Chương : 2
Đến tận ngày 12 tháng 1. Lực lượng quân đội bên ngoài vẫn chưa thể liên lạc được với tổ đội phòng dịch bên trong khu cách ly kể từ khi họ nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ trong khu quân sự Goringmest, một tuần thấm thoát trôi qua, lửa và tro tàn còn sót lại từ vụ nổ cũng đã dần dần biến mất khỏi tầm mắt nhưng vẫn không có động tĩnh gì, không một chiếc trực thăng nào rời khỏi Goringmest cả, sau cuộc họp kéo dài bốn tiếng ở trụ sở chính.
Chỉ huy Alex Nicolson bước ra khỏi phòng họp và ngay lập tức triệu tập lực lượng, ngậm ngùi hạ lệnh cho tiểu đoàn bộ binh 205 tiến vào bên trong khu cách ly để thu thập thông tin và giải cứu những người sống sốt, nếu bắt gặp người nhiễm bệnh hoặc có những triệu chứng lâm sàng của căn bệnh này thì phải xem xét tình trạng của nạn nhân trước khi nổ súng tiêu diệt theo chỉ thị của chính phủ. Binh đoàn 205 có cả thảy 12 binh sĩ gồm 8 lính bộ binh và 5 lính cứu thương tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ với mặt nạ phòng độc, súng trường tấn công L85A2 và súng ngắn L105A2 cùng vài quả lựu đạn, ba hộp cứu thương đựng đồ dùng y tế, thuốc giảm đau với hơn 50 chiếc khẩu trang.
Dẫu biết mệnh lệnh giết chết những người nhiễm bệnh quả thực rất vô nhân đạo và trái với đạo đức nhưng nếu như thật sự họ chính là nguyên nhân gây ra vô số thảm kịch đẫm máu ở Goringmest thì việc chính phủ đi đến quyết định này là chuyện không thể tránh khỏi, không còn cách nào khác ngoài việc hi sinh họ để bảo toàn an ninh quốc gia lẫn sức khỏe cho người dân cũng như ngăn chặn dịch bệnh lây lan.
Chiến dịch lần này sẽ được tiến hành cùng thời điểm với tiểu đội 210, đội này có nhiệm vụ khám xét và truy tìm dấu vết của mầm bệnh tại nơi khởi phát là khu rừng thông, ngoài ra còn có hai đội khác đang di chuyển đến bằng trực thăng quân đội để hỗ trợ cho tiểu đội 205 phòng hờ bất trắc, dự kiến sẽ đến thẳng Goringmest vào ngày 14 tháng 1.
Trước đêm vào chiến trường thực hiện chiến dịch giải cứu, các người lính của chúng ta đã không hề ngủ một chút nào, tinh thần lẫn tâm trạng của cả 12 người chắc hẳn không được thoải mái lắm với những gì họ sắp phải đối mặt, trận chiến lần này thật sự rất khó khăn và đầy rẫy chông gai khi kẻ thù không phải khủng bố cũng chẳng phải giặc xâm lược mà trớ trêu thay lại chính là đồng bào, là những người đồng đội thân thuộc của họ, dù không muốn nhưng từng người bọn họ đang phải gánh vác trên vai một trọng trách rất quan trọng đối với sự an nguy của người dân.
4 giờ sáng ngày 13 tháng 1.
Hai xe quân sự trang bị súng máy cùng một xe cứu thương đã được chuẩn bị cho những người lính, sẵn sàng lên đường tiến vào vùng dịch, binh đoàn sẽ làm theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, mọi hình ảnh cũng như tình hình thiệt hại bên trong Goringmest sẽ được quay bằng camera gắn trên mũ bảo hộ của cả đội và truyền trực tiếp đến trụ sở chính. Chiến dịch giải cứu tại Goringmest chính thức bắt đầu, cả ba xe thuộc binh đoàn 205 tiến vào Goringmest dưới sự hộ tống của hai xe cảnh sát địa phương.
Hệ thống điện ở khu cách ly đã hoàn toàn bị phá hủy do sức công phá của vụ nổ xảy ra tuần trước, với sự giúp đỡ của một sĩ quan cảnh sát trước đây từng là kĩ sư thì cánh cửa lạnh lẽo nơi đây đã từ từ mở ra cho cả đội có thể tiến vào trong, cảnh sát địa phương cũng sẽ đảm nhiệm công việc gác cửa chung với bộ phận quân đội còn lại ở bên ngoài trong suốt quá trình thực hiện chiến dịch, đề phòng người nhiễm bệnh lọt ra ngoài và tấn công thị trấn.
Dưới góc nhìn từ camera của những người lính, từng hình ảnh thảm khốc ở Goringmest đã được truyền trực tiếp tới trụ sở chính, nơi đây chỉ còn là một đống hoang tàn mà thôi, các vật tư y tế đổ nát cùng với những xác chết nằm la liệt ở khắp nơi, vài cái xác còn bị cháy đen đến mức không thể nhận dạng được, ngoài máu của người bình thường ra thì còn có những vệt máu xanh lá cây được cho là của những người nhiễm virus, mặc dù đã tiến vào khá sâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì của đám người nhiễm bệnh cũng như người sống sót cả.
Tiến vào bên trong và kiểm tra tầng hai của bệnh viện 409, đội 205 tìm thấy vô vàn xác chết của người nhiễm bệnh cùng với xác của những người đồng đội xấu số đã hi sinh đang thối rữa, súng đạn vương vải khắp hành lang của bệnh viện, từ bên dưới, cánh cửa nhà xác đã bị ai đó bẻ khóa và bật mở, giải phóng một số lượng lớn những người nhiễm bệnh khát máu tràn ra bên ngoài.
Chỉ huy Alex Nicolson bước ra khỏi phòng họp và ngay lập tức triệu tập lực lượng, ngậm ngùi hạ lệnh cho tiểu đoàn bộ binh 205 tiến vào bên trong khu cách ly để thu thập thông tin và giải cứu những người sống sốt, nếu bắt gặp người nhiễm bệnh hoặc có những triệu chứng lâm sàng của căn bệnh này thì phải xem xét tình trạng của nạn nhân trước khi nổ súng tiêu diệt theo chỉ thị của chính phủ. Binh đoàn 205 có cả thảy 12 binh sĩ gồm 8 lính bộ binh và 5 lính cứu thương tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ với mặt nạ phòng độc, súng trường tấn công L85A2 và súng ngắn L105A2 cùng vài quả lựu đạn, ba hộp cứu thương đựng đồ dùng y tế, thuốc giảm đau với hơn 50 chiếc khẩu trang.
Dẫu biết mệnh lệnh giết chết những người nhiễm bệnh quả thực rất vô nhân đạo và trái với đạo đức nhưng nếu như thật sự họ chính là nguyên nhân gây ra vô số thảm kịch đẫm máu ở Goringmest thì việc chính phủ đi đến quyết định này là chuyện không thể tránh khỏi, không còn cách nào khác ngoài việc hi sinh họ để bảo toàn an ninh quốc gia lẫn sức khỏe cho người dân cũng như ngăn chặn dịch bệnh lây lan.
Chiến dịch lần này sẽ được tiến hành cùng thời điểm với tiểu đội 210, đội này có nhiệm vụ khám xét và truy tìm dấu vết của mầm bệnh tại nơi khởi phát là khu rừng thông, ngoài ra còn có hai đội khác đang di chuyển đến bằng trực thăng quân đội để hỗ trợ cho tiểu đội 205 phòng hờ bất trắc, dự kiến sẽ đến thẳng Goringmest vào ngày 14 tháng 1.
Trước đêm vào chiến trường thực hiện chiến dịch giải cứu, các người lính của chúng ta đã không hề ngủ một chút nào, tinh thần lẫn tâm trạng của cả 12 người chắc hẳn không được thoải mái lắm với những gì họ sắp phải đối mặt, trận chiến lần này thật sự rất khó khăn và đầy rẫy chông gai khi kẻ thù không phải khủng bố cũng chẳng phải giặc xâm lược mà trớ trêu thay lại chính là đồng bào, là những người đồng đội thân thuộc của họ, dù không muốn nhưng từng người bọn họ đang phải gánh vác trên vai một trọng trách rất quan trọng đối với sự an nguy của người dân.
4 giờ sáng ngày 13 tháng 1.
Hai xe quân sự trang bị súng máy cùng một xe cứu thương đã được chuẩn bị cho những người lính, sẵn sàng lên đường tiến vào vùng dịch, binh đoàn sẽ làm theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, mọi hình ảnh cũng như tình hình thiệt hại bên trong Goringmest sẽ được quay bằng camera gắn trên mũ bảo hộ của cả đội và truyền trực tiếp đến trụ sở chính. Chiến dịch giải cứu tại Goringmest chính thức bắt đầu, cả ba xe thuộc binh đoàn 205 tiến vào Goringmest dưới sự hộ tống của hai xe cảnh sát địa phương.
Hệ thống điện ở khu cách ly đã hoàn toàn bị phá hủy do sức công phá của vụ nổ xảy ra tuần trước, với sự giúp đỡ của một sĩ quan cảnh sát trước đây từng là kĩ sư thì cánh cửa lạnh lẽo nơi đây đã từ từ mở ra cho cả đội có thể tiến vào trong, cảnh sát địa phương cũng sẽ đảm nhiệm công việc gác cửa chung với bộ phận quân đội còn lại ở bên ngoài trong suốt quá trình thực hiện chiến dịch, đề phòng người nhiễm bệnh lọt ra ngoài và tấn công thị trấn.
Dưới góc nhìn từ camera của những người lính, từng hình ảnh thảm khốc ở Goringmest đã được truyền trực tiếp tới trụ sở chính, nơi đây chỉ còn là một đống hoang tàn mà thôi, các vật tư y tế đổ nát cùng với những xác chết nằm la liệt ở khắp nơi, vài cái xác còn bị cháy đen đến mức không thể nhận dạng được, ngoài máu của người bình thường ra thì còn có những vệt máu xanh lá cây được cho là của những người nhiễm virus, mặc dù đã tiến vào khá sâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì của đám người nhiễm bệnh cũng như người sống sót cả.
Tiến vào bên trong và kiểm tra tầng hai của bệnh viện 409, đội 205 tìm thấy vô vàn xác chết của người nhiễm bệnh cùng với xác của những người đồng đội xấu số đã hi sinh đang thối rữa, súng đạn vương vải khắp hành lang của bệnh viện, từ bên dưới, cánh cửa nhà xác đã bị ai đó bẻ khóa và bật mở, giải phóng một số lượng lớn những người nhiễm bệnh khát máu tràn ra bên ngoài.