Chương : 12
Sự lạc quan của Amy vỡ vụn sau khi Warren bỏ đi. Rồi cô nghĩ tới chuyện cô đã tin là cô đã tiến thêm được vài bước. Cô đã nhìn thấy điều đó, cảm nhận điều đó, rằng cô sắp có được anh. Thế nhưng tất cả những gì cô đã làm chỉ khiến cô trở thành một con bé ngốc nghếch.
Cô không nên gấp gáp như thế. Bây giờ cô có thể nhận ra điều đó bây giờ. Cô nên khéo léo hơn, đơn thuần chỉ đánh thức sự thích thú trong anh thay vì trao cho anh toàn bộ sự chân thành của mình. Nhưng yếu tố thời gian chết tiệt đã làm mọi chuyện trở nên rắc rối.
Một trong những anh em trai, Boyd, cô nghĩ vậy, đã nói rằng họ chỉ lưu lại London trong vòng một tuần thôi, nhiều nhất là hai. Khỉ thật, làm cách nào cô cho rằng có thể thực hiện một chuyện không thể với quỹ thời gian hạn hẹp mà không thẳng thắn nói hết mọi chuyện chứ? Nhưng cô phải làm theo cách khác thôi, bởi sự thẳng thắn chỉ khiến Warren tức điên lên, và cô sẽ chẳng bao giờ đi tới bất cứ nơi đâu cùng anh nếu cô không thể vượt qua cơn giận dữ ấy.
Đề cập đến chuyện hôn nhân đã khuấy động lá chắn phòng ngự trong anh để rồi anh dựng tất cả chúng lên. Đó thật sự là một việc làm ngu ngốc khi cô biết anh hoàn toàn muốn giam giữ mình trong cuộc đời độc thân nhường nào - và cả nguyên do nữa. Quỷ tha ma bắt người phụ nữ Mỹ đã đùa cợt với tình cảm của anh để giờ Amy gặp khó khăn thế này. Nhưng nước đã trôi qua cầu; thực tế, nếu người phụ nữ đó không khiến anh bị tổn thương, anh giờ đã cưới cô ta, và Amy sẽ không có cơ hội đối mặt với vấn đề này. Tuy nhiên, đề cập đến chuyện hôn nhân đã hủy hoại quá nhiều điều trong ngày hôm nay, có lẽ không thể sửa chữa được nữa. Và thiệt hại quá rõ ràng. Anh đã biết mục tiêu cuối cùng của cô sau tất cả mọi chuyện. Tất cả những gì cô có thể làm được bây giờ là không bao giờ nhắc lại nó thêm lần nào nữa, và hy vọng anh sẽ nghĩ rằng cô đã thay đổi ý định. Sau đó anh có thể dịu đi và chuyện gì đến sẽ đến - nếu cô có sáu tháng để thực hiện việc này thay vì chỉ có hai tuần ít ỏi.
Lạc quan trong cô chắn chắn đã chết hẳn rồi. Nó không thể nào vực dậy ngay cả khi Warren quay trở lại đây vào lúc nhá nhem cùng các anh trai của anh ấy. Drew tán tỉnh cô một chút, nhưng Drew chắc chắn cũng đã tán tỉnh tất cả những người phụ nữ mà anh ta đã gặp. Warren, mặt khác, coi như không có cô ở đó, không một lời chào cô, không nói hơn hai từ với cô.
Ngay lúc này Jeremy đứng ngay bên cạnh cha cậu để giúp ông chống lại "quân địch", nhưng điều đó không cần thiết. Anh em nhà Anderson không ở đủ lâu để kích động bất cứ một cơn thịnh nộ nào.
Amy có thể đoán vì sao sự háo hức của họ chùng xuống, mặc dù cô đã ước cô trở nên ngu dốt thêm một chút trong trường hợp này. Nhưng với những chị gái đã kết hôn, chị họ đã kết hôn, và một người thím trẻ đã kết hôn, tất cả những người đã bàn luận về đàn ông rất thẳng thắn, về người đàn ông của chính họ và cả giới đàn ông chung chung nữa, khiến Amy biết nhiều về những người đàn ông hơn cả những gì cô nên biết vào tầm tuổi của cô. Trong hoàn cảnh của những người nhà Anderson, đó là buổi tối thứ hai ở London sau chuyến đi biển dài đằng đẵng. Họ đã tới thăm em gái họ. Họ đã giải quyết việc kinh doanh. Không một ai trong số họ đã kết hôn. Với những người đàn ông nam tính như họ , đương nhiên giờ là thời điểm thích hợp để họ đi tìm vài người phụ nữ để bầu bạn rồi.
Kiến thức này đã phá hủy cô - và làm cô phát điên lên được. Amy đã nghĩ về Warren như người đàn ông của cô, mặc dù sự thật không hoàn toàn chính xác như vậy. Bởi thế cô không thể tưởng tượng nổi cô có thể chịu đựng được chuyện đó, biết thừa anh sẽ ngủ trong vòng tay của một người đàn bà khác đêm nay trong khi cô vất vả quyến rũ anh cả ngày.
Cô đã nói với anh rằng cuối cùng chuyện họ kết thúc bên nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng cô không chắc chắn, nhất là sau hôm nay. Cô sẽ phải làm một cái gì đấy, một cái gì đấy thật quyết liệt, có lẽ vậy, để gửi trả anh về cái giường đơn độc của anh đêm nay và chỉ nghĩ về thôi cô. Nhưng cái gì? Và làm thế nào khi cô chẳng biết tí gì về nơi anh sẽ đến?
Cách để tìm ra câu trả lời về chốn dừng chân của anh ngay lập tức hiện ra trong đầu cô khi cô vụt trông thấy Jeremy cũng chuẩn bị ra ngoài vào tối nay. Cô xông ra khỏi phòng nghỉ để chặn cậu ta lại. (như một bà vợ ghen lồng lộn luôn )
"Em có chút thời gian không, Jeremy?"
"Giành cho chị, chị yêu quý, luôn luôn là như vậy, mặc dù tối nay chỉ được một lát thôi."
"Em không trễ chuyện gì đó chứ, phải không?"
"Không, chỉ là hăm hở thôi." Cậu ấy nhe răng ra cười. "Luôn luôn là sự hăm hở."
Cô cũng mỉm cười với cậu ấy. Cậu ấy thực sự đã theo bước chân của cha mình, mặc dù cô không thể hình dung chú James đã từng là một chàng trai hấp dẫn và vô tư như cậu con trai đểu giả của chú ấy bây giờ. Có thể vẻ quyến rũ của chú James hơi nghiêm trang , trong khi Jeremy hiếm khi nghiêm túc về bất cứ chuyện gì.
"Chị sẽ không giữ em đâu," cô hứa. "Nhưng em có thể hoãn lại , dù chỉ một chút, việc đi tới nơi em định đến không?" Điệu bộ xoay - hẳn - người - lại của cậu ấy nói lên rằng cậu ấy sẽ tạm dừng một hoặc nhiều hơn những bữa tiệc của xã hội thượng lưu, hầu như chắc chắn một trong số đó cô đã được mời, nhưng không hề muốn tham gia. "Chỉ cần đủ thời gian để tìm ra Warren sẽ đi đâu tối nay thôi?"
Lời yêu cầu đó của cô đã làm cậu kinh ngạc, nếu nét mặt của cậu ấy chỉ để lộ ra một chút, thì chính là sự ngạc nhiên. "Giờ thì cái gì khiến em phải làm chuyện đó?"
Amy không thể nghĩ xa hơn được nữa. "George muốn biết," là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để nói. "Thím có một bức điện khẩn cho anh ấy và không thể chờ đến ngày mai."
"Được thôi, nhưng đừng mong đợi em quay trở lại chỗ của anh ta nhé. Em sẽ phái người mang tin nhắn đến cho anh ta."
"Chị chắn chắn thế là ổn rồi."
Cô cảm thấy rất khốn khổ ngay sau khi cậu ấy đi khỏi. Cô không có thói quen nói dối cậu ấy hoặc bất kì ai khác trong gia đình cô. Thi thoảng cô giấu giếm sự thật, nhưng không đi xa đến mức nói dối.
Nhưng Jeremy sẽ không bao giờ thực hiện việc cô nhờ nếu cô nói với cậu ấy rằng chính cô là người muốn gửi tin nhắn cho Warren, hơn cả Georgina. Cậu ấy sẽ muốn biết vì sao, và đơn giản không có một lời bào chữa hợp lý nào cho việc cô không thể gửi một tin nhắn đến khách sạn của Warren thay vào đó, hay giữ nó cho đến sáng mai.
Rồi lời thú nhận là cô muốn tối nay giữ Waren tránh xa giường của những người đàn bà hư hỏng là việc không tránh khỏi, cô chắc chắn như vậy. Cô sẽ nhận được vài giờ thuyết giảng thật tuyệt của cậu ấy, và những người còn lại trong gia đình sẽ được biết, giống như mọi buổi tối khác , về cái nhìn dịu dàng của cô giành cho ông anh trai lầm lì nhất nhà Georgina, và mọi chuyện thậm chí sẽ diễn ra theo hướng không thể nào tốt hơn nữa. Cô sẽ ngay lập tức được gửi ra nước ngoài, không nghi ngờ về chuyện đó - ít nhất cho tới khi Warren quay trở lại Mỹ.
Jeremy quay lại với cô nhanh hơn cô nghĩ. Không đầy một giờ sau đó, cô đã có địa chỉ, The Hell and Hound - một quán rượu, cô cho là như vậy. Cô chưa bao giờ nghe nói về nó, nhưng cô nhận ra địa chỉ, và nó không nằm ở khu vực an ninh của thành phố. Giờ tất cả những gì cô phải làm là viết một tin nhắn, một cái gì đó thật kinh khủng, một cái gì đó chấn động, một cái gì đó đảm bảo sẽ kéo Warren tránh xa người đàn bà mất nết của anh ấy...
Cô không nên gấp gáp như thế. Bây giờ cô có thể nhận ra điều đó bây giờ. Cô nên khéo léo hơn, đơn thuần chỉ đánh thức sự thích thú trong anh thay vì trao cho anh toàn bộ sự chân thành của mình. Nhưng yếu tố thời gian chết tiệt đã làm mọi chuyện trở nên rắc rối.
Một trong những anh em trai, Boyd, cô nghĩ vậy, đã nói rằng họ chỉ lưu lại London trong vòng một tuần thôi, nhiều nhất là hai. Khỉ thật, làm cách nào cô cho rằng có thể thực hiện một chuyện không thể với quỹ thời gian hạn hẹp mà không thẳng thắn nói hết mọi chuyện chứ? Nhưng cô phải làm theo cách khác thôi, bởi sự thẳng thắn chỉ khiến Warren tức điên lên, và cô sẽ chẳng bao giờ đi tới bất cứ nơi đâu cùng anh nếu cô không thể vượt qua cơn giận dữ ấy.
Đề cập đến chuyện hôn nhân đã khuấy động lá chắn phòng ngự trong anh để rồi anh dựng tất cả chúng lên. Đó thật sự là một việc làm ngu ngốc khi cô biết anh hoàn toàn muốn giam giữ mình trong cuộc đời độc thân nhường nào - và cả nguyên do nữa. Quỷ tha ma bắt người phụ nữ Mỹ đã đùa cợt với tình cảm của anh để giờ Amy gặp khó khăn thế này. Nhưng nước đã trôi qua cầu; thực tế, nếu người phụ nữ đó không khiến anh bị tổn thương, anh giờ đã cưới cô ta, và Amy sẽ không có cơ hội đối mặt với vấn đề này. Tuy nhiên, đề cập đến chuyện hôn nhân đã hủy hoại quá nhiều điều trong ngày hôm nay, có lẽ không thể sửa chữa được nữa. Và thiệt hại quá rõ ràng. Anh đã biết mục tiêu cuối cùng của cô sau tất cả mọi chuyện. Tất cả những gì cô có thể làm được bây giờ là không bao giờ nhắc lại nó thêm lần nào nữa, và hy vọng anh sẽ nghĩ rằng cô đã thay đổi ý định. Sau đó anh có thể dịu đi và chuyện gì đến sẽ đến - nếu cô có sáu tháng để thực hiện việc này thay vì chỉ có hai tuần ít ỏi.
Lạc quan trong cô chắn chắn đã chết hẳn rồi. Nó không thể nào vực dậy ngay cả khi Warren quay trở lại đây vào lúc nhá nhem cùng các anh trai của anh ấy. Drew tán tỉnh cô một chút, nhưng Drew chắc chắn cũng đã tán tỉnh tất cả những người phụ nữ mà anh ta đã gặp. Warren, mặt khác, coi như không có cô ở đó, không một lời chào cô, không nói hơn hai từ với cô.
Ngay lúc này Jeremy đứng ngay bên cạnh cha cậu để giúp ông chống lại "quân địch", nhưng điều đó không cần thiết. Anh em nhà Anderson không ở đủ lâu để kích động bất cứ một cơn thịnh nộ nào.
Amy có thể đoán vì sao sự háo hức của họ chùng xuống, mặc dù cô đã ước cô trở nên ngu dốt thêm một chút trong trường hợp này. Nhưng với những chị gái đã kết hôn, chị họ đã kết hôn, và một người thím trẻ đã kết hôn, tất cả những người đã bàn luận về đàn ông rất thẳng thắn, về người đàn ông của chính họ và cả giới đàn ông chung chung nữa, khiến Amy biết nhiều về những người đàn ông hơn cả những gì cô nên biết vào tầm tuổi của cô. Trong hoàn cảnh của những người nhà Anderson, đó là buổi tối thứ hai ở London sau chuyến đi biển dài đằng đẵng. Họ đã tới thăm em gái họ. Họ đã giải quyết việc kinh doanh. Không một ai trong số họ đã kết hôn. Với những người đàn ông nam tính như họ , đương nhiên giờ là thời điểm thích hợp để họ đi tìm vài người phụ nữ để bầu bạn rồi.
Kiến thức này đã phá hủy cô - và làm cô phát điên lên được. Amy đã nghĩ về Warren như người đàn ông của cô, mặc dù sự thật không hoàn toàn chính xác như vậy. Bởi thế cô không thể tưởng tượng nổi cô có thể chịu đựng được chuyện đó, biết thừa anh sẽ ngủ trong vòng tay của một người đàn bà khác đêm nay trong khi cô vất vả quyến rũ anh cả ngày.
Cô đã nói với anh rằng cuối cùng chuyện họ kết thúc bên nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng cô không chắc chắn, nhất là sau hôm nay. Cô sẽ phải làm một cái gì đấy, một cái gì đấy thật quyết liệt, có lẽ vậy, để gửi trả anh về cái giường đơn độc của anh đêm nay và chỉ nghĩ về thôi cô. Nhưng cái gì? Và làm thế nào khi cô chẳng biết tí gì về nơi anh sẽ đến?
Cách để tìm ra câu trả lời về chốn dừng chân của anh ngay lập tức hiện ra trong đầu cô khi cô vụt trông thấy Jeremy cũng chuẩn bị ra ngoài vào tối nay. Cô xông ra khỏi phòng nghỉ để chặn cậu ta lại. (như một bà vợ ghen lồng lộn luôn )
"Em có chút thời gian không, Jeremy?"
"Giành cho chị, chị yêu quý, luôn luôn là như vậy, mặc dù tối nay chỉ được một lát thôi."
"Em không trễ chuyện gì đó chứ, phải không?"
"Không, chỉ là hăm hở thôi." Cậu ấy nhe răng ra cười. "Luôn luôn là sự hăm hở."
Cô cũng mỉm cười với cậu ấy. Cậu ấy thực sự đã theo bước chân của cha mình, mặc dù cô không thể hình dung chú James đã từng là một chàng trai hấp dẫn và vô tư như cậu con trai đểu giả của chú ấy bây giờ. Có thể vẻ quyến rũ của chú James hơi nghiêm trang , trong khi Jeremy hiếm khi nghiêm túc về bất cứ chuyện gì.
"Chị sẽ không giữ em đâu," cô hứa. "Nhưng em có thể hoãn lại , dù chỉ một chút, việc đi tới nơi em định đến không?" Điệu bộ xoay - hẳn - người - lại của cậu ấy nói lên rằng cậu ấy sẽ tạm dừng một hoặc nhiều hơn những bữa tiệc của xã hội thượng lưu, hầu như chắc chắn một trong số đó cô đã được mời, nhưng không hề muốn tham gia. "Chỉ cần đủ thời gian để tìm ra Warren sẽ đi đâu tối nay thôi?"
Lời yêu cầu đó của cô đã làm cậu kinh ngạc, nếu nét mặt của cậu ấy chỉ để lộ ra một chút, thì chính là sự ngạc nhiên. "Giờ thì cái gì khiến em phải làm chuyện đó?"
Amy không thể nghĩ xa hơn được nữa. "George muốn biết," là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để nói. "Thím có một bức điện khẩn cho anh ấy và không thể chờ đến ngày mai."
"Được thôi, nhưng đừng mong đợi em quay trở lại chỗ của anh ta nhé. Em sẽ phái người mang tin nhắn đến cho anh ta."
"Chị chắn chắn thế là ổn rồi."
Cô cảm thấy rất khốn khổ ngay sau khi cậu ấy đi khỏi. Cô không có thói quen nói dối cậu ấy hoặc bất kì ai khác trong gia đình cô. Thi thoảng cô giấu giếm sự thật, nhưng không đi xa đến mức nói dối.
Nhưng Jeremy sẽ không bao giờ thực hiện việc cô nhờ nếu cô nói với cậu ấy rằng chính cô là người muốn gửi tin nhắn cho Warren, hơn cả Georgina. Cậu ấy sẽ muốn biết vì sao, và đơn giản không có một lời bào chữa hợp lý nào cho việc cô không thể gửi một tin nhắn đến khách sạn của Warren thay vào đó, hay giữ nó cho đến sáng mai.
Rồi lời thú nhận là cô muốn tối nay giữ Waren tránh xa giường của những người đàn bà hư hỏng là việc không tránh khỏi, cô chắc chắn như vậy. Cô sẽ nhận được vài giờ thuyết giảng thật tuyệt của cậu ấy, và những người còn lại trong gia đình sẽ được biết, giống như mọi buổi tối khác , về cái nhìn dịu dàng của cô giành cho ông anh trai lầm lì nhất nhà Georgina, và mọi chuyện thậm chí sẽ diễn ra theo hướng không thể nào tốt hơn nữa. Cô sẽ ngay lập tức được gửi ra nước ngoài, không nghi ngờ về chuyện đó - ít nhất cho tới khi Warren quay trở lại Mỹ.
Jeremy quay lại với cô nhanh hơn cô nghĩ. Không đầy một giờ sau đó, cô đã có địa chỉ, The Hell and Hound - một quán rượu, cô cho là như vậy. Cô chưa bao giờ nghe nói về nó, nhưng cô nhận ra địa chỉ, và nó không nằm ở khu vực an ninh của thành phố. Giờ tất cả những gì cô phải làm là viết một tin nhắn, một cái gì đó thật kinh khủng, một cái gì đó chấn động, một cái gì đó đảm bảo sẽ kéo Warren tránh xa người đàn bà mất nết của anh ấy...