Chương 3: Quán bar
Tại phòng riêng của Sở Tu Kiệt ở quán bar OZY.
Sở Tu Kiệt vừa trải qua tình một đêm cùng cô gái lạ mặt do Trình Tư đưa tới. Anh ngồi dựa vào thành giường trầm tư hút thuốc. Sau trận mây mưa, đúng là anh được phóng thích, nhưng anh chả thấy thỏa mãn một chút nào. Lúc làm cùng cô gái kia, anh chỉ một mực nhớ đến khuôn mặt của Diệp Châu Anh, nhớ tới đường cong cơ thể quyến rũ của cô. Anh đã nhiều lần tự hỏi, là anh thật lòng yêu cô hay chỉ si mê vẻ ngoài của cô. Ban đầu đến với cô, là vì cô là hoa khôi của khoa Dược, vẻ ngoài của cô lại rất hợp gu anh, anh chỉ tính quen cô một thời gian cho vui. Trùng hợp là lúc đó mẹ anh cứ hối thúc muốn anh đi xem mắt, sẵn dịp anh dắt cô về dự tiệc gia đình, cho mẹ của anh bớt làm phiền tới anh. Gia đình của anh rất thích cô, một cô gái dịu dàng lễ phép, anh cũng rất hài lòng về thái độ của cô. Thế mà lay lắc cũng được ba năm. Trong thời gian quen nhau, cô cũng rất quan tâm chăm sóc anh, chỉ duy nhất một chuyện khiến anh không hài lòng, đó là cho dù anh có dụ dỗ thế nào, Diệp Châu Anh vẫn nhất quyết không cho anh làm tới bước cuối cùng. Nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, Sở Tu Kiệt cầm lên xem, là mẹ anh.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Tu Kiệt, ngày mai con dẫn con dâu của mẹ về nhà một chuyến. Mẹ vừa đi du lịch về đây, mua rất là nhiều đồ cho con bé. Mẹ còn mua...” Lâm Nhã còn đang hào hứng thì bị con trai cắt ngang.
“Mẹ, con và Châu Anh chia tay rồi. Mẹ quẳng hết đống đồ đấy đi.”
“Anh nói cái gì cơ? Anh và tiểu Diệp chia tay rồi? Vì sao chứ? Cái thằng con bất tài vô dụng này, con và tiểu Diệp làm sao đấy?”
“Là con chia tay cô ấy, con chán. Vậy nhé, con cúp máy đây.” Nói rồi anh thẳng tay cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại. Sở Tu Kiệt vò đầu, dập tắt điếu thuốc. Đứng dậy mặc quần áo, đến công ty làm việc.
- -------------
“Tu Kiệt...alo...con...” Lâm Nhã nhăn mặt mày. Quay sang chị dâu Chu Ninh đang ngồi bên cạnh.
“Chị xem chị xem, cái thằng con của em, nó chia tay với tiểu Diệp rồi. Ôi cái con bé đấy vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, hỏi nó vì sao lại chia tay thì liền cúp máy.” Chu Ninh cũng lo lắng vỗ vỗ tay Lâm Nhã.
“ Có phải con bé mà mấy năm trước A Kiệt dẫn về hôm tiệc gia đình không? Con bé ấy vừa xinh xắn lại rất lễ phép nha.”
“Đúng rồi đấy chị, thằng con ất ơ của em, 27 tuổi rồi. Kêu nó mau cưới tiểu Diệp về cho em thì giờ nó làm mất luôn con dâu của em rồi. Ngày mai em phải gọi điện cho tiểu Diệp hỏi thăm một chút mới được.”
“Em cũng đừng tức giận quá, từ từ rồi nói. Chắc hẳn A Kiệt nó cũng có lý do riêng của nó. Em xem, thằng Bách Nhiên già nhà chị năm nay cũng 37 tuổi rồi, vẫn chẳng có được một mối tình nào nữa đây.” Chu Ninh vừa nói xong, liền thấy con trai của mình về nhà. Sở Bách Niên mặc bộ vest đen, trên tay cầm cặp tài liệu, vừa về đến nhà đã nghe mẹ mình than vãn. Anh vừa thay giày vừa lên tiếng chào mẹ và bác Hai.
“Con về rồi mẹ, con chào Bác Hai. Hai người sao lại nói xấu con rồi chứ.” Chu Ninh vừa thấy con trai về liền tiến tới đánh anh một cái.
“ Ôi tổng giám đốc chịu về nhà rồi sao. Ai nào dám nói xấu anh, chỉ toàn nói thật thôi. Khi nào anh mới dẫn con dâu của tôi về nhà đây.” Sở Bách Nhiên đưa tay cởi áo vest, rồi đưa áo cùng cặp tài liệu cho người giúp việc đi cất. Rồi anh quay sang ôm lấy vai mẹ mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
“Mẹ, con trai mẹ rất bận rộn. Không có thời gian yêu đương. Mẹ biết mà.” Lâm Nhã nghe hai mẹ con nói chuyện, cũng lên tiếng chen vào.
“Chị à, Bách Nhiên giỏi giang như vậy, chắc chắn là có khối cô gái xếp hàng theo nó đấy. Chị đừng lo lắng quá. Chỉ có thằng con vô dụng nhà em, kiếm được một đứa con dâu xinh xắn như thế lại để vuột mất, em thật là chán nó quá đi mất.” Sở Bách Nhiên vừa nghe thấy thế, tim anh chợt quặn thắt một cái. Sau đó lấy lại tinh thần, cùng mẹ ngồi xuống ghế sofa.
“Bác Hai, không phải Tu Kiệt có bạn gái rồi sao?” Sở Bách Nhiên vừa cầm ấm trà rót cho mình một tách, vừa giả vờ vu vơ hỏi một câu.
“Ôi trời, bác vừa gọi điện cho nó. Nó bảo nó chán con gái nhà người ta, chia tay rồi. Thôi đừng nói đến nó nữa. A Nhiên, khi nào thì cháu mới dẫn cháu dâu về cho mẹ cháu? Giỏi giang thì đám nhóc ở nhà không ai bằng cháu thật, nhưng cháu vẫn phải cần một người ở nhà để chăm sóc cho cháu chứ. Đừng khiến mẹ cháu lo lắng nữa.”
Mẹ Chu nghe vậy, lập tức hùa theo.
“ Đúng đó ông chú già của tôi, khi nào thì ông chú già đây mới dẫn con dâu về cho mẹ hả? Nếu con dẫn về một đứa cháu cho mẹ luôn thì càng tốt, mẹ không ngại đâu.”
“Mẹ, ông chú già của mẹ lên lầu tắm rửa đây. Mẹ và Bác hai nói chuyện phiếm tiếp đi ạ.” Nói rồi Sở Bách Nhiên lập tức đứng dậy đi lên lầu. Mẹ Chu tức giận quát.
“Con đó con đó, đang nói chuyện liền bỏ đi như vậy sao. Vừa về nhà là đã chọc tức mẹ rồi.”
Sở Tu Kiệt vừa trải qua tình một đêm cùng cô gái lạ mặt do Trình Tư đưa tới. Anh ngồi dựa vào thành giường trầm tư hút thuốc. Sau trận mây mưa, đúng là anh được phóng thích, nhưng anh chả thấy thỏa mãn một chút nào. Lúc làm cùng cô gái kia, anh chỉ một mực nhớ đến khuôn mặt của Diệp Châu Anh, nhớ tới đường cong cơ thể quyến rũ của cô. Anh đã nhiều lần tự hỏi, là anh thật lòng yêu cô hay chỉ si mê vẻ ngoài của cô. Ban đầu đến với cô, là vì cô là hoa khôi của khoa Dược, vẻ ngoài của cô lại rất hợp gu anh, anh chỉ tính quen cô một thời gian cho vui. Trùng hợp là lúc đó mẹ anh cứ hối thúc muốn anh đi xem mắt, sẵn dịp anh dắt cô về dự tiệc gia đình, cho mẹ của anh bớt làm phiền tới anh. Gia đình của anh rất thích cô, một cô gái dịu dàng lễ phép, anh cũng rất hài lòng về thái độ của cô. Thế mà lay lắc cũng được ba năm. Trong thời gian quen nhau, cô cũng rất quan tâm chăm sóc anh, chỉ duy nhất một chuyện khiến anh không hài lòng, đó là cho dù anh có dụ dỗ thế nào, Diệp Châu Anh vẫn nhất quyết không cho anh làm tới bước cuối cùng. Nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, Sở Tu Kiệt cầm lên xem, là mẹ anh.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Tu Kiệt, ngày mai con dẫn con dâu của mẹ về nhà một chuyến. Mẹ vừa đi du lịch về đây, mua rất là nhiều đồ cho con bé. Mẹ còn mua...” Lâm Nhã còn đang hào hứng thì bị con trai cắt ngang.
“Mẹ, con và Châu Anh chia tay rồi. Mẹ quẳng hết đống đồ đấy đi.”
“Anh nói cái gì cơ? Anh và tiểu Diệp chia tay rồi? Vì sao chứ? Cái thằng con bất tài vô dụng này, con và tiểu Diệp làm sao đấy?”
“Là con chia tay cô ấy, con chán. Vậy nhé, con cúp máy đây.” Nói rồi anh thẳng tay cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại. Sở Tu Kiệt vò đầu, dập tắt điếu thuốc. Đứng dậy mặc quần áo, đến công ty làm việc.
- -------------
“Tu Kiệt...alo...con...” Lâm Nhã nhăn mặt mày. Quay sang chị dâu Chu Ninh đang ngồi bên cạnh.
“Chị xem chị xem, cái thằng con của em, nó chia tay với tiểu Diệp rồi. Ôi cái con bé đấy vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, hỏi nó vì sao lại chia tay thì liền cúp máy.” Chu Ninh cũng lo lắng vỗ vỗ tay Lâm Nhã.
“ Có phải con bé mà mấy năm trước A Kiệt dẫn về hôm tiệc gia đình không? Con bé ấy vừa xinh xắn lại rất lễ phép nha.”
“Đúng rồi đấy chị, thằng con ất ơ của em, 27 tuổi rồi. Kêu nó mau cưới tiểu Diệp về cho em thì giờ nó làm mất luôn con dâu của em rồi. Ngày mai em phải gọi điện cho tiểu Diệp hỏi thăm một chút mới được.”
“Em cũng đừng tức giận quá, từ từ rồi nói. Chắc hẳn A Kiệt nó cũng có lý do riêng của nó. Em xem, thằng Bách Nhiên già nhà chị năm nay cũng 37 tuổi rồi, vẫn chẳng có được một mối tình nào nữa đây.” Chu Ninh vừa nói xong, liền thấy con trai của mình về nhà. Sở Bách Niên mặc bộ vest đen, trên tay cầm cặp tài liệu, vừa về đến nhà đã nghe mẹ mình than vãn. Anh vừa thay giày vừa lên tiếng chào mẹ và bác Hai.
“Con về rồi mẹ, con chào Bác Hai. Hai người sao lại nói xấu con rồi chứ.” Chu Ninh vừa thấy con trai về liền tiến tới đánh anh một cái.
“ Ôi tổng giám đốc chịu về nhà rồi sao. Ai nào dám nói xấu anh, chỉ toàn nói thật thôi. Khi nào anh mới dẫn con dâu của tôi về nhà đây.” Sở Bách Nhiên đưa tay cởi áo vest, rồi đưa áo cùng cặp tài liệu cho người giúp việc đi cất. Rồi anh quay sang ôm lấy vai mẹ mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
“Mẹ, con trai mẹ rất bận rộn. Không có thời gian yêu đương. Mẹ biết mà.” Lâm Nhã nghe hai mẹ con nói chuyện, cũng lên tiếng chen vào.
“Chị à, Bách Nhiên giỏi giang như vậy, chắc chắn là có khối cô gái xếp hàng theo nó đấy. Chị đừng lo lắng quá. Chỉ có thằng con vô dụng nhà em, kiếm được một đứa con dâu xinh xắn như thế lại để vuột mất, em thật là chán nó quá đi mất.” Sở Bách Nhiên vừa nghe thấy thế, tim anh chợt quặn thắt một cái. Sau đó lấy lại tinh thần, cùng mẹ ngồi xuống ghế sofa.
“Bác Hai, không phải Tu Kiệt có bạn gái rồi sao?” Sở Bách Nhiên vừa cầm ấm trà rót cho mình một tách, vừa giả vờ vu vơ hỏi một câu.
“Ôi trời, bác vừa gọi điện cho nó. Nó bảo nó chán con gái nhà người ta, chia tay rồi. Thôi đừng nói đến nó nữa. A Nhiên, khi nào thì cháu mới dẫn cháu dâu về cho mẹ cháu? Giỏi giang thì đám nhóc ở nhà không ai bằng cháu thật, nhưng cháu vẫn phải cần một người ở nhà để chăm sóc cho cháu chứ. Đừng khiến mẹ cháu lo lắng nữa.”
Mẹ Chu nghe vậy, lập tức hùa theo.
“ Đúng đó ông chú già của tôi, khi nào thì ông chú già đây mới dẫn con dâu về cho mẹ hả? Nếu con dẫn về một đứa cháu cho mẹ luôn thì càng tốt, mẹ không ngại đâu.”
“Mẹ, ông chú già của mẹ lên lầu tắm rửa đây. Mẹ và Bác hai nói chuyện phiếm tiếp đi ạ.” Nói rồi Sở Bách Nhiên lập tức đứng dậy đi lên lầu. Mẹ Chu tức giận quát.
“Con đó con đó, đang nói chuyện liền bỏ đi như vậy sao. Vừa về nhà là đã chọc tức mẹ rồi.”