Chương : 40
Bác sĩ Chilton và ba cảnh sát viên trong đồng phục chỉnh tề, đứng sát vào nhau trên đường băng lộng gió ban mai. Để có thể nghe được nhau, họ phải hét lớn hơn các tín hiệu radio được phát ra từ chiếc Grumman Gulfstream và chiếc xe cứu thương, máy vẫn nổ, đậu cạnh đấy.
Viên đại úy cảnh sát đưa cây bút máy cho Bác sĩ Chilton và cố giữ các tờ giấy luôn chực bay đi theo gió.
- Không thể làm việc này sau khi chiếc phi cơ cất cánh hay sao? - Chilton hỏi.
- Thưa ông không được, chúng tôi phải ký vào bản chuyển giao ngay lúc thực hiện nó. Lệnh là như thế.
Viên phi công phụ vừa cài xong mặt dốc chuyển hàng.
- Xong chưa? - Anh ta hét lên.
Các nhân viên cảnh sát và Bác sĩ Chilton đứng tụm lại đằng sau chiếc xe cứu thương. Khi ông ta mở cánh cửa ra, họ trân người lại giống như thể họ thấy một con thú đang muốn phóng ra.
Bác sĩ Hannibal Lecter, đứng trên chiếc xe đẩy, bị trói chặt trong các đai da và mang mặt nạ, đang tiểu vào trong một cái bình Barney đang cầm.
Một trong các nhân viên cảnh sát cười gằn trong khi hai người kia xoay mặt đi.
- Rất tiếc - Barney nói với bác sĩ Lecter và đóng cửa xe lại.
- Không sao đâu Barney, dẫu sao tôi cũng xong rồi. Cám ơn anh.
Barney kéo khóa quần của Lecter lại và đẩy chiếc xe ra phía cửa.
- Này Barney?
- Chi đó bác sĩ?
- Anh luôn đối xử rất tử tế với tôi. Cám ơn anh.
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
- Khi Sammie tỉnh lại, anh làm ơn nói vĩnh biệt anh ta giùm tôi nhé!
- Tôi sẽ không quên đâu, bác sĩ.
- Thôi, tạm biệt anh Barney.
Barney đẩy chiếc xe xuống mặt dốc và khiêng nó lên máy bay. Người ta đã tháo ba chiếc ghế bên phải buồng lái. Viên phi công phụ kiềng chiếc xe đẩy vào các giá đỡ của những chiếc ghế bị lấy đi.
- Thế ông ta không nằm trong lúc bay sao? - Một cảnh sát viên hỏi - Ông ta có quần đùi bằng cao su không?
- Ông bạn ơi, ông phải cố nín cho đến Memphis đấy. - Một người khác nói tiếp.
- Bác sĩ Chilton, tôi có thể nói với ông điều này không? - Barney hỏi.
Họ đứng cạnh chiếc máy bay và gió thổi bụi bay mịt mù quanh họ.
- Mấy tên này không biết gì cả. - Barney nói.
- Đến nơi tôi sẽ có những người y tá có nhiều kinh nghiệm của bệnh viện tâm thần. Chính họ sẽ chịu trách nhiệm về ông ta.
- Ông chắc là họ làm được chứ? Ông dư biết ông ta là sao kia mà, điều duy nhất ông ta sợ là sự buồn chán. Đánh đập ông ta không mang lại kết quả gì đâu.
- Tôi sẽ không bao giờ cho phép việc đó, Barney.
- Ông sẽ có mặt trong lúc hỏi cung ông ta chứ?
- Có. Nhưng anh thì không, Chilton nói thầm tiếp.
- Tôi có thể đến đó để bố trí cho ông ta và trở về đây chỉ sau hai tiếng đồng hồ thôi.
- Việc này không thuộc phần hành của anh, Barney. Tôi sẽ có mặt. Tôi sẽ chỉ cho họ cách làm, từng điểm một.
- Tôi muốn khuyên họ nên cảnh giác. Ông ta sẽ giở trò đấy.
Viên đại úy cảnh sát đưa cây bút máy cho Bác sĩ Chilton và cố giữ các tờ giấy luôn chực bay đi theo gió.
- Không thể làm việc này sau khi chiếc phi cơ cất cánh hay sao? - Chilton hỏi.
- Thưa ông không được, chúng tôi phải ký vào bản chuyển giao ngay lúc thực hiện nó. Lệnh là như thế.
Viên phi công phụ vừa cài xong mặt dốc chuyển hàng.
- Xong chưa? - Anh ta hét lên.
Các nhân viên cảnh sát và Bác sĩ Chilton đứng tụm lại đằng sau chiếc xe cứu thương. Khi ông ta mở cánh cửa ra, họ trân người lại giống như thể họ thấy một con thú đang muốn phóng ra.
Bác sĩ Hannibal Lecter, đứng trên chiếc xe đẩy, bị trói chặt trong các đai da và mang mặt nạ, đang tiểu vào trong một cái bình Barney đang cầm.
Một trong các nhân viên cảnh sát cười gằn trong khi hai người kia xoay mặt đi.
- Rất tiếc - Barney nói với bác sĩ Lecter và đóng cửa xe lại.
- Không sao đâu Barney, dẫu sao tôi cũng xong rồi. Cám ơn anh.
Barney kéo khóa quần của Lecter lại và đẩy chiếc xe ra phía cửa.
- Này Barney?
- Chi đó bác sĩ?
- Anh luôn đối xử rất tử tế với tôi. Cám ơn anh.
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
- Khi Sammie tỉnh lại, anh làm ơn nói vĩnh biệt anh ta giùm tôi nhé!
- Tôi sẽ không quên đâu, bác sĩ.
- Thôi, tạm biệt anh Barney.
Barney đẩy chiếc xe xuống mặt dốc và khiêng nó lên máy bay. Người ta đã tháo ba chiếc ghế bên phải buồng lái. Viên phi công phụ kiềng chiếc xe đẩy vào các giá đỡ của những chiếc ghế bị lấy đi.
- Thế ông ta không nằm trong lúc bay sao? - Một cảnh sát viên hỏi - Ông ta có quần đùi bằng cao su không?
- Ông bạn ơi, ông phải cố nín cho đến Memphis đấy. - Một người khác nói tiếp.
- Bác sĩ Chilton, tôi có thể nói với ông điều này không? - Barney hỏi.
Họ đứng cạnh chiếc máy bay và gió thổi bụi bay mịt mù quanh họ.
- Mấy tên này không biết gì cả. - Barney nói.
- Đến nơi tôi sẽ có những người y tá có nhiều kinh nghiệm của bệnh viện tâm thần. Chính họ sẽ chịu trách nhiệm về ông ta.
- Ông chắc là họ làm được chứ? Ông dư biết ông ta là sao kia mà, điều duy nhất ông ta sợ là sự buồn chán. Đánh đập ông ta không mang lại kết quả gì đâu.
- Tôi sẽ không bao giờ cho phép việc đó, Barney.
- Ông sẽ có mặt trong lúc hỏi cung ông ta chứ?
- Có. Nhưng anh thì không, Chilton nói thầm tiếp.
- Tôi có thể đến đó để bố trí cho ông ta và trở về đây chỉ sau hai tiếng đồng hồ thôi.
- Việc này không thuộc phần hành của anh, Barney. Tôi sẽ có mặt. Tôi sẽ chỉ cho họ cách làm, từng điểm một.
- Tôi muốn khuyên họ nên cảnh giác. Ông ta sẽ giở trò đấy.