Chương : 23
Dịch: Phạm Dũng
Biên: BsChien
***
Lý Trường Thọ gần như không chút do dự, liền lựa chọn...
…Lựa chọn thứ ba!
Đi làm quen với thanh niên này một chút, không nói ra thân phận của người này, khiến cho y có chút hảo cảm với Hải Thần giáo.
Trong nháy mắt, Lý Trường Thọ phân tích xem việc mình chủ động đi kết nhân quả, liệu sẽ xảy ra tình huống xấu nhất nào.
Hắn hoàn toàn không quen biết thanh niên áo bào trắng này, không biết phẩm cách, tính tình như thế nào.
Lý Trường Thọ cũng cân nhắc đến việc mình là một đệ tử Nhân giáo, nếu mình quá chủ động, thì liệu có làm phật lòng cao thủ Nhân giáo hay không...
Tâm thần Lý Trường Thọ nhanh chóng quay ngược trở lại giấy đạo nhân bên Nam Hải. Lúc này giấy đạo nhân chậm rãi hoá thành một ông lão râu tóc bạc phơ, hiền lành phúc hậu.
Trước đây khi hắn dò xét Hải Thần giáo, cũng dùng hình tượng như vậy.
Lão ông tay cầm phất trần, bay ra từ mảnh rừng rậm, giả vờ cố gắng che giấu hành tung của bản thân nhưng lại lộ ra chút nguyên khí nhiễu loạn.
Trước miếu Hải Thần, nhóm người kia chuẩn bị rời đi, thì hơn một nửa số người đã phát hiện hành tung của giấy đạo nhân.
Lão giả áo xám hướng về phía trước, thấp giọng nói vài câu với thanh niên áo bào trắng. Thanh niên khẽ mỉm cười, vẫn tiếp tục cùng đám thủ hạ của mình đi về hướng thành trấn, coi như không phát hiện lão giả theo đuôi phía sau.
Lý Trường Thọ lập tức hiểu ra, hắn tiếp tục cầm phất trần cưỡi mây bay về phía trước, đáy lòng đang nghĩ nên “bắt chuyện” như thế nào.
Cũng không thể nói câu kinh điển “Đạo hữu xin dừng bước”.
Cũng không thể tự dưng cầm bừa một cục gạch ở dưới đất, sau đó nói:
“Đạo hữu, có phải ngươi làm rơi cục gạch này không?”
Lúc đó chắc chắn tám tên thị vệ sẽ lập tức xé nát cỗ hoá thân này.
Lý Trường Thọ đáy lòng không ngừng suy nghĩ, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Rất nhanh, Lý Trường Thọ để ý tới một chi tiết nhỏ:
Mười người này, thì tám tên thị vệ cùng với lão giả áo xám đều dùng tiên lực bọc lấy giày của mình, nhìn như là đang bước đi, nhưng thật ra là không dính nửa điểm trọc khí trên mặt đất. Mà người thanh niên thì ngược lại, giày trắng đã nhuộm bùn đất.
Lúc này vòng mười hai trong thi đấu môn phái đang tiến hành, Lý Trường Thọ đấu pháp xong, lấy thành tích mười thắng hai thua, ổn trọng tiến vào trong ba trăm sáu mươi hạng đầu.
...
Linh Nga lúc này đã có tám trận thắng ba trận thua, dù trận tiếp theo nàng thắng hay thua, thì đều có thể tiến vào vòng tiếp theo.
Lý Trường Thọ nhất tâm lưỡng dụng, tâm thần lúc này đều đang ký thác trên giấy đạo nhân.
Việc này, đối với hắn xác thực vô cùng quan trọng.
Lý Trường Thọ mưu đồ việc tránh né Phong Thần đại kiếp đã lâu, mà phương án đáng tin nhất trước đây chính là giúp sư muội, sư phụ cùng bản thân lấy được một chức quan nhỏ trong Thiên Đình.
Nhưng như vậy cũng không phải là an toàn tuyệt đối.
Nếu chính mình trước khi Phong Thần đại kiếp bắt đầu, mà không thể chiếm được vị trí của một vị chính thần nào đó, thì cũng không được coi là hoàn toàn tránh thoát kiếp nạn.
Theo như sự quan sát của Lý Trường Thọ đối với thiên hạ đại thế, thì trong Phong Thần đại kiếp rất có thể chia thành hai phe.
Bộ phận chủ yếu chính là tiên nhân Tam giáo hạ tràng tại Nam Thiệm Bộ Châu, mượn việc Võ Vương phạt Trụ, vì Thiên Đình tuyển chọn “Chính thần”.
Mà bộ phận còn lại, thì sẽ khiến cho đạo môn đạo thừa gặp một trận đại thanh tẩy, một đại kiếp nạn. Trận kiếp nạn này sẽ khiến cho hơn nửa tiên môn cao thủ phải chấp nhận gia nhập Thiên đình làm thiên binh thiên tướng.
Lý Trường Thọ dù tu vi vẫn chưa quá cao, nhưng hắn đã tính toán việc này từ trước khi thành tiên.
Trong đại kiếp này, Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên phần lớn sẽ bị tước mất tam hoa đỉnh, khiến cho đạo hạnh bản thân suy yếu, mà Tiệt giáo thì sẽ chết càng nhiều, bị thương vô số…
Chình mình phải chủ động thoát khỏi Phong Thần kiếp!
Lý Trường Thọ cũng chưa từng nghĩ tới, Hải Thần giáo lại hấp dẫn cơ duyên lớn đến như thế.
Hơn nữa, nghe đối phương nói chuyện, tựa hồ là đang đi “khảo sát” các dã thần xung quanh đây, sau đó thu lấy một hai vị dã thần, mở rộng thế lực bản thân.
Ý nghĩ này…
Không hề có vấn đề gì, cũng phù hợp với tình huống hiện tại của Thiên đình.
Nhưng chính mình cũng phải ổn thoả tính toán, Nhân giáo, Thiên đình, Long tộc, đạo môn, tất cả các phương diện đều phải chu toàn.
Hôm nay, thử một lần tiếp xúc với người này, tốt nhất là tạo thiện duyên, không quá tính toán, mưu lợi.
Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ cũng tỉnh táo suy nghĩ:
Cơ duyên tuy tốt, nhưng không thể cưỡng cầu, cũng không thể khúm núm cầu xin, khiến cho da mặt của Nhân giáo trực tiếp bị vất đi.
“Đạo hữu”
Trước cửa thành, một ông lão nở nụ cười hiền hậu, trong tay cầm một bản Hải Thần giáo nghĩa, đưa về phía trước nói với thanh niên áo bào trắng.
“Đạo hữu, có phải ngươi làm rơi quyển sách này?”
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có cách bắt chuyện này.
“Hả?”
Thanh niên áo bào trắng quay lại, cũng giúp cho Lý Trường Thọ “tận mắt” thấy được tướng mạo của người này…
Anh tuấn... Có chút bình thường, nhưng cũng có một cỗ khí độ khó tả. Nhất là cặp mắt kia, phảng phất đã trải qua tang thương, bị hồng trần rèn luyện đến mức vô cùng trong suốt, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy u mê thế gian.
Mấy tên thị vệ quay về phía Lý Trường Thọ cách đó mười trượng, phất tay áo làm động tác vái chào. Bên này, lão giả áo xám cũng làm động tác vái chào, thay thanh niên áo bào trắng đáp lễ.
Thanh niên áo bào trắng cười nói:
“Ta chưa từng thấy cuốn sách này, làm sao mà có thể làm rơi nó?”
Lý Trường Thọ:.…
Định làm trò bí hiểm với mình? Đời trước Lý Trường Thọ ta đã từng học qua chín năm giáo dục bắt buộc, đời này học nhiều kinh văn Nhân giáo như vậy, cũng coi như một nửa người trong nghề.
Lập tức, Giấy đạo nhân Lý Trường Thọ nở nụ cười hiền hậu, nói:
“Nếu đạo hữu chưa từng thấy cuốn sách này, thì làm sao biết không phải là sách của mình bị rơi?”
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười, tinh tế nghĩ lại, nhận thấy lời này cao thâm mạt trắc, dường như nhắc tới mệnh cách, số mệnh.
“Thiện”. Thanh niên áo bào trắng vươn tay ra.
Lý Trường Thọ dùng tiên lực bao lại, cách không đưa vật này đến chỗ người thanh niên, cũng không khiến cho mấy tên thị vệ phải mất công.
Ngoài cửa thành đều có không ít khách qua đường, đều là người phàm trần.
Mà đoàn người của thanh niên áo bào trắng này không biết dùng thần thông gì, khiến cho phàm nhân không phát hiện ra bọn họ. Ngẫu nhiên cũng có một số người liếc mắt qua đây, cũng sẽ cảm thấy nơi này hoàn toàn bình thường, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cái thần thông này, Lý Trường Thọ cũng muốn học tập một chút…
Thanh niên áo bào trắng tiếp nhận bản “Hải Thần giáo nghĩa” này, lật ra vài trang, chậm rãi gật đầu cười:
“Cuốn sách này xác thực có duyên với ta. Đạo hữu mặc dù chạy đến đây đưa sách, nhưng cũng hẳn đã nhận ra ta là người phương nào?”
Lý Trường Thọ trầm ngâm, không nghĩ tới đối phương sử dụng luận điệu vòng vo thâm sâu như thế!
Thật là hợp phong cách của mình!
Thế là, Lý Trường Thọ nói:
“Tâm biết, nhưng mắt lại không biết. Đạo hữu vốn nên ở tại Cửu Trọng Thiên, nhưng lúc này lại hiện thân ở trước giáo phái hương hỏa của ta!”
Thanh niên áo bào trắng nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Ngươi xuất hiện như vậy, hẳn là muốn nhờ ta chuyện gì? Nếu như thế, tại sao ngươi không đích thân mình đến, mà lại dùng một cái hoá thân bằng giấy như vậy.”
Người giấy?
Mấy tên thị vệ kia biến đổi sắc mặt.
Lý Trường Thọ đáy lòng thầm than, không hổ là đạo đồng Đạo Tổ, sư đệ Thánh Nhân, liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của mình.
Tất nhiên, cũng có thể là do lão giả áo xám nói cho thanh niên này biết…
Lý Trường Thọ nói: “Thân bất do kỷ, bệ hạ rộng lòng tha thứ.”
Hắn trực tiếp xác định thân phận đối phương.
“Ồ!”
Ánh mắt thanh niên áo bào trắng có chút nghiền ngẫm, y liếc nhìn xung quanh,khẽ nói:
“Chúng ta nói chuyện ở nơi này có chút không tiện, hay là đi nơi nào kín đáo hơn.”
Lập tức, lão giả áo xám lấy ra một bức tranh, đó là một bức sơn thủy đồ. Nam thanh niên bước một bước về phía bức tranh, sau đó biến mất.
Lý Trường Thọ suy nghĩ trong giây lát. Hắn kiểm tra lại cấm chế tự thiêu, tự bạo của Giấy đạo nhân, cùng với một số vật phòng thôi diễn, rồi cầm phất trần đi về phía trước.
Tới gần bức sơn thủy đồ, Lý Trường Thọ liền cảm giác được một cỗ lực kéo. Hình ảnh trước mắt nhanh chóng lưu chuyển, Lý Trường Thọ chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện mình đang ở trong bức vẽ.
Thanh niên áo bào trắng đang ngồi tại một cái tiểu đình ở trong núi. Lão giả áo xám vốn phải ở bên ngoài cầm bức tranh, nhưng lúc này lại cũng đang đứng bên cạnh nam thanh niên.
Lý Trường Thọ suy nghĩ, liệu có cách nào để mình vừa có thể khiến cho đối phương hiếu kỳ, lại kết xuống thiện duyên, mà không tạo quan hệ nhân quả quá sâu…
Hắn vừa bay đến gần tiểu đình, thì cũng đã nghĩ ra phương án suy tính.
Thử diễn mấy trò bí hiểm, để xem hiệu quả thế nào…
Mấy canh giờ sau, lúc trời tối người yên.
Ba đạo lưu quang bay ra khỏi bức sơn thủy đồ, giấy đạo nhân hoá thành ông lão hiền lành, hướng về phía trước vái chào, cười nói:
“Bần đạo không quấy rầy nhã hứng của đạo hữu nữa.”
“Mời,” thanh niên áo bào trắng đưa tay làm dấu mời, trong mắt lộ ra chút tiếc nuối: “Chuyện ta vừa mới nói đến, còn thỉnh đạo hữu châm chước.”
“Đạo hữu cũng đã biết nỗi khổ tâm của ta.”
“ÀI,” Trong mắt người thanh niên tràn đầy cảm khái, đưa tay khẽ cúi người chào người trước mặt này.
Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lễ, hắn vái chào còn sâu hơn một chút, sau đó liền cáo lui rời đi, cưỡi mây bay về hướng Hải Thần miếu.
Hắn vừa đi, cỗ đạo vận che lấp hành tung của bọn họ, càng phát ra nồng đậm hơn.
Thanh niên áo bào trắng nhìn chăm chú về hướng hắn rời đi một hồi, thở dài:
“Chưa từng nghĩ tới, người hiểu tâm ý ta lại là một cái dã thần! Đông Mộc Công, ngươi thấy người này thế nào?”
“Thâm tàng bất lộ, tâm trí hơn người, đối với thiên hạ đại thế vô cùng hiểu rõ, phân tích vô cùng sâu rộng.”
Lão giả áo xám, cũng chính là Đông Mộc Công, đứng ở phía sau thấp giọng nói:
“Vị đạo hữu này hiến cho bệ hạ mười hai điều gián ngôn, thực sự là chữ như châu ngọc.”
“Không sai, đáy lòng ta phần lớn cũng suy nghĩ như vậy, đúng là không mưu mà hợp. Có mấy cái gián ngôn, ta cũng chưa từng cân nhắc đến trước đây.”
Thanh niên áo bào trắng suy nghĩ cẩn thận, mấy canh giờ nói chuyện này, mang cho y lợi ích không nhỏ. Nhưng y cũng cảm thấy, có nhiều chỗ cao thâm mạt trắc, chính mình cũng không hiểu được.
Câu [Không mưu mà hợp] cũng chỉ là để giữ mặt mũi cho bản thân mình mà thôi.
Bất luận phán đoán từ góc độ nào thì Giáo chủ Hải Thần giáo này cũng rất lợi hại, phép thân ngoại hoá thân cũng không phải bình thường…
Đúng là trong Hồng Hoang thiên địa còn có rất nhiều người thâm tàng bất lộ.
Nghĩ tới đây, thanh niên áo bào trắng thản nhiên nói:
“Hiền thần như thế, nếu có thể đứng bên cạnh ta, thì hoàn cảnh khốn khó hơn vạn năm của Thiên Đình nhất định có thể giải vây.”
“Nhưng bệ hạ...”
Đồng Mộc Công ngập ngừng, có điều muốn nói lại thôi:
“Lão thần cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chúng ta không hề biết thân phận thật sự của người này là gì. Chỉ biết hắn là Giáo chủ Hải Thần giáo, có liên quan đến Long tộc, cũng có chút quan hệ với Vu tộc.
Những điều còn lại... Chúng ta không biết chút gì.”
“ Trước đó ta đã suy đoán qua một lần, thấy Tiên thiên chí bảo Thái Cực đồ trấn áp đạo vận cùng khí vận của hắn, đây hẳn là một đệ tử Nhân giáo.”
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười:
“Thân phận người này cũng không đơn giản, phải cố kỵ một chút là điều không tránh được. Hôm nay dùng hoá thân đến gặp nhau, hẳn là muốn cùng ta kết thiện duyên. Long tộc, Vu tộc, Nhân giáo... Hải Thần giáo này cũng có chút ý tứ. Trở về đi, chuyến đi này cũng thu hoạch tương đối khá rồi.
Sau đó ái khanh nhớ làm một phần tấu biểu, lấy nội dung là chiêu an chúng dã thần Nam Châu, sau đó đưa tới Hải Thần giáo này.
Các dã thần khác cũng chỉ là để thu hoạch hương hoả, riêng Hải Thần giáo này thực sự không tệ.”
Đồng Mộc Công khom người nói:
“Lão thần tuân chỉ... Bệ hạ, không phải người định dùng ý chỉ để bức hắn hiện thân đấy chứ?”
“Không, ta sẽ không làm việc thiển cận như vậy.”
Thanh niên áo bào trắng lại cười nói:
“Hắn nói câu kia quả thực không sai, người hiểu ta chưa chắc đã hợp với ta, mà người hợp với ta chưa chắc đã hiểu ta.
Nếu sau này hắn có thể vì ta hiến thượng sách, giúp ta giải nghi hoặc, đừng nói Hải thần Nam Hải, cho dù là Hải thần Tứ Hải ta cũng cho hắn làm.
Đông Mộc Công, sau khi đợi ta suy nghĩ cẩn thận một phen, rồi ngươi lại đến Nam Hải Thần giáo gặp hắn.
Thiên đình ta thiếu người thiếu tiên nhân, nhưng thứ không thiếu nhất chính là Thiên đạo công đức.”
“Lão thần tuân mệnh.”
....
Độ Tiên môn, thung lũng của Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ chậm rãi thở hắt ra, cảm giác nguyên thần của chính mình chút nữa bị hút cạn ra ngoài.
Hôm nay dường như đã hao phí quá nhiều nguyên thần rồi.
Chính mình vừa rồi, liệu có nói lộ ra điều gì không, hoặc là có chỗ nào biểu đạt không rõ rệt, khiến đối phương hiểu lầm?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, xem đi xem lại liệu mình có sai ở chỗ nào không.
Hôm nay, mấy điều mình nói cũng không phải hoàn toàn dối trá, hắn cũng lấy ra ít kế sách, giúp chỉnh đốn nội bộ Thiên đình, làm dịu áp lực phía bên ngoài.
Bởi vì có thể nhìn thấy đại khái con đường quật khởi của Thiên đình, nên lấy ra những kế sách này cũng khá đơn giản, khi hắn đề cập đến điều thứ ba, thì chín điều còn lại đã được tính toán kĩ.
Nhìn xem phản ứng của đối phương, hẳn là mình đã kết được thiện duyên, bản thân mình cũng không mưu đồ chuyện gì khác.
Ảnh hưởng xấu nhất của việc này là gì?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, đó chính là việc bị cao thủ Nhân giáo phát hiện mình đang bày mưu tính kế cho Ngọc đế.
Nhưng Nhân giáo cũng ủng hộ Thiên đình, mà bản thân Thiên đình cũng được che chở bởi Thái Thanh thánh nhân. Hắn thân là đệ tử Nhân giáo, vì Ngọc đế mà bày mưu tính kế, điều này vẫn còn chấp nhận được.
Chỗ tốt của việc này là vô cùng nhiều…
“Sư huynh”
Linh Nga ở bên cạnh đột nhiên hỏi, “Sao tự nhiên đầu huynh đầy mồ hôi vậy?”
Lý Trường Thọ xoa xoa cái trán, lại phát hiện toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hắn cười nói:
“ Tu hành gặp ít bình cảnh, không sao đâu, ngươi không cần phải lo lắng.”
Linh Nga nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, nàng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhớ đến ước pháp tam chương nên lại thôi.
Lý Trường Thọ bất động thanh sắc tản mồ hôi lạnh đi, đáy lòng tính toán, xem việc này liệu có mấy cái khả năng phát triển.
Hồng Hoang… Hồng hồng hoang hoang… Lão Tử trên cao…
Hắn dường như... đã lừa gạt được vị Ngọc đế trẻ tuổi này.
Biên: BsChien
***
Lý Trường Thọ gần như không chút do dự, liền lựa chọn...
…Lựa chọn thứ ba!
Đi làm quen với thanh niên này một chút, không nói ra thân phận của người này, khiến cho y có chút hảo cảm với Hải Thần giáo.
Trong nháy mắt, Lý Trường Thọ phân tích xem việc mình chủ động đi kết nhân quả, liệu sẽ xảy ra tình huống xấu nhất nào.
Hắn hoàn toàn không quen biết thanh niên áo bào trắng này, không biết phẩm cách, tính tình như thế nào.
Lý Trường Thọ cũng cân nhắc đến việc mình là một đệ tử Nhân giáo, nếu mình quá chủ động, thì liệu có làm phật lòng cao thủ Nhân giáo hay không...
Tâm thần Lý Trường Thọ nhanh chóng quay ngược trở lại giấy đạo nhân bên Nam Hải. Lúc này giấy đạo nhân chậm rãi hoá thành một ông lão râu tóc bạc phơ, hiền lành phúc hậu.
Trước đây khi hắn dò xét Hải Thần giáo, cũng dùng hình tượng như vậy.
Lão ông tay cầm phất trần, bay ra từ mảnh rừng rậm, giả vờ cố gắng che giấu hành tung của bản thân nhưng lại lộ ra chút nguyên khí nhiễu loạn.
Trước miếu Hải Thần, nhóm người kia chuẩn bị rời đi, thì hơn một nửa số người đã phát hiện hành tung của giấy đạo nhân.
Lão giả áo xám hướng về phía trước, thấp giọng nói vài câu với thanh niên áo bào trắng. Thanh niên khẽ mỉm cười, vẫn tiếp tục cùng đám thủ hạ của mình đi về hướng thành trấn, coi như không phát hiện lão giả theo đuôi phía sau.
Lý Trường Thọ lập tức hiểu ra, hắn tiếp tục cầm phất trần cưỡi mây bay về phía trước, đáy lòng đang nghĩ nên “bắt chuyện” như thế nào.
Cũng không thể nói câu kinh điển “Đạo hữu xin dừng bước”.
Cũng không thể tự dưng cầm bừa một cục gạch ở dưới đất, sau đó nói:
“Đạo hữu, có phải ngươi làm rơi cục gạch này không?”
Lúc đó chắc chắn tám tên thị vệ sẽ lập tức xé nát cỗ hoá thân này.
Lý Trường Thọ đáy lòng không ngừng suy nghĩ, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Rất nhanh, Lý Trường Thọ để ý tới một chi tiết nhỏ:
Mười người này, thì tám tên thị vệ cùng với lão giả áo xám đều dùng tiên lực bọc lấy giày của mình, nhìn như là đang bước đi, nhưng thật ra là không dính nửa điểm trọc khí trên mặt đất. Mà người thanh niên thì ngược lại, giày trắng đã nhuộm bùn đất.
Lúc này vòng mười hai trong thi đấu môn phái đang tiến hành, Lý Trường Thọ đấu pháp xong, lấy thành tích mười thắng hai thua, ổn trọng tiến vào trong ba trăm sáu mươi hạng đầu.
...
Linh Nga lúc này đã có tám trận thắng ba trận thua, dù trận tiếp theo nàng thắng hay thua, thì đều có thể tiến vào vòng tiếp theo.
Lý Trường Thọ nhất tâm lưỡng dụng, tâm thần lúc này đều đang ký thác trên giấy đạo nhân.
Việc này, đối với hắn xác thực vô cùng quan trọng.
Lý Trường Thọ mưu đồ việc tránh né Phong Thần đại kiếp đã lâu, mà phương án đáng tin nhất trước đây chính là giúp sư muội, sư phụ cùng bản thân lấy được một chức quan nhỏ trong Thiên Đình.
Nhưng như vậy cũng không phải là an toàn tuyệt đối.
Nếu chính mình trước khi Phong Thần đại kiếp bắt đầu, mà không thể chiếm được vị trí của một vị chính thần nào đó, thì cũng không được coi là hoàn toàn tránh thoát kiếp nạn.
Theo như sự quan sát của Lý Trường Thọ đối với thiên hạ đại thế, thì trong Phong Thần đại kiếp rất có thể chia thành hai phe.
Bộ phận chủ yếu chính là tiên nhân Tam giáo hạ tràng tại Nam Thiệm Bộ Châu, mượn việc Võ Vương phạt Trụ, vì Thiên Đình tuyển chọn “Chính thần”.
Mà bộ phận còn lại, thì sẽ khiến cho đạo môn đạo thừa gặp một trận đại thanh tẩy, một đại kiếp nạn. Trận kiếp nạn này sẽ khiến cho hơn nửa tiên môn cao thủ phải chấp nhận gia nhập Thiên đình làm thiên binh thiên tướng.
Lý Trường Thọ dù tu vi vẫn chưa quá cao, nhưng hắn đã tính toán việc này từ trước khi thành tiên.
Trong đại kiếp này, Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên phần lớn sẽ bị tước mất tam hoa đỉnh, khiến cho đạo hạnh bản thân suy yếu, mà Tiệt giáo thì sẽ chết càng nhiều, bị thương vô số…
Chình mình phải chủ động thoát khỏi Phong Thần kiếp!
Lý Trường Thọ cũng chưa từng nghĩ tới, Hải Thần giáo lại hấp dẫn cơ duyên lớn đến như thế.
Hơn nữa, nghe đối phương nói chuyện, tựa hồ là đang đi “khảo sát” các dã thần xung quanh đây, sau đó thu lấy một hai vị dã thần, mở rộng thế lực bản thân.
Ý nghĩ này…
Không hề có vấn đề gì, cũng phù hợp với tình huống hiện tại của Thiên đình.
Nhưng chính mình cũng phải ổn thoả tính toán, Nhân giáo, Thiên đình, Long tộc, đạo môn, tất cả các phương diện đều phải chu toàn.
Hôm nay, thử một lần tiếp xúc với người này, tốt nhất là tạo thiện duyên, không quá tính toán, mưu lợi.
Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ cũng tỉnh táo suy nghĩ:
Cơ duyên tuy tốt, nhưng không thể cưỡng cầu, cũng không thể khúm núm cầu xin, khiến cho da mặt của Nhân giáo trực tiếp bị vất đi.
“Đạo hữu”
Trước cửa thành, một ông lão nở nụ cười hiền hậu, trong tay cầm một bản Hải Thần giáo nghĩa, đưa về phía trước nói với thanh niên áo bào trắng.
“Đạo hữu, có phải ngươi làm rơi quyển sách này?”
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có cách bắt chuyện này.
“Hả?”
Thanh niên áo bào trắng quay lại, cũng giúp cho Lý Trường Thọ “tận mắt” thấy được tướng mạo của người này…
Anh tuấn... Có chút bình thường, nhưng cũng có một cỗ khí độ khó tả. Nhất là cặp mắt kia, phảng phất đã trải qua tang thương, bị hồng trần rèn luyện đến mức vô cùng trong suốt, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy u mê thế gian.
Mấy tên thị vệ quay về phía Lý Trường Thọ cách đó mười trượng, phất tay áo làm động tác vái chào. Bên này, lão giả áo xám cũng làm động tác vái chào, thay thanh niên áo bào trắng đáp lễ.
Thanh niên áo bào trắng cười nói:
“Ta chưa từng thấy cuốn sách này, làm sao mà có thể làm rơi nó?”
Lý Trường Thọ:.…
Định làm trò bí hiểm với mình? Đời trước Lý Trường Thọ ta đã từng học qua chín năm giáo dục bắt buộc, đời này học nhiều kinh văn Nhân giáo như vậy, cũng coi như một nửa người trong nghề.
Lập tức, Giấy đạo nhân Lý Trường Thọ nở nụ cười hiền hậu, nói:
“Nếu đạo hữu chưa từng thấy cuốn sách này, thì làm sao biết không phải là sách của mình bị rơi?”
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười, tinh tế nghĩ lại, nhận thấy lời này cao thâm mạt trắc, dường như nhắc tới mệnh cách, số mệnh.
“Thiện”. Thanh niên áo bào trắng vươn tay ra.
Lý Trường Thọ dùng tiên lực bao lại, cách không đưa vật này đến chỗ người thanh niên, cũng không khiến cho mấy tên thị vệ phải mất công.
Ngoài cửa thành đều có không ít khách qua đường, đều là người phàm trần.
Mà đoàn người của thanh niên áo bào trắng này không biết dùng thần thông gì, khiến cho phàm nhân không phát hiện ra bọn họ. Ngẫu nhiên cũng có một số người liếc mắt qua đây, cũng sẽ cảm thấy nơi này hoàn toàn bình thường, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cái thần thông này, Lý Trường Thọ cũng muốn học tập một chút…
Thanh niên áo bào trắng tiếp nhận bản “Hải Thần giáo nghĩa” này, lật ra vài trang, chậm rãi gật đầu cười:
“Cuốn sách này xác thực có duyên với ta. Đạo hữu mặc dù chạy đến đây đưa sách, nhưng cũng hẳn đã nhận ra ta là người phương nào?”
Lý Trường Thọ trầm ngâm, không nghĩ tới đối phương sử dụng luận điệu vòng vo thâm sâu như thế!
Thật là hợp phong cách của mình!
Thế là, Lý Trường Thọ nói:
“Tâm biết, nhưng mắt lại không biết. Đạo hữu vốn nên ở tại Cửu Trọng Thiên, nhưng lúc này lại hiện thân ở trước giáo phái hương hỏa của ta!”
Thanh niên áo bào trắng nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Ngươi xuất hiện như vậy, hẳn là muốn nhờ ta chuyện gì? Nếu như thế, tại sao ngươi không đích thân mình đến, mà lại dùng một cái hoá thân bằng giấy như vậy.”
Người giấy?
Mấy tên thị vệ kia biến đổi sắc mặt.
Lý Trường Thọ đáy lòng thầm than, không hổ là đạo đồng Đạo Tổ, sư đệ Thánh Nhân, liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của mình.
Tất nhiên, cũng có thể là do lão giả áo xám nói cho thanh niên này biết…
Lý Trường Thọ nói: “Thân bất do kỷ, bệ hạ rộng lòng tha thứ.”
Hắn trực tiếp xác định thân phận đối phương.
“Ồ!”
Ánh mắt thanh niên áo bào trắng có chút nghiền ngẫm, y liếc nhìn xung quanh,khẽ nói:
“Chúng ta nói chuyện ở nơi này có chút không tiện, hay là đi nơi nào kín đáo hơn.”
Lập tức, lão giả áo xám lấy ra một bức tranh, đó là một bức sơn thủy đồ. Nam thanh niên bước một bước về phía bức tranh, sau đó biến mất.
Lý Trường Thọ suy nghĩ trong giây lát. Hắn kiểm tra lại cấm chế tự thiêu, tự bạo của Giấy đạo nhân, cùng với một số vật phòng thôi diễn, rồi cầm phất trần đi về phía trước.
Tới gần bức sơn thủy đồ, Lý Trường Thọ liền cảm giác được một cỗ lực kéo. Hình ảnh trước mắt nhanh chóng lưu chuyển, Lý Trường Thọ chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện mình đang ở trong bức vẽ.
Thanh niên áo bào trắng đang ngồi tại một cái tiểu đình ở trong núi. Lão giả áo xám vốn phải ở bên ngoài cầm bức tranh, nhưng lúc này lại cũng đang đứng bên cạnh nam thanh niên.
Lý Trường Thọ suy nghĩ, liệu có cách nào để mình vừa có thể khiến cho đối phương hiếu kỳ, lại kết xuống thiện duyên, mà không tạo quan hệ nhân quả quá sâu…
Hắn vừa bay đến gần tiểu đình, thì cũng đã nghĩ ra phương án suy tính.
Thử diễn mấy trò bí hiểm, để xem hiệu quả thế nào…
Mấy canh giờ sau, lúc trời tối người yên.
Ba đạo lưu quang bay ra khỏi bức sơn thủy đồ, giấy đạo nhân hoá thành ông lão hiền lành, hướng về phía trước vái chào, cười nói:
“Bần đạo không quấy rầy nhã hứng của đạo hữu nữa.”
“Mời,” thanh niên áo bào trắng đưa tay làm dấu mời, trong mắt lộ ra chút tiếc nuối: “Chuyện ta vừa mới nói đến, còn thỉnh đạo hữu châm chước.”
“Đạo hữu cũng đã biết nỗi khổ tâm của ta.”
“ÀI,” Trong mắt người thanh niên tràn đầy cảm khái, đưa tay khẽ cúi người chào người trước mặt này.
Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lễ, hắn vái chào còn sâu hơn một chút, sau đó liền cáo lui rời đi, cưỡi mây bay về hướng Hải Thần miếu.
Hắn vừa đi, cỗ đạo vận che lấp hành tung của bọn họ, càng phát ra nồng đậm hơn.
Thanh niên áo bào trắng nhìn chăm chú về hướng hắn rời đi một hồi, thở dài:
“Chưa từng nghĩ tới, người hiểu tâm ý ta lại là một cái dã thần! Đông Mộc Công, ngươi thấy người này thế nào?”
“Thâm tàng bất lộ, tâm trí hơn người, đối với thiên hạ đại thế vô cùng hiểu rõ, phân tích vô cùng sâu rộng.”
Lão giả áo xám, cũng chính là Đông Mộc Công, đứng ở phía sau thấp giọng nói:
“Vị đạo hữu này hiến cho bệ hạ mười hai điều gián ngôn, thực sự là chữ như châu ngọc.”
“Không sai, đáy lòng ta phần lớn cũng suy nghĩ như vậy, đúng là không mưu mà hợp. Có mấy cái gián ngôn, ta cũng chưa từng cân nhắc đến trước đây.”
Thanh niên áo bào trắng suy nghĩ cẩn thận, mấy canh giờ nói chuyện này, mang cho y lợi ích không nhỏ. Nhưng y cũng cảm thấy, có nhiều chỗ cao thâm mạt trắc, chính mình cũng không hiểu được.
Câu [Không mưu mà hợp] cũng chỉ là để giữ mặt mũi cho bản thân mình mà thôi.
Bất luận phán đoán từ góc độ nào thì Giáo chủ Hải Thần giáo này cũng rất lợi hại, phép thân ngoại hoá thân cũng không phải bình thường…
Đúng là trong Hồng Hoang thiên địa còn có rất nhiều người thâm tàng bất lộ.
Nghĩ tới đây, thanh niên áo bào trắng thản nhiên nói:
“Hiền thần như thế, nếu có thể đứng bên cạnh ta, thì hoàn cảnh khốn khó hơn vạn năm của Thiên Đình nhất định có thể giải vây.”
“Nhưng bệ hạ...”
Đồng Mộc Công ngập ngừng, có điều muốn nói lại thôi:
“Lão thần cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chúng ta không hề biết thân phận thật sự của người này là gì. Chỉ biết hắn là Giáo chủ Hải Thần giáo, có liên quan đến Long tộc, cũng có chút quan hệ với Vu tộc.
Những điều còn lại... Chúng ta không biết chút gì.”
“ Trước đó ta đã suy đoán qua một lần, thấy Tiên thiên chí bảo Thái Cực đồ trấn áp đạo vận cùng khí vận của hắn, đây hẳn là một đệ tử Nhân giáo.”
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười:
“Thân phận người này cũng không đơn giản, phải cố kỵ một chút là điều không tránh được. Hôm nay dùng hoá thân đến gặp nhau, hẳn là muốn cùng ta kết thiện duyên. Long tộc, Vu tộc, Nhân giáo... Hải Thần giáo này cũng có chút ý tứ. Trở về đi, chuyến đi này cũng thu hoạch tương đối khá rồi.
Sau đó ái khanh nhớ làm một phần tấu biểu, lấy nội dung là chiêu an chúng dã thần Nam Châu, sau đó đưa tới Hải Thần giáo này.
Các dã thần khác cũng chỉ là để thu hoạch hương hoả, riêng Hải Thần giáo này thực sự không tệ.”
Đồng Mộc Công khom người nói:
“Lão thần tuân chỉ... Bệ hạ, không phải người định dùng ý chỉ để bức hắn hiện thân đấy chứ?”
“Không, ta sẽ không làm việc thiển cận như vậy.”
Thanh niên áo bào trắng lại cười nói:
“Hắn nói câu kia quả thực không sai, người hiểu ta chưa chắc đã hợp với ta, mà người hợp với ta chưa chắc đã hiểu ta.
Nếu sau này hắn có thể vì ta hiến thượng sách, giúp ta giải nghi hoặc, đừng nói Hải thần Nam Hải, cho dù là Hải thần Tứ Hải ta cũng cho hắn làm.
Đông Mộc Công, sau khi đợi ta suy nghĩ cẩn thận một phen, rồi ngươi lại đến Nam Hải Thần giáo gặp hắn.
Thiên đình ta thiếu người thiếu tiên nhân, nhưng thứ không thiếu nhất chính là Thiên đạo công đức.”
“Lão thần tuân mệnh.”
....
Độ Tiên môn, thung lũng của Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ chậm rãi thở hắt ra, cảm giác nguyên thần của chính mình chút nữa bị hút cạn ra ngoài.
Hôm nay dường như đã hao phí quá nhiều nguyên thần rồi.
Chính mình vừa rồi, liệu có nói lộ ra điều gì không, hoặc là có chỗ nào biểu đạt không rõ rệt, khiến đối phương hiểu lầm?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, xem đi xem lại liệu mình có sai ở chỗ nào không.
Hôm nay, mấy điều mình nói cũng không phải hoàn toàn dối trá, hắn cũng lấy ra ít kế sách, giúp chỉnh đốn nội bộ Thiên đình, làm dịu áp lực phía bên ngoài.
Bởi vì có thể nhìn thấy đại khái con đường quật khởi của Thiên đình, nên lấy ra những kế sách này cũng khá đơn giản, khi hắn đề cập đến điều thứ ba, thì chín điều còn lại đã được tính toán kĩ.
Nhìn xem phản ứng của đối phương, hẳn là mình đã kết được thiện duyên, bản thân mình cũng không mưu đồ chuyện gì khác.
Ảnh hưởng xấu nhất của việc này là gì?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, đó chính là việc bị cao thủ Nhân giáo phát hiện mình đang bày mưu tính kế cho Ngọc đế.
Nhưng Nhân giáo cũng ủng hộ Thiên đình, mà bản thân Thiên đình cũng được che chở bởi Thái Thanh thánh nhân. Hắn thân là đệ tử Nhân giáo, vì Ngọc đế mà bày mưu tính kế, điều này vẫn còn chấp nhận được.
Chỗ tốt của việc này là vô cùng nhiều…
“Sư huynh”
Linh Nga ở bên cạnh đột nhiên hỏi, “Sao tự nhiên đầu huynh đầy mồ hôi vậy?”
Lý Trường Thọ xoa xoa cái trán, lại phát hiện toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hắn cười nói:
“ Tu hành gặp ít bình cảnh, không sao đâu, ngươi không cần phải lo lắng.”
Linh Nga nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, nàng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhớ đến ước pháp tam chương nên lại thôi.
Lý Trường Thọ bất động thanh sắc tản mồ hôi lạnh đi, đáy lòng tính toán, xem việc này liệu có mấy cái khả năng phát triển.
Hồng Hoang… Hồng hồng hoang hoang… Lão Tử trên cao…
Hắn dường như... đã lừa gạt được vị Ngọc đế trẻ tuổi này.