Chương : 17
Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: BsChien
***
“Còn bỏ sót điểm nào nữa không?”
Càng là lúc mình có thể buông lỏng thì càng phải cảnh giác không được chủ quan.
Lý Trường Thọ đứng bên hồ, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Lúc này cách Khoái Tư đạo nhân rời núi đã trôi qua bảy ngày, trong Tiểu Quỳnh phong cũng yên tĩnh lại một lần nữa.
Dù sao Hữu Cầm Huyền Nhã cũng cần bế quan tu hành, nên hôm nay sẽ bắt đầu không tới đây nữa.
Mà nàng ở Tiểu Quỳnh phong lâu rồi, cũng chứng kiến Lý Trường Thọ hắn và sư phụ chưa từng rời khỏi núi mấy ngày nay như vậy đã đủ rồi.
Lý Trường Thọ không thể không dùng chiêu này.
Hiện giờ hắn chỉ là tiên miêu thấp kém trong môn phái, một Chân Tiên xảy ra chuyện, tất nhiên không ai có thể hoài nghi hắn.
Nhưng sau này, một khi tu vi của mình bại lộ, lại vì chuyện lúc trước của sư phụ. Rất có thể khi đó, bên Tiên Lâm phong sẽ liên tưởng tới Lý Trường Thọ thâm tàng bất lộ, trực tiếp quan hệ đến vụ Khoái Tư biến mất...
Hữu Cầm Huyền Nhã là một Luyện khí sĩ rất có tinh thần trọng nghĩa, xác suất nàng chủ động đứng ra làm nhân chứng ngoại phạm cho mình là rất lớn.
Đến lúc đó, thật thật giả giả, mình có thể tận dụng càng nhiều lỗ hổng để đối phó.
Hiện giờ, bên Tiên Lâm phong, có người đã phát hiện không liên lạc được với Khoái Tư đạo nhân, hoài nghi có phải Khoái Tư đạo nhân đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Có mấy vị Chân Tiên cùng thế hệ kết giao với Khoái Tư đã ra ngoài tìm kiếm.
Nếu bọn họ không phát hiện ra manh mối Lý Trường Thọ lưu lại, vậy thì chuyện này coi như xong.
Còn nếu như phát hiện manh mối, sẽ bị dẫn đến Bắc Câu Lô Châu rộng lớn, sau đó như thế nào thì sao Lý Trường Thọ biết được.
Dù sao giấy đạo nhân ngụy trang thành Khoái Tư đã tìm một khe đá ở dưới một sơn cốc, tự mình châm một đốm Tam Muội Chân hỏa, tan vào hư vô rồi.
Cho đến bây giờ, ngoại trừ độ kiếp, không tính những việc nhỏ thường ngày, chỉ có hai chuyện đại sự mà Lý Trường Thọ chủ động mưu tính.
Việc đầu tiên là đi Bắc Châu tìm thảo dược giúp sư phụ độ kiếp, chuẩn bị mất mấy chục năm.
Chuyện thứ hai, chính là lần báo thù rửa hận này cũng đã chuẩn bị mấy chục năm.
Không nói tới chuyện Hải Thần giáo, đơn thuần chỉ là trời xui đất khiến, hắn bất đắc dĩ bị ép phản kích, nhân tiện kiếm một chút lợi nhuận công đức...
Muốn không trêu chọc nhân quả, thì tốt nhất chính là ngồi im trong núi.
Nhưng giống như Đại Huyền Quy của Bắc Câu Lô Châu năm đó, việc gì cũng không làm. Nhưng nồi đen từ trên trời giáng xuống, bị Thánh Nhân lão gia chém đi bốn chân để chèo chống thiên địa.
… Câu chuyện này, Lý Trường Thọ cũng không dám sắp xếp vào « Ổn Tự kinh ».
Cho nên ở trong núi lén lút tu hành, làm tốt công tác bảo hộ bản thân, để cho chính mình thoạt nhìn không có gì đặc biệt, làm tốt việc chuẩn bị thoát thân một cách đầy đủ, cũng rất quan trọng.
Lý Trường Thọ ở trong nhà tranh yên lặng bế quan, không ngừng quan sát phản ứng của Tiên Lâm phong.
Cho dù thực lực của mình có thể chính diện lấy cứng đối cứng với mấy vị trưởng lão các phong. Nhưng hiện tại Độ Tiên môn không dễ gì mới bình ổn lại, được Nhân giáo đạo thừa tán thành, hắn cũng không muốn mất đi chỗ dựa này.
Lúc sưu hồn của Khoái Tư đạo nhân, Lý Trường Thọ cũng nhìn thấy, năm đó vị trưởng lão đứng sau Khoái Tư đạo nhân, bắt nạt sư phụ và sư bá hắn là ai.
Sư tôn của Khoái Tư đạo nhân, là một vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh sơ kỳ trong Tiên Lâm phong.
Chính vì người này mà trong cuộc quyết đấu mới khiến sư phụ mình bị Khoái Tư đạo nhân đánh lén. Sau đó thủ phạm lại không phải chịu sự trừng phạt của môn quy, làm cho Tiểu Quỳnh phong lúc đó hoàn toàn bị cô lập.
Món nợ này, Lý Trường Thọ nhớ rất kỹ.
Sau này nếu có cơ hội bỏ đá xuống giếng với Thiên Tiên trưởng lão này, vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ lén lút ném một tòa Tiểu Quỳnh phong tới..
Trên thẻ tre ghi chép những chuyện có liên quan đến Khoái Tư đạo nhân lúc trước, giờ đã biến mất trong lò đan.
Hơn nửa tháng sau đó, Tiên Lâm phong xuất hiện rối loạn.
Bình thường, một tên Chân Tiên ra ngoài, mấy chục trên trăm ngày không về cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng trước khi đi, Khoái Tư đạo nhân đã nói đi mua chút pháp bảo cho đệ tử, để ứng đối với cuộc thi đấu trong môn phái. Kết quả lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, ngọc phù truyền tin cũng không liên lạc được...
Có trưởng lão sở trường xem bói, lúc thôi diễn xem cát hay hung thì mai rùa trực tiếp vỡ nát...
Đạo lữ của Khoái Tư đúng là hiểu rõ không ít chuyện của gã, dẫn người đi tới phường trấn kia để điều tra, cũng lần theo manh mối từng bước một đi tới ranh giới Bắc Câu Lô Châu.
Lại qua một tháng nữa, Tiên Lâm phong gần như đã xác định Khoái Tư đã bỏ mạng, nguyên nhân được quy kết là do đấu pháp cùng người nào đó ở bên ngoài phường trấn.
Những chuyện như thế này luôn xảy ra trong Hồng Hoang.
Các trưởng lão trong Độ Tiên môn cũng liên thủ suy tính, nhưng chỉ có thể tính ra, Khoái Tư chết vào một ngày nào đó, hoàn toàn không có tin tức nào về những chuyện khác.
Việc này, chỉ có thể làm được đến vậy.
Nếu xác định được kẻ thù nào đó, Độ Tiên môn tự dưng sẽ đứng ra, vì môn nhân nhà mình mà đòi một lời giải thích.
Nhưng hoàn toàn không có một chút tung tích của kẻ thù, đầu mối có tác dụng cũng không lưu lại, Độ Tiên môn cũng chỉ có thể an ủi đạo lữ và đệ tử của Khoái Tư đạo nhân mà thôi.
Tiếp đó sắp xếp mấy đệ tử của Khoái Tư cho những Chân Tiên khác hỗ trợ dạy bảo, giúp đạo lữ Khoái Tư tìm kiếm...
Khục, việc này phải xem ý nguyện cá nhân đã.
Còn ba sư đồ của Tiểu Quỳnh phong, không hề có một chút cảm giác liên quan đối với toàn bộ quá trình này.
Lý Trường Thọ yên lặng quan sát một năm, cũng tạm thời buông việc này xuống.
Ngoài việc Khoái Tư đạo nhân ám hại sư phụ nhà mình, gã còn làm những chuyện xấu khác, Lý Trường Thọ không muốn nhắc đến.
Hắn cũng không phải là Hữu Độc sư muội, không cần tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như thế.
Chỉ cần lương tâm mình không có trở ngại là được rồi.
Lúc này trên các phong của Độ Tiên môn đều náo nhiệt, cuộc thi đấu của các thế hệ trẻ tuổi trong môn phái được cử hành trước thời hạn, đệ tử nào cũng phải thi đấu một lần.
Những người thế hệ trước cũng ồ ạt xuất quan, chỉ điểm những thế hệ nhỏ tuổi nên đấu pháp với người khác như thế nào.
Những người làm sư phụ đều bận rộn, ban thưởng những pháp bảo mà mình dư thừa, dạy một chút đấu pháp để tùy cơ ứng biến.
Một số đệ tử thực lực không quá mạnh, năm đó trước Độ Tiên điện, chứng kiến tiên miêu thấp kém Tiểu Quỳnh phong được đệ tử Tiệt giáo, Long cung Nhị thái tử chỉ đích danh đấu một trận. Từ đó, bọn họ như được dẫn dắt, bắt đầu tu hành cường hóa độn pháp.
Nhưng phần lớn bọn họ đều có một nghi hoặc...
Vì sao độn thổ của bọn họ lại khó khăn như vậy?
Chui lên, chui xuống đều rất phiền phức, kém xa năm đó Lý huynh đệ kia giơ cao Lang Nha bổng... trôi chảy tự nhiên như vậy.
Có lẽ đây chính là do thiên phú và khí chất rồi.
...
Ngày thi đấu trong môn phái đang không ngừng tới gần.
Lý Trường Thọ luyện đan mấy tháng, sử dụng giấy đạo nhân ra ngoài buôn bán hai lần, cuối cùng cũng bổ sung được kho độc đan tồn trữ của mình.
Một ngày nọ, hắn và Lam Linh Nga đã thương lượng xong, cùng nhau ra tay.
Làm thịt hai con thải vũ giả phượng kê, giết hai đầu lễ vĩ, làm một nồi thực ngọc oa, lại xào mấy rau xanh tiên linh, kèm thêm hai bầu rượu ngon, trong nhà tranh Lý Trường Thọ bày ra một bữa tiệc...
Mặc dù Linh Nga không biết tại sao sư huynh lại đột nhiên muốn làm như thế, vì trong núi cũng không có chuyện nào đáng để ăn mừng.
Nhưng vì có thể để cho sư phụ sớm ra khỏi trạng thái u ám tự bế, giữ vững tinh thần, đương nhiên nàng cũng dốc toàn lực tương trợ.
Sau khi bận rộn nửa ngày, đôi sư huynh muội đứng trước nhà tranh của sư phụ.
Lý Trường Thọ cất cao giọng nói:
"Sư phụ, thi đấu trong môn phái vẫn còn một năm nữa, người có muốn chỉ điểm cho chúng con một chút đấu pháp không?"
Trong nhà tranh không có sự đáp lại nào.
Thế là, Lam Linh Nga ở bên cạnh khẽ ho hai tiếng, giữ cuống họng hô to:
"Ah Ah Áh! Sư huynh, huynh đừng như vậy mà! Chúng ta phải được sự đồng ý của sư phụ, chưa kết hôn thì không thể làm như vậy được!"
Oanh!
“Nghịch đồ dừng tay! Các ngươi làm như vậy sẽ làm người khác chế nhạo. Trước tiên đi vào Bách Phàm điện đăng ký mới được!"
Cánh cửa nhà tranh lập tức bị đá văng, Tề Nguyên lão đạo giơ phất trần, mang theo một chút cảm ngộ đạo vận còn lưu lại, trực tiếp vọt ra ngoài.
Nhưng khi thấy hai vị đệ tử đang đứng trước mặt, lão đạo này lập tức cười khổ, mắng:
"Chuyện như vậy cũng có thể lấy ra đùa giỡn? Thật mất mặt a!"
"Hì hì." Linh Nga vội vàng làm một mặt quỷ, "Sư phụ! Mau tới đây nếm thử xem, con và sư huynh hùn vốn… khục… không phải… là hai chúng con liên thủ làm cả bàn thức ăn ngon này!"
Lý Trường Thọ cũng cười nói:
"Còn có hai bình rượu ngon mà đệ tử ủ chế riêng đây."
Tề Nguyên lão đạo thấp giọng thở dài, lộ vẻ mặt chán nản, ánh mắt nhìn chăm chú về phía xa xa, mái tóc dài xám trắng tung bay.
"Tâm vi sư đã chết, quãng đời còn lại bầu bạn với đạo.
Thức ăn và rượu ngon, người trẻ tuổi như các ngươi cứ từ từ thưởng thức đi... Haizz, Trường Thọ à, gần đây sư phụ đã nghĩ thông suốt một đạo lý."
"Sư phụ người cứ nói đi." Lý Trường Thọ nghiêm túc lắng nghe.
Tề Nguyên nói:
"Trân trọng người trước mắt, đừng nói chuyện sau này. Phong vân biến đổi khó lường, ai có thể biết là phúc hay họa?"
Linh Nga ở bên cạnh khẽ chớp mắt, há miệng nhìn lén sư huynh một chút, khuôn mặt có chút phiếm hồng.
Nàng cũng là người sĩ diện.
Lý Trường Thọ cười nói:
"Đệ tử ghi nhớ, sư phụ người cứ yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ sư muội chu toàn."
"Vậy thì tốt." Tề Nguyên khoát tay, "Bản lãnh của ngươi còn lớn hơn ta, trong cuộc thi đấu trong môn phái, ngươi và Linh Nga cứ tự mình quyết định là được.
Sư phụ tiếp tục bế quan tu hành, sớm ngày thấu hiểu cảnh giới Chân Tiên, đi đi làm chuyện lúc trước đã nói.
Về sau quãng đời còn lại, sư phụ sẽ ngóng trông hai người các ngươi thật tốt."
Nói xong, Tề Nguyên lão đạo quay người trở về nhà tranh, bóng lưng có vẻ hơi đìu hiu, hình như xung quanh cang lên một khúc ca...
[Bông tuyết bồng bềnh, gió bấc rền vang...]
Két.. một tiếng, cửa gỗ nhà tranh được đóng lại, trận pháp một lần nữa mở ra.
Lý Trường Thọ và Linh Nga liếc nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt lo lắng.
Linh Nga thấp giọng hỏi: "Sư huynh, phải làm sao bây giờ?"
Lý Trường Thọ lắc đầu, nhưng lòng thấy có chút may mắn.
Sư bá đối với sư phụ mà nói, không chỉ là tình kiếp, còn là tâm kết, càng là chấp niệm.
Cũng may lúc trước hắn lựa chọn không nói tình hình thực tế cho sư phụ nghe, nếu không thì với tâm trạng hiện tại của sư phụ, đoán chừng chính là “treo cổ trên cành cây rồi”...
"Chậc, khó khăn a." Trong lòng Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, nhưng tạm thời chưa có kế sách nào tốt.
Linh Nga cảm khái nói: "Một chữ tình này, thật đúng là làm khổ người."
"Không." Lý Trường Thọ lắc đầu, bình tĩnh nói, "Những gì bây giờ muội thấy, không chỉ như vậy.
Làm khổ người không phải chữ tình này, mà làm khổ người nhất chính là một thứ gì đó âm thầm gây nên đại loạn…
Mà thôi, không nói về vấn đề này nữa.
Đợi sau khi tu vi muội cao hơn, tiếp xúc với Vô Vi kinh sẽ biết."
Linh Nga chớp đôi mắt, không hiểu rõ cho lắm.
Lý Trường Thọ vung tay lên,
"Không được lãng phí đồ ăn, muội làm nhiều mấy món ăn nữa, ta đi Phá Thiên phong mời tiểu sư thúc và vợ chồng Tửu Ô sư bá. Muội mau dọn đồ ăn qua bên đan phòng đi."
"Vâng!" Linh Nga ngoan ngoãn đáp ứng.
"Thuận tiện nấu thêm hai con cá, chuẩn bị một hộp cơm, lát nữa ta còn phải đi tới chỗ Vạn Lâm Quân trưởng lão để thăm hỏi."
"Nữ đầu bếp trong Tiểu Quỳnh phong đang đợi phân công!"
"Còn nói nữ đầu bếp, đến tạp dề cũng không biết là vật gì."
Lý Trường Thọ đưa tay vuốt đầu Linh Nga, rồi cưỡi mây bay lên độ cao quen thuộc, chậm rãi bay tới Phá Thiên phong.
Còn Linh Nga thì tiếp tục suy nghĩ, làm thế nào để giúp sư phụ ra khỏi tình cảnh trước mắt, đi tới bếp lò bên hồ tiếp tục bận rộn...
Làm thế nào mới có thể giúp được sư phụ?
Linh Nga nhớ tới ký ức trong núi của mình một chút, trong lòng đều là bóng dáng của sư huynh, không có giá trị tham khảo nào về chuyện này.
Lại nhớ tới tình hình trong nhà ở thế tục một chút, ngược lại mơ hồ nhớ rõ khi còn bé, nghe được cuộc thảo luận nào đó của mẫu thân mình và Nhị mẫu.
Lần kia, là một vị thúc thúc làm tướng quân của nhà mình bị mất vợ, vô cùng đau khổ...
Sau đó mẫu thân và Nhị mẫu đã giới thiệu cho ông ấy một vị cô nương xinh đẹp, chưa tới hai tháng... Vị thúc thúc kia lại làm một đám cưới khác.
Mặc dù ý nghĩa giáo dục câu chuyện này nằm ở chỗ “Nam nhân có mới nới cũ, trong tim rất nhiều chỗ trống, nên phải giám sát chặt chẽ bọn họ mới được”.
Nhưng phương pháp này, cũng có thể tham khảo được nha.
Linh Nga chớp chớp mắt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, để lát nữa đề xuất cho sư huynh.
Chính nàng cũng không dám sắp xếp lộn xộn những thứ này, cũng không muốn bị phạt chép mấy ngàn lần Ổn Tự kinh.
...
Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ một đường bay đến nơi ở của Tửu tự Cửu tiên, còn chưa cưỡi mây đáp xuống đã thấy một vở kịch.
Không chỉ có hắn, mấy vị đệ tử tạp dịch, Tửu Cửu tiểu sư thúc và mấy vị tiên nhân chữ Tửu xuất hiện trong cuộc đại chiến Độ Tiên môn cũng có mặt ở đây, đang lén lút nhìn trộm lầu nhỏ của Tửu Ô sư bá...
Đã nghe thấy...
"Nếu trong lòng ngươi có người khác thì cứ nói! Tửu Thi ta nhất định sẽ không quấn lấy ngươi!"
Sau đó đã thấy Tửu Thi bay ra khỏi lầu các, che miệng vội vã bay ra ngoài.
Đầu tiên Lý Trường Thọ ngẩn ra, sau đó lại là cười khổ.
Ây a, trước đó bởi vì nghe chuyện của Hoàn Giang Vũ sư bá, rồi vội vàng theo dõi Tiên Lâm phong, nên quên chưa đưa cho Tửu Ô sư bá rượu Độc Long.
Lúc ấy sớm nghĩ, hắn đã đưa cách phối chế rượu Độc Long cho Tửu Ô và Tửu Thi rồi, không ngờ tới vẫn xảy ra chút vấn đề...
Lý Trường Thọ trực tiếp đáp xuống trước lầu các của Tửu Ô sư bá, nói một câu:
"Đệ tử Trường Thọ, có việc bái kiến Tửu Ô sư bá."
"Trường Thọ à." Bên trong truyền đến tiếng thở dài, "Vào đi."
Lý Trường Thọ cất bước đi vào trong, vào cửa đã nhìn thấy trên mặt đất ném đồ vật lung tung, Tửu Ô sư bá mở trận pháp xung quanh lầu các.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Trường Thọ nhỏ giọng hỏi:
"Sư bá, việc này là thế nào?"
Tửu Ô ngồi bên cạnh, một tay nâng trán, chậm rãi thở ra một hơi...
"Haizz, tình cảm tan vỡ."
Biên: BsChien
***
“Còn bỏ sót điểm nào nữa không?”
Càng là lúc mình có thể buông lỏng thì càng phải cảnh giác không được chủ quan.
Lý Trường Thọ đứng bên hồ, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Lúc này cách Khoái Tư đạo nhân rời núi đã trôi qua bảy ngày, trong Tiểu Quỳnh phong cũng yên tĩnh lại một lần nữa.
Dù sao Hữu Cầm Huyền Nhã cũng cần bế quan tu hành, nên hôm nay sẽ bắt đầu không tới đây nữa.
Mà nàng ở Tiểu Quỳnh phong lâu rồi, cũng chứng kiến Lý Trường Thọ hắn và sư phụ chưa từng rời khỏi núi mấy ngày nay như vậy đã đủ rồi.
Lý Trường Thọ không thể không dùng chiêu này.
Hiện giờ hắn chỉ là tiên miêu thấp kém trong môn phái, một Chân Tiên xảy ra chuyện, tất nhiên không ai có thể hoài nghi hắn.
Nhưng sau này, một khi tu vi của mình bại lộ, lại vì chuyện lúc trước của sư phụ. Rất có thể khi đó, bên Tiên Lâm phong sẽ liên tưởng tới Lý Trường Thọ thâm tàng bất lộ, trực tiếp quan hệ đến vụ Khoái Tư biến mất...
Hữu Cầm Huyền Nhã là một Luyện khí sĩ rất có tinh thần trọng nghĩa, xác suất nàng chủ động đứng ra làm nhân chứng ngoại phạm cho mình là rất lớn.
Đến lúc đó, thật thật giả giả, mình có thể tận dụng càng nhiều lỗ hổng để đối phó.
Hiện giờ, bên Tiên Lâm phong, có người đã phát hiện không liên lạc được với Khoái Tư đạo nhân, hoài nghi có phải Khoái Tư đạo nhân đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Có mấy vị Chân Tiên cùng thế hệ kết giao với Khoái Tư đã ra ngoài tìm kiếm.
Nếu bọn họ không phát hiện ra manh mối Lý Trường Thọ lưu lại, vậy thì chuyện này coi như xong.
Còn nếu như phát hiện manh mối, sẽ bị dẫn đến Bắc Câu Lô Châu rộng lớn, sau đó như thế nào thì sao Lý Trường Thọ biết được.
Dù sao giấy đạo nhân ngụy trang thành Khoái Tư đã tìm một khe đá ở dưới một sơn cốc, tự mình châm một đốm Tam Muội Chân hỏa, tan vào hư vô rồi.
Cho đến bây giờ, ngoại trừ độ kiếp, không tính những việc nhỏ thường ngày, chỉ có hai chuyện đại sự mà Lý Trường Thọ chủ động mưu tính.
Việc đầu tiên là đi Bắc Châu tìm thảo dược giúp sư phụ độ kiếp, chuẩn bị mất mấy chục năm.
Chuyện thứ hai, chính là lần báo thù rửa hận này cũng đã chuẩn bị mấy chục năm.
Không nói tới chuyện Hải Thần giáo, đơn thuần chỉ là trời xui đất khiến, hắn bất đắc dĩ bị ép phản kích, nhân tiện kiếm một chút lợi nhuận công đức...
Muốn không trêu chọc nhân quả, thì tốt nhất chính là ngồi im trong núi.
Nhưng giống như Đại Huyền Quy của Bắc Câu Lô Châu năm đó, việc gì cũng không làm. Nhưng nồi đen từ trên trời giáng xuống, bị Thánh Nhân lão gia chém đi bốn chân để chèo chống thiên địa.
… Câu chuyện này, Lý Trường Thọ cũng không dám sắp xếp vào « Ổn Tự kinh ».
Cho nên ở trong núi lén lút tu hành, làm tốt công tác bảo hộ bản thân, để cho chính mình thoạt nhìn không có gì đặc biệt, làm tốt việc chuẩn bị thoát thân một cách đầy đủ, cũng rất quan trọng.
Lý Trường Thọ ở trong nhà tranh yên lặng bế quan, không ngừng quan sát phản ứng của Tiên Lâm phong.
Cho dù thực lực của mình có thể chính diện lấy cứng đối cứng với mấy vị trưởng lão các phong. Nhưng hiện tại Độ Tiên môn không dễ gì mới bình ổn lại, được Nhân giáo đạo thừa tán thành, hắn cũng không muốn mất đi chỗ dựa này.
Lúc sưu hồn của Khoái Tư đạo nhân, Lý Trường Thọ cũng nhìn thấy, năm đó vị trưởng lão đứng sau Khoái Tư đạo nhân, bắt nạt sư phụ và sư bá hắn là ai.
Sư tôn của Khoái Tư đạo nhân, là một vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh sơ kỳ trong Tiên Lâm phong.
Chính vì người này mà trong cuộc quyết đấu mới khiến sư phụ mình bị Khoái Tư đạo nhân đánh lén. Sau đó thủ phạm lại không phải chịu sự trừng phạt của môn quy, làm cho Tiểu Quỳnh phong lúc đó hoàn toàn bị cô lập.
Món nợ này, Lý Trường Thọ nhớ rất kỹ.
Sau này nếu có cơ hội bỏ đá xuống giếng với Thiên Tiên trưởng lão này, vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ lén lút ném một tòa Tiểu Quỳnh phong tới..
Trên thẻ tre ghi chép những chuyện có liên quan đến Khoái Tư đạo nhân lúc trước, giờ đã biến mất trong lò đan.
Hơn nửa tháng sau đó, Tiên Lâm phong xuất hiện rối loạn.
Bình thường, một tên Chân Tiên ra ngoài, mấy chục trên trăm ngày không về cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng trước khi đi, Khoái Tư đạo nhân đã nói đi mua chút pháp bảo cho đệ tử, để ứng đối với cuộc thi đấu trong môn phái. Kết quả lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, ngọc phù truyền tin cũng không liên lạc được...
Có trưởng lão sở trường xem bói, lúc thôi diễn xem cát hay hung thì mai rùa trực tiếp vỡ nát...
Đạo lữ của Khoái Tư đúng là hiểu rõ không ít chuyện của gã, dẫn người đi tới phường trấn kia để điều tra, cũng lần theo manh mối từng bước một đi tới ranh giới Bắc Câu Lô Châu.
Lại qua một tháng nữa, Tiên Lâm phong gần như đã xác định Khoái Tư đã bỏ mạng, nguyên nhân được quy kết là do đấu pháp cùng người nào đó ở bên ngoài phường trấn.
Những chuyện như thế này luôn xảy ra trong Hồng Hoang.
Các trưởng lão trong Độ Tiên môn cũng liên thủ suy tính, nhưng chỉ có thể tính ra, Khoái Tư chết vào một ngày nào đó, hoàn toàn không có tin tức nào về những chuyện khác.
Việc này, chỉ có thể làm được đến vậy.
Nếu xác định được kẻ thù nào đó, Độ Tiên môn tự dưng sẽ đứng ra, vì môn nhân nhà mình mà đòi một lời giải thích.
Nhưng hoàn toàn không có một chút tung tích của kẻ thù, đầu mối có tác dụng cũng không lưu lại, Độ Tiên môn cũng chỉ có thể an ủi đạo lữ và đệ tử của Khoái Tư đạo nhân mà thôi.
Tiếp đó sắp xếp mấy đệ tử của Khoái Tư cho những Chân Tiên khác hỗ trợ dạy bảo, giúp đạo lữ Khoái Tư tìm kiếm...
Khục, việc này phải xem ý nguyện cá nhân đã.
Còn ba sư đồ của Tiểu Quỳnh phong, không hề có một chút cảm giác liên quan đối với toàn bộ quá trình này.
Lý Trường Thọ yên lặng quan sát một năm, cũng tạm thời buông việc này xuống.
Ngoài việc Khoái Tư đạo nhân ám hại sư phụ nhà mình, gã còn làm những chuyện xấu khác, Lý Trường Thọ không muốn nhắc đến.
Hắn cũng không phải là Hữu Độc sư muội, không cần tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như thế.
Chỉ cần lương tâm mình không có trở ngại là được rồi.
Lúc này trên các phong của Độ Tiên môn đều náo nhiệt, cuộc thi đấu của các thế hệ trẻ tuổi trong môn phái được cử hành trước thời hạn, đệ tử nào cũng phải thi đấu một lần.
Những người thế hệ trước cũng ồ ạt xuất quan, chỉ điểm những thế hệ nhỏ tuổi nên đấu pháp với người khác như thế nào.
Những người làm sư phụ đều bận rộn, ban thưởng những pháp bảo mà mình dư thừa, dạy một chút đấu pháp để tùy cơ ứng biến.
Một số đệ tử thực lực không quá mạnh, năm đó trước Độ Tiên điện, chứng kiến tiên miêu thấp kém Tiểu Quỳnh phong được đệ tử Tiệt giáo, Long cung Nhị thái tử chỉ đích danh đấu một trận. Từ đó, bọn họ như được dẫn dắt, bắt đầu tu hành cường hóa độn pháp.
Nhưng phần lớn bọn họ đều có một nghi hoặc...
Vì sao độn thổ của bọn họ lại khó khăn như vậy?
Chui lên, chui xuống đều rất phiền phức, kém xa năm đó Lý huynh đệ kia giơ cao Lang Nha bổng... trôi chảy tự nhiên như vậy.
Có lẽ đây chính là do thiên phú và khí chất rồi.
...
Ngày thi đấu trong môn phái đang không ngừng tới gần.
Lý Trường Thọ luyện đan mấy tháng, sử dụng giấy đạo nhân ra ngoài buôn bán hai lần, cuối cùng cũng bổ sung được kho độc đan tồn trữ của mình.
Một ngày nọ, hắn và Lam Linh Nga đã thương lượng xong, cùng nhau ra tay.
Làm thịt hai con thải vũ giả phượng kê, giết hai đầu lễ vĩ, làm một nồi thực ngọc oa, lại xào mấy rau xanh tiên linh, kèm thêm hai bầu rượu ngon, trong nhà tranh Lý Trường Thọ bày ra một bữa tiệc...
Mặc dù Linh Nga không biết tại sao sư huynh lại đột nhiên muốn làm như thế, vì trong núi cũng không có chuyện nào đáng để ăn mừng.
Nhưng vì có thể để cho sư phụ sớm ra khỏi trạng thái u ám tự bế, giữ vững tinh thần, đương nhiên nàng cũng dốc toàn lực tương trợ.
Sau khi bận rộn nửa ngày, đôi sư huynh muội đứng trước nhà tranh của sư phụ.
Lý Trường Thọ cất cao giọng nói:
"Sư phụ, thi đấu trong môn phái vẫn còn một năm nữa, người có muốn chỉ điểm cho chúng con một chút đấu pháp không?"
Trong nhà tranh không có sự đáp lại nào.
Thế là, Lam Linh Nga ở bên cạnh khẽ ho hai tiếng, giữ cuống họng hô to:
"Ah Ah Áh! Sư huynh, huynh đừng như vậy mà! Chúng ta phải được sự đồng ý của sư phụ, chưa kết hôn thì không thể làm như vậy được!"
Oanh!
“Nghịch đồ dừng tay! Các ngươi làm như vậy sẽ làm người khác chế nhạo. Trước tiên đi vào Bách Phàm điện đăng ký mới được!"
Cánh cửa nhà tranh lập tức bị đá văng, Tề Nguyên lão đạo giơ phất trần, mang theo một chút cảm ngộ đạo vận còn lưu lại, trực tiếp vọt ra ngoài.
Nhưng khi thấy hai vị đệ tử đang đứng trước mặt, lão đạo này lập tức cười khổ, mắng:
"Chuyện như vậy cũng có thể lấy ra đùa giỡn? Thật mất mặt a!"
"Hì hì." Linh Nga vội vàng làm một mặt quỷ, "Sư phụ! Mau tới đây nếm thử xem, con và sư huynh hùn vốn… khục… không phải… là hai chúng con liên thủ làm cả bàn thức ăn ngon này!"
Lý Trường Thọ cũng cười nói:
"Còn có hai bình rượu ngon mà đệ tử ủ chế riêng đây."
Tề Nguyên lão đạo thấp giọng thở dài, lộ vẻ mặt chán nản, ánh mắt nhìn chăm chú về phía xa xa, mái tóc dài xám trắng tung bay.
"Tâm vi sư đã chết, quãng đời còn lại bầu bạn với đạo.
Thức ăn và rượu ngon, người trẻ tuổi như các ngươi cứ từ từ thưởng thức đi... Haizz, Trường Thọ à, gần đây sư phụ đã nghĩ thông suốt một đạo lý."
"Sư phụ người cứ nói đi." Lý Trường Thọ nghiêm túc lắng nghe.
Tề Nguyên nói:
"Trân trọng người trước mắt, đừng nói chuyện sau này. Phong vân biến đổi khó lường, ai có thể biết là phúc hay họa?"
Linh Nga ở bên cạnh khẽ chớp mắt, há miệng nhìn lén sư huynh một chút, khuôn mặt có chút phiếm hồng.
Nàng cũng là người sĩ diện.
Lý Trường Thọ cười nói:
"Đệ tử ghi nhớ, sư phụ người cứ yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ sư muội chu toàn."
"Vậy thì tốt." Tề Nguyên khoát tay, "Bản lãnh của ngươi còn lớn hơn ta, trong cuộc thi đấu trong môn phái, ngươi và Linh Nga cứ tự mình quyết định là được.
Sư phụ tiếp tục bế quan tu hành, sớm ngày thấu hiểu cảnh giới Chân Tiên, đi đi làm chuyện lúc trước đã nói.
Về sau quãng đời còn lại, sư phụ sẽ ngóng trông hai người các ngươi thật tốt."
Nói xong, Tề Nguyên lão đạo quay người trở về nhà tranh, bóng lưng có vẻ hơi đìu hiu, hình như xung quanh cang lên một khúc ca...
[Bông tuyết bồng bềnh, gió bấc rền vang...]
Két.. một tiếng, cửa gỗ nhà tranh được đóng lại, trận pháp một lần nữa mở ra.
Lý Trường Thọ và Linh Nga liếc nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt lo lắng.
Linh Nga thấp giọng hỏi: "Sư huynh, phải làm sao bây giờ?"
Lý Trường Thọ lắc đầu, nhưng lòng thấy có chút may mắn.
Sư bá đối với sư phụ mà nói, không chỉ là tình kiếp, còn là tâm kết, càng là chấp niệm.
Cũng may lúc trước hắn lựa chọn không nói tình hình thực tế cho sư phụ nghe, nếu không thì với tâm trạng hiện tại của sư phụ, đoán chừng chính là “treo cổ trên cành cây rồi”...
"Chậc, khó khăn a." Trong lòng Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, nhưng tạm thời chưa có kế sách nào tốt.
Linh Nga cảm khái nói: "Một chữ tình này, thật đúng là làm khổ người."
"Không." Lý Trường Thọ lắc đầu, bình tĩnh nói, "Những gì bây giờ muội thấy, không chỉ như vậy.
Làm khổ người không phải chữ tình này, mà làm khổ người nhất chính là một thứ gì đó âm thầm gây nên đại loạn…
Mà thôi, không nói về vấn đề này nữa.
Đợi sau khi tu vi muội cao hơn, tiếp xúc với Vô Vi kinh sẽ biết."
Linh Nga chớp đôi mắt, không hiểu rõ cho lắm.
Lý Trường Thọ vung tay lên,
"Không được lãng phí đồ ăn, muội làm nhiều mấy món ăn nữa, ta đi Phá Thiên phong mời tiểu sư thúc và vợ chồng Tửu Ô sư bá. Muội mau dọn đồ ăn qua bên đan phòng đi."
"Vâng!" Linh Nga ngoan ngoãn đáp ứng.
"Thuận tiện nấu thêm hai con cá, chuẩn bị một hộp cơm, lát nữa ta còn phải đi tới chỗ Vạn Lâm Quân trưởng lão để thăm hỏi."
"Nữ đầu bếp trong Tiểu Quỳnh phong đang đợi phân công!"
"Còn nói nữ đầu bếp, đến tạp dề cũng không biết là vật gì."
Lý Trường Thọ đưa tay vuốt đầu Linh Nga, rồi cưỡi mây bay lên độ cao quen thuộc, chậm rãi bay tới Phá Thiên phong.
Còn Linh Nga thì tiếp tục suy nghĩ, làm thế nào để giúp sư phụ ra khỏi tình cảnh trước mắt, đi tới bếp lò bên hồ tiếp tục bận rộn...
Làm thế nào mới có thể giúp được sư phụ?
Linh Nga nhớ tới ký ức trong núi của mình một chút, trong lòng đều là bóng dáng của sư huynh, không có giá trị tham khảo nào về chuyện này.
Lại nhớ tới tình hình trong nhà ở thế tục một chút, ngược lại mơ hồ nhớ rõ khi còn bé, nghe được cuộc thảo luận nào đó của mẫu thân mình và Nhị mẫu.
Lần kia, là một vị thúc thúc làm tướng quân của nhà mình bị mất vợ, vô cùng đau khổ...
Sau đó mẫu thân và Nhị mẫu đã giới thiệu cho ông ấy một vị cô nương xinh đẹp, chưa tới hai tháng... Vị thúc thúc kia lại làm một đám cưới khác.
Mặc dù ý nghĩa giáo dục câu chuyện này nằm ở chỗ “Nam nhân có mới nới cũ, trong tim rất nhiều chỗ trống, nên phải giám sát chặt chẽ bọn họ mới được”.
Nhưng phương pháp này, cũng có thể tham khảo được nha.
Linh Nga chớp chớp mắt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, để lát nữa đề xuất cho sư huynh.
Chính nàng cũng không dám sắp xếp lộn xộn những thứ này, cũng không muốn bị phạt chép mấy ngàn lần Ổn Tự kinh.
...
Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ một đường bay đến nơi ở của Tửu tự Cửu tiên, còn chưa cưỡi mây đáp xuống đã thấy một vở kịch.
Không chỉ có hắn, mấy vị đệ tử tạp dịch, Tửu Cửu tiểu sư thúc và mấy vị tiên nhân chữ Tửu xuất hiện trong cuộc đại chiến Độ Tiên môn cũng có mặt ở đây, đang lén lút nhìn trộm lầu nhỏ của Tửu Ô sư bá...
Đã nghe thấy...
"Nếu trong lòng ngươi có người khác thì cứ nói! Tửu Thi ta nhất định sẽ không quấn lấy ngươi!"
Sau đó đã thấy Tửu Thi bay ra khỏi lầu các, che miệng vội vã bay ra ngoài.
Đầu tiên Lý Trường Thọ ngẩn ra, sau đó lại là cười khổ.
Ây a, trước đó bởi vì nghe chuyện của Hoàn Giang Vũ sư bá, rồi vội vàng theo dõi Tiên Lâm phong, nên quên chưa đưa cho Tửu Ô sư bá rượu Độc Long.
Lúc ấy sớm nghĩ, hắn đã đưa cách phối chế rượu Độc Long cho Tửu Ô và Tửu Thi rồi, không ngờ tới vẫn xảy ra chút vấn đề...
Lý Trường Thọ trực tiếp đáp xuống trước lầu các của Tửu Ô sư bá, nói một câu:
"Đệ tử Trường Thọ, có việc bái kiến Tửu Ô sư bá."
"Trường Thọ à." Bên trong truyền đến tiếng thở dài, "Vào đi."
Lý Trường Thọ cất bước đi vào trong, vào cửa đã nhìn thấy trên mặt đất ném đồ vật lung tung, Tửu Ô sư bá mở trận pháp xung quanh lầu các.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Trường Thọ nhỏ giọng hỏi:
"Sư bá, việc này là thế nào?"
Tửu Ô ngồi bên cạnh, một tay nâng trán, chậm rãi thở ra một hơi...
"Haizz, tình cảm tan vỡ."