn ở bên cậu đến chết không rời.
Hắn vốn không đòi hỏi nhiều như thế ở Lục Doãn Chương.
Ngung Tịch mấy máy, như chưa tin lời của cậu là thật, hắn gặng hỏi:
"Thật không?"
Có thật là muốn ở bên hắn cả đời không? Ở bên một người như hắn... Cậu thật sự muốn?
Dường như đã sớm mất kiên nhẫn, Lục Doãn Chương cắn thêm một cái vào cổ hắn, thanh âm vừa nghẹn ngào như muốn khóc, vừa chất chứa nỗi niềm u uất:
"Cái gì tớ nói đều là thật!"
Cảm nhận cổ mình ươn ướt, Ngung Tịch ngạc nhiên, mở to hai mắt, hắn khẽ chạm vào lưng của cậu, vỗ vỗ nhè nhẹ như để an ủi.
Nước mắt Lục Doãn Chương rơi lã chã, cậu lắp bắp:
"Xin, xin lỗi, xin lỗi, đáng lẽ tớ đã có thể cứu cậu."
Bởi vì tớ hèn nhát, cho nên tớ đã để vuột mất cậu.
Nỗi hối hận, nuối tiếc, đau khổ... chưa từng nguôi ngoai. Sâu trong tâm hồn, Lục Doãn Chương không thể quên được việc xảy ra ở kiếp trước. Nó tựa như cỏ dại, dù có giẫm đạp nó thế nào, nó vẫn sẽ sống, vẫn sẽ tiếp tục lớn lên.
Ngung Tịch không hiểu lời của Lục Doãn Chương. Hắn chỉ biết ôm cậu vào lòng, lời nói cũng run rẩy theo hành động vỗ về của hắn.
"Không sao, cậu đã cứu được tớ rồi, đừng xin lỗi, Chương Chương..."
Đã cứu được hắn rồi, nên xin cậu đừng khóc nữa, cũng đừng xin lỗi nữa.
Âm thanh nức nở của Lục Doãn Chương càng lớn, cậu dính sát vào hõm cổ của hắn, nước mắt rơi thấm ướt cổ áo, thấm vào cõi lòng khô cằn của hắn.
"Chương Chương?"
Thanh âm của hắn rất êm tai, mang âm khàn của tuổi dậy thì, giống như ma quỷ muốn dụ dỗ cậu.
"Nín khóc nào, tớ vẫn ở đây với cậu mà."
Hốc mắt cậu đỏ hoe, vì buồn tủi mà lồng ngực đập nhanh phập phồng, cố chấp muốn cắn hắn thêm cái nữa nhưng lại do dự.
Ngung Tịch hiểu ý cậu, hắn bỗng nhiên bật cười nhẹ, giọng nói toàn là cưng chiều:
"Được rồi, cứ cắn đi."
Sau đó ở cổ hắn liền xuất hiện thêm một vòng dấu răng nữa. Lục Doãn Chương trườn người nằm lên người hắn, cậu gục đầu ở trước ngực của Ngung Tịch, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch. Nước mắt lại như vòi nước rơi tí tách, muốn ngừng cũng không được.
"Tớ thích cậu, cực kì thích... Thế nên đừng bỏ rơi tớ..."
Tớ không thể rời xa cậu, càng không thể nhìn cậu biến mất ngay trước mắt thêm một lần nào nữa.
Sự thỏa mãn kì lạ thôi thúc trong cơ thể bùng lên, Ngung Tịch say đắm nhìn người trước mắt, vừa nghĩ đến lời nói của cậu, hắn cảm thấy mình sắp vui đến nổ tung.
Nhưng hắn vẫn cố tình chấp nhất mà ở bên tai cậu nỉ non, như là muốn đem những lời này khắc vào chiếc não nhỏ của cậu.
"Chương Chương, chỉ có cậu mới cứu được tớ..."
Hắn chậm rãi thả lỏng, ôm lấy cậu dỗ dành như người lớn vuốt lưng trẻ sơ sinh, đáy mắt tràn ngập sự cố chấp thâm trầm, như muốn khảm người trước mắt sâu vào trong tim.
"Cho dù sau này cậu có hối hận, tớ cũng không cho cậu quay đầu lại nữa. Phải mãi mãi thích tớ, mãi mãi ở bên tớ."
Lục Doãn Chương khóc thành tiếng vụn vặt, phát ra tiếng nức nở:
"Ừm, tớ, tớ, vẫn luôn muốn như thế."
Từ kiếp trước, đã muốn đối với cậu như thế.
Xuyên qua màn đêm đen, bóng dáng hai người quấn chặt lấy nhau, thân mật không thể tách rời.
Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng rút đi mất, Lục Doãn Chương khóc đến ướt áo của hắn mới dần hồi tỉnh, cậu ngẩng đầu, bị đôi mắt xanh tựa pha lê si mê nhìn làm cho lóa mắt, ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ của cậu, vừa chứa thứ tình cảm nặng nề, vừa sâu thẳm như đại dương xanh ngắt.
Lục Doãn Chương đưa tay muốn sờ, Ngung Tịch để yên cho cậu sờ.
Ánh mắt mê li, gò má ửng hồng, Lục Doãn Chương ngắm nhìn cặp mắt của hắn, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, dụi dụi vào áo ngủ của hắn, như mèo con ấm ức muốn làm nũng chủ nhân.
Đôi mắt đẹp kinh diễm ấy, kiếp trước đã vĩnh viễn nhắm lại ở tuổi mười bảy.
Ngung Tịch vuốt ve người trong lòng, đau đớn khi cảm nhận cậu run lên từng đợt. Hắn không biết Lục Doãn Chương mơ thấy gì, không biết cậu có bí mật gì giấu giếm.
Hắn cảm thấy, nếu Lục Doãn Chương không muốn nói, vậy thì không cần tìm hiểu nữa.
Trên khuôn mặt của Ngung Tịch tràn ngập ý cười rạng rỡ, hai cánh tay thêm siết người vào lòng, như sợ sẽ đánh rơi người ấy, sợ rằng qua một cái chớp mắt, người ấy sẽ biến mất.
Hiện tại, điều tồn tại duy nhất trong tâm trí của hắn chính là ý nghĩ...
Lục Doãn Chương thích hắn.
Người mà hắn thích cũng thích hắn.
Dường như đã thích hắn từ rất lâu, đợi hắn từ rất lâu.