Chương 9
Mấy năm chớp mắt trôi qua, vào năm học cuối cấp một, Lục Doãn Chương nghỉ hè, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn rỗi.
Sáng sớm Lưu Tuệ Tâm đi làm, căn nhà nhỏ chỉ còn một mình cậu, Lục Doãn Chương sẽ khóa cửa đi rong chơi quanh xóm. Mùa hè của cậu đều chỉ xoay quanh ba nơi, nhà, ngoài đường, công viên.
Đời trước cậu đã sớm quen hết toàn bộ mấy đứa nhóc ở đây, mỗi ngày làm tiểu ác bá nghịch ngợm nô đùa. Bây giờ cậu chẳng quen được đứa nào, thời gian ở trường mầm non dành cho Ngung Tịch, về nhà lại phụ giúp mẹ và làm bài tập, thanh niên ba tốt từ chối mọi cuộc chơi.
Trên phòng, Lục Doãn Chương từ cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy mấy đứa nhóc ồn ào đang nói chuyện, không hiểu sao cậu lại không còn hứng thú với chúng nữa.
Lục Doãn Chương đóng cửa, kéo rèm, nhảy bổ lên giường.
"Chán quá đi ~"
Từ ngày bé con của cậu đi mất, một nửa niềm vui cuộc sống giống như cũng theo hắn đi mất. Mùa hè của cậu trở nên yên tĩnh làm cậu không khỏi nhung nhớ đến những kí ức ngày hè vui vẻ bên hắn. Nhớ nụ cười rạng rỡ của hắn, nhớ ánh mắt xanh dương trong sáng nhìn cậu, nhớ giọng nói non nớt của hắn, nhớ cái ôm ấm áp của hắn...
Lục Doãn Chương lăn lộn trên giường, quạt điện vẫn quay đều, cơn gió mang theo hơi thở của mùa hè khiến cơ thể Lục Doãn Chương được một lớp mồ hôi bao quanh, áo phông trắng hình vịt con bắt đầu thấm mồ hôi sau lưng.
Không thể chịu được cái nóng mùa hè, Lục Doãn Chương đành bật người dậy, tắt quạt chạy xuống dưới lầu. Phòng khách nhà cậu mát mẻ hơn trên lầu, Lục Doãn Chương đã dành cả ngày trốn cái nóng mùa hè ở đây cho đến khi mẹ sắp về mới rời đi tưới cây.
Lưu Tuệ Tâm trồng rất nhiều loại rau quả sau vườn, vừa sạch sẽ vừa tiết kiệm, quan trọng là tạo niềm vui thích và công việc cho Lục Doãn Chương bớt rảnh rỗi.
Dòng nước mát chảy ra từ vòi làm da thịt Lục Doãn Chương mát lạnh, cậu híp mắt vui vẻ.
"A Chương ơi? Mẹ về rồi này!"
Nghe giọng nói của mẹ vang từ trong nhà, Lục Doãn Chương vô thức quanh đầu lại, cậu thấy mẹ mình cầm theo quả dưa hấu to nháy mắt với cậu.
"Mừng mẹ về nhà! Con biết mẹ thương con nhất mà."
Lưu Tuệ Tâm nhận được cái nháy mắt đáp lại của cậu, cô bật cười thật to, cất quả dưa hấu trong tủ lạnh, nói vọng ra ngoài:
"Miệng lưỡi trơn tru."
Mùa hè ăn dưa hấu thì chuẩn bài. Lục Doãn Chương tưới xong mấy cây cà chua yêu thích của mẹ, quần áo ướt nửa chạy vội vào nhà.
Lưu Tuệ Tâm xoa đầu khen cậu, kêu cậu mau đi tắm. Lục Doãn Chương ngâm nga cầm quần áo vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước mát khiến cậu không muốn ra ngoài, cảm giác như ngày hè thoải mái nhất là khi được ngâm bồn. Lục Doãn Chương lấy mấy con vịt đồ chơi thả vào bồn, bóp bóp làm nó phun nước, tiếng vịt kêu vang cả phòng tắm. Dù đã là thanh niên mười bảy, Lục Doãn Chương vẫn chưa mất hết hứng thú với niềm vui của trẻ con. Cậu đóng quân đùa nghịch trong đó mãi, đợi đến khi Lưu Tuệ Tâm gọi cậu mới vâng vâng dạ dạ, vội vã mặc quần áo.
Trời đã chập tối, ve sầu vẫn kêu dả diết không ngừng, mặt trăng bé nhỏ lặng lẽ tỏa sáng, đèn điện đã sáng lên. Căn phòng nhỏ nhà cậu tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, Lục Doãn Chương đứng như tượng ở cửa, nhìn hình ảnh mẹ mình cặm cụi nấu ăn trong bếp, trái tim đã được an ủi đôi chút.
Bữa cơm của hai mẹ con đơn giản trôi qua, Lục Doãn Chương ngồi trên ghế gặm gặm dưa hấu ngọt mát, vừa ăn vừa nhả hột rơi đầy bàn, Lưu Tuệ Tâm ngồi đối diện cười cười dặn cậu ăn xong nhớ dọn dẹp, cất nửa quả dưa hấu vào tủ lạnh, sau đó đi mất.
Một lúc sau, Lục Doãn Chương thỏa mãn ợ một hơi, xoa xoa cái bụng vì no mà phình to lên của cậu, nhặt hạt dưa, vỏ dưa vào thùng rác, rướn thân hình ngắn ngủi lau cái bàn rộng, sau đó rửa tay sạch sẽ mới ra phòng khách đá dép nằm trên ghế xem tv.
Chương trình hoạt hình quen thuộc lúc tám giờ tối khiến Lục Doãn Chương cảm thấy thật hoài niệm. Sau này muốn xem cũng không còn cơ hội, hầu hết trẻ con đều đã không còn hứng thú, nhà đài cũng ngừng phát.
Lục Doãn Chương đã xem từ rất lâu, nội dung cũng không còn nhớ rõ, như lần đầu xem phim, rất tập trung và tò mò.
Hơn chín giờ tối, Lưu Tuệ Tâm tắt tv, xách cậu đi đánh răng, đẩy người về phòng ngủ. Cũng đúng lúc cô xuống dưới nhà khóa cửa, tiếng chuông cửa đồng thời vang lên.
Lưu Tuệ Tâm nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa, thấy một đứa nhóc đứng ở ngoài, nó đang cúi đầu rất thấp nên cô không nhìn thấy rõ mặt nó, trong lòng thắc mắc không biết đứa trẻ nhà ai mà tối muộn rồi vẫn còn tới đây.
Trên phòng, Lục Doãn Chương bật quạt, bật điều hòa đắp chăn, cười nắc nẻ đọc truyện hài thì nghe thấy tiếng mẹ vọng từ dưới nhà lên.
"A Chương! Bạn nhỏ của con đến thăm con này!"
Lục Doãn Chương theo phản xạ đáp lại mẹ một tiếng, giấu quyển truyện dưới gối, chân đất chạy xuống nhà. Trong lòng đoán là Đông Cường đến xin ngủ ké vì bị mẹ mắng chứ gì, hồi sáng nó vừa gọi điện thoại đến kêu ca với cậu.
Khi Lục Doãn Chương xuống lầu, cậu chẳng thấy bạn nhỏ nào cả, chỉ có mẹ đứng ở cửa cầm một hộp quà. Lục Doãn Chương tò mò đi lại gần, hỏi mẹ:
"Ai vậy mẹ? Sao tự nhiên lại tặng quà?"
Lưu Tuệ Tâm mỉm cười đưa hộp quà cho cậu, xoa xoa đầu tóc đang hơi rối của cậu.
"Là bạn nhỏ Ngung Tịch của con đó! Thằng bé rất vội, không kịp đợi con thì phụ huynh ở phía sau đã gọi về rồi."
Cô vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối. Lục Doãn Chương rất thích người bạn này, từ khi Ngung Tịch xuất hiện, con trai cô đã thay đổi rất nhiều, vui vẻ hoạt bát hơn, còn biết phụ giúp mẹ. Thế nên, trong mắt của Lưu Tuệ Tâm, Ngung Tịch chính là đứa nhỏ ngoan có khả năng trị được tiểu quỷ. Sau khi Ngung Tịch ngừng học ở trường, bảo bối của cô đã buồn rất lâu, như oan hồn chưa trả được nợ.
"Thằng bé nói đây là quà thay lời xin lỗi..."
Lục Doãn Chương chết điếng, cậu siết chặt hộp quà, mở cửa xông ra ngoài, quên cả đi dép, chỉ kịp nói với mẹ:
"Con phải đi cảm ơn cậu ấy!"
Ngoài đường, Lục Doãn Chương ngó trái ngó phải, không thấy bóng dáng ai hay một chiếc xe nào. Cậu giống như nhà thám hiểm trên sa mạc, cổ họng khát khô cuối cùng cũng thấy một hồ nước, nhưng khi tiến gần hơn mới phát hiện là ảo cảnh. Ngung Tịch vừa xuất hiện ở đây, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp hắn, cậu đã bỏ lỡ mất rồi.
Cậu rất nhớ hắn, cực kì nhớ hắn, muốn nhìn xem hắn lớn lên thế nào, sống có tốt không, sẽ nhớ cậu như cậu nhớ hắn chứ? Rất nhiều điều muốn hỏi hắn, rất nhiều thứ muốn làm cùng hắn...
Tia hi vọng le lói của Lục Doãn Chương chuyển sang món quà trong tay. Cậu ôm nó vào lòng, che chở như động vật nhỏ bảo vệ trứng của nó, buồn bã đi vào nhà. Lưu Tuệ Tâm nhìn con trai buồn thỉu cũng thấy thương, cô xoa đầu, hôn lên trán an ủi mấy câu, đưa bảo bối lên phòng.
Lục Doãn Chương sao có thể ngủ, cậu đợi mẹ ra khỏi phòng mới bật điện, ngồi trên giường nhìn hộp quà được gói cẩn thận.
Đây là quà của Ngung Tịch tặng cậu, là lời xin lỗi của hắn. Lục Doãn Chương lúc này đã đau lòng muốn chết, khóe mắt ửng đỏ, mũi cay cay, cậu muốn chạy thật nhanh đến chỗ hắn, ôm chặt lấy hắn, nói với hắn rằng không cần xin lỗi, là cậu có lỗi...
Bàn tay nhỏ nhắn của Lục Doãn Chương đưa ra lại ngừng lại ở không trung, cậu không nỡ bóc quà. Đấu tranh tâm lí một lúc, Lục Doãn Chương run rẩy rút dây ruy băng màu đỏ thắm, chậm rãi mở lắp hộp.
Bên trong là một nhành hoa hồng giấy màu đỏ có kim tuyến lấp lánh, một nắm kẹo vải, một sợi dây chuyền bạc có mặt là hình trăng khuyết màu xanh dương, long lanh như đôi mắt xanh của hắn, đôi mắt biết cười biết khóc biết đau của hắn.
Lục Doãn Chương gục đầu bên cạnh hộp quà, nghẹn ngào khóc. Trái tim rỗng một góc của cậu cuối cùng cũng được lấp đầy.
...
Ngung Tịch ngồi trên xe ô tô chỉ toàn là một màu đen, trong lòng hắn là cặp sách nhỏ, không biết là sợ hãi hay vui sướng, hắn nở nụ cười rạng rỡ, bàn tay siết chặt lấy cặp sách, ngón tay đã trắng bạch.
Rất lâu rồi, bốn năm một tháng mười hai ngày, hắn đã không nhìn thấy Lục Doãn Chương.
Ngày đen tối ấy, người tự xưng là ông nội hắn bỗng dưng xuất hiện.
Tất cả những gì xảy ra sau đó hệt như một câu chuyện cổ tích kinh dị. Ông nội mang hắn từ trong tay mẹ đi, nói rằng muốn dẫn hắn về nhà, về nơi hắn thuộc về.
Đúng là đã cho hắn một ngôi nhà, là ngôi nhà dơ bẩn nhất hắn từng ở. Xung quanh đều là những ánh mắt soi xét, đánh giá hắn từ đầu đến chân, nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của hắn liền lộ ra sự khinh thường. Bọn họ không chỉ muốn xem vẻ ngoài của hắn, ánh mắt ấy còn muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Tồi tệ. Đó là cảm xúc khi lần đầu tiên hắn gặp gỡ những người thân tự xưng của mình. Hóa ra mẹ hắn khi trước từng ngủ với một người đàn ông, mang theo thai nhi bỏ trốn? Trùng hợp sau này lúc ba hắn bị tai nạn xe cộ, ông nội nghe từ lời người khác phát hiện ra mọi chuyện, đứa con ngoài giá thú như hắn được tìm về.
Ông nội đã già, bàn tay nhăn nheo của ông nắm lấy tay hắn, không chê hắn bẩn, tự mình bôi thuốc cho hắn. Buổi tối hôm ấy, ông nội đã tâm sự với hắn rất nhiều.
Cả đời của ông nỗ lực làm ăn tích đức, cuối cùng đến khi gần đất xa trời, đứa con trai cả mất, những đứa khác đều đang chờ mong cái mạng già này nhanh biến mất. Tài sản không cần ông chia, chúng nó đã bàn nhau đâu ra đấy cả.
Ngung Tịch không hứng thú với câu chuyện của ông, hắn chỉ biết nếu ở đây, hắn sẽ có cơ hội gặp lại Chương Chương của mình.
Ông nội nhìn đôi mắt xanh dương của hắn, nói rằng đôi mắt của hắn rất đẹp, giống bà nội hơn cả ba hắn.
Ngung Tịch biết, hắn cần lấy lòng ông nội.
Ông nội muốn huấn luyện hắn thành người thừa kế, còn hắn chỉ muốn Lục Doãn Chương.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không đủ dũng khí gặp cậu. Hắn không thể để bất cứ ai biết sự tồn tại của cậu. Lục Doãn Chương là ánh sáng cả đời của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng của hắn.
Hi vọng rằng món quà kia sẽ nhắc về hắn, để Chương Chương vẫn nhớ đến hắn, nhớ rằng có một Ngung Tịch chưa phút giây nào quên cậu, lời hứa kia không thể thực hiện cho cậu...
Hắn đã cố gắng học tập, mỗi ngày đều giải đề, đọc sách. Tiền thưởng của mấy cuộc thi hắn không dám tiêu sài hoang phí, hắn giấu trong một quyển sách giữa thư viện sách.
Mỗi khi mệt mỏi đến kiệt quệ, hắn sẽ lặng lẽ đếm số tiền đó của mình, vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh dùng số tiền này mua quà cho Lục Doãn Chương... Những viên kẹo sữa của cậu hắn đã ăn hết, dù đã dặn lòng chỉ ăn khi đau đớn đến không chịu được, nhưng Ngung Tịch không thể ngờ mỗi ngày ở đây đều đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hắn đã học gấp hoa hồng, gấp rất nhiều lần mới chọn được một bông đẹp nhất dành cho Lục Doãn Chương. Hắn mua kẹo vải, bởi vì Lục Doãn Chương đã nói thích ăn vải nhất. Số tiền còn lại, hắn đã dành để mua một sợi dây chuyền tặng cho cậu.
Món quà của hắn là tình cảm bốn năm, là sự mong mỏi nhung nhớ bốn năm, là tâm hồn của hắn.
Ngung Tịch không có gì đáng giá, hắn thực sự không biết phải làm thế nào để có thể làm cho Lục Doãn Chương hiểu được tấm lòng của mình.
Hắn đã tốn công sức chuẩn bị, nhưng lại không thể gặp cậu. Giây phút bị người tài xế gọi về, hắn đã thấy nhẹ lòng, vì hắn không dám chắc mình đã đủ hoàn hảo để gặp cậu chưa, liệu rằng hắn sẽ không nói lắp chứ...
Bọn họ đã hơn bốn năm không gặp nhau, Lục Doãn Chương vẫn còn nhớ rõ người bạn này chứ?
Lúc hắn nghe được giọng nói của cậu, tâm trạng giống như bị người lớn phát hiện làm chuyện xấu, cả người căng cứng, có chút hoảng sợ bỏ chạy.
Trong lòng tự an ủi bản thân rằng quà nhất định sẽ đến tay người ấy. Lục Doãn Chương sẽ thích chúng chứ? Những món đồ rẻ tiền đó là tất cả những gì mà hắn có. Hẳn là Lục Doãn Chương sẽ thích, vì Chương Chương mà hắn biết luôn trân trọng mọi thứ, kể cả là đó chỉ là chiếc máy bay giấy hắn làm trong giờ mỹ thuật, là viên kẹo hắn mua khi nhặt ve chai...
Lục Doãn Chương lúc nào cũng tốt đẹp như thế, hắn cảm thấy xấu hổ và tự ti về bản thân, về món quà của bản thân.
Trong màn đêm đen, Ngung Tịch rúc đầu vào hai chân, che giấu đi nước mắt như thủy triều dâng cao.
Chương Chương nhớ hắn mà đúng không? Chương Chương thích món quà của hắn mà đúng không? Chương Chương muốn gặp lại hắn mà đúng không?
Những câu hỏi không thể có lời giải đáp càng khiến tâm trạng Ngung Tịch như chìm xuống đáy biển. Hắn tự nhủ trong lòng, hắn cần trở nên tài giỏi hơn, xuất chúng hơn, để có thể xứng đáng với Lục Doãn Chương, xứng đáng với tình cảm của cậu.
Lục Doãn Chương là người hắn khao khát bảo vệ, là người hắn thích nhất, là người mà dù hắn có dâng hiến toàn bộ mọi thứ trên cuộc đời này của mình cũng vẫn thấy không đủ.
Bởi vì đã trải qua, chịu đựng quá nhiều chuyện, quá khứ, hiện tại, tất cả như xiềng xích quấn quanh thân hắn, khiến hắn vĩnh viễn không ngoi lên được, vĩnh viễn chìm dưới biển sâu, đau khổ ngắm nhìn mặt trời lấp lánh ở phía trên.
Nhưng có một ngày, hắn không muốn ngắm nhìn từ xa nữa, hắn muốn nhìn nó gần hơn, gần hơn, muốn chạm vào nó, muốn nó hòa làm một với hắn.
Dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì, hắn cũng muốn thử một lần.
Sáng sớm Lưu Tuệ Tâm đi làm, căn nhà nhỏ chỉ còn một mình cậu, Lục Doãn Chương sẽ khóa cửa đi rong chơi quanh xóm. Mùa hè của cậu đều chỉ xoay quanh ba nơi, nhà, ngoài đường, công viên.
Đời trước cậu đã sớm quen hết toàn bộ mấy đứa nhóc ở đây, mỗi ngày làm tiểu ác bá nghịch ngợm nô đùa. Bây giờ cậu chẳng quen được đứa nào, thời gian ở trường mầm non dành cho Ngung Tịch, về nhà lại phụ giúp mẹ và làm bài tập, thanh niên ba tốt từ chối mọi cuộc chơi.
Trên phòng, Lục Doãn Chương từ cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy mấy đứa nhóc ồn ào đang nói chuyện, không hiểu sao cậu lại không còn hứng thú với chúng nữa.
Lục Doãn Chương đóng cửa, kéo rèm, nhảy bổ lên giường.
"Chán quá đi ~"
Từ ngày bé con của cậu đi mất, một nửa niềm vui cuộc sống giống như cũng theo hắn đi mất. Mùa hè của cậu trở nên yên tĩnh làm cậu không khỏi nhung nhớ đến những kí ức ngày hè vui vẻ bên hắn. Nhớ nụ cười rạng rỡ của hắn, nhớ ánh mắt xanh dương trong sáng nhìn cậu, nhớ giọng nói non nớt của hắn, nhớ cái ôm ấm áp của hắn...
Lục Doãn Chương lăn lộn trên giường, quạt điện vẫn quay đều, cơn gió mang theo hơi thở của mùa hè khiến cơ thể Lục Doãn Chương được một lớp mồ hôi bao quanh, áo phông trắng hình vịt con bắt đầu thấm mồ hôi sau lưng.
Không thể chịu được cái nóng mùa hè, Lục Doãn Chương đành bật người dậy, tắt quạt chạy xuống dưới lầu. Phòng khách nhà cậu mát mẻ hơn trên lầu, Lục Doãn Chương đã dành cả ngày trốn cái nóng mùa hè ở đây cho đến khi mẹ sắp về mới rời đi tưới cây.
Lưu Tuệ Tâm trồng rất nhiều loại rau quả sau vườn, vừa sạch sẽ vừa tiết kiệm, quan trọng là tạo niềm vui thích và công việc cho Lục Doãn Chương bớt rảnh rỗi.
Dòng nước mát chảy ra từ vòi làm da thịt Lục Doãn Chương mát lạnh, cậu híp mắt vui vẻ.
"A Chương ơi? Mẹ về rồi này!"
Nghe giọng nói của mẹ vang từ trong nhà, Lục Doãn Chương vô thức quanh đầu lại, cậu thấy mẹ mình cầm theo quả dưa hấu to nháy mắt với cậu.
"Mừng mẹ về nhà! Con biết mẹ thương con nhất mà."
Lưu Tuệ Tâm nhận được cái nháy mắt đáp lại của cậu, cô bật cười thật to, cất quả dưa hấu trong tủ lạnh, nói vọng ra ngoài:
"Miệng lưỡi trơn tru."
Mùa hè ăn dưa hấu thì chuẩn bài. Lục Doãn Chương tưới xong mấy cây cà chua yêu thích của mẹ, quần áo ướt nửa chạy vội vào nhà.
Lưu Tuệ Tâm xoa đầu khen cậu, kêu cậu mau đi tắm. Lục Doãn Chương ngâm nga cầm quần áo vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước mát khiến cậu không muốn ra ngoài, cảm giác như ngày hè thoải mái nhất là khi được ngâm bồn. Lục Doãn Chương lấy mấy con vịt đồ chơi thả vào bồn, bóp bóp làm nó phun nước, tiếng vịt kêu vang cả phòng tắm. Dù đã là thanh niên mười bảy, Lục Doãn Chương vẫn chưa mất hết hứng thú với niềm vui của trẻ con. Cậu đóng quân đùa nghịch trong đó mãi, đợi đến khi Lưu Tuệ Tâm gọi cậu mới vâng vâng dạ dạ, vội vã mặc quần áo.
Trời đã chập tối, ve sầu vẫn kêu dả diết không ngừng, mặt trăng bé nhỏ lặng lẽ tỏa sáng, đèn điện đã sáng lên. Căn phòng nhỏ nhà cậu tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, Lục Doãn Chương đứng như tượng ở cửa, nhìn hình ảnh mẹ mình cặm cụi nấu ăn trong bếp, trái tim đã được an ủi đôi chút.
Bữa cơm của hai mẹ con đơn giản trôi qua, Lục Doãn Chương ngồi trên ghế gặm gặm dưa hấu ngọt mát, vừa ăn vừa nhả hột rơi đầy bàn, Lưu Tuệ Tâm ngồi đối diện cười cười dặn cậu ăn xong nhớ dọn dẹp, cất nửa quả dưa hấu vào tủ lạnh, sau đó đi mất.
Một lúc sau, Lục Doãn Chương thỏa mãn ợ một hơi, xoa xoa cái bụng vì no mà phình to lên của cậu, nhặt hạt dưa, vỏ dưa vào thùng rác, rướn thân hình ngắn ngủi lau cái bàn rộng, sau đó rửa tay sạch sẽ mới ra phòng khách đá dép nằm trên ghế xem tv.
Chương trình hoạt hình quen thuộc lúc tám giờ tối khiến Lục Doãn Chương cảm thấy thật hoài niệm. Sau này muốn xem cũng không còn cơ hội, hầu hết trẻ con đều đã không còn hứng thú, nhà đài cũng ngừng phát.
Lục Doãn Chương đã xem từ rất lâu, nội dung cũng không còn nhớ rõ, như lần đầu xem phim, rất tập trung và tò mò.
Hơn chín giờ tối, Lưu Tuệ Tâm tắt tv, xách cậu đi đánh răng, đẩy người về phòng ngủ. Cũng đúng lúc cô xuống dưới nhà khóa cửa, tiếng chuông cửa đồng thời vang lên.
Lưu Tuệ Tâm nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa, thấy một đứa nhóc đứng ở ngoài, nó đang cúi đầu rất thấp nên cô không nhìn thấy rõ mặt nó, trong lòng thắc mắc không biết đứa trẻ nhà ai mà tối muộn rồi vẫn còn tới đây.
Trên phòng, Lục Doãn Chương bật quạt, bật điều hòa đắp chăn, cười nắc nẻ đọc truyện hài thì nghe thấy tiếng mẹ vọng từ dưới nhà lên.
"A Chương! Bạn nhỏ của con đến thăm con này!"
Lục Doãn Chương theo phản xạ đáp lại mẹ một tiếng, giấu quyển truyện dưới gối, chân đất chạy xuống nhà. Trong lòng đoán là Đông Cường đến xin ngủ ké vì bị mẹ mắng chứ gì, hồi sáng nó vừa gọi điện thoại đến kêu ca với cậu.
Khi Lục Doãn Chương xuống lầu, cậu chẳng thấy bạn nhỏ nào cả, chỉ có mẹ đứng ở cửa cầm một hộp quà. Lục Doãn Chương tò mò đi lại gần, hỏi mẹ:
"Ai vậy mẹ? Sao tự nhiên lại tặng quà?"
Lưu Tuệ Tâm mỉm cười đưa hộp quà cho cậu, xoa xoa đầu tóc đang hơi rối của cậu.
"Là bạn nhỏ Ngung Tịch của con đó! Thằng bé rất vội, không kịp đợi con thì phụ huynh ở phía sau đã gọi về rồi."
Cô vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối. Lục Doãn Chương rất thích người bạn này, từ khi Ngung Tịch xuất hiện, con trai cô đã thay đổi rất nhiều, vui vẻ hoạt bát hơn, còn biết phụ giúp mẹ. Thế nên, trong mắt của Lưu Tuệ Tâm, Ngung Tịch chính là đứa nhỏ ngoan có khả năng trị được tiểu quỷ. Sau khi Ngung Tịch ngừng học ở trường, bảo bối của cô đã buồn rất lâu, như oan hồn chưa trả được nợ.
"Thằng bé nói đây là quà thay lời xin lỗi..."
Lục Doãn Chương chết điếng, cậu siết chặt hộp quà, mở cửa xông ra ngoài, quên cả đi dép, chỉ kịp nói với mẹ:
"Con phải đi cảm ơn cậu ấy!"
Ngoài đường, Lục Doãn Chương ngó trái ngó phải, không thấy bóng dáng ai hay một chiếc xe nào. Cậu giống như nhà thám hiểm trên sa mạc, cổ họng khát khô cuối cùng cũng thấy một hồ nước, nhưng khi tiến gần hơn mới phát hiện là ảo cảnh. Ngung Tịch vừa xuất hiện ở đây, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp hắn, cậu đã bỏ lỡ mất rồi.
Cậu rất nhớ hắn, cực kì nhớ hắn, muốn nhìn xem hắn lớn lên thế nào, sống có tốt không, sẽ nhớ cậu như cậu nhớ hắn chứ? Rất nhiều điều muốn hỏi hắn, rất nhiều thứ muốn làm cùng hắn...
Tia hi vọng le lói của Lục Doãn Chương chuyển sang món quà trong tay. Cậu ôm nó vào lòng, che chở như động vật nhỏ bảo vệ trứng của nó, buồn bã đi vào nhà. Lưu Tuệ Tâm nhìn con trai buồn thỉu cũng thấy thương, cô xoa đầu, hôn lên trán an ủi mấy câu, đưa bảo bối lên phòng.
Lục Doãn Chương sao có thể ngủ, cậu đợi mẹ ra khỏi phòng mới bật điện, ngồi trên giường nhìn hộp quà được gói cẩn thận.
Đây là quà của Ngung Tịch tặng cậu, là lời xin lỗi của hắn. Lục Doãn Chương lúc này đã đau lòng muốn chết, khóe mắt ửng đỏ, mũi cay cay, cậu muốn chạy thật nhanh đến chỗ hắn, ôm chặt lấy hắn, nói với hắn rằng không cần xin lỗi, là cậu có lỗi...
Bàn tay nhỏ nhắn của Lục Doãn Chương đưa ra lại ngừng lại ở không trung, cậu không nỡ bóc quà. Đấu tranh tâm lí một lúc, Lục Doãn Chương run rẩy rút dây ruy băng màu đỏ thắm, chậm rãi mở lắp hộp.
Bên trong là một nhành hoa hồng giấy màu đỏ có kim tuyến lấp lánh, một nắm kẹo vải, một sợi dây chuyền bạc có mặt là hình trăng khuyết màu xanh dương, long lanh như đôi mắt xanh của hắn, đôi mắt biết cười biết khóc biết đau của hắn.
Lục Doãn Chương gục đầu bên cạnh hộp quà, nghẹn ngào khóc. Trái tim rỗng một góc của cậu cuối cùng cũng được lấp đầy.
...
Ngung Tịch ngồi trên xe ô tô chỉ toàn là một màu đen, trong lòng hắn là cặp sách nhỏ, không biết là sợ hãi hay vui sướng, hắn nở nụ cười rạng rỡ, bàn tay siết chặt lấy cặp sách, ngón tay đã trắng bạch.
Rất lâu rồi, bốn năm một tháng mười hai ngày, hắn đã không nhìn thấy Lục Doãn Chương.
Ngày đen tối ấy, người tự xưng là ông nội hắn bỗng dưng xuất hiện.
Tất cả những gì xảy ra sau đó hệt như một câu chuyện cổ tích kinh dị. Ông nội mang hắn từ trong tay mẹ đi, nói rằng muốn dẫn hắn về nhà, về nơi hắn thuộc về.
Đúng là đã cho hắn một ngôi nhà, là ngôi nhà dơ bẩn nhất hắn từng ở. Xung quanh đều là những ánh mắt soi xét, đánh giá hắn từ đầu đến chân, nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của hắn liền lộ ra sự khinh thường. Bọn họ không chỉ muốn xem vẻ ngoài của hắn, ánh mắt ấy còn muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Tồi tệ. Đó là cảm xúc khi lần đầu tiên hắn gặp gỡ những người thân tự xưng của mình. Hóa ra mẹ hắn khi trước từng ngủ với một người đàn ông, mang theo thai nhi bỏ trốn? Trùng hợp sau này lúc ba hắn bị tai nạn xe cộ, ông nội nghe từ lời người khác phát hiện ra mọi chuyện, đứa con ngoài giá thú như hắn được tìm về.
Ông nội đã già, bàn tay nhăn nheo của ông nắm lấy tay hắn, không chê hắn bẩn, tự mình bôi thuốc cho hắn. Buổi tối hôm ấy, ông nội đã tâm sự với hắn rất nhiều.
Cả đời của ông nỗ lực làm ăn tích đức, cuối cùng đến khi gần đất xa trời, đứa con trai cả mất, những đứa khác đều đang chờ mong cái mạng già này nhanh biến mất. Tài sản không cần ông chia, chúng nó đã bàn nhau đâu ra đấy cả.
Ngung Tịch không hứng thú với câu chuyện của ông, hắn chỉ biết nếu ở đây, hắn sẽ có cơ hội gặp lại Chương Chương của mình.
Ông nội nhìn đôi mắt xanh dương của hắn, nói rằng đôi mắt của hắn rất đẹp, giống bà nội hơn cả ba hắn.
Ngung Tịch biết, hắn cần lấy lòng ông nội.
Ông nội muốn huấn luyện hắn thành người thừa kế, còn hắn chỉ muốn Lục Doãn Chương.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không đủ dũng khí gặp cậu. Hắn không thể để bất cứ ai biết sự tồn tại của cậu. Lục Doãn Chương là ánh sáng cả đời của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng của hắn.
Hi vọng rằng món quà kia sẽ nhắc về hắn, để Chương Chương vẫn nhớ đến hắn, nhớ rằng có một Ngung Tịch chưa phút giây nào quên cậu, lời hứa kia không thể thực hiện cho cậu...
Hắn đã cố gắng học tập, mỗi ngày đều giải đề, đọc sách. Tiền thưởng của mấy cuộc thi hắn không dám tiêu sài hoang phí, hắn giấu trong một quyển sách giữa thư viện sách.
Mỗi khi mệt mỏi đến kiệt quệ, hắn sẽ lặng lẽ đếm số tiền đó của mình, vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh dùng số tiền này mua quà cho Lục Doãn Chương... Những viên kẹo sữa của cậu hắn đã ăn hết, dù đã dặn lòng chỉ ăn khi đau đớn đến không chịu được, nhưng Ngung Tịch không thể ngờ mỗi ngày ở đây đều đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hắn đã học gấp hoa hồng, gấp rất nhiều lần mới chọn được một bông đẹp nhất dành cho Lục Doãn Chương. Hắn mua kẹo vải, bởi vì Lục Doãn Chương đã nói thích ăn vải nhất. Số tiền còn lại, hắn đã dành để mua một sợi dây chuyền tặng cho cậu.
Món quà của hắn là tình cảm bốn năm, là sự mong mỏi nhung nhớ bốn năm, là tâm hồn của hắn.
Ngung Tịch không có gì đáng giá, hắn thực sự không biết phải làm thế nào để có thể làm cho Lục Doãn Chương hiểu được tấm lòng của mình.
Hắn đã tốn công sức chuẩn bị, nhưng lại không thể gặp cậu. Giây phút bị người tài xế gọi về, hắn đã thấy nhẹ lòng, vì hắn không dám chắc mình đã đủ hoàn hảo để gặp cậu chưa, liệu rằng hắn sẽ không nói lắp chứ...
Bọn họ đã hơn bốn năm không gặp nhau, Lục Doãn Chương vẫn còn nhớ rõ người bạn này chứ?
Lúc hắn nghe được giọng nói của cậu, tâm trạng giống như bị người lớn phát hiện làm chuyện xấu, cả người căng cứng, có chút hoảng sợ bỏ chạy.
Trong lòng tự an ủi bản thân rằng quà nhất định sẽ đến tay người ấy. Lục Doãn Chương sẽ thích chúng chứ? Những món đồ rẻ tiền đó là tất cả những gì mà hắn có. Hẳn là Lục Doãn Chương sẽ thích, vì Chương Chương mà hắn biết luôn trân trọng mọi thứ, kể cả là đó chỉ là chiếc máy bay giấy hắn làm trong giờ mỹ thuật, là viên kẹo hắn mua khi nhặt ve chai...
Lục Doãn Chương lúc nào cũng tốt đẹp như thế, hắn cảm thấy xấu hổ và tự ti về bản thân, về món quà của bản thân.
Trong màn đêm đen, Ngung Tịch rúc đầu vào hai chân, che giấu đi nước mắt như thủy triều dâng cao.
Chương Chương nhớ hắn mà đúng không? Chương Chương thích món quà của hắn mà đúng không? Chương Chương muốn gặp lại hắn mà đúng không?
Những câu hỏi không thể có lời giải đáp càng khiến tâm trạng Ngung Tịch như chìm xuống đáy biển. Hắn tự nhủ trong lòng, hắn cần trở nên tài giỏi hơn, xuất chúng hơn, để có thể xứng đáng với Lục Doãn Chương, xứng đáng với tình cảm của cậu.
Lục Doãn Chương là người hắn khao khát bảo vệ, là người hắn thích nhất, là người mà dù hắn có dâng hiến toàn bộ mọi thứ trên cuộc đời này của mình cũng vẫn thấy không đủ.
Bởi vì đã trải qua, chịu đựng quá nhiều chuyện, quá khứ, hiện tại, tất cả như xiềng xích quấn quanh thân hắn, khiến hắn vĩnh viễn không ngoi lên được, vĩnh viễn chìm dưới biển sâu, đau khổ ngắm nhìn mặt trời lấp lánh ở phía trên.
Nhưng có một ngày, hắn không muốn ngắm nhìn từ xa nữa, hắn muốn nhìn nó gần hơn, gần hơn, muốn chạm vào nó, muốn nó hòa làm một với hắn.
Dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì, hắn cũng muốn thử một lần.