Chương : 5
Dịch: BsChien
Biên: Độc Hành
***
- Khụ! Khụ! Khụ!
Chỉ mới ho khan mấy tiếng, khắp người truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng tỉnh lại từ trong mê man.
- Đây là... nơi nào?
Hữu Cầm Huyền Nhã cảnh giác ngồi dậy, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh hào quang màu đỏ lấp lóa. Hang động âm u trong mắt nàng lập tức bừng sáng rõ như giữa ban ngày, từng ngóc ngách đều hiển hiện ra. Luyện Khí sĩ đã tu hành đến Phản Hư cảnh cấp bốn như nàng thì việc nhìn rõ trong bóng tối là chuyện đơn giản, không cần cố gắng tu hành thêm pháp thuật gì.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một tảng đá hình tròn rất lớn, chắn ngay giữa lối vào hang động. Tảng đá được đào ra chính từ nơi này, hoàn toàn vừa khít với hình dáng cửa hang, ở xung quanh nó chỉ lưu lại những khe hở thông sáng nhỏ.
Bên ngoài lúc này chắc hẳn là ban đêm, ánh sáng chỉ thấy lờ mờ.
Linh thức Huyền Nhã tản ra, trong phạm vi mấy dặm chỉ có một ít độc thú hoạt động. Nơi này ngoài bản thân nàng ra thì không có bóng người nào khác.
Nàng được cứu?
Trong tâm trí Hữu Cầm Huyền Nhã hiện lên hình ảnh mình bị đám người bịt mặt bao vây tấn công, sau một trận khổ chiến thì bị bắt lại. Nàng lợi dụng thời cơ trong lúc đối phương đang chuẩn bị cổ trùng, xé mở phù bảo mệnh sư phụ ban thưởng, dịch chuyển ngàn dặm.
Truyền tống như vậy không thể xác định được điểm đến, đó vốn là hành động vô cùng mạo hiểm. Cũng may nàng rơi xuống một chỗ có mưa lớn như thác đổ, trong màn mưa lại nhìn thấy vị sư huynh đồng môn mới quen biết gần đây…
- Huynh ấy đã cứu ta sao?”
Nhìn thấy hai chồng phù lục và mấy cái bình sứ nhỏ để cách đó không xa, thân hình Hữu Cầm Huyền Nhã hơi run lên.
Sau đó, nàng cúi đầu liếc nhìn phía dưới cơ thể mình, gương mặt đang tái nhợt đột nhiên ửng hồng, hàm răng trắng như ngọc khẽ cắn nhẹ lên đôi môi căng mọng.
Đáng tiếc, dáng vẻ thẹn thùng trên gương mặt băng sơn mỹ nhân vốn hiếm khi xuất hiện, nhưng lúc này lại không có người thưởng thức.
Lý Trường Thọ không biết đã sớm chạy từ bao giờ.
Hữu Cầm Huyền Nhã sở dĩ đột nhiên biểu lộ e lệ như vậy là bởi vì, cả người nàng trên dưới hơn mười mấy chỗ có vết thương đã được băng bó kỹ càng.
Vật liệu để băng vết thương chính là “Cầm huyết uẩn khí mang” mà bất kỳ đệ tử nào của Độ Tiên Môn cũng có thể nhận ra được, đây là một loại vải bố sạch sẽ đã được ngâm qua rất nhiều vị thuốc.
Thật lòng thì phương thức sơ cứu vết thương này tương đối hoàn mỹ. Bên trong “Cầm huyết uẩn khí mang” còn đắp thêm linh cao chữa thương khử độc, lúc này thương thế của nàng đã khôi phục bảy tám phần, đau đớn đã giảm đi.
Nhưng...
Vết thương ở hõm vai và dưới xương sườn bên trái vốn rất sâu, mà khi băng bó phải cuốn vòng qua trước ngực, lúc ấy nhất định phải tuột váy dài của nàng xuống đến hông…
Trừ chỗ đó ra còn có chân, hông, những chỗ này khá riêng tư...
Tất cả đều bị, bị...
Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên giơ tay phải lên tự tát mình một cái, kiên định nói:
- Trường Thọ sư huynh đã cứu ta một mạng, lại kiên nhẫn chữa thương cho ta như vậy, sao trong lòng có thể hoài nghi nhân phẩm của sư huynh chứ?
Ánh mắt nàng rất nhanh đã khôi phục lại trong sáng như thường ngày. Huyền Nhã cảm giác khí tức trong cơ thể mình đã ổn định, tổng thể thương thế đã gần khỏi hẳn.
Hiển nhiên, khí tức của nàng cũng đã được người ta điều chỉnh cho.
Nghiêng đầu liếc qua vị trí mình mới vừa nằm, nàng phát hiện một tấm da dê gấp lại làm gối đầu. Phía trên tấm da còn dính chút vết máu, dường như còn có viết chữ gì đó.
Huyền Nhã cầm vật này lên xem, trên đó có viết một đoạn văn tự và vẽ một tấm bản đồ đơn giản:
- Hỗ trợ đồng môn không cần nghĩ nhiều. Nơi này cách Loạn Chướng Bảo Lâm hai ngàn dặm, phía dưới còn một phần bản đồ, sư muội có thể theo đó để tìm đường rời khỏi đây.
Mọi chuyện phải lấy giữ mạng của mình làm trọng, bên cạnh có Tị Chướng phù, Ẩn Tung phù, Giải Độc đan, Bồi Nguyên đan.
Tặng sư muội một lời: Lòng người khó dò, không được cả tin.
Con đường phía trước hung ác, tự mình bảo trọng.
Một người đẹp trai không muốn tiết lộ danh tính…
Hữu Cầm Huyền Nhã chớp mắt mấy cái, đọc câu cuối cùng nhưng không hiểu hàm nghĩa trong đó. Những chữ viết này đang nhanh chóng mờ nhạt dần, chỉ trong vòng mấy giây đã hoàn toàn biến mất…
Cũng còn may, bản đồ phía dưới không dùng thủ pháp xử lý đặc biệt như vậy. Trên bản đồ, địa hình và tỉ lệ đều được vẽ tường tận, còn cố ý đánh dấu vị trí hiện tại của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Đáng chú ý chính là trên bản đồ chỉ ra một con đường vòng, hoàn toàn ngược lại so với phương hướng Lý Trường Thọ đang đi lúc này.
- Vị Trường Thọ sư huynh này... Thật là một người vừa tốt bụng vừa cẩn thận.
Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, cẩn thận đặt tấm da dê xuống đất, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, thì thầm:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu lần này Huyền Nhã còn sống, nhất định sẽ mang tất cả mọi thứ của ta hồi báo ân đức Lý sư huynh.
Nói xong, nàng hướng về cuộn da dê kia vái chào một cái sau đó cất đi.
Huyền Nhã cúi đầu liếc nhìn Tị Chướng phù và Ấn Tung phù đang dán trên vai, hai cái phù lục này vẫn còn đủ linh lực nên cũng không cần phải thay đổi ngay.
Nhanh chóng thu thập đan dược và phù lục bên cạnh, Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi tại chỗ bắt đầu điều tức, khôi phục lại trạng thái tốt nhất của bản thân. Mà lúc này, đại kiếm của nàng đang nằm trong góc, linh quang trên thân kiếm cũng bắt đầu khôi phục lại.
Dần dần, trong lòng nàng hiện lên hai bóng người…
Kẻ bên trái chính là người được xem như thanh mai trúc mã với mình, cùng mình bái nhập Độ tiên môn, một khi nàng xuất hiện thì kẻ đó cũng sẽ nhanh chóng theo đến - Nguyên Thanh.
Từ rất sớm trước đây, Hữu Cầm Huyền Nhã đã cảm thấy vị đồng môn đồng hương luôn thân cận mình này có vẻ là loại người hai mặt, cho nên nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng với gã.
Nhưng nàng không nghĩ tới khi kẻ này lột mặt nạ giả nhân giả nghĩa thường ngày xuống lại trở thành kẻ ác độc, khốn nạn đến như vậy.
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Thanh không từ thủ đoạn tìm cách bắt nhốt nàng lại, còn muốn gieo cổ trùng vào người nàng, định dùng cái này buộc nàng trở thành “Đồ chơi”, thành “Quân cờ” để sau này gã mưu phản.
Nếu không phải nàng có bảo phù sư phụ tặng cho, thì giờ phút này nhất định đã bị cổ trùng khống chế, sợ là muốn chết cũng khó.
Lòng người khó dò, lời này của Trường Thọ sư huynh hoàn toàn không sai chút nào. Nghĩ tới đây, Hữu Cầm Huyền Nhã bật ra tiếng cười bi thương, cảm thấy thế gian nhân tình bạc bẽo, trong lòng vừa tức giận vừa mất mát hụt hẫng.
Nhưng trong lòng Hữu Cầm Huyền Nhã còn một hình bóng thứ hai nữa…
Người bên phải này…
Ban đầu thân ảnh còn khá mờ nhạt nhưng sau đó đã dần dần rõ ràng hơn. Mặc dù cũng chỉ là một nửa bên mặt với vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng bóng lưng ấy càng lúc càng khiến cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Trước lần đại hội rèn luyện này, Huyền Nhã cũng chưa từng gặp qua vị Trường Thọ sư huynh kia. Nàng cũng chỉ cảm thấy khá kinh ngạc khi biết được, hắn mới Hóa Thần cấp chín đã muốn đi Bắc Câu Lô Châu tìm linh thảo.
Ấn tượng ban đầu chủ yếu của nàng chính là, vị sư huynh này có chứng bệnh lạ: Tiếp xúc nữ nhân sẽ bị run rẩy...
Chờ chút…
Quên mất Trường Thọ sư huynh còn có chứng bệnh như vậy. Thế mà huynh ấy còn cố nén toàn thân run rẩy, đau đớn sùi bọt mép, cẩn thận băng bó hơn mười vết thương cho mình.
Đây là kiểu “quên mình vì người” cỡ nào? Là nhân nghĩa tốt bụng cỡ nào?
Trong đầu Hữu Cầm Huyền Nhã tự tưởng tượng ra hình ảnh như thế này:
Trong hang động chật hẹp âm u, một nam nhân nào đó toàn thân run rẩy, hô hấp hỗn loạn, tay chân đều biến dạng, khuôn mặt vô cùng đau khổ. Nhưng hai mắt hắn vẫn sáng ngời kiên định, từ từ lột sạch áo váy của nàng đang hôn mê nằm trên mặt đất…
Bốp!
Hữu Cầm Huyền Nhã lại đưa tay tự tát mình một cái.
- Sư huynh chịu đựng thống khổ kịch liệt như vậy để cứu ta, mà mới vừa rồi ta lại tiếp tục còn nghi ngờ nhân phẩm của sư huynh. Hữu Cầm Huyền Nhã, ngươi từ khi nào đã thay đổi thành người nhỏ nhen như vậy...
Nàng cắn môi, lại chắp tay về phía bản đồ da dê kia vái chào một cái.
- Nếu ngày sau có cơ hội báo đáp Trường Thọ sư huynh, sẽ không có nửa phần keo kiệt, không có nửa phần do dự.
Nói xong lời thề khí phách này, ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã càng trở nên kiên quyết hơn. Sau đó, nàng thu thập các đồ vật xung quanh, đưa tay cầm chặt chuôi kiếm. Tư thế nàng biến thành nửa ngồi nửa quỳ, làn váy nhuốm máu trải rộng xung quanh; tay trái bắt kiếm quyết giơ lên trước ngực, khí tức toàn thân không ngừng chấn động.
Phải sống sót.
Sống sót trở về, vạch trần bộ mặt Nguyên Thanh, báo đáp Trường Thọ sư huynh người tốt bụng chân chính, báo tin cho phụ vương để người cẩn thận đề phòng những tên nghịch tặc này.
Tay phải Hữu Cầm Huyền Nhã nắm chặt thanh đại kiếm bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu lửa đỏ lấp lánh.
- Cửu nguyên uẩn linh, thiên liên cố tâm!
Nàng khe khẽ ngâm xướng, đại kiếm trong tay bừng lên ngọn lửa hừng hực. Trên thân kiếm hiện lên những phù văn ngoằn ngoèo, vết nứt như mạng nhện trước đó mờ dần rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Tóc dài bay phấp phới, quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã trôi nổi những bông sen lửa chiếu sáng làn da vô cùng mịn màng, làm bừng lên đôi mắt giống như ngôi sao của nàng.
- Tiên tại Bắc, nhân tại Nam, lăng thiên nuốt vân hỏa, tứ hải diệu phi phàm! Hỏa lân hợp kiếm! Mở!
Âm vang ba tiếng, mười dặm kiếm minh!
Tảng đá tròn che trước cửa hang nổ tung, một thân ảnh đỏ rực nhanh chóng xông ra ngoài, quanh người là mười mấy thanh phi kiếm đang lượn vòng!
Bay vút được tầm hơn mười trượng, ánh lửa quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng lụi tàn dưới chướng khí hắc ám ngập tràn trong rừng, nhưng nàng vẫn cấp tốc lướt đi về hướng Tây nam…
… Không phải, hình như là hướng Đông bắc…
Bằng trực giác phán đoán, bên này chắc là hướng Tây nam không sai, chỉ cần dựa theo đường vòng trên bản đồ mà Trường Thọ sư huynh lưu lại, mình nhất định có thể né tránh những tên ác tặc kia.
Nhất định!
Phải sống sót trở về!
…..
Cùng lúc đó, cách hang động Hữu Cầm Huyền Nhã ẩn thân khoảng sáu trăm dặm về hướng bắc, Lý Trường Thọ nằm bò ở trên một vách núi, cẩn thận tìm kiếm khắp các khe đá tràn ngập chướng khí.
Lần mò suốt nửa ngày, cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu, thất vọng rời khỏi nơi này.
Như vậy, phương án đầu tiên: Tìm kiếm Tiên giải thảo sinh trưởng ở khu vực này theo như sách cổ ghi chép, xác định là không có thu hoạch…
Lý Trường Thọ tìm một chỗ đất trống ngồi xếp bằng xuống, trong tay cầm một con dao găm vẽ lên mặt đất tất cả các khu vực mình đã lục soát qua, sau đó trầm tư một hồi.
Tìm thêm về hướng bắc hai ba ngày nữa đi…
Mất nhiều tinh thần sức lực như vậy mà không tìm thấy Tiên Giải thảo, trong lòng hắn cũng không cam tâm. Dù sao hắn đã bỏ ra không ít thời gian tâm huyết chuẩn bị cho kế hoạch “Đi Bắc Châu tìm dược thảo” lần này.
- Tiếp tục cố gắng!
Vỗ vỗ đầu gối, Lý Trường Thọ đứng dậy lao vút về phía bắc, để lại một đạo tàn ảnh trong đêm.
Có lẽ vì hôm qua mưa lớn, khu vực này xuất hiện một ít khe hở giữa đám mây chướng khí mịt mù. Ánh trăng lọt qua khe hở của mây mù, chiếu xuống con đường phía trước nơi Lý Trường Thọ đang hướng tới.
Trong lòng Lý Trường Thọ chợt nổi lên một chút bệnh lãng mạn. Hắn tìm một vị trí tốt để ẩn thân, đứng dưới ánh sáng trắng bạc lung linh ngửa mặt lên ngắm trăng…
A, trăng hôm nay tròn như bầu ngực sữa… khụ khụ… tròn như cái bánh bao…
Ừm, tháng này trăng vừa tròn vừa trắng vừa mềm… khụ khụ… Sao lại nghĩ đến Hữu Cầm Huyền Nhã thế này…
Mây chướng khí cuộn lên che lấp khe hở, ánh trăng khó khăn lắm mới chiếu xuống nhanh chóng bị cắt đứt.
- Ta đã đến tuổi muốn có đạo lữ rồi sao?
Lý Trường Thọ nhíu nhíu mày, tự lẩm bẩm nói rồi lắc đầu cười khẽ một tiếng, thân hình nghiêng về phía trước, vội vã lao đi biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.
Đạo lữ là cái gì, chính là loại sinh vật còn đáng sợ hơn so với sư muội, quả thực là một quả bom nhân quả chỉ chực phát nổ…
Không thể trêu vào, cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, Lý Trường Thọ cảm thấy nếu so sánh kiểu nữ tử có dung mạo xinh đẹp xuất sắc nhưng thân phận lại phức tạp, tu vi nhỏ yếu như Hữu Cầm Huyền Nhã thì...
…Dạng như Tửu Cửu sư thúc, nữ tiên nhân đã rất mạnh này càng có cảm giác an toàn hơn…
Biên: Độc Hành
***
- Khụ! Khụ! Khụ!
Chỉ mới ho khan mấy tiếng, khắp người truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng tỉnh lại từ trong mê man.
- Đây là... nơi nào?
Hữu Cầm Huyền Nhã cảnh giác ngồi dậy, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh hào quang màu đỏ lấp lóa. Hang động âm u trong mắt nàng lập tức bừng sáng rõ như giữa ban ngày, từng ngóc ngách đều hiển hiện ra. Luyện Khí sĩ đã tu hành đến Phản Hư cảnh cấp bốn như nàng thì việc nhìn rõ trong bóng tối là chuyện đơn giản, không cần cố gắng tu hành thêm pháp thuật gì.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một tảng đá hình tròn rất lớn, chắn ngay giữa lối vào hang động. Tảng đá được đào ra chính từ nơi này, hoàn toàn vừa khít với hình dáng cửa hang, ở xung quanh nó chỉ lưu lại những khe hở thông sáng nhỏ.
Bên ngoài lúc này chắc hẳn là ban đêm, ánh sáng chỉ thấy lờ mờ.
Linh thức Huyền Nhã tản ra, trong phạm vi mấy dặm chỉ có một ít độc thú hoạt động. Nơi này ngoài bản thân nàng ra thì không có bóng người nào khác.
Nàng được cứu?
Trong tâm trí Hữu Cầm Huyền Nhã hiện lên hình ảnh mình bị đám người bịt mặt bao vây tấn công, sau một trận khổ chiến thì bị bắt lại. Nàng lợi dụng thời cơ trong lúc đối phương đang chuẩn bị cổ trùng, xé mở phù bảo mệnh sư phụ ban thưởng, dịch chuyển ngàn dặm.
Truyền tống như vậy không thể xác định được điểm đến, đó vốn là hành động vô cùng mạo hiểm. Cũng may nàng rơi xuống một chỗ có mưa lớn như thác đổ, trong màn mưa lại nhìn thấy vị sư huynh đồng môn mới quen biết gần đây…
- Huynh ấy đã cứu ta sao?”
Nhìn thấy hai chồng phù lục và mấy cái bình sứ nhỏ để cách đó không xa, thân hình Hữu Cầm Huyền Nhã hơi run lên.
Sau đó, nàng cúi đầu liếc nhìn phía dưới cơ thể mình, gương mặt đang tái nhợt đột nhiên ửng hồng, hàm răng trắng như ngọc khẽ cắn nhẹ lên đôi môi căng mọng.
Đáng tiếc, dáng vẻ thẹn thùng trên gương mặt băng sơn mỹ nhân vốn hiếm khi xuất hiện, nhưng lúc này lại không có người thưởng thức.
Lý Trường Thọ không biết đã sớm chạy từ bao giờ.
Hữu Cầm Huyền Nhã sở dĩ đột nhiên biểu lộ e lệ như vậy là bởi vì, cả người nàng trên dưới hơn mười mấy chỗ có vết thương đã được băng bó kỹ càng.
Vật liệu để băng vết thương chính là “Cầm huyết uẩn khí mang” mà bất kỳ đệ tử nào của Độ Tiên Môn cũng có thể nhận ra được, đây là một loại vải bố sạch sẽ đã được ngâm qua rất nhiều vị thuốc.
Thật lòng thì phương thức sơ cứu vết thương này tương đối hoàn mỹ. Bên trong “Cầm huyết uẩn khí mang” còn đắp thêm linh cao chữa thương khử độc, lúc này thương thế của nàng đã khôi phục bảy tám phần, đau đớn đã giảm đi.
Nhưng...
Vết thương ở hõm vai và dưới xương sườn bên trái vốn rất sâu, mà khi băng bó phải cuốn vòng qua trước ngực, lúc ấy nhất định phải tuột váy dài của nàng xuống đến hông…
Trừ chỗ đó ra còn có chân, hông, những chỗ này khá riêng tư...
Tất cả đều bị, bị...
Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên giơ tay phải lên tự tát mình một cái, kiên định nói:
- Trường Thọ sư huynh đã cứu ta một mạng, lại kiên nhẫn chữa thương cho ta như vậy, sao trong lòng có thể hoài nghi nhân phẩm của sư huynh chứ?
Ánh mắt nàng rất nhanh đã khôi phục lại trong sáng như thường ngày. Huyền Nhã cảm giác khí tức trong cơ thể mình đã ổn định, tổng thể thương thế đã gần khỏi hẳn.
Hiển nhiên, khí tức của nàng cũng đã được người ta điều chỉnh cho.
Nghiêng đầu liếc qua vị trí mình mới vừa nằm, nàng phát hiện một tấm da dê gấp lại làm gối đầu. Phía trên tấm da còn dính chút vết máu, dường như còn có viết chữ gì đó.
Huyền Nhã cầm vật này lên xem, trên đó có viết một đoạn văn tự và vẽ một tấm bản đồ đơn giản:
- Hỗ trợ đồng môn không cần nghĩ nhiều. Nơi này cách Loạn Chướng Bảo Lâm hai ngàn dặm, phía dưới còn một phần bản đồ, sư muội có thể theo đó để tìm đường rời khỏi đây.
Mọi chuyện phải lấy giữ mạng của mình làm trọng, bên cạnh có Tị Chướng phù, Ẩn Tung phù, Giải Độc đan, Bồi Nguyên đan.
Tặng sư muội một lời: Lòng người khó dò, không được cả tin.
Con đường phía trước hung ác, tự mình bảo trọng.
Một người đẹp trai không muốn tiết lộ danh tính…
Hữu Cầm Huyền Nhã chớp mắt mấy cái, đọc câu cuối cùng nhưng không hiểu hàm nghĩa trong đó. Những chữ viết này đang nhanh chóng mờ nhạt dần, chỉ trong vòng mấy giây đã hoàn toàn biến mất…
Cũng còn may, bản đồ phía dưới không dùng thủ pháp xử lý đặc biệt như vậy. Trên bản đồ, địa hình và tỉ lệ đều được vẽ tường tận, còn cố ý đánh dấu vị trí hiện tại của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Đáng chú ý chính là trên bản đồ chỉ ra một con đường vòng, hoàn toàn ngược lại so với phương hướng Lý Trường Thọ đang đi lúc này.
- Vị Trường Thọ sư huynh này... Thật là một người vừa tốt bụng vừa cẩn thận.
Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, cẩn thận đặt tấm da dê xuống đất, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, thì thầm:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu lần này Huyền Nhã còn sống, nhất định sẽ mang tất cả mọi thứ của ta hồi báo ân đức Lý sư huynh.
Nói xong, nàng hướng về cuộn da dê kia vái chào một cái sau đó cất đi.
Huyền Nhã cúi đầu liếc nhìn Tị Chướng phù và Ấn Tung phù đang dán trên vai, hai cái phù lục này vẫn còn đủ linh lực nên cũng không cần phải thay đổi ngay.
Nhanh chóng thu thập đan dược và phù lục bên cạnh, Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi tại chỗ bắt đầu điều tức, khôi phục lại trạng thái tốt nhất của bản thân. Mà lúc này, đại kiếm của nàng đang nằm trong góc, linh quang trên thân kiếm cũng bắt đầu khôi phục lại.
Dần dần, trong lòng nàng hiện lên hai bóng người…
Kẻ bên trái chính là người được xem như thanh mai trúc mã với mình, cùng mình bái nhập Độ tiên môn, một khi nàng xuất hiện thì kẻ đó cũng sẽ nhanh chóng theo đến - Nguyên Thanh.
Từ rất sớm trước đây, Hữu Cầm Huyền Nhã đã cảm thấy vị đồng môn đồng hương luôn thân cận mình này có vẻ là loại người hai mặt, cho nên nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng với gã.
Nhưng nàng không nghĩ tới khi kẻ này lột mặt nạ giả nhân giả nghĩa thường ngày xuống lại trở thành kẻ ác độc, khốn nạn đến như vậy.
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Thanh không từ thủ đoạn tìm cách bắt nhốt nàng lại, còn muốn gieo cổ trùng vào người nàng, định dùng cái này buộc nàng trở thành “Đồ chơi”, thành “Quân cờ” để sau này gã mưu phản.
Nếu không phải nàng có bảo phù sư phụ tặng cho, thì giờ phút này nhất định đã bị cổ trùng khống chế, sợ là muốn chết cũng khó.
Lòng người khó dò, lời này của Trường Thọ sư huynh hoàn toàn không sai chút nào. Nghĩ tới đây, Hữu Cầm Huyền Nhã bật ra tiếng cười bi thương, cảm thấy thế gian nhân tình bạc bẽo, trong lòng vừa tức giận vừa mất mát hụt hẫng.
Nhưng trong lòng Hữu Cầm Huyền Nhã còn một hình bóng thứ hai nữa…
Người bên phải này…
Ban đầu thân ảnh còn khá mờ nhạt nhưng sau đó đã dần dần rõ ràng hơn. Mặc dù cũng chỉ là một nửa bên mặt với vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng bóng lưng ấy càng lúc càng khiến cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Trước lần đại hội rèn luyện này, Huyền Nhã cũng chưa từng gặp qua vị Trường Thọ sư huynh kia. Nàng cũng chỉ cảm thấy khá kinh ngạc khi biết được, hắn mới Hóa Thần cấp chín đã muốn đi Bắc Câu Lô Châu tìm linh thảo.
Ấn tượng ban đầu chủ yếu của nàng chính là, vị sư huynh này có chứng bệnh lạ: Tiếp xúc nữ nhân sẽ bị run rẩy...
Chờ chút…
Quên mất Trường Thọ sư huynh còn có chứng bệnh như vậy. Thế mà huynh ấy còn cố nén toàn thân run rẩy, đau đớn sùi bọt mép, cẩn thận băng bó hơn mười vết thương cho mình.
Đây là kiểu “quên mình vì người” cỡ nào? Là nhân nghĩa tốt bụng cỡ nào?
Trong đầu Hữu Cầm Huyền Nhã tự tưởng tượng ra hình ảnh như thế này:
Trong hang động chật hẹp âm u, một nam nhân nào đó toàn thân run rẩy, hô hấp hỗn loạn, tay chân đều biến dạng, khuôn mặt vô cùng đau khổ. Nhưng hai mắt hắn vẫn sáng ngời kiên định, từ từ lột sạch áo váy của nàng đang hôn mê nằm trên mặt đất…
Bốp!
Hữu Cầm Huyền Nhã lại đưa tay tự tát mình một cái.
- Sư huynh chịu đựng thống khổ kịch liệt như vậy để cứu ta, mà mới vừa rồi ta lại tiếp tục còn nghi ngờ nhân phẩm của sư huynh. Hữu Cầm Huyền Nhã, ngươi từ khi nào đã thay đổi thành người nhỏ nhen như vậy...
Nàng cắn môi, lại chắp tay về phía bản đồ da dê kia vái chào một cái.
- Nếu ngày sau có cơ hội báo đáp Trường Thọ sư huynh, sẽ không có nửa phần keo kiệt, không có nửa phần do dự.
Nói xong lời thề khí phách này, ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã càng trở nên kiên quyết hơn. Sau đó, nàng thu thập các đồ vật xung quanh, đưa tay cầm chặt chuôi kiếm. Tư thế nàng biến thành nửa ngồi nửa quỳ, làn váy nhuốm máu trải rộng xung quanh; tay trái bắt kiếm quyết giơ lên trước ngực, khí tức toàn thân không ngừng chấn động.
Phải sống sót.
Sống sót trở về, vạch trần bộ mặt Nguyên Thanh, báo đáp Trường Thọ sư huynh người tốt bụng chân chính, báo tin cho phụ vương để người cẩn thận đề phòng những tên nghịch tặc này.
Tay phải Hữu Cầm Huyền Nhã nắm chặt thanh đại kiếm bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu lửa đỏ lấp lánh.
- Cửu nguyên uẩn linh, thiên liên cố tâm!
Nàng khe khẽ ngâm xướng, đại kiếm trong tay bừng lên ngọn lửa hừng hực. Trên thân kiếm hiện lên những phù văn ngoằn ngoèo, vết nứt như mạng nhện trước đó mờ dần rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Tóc dài bay phấp phới, quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã trôi nổi những bông sen lửa chiếu sáng làn da vô cùng mịn màng, làm bừng lên đôi mắt giống như ngôi sao của nàng.
- Tiên tại Bắc, nhân tại Nam, lăng thiên nuốt vân hỏa, tứ hải diệu phi phàm! Hỏa lân hợp kiếm! Mở!
Âm vang ba tiếng, mười dặm kiếm minh!
Tảng đá tròn che trước cửa hang nổ tung, một thân ảnh đỏ rực nhanh chóng xông ra ngoài, quanh người là mười mấy thanh phi kiếm đang lượn vòng!
Bay vút được tầm hơn mười trượng, ánh lửa quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng lụi tàn dưới chướng khí hắc ám ngập tràn trong rừng, nhưng nàng vẫn cấp tốc lướt đi về hướng Tây nam…
… Không phải, hình như là hướng Đông bắc…
Bằng trực giác phán đoán, bên này chắc là hướng Tây nam không sai, chỉ cần dựa theo đường vòng trên bản đồ mà Trường Thọ sư huynh lưu lại, mình nhất định có thể né tránh những tên ác tặc kia.
Nhất định!
Phải sống sót trở về!
…..
Cùng lúc đó, cách hang động Hữu Cầm Huyền Nhã ẩn thân khoảng sáu trăm dặm về hướng bắc, Lý Trường Thọ nằm bò ở trên một vách núi, cẩn thận tìm kiếm khắp các khe đá tràn ngập chướng khí.
Lần mò suốt nửa ngày, cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu, thất vọng rời khỏi nơi này.
Như vậy, phương án đầu tiên: Tìm kiếm Tiên giải thảo sinh trưởng ở khu vực này theo như sách cổ ghi chép, xác định là không có thu hoạch…
Lý Trường Thọ tìm một chỗ đất trống ngồi xếp bằng xuống, trong tay cầm một con dao găm vẽ lên mặt đất tất cả các khu vực mình đã lục soát qua, sau đó trầm tư một hồi.
Tìm thêm về hướng bắc hai ba ngày nữa đi…
Mất nhiều tinh thần sức lực như vậy mà không tìm thấy Tiên Giải thảo, trong lòng hắn cũng không cam tâm. Dù sao hắn đã bỏ ra không ít thời gian tâm huyết chuẩn bị cho kế hoạch “Đi Bắc Châu tìm dược thảo” lần này.
- Tiếp tục cố gắng!
Vỗ vỗ đầu gối, Lý Trường Thọ đứng dậy lao vút về phía bắc, để lại một đạo tàn ảnh trong đêm.
Có lẽ vì hôm qua mưa lớn, khu vực này xuất hiện một ít khe hở giữa đám mây chướng khí mịt mù. Ánh trăng lọt qua khe hở của mây mù, chiếu xuống con đường phía trước nơi Lý Trường Thọ đang hướng tới.
Trong lòng Lý Trường Thọ chợt nổi lên một chút bệnh lãng mạn. Hắn tìm một vị trí tốt để ẩn thân, đứng dưới ánh sáng trắng bạc lung linh ngửa mặt lên ngắm trăng…
A, trăng hôm nay tròn như bầu ngực sữa… khụ khụ… tròn như cái bánh bao…
Ừm, tháng này trăng vừa tròn vừa trắng vừa mềm… khụ khụ… Sao lại nghĩ đến Hữu Cầm Huyền Nhã thế này…
Mây chướng khí cuộn lên che lấp khe hở, ánh trăng khó khăn lắm mới chiếu xuống nhanh chóng bị cắt đứt.
- Ta đã đến tuổi muốn có đạo lữ rồi sao?
Lý Trường Thọ nhíu nhíu mày, tự lẩm bẩm nói rồi lắc đầu cười khẽ một tiếng, thân hình nghiêng về phía trước, vội vã lao đi biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.
Đạo lữ là cái gì, chính là loại sinh vật còn đáng sợ hơn so với sư muội, quả thực là một quả bom nhân quả chỉ chực phát nổ…
Không thể trêu vào, cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, Lý Trường Thọ cảm thấy nếu so sánh kiểu nữ tử có dung mạo xinh đẹp xuất sắc nhưng thân phận lại phức tạp, tu vi nhỏ yếu như Hữu Cầm Huyền Nhã thì...
…Dạng như Tửu Cửu sư thúc, nữ tiên nhân đã rất mạnh này càng có cảm giác an toàn hơn…