Chương 45: Hoàng hôn và mặt trời
Ngung Tịch bế Lục Doãn Chương, cậu vươn tay ôm cổ hắn, lại nhớ về tối hôm qua xảy ra chuyện gì, tai đỏ bừng lí nhí:
"Tiểu Tịch..."
Ngung Tịch đi được mấy bước ra khỏi phòng, đáp:
"Sao vậy lươn nhỏ?"
Nghe thấy biệt danh mới mẻ này, Lục Doãn Chương từ ngượng ngùng xấu hổ chuyển sang ấm ức, cậu không hài lòng mắng hắn:
"Học hư là giỏi!"
Cả người Lục Doãn Chương nhớp nháp, đêm qua cậu muốn thể hiện chút "tình nồng ý đậm" với hắn, đùi mỏng bị hắn làm cho dinh dính thứ đó, eo bị sờ đến đỏ, hai núm vú bị hút sưng, toàn thân như bị muỗi đốt, đặc biệt là phần cổ dày đặc vết cắn.
Mẹ cậu kêu cậu là "lươn nhỏ" thì thôi đi, ngay cả hắn cũng muốn kêu "lươn nhỏ", "lươn nhỏ"! Hắn mới "nhỏ"!
Lục Doãn Chương bĩu môi nhìn hắn, hờn dỗi nói muốn đi tắm. Ngung Tịch đối diện với cậu. Đáy mắt hiện lên sự thấu hiểu, đắc ý bật cười.
Không muốn đôi co với hắn nữa nên Lục Doãn Chương im miệng không nói, tay luồn vào trong cổ áo ngủ lỏng lẻo, sờ sờ chỗ trái tim, lòng bàn tay có thể cảm nhận được trái tim đang đập từng nhịp.
Ngung Tịch để cậu thích sờ thì sờ, trên khuôn mặt hắn rạng rỡ như nắng xuân, mỉm cười nhè nhẹ hôn xuống mặt nhỏ trắng mềm của Lục Doãn Chương.
Lục Doãn Chương bị ánh mắt của hắn nhìn đến lưu luyến, cậu cứ muốn ngắm nhìn đôi mắt của hắn mãi.
Nửa tiếng trong phòng tắm khiến làn da Lục Doãn Chương như bị nung đỏ, cơ thể mềm mại được Ngung Tịch ôm ra ngoài ăn trưa.
Người làm như bốc hơi khỏi căn nhà, trong phòng khách vắng tanh, Lục Doãn Chương ngồi trên sofa đợi Ngung Tịch thầm nghĩ.
Một lúc sau, Lục Doãn Chương tựa vào lòng hắn chậm rãi ăn từng thìa cháo, hắn ăn một miếng, cậu ăn một miếng. Bát cháo gà lớn rất nhanh liền vơi đi. Cậu thích ăn gà hầm thuốc bắc, nhưng Ngung Tịch sợ cậu lười ăn cơm liền đổi sang nấu cháo.
Lục Doãn Chương nhéo phần eo rắn chắc của hắn, vẫn há miệng ăn táo hắn đút. Hắn cười, hồi tưởng:
"Tật xấu thích nhéo tớ vẫn không thay đổi."
Thời còn học chung, hắn bị cậu nhéo đến khó hiểu.
"Một ngày không nhéo cậu tớ sẽ không chịu nổi."
Câu trả lời cũng không thay đổi, hệt như khi đó hắn hỏi cậu. Ngung Tịch rúc đầu vào người cậu, cảm nhận cái vuốt ve quen thuộc, tâm tình càng thêm tốt.
Không khó để nhìn ra Chương Chương của hắn đã trở nên hoạt bát hơn, giống như thiếu niên khi ấy, lúc nào cũng bừng sáng, lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng muốn nắm tay hắn cùng tiến về phía trước.
Hắn sợ cậu sẽ phản ứng gay gắt, có thể không chia tay, nhưng sẽ bài xích động chạm, có lẽ nhìn cũng không muốn nhìn thấy hắn. Chẳng người nào lại muốn tiếp tục ở bên một kẻ tâm thần bệnh hoạn. Hắn không muốn bản thân trở nên như vậy, nhưng nỗi ám ảnh, cảm xúc tích tụ từ sâu trong tâm hồn cứ bùng lên, thiêu đốt tâm trí hắn.
Ngung Tịch biết mình có bệnh, trong khoảng thời gian ở nước ngoài, lúc đầu còn chịu được, về sau hắn không tài nào kiểm soát nổi bản thân. Hắn đi đâu, hắn làm gì, ngay cả khi trông thấy một cái bút giống cái cậu ấy hay dùng, hình bóng cậu ấy cười thầm viết ra giấy nhớ từng lời bông đùa cứ hiện lên trong đầu hắn.
Hẳn là quá nhớ, quá thương cho nên đến khi gặp lại, đến khi biết được người kia cũng giống như mình, nỗi lòng lại cuồn cuộn như sóng ngầm, sôi trào sùng sục như núi lửa.
Không chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy, còn muốn cậu ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình.
Lục Doãn Chương vươn mình giãn cơ, cảm thấy Ngung Tịch chẳng khác con gấu Koala là bao, chỉ là con gấu này không những bám chắc mà còn biết làm người ta vui vẻ nha...
"Chương Chương ~"
Nghe thấy hắn âu yếm gọi tên mình, Lục Doãn Chương gật gù "ơi" một tiếng.
"Tớ yêu cậu."
Muốn giấu cậu ở nơi không ai biết.
Vế sau đương nhiên không thể thốt ra thành lời, nhưng Lục Doãn Chương vẫn loáng thoáng cảm nhận được chút gì đó kì lạ. Bởi vì mỗi khi Ngung Tịch nói yêu cậu, ngay cả khi hắn không nói thì hắn vẫn sẽ nhìn cậu, nhìn bằng ánh mắt phát sáng như sao, chứ không phải nhìn cậu một giây rồi không dám nhìn tiếp.
Lục Doãn Chương nâng khuôn mặt xinh đẹp của hắn lên đối diện với mình, nghiêm túc nói:
"Yêu tớ thì phải nhìn tớ."
Đôi mắt Ngung Tịch khẽ chớp chớp, Lục Doãn Chương nghĩ trong lòng, không hiểu sao hắn ngày càng trở nên diễm lệ, vẻ đẹp của hắn khiến cậu không thể rời mắt, đúng là đại mỹ nam quyến rũ cậu thần hồn điên đảo mà.
Ngung Tịch nghe lời Chương Chương nhà hắn, nhìn đi nhìn lại không nhịn được hôn cậu.
Được mỹ nam yêu thương, Lục Doãn Chương cảm thấy bản thân như bay lên chín tầng mây, nụ cười dần trở nên ngu ngơ, một khi đã dính vào tình yêu liền trở nên ngốc nghếch.
Những ngày sau đó hai người dính nhau như sam, Ngung Tịch trốn việc ở nhà làm nũng với Lục Doãn Chương, không thiết tha thứ gì.
Rốt cuộc, thư kí lẫn nhân viên gây sức ép lớn bằng cách gọi điện gửi mail quá nhiều, Ngung Tịch bất đắc dĩ phải tạm rời xa bảo bảo nhà mình.
Lục Doãn Chương không nói đến việc có camera trong nhà, cũng không bắt hắn tháo gỡ, cậu biết làm như vậy chỉ khiến cho hắn thêm nặng lòng, có khi bỏ việc ở nhà nhìn cậu mất. Cái gì cấm nhìn cũng đã nhìn. Lục Doãn Chương tự tin giữa hai người không có khoảng cách, càng không thấy xấu hổ khi đối phương trông thấy điều gì xấu hổ.
Người bình thường có lẽ đã bỏ của chạy lấy người, chắc chỉ có cậu là cảm thấy việc đó không quá lớn, cậu không sợ hắn, ghét hắn. Ngung Tịch sẽ không tổn thương cậu, dù hắn có ý định giam cậu lại, đến khi làm sẽ không làm nổi.
Kiểu như cậu có làm ra chuyện tày trời nào đó, chỉ cần cậu hối lỗi nhận sai, ở trước mặt hắn tỏ vẻ đáng thương, Ngung Tịch sẽ không thể thốt ra một lời trách mắng.
Hay đúng hơn, ngoại trừ việc cậu rời xa hắn, những việc khác có khủng bố thế nào trong mắt hắn cũng là hạt cát thổi là bay mất.
Lục Doãn Chương không tưởng tượng được tình yêu của hắn có bao nhiêu lớn. Dòng nước ấm bao quanh người ta, xoa dịu tâm hồn, khiến người ta muốn ở mãi trong làn nước.
Lục Doãn Chương không sợ đối mặt với tình cảm lớn như sóng thần của hắn, điều cậu sợ nhất là khi hắn không nói không rằng, tự mình chịu đựng, tự mình dằn vặt trong đau khổ.
Cậu muốn hắn nói ra, để không còn đau đớn, chỉ có nhẹ nhõm.
Ngung Tịch muốn vây hãm cậu trong tình yêu của hắn, trùng hợp, cậu lại tự nguyện sa vào vòng vây ấy của hắn.
...
Công việc ngày càng bận rộn, Ngung Tịch luôn lấy lí do vợ ở nhà không cho về muộn để trốn khỏi mấy bữa tiệc ghê tởm của giới thượng lưu.
Hắn uống một hai ly rượu, không say cũng cố giả cho say để lấy lòng thương của Lục Doãn Chương, như một đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ, lúc nào cũng nhao nhao đòi hôn.
Lục Doãn Chương để hắn ôm mình trên giường, quấn cậu như bạch tuộc, mới hơn chín giờ nhưng hai mắt đã lim dim, vẫn không quên vỗ về tấm lưng rộng của hắn, như dỗ con trai đi ngủ.
"Chương Chương."
Nghe được tiếng hồi đáp nhỏ nhẹ của cậu, hắn mới nói tiếp.
"Cậu muốn đứng lên không?"
Cảm thấy lời nói của mình dường như rất ngốc, hắn lắp bắp sửa lại:
"Ừm, cậu, có muốn lắp chân giả không? Như vậy, cậu có thể làm những gì mình thích..."
Lục Doãn Chương có chút bất ngờ, không nghĩ tới hắn lại hỏi cậu về việc này. Cuộc sống hiện tại của cả hai rất tốt, hắn cũng đâu có thích cậu ra ngoài nhiều.
Với lại, lắp chân giả rồi, không sợ...
"Không sợ tớ chạy đi mất à?"
Vòng tay thêm siết chặt, nhịp thở của hắn cũng trở nên dồn dập hơn, như đang gắng gượng để nói.
"Sợ chứ..."
Hắn không dám để Lục Doãn Chương trông thấy bộ dạng của mình bây giờ. Hắn nhắm chặt hai mắt, trái tim trong lồng ngực đang điên cuồng kêu gào, bên tai nổ vang từng đợt kêu gào.
"Nhưng mà, tớ muốn cậu vui vẻ."
Lục Doãn Chương rơm rớm nước mắt, cậu ngẩng đầu muốn nhìn mặt hắn.
Trong mắt toàn là tơ máu, mặt trắng bệch, xinh đẹp lại âm trầm.
Lục Doãn Chương đưa tay vuốt ve khóe mắt của hắn, lặng nề hít thở, muốn ngắm thật kĩ đôi mắt của hắn, xem xem rốt cuộc trong đó có bao nhiêu tình yêu cùng đau khổ.
"Ở bên cậu là vui vẻ nhất!"
Ngung Tịch nửa tin nửa ngờ, cẩn thận thăm dò, di chuyển cánh tay cứng ngắc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, hôn vào từng ngón tay.
Không biết qua bao lâu, Ngung Tịch mới chầm chầm lấy từ trong túi quần ra một thứ gì đó lấp lánh. Nhưng hắn không nói lên lời, chỉ biết lẳng lặng nhìn cậu, như chờ đợi.
Lục Doãn Chương trả lời hắn bằng ánh mắt chứa chan tình yêu, hắn liền run rẩy đeo nó trên tay cậu.
Ánh sáng xanh từ chiếc nhẫn đẹp đến mức khiến Lục Doãn Chương liên tưởng tới đôi mắt như pha lê của hắn.
Cậu hôn hắn, từ trong lòng bàn tay nóng rực lấy được chiếc nhẫn còn lại.
Ngung Tịch lúc đầu còn giữ chặt, sau đó bị ánh mắt của cậu làm cho tan chảy, tự động để cho cậu muốn gì được nấy.
Lục Doãn Chương run không kém hắn là bao, thận trọng đeo nhẫn cho hắn, vừa dịu dàng, vừa nghẹn ngào như sắp khóc gọi hắn:
"Tiểu Tịch..."
Trái tim trong lồng ngực bị hai chữ "Tiểu Tịch" công kích đến mức đập cuồng loạn, không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn chậm lại. Thậm chí càng đập càng kịch liệt, kêu gào muốn đem Lục Doãn Chương hòa vào làm một, như vậy mới có thể an tâm.
Hắn dùng toàn bộ sự dũng cảm của mình hôn người hắn yêu.
Chỉ là một cái chạm môi nhẹ trong ngàn cái chạm môi, nhưng lại khiến hai trái tim rung động.
Hắn vén tóc cậu lên, hôn vào trán, thì thào:
"Chương Chương... Thực sự rất yêu cậu..."
Cậu là mặt trời, là mặt trời của riêng tớ.
Lục Doãn Chương thấy mắt hắn cong cong, sáng tỏ lại đơn thuần. Là đại dương rộng lớn, nhưng lại chỉ chứa nổi một mình cậu.
"Tớ cũng vậy..."
Tịch, là hoàng hôn, chết cùng mặt trời.
Hoàn.
"Tiểu Tịch..."
Ngung Tịch đi được mấy bước ra khỏi phòng, đáp:
"Sao vậy lươn nhỏ?"
Nghe thấy biệt danh mới mẻ này, Lục Doãn Chương từ ngượng ngùng xấu hổ chuyển sang ấm ức, cậu không hài lòng mắng hắn:
"Học hư là giỏi!"
Cả người Lục Doãn Chương nhớp nháp, đêm qua cậu muốn thể hiện chút "tình nồng ý đậm" với hắn, đùi mỏng bị hắn làm cho dinh dính thứ đó, eo bị sờ đến đỏ, hai núm vú bị hút sưng, toàn thân như bị muỗi đốt, đặc biệt là phần cổ dày đặc vết cắn.
Mẹ cậu kêu cậu là "lươn nhỏ" thì thôi đi, ngay cả hắn cũng muốn kêu "lươn nhỏ", "lươn nhỏ"! Hắn mới "nhỏ"!
Lục Doãn Chương bĩu môi nhìn hắn, hờn dỗi nói muốn đi tắm. Ngung Tịch đối diện với cậu. Đáy mắt hiện lên sự thấu hiểu, đắc ý bật cười.
Không muốn đôi co với hắn nữa nên Lục Doãn Chương im miệng không nói, tay luồn vào trong cổ áo ngủ lỏng lẻo, sờ sờ chỗ trái tim, lòng bàn tay có thể cảm nhận được trái tim đang đập từng nhịp.
Ngung Tịch để cậu thích sờ thì sờ, trên khuôn mặt hắn rạng rỡ như nắng xuân, mỉm cười nhè nhẹ hôn xuống mặt nhỏ trắng mềm của Lục Doãn Chương.
Lục Doãn Chương bị ánh mắt của hắn nhìn đến lưu luyến, cậu cứ muốn ngắm nhìn đôi mắt của hắn mãi.
Nửa tiếng trong phòng tắm khiến làn da Lục Doãn Chương như bị nung đỏ, cơ thể mềm mại được Ngung Tịch ôm ra ngoài ăn trưa.
Người làm như bốc hơi khỏi căn nhà, trong phòng khách vắng tanh, Lục Doãn Chương ngồi trên sofa đợi Ngung Tịch thầm nghĩ.
Một lúc sau, Lục Doãn Chương tựa vào lòng hắn chậm rãi ăn từng thìa cháo, hắn ăn một miếng, cậu ăn một miếng. Bát cháo gà lớn rất nhanh liền vơi đi. Cậu thích ăn gà hầm thuốc bắc, nhưng Ngung Tịch sợ cậu lười ăn cơm liền đổi sang nấu cháo.
Lục Doãn Chương nhéo phần eo rắn chắc của hắn, vẫn há miệng ăn táo hắn đút. Hắn cười, hồi tưởng:
"Tật xấu thích nhéo tớ vẫn không thay đổi."
Thời còn học chung, hắn bị cậu nhéo đến khó hiểu.
"Một ngày không nhéo cậu tớ sẽ không chịu nổi."
Câu trả lời cũng không thay đổi, hệt như khi đó hắn hỏi cậu. Ngung Tịch rúc đầu vào người cậu, cảm nhận cái vuốt ve quen thuộc, tâm tình càng thêm tốt.
Không khó để nhìn ra Chương Chương của hắn đã trở nên hoạt bát hơn, giống như thiếu niên khi ấy, lúc nào cũng bừng sáng, lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng muốn nắm tay hắn cùng tiến về phía trước.
Hắn sợ cậu sẽ phản ứng gay gắt, có thể không chia tay, nhưng sẽ bài xích động chạm, có lẽ nhìn cũng không muốn nhìn thấy hắn. Chẳng người nào lại muốn tiếp tục ở bên một kẻ tâm thần bệnh hoạn. Hắn không muốn bản thân trở nên như vậy, nhưng nỗi ám ảnh, cảm xúc tích tụ từ sâu trong tâm hồn cứ bùng lên, thiêu đốt tâm trí hắn.
Ngung Tịch biết mình có bệnh, trong khoảng thời gian ở nước ngoài, lúc đầu còn chịu được, về sau hắn không tài nào kiểm soát nổi bản thân. Hắn đi đâu, hắn làm gì, ngay cả khi trông thấy một cái bút giống cái cậu ấy hay dùng, hình bóng cậu ấy cười thầm viết ra giấy nhớ từng lời bông đùa cứ hiện lên trong đầu hắn.
Hẳn là quá nhớ, quá thương cho nên đến khi gặp lại, đến khi biết được người kia cũng giống như mình, nỗi lòng lại cuồn cuộn như sóng ngầm, sôi trào sùng sục như núi lửa.
Không chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy, còn muốn cậu ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình.
Lục Doãn Chương vươn mình giãn cơ, cảm thấy Ngung Tịch chẳng khác con gấu Koala là bao, chỉ là con gấu này không những bám chắc mà còn biết làm người ta vui vẻ nha...
"Chương Chương ~"
Nghe thấy hắn âu yếm gọi tên mình, Lục Doãn Chương gật gù "ơi" một tiếng.
"Tớ yêu cậu."
Muốn giấu cậu ở nơi không ai biết.
Vế sau đương nhiên không thể thốt ra thành lời, nhưng Lục Doãn Chương vẫn loáng thoáng cảm nhận được chút gì đó kì lạ. Bởi vì mỗi khi Ngung Tịch nói yêu cậu, ngay cả khi hắn không nói thì hắn vẫn sẽ nhìn cậu, nhìn bằng ánh mắt phát sáng như sao, chứ không phải nhìn cậu một giây rồi không dám nhìn tiếp.
Lục Doãn Chương nâng khuôn mặt xinh đẹp của hắn lên đối diện với mình, nghiêm túc nói:
"Yêu tớ thì phải nhìn tớ."
Đôi mắt Ngung Tịch khẽ chớp chớp, Lục Doãn Chương nghĩ trong lòng, không hiểu sao hắn ngày càng trở nên diễm lệ, vẻ đẹp của hắn khiến cậu không thể rời mắt, đúng là đại mỹ nam quyến rũ cậu thần hồn điên đảo mà.
Ngung Tịch nghe lời Chương Chương nhà hắn, nhìn đi nhìn lại không nhịn được hôn cậu.
Được mỹ nam yêu thương, Lục Doãn Chương cảm thấy bản thân như bay lên chín tầng mây, nụ cười dần trở nên ngu ngơ, một khi đã dính vào tình yêu liền trở nên ngốc nghếch.
Những ngày sau đó hai người dính nhau như sam, Ngung Tịch trốn việc ở nhà làm nũng với Lục Doãn Chương, không thiết tha thứ gì.
Rốt cuộc, thư kí lẫn nhân viên gây sức ép lớn bằng cách gọi điện gửi mail quá nhiều, Ngung Tịch bất đắc dĩ phải tạm rời xa bảo bảo nhà mình.
Lục Doãn Chương không nói đến việc có camera trong nhà, cũng không bắt hắn tháo gỡ, cậu biết làm như vậy chỉ khiến cho hắn thêm nặng lòng, có khi bỏ việc ở nhà nhìn cậu mất. Cái gì cấm nhìn cũng đã nhìn. Lục Doãn Chương tự tin giữa hai người không có khoảng cách, càng không thấy xấu hổ khi đối phương trông thấy điều gì xấu hổ.
Người bình thường có lẽ đã bỏ của chạy lấy người, chắc chỉ có cậu là cảm thấy việc đó không quá lớn, cậu không sợ hắn, ghét hắn. Ngung Tịch sẽ không tổn thương cậu, dù hắn có ý định giam cậu lại, đến khi làm sẽ không làm nổi.
Kiểu như cậu có làm ra chuyện tày trời nào đó, chỉ cần cậu hối lỗi nhận sai, ở trước mặt hắn tỏ vẻ đáng thương, Ngung Tịch sẽ không thể thốt ra một lời trách mắng.
Hay đúng hơn, ngoại trừ việc cậu rời xa hắn, những việc khác có khủng bố thế nào trong mắt hắn cũng là hạt cát thổi là bay mất.
Lục Doãn Chương không tưởng tượng được tình yêu của hắn có bao nhiêu lớn. Dòng nước ấm bao quanh người ta, xoa dịu tâm hồn, khiến người ta muốn ở mãi trong làn nước.
Lục Doãn Chương không sợ đối mặt với tình cảm lớn như sóng thần của hắn, điều cậu sợ nhất là khi hắn không nói không rằng, tự mình chịu đựng, tự mình dằn vặt trong đau khổ.
Cậu muốn hắn nói ra, để không còn đau đớn, chỉ có nhẹ nhõm.
Ngung Tịch muốn vây hãm cậu trong tình yêu của hắn, trùng hợp, cậu lại tự nguyện sa vào vòng vây ấy của hắn.
...
Công việc ngày càng bận rộn, Ngung Tịch luôn lấy lí do vợ ở nhà không cho về muộn để trốn khỏi mấy bữa tiệc ghê tởm của giới thượng lưu.
Hắn uống một hai ly rượu, không say cũng cố giả cho say để lấy lòng thương của Lục Doãn Chương, như một đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ, lúc nào cũng nhao nhao đòi hôn.
Lục Doãn Chương để hắn ôm mình trên giường, quấn cậu như bạch tuộc, mới hơn chín giờ nhưng hai mắt đã lim dim, vẫn không quên vỗ về tấm lưng rộng của hắn, như dỗ con trai đi ngủ.
"Chương Chương."
Nghe được tiếng hồi đáp nhỏ nhẹ của cậu, hắn mới nói tiếp.
"Cậu muốn đứng lên không?"
Cảm thấy lời nói của mình dường như rất ngốc, hắn lắp bắp sửa lại:
"Ừm, cậu, có muốn lắp chân giả không? Như vậy, cậu có thể làm những gì mình thích..."
Lục Doãn Chương có chút bất ngờ, không nghĩ tới hắn lại hỏi cậu về việc này. Cuộc sống hiện tại của cả hai rất tốt, hắn cũng đâu có thích cậu ra ngoài nhiều.
Với lại, lắp chân giả rồi, không sợ...
"Không sợ tớ chạy đi mất à?"
Vòng tay thêm siết chặt, nhịp thở của hắn cũng trở nên dồn dập hơn, như đang gắng gượng để nói.
"Sợ chứ..."
Hắn không dám để Lục Doãn Chương trông thấy bộ dạng của mình bây giờ. Hắn nhắm chặt hai mắt, trái tim trong lồng ngực đang điên cuồng kêu gào, bên tai nổ vang từng đợt kêu gào.
"Nhưng mà, tớ muốn cậu vui vẻ."
Lục Doãn Chương rơm rớm nước mắt, cậu ngẩng đầu muốn nhìn mặt hắn.
Trong mắt toàn là tơ máu, mặt trắng bệch, xinh đẹp lại âm trầm.
Lục Doãn Chương đưa tay vuốt ve khóe mắt của hắn, lặng nề hít thở, muốn ngắm thật kĩ đôi mắt của hắn, xem xem rốt cuộc trong đó có bao nhiêu tình yêu cùng đau khổ.
"Ở bên cậu là vui vẻ nhất!"
Ngung Tịch nửa tin nửa ngờ, cẩn thận thăm dò, di chuyển cánh tay cứng ngắc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, hôn vào từng ngón tay.
Không biết qua bao lâu, Ngung Tịch mới chầm chầm lấy từ trong túi quần ra một thứ gì đó lấp lánh. Nhưng hắn không nói lên lời, chỉ biết lẳng lặng nhìn cậu, như chờ đợi.
Lục Doãn Chương trả lời hắn bằng ánh mắt chứa chan tình yêu, hắn liền run rẩy đeo nó trên tay cậu.
Ánh sáng xanh từ chiếc nhẫn đẹp đến mức khiến Lục Doãn Chương liên tưởng tới đôi mắt như pha lê của hắn.
Cậu hôn hắn, từ trong lòng bàn tay nóng rực lấy được chiếc nhẫn còn lại.
Ngung Tịch lúc đầu còn giữ chặt, sau đó bị ánh mắt của cậu làm cho tan chảy, tự động để cho cậu muốn gì được nấy.
Lục Doãn Chương run không kém hắn là bao, thận trọng đeo nhẫn cho hắn, vừa dịu dàng, vừa nghẹn ngào như sắp khóc gọi hắn:
"Tiểu Tịch..."
Trái tim trong lồng ngực bị hai chữ "Tiểu Tịch" công kích đến mức đập cuồng loạn, không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn chậm lại. Thậm chí càng đập càng kịch liệt, kêu gào muốn đem Lục Doãn Chương hòa vào làm một, như vậy mới có thể an tâm.
Hắn dùng toàn bộ sự dũng cảm của mình hôn người hắn yêu.
Chỉ là một cái chạm môi nhẹ trong ngàn cái chạm môi, nhưng lại khiến hai trái tim rung động.
Hắn vén tóc cậu lên, hôn vào trán, thì thào:
"Chương Chương... Thực sự rất yêu cậu..."
Cậu là mặt trời, là mặt trời của riêng tớ.
Lục Doãn Chương thấy mắt hắn cong cong, sáng tỏ lại đơn thuần. Là đại dương rộng lớn, nhưng lại chỉ chứa nổi một mình cậu.
"Tớ cũng vậy..."
Tịch, là hoàng hôn, chết cùng mặt trời.
Hoàn.