Chương : 11
Dịch: Miêu Như
Biên: BsChien
“Đạo hữu, ngươi đã truyền giáo trúng phải Giáo chủ nhà mình rồi!”
Trong lúc này, mặc dù Lý Trường Thọ rất muốn trả lời một câu như thế, nhưng hắn cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười:
”Ta tôn sùng Nhân Giáo đạo đức.”
Nói xong hắn chắp tay lại, cầm phất trần đi về phía giữa đường. Lão đạo kia cũng không dây dưa nhiều, y chỉ vái chào nói một câu “đã làm phiền” xong rồi quay lại ngồi ở đầu đường.
Chuyện này Lý Trường Thọ đương nhiên cũng biết trước. Bởi vì trước đây, Ngao Ất đã thông qua tượng thần nói chuyện với mình, hắn cũng đã đồng ý.
Đông Hải Long cung phía sau Ngao Ất quan sát thấy công đức của Hải Thần giáo thịnh vượng như vậy, tốc độ phát triển cũng nhanh chóng, cho nên lập tức muốn phổ biến rộng rãi ở ven biển Đông Hải Nam Thiệm Bộ châu.
Lý Trường Thọ đồng ý chuyện này, nhưng vẫn phải nhắc lại những quy củ cũ, đó là Hải thần giáo không được rời khỏi vùng duyên hải bờ biển.
Trong lòng hắn cảm ứng một lúc thì phát hiện, hành động của Long Cung thật sự rất nhanh. Bên Đông Hải này đã dựng lên hơn một trăm tòa tượng thần.
Nhưng điều khiến Lý Trường Thọ an tâm, đó là tượng thần mới xây hay là tượng đã xây trước đó thì khuôn mặt của mình đều rất mơ hồ. Nếu cố nhìn lắm cũng chỉ nhìn thấy ngũ quan, không có “Thần tủy” như trước.
Tuy nhiên, đứng bên cạnh tượng thần của hắn, nhỏ hơn một chút chính là tượng Thanh long đại hộ pháp thì lại có sự khác biệt.
Nhất là đôi tượng thần vừa mới xây dựng ở thôn trấn ven biển Đông Hải.
Tượng thần Lý Trường Thọ dùng những vật liệu đá thượng đẳng để làm, do tượng công của Đông cung tỉ mỉ điêu khắc. Trừ những điểm trên khuôn mặt thì các chi tiết khác vô cùng tinh xảo.
Tượng thần Ngao Ất bên cạnh dùng ngọc thạch thượng đẳng để làm, được trên trăm tượng công dốc hết tâm quyết tỉ mỉ mài thành. Mặt mũi, ngũ quan trên tượng rõ ràng, sừng rồng cũng được mài chi tiết nhẵn nhụi. Bên ngoài tượng ngọc còn được khoác lên một bộ bảo y…
Quả thật trong chuyện này Lý Trường Thọ muốn khuyên bọn họ một câu:
Các ngươi… không sợ bị trộm sao?
Nhưng mà nghĩ đến việc Long Tộc bị hạn hán lâu năm bỗng gặp mưa rào, và xem nội tình của nhà giàu Long cung thì Lý Trường Thọ cũng không lắm lời.
Dù sao mình cũng nắm bảy thành hương hỏa công đức, xem như cũng an toàn. Hai thành công đức của Ngao Ất cũng không vì vậy mà tăng thêm.
Còn lại một thành thì phân cho các vị hộ pháp, thần sứ. Một ít được Lý Trường Thọ ban thưởng cho những giáo chúng hành thiện tích đức.
Một trăm tòa bên Đông Hải này kết hợp thêm ven biển Nam Hải kia…hừ? Cảm ứng sao lại chậm trễ phản hồi vậy nhỉ…
Ven biển Nam hải kia lại có thêm ba ngàn sáu trăm trăm chín mươi hai tượng thần đã xây xong và bốn trăm sáu mươi ba tòa đang xây…
Khục!
Tại nhà tranh, nơi mà bản thể Lý Trường Thọ đang tu luyện cùng Giấy đạo nhân, hai người gần như đồng thanh mắng to.
Sao đột nhiên lại nhiều đến vậy?
Ba tháng rưỡi trước lúc hắn kiểm tra, nhiều lắm cũng khoảng hai ngàn! Sao bây giờ lại gấp đôi thế này!
Bây giờ hắn thiếu hương hỏa đến vậy ư?
Thiếu, trái lại thứ này không ai chê nhiều. Sớm hơn một ngày có thể tụ ra công đức kim thân cũng là một chuyện tốt.
Nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy. Tứ hải Long cung có chịu được áp lực các phía dồn đến hay không?
Tình thế này nếu tiếp tục phát triển…
Đừng nói là, một hai vạn năm sau, Hải Thần giáo hoàn toàn vây lấy tất cả lộ tuyến ven biển. Vì vậy trước thời hạn Phong thần đại kiếp, lão giáo chủ Đại môn Tam giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Thông Thiên Giáo Chủ mang theo Tru Tiên trận, Nguyên Thủy Thiên Tôn mang Bàn Cổ Phiên, Lão Tử Giáo Chủ Nhân Giáo nhà mình lạnh lùng nói một câu:
“Đạo hữu, chúng ta thương lượng một chút về Phong Thần Bảng đi?”
Nhất thời cả người Lý Trường thọ trùm trong bóng đen.
Trước đây, hắn cảm thấy tạm thời đã giải quyết được tai họa ngầm ven biển Nam Hải, không ngờ lại xuất hiện tai họa ngầm mới.
Thật sự phát triển quá nhanh!
Quả nhiên, dính tới loại nhân quả này muốn cắt đứt thật khó khăn.
Nhưng rất nhanh Lý Trường Thọ tỉnh lại.
Bây giờ xem như Hải Thần Giáo là hắn một nửa chủ động mưu đồ công đức hương hỏa. Để tính đường ra cho Hải Thần giáo sau này, thật ra thời điểm lừa gạt Long tộc thì hắn cũng đã suy tính kĩ…
Bây giờ chỉ cần Hải Thần giáo ổn định, đầu của Tiểu Long Long đừng nóng lên khiến Tây Hải Long Cung vây lấy đường lui của Tây Phương Giáo, vậy thì không có vấn đề gì lớn cả.
Chắc sẽ không sao…
Xem ra Long Tộc không nông cạn như vậy…
Mục đích của Hải Thần Giáo là gì?
Rất đơn giản đó là quy thuận Thiên Đình, quy về Nhân giáo rồi chuyển đi ba ngàn thế giới.
Chỉ cần bây giờ Long Tộc giúp mình ổn định chuyện này. Sau này, Lý Trường Thọ sẽ cho bọn họ một cơ hội khác.
Gần đây Lý Trường thọ cũng đã nghĩ ra cách thoát thân khi khẩn cấp, đó là đổi Giáo chủ. Lý Trường Thọ tự nhiên thoát thân được, lại để cho Long Tộc chuyển từ hộ vệ sang làm chủ Hải Thần giáo.
Biện pháp này lấy cảm hứng từ chuyện “Lão tử hóa Phật”.
Tuy nhiên, trăm tộc cạnh tranh sinh sôi;
Trong Hồng hoang, quan hệ giữa Long Tộc và Nhân tộc là cạnh tranh. Nếu mình đưa Nam Hải thần giáo cho Long tộc thì chẳng khác gì tạo thêm áp lực cho Nhân Tộc,
Thế nên, chỉ cần Nam Hải Thần giáo ổn định không gây phiền toái cho hắn. Lý Trường Thọ có thể không cần phải làm thì nhất định sẽ không làm như vậy.
Hôm nay, phần hương hỏa công đức của Long tộc kia hội tụ lại trên người Ngao Ất, tương lai chính là bồi dưỡng ra một cao thủ cho Long tộc…
Ôi…
Ngày hai trăm lẻ bốn chính thức trở thành người đứng đầu của một bổn giáo…
Suy tính, lo âu, lại thận trọng.
…..
Hơn nửa tháng từ khi “Tề Nguyên” rời sơn môn, bên phíaTiểu Quỳnh Phong, Tửu Cửu đã tới chơi lần thứ hai.
Lúc này, Tửu Cửu đã uống say, chiếm đoạt chiếc giường nhỏ Linh Nga tiếp tục trình diễn tuyệt kỹ của mình sau khi say rượu.
Ở thành Lâm Đông bên Nam Châu Đông Hải này, Lý Trường Thọ tâm thần ký thác trên Giấy đạo nhân, tìm một căn nhà trong thành hay một “Tửu lâu” để dừng chân lại đây.
Hồng Hoang Nam Châu thế tục sầm uất chưa được vài vạn năm, nhưng các tửu lâu nhạc phường cũng đã sớm xuất hiện.
Cũng bởi vì Nam Thiệm Bộ quá lớn mà cước lực của phàm nhân có hạn. Vì vậy các phong tục tập quán cũng không giống nhau.
Tiên thức khuếch tán trong thành một cách thận trọng. Lý trường Thọ nhanh chóng phát hiện được Tửu Ô sư bá đang lén lén lút lút.
Lúc này Tửu Ô sư Bá đang cố che giấu khí tức của mình, khả năng ẩn tàng cũng không tệ.
Nhưng sư bá quên rằng ở đây là hồng trần thế tục, ẩn tàng giống như lão… kỳ thực, chỉ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra đó là một kỳ nhân dị sĩ.
Nhất là Tửu Ô sư bá đang mặc một đạo bào cầu kỳ, trên người toát ra một vẻ uy nghiêm phiêu dật khiến cho không ít người phàm không nhịn được vây lại xem, âm thầm chỉ chỏ.
Tửu Ô sư bá cũng phát hiện bản thân mình có chút bắt mắt. Lão học theo “Tề Nguyên” tùy tiện tìm một tửu lâu rồi ném hai khối ngọc thạch ra thuê một gian phòng riêng biệt. Tửu Ô đi vào căn phòng của mình, thời khắc dùng tiên thức chú ý vị sư đệ Tề Nguyên kia.
Thấy vậy, Lý Trường thọ suy tư một chút, miệng lộ ra một nụ cười. Hắn ở lì trong phòng ba ngày hai đêm. Mãi cho đến khi màn đêm hạ xuống lần nữa, bọn người chưởng qủy tiểu nhị trong quán lo lắng không biết hắn có chết đói hay không, nhịn không được mà muốn đập cửa đi vào. Lúc này Lý Trường Thọ mới quyết định ra ngoài hoạt động.
Lý Trường Thọ lo lắng Tửu Ô sư bá làm xáo trộn kế hoạch dụ địch của mình, định liên lạc với Tửu Ô sư bá. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại muốn nắm thế chủ động…
Vì vậy…
Hắn giả dạng làm sư phụ của mình, cởi đạo bào xuống và thay cẩm y vào, chú trọng ăn mặc một chút.
Lý Trường Thọ tản bộ trong thành nửa vòng, sau đó chờ trời tối hẳn mới chạy đến con đường phồn hoa về đêm nhất Lâm Đông thành.
Nơi này đèn sáng lung linh, mọi nơi oanh oanh yến yến, tiếng kêu “đại gia” nũng nịu vang lên không ngớt. Khắp nơi có các lầu gỗ tráng lệ, ngoài ra cũng có những tiểu viện ở vị trí u tĩnh.
Đi khoảng mười bước thì nghe được những tiếng nhạc đan xen lẫn nhau. Con đường đông đúc sầm uất về đêm này rất dài, đi ngàn bước cũng không đến được điểm cuối.
Sự phát triển của loại phố đèn đỏ này nói lên rằng người dân Lâm Đông thành không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Chỉ có giàu có, nhiều tiền bạc vật chất chống đỡ thì mới có thể theo đuổi được… đời sống tinh thần sa hoa như thế này…
Lý Trường Thọ cải trang thành “Tề Nguyên” để bước vào con đường này. Hắn tìm một hoa lâu lịch sự tao nhã rồi đi vào, tỏ vẻ ngựa quen đường cũ.
Nếu muốn bắt được yếu điểm của Tửu Ô sư bá, đương nhiên phải hạ thủ từ trên người của Tửu Thi sư bá….
Nửa bình siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán, một quả Lưu Ảnh Cầu thì chuyện này dĩ nhiên giải quyết xong…
Cùng lúc đó, Tửu Ô vẫn âm thầm một đường theo sau, khi thấy “Tề Nguyên” sư đệ đi vào lầu xanh, mắt lão không khỏi trợn ngược lên…
“Tề Nguyên sư đệ, trước đây trên đường, vẻ mặt của đệ vội vàng như vậy. Hóa ra chính là sốt ruột chuyện này sao?”
Điều này sao có thể? Hồng trần thế tục vốn là nơi có trọc khí hỗn tạp, những chỗ thanh lâu này lại càng chướng khí mù mịt. Nếu Tề Nguyên tiếp xúc da thịt trăng hoa với kỹ nữ phàm nhân, thì điểm thanh khí của y sẽ nhanh chóng bị vấy bẩn…
Chẳng lẽ y tu thành Trọc tiên cho nên mới cam chịu như vậy?
Tửu Ô trốn ở góc tường, xoắn xít sờ lên cằm một lúc. Lão là người đã có vợ, không thể nào vào đây được.
Nhưng…
Tửu Ô dùng tiên thức liếc nhìn một vòng. Nơi đây không hề có trận pháp nào trở ngại, lập tức các khung cảnh khó coi trong lầu xanh đập vào mắt lão đạo…
“Loại động tác như vậy rất mới lạ, bần đạo cũng không có…
Phi! Bần đạo đang nói bậy gì vậy!”
Tửu Ô lắc đầu một cái rồi nghiêng đầu bỏ đi nhưng trong lòng tự nhủ:
“Ta không thể để Từ Nguyên sư đệ đi vào con đường lầm lạc… Bây giờ đi dọa cho y giật mình, như vậy cũng tốt….”
Tử Ô lập tức tiến về phía trước, bước tới khoảng sân nhỏ nơi “Tề Nguyên” vừa mới đi qua.
Khoảng cách chỉ vài trăm trượng đối với Tửu Ô mà nói không có gì khó khăn…
Bỗng kế bên có một cô nương mời chào khách:
“Chà, đây là tiểu thiếu gia tuấn tú nhà nào, sao lại ăn mặc như vậy. Ngươi đến chơi cùng đại nhân nhà mình sao?”
Tửu Ô ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cô nương kia một cái:
Nhất thời, sắc mặt người kia trắng bệt, son phấn trên mặt loạn hết lên, hô hấp có chút không thoải mái.
“Hừ!”
Tửu Ô quét ống tay áo qua, tiếp tục nhìn về phía trước, nhanh chóng đi về mục tiêu.
Đạo nhân lùn mặt lạnh kia cứ đứng trước cửa hoa lâu không có ý định đi vào, chuẩn bị thả ra khí tức của mình…
Chợt lão nghe một tiếng truyền âm lọt vào bên tai:
“Tửu Ô sư huynh bình tĩnh, đừng nóng vội.”
Tửu Ô sững sờ một chút rồi nhếch miệng cười.
“Phương pháp ẩn thân của bần đạo thật là bất cẩn, lại khiến cho Tề Nguyên sư đệ dễ dàng phát hiện như vậy”
Lý Trường Thọ bắt chước giọng nói của sư phụ mình tiếp tục truyền thanh vào tai của Tửu Ô:
“Sư huynh chớ động thanh sắc, mời sư huynh hãy cẩn thận cảm ứng tòa hoa lầu ở hướng tây nam, cách đây chín trăm trượng…
Ở đó có vài cỗ yêu khí không tầm thường.”
Tửu Ô theo lời dò xét qua, sau đó chau mày một cái.
Lập tức, lão đạo nhân thấp lùn bước vào hoa lầu này, tiện tay ném cho chưởng quầy một khối vàng nén. Rồi sau đó lão theo lời “Tề Nguyên” nói, bước vào một căn phòng trang nhã ở lầu hai.
Lúc mới bước vào cửa, mắt của Tửu Ô quan sát bốn phía, cẩn thận từng li từng tí dò xét khắp nơi. Cuối cùng nhìn chằm chằm vào “Tề Nguyên” đang đứng cạnh cửa sổ.
Lý Trường Thọ tiếp tục dẫn âm, niệm ba mươi sáu điều môn quy của Độ Tiên Môn.
Lúc này, Tửu Ô mới bớt cảnh giác, chắp tay sau lưng bước tới. Lão tiện tay thi triển tiên lực tạo ra một tầng kết giới, thấp giọng hỏi:
“Sư đệ, ngươi tới đây làm gì? Chạy xa như vậy, chắc không phải nhằm mục đích trừ yêu đấy chứ!”
“Tề Nguyên” cười khổ nói:
“Việc này ta xin sư huynh cho phép để bẩm báo sau, thật sự ta không có ý định làm gì cả. Chỗ dị thường nơi đây cũng là mới tình cờ phát hiện ra.”
“Được, cứ theo quy củ của Tiểu Quỳnh Phong, hãy lập một lời thề trước đi.”
Tửu Ô hất cằm lên một cái, khóe miệng của Lý Trường Thọ không chịu được mà co quắp mấy lần. Hắn giơ tay lên lập một lời thề, nói rằng mình giờ khắc này không có lừa gạt Tửu Ô.
…Đương nhiên là dùng danh nghĩa “Tề Nguyên”
Lý Trường Thọ âm thầm cất siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán và Lưu Ảnh Cầu vào lại trong túi.
Trước đó, hắn muốn bắt lấy điểm yếu của Tửu Ô sư thúc, dùng Lưu Ảnh Cầu ghi lại một ít hình ảnh kỳ diệu. Nhưng hắn lại ngẫu nhiên phát hiện ra yêu khí ở hoa lâu cách đó không xa.
Xem xét kỹ lại, Lý Trường Thọ phát hiện chỗ này có gì đó sai sai…
Trong yêu khí lại có công đức.
Trong ô uế lại ẩn giấu thanh khí.
Phản ứng đầu tiên của Lý Trường Thọ là nghĩ nơi đây có ẩn giấu công đức Linh bảo.
Hai người cân nhắc, Lý trường Thọ trực tiếp dùng danh nghĩa của sư phụ mời Tửu Ô cùng nhau vào phòng bàn bạc. Sau đó hắn lại âm thầm nhắc nhở Tửu Ô sư thúc một chút.
Nếu bây giờ mình và Tử Ô sư thúc cùng nhau liên thủ thu bảo vật thì cũng không tệ…
Chờ “Tề Nguyên” lập lời thề xong. Hai người cuối cùng cũng cùng nhau ngồi xuống nhìn về chỗ ở của yêu khí.
Vừa vặn, chỗ hoa lâu đầy yêu khí kia lại đang có chút náo nhiệt.
Mấy tên “tiểu nhị” thân hình gầy gò đang đẩy một nam nhân mặc quần áo thông thường ra khỏi cửa hoa lâu.
Tiếp theo, nơi cửa hoa lâu rực rỡ ánh đèn lồng, một thân ảnh yểu điệu nhẹ nhàng bước ra.
Cô nương này mặc bộ quần áo mát mẻ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, trên tay cầm một tẩu thuốc bằng bích ngọc. Đôi môi đỏ mọng đang nhẹ nhàng nhả ra một luồng khói mờ ảo, trên trán nàng có một ấn ký hình con bướm sặc sỡ, khuôn mặt nói chung cũng khá xinh đẹp.
Nàng bước tới hai bước, đứng trước mặt nam nhân kia, chậm rãi mở miệng:
“Hạ công tử, ngươi có biết đàn ông buồn rầu nhất là chuyện gì không?”
Cuộc đời còn lại rất dài ngươi chỉ mới đi rất ngắn thôi, vào hoa lầu mà không mang tiền.
Thế nào, ngươi muốn chơi quỵt sao? Nơi này của ta cũng không mở thiện đường?”
Nói xong, người đàn bà này hừ một tiếng, cầm tẩu thuốc nhấp một miếng, ánh mắt lướt qua mấy người bên cạnh, lại giống như nhìn về phía của Lý Trường Thọ và Tửu Ô.
Nhưng nàng không có phản ứng gì, giống như không nhìn thấy Lý Trường Thọ và Tửu Ô. Đợi đến lúc nàng xoay người đi vào trong, những người đang đứng xúm xít bên ngoài cũng dường như không chịu nổi mà đi theo…
Trong phòng nhỏ, Lý Trường Thọ và Tửu Ô liếc nhau.
Lý Trường Thọ giả trang Tề Nguyên bưng chén trà lên trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thấp giọng nói:
“ Sư huynh thấy thế nào?”
Tửu Ô trầm ngâm một tiếng, trả lời:
“Những gì nàng nói… trái lại cũng có lý.”
“Hả?”
“Khục, nói chính sự đi. Tề Nguyên sư đệ này. Chúng ta liên thủ lại để tiêu diệt yêu quái ở đây, để bảo vệ bình yên cho nhất địa, chẳng phải tốt lắm sao?”
Biên: BsChien
“Đạo hữu, ngươi đã truyền giáo trúng phải Giáo chủ nhà mình rồi!”
Trong lúc này, mặc dù Lý Trường Thọ rất muốn trả lời một câu như thế, nhưng hắn cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười:
”Ta tôn sùng Nhân Giáo đạo đức.”
Nói xong hắn chắp tay lại, cầm phất trần đi về phía giữa đường. Lão đạo kia cũng không dây dưa nhiều, y chỉ vái chào nói một câu “đã làm phiền” xong rồi quay lại ngồi ở đầu đường.
Chuyện này Lý Trường Thọ đương nhiên cũng biết trước. Bởi vì trước đây, Ngao Ất đã thông qua tượng thần nói chuyện với mình, hắn cũng đã đồng ý.
Đông Hải Long cung phía sau Ngao Ất quan sát thấy công đức của Hải Thần giáo thịnh vượng như vậy, tốc độ phát triển cũng nhanh chóng, cho nên lập tức muốn phổ biến rộng rãi ở ven biển Đông Hải Nam Thiệm Bộ châu.
Lý Trường Thọ đồng ý chuyện này, nhưng vẫn phải nhắc lại những quy củ cũ, đó là Hải thần giáo không được rời khỏi vùng duyên hải bờ biển.
Trong lòng hắn cảm ứng một lúc thì phát hiện, hành động của Long Cung thật sự rất nhanh. Bên Đông Hải này đã dựng lên hơn một trăm tòa tượng thần.
Nhưng điều khiến Lý Trường Thọ an tâm, đó là tượng thần mới xây hay là tượng đã xây trước đó thì khuôn mặt của mình đều rất mơ hồ. Nếu cố nhìn lắm cũng chỉ nhìn thấy ngũ quan, không có “Thần tủy” như trước.
Tuy nhiên, đứng bên cạnh tượng thần của hắn, nhỏ hơn một chút chính là tượng Thanh long đại hộ pháp thì lại có sự khác biệt.
Nhất là đôi tượng thần vừa mới xây dựng ở thôn trấn ven biển Đông Hải.
Tượng thần Lý Trường Thọ dùng những vật liệu đá thượng đẳng để làm, do tượng công của Đông cung tỉ mỉ điêu khắc. Trừ những điểm trên khuôn mặt thì các chi tiết khác vô cùng tinh xảo.
Tượng thần Ngao Ất bên cạnh dùng ngọc thạch thượng đẳng để làm, được trên trăm tượng công dốc hết tâm quyết tỉ mỉ mài thành. Mặt mũi, ngũ quan trên tượng rõ ràng, sừng rồng cũng được mài chi tiết nhẵn nhụi. Bên ngoài tượng ngọc còn được khoác lên một bộ bảo y…
Quả thật trong chuyện này Lý Trường Thọ muốn khuyên bọn họ một câu:
Các ngươi… không sợ bị trộm sao?
Nhưng mà nghĩ đến việc Long Tộc bị hạn hán lâu năm bỗng gặp mưa rào, và xem nội tình của nhà giàu Long cung thì Lý Trường Thọ cũng không lắm lời.
Dù sao mình cũng nắm bảy thành hương hỏa công đức, xem như cũng an toàn. Hai thành công đức của Ngao Ất cũng không vì vậy mà tăng thêm.
Còn lại một thành thì phân cho các vị hộ pháp, thần sứ. Một ít được Lý Trường Thọ ban thưởng cho những giáo chúng hành thiện tích đức.
Một trăm tòa bên Đông Hải này kết hợp thêm ven biển Nam Hải kia…hừ? Cảm ứng sao lại chậm trễ phản hồi vậy nhỉ…
Ven biển Nam hải kia lại có thêm ba ngàn sáu trăm trăm chín mươi hai tượng thần đã xây xong và bốn trăm sáu mươi ba tòa đang xây…
Khục!
Tại nhà tranh, nơi mà bản thể Lý Trường Thọ đang tu luyện cùng Giấy đạo nhân, hai người gần như đồng thanh mắng to.
Sao đột nhiên lại nhiều đến vậy?
Ba tháng rưỡi trước lúc hắn kiểm tra, nhiều lắm cũng khoảng hai ngàn! Sao bây giờ lại gấp đôi thế này!
Bây giờ hắn thiếu hương hỏa đến vậy ư?
Thiếu, trái lại thứ này không ai chê nhiều. Sớm hơn một ngày có thể tụ ra công đức kim thân cũng là một chuyện tốt.
Nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy. Tứ hải Long cung có chịu được áp lực các phía dồn đến hay không?
Tình thế này nếu tiếp tục phát triển…
Đừng nói là, một hai vạn năm sau, Hải Thần giáo hoàn toàn vây lấy tất cả lộ tuyến ven biển. Vì vậy trước thời hạn Phong thần đại kiếp, lão giáo chủ Đại môn Tam giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Thông Thiên Giáo Chủ mang theo Tru Tiên trận, Nguyên Thủy Thiên Tôn mang Bàn Cổ Phiên, Lão Tử Giáo Chủ Nhân Giáo nhà mình lạnh lùng nói một câu:
“Đạo hữu, chúng ta thương lượng một chút về Phong Thần Bảng đi?”
Nhất thời cả người Lý Trường thọ trùm trong bóng đen.
Trước đây, hắn cảm thấy tạm thời đã giải quyết được tai họa ngầm ven biển Nam Hải, không ngờ lại xuất hiện tai họa ngầm mới.
Thật sự phát triển quá nhanh!
Quả nhiên, dính tới loại nhân quả này muốn cắt đứt thật khó khăn.
Nhưng rất nhanh Lý Trường Thọ tỉnh lại.
Bây giờ xem như Hải Thần Giáo là hắn một nửa chủ động mưu đồ công đức hương hỏa. Để tính đường ra cho Hải Thần giáo sau này, thật ra thời điểm lừa gạt Long tộc thì hắn cũng đã suy tính kĩ…
Bây giờ chỉ cần Hải Thần giáo ổn định, đầu của Tiểu Long Long đừng nóng lên khiến Tây Hải Long Cung vây lấy đường lui của Tây Phương Giáo, vậy thì không có vấn đề gì lớn cả.
Chắc sẽ không sao…
Xem ra Long Tộc không nông cạn như vậy…
Mục đích của Hải Thần Giáo là gì?
Rất đơn giản đó là quy thuận Thiên Đình, quy về Nhân giáo rồi chuyển đi ba ngàn thế giới.
Chỉ cần bây giờ Long Tộc giúp mình ổn định chuyện này. Sau này, Lý Trường Thọ sẽ cho bọn họ một cơ hội khác.
Gần đây Lý Trường thọ cũng đã nghĩ ra cách thoát thân khi khẩn cấp, đó là đổi Giáo chủ. Lý Trường Thọ tự nhiên thoát thân được, lại để cho Long Tộc chuyển từ hộ vệ sang làm chủ Hải Thần giáo.
Biện pháp này lấy cảm hứng từ chuyện “Lão tử hóa Phật”.
Tuy nhiên, trăm tộc cạnh tranh sinh sôi;
Trong Hồng hoang, quan hệ giữa Long Tộc và Nhân tộc là cạnh tranh. Nếu mình đưa Nam Hải thần giáo cho Long tộc thì chẳng khác gì tạo thêm áp lực cho Nhân Tộc,
Thế nên, chỉ cần Nam Hải Thần giáo ổn định không gây phiền toái cho hắn. Lý Trường Thọ có thể không cần phải làm thì nhất định sẽ không làm như vậy.
Hôm nay, phần hương hỏa công đức của Long tộc kia hội tụ lại trên người Ngao Ất, tương lai chính là bồi dưỡng ra một cao thủ cho Long tộc…
Ôi…
Ngày hai trăm lẻ bốn chính thức trở thành người đứng đầu của một bổn giáo…
Suy tính, lo âu, lại thận trọng.
…..
Hơn nửa tháng từ khi “Tề Nguyên” rời sơn môn, bên phíaTiểu Quỳnh Phong, Tửu Cửu đã tới chơi lần thứ hai.
Lúc này, Tửu Cửu đã uống say, chiếm đoạt chiếc giường nhỏ Linh Nga tiếp tục trình diễn tuyệt kỹ của mình sau khi say rượu.
Ở thành Lâm Đông bên Nam Châu Đông Hải này, Lý Trường Thọ tâm thần ký thác trên Giấy đạo nhân, tìm một căn nhà trong thành hay một “Tửu lâu” để dừng chân lại đây.
Hồng Hoang Nam Châu thế tục sầm uất chưa được vài vạn năm, nhưng các tửu lâu nhạc phường cũng đã sớm xuất hiện.
Cũng bởi vì Nam Thiệm Bộ quá lớn mà cước lực của phàm nhân có hạn. Vì vậy các phong tục tập quán cũng không giống nhau.
Tiên thức khuếch tán trong thành một cách thận trọng. Lý trường Thọ nhanh chóng phát hiện được Tửu Ô sư bá đang lén lén lút lút.
Lúc này Tửu Ô sư Bá đang cố che giấu khí tức của mình, khả năng ẩn tàng cũng không tệ.
Nhưng sư bá quên rằng ở đây là hồng trần thế tục, ẩn tàng giống như lão… kỳ thực, chỉ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra đó là một kỳ nhân dị sĩ.
Nhất là Tửu Ô sư bá đang mặc một đạo bào cầu kỳ, trên người toát ra một vẻ uy nghiêm phiêu dật khiến cho không ít người phàm không nhịn được vây lại xem, âm thầm chỉ chỏ.
Tửu Ô sư bá cũng phát hiện bản thân mình có chút bắt mắt. Lão học theo “Tề Nguyên” tùy tiện tìm một tửu lâu rồi ném hai khối ngọc thạch ra thuê một gian phòng riêng biệt. Tửu Ô đi vào căn phòng của mình, thời khắc dùng tiên thức chú ý vị sư đệ Tề Nguyên kia.
Thấy vậy, Lý Trường thọ suy tư một chút, miệng lộ ra một nụ cười. Hắn ở lì trong phòng ba ngày hai đêm. Mãi cho đến khi màn đêm hạ xuống lần nữa, bọn người chưởng qủy tiểu nhị trong quán lo lắng không biết hắn có chết đói hay không, nhịn không được mà muốn đập cửa đi vào. Lúc này Lý Trường Thọ mới quyết định ra ngoài hoạt động.
Lý Trường Thọ lo lắng Tửu Ô sư bá làm xáo trộn kế hoạch dụ địch của mình, định liên lạc với Tửu Ô sư bá. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại muốn nắm thế chủ động…
Vì vậy…
Hắn giả dạng làm sư phụ của mình, cởi đạo bào xuống và thay cẩm y vào, chú trọng ăn mặc một chút.
Lý Trường Thọ tản bộ trong thành nửa vòng, sau đó chờ trời tối hẳn mới chạy đến con đường phồn hoa về đêm nhất Lâm Đông thành.
Nơi này đèn sáng lung linh, mọi nơi oanh oanh yến yến, tiếng kêu “đại gia” nũng nịu vang lên không ngớt. Khắp nơi có các lầu gỗ tráng lệ, ngoài ra cũng có những tiểu viện ở vị trí u tĩnh.
Đi khoảng mười bước thì nghe được những tiếng nhạc đan xen lẫn nhau. Con đường đông đúc sầm uất về đêm này rất dài, đi ngàn bước cũng không đến được điểm cuối.
Sự phát triển của loại phố đèn đỏ này nói lên rằng người dân Lâm Đông thành không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Chỉ có giàu có, nhiều tiền bạc vật chất chống đỡ thì mới có thể theo đuổi được… đời sống tinh thần sa hoa như thế này…
Lý Trường Thọ cải trang thành “Tề Nguyên” để bước vào con đường này. Hắn tìm một hoa lâu lịch sự tao nhã rồi đi vào, tỏ vẻ ngựa quen đường cũ.
Nếu muốn bắt được yếu điểm của Tửu Ô sư bá, đương nhiên phải hạ thủ từ trên người của Tửu Thi sư bá….
Nửa bình siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán, một quả Lưu Ảnh Cầu thì chuyện này dĩ nhiên giải quyết xong…
Cùng lúc đó, Tửu Ô vẫn âm thầm một đường theo sau, khi thấy “Tề Nguyên” sư đệ đi vào lầu xanh, mắt lão không khỏi trợn ngược lên…
“Tề Nguyên sư đệ, trước đây trên đường, vẻ mặt của đệ vội vàng như vậy. Hóa ra chính là sốt ruột chuyện này sao?”
Điều này sao có thể? Hồng trần thế tục vốn là nơi có trọc khí hỗn tạp, những chỗ thanh lâu này lại càng chướng khí mù mịt. Nếu Tề Nguyên tiếp xúc da thịt trăng hoa với kỹ nữ phàm nhân, thì điểm thanh khí của y sẽ nhanh chóng bị vấy bẩn…
Chẳng lẽ y tu thành Trọc tiên cho nên mới cam chịu như vậy?
Tửu Ô trốn ở góc tường, xoắn xít sờ lên cằm một lúc. Lão là người đã có vợ, không thể nào vào đây được.
Nhưng…
Tửu Ô dùng tiên thức liếc nhìn một vòng. Nơi đây không hề có trận pháp nào trở ngại, lập tức các khung cảnh khó coi trong lầu xanh đập vào mắt lão đạo…
“Loại động tác như vậy rất mới lạ, bần đạo cũng không có…
Phi! Bần đạo đang nói bậy gì vậy!”
Tửu Ô lắc đầu một cái rồi nghiêng đầu bỏ đi nhưng trong lòng tự nhủ:
“Ta không thể để Từ Nguyên sư đệ đi vào con đường lầm lạc… Bây giờ đi dọa cho y giật mình, như vậy cũng tốt….”
Tử Ô lập tức tiến về phía trước, bước tới khoảng sân nhỏ nơi “Tề Nguyên” vừa mới đi qua.
Khoảng cách chỉ vài trăm trượng đối với Tửu Ô mà nói không có gì khó khăn…
Bỗng kế bên có một cô nương mời chào khách:
“Chà, đây là tiểu thiếu gia tuấn tú nhà nào, sao lại ăn mặc như vậy. Ngươi đến chơi cùng đại nhân nhà mình sao?”
Tửu Ô ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cô nương kia một cái:
Nhất thời, sắc mặt người kia trắng bệt, son phấn trên mặt loạn hết lên, hô hấp có chút không thoải mái.
“Hừ!”
Tửu Ô quét ống tay áo qua, tiếp tục nhìn về phía trước, nhanh chóng đi về mục tiêu.
Đạo nhân lùn mặt lạnh kia cứ đứng trước cửa hoa lâu không có ý định đi vào, chuẩn bị thả ra khí tức của mình…
Chợt lão nghe một tiếng truyền âm lọt vào bên tai:
“Tửu Ô sư huynh bình tĩnh, đừng nóng vội.”
Tửu Ô sững sờ một chút rồi nhếch miệng cười.
“Phương pháp ẩn thân của bần đạo thật là bất cẩn, lại khiến cho Tề Nguyên sư đệ dễ dàng phát hiện như vậy”
Lý Trường Thọ bắt chước giọng nói của sư phụ mình tiếp tục truyền thanh vào tai của Tửu Ô:
“Sư huynh chớ động thanh sắc, mời sư huynh hãy cẩn thận cảm ứng tòa hoa lầu ở hướng tây nam, cách đây chín trăm trượng…
Ở đó có vài cỗ yêu khí không tầm thường.”
Tửu Ô theo lời dò xét qua, sau đó chau mày một cái.
Lập tức, lão đạo nhân thấp lùn bước vào hoa lầu này, tiện tay ném cho chưởng quầy một khối vàng nén. Rồi sau đó lão theo lời “Tề Nguyên” nói, bước vào một căn phòng trang nhã ở lầu hai.
Lúc mới bước vào cửa, mắt của Tửu Ô quan sát bốn phía, cẩn thận từng li từng tí dò xét khắp nơi. Cuối cùng nhìn chằm chằm vào “Tề Nguyên” đang đứng cạnh cửa sổ.
Lý Trường Thọ tiếp tục dẫn âm, niệm ba mươi sáu điều môn quy của Độ Tiên Môn.
Lúc này, Tửu Ô mới bớt cảnh giác, chắp tay sau lưng bước tới. Lão tiện tay thi triển tiên lực tạo ra một tầng kết giới, thấp giọng hỏi:
“Sư đệ, ngươi tới đây làm gì? Chạy xa như vậy, chắc không phải nhằm mục đích trừ yêu đấy chứ!”
“Tề Nguyên” cười khổ nói:
“Việc này ta xin sư huynh cho phép để bẩm báo sau, thật sự ta không có ý định làm gì cả. Chỗ dị thường nơi đây cũng là mới tình cờ phát hiện ra.”
“Được, cứ theo quy củ của Tiểu Quỳnh Phong, hãy lập một lời thề trước đi.”
Tửu Ô hất cằm lên một cái, khóe miệng của Lý Trường Thọ không chịu được mà co quắp mấy lần. Hắn giơ tay lên lập một lời thề, nói rằng mình giờ khắc này không có lừa gạt Tửu Ô.
…Đương nhiên là dùng danh nghĩa “Tề Nguyên”
Lý Trường Thọ âm thầm cất siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán và Lưu Ảnh Cầu vào lại trong túi.
Trước đó, hắn muốn bắt lấy điểm yếu của Tửu Ô sư thúc, dùng Lưu Ảnh Cầu ghi lại một ít hình ảnh kỳ diệu. Nhưng hắn lại ngẫu nhiên phát hiện ra yêu khí ở hoa lâu cách đó không xa.
Xem xét kỹ lại, Lý Trường Thọ phát hiện chỗ này có gì đó sai sai…
Trong yêu khí lại có công đức.
Trong ô uế lại ẩn giấu thanh khí.
Phản ứng đầu tiên của Lý Trường Thọ là nghĩ nơi đây có ẩn giấu công đức Linh bảo.
Hai người cân nhắc, Lý trường Thọ trực tiếp dùng danh nghĩa của sư phụ mời Tửu Ô cùng nhau vào phòng bàn bạc. Sau đó hắn lại âm thầm nhắc nhở Tửu Ô sư thúc một chút.
Nếu bây giờ mình và Tử Ô sư thúc cùng nhau liên thủ thu bảo vật thì cũng không tệ…
Chờ “Tề Nguyên” lập lời thề xong. Hai người cuối cùng cũng cùng nhau ngồi xuống nhìn về chỗ ở của yêu khí.
Vừa vặn, chỗ hoa lâu đầy yêu khí kia lại đang có chút náo nhiệt.
Mấy tên “tiểu nhị” thân hình gầy gò đang đẩy một nam nhân mặc quần áo thông thường ra khỏi cửa hoa lâu.
Tiếp theo, nơi cửa hoa lâu rực rỡ ánh đèn lồng, một thân ảnh yểu điệu nhẹ nhàng bước ra.
Cô nương này mặc bộ quần áo mát mẻ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, trên tay cầm một tẩu thuốc bằng bích ngọc. Đôi môi đỏ mọng đang nhẹ nhàng nhả ra một luồng khói mờ ảo, trên trán nàng có một ấn ký hình con bướm sặc sỡ, khuôn mặt nói chung cũng khá xinh đẹp.
Nàng bước tới hai bước, đứng trước mặt nam nhân kia, chậm rãi mở miệng:
“Hạ công tử, ngươi có biết đàn ông buồn rầu nhất là chuyện gì không?”
Cuộc đời còn lại rất dài ngươi chỉ mới đi rất ngắn thôi, vào hoa lầu mà không mang tiền.
Thế nào, ngươi muốn chơi quỵt sao? Nơi này của ta cũng không mở thiện đường?”
Nói xong, người đàn bà này hừ một tiếng, cầm tẩu thuốc nhấp một miếng, ánh mắt lướt qua mấy người bên cạnh, lại giống như nhìn về phía của Lý Trường Thọ và Tửu Ô.
Nhưng nàng không có phản ứng gì, giống như không nhìn thấy Lý Trường Thọ và Tửu Ô. Đợi đến lúc nàng xoay người đi vào trong, những người đang đứng xúm xít bên ngoài cũng dường như không chịu nổi mà đi theo…
Trong phòng nhỏ, Lý Trường Thọ và Tửu Ô liếc nhau.
Lý Trường Thọ giả trang Tề Nguyên bưng chén trà lên trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thấp giọng nói:
“ Sư huynh thấy thế nào?”
Tửu Ô trầm ngâm một tiếng, trả lời:
“Những gì nàng nói… trái lại cũng có lý.”
“Hả?”
“Khục, nói chính sự đi. Tề Nguyên sư đệ này. Chúng ta liên thủ lại để tiêu diệt yêu quái ở đây, để bảo vệ bình yên cho nhất địa, chẳng phải tốt lắm sao?”