Chương : 20
Bởi Henri đang phải xếp những chiếc rương của cô Hillary lên gác mái - cô trông trẻ mới được thuê đã được bố trí ở ngay bên phòng trẻ - Amy một lần nữa phải ra mở cửa cho năm anh em nhà Anderson. Đây là thời điểm họ đã mong chờ. Georgina đã mời các anh trai của mình đến dùng bữa tối và có ý định tổ chức theo đúng nghi thức. Điều này trước khi được quyết định đã gặp phải chút trở ngại từ James, bởi anh cứ khăng khăng cho rằng cô vẫn chưa sẵn sàng để rời khỏi phòng cô bây giờ, nhưng họ đã thỏa thuận với nhau bằng cách anh sẽ bế cô xuống tầng dưới.
Amy đã chuẩn bị cho dịp này, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, và run lên khi thấy Warren đã không từ chối lời mời chỉ để tránh mặt cô. Chuyện đó rõ ràng có khả năng xảy ra, và sẽ khiến cô cảm thấy khủng khiếp nhường nào. Nhưng dường như anh giả vờ như thể ngày hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra giữa họ bằng cách lờ tịt cô đi. Cô tự hỏi không biết anh có thể giữ vững thái độ hờ hững đó được bao lâu, bởi cô chắc chắn sẽ không lờ anh đi.
Trong giây lát Drew đã lấy đi sự chú ý của cô khỏi Warren, dù sao đi nữa, y hệt những gã láu cá trước đây, đang hướng thẳng về phòng khách. Anh ta níu lấy tay cô và cực kì quyến rũ cúi xuống chiếm lấy những đốt ở mu bàn tay cô bằng đôi môi mình. Nó kéo dài cho đến khi anh ta đứng thẳng dậy để cô có thể nhận ra vết bầm đen trên mắt anh ta. Cũng như chiếc vảy trên môi Warren, cô không quá khó khăn để hình dung đã xảy ra chuyện gì.
"Nó có đau không?" cô hỏi đầy thông cảm.
"Đau kinh khủng." điệu bộ cười toe tóet của Drew ngược hẳn với sự đau đớn mà anh đã nói "Nhưng em có thể hôn lên nó để khiến nó đỡ hơn."
Cô cũng cười toe tinh quái với anh. "Em có thể trao cho anh một thứ xứng đáng với nó."
"Này, tôi đã nghe câu này ở đâu rồi thì phải ?" cái nhìn anh ta ném về phía Warren đã nói lên chính xác câu hỏi xuất phát từ chỗ nào, nhưng Warren chẳng có vẻ thích thú chút nào cả. Trước khi họ đánh nhau thêm lần nữa, dù sao đi nữa, Amy lưu ý, "Em hy vọng cả hai sẽ có lời giải thích hợp lý cho em gái của hai người. Đây không phải thời điểm tuyệt vời cho thím ấy để lo lắng cho các anh trai của mình đâu."
"Không cần phải sợ đâu, bé yêu. Georgie đã quá quen với sự va chạm và những vết thâm tím của tụi anh rồi. Con bé chắc chắn không bao giờ để ý đâu. Nhưng trong trường hợp này..." Anh quay lại phía Waren, người đã không đi theo các anh em khác của mình vào trong phòng khách. "Chúng ta sẽ bảo cả hai cùng ngã xuống cầu thang nhé?"
"Hãy đặt trách nhiệm vào đúng nơi đúng chỗ đấy , Drew. Georgie không có mong chờ nhiều hơn từ anh đâu."
"Được rồi, em nhận toàn bộ trách nhiệm, đặc biệt là kể từ lúc tất cả những gì em đã làm là đưa ra một lời nhận xét vô hại - em đã nhận xét cái quỷ gì để anh khởi đầu vào tối qua thế?"
"Anh không nhớ," Warren nói dối.
"Ồ, thế thì như vầy, em và anh cùng uống rượu. Con bé sẽ hoàn toàn nắm được thôi, nhưng tốt hơn để em nói với nó. Anh sẽ chỉ cần lấy thế phòng thủ rồi tỏ ra ngán ngẩm vào lúc tối là ổn."
Drew bỏ đi để làm chuyện đó, và Amy rất ngạc nhiên khi thấy cô và Warren đang ở một mình bên nhau vào lúc này. Cô thề rằng anh sẽ chỉ chuốc lấy đau đớn khi cố quên mọi chuyện, nhưng, thực tế là, anh không rời khỏi đây ngay để đi theo Drew.
Cô nhìn anh với vẻ chờ đợi, nhưng khi anh chẳng nói điều gì, cô lựa chọn một sự trêu ghẹo nho nhỏ, "Thật xấu hổ cho anh," cô khiển trách rất dịu dàng. "Anh phải giải tỏa với anh ấy tối qua à?"
"Tôi không hiểu cô đang nói đến chuyện gì."
"Vâng, anh không hiểu. Hẳn là anh thích bóp cổ em nhiều hơn là làm điều đó với em anh."
"Như tôi đã nhắc nhở," anh nói ngắn gọn, "đánh cô là ý định của tôi."
"Nhảm nhí." Cô toét miệng cười với anh, không hề sợ hãi lời hăm dọa đặc biệt ấy. "Làm tình với em là điều anh thực sự muốn và gần như đã làm. Anh có cần săn đuổi em thêm lần nữa để xem chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Gương mặt anh tối sầm lại, biểu hiện rõ ràng là cuộc chuyện trò sẽ không theo những gì anh muốn. Anh chỉnh lại một cách thẳng thừng. "Hôm nay tôi đến sớm để nhắc cô nhớ lại lời hứa cô đã nói với tôi."
Cô cau mặt, luống cuống trong giây lát. "Lời hứa nào?"
"Rằng cô sẽ làm mọi chuyện tôi yêu cầu. Giờ tôi yêu cầu cô để cho tôi yên."
Tâm trí cô như lạc vào một cơn lốc điên cuồng. Cô thực sự đã quên, và vì vậy cô không tìm được lời nào để có thể phá vỡ những gì mà cô đã thỏa thuận với anh. Cô đã dùng lời hứa ấy để giữ anh tránh khỏi rắc rối. Tệ hại làm sao giờ anh lại dùng nó để chống lại cô. Tuy vậy cô đã biết đó sẽ là điều người đàn ông ương bướng này sẽ làm.
Cuối cùng cô cũng không thể tìm ra một câu trả lời, mặc dù khi cô thỏa thuận với anh nó chẳng có chút sự thật nào trong đó cả. Cô tự an ủi bản thân rằng anh cũng chẳng thành thật chút nào khi bảo cô hứa hẹn chuyện đó vào giây phút hoảng loạn cũng như vì lợi ích của anh.
"Anh đã đưa ra yêu cầu của anh rồi," cô nói với anh.
"Chết đi nếu tôi đã làm."
"Anh đã làm. Anh yêu cầu em kéo mũ trùm đầu của em lên tối qua, ngay sau khi anh cất vũ khí của anh đi. Và em đã làm."
"Amy, đó là..."
"Ồ, anh yêu cầu rồi mà."
"Đồ phù thủy. Cô thừa biết rằng..."
"Đừng tức giận, Warren. Làm sao em có thể giúp anh xuôi theo con đường hạnh phúc nếu anh cứ khiến em từ bỏ những nỗ lực của em?"
Anh không nói gì. Anh quá giận để nói bất cứ điều gì. Amy rên lên ngay khi anh bước xa khỏi cô. Cô đã để lỡ bước tiến quan trọng rồi. Trong tâm trí anh, cô là kẻ nói dối, cô không hề đáng tin, cô chỉ củng cố quan điểm về phụ nữ của anh mà thôi. Chết tiệt, việc theo đuổi anh có thể trở nên khó khăn hơn sao?
Buổi tối trở nên cực kì đáng kinh ngạc nếu không kể đến sự im lặng trầm tư của Warren. James liếc nhìn anh và quyết định rằng hôm nay anh chẳng có chút hứng thú nào để khiêu thích Warren hơn nữa, vì thế đã để cho Warren yên. Georgina thi thoảng cau mày với Warren, đã dự định phải có một cuộc chuyện trò riêng tư khác với anh, nhưng không phải tối nay.
Amy quá khó khăn để ép mình hài lòng với bản thân sau những gì cô đã làm. Và cô không thể nghĩ ra cách nào khác để dàn xếp với Warren, khác với những gì anh yêu cầu, điều cô sẽ không thực hiện. Cô quá lạc quan để từ bỏ anh, và vụ cá cược cô đã thực hiện với Jeremy đã tiếp thêm cho cô sự liều lĩnh. Nhưng những chuyện đó chắc chắn không hề trông có vẻ đầy hứa hẹn vào lúc này.
Conrad Sharpe đã đến chiều nay từ vùng quê, và chú ấy với Jeremy, cùng một vài nhận xét khô khốc của James, đã khiến cho cuộc chuyện trò với bốn anh em nhà Anderson trở nên rất sôi nổi. Trụ sở mới của Skylark cũng được thảo luận. Amy chưa từng nghe đến nó trước đây, nhưng cô cực kỳ kinh ngạc, khi hiểu rằng Warren sẽ ở lại London lâu hơn cô từng nghĩ, để điều hành chi nhánh mới cho đến khi người thay thế được gửi từ Mỹ đến. Cô trở nên run rẩy, áp lực phải thực hiện một phép màu trong thời gian quá ngắn đã nhẹ đi rồi - cho tới khi Georgina chỉ ra, rất hợp lý, rằng mặc dù Skylark là một công ty Mỹ, chi nhánh London có thể được quản lý bởi một giám đốc người Anh, người có thể dễ dàng làm việc với những người đồng hương của chính anh ta.
Warren hình như không ưa ý tưởng này, nhưng Clinton nói anh ấy có thể cân nhắc, và Thomas thực sự đồng ý với em gái mình. Không thành vấn đề khi cuối cùng họ quyết định thế nào, Warren vẫn không rời khỏi đây với các anh em của anh ấy, thêm một dấu cộng rõ ràng cho Amy. Dù một tuần hay hai tháng, cô cần tất cả khoảng thời gian thêm vào để có thể hoàn thành mục tiêu của mình.
"Nhân đây, Amy" - James bất ngờ kéo cô vào cuộc trò chuyện - " Chú đã thấy cha cháu hôm nay và anh ấy bảo là anh ấy cùng mẹ cháu sẽ nhanh chóng đi đến Bath để tắm suối nước nóng trong vài ngày, rồi sau đó lên Cumberland. Anh chàng Eddie này có một cái mỏ ở đó và anh ấy muốn xem xét kỹ trước khi đầu tư"
Đây là chủ đề Amy thân thuộc. "Vâng, cha cháu thích đích thân gặp những người chủ và các giám đốc điều hành, bởi ấn tượng đầu tiên của ông luôn luôn chính xác và sẽ quyết định khoản đầu tư nào ông sẽ liên doanh và phó thác"
"Chú cũng đang học tập đây," James trả lời. "Nhưng họ sẽ đi mất vài tuần, cháu yêu. Cháu cứ thoải mái ở lại đây với chú thím cho đến khi họ trở về, đương nhiên là vậy, hoặc họ sẽ dời chuyến đi lại vài ngày nếu cháu muốn đi cùng."
Thật đáng hài lòng khi chú ấy đã hỏi ý kiến của cô. Chỉ vài tuần trước đây cô đã chẳng được hỏi ý kiến như thế, mà chỉ được thông báo những quyết định và cô không thể thay đổi những quyết định đó. Dĩ nhiên, chẳng có gì để quyết định cả. Cô không thể xa London trong khi Warren vẫn còn ở đây.
"Cháu sẽ ở lại đây, nếu không có vấn đề gì." Cô nói.
"Vấn đề gì nào?" Georgina xen vào. "Cháu cùng phép màu quanh cháu có thể không ảnh hướng tới người khác nhưng lại giúp đỡ rất nhiều cho thím. Vì sao nào, ngay cả Artie và Henri cũng răm rắp theo những mệnh lệnh của cháu, trong khi thím phải nạt nộ họ làm theo ý mình. Thím sẽ giữ cháu lại đây cho đến khi cháu kết hôn nếu mẹ cháu không phản đối, nhưng dĩ nhiên là chị ấy sẽ làm thế rồi."
"Vậy quyết định thế nhé?" James hỏi hai người họ.
"Không hẳn là vậy," Georgina nói. "Nếu cháu ở lại, Amy, thím sẽ cố nài cháu bắt đầu tiếp đón những người ngỏ lời với cháu một lần nữa. Chú của cháu sẽ không ngại một cuộc bạo động đâu. Thực sự là, thím cho rằng chú của cháu sẽ thích thú việc hăm dọa tất cả những anh chàng theo đuổi cháu." Và cô nhăn nhở cười. "Để luyện tập, cháu biết mà, cho Jacqueline. Nhưng cháu phải đồng ý sẽ không tiếp tục trốn khỏi tất cả những người mà cháu đã thu phục được cảm tình ở lần ra mắt, không tránh trong vài tuần chứ?"
Amy thoáng nhìn Warren trước khi cô trả lời. Một từ của anh, ngay cả một ánh nhìn biểu cảm, và cô sẽ đưa ra lý do tại sao cô muốn trốn lâu hơn một chút nữa. Nhưng anh cố ý quay đi, để nói với cô rằng anh chẳng chút quan tâm đến câu trả lời của cô. "Vâng, cháu tin là cháu sẽ làm," cuối cùng cô cũng nói.
Nhưng cô đã nhìn chằm chằm vào Warren quá lâu. Khi cô quay mặt lại, cô đã bắt gặp ánh mắt mọi chuyện - quá - rõ ràng từ phía Jeremy, và cái tên đểu cáng tệ hại ấy đã buột mồm nói ra, "Chúa tôi, không phải hắn ta chứ!"
Nét mặt ửng đỏ của cô đã khẳng định cho lời buộc tội của cậu ta, cô sẽ phải lựa chọn hoặc là phủ nhận hoặc là thừa nhận. Nhưng may thay, không một ai thấy sắc hồng đang lan dần trên hai má cô ngoại trừ Jeremy, bởi cậu ta đã thu hút được sự chú ý của mọi người, cũng như câu hỏi chung chung của cậu có thể được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
"Không phải ai hả?" là câu hỏi của cha của cậu ấy. "Con đang nói đến cái quái gì thế, nhóc con?"
Cái nhìn của Amy đảm bảo một sự trừng phạt khủng khiếp nhất sẽ giành cho cậu nếu cậu để lộ bí mật của cô. Dĩ nhiên, điều đó chẳng cản nổi cái mồm của cậu im lặng nếu họ không phải bạn tốt của nhau. Nhưng bởi họ là bạn tốt, nên bắt buộc cậu phải sửa chữa lỗi lầm của mình - ngay lúc này.
"Xin lỗi," Jeremy nói, thậm chí còn thể hiện một cái nhìn lúng túng. "Con e tâm trí con đang lơ đễnh. Con tình cờ nhớ rằng Percy đã chờ đợi để tán tỉnh cô gái thân yêu của chúng ta thôi."
"Percy? Percy Alden ấy hả?" James muốn phải thật rõ ràng, và với cái gật đầu của Jeremy, anh thêm vào, "Bước qua xác cậu ta đã"
Câu đó nói lạnh tanh, đơn giản như thể chỉ tuyên bố sự thật hiển nhiên vậy. Jeremy cười nhăn nhở, không chút áy náy khi nhớ rằng cậu và Derek đã cảnh cáo Percy về khả năng hoàn toàn có thể xảy ra này.
"Con đã nghĩ là bố sẽ xem xét mọi chuyện theo cách đó mà," là tất cả những gì Jeremy nói với cha mình.
Nhưng ngồi chéo chiếc bàn, Amy đang rên lên ở bên trong. Nếu chú cô phản ứng thế với Percy vô tội, cô rùng mình khi nghĩ đến phản ứng của chú ấy với quyết định Warren là lựa chọn của cô. Cô thình lình liếc nhanh về phía Warren và nhận ra đôi mắt xanh đó bất ngờ ánh lên sự điên tiết với James. Cô kéo theo cả hơi thở hổn hển, hoài nghi với ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu xét đến tình trạng thì địch giữa James và Warren, thì nếu James nói với anh hãy tránh xa Amy, có thể Warren sẽ phản ứng với hành động ngược lại chăng? Nếu không vì vậy thì lý do nào làm cho anh tức điên lên với ông em rể mà anh khinh thường?
Cô đã kiểm tra lý luận rất tinh quái của mình bằng việc thốt lên, "Có vẻ anh cần thư giãn, Warren. Chú em sẽ không bao giờ để anh có được em đâu."
Không một ai nghĩ cô đang nghiêm túc, đương nhiên rồi, và lời nhận xét đó còn kéo theo vài nụ cười khúc khích, thậm chí là từ James. Jeremy chẳng có vẻ gì thích thú, dù sao đi nữa, giờ cậu đã biết mọi chuyện, và cả Warren nữa, qua cái nhìn của anh. Vết sẹo nhỏ của anh giật giật, và bàn tay đặt trên bàn nắm lại thành hình nắm đấm. Cô hiểu biểu hiện đó có nghĩa là gì và nín thở, chờ đợi xem anh sẽ phản đối sự đùa cợt của cô hay sẽ tiếp tục với nó.
"Tất nhiên là tôi đã bị phá đám."
Warren không phải một kẻ vờ vĩnh theo bất cứ nghĩa nào. Anh nói điều đó một cách lạnh nhạt, đã khiến James còn thích thú hơn nữa, nhưng khiến em gái anh cau có với phản ứng kỳ lạ của anh.
"Thôi nào, Warren," Georgina nhẹ nhàng rầy la. "Cô bé chỉ đang đùa thôi."
Anh chỉ đơn thuần mím môi cười, khiến Georgina không khỏi thở dài và lái câu chuyện sang hướng khác.
Sau đó bữa ăn chẳng mấy chốc mà kết thúc. Không ngạc nhiên chút nào, Amy và Warren cứ nấn ná cho đến khi họ là những người cuối cùng rời khỏi phòng ăn. Nhưng cả Jeremy nữa.
Dẫu vậy, cậu đưa mắt nhìn gã người Mỹ rồi nói, "Hừm, em có thể thấy là em phải đợi rồi."
Vào giây thứ hai cậu ấy ra khỏi cửa, Warren nói với Amy, "Đừng làm thế thêm lần nào nữa."
Cô nép mình trước cơn thịnh nộ ẩn dưới giọng nói trầm tĩnh của anh. "Anh đúng là tên mất trí với lời hứa chết tiệt mà anh nghĩ em đã nuốt lời, phải không? Nhưng anh sẽ không có được hạnh phúc nếu anh đạt được những gì anh muốn, anh biết không."
"Trái lại, tôi sẽ cảm thấy ngây ngất là đằng khác."
"Vậy thì cứ tránh xa vài ngày rồi thừa nhận điều đó nếu anh không gặp em," cô đề nghị.
"Tôi sẽ không."
"Anh sẽ phải thừa nhận. Em đã dần trở thành một phần của mọi người, rồi anh sẽ thấy. Em khiến họ nở nụ cười khi họ chẳng có lý do gì để cười. Họ thích có em ở bên cạnh họ. Nhưng đối với anh chuyện đó sẽ càng trở nên tệ hại, bởi vì anh biết anh muốn em. Và cuối cùng em cũng sẽ yêu cả địa ngục bao quanh anh. Anh cũng biết cả điều đó nữa. Và cái ngày đó sẽ đến khi anh không thể chịu đựng nổi việc bị chia rẽ khỏi em - dù ngày hay đêm."
"Đúng là trí tưởng tượng của một đứa trẻ con," anh nói, nhưng cảm thấy sống sượng với chính những lời nói của anh.
Cô đang có được anh - một lần nữa. "Cứng đầu," cô nói, và lắc đầu. "Nhưng lúc này anh đang gặp may đấy, Warren Anderson, bởi anh thật may mắn giành vì em thừa hưởng nhiều tính cách của cha em, và em có thể còn ngoan cường hơn cả anh đấy."
"Tôi không quan tâm đến cái may mắn đấy."
"Anh sẽ quan tâm thôi," cô hứa hẹn.
Amy đã chuẩn bị cho dịp này, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, và run lên khi thấy Warren đã không từ chối lời mời chỉ để tránh mặt cô. Chuyện đó rõ ràng có khả năng xảy ra, và sẽ khiến cô cảm thấy khủng khiếp nhường nào. Nhưng dường như anh giả vờ như thể ngày hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra giữa họ bằng cách lờ tịt cô đi. Cô tự hỏi không biết anh có thể giữ vững thái độ hờ hững đó được bao lâu, bởi cô chắc chắn sẽ không lờ anh đi.
Trong giây lát Drew đã lấy đi sự chú ý của cô khỏi Warren, dù sao đi nữa, y hệt những gã láu cá trước đây, đang hướng thẳng về phòng khách. Anh ta níu lấy tay cô và cực kì quyến rũ cúi xuống chiếm lấy những đốt ở mu bàn tay cô bằng đôi môi mình. Nó kéo dài cho đến khi anh ta đứng thẳng dậy để cô có thể nhận ra vết bầm đen trên mắt anh ta. Cũng như chiếc vảy trên môi Warren, cô không quá khó khăn để hình dung đã xảy ra chuyện gì.
"Nó có đau không?" cô hỏi đầy thông cảm.
"Đau kinh khủng." điệu bộ cười toe tóet của Drew ngược hẳn với sự đau đớn mà anh đã nói "Nhưng em có thể hôn lên nó để khiến nó đỡ hơn."
Cô cũng cười toe tinh quái với anh. "Em có thể trao cho anh một thứ xứng đáng với nó."
"Này, tôi đã nghe câu này ở đâu rồi thì phải ?" cái nhìn anh ta ném về phía Warren đã nói lên chính xác câu hỏi xuất phát từ chỗ nào, nhưng Warren chẳng có vẻ thích thú chút nào cả. Trước khi họ đánh nhau thêm lần nữa, dù sao đi nữa, Amy lưu ý, "Em hy vọng cả hai sẽ có lời giải thích hợp lý cho em gái của hai người. Đây không phải thời điểm tuyệt vời cho thím ấy để lo lắng cho các anh trai của mình đâu."
"Không cần phải sợ đâu, bé yêu. Georgie đã quá quen với sự va chạm và những vết thâm tím của tụi anh rồi. Con bé chắc chắn không bao giờ để ý đâu. Nhưng trong trường hợp này..." Anh quay lại phía Waren, người đã không đi theo các anh em khác của mình vào trong phòng khách. "Chúng ta sẽ bảo cả hai cùng ngã xuống cầu thang nhé?"
"Hãy đặt trách nhiệm vào đúng nơi đúng chỗ đấy , Drew. Georgie không có mong chờ nhiều hơn từ anh đâu."
"Được rồi, em nhận toàn bộ trách nhiệm, đặc biệt là kể từ lúc tất cả những gì em đã làm là đưa ra một lời nhận xét vô hại - em đã nhận xét cái quỷ gì để anh khởi đầu vào tối qua thế?"
"Anh không nhớ," Warren nói dối.
"Ồ, thế thì như vầy, em và anh cùng uống rượu. Con bé sẽ hoàn toàn nắm được thôi, nhưng tốt hơn để em nói với nó. Anh sẽ chỉ cần lấy thế phòng thủ rồi tỏ ra ngán ngẩm vào lúc tối là ổn."
Drew bỏ đi để làm chuyện đó, và Amy rất ngạc nhiên khi thấy cô và Warren đang ở một mình bên nhau vào lúc này. Cô thề rằng anh sẽ chỉ chuốc lấy đau đớn khi cố quên mọi chuyện, nhưng, thực tế là, anh không rời khỏi đây ngay để đi theo Drew.
Cô nhìn anh với vẻ chờ đợi, nhưng khi anh chẳng nói điều gì, cô lựa chọn một sự trêu ghẹo nho nhỏ, "Thật xấu hổ cho anh," cô khiển trách rất dịu dàng. "Anh phải giải tỏa với anh ấy tối qua à?"
"Tôi không hiểu cô đang nói đến chuyện gì."
"Vâng, anh không hiểu. Hẳn là anh thích bóp cổ em nhiều hơn là làm điều đó với em anh."
"Như tôi đã nhắc nhở," anh nói ngắn gọn, "đánh cô là ý định của tôi."
"Nhảm nhí." Cô toét miệng cười với anh, không hề sợ hãi lời hăm dọa đặc biệt ấy. "Làm tình với em là điều anh thực sự muốn và gần như đã làm. Anh có cần săn đuổi em thêm lần nữa để xem chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Gương mặt anh tối sầm lại, biểu hiện rõ ràng là cuộc chuyện trò sẽ không theo những gì anh muốn. Anh chỉnh lại một cách thẳng thừng. "Hôm nay tôi đến sớm để nhắc cô nhớ lại lời hứa cô đã nói với tôi."
Cô cau mặt, luống cuống trong giây lát. "Lời hứa nào?"
"Rằng cô sẽ làm mọi chuyện tôi yêu cầu. Giờ tôi yêu cầu cô để cho tôi yên."
Tâm trí cô như lạc vào một cơn lốc điên cuồng. Cô thực sự đã quên, và vì vậy cô không tìm được lời nào để có thể phá vỡ những gì mà cô đã thỏa thuận với anh. Cô đã dùng lời hứa ấy để giữ anh tránh khỏi rắc rối. Tệ hại làm sao giờ anh lại dùng nó để chống lại cô. Tuy vậy cô đã biết đó sẽ là điều người đàn ông ương bướng này sẽ làm.
Cuối cùng cô cũng không thể tìm ra một câu trả lời, mặc dù khi cô thỏa thuận với anh nó chẳng có chút sự thật nào trong đó cả. Cô tự an ủi bản thân rằng anh cũng chẳng thành thật chút nào khi bảo cô hứa hẹn chuyện đó vào giây phút hoảng loạn cũng như vì lợi ích của anh.
"Anh đã đưa ra yêu cầu của anh rồi," cô nói với anh.
"Chết đi nếu tôi đã làm."
"Anh đã làm. Anh yêu cầu em kéo mũ trùm đầu của em lên tối qua, ngay sau khi anh cất vũ khí của anh đi. Và em đã làm."
"Amy, đó là..."
"Ồ, anh yêu cầu rồi mà."
"Đồ phù thủy. Cô thừa biết rằng..."
"Đừng tức giận, Warren. Làm sao em có thể giúp anh xuôi theo con đường hạnh phúc nếu anh cứ khiến em từ bỏ những nỗ lực của em?"
Anh không nói gì. Anh quá giận để nói bất cứ điều gì. Amy rên lên ngay khi anh bước xa khỏi cô. Cô đã để lỡ bước tiến quan trọng rồi. Trong tâm trí anh, cô là kẻ nói dối, cô không hề đáng tin, cô chỉ củng cố quan điểm về phụ nữ của anh mà thôi. Chết tiệt, việc theo đuổi anh có thể trở nên khó khăn hơn sao?
Buổi tối trở nên cực kì đáng kinh ngạc nếu không kể đến sự im lặng trầm tư của Warren. James liếc nhìn anh và quyết định rằng hôm nay anh chẳng có chút hứng thú nào để khiêu thích Warren hơn nữa, vì thế đã để cho Warren yên. Georgina thi thoảng cau mày với Warren, đã dự định phải có một cuộc chuyện trò riêng tư khác với anh, nhưng không phải tối nay.
Amy quá khó khăn để ép mình hài lòng với bản thân sau những gì cô đã làm. Và cô không thể nghĩ ra cách nào khác để dàn xếp với Warren, khác với những gì anh yêu cầu, điều cô sẽ không thực hiện. Cô quá lạc quan để từ bỏ anh, và vụ cá cược cô đã thực hiện với Jeremy đã tiếp thêm cho cô sự liều lĩnh. Nhưng những chuyện đó chắc chắn không hề trông có vẻ đầy hứa hẹn vào lúc này.
Conrad Sharpe đã đến chiều nay từ vùng quê, và chú ấy với Jeremy, cùng một vài nhận xét khô khốc của James, đã khiến cho cuộc chuyện trò với bốn anh em nhà Anderson trở nên rất sôi nổi. Trụ sở mới của Skylark cũng được thảo luận. Amy chưa từng nghe đến nó trước đây, nhưng cô cực kỳ kinh ngạc, khi hiểu rằng Warren sẽ ở lại London lâu hơn cô từng nghĩ, để điều hành chi nhánh mới cho đến khi người thay thế được gửi từ Mỹ đến. Cô trở nên run rẩy, áp lực phải thực hiện một phép màu trong thời gian quá ngắn đã nhẹ đi rồi - cho tới khi Georgina chỉ ra, rất hợp lý, rằng mặc dù Skylark là một công ty Mỹ, chi nhánh London có thể được quản lý bởi một giám đốc người Anh, người có thể dễ dàng làm việc với những người đồng hương của chính anh ta.
Warren hình như không ưa ý tưởng này, nhưng Clinton nói anh ấy có thể cân nhắc, và Thomas thực sự đồng ý với em gái mình. Không thành vấn đề khi cuối cùng họ quyết định thế nào, Warren vẫn không rời khỏi đây với các anh em của anh ấy, thêm một dấu cộng rõ ràng cho Amy. Dù một tuần hay hai tháng, cô cần tất cả khoảng thời gian thêm vào để có thể hoàn thành mục tiêu của mình.
"Nhân đây, Amy" - James bất ngờ kéo cô vào cuộc trò chuyện - " Chú đã thấy cha cháu hôm nay và anh ấy bảo là anh ấy cùng mẹ cháu sẽ nhanh chóng đi đến Bath để tắm suối nước nóng trong vài ngày, rồi sau đó lên Cumberland. Anh chàng Eddie này có một cái mỏ ở đó và anh ấy muốn xem xét kỹ trước khi đầu tư"
Đây là chủ đề Amy thân thuộc. "Vâng, cha cháu thích đích thân gặp những người chủ và các giám đốc điều hành, bởi ấn tượng đầu tiên của ông luôn luôn chính xác và sẽ quyết định khoản đầu tư nào ông sẽ liên doanh và phó thác"
"Chú cũng đang học tập đây," James trả lời. "Nhưng họ sẽ đi mất vài tuần, cháu yêu. Cháu cứ thoải mái ở lại đây với chú thím cho đến khi họ trở về, đương nhiên là vậy, hoặc họ sẽ dời chuyến đi lại vài ngày nếu cháu muốn đi cùng."
Thật đáng hài lòng khi chú ấy đã hỏi ý kiến của cô. Chỉ vài tuần trước đây cô đã chẳng được hỏi ý kiến như thế, mà chỉ được thông báo những quyết định và cô không thể thay đổi những quyết định đó. Dĩ nhiên, chẳng có gì để quyết định cả. Cô không thể xa London trong khi Warren vẫn còn ở đây.
"Cháu sẽ ở lại đây, nếu không có vấn đề gì." Cô nói.
"Vấn đề gì nào?" Georgina xen vào. "Cháu cùng phép màu quanh cháu có thể không ảnh hướng tới người khác nhưng lại giúp đỡ rất nhiều cho thím. Vì sao nào, ngay cả Artie và Henri cũng răm rắp theo những mệnh lệnh của cháu, trong khi thím phải nạt nộ họ làm theo ý mình. Thím sẽ giữ cháu lại đây cho đến khi cháu kết hôn nếu mẹ cháu không phản đối, nhưng dĩ nhiên là chị ấy sẽ làm thế rồi."
"Vậy quyết định thế nhé?" James hỏi hai người họ.
"Không hẳn là vậy," Georgina nói. "Nếu cháu ở lại, Amy, thím sẽ cố nài cháu bắt đầu tiếp đón những người ngỏ lời với cháu một lần nữa. Chú của cháu sẽ không ngại một cuộc bạo động đâu. Thực sự là, thím cho rằng chú của cháu sẽ thích thú việc hăm dọa tất cả những anh chàng theo đuổi cháu." Và cô nhăn nhở cười. "Để luyện tập, cháu biết mà, cho Jacqueline. Nhưng cháu phải đồng ý sẽ không tiếp tục trốn khỏi tất cả những người mà cháu đã thu phục được cảm tình ở lần ra mắt, không tránh trong vài tuần chứ?"
Amy thoáng nhìn Warren trước khi cô trả lời. Một từ của anh, ngay cả một ánh nhìn biểu cảm, và cô sẽ đưa ra lý do tại sao cô muốn trốn lâu hơn một chút nữa. Nhưng anh cố ý quay đi, để nói với cô rằng anh chẳng chút quan tâm đến câu trả lời của cô. "Vâng, cháu tin là cháu sẽ làm," cuối cùng cô cũng nói.
Nhưng cô đã nhìn chằm chằm vào Warren quá lâu. Khi cô quay mặt lại, cô đã bắt gặp ánh mắt mọi chuyện - quá - rõ ràng từ phía Jeremy, và cái tên đểu cáng tệ hại ấy đã buột mồm nói ra, "Chúa tôi, không phải hắn ta chứ!"
Nét mặt ửng đỏ của cô đã khẳng định cho lời buộc tội của cậu ta, cô sẽ phải lựa chọn hoặc là phủ nhận hoặc là thừa nhận. Nhưng may thay, không một ai thấy sắc hồng đang lan dần trên hai má cô ngoại trừ Jeremy, bởi cậu ta đã thu hút được sự chú ý của mọi người, cũng như câu hỏi chung chung của cậu có thể được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
"Không phải ai hả?" là câu hỏi của cha của cậu ấy. "Con đang nói đến cái quái gì thế, nhóc con?"
Cái nhìn của Amy đảm bảo một sự trừng phạt khủng khiếp nhất sẽ giành cho cậu nếu cậu để lộ bí mật của cô. Dĩ nhiên, điều đó chẳng cản nổi cái mồm của cậu im lặng nếu họ không phải bạn tốt của nhau. Nhưng bởi họ là bạn tốt, nên bắt buộc cậu phải sửa chữa lỗi lầm của mình - ngay lúc này.
"Xin lỗi," Jeremy nói, thậm chí còn thể hiện một cái nhìn lúng túng. "Con e tâm trí con đang lơ đễnh. Con tình cờ nhớ rằng Percy đã chờ đợi để tán tỉnh cô gái thân yêu của chúng ta thôi."
"Percy? Percy Alden ấy hả?" James muốn phải thật rõ ràng, và với cái gật đầu của Jeremy, anh thêm vào, "Bước qua xác cậu ta đã"
Câu đó nói lạnh tanh, đơn giản như thể chỉ tuyên bố sự thật hiển nhiên vậy. Jeremy cười nhăn nhở, không chút áy náy khi nhớ rằng cậu và Derek đã cảnh cáo Percy về khả năng hoàn toàn có thể xảy ra này.
"Con đã nghĩ là bố sẽ xem xét mọi chuyện theo cách đó mà," là tất cả những gì Jeremy nói với cha mình.
Nhưng ngồi chéo chiếc bàn, Amy đang rên lên ở bên trong. Nếu chú cô phản ứng thế với Percy vô tội, cô rùng mình khi nghĩ đến phản ứng của chú ấy với quyết định Warren là lựa chọn của cô. Cô thình lình liếc nhanh về phía Warren và nhận ra đôi mắt xanh đó bất ngờ ánh lên sự điên tiết với James. Cô kéo theo cả hơi thở hổn hển, hoài nghi với ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu xét đến tình trạng thì địch giữa James và Warren, thì nếu James nói với anh hãy tránh xa Amy, có thể Warren sẽ phản ứng với hành động ngược lại chăng? Nếu không vì vậy thì lý do nào làm cho anh tức điên lên với ông em rể mà anh khinh thường?
Cô đã kiểm tra lý luận rất tinh quái của mình bằng việc thốt lên, "Có vẻ anh cần thư giãn, Warren. Chú em sẽ không bao giờ để anh có được em đâu."
Không một ai nghĩ cô đang nghiêm túc, đương nhiên rồi, và lời nhận xét đó còn kéo theo vài nụ cười khúc khích, thậm chí là từ James. Jeremy chẳng có vẻ gì thích thú, dù sao đi nữa, giờ cậu đã biết mọi chuyện, và cả Warren nữa, qua cái nhìn của anh. Vết sẹo nhỏ của anh giật giật, và bàn tay đặt trên bàn nắm lại thành hình nắm đấm. Cô hiểu biểu hiện đó có nghĩa là gì và nín thở, chờ đợi xem anh sẽ phản đối sự đùa cợt của cô hay sẽ tiếp tục với nó.
"Tất nhiên là tôi đã bị phá đám."
Warren không phải một kẻ vờ vĩnh theo bất cứ nghĩa nào. Anh nói điều đó một cách lạnh nhạt, đã khiến James còn thích thú hơn nữa, nhưng khiến em gái anh cau có với phản ứng kỳ lạ của anh.
"Thôi nào, Warren," Georgina nhẹ nhàng rầy la. "Cô bé chỉ đang đùa thôi."
Anh chỉ đơn thuần mím môi cười, khiến Georgina không khỏi thở dài và lái câu chuyện sang hướng khác.
Sau đó bữa ăn chẳng mấy chốc mà kết thúc. Không ngạc nhiên chút nào, Amy và Warren cứ nấn ná cho đến khi họ là những người cuối cùng rời khỏi phòng ăn. Nhưng cả Jeremy nữa.
Dẫu vậy, cậu đưa mắt nhìn gã người Mỹ rồi nói, "Hừm, em có thể thấy là em phải đợi rồi."
Vào giây thứ hai cậu ấy ra khỏi cửa, Warren nói với Amy, "Đừng làm thế thêm lần nào nữa."
Cô nép mình trước cơn thịnh nộ ẩn dưới giọng nói trầm tĩnh của anh. "Anh đúng là tên mất trí với lời hứa chết tiệt mà anh nghĩ em đã nuốt lời, phải không? Nhưng anh sẽ không có được hạnh phúc nếu anh đạt được những gì anh muốn, anh biết không."
"Trái lại, tôi sẽ cảm thấy ngây ngất là đằng khác."
"Vậy thì cứ tránh xa vài ngày rồi thừa nhận điều đó nếu anh không gặp em," cô đề nghị.
"Tôi sẽ không."
"Anh sẽ phải thừa nhận. Em đã dần trở thành một phần của mọi người, rồi anh sẽ thấy. Em khiến họ nở nụ cười khi họ chẳng có lý do gì để cười. Họ thích có em ở bên cạnh họ. Nhưng đối với anh chuyện đó sẽ càng trở nên tệ hại, bởi vì anh biết anh muốn em. Và cuối cùng em cũng sẽ yêu cả địa ngục bao quanh anh. Anh cũng biết cả điều đó nữa. Và cái ngày đó sẽ đến khi anh không thể chịu đựng nổi việc bị chia rẽ khỏi em - dù ngày hay đêm."
"Đúng là trí tưởng tượng của một đứa trẻ con," anh nói, nhưng cảm thấy sống sượng với chính những lời nói của anh.
Cô đang có được anh - một lần nữa. "Cứng đầu," cô nói, và lắc đầu. "Nhưng lúc này anh đang gặp may đấy, Warren Anderson, bởi anh thật may mắn giành vì em thừa hưởng nhiều tính cách của cha em, và em có thể còn ngoan cường hơn cả anh đấy."
"Tôi không quan tâm đến cái may mắn đấy."
"Anh sẽ quan tâm thôi," cô hứa hẹn.