Chương 14: Xem ra lấy chồng cũng không khổ?
Đường Uyển Niệm nghe đối phương gọi mình bằng bà xã cô vẫn chưa nhớ ra, nghĩ đối phương say đi nhầm phòng gọi nhầm người, lập tức nói lại.
“Anh đi lộn phòng rồi, ở đây không có bà xã mà anh muốn tìm!"
Thấy bên ngoài không có tiếng động Đường Uyển Niệm từ từ buông lỏng cảnh giác, cô đi tới mở cửa tò mò xem ai lại say rượu mà không nhớ phòng của mình.
Cô vừa mở cửa lò đầu ra đã bị một bàn tay đẩy vào tường và khoá cửa lại,
“Anh là ai? Mau thả tôi ra!" Đường Uyển Niệm trong bóng tối mà dãy dụa, người đàn ông ghé sát đến tai cô mà nói.
“Bà xã, em quên mất chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Rồi, cô giờ mới sực nhớ ra chuyện mình đã kết hôn và cũng biết người đàn ông này là ai.
“Nhớ rồi, anh mau tránh xa tôi ra!"
“Nhớ rồi có phải chúng ta nên về nhà động phòng rồi không?" Mạc Tử Thần không biết dạo này học đâu cái tính chọc, nên đã ghé sát thở vào tai cô một hơi thở nam tính rồi nói.
Câu nói của anh khiến cho Đường Uyển Niệm phải rùng mình. Sao hơi thở tên này mạnh đến vậy, tai rồi đến mặt khắp người cô đều đỏ nóng lên. Mặc dù trong bóng tối nhưng Mặc Tử Thần vẫn có thể nhìn rõ cô vợ của mình đang ngại, miệng bất giác cười.
“Không chọc em nữa, anh đến chỉ muốn đón em đến nhà thôi!"
Đường Uyển Niệm cuối cùng cũng phải đi cùng anh đến biệt thự của. Cô chỉ cần mang thân xác đến còn đồ đạc Mạc Tử Thần không cho cô mang bảo ngày mai sẽ cho người đến lấy. Ngồi trong xe cô lo lắng đến mức bấu chặt hai tay vào nhau, cô sợ đã làm vợ, liệu anh có bắt cô làm những chuyện mà cô không thích không, với lại sợ phải gặp bố mẹ chồng.
“Anh ở chung với bố mẹ sao?" Cô bất giác dò hỏi, muốn về nhà cũng phải tìm hiểu đàng hoàng, với lại hai người cũng mới chạm mặt nhau vài lần thôi mà.
“Không, anh đã ở riêng rồi, nó chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, với lại thỉnh thoảng anh cũng sẽ về thăm họ." Mạc Tử Thần vẫn chú ý lái xe nhưng vẫn hay nhìn lén cô, khi thấy cô căng thẳng anh tiếp tục hỏi: “Em sợ phải gặp bố mẹ đến vậy sao?"
“Không có!"
Đường Uyển Niệm sau khi nghe anh đã ở riêng trong người tự nhiên cũng thả lỏng, nhưng khi về đến nhà anh thì sự căng thẳng lại nổi lên, cô kinh ngạc nhìn thứ đang phát sáng trước mặt..
Lừa người sao?
Đây mà ngôi nhà nhỏ cái gì?
Là biệt phủ mới phải!
Nhìn căn biệt phủ to lớn trước mắt, hai mắt Đường Uyển Niệm như muốn rớt ra ngoài. Cả căn nhà to lớn với ánh sáng làm cho nó lung linh trong cả một thành phố.
Ông trời có mắt rồi, xem ra lấy chồng cũng không khổ?
Thấy cô cứ đứng đơ ở đó, anh liền tiến đến bảo cô vào trong: “Trời tối đứng bên ngoài mãi không tốt, vào trong thôi. Nhà này giờ là của em muốn ngắm bao nhiêu cũng được!"
Đường Uyển Niệm đi theo anh vào nhà, người chưa đến nơi thì cách cửa chính đã được mở ra, bên trong là hai dãy người hầu nghiêm trọng đứng cúi đầu 90 độ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, mừng hai người trở về!"
Đường Uyển Niệm ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, nhìn hai dãy người hầu trang trọng trước mắt, cô như tưởng mình lạc trong thế giới hoàng gia nào đó không thực.
“Em đã ăn tối chưa?"
Cô bị giọng nói nhẹ nhàng của anh cắt đứt đi dòng suy nghĩ: “Tôi ăn rồi! " nhưng chưa nói dứt câu thì tiếng bụng của cô đã kêu lên ọc ọc, khiến bầu không khí đang tĩnh lặng rơi vào sâu thẳm. Cô phải cố gắng nở nụ cười gượng gạo nhìn Mạc Tử Thần: “Xin lỗi, tôi hơi đói bụng!"
Mạc Tử Thần liếc mắt ra hiệu cho quản gia, chỉ trong một tích tắc một bàn ăn tối thịnh soạn đã được bày ra. Nhìn bàn ăn sang trọng mà đến trong giấc mơ cô cũng chưa từng mơ tới, giờ nó đang ở trước mặt. Nhưng Đường Uyển Niệm lại ngại ngùng không dám ăn khi đang có người nhìn vào họ. Như hiểu được suy nghĩ của cô, anh đã xua tay bảo mọi người đi nghỉ sớm như vậy Đường Uyển Niệm mới có thể thả lỏng mà ăn.
***
Sau khi ăn xong, cô liền theo anh lên phòng, đi phía sau ánh không hiểu lý do gì nhìn bóng lưng lại cảm thấy an tâm như vậy, chưa kịp để cô cảm thán mấy câu đã đứng trước cửa phòng, mở ra bên trong là một căn phòng rộng lớn, nó lớn hơn căn nhà trọ của cô rất nhiều. Đường Uyển Niệm ngơ ngác bước vào trong, cô nhìn xung quanh căn phòng, nó vừa cổ điển vừa hiện đại.
Cô đang thẫn thờ thì tiếng đóng cửa phòng vang lên khi quay người lại đã thấy anh khoá cửa.
“Sao anh lại khoá cửa lại thế?”
“Không phải đã đến giờ ngủ rồi sao?”
Mạc Tử Thần chỉ tay lên đồng hồ treo tường, khi cô ngẩn ngơ ra đó anh đã đi đến móc áo vest lên thong thả cầm đồ đã được để gọn gàng trên giường rồi đi tắm.
“Này này, anh tính đi đâu thế?”
“Anh đi tắm, hay em muốn tắm chung luôn không?”
“Không cần, ý tôi tại sao anh lại tắm ở trong phòng tôi? Sao anh không về phòng mình mà tắm?”
“Em nghĩ đây là phòng em?” Mạc Tử Thần cười rồi mới đáp: “Đây là phòng anh từ trước tới giờ, từ giờ hai chúng ta ở chung em đừng nghĩ sẽ ở riêng!”.
“Nhưng…!”
Không để cô hỏi thêm anh đã bước vào phòng tắm, Đường Uyển chuyển Niệm nhanh chân chạy ra phía cửa để mở nhưng có mở thế nào cũng không được.
“Cái cửa này mở thế nào vậy?”
Ba mươi phút sau, Mạc Tử Thần đi từ trong phòng tắm ra, tóc anh đã ướt nhỏ giọt xuống, vừa đặt chân ra Đường Uyển chuyển bất giác nhìn về phía anh. Không nhìn không thấy nhìn rồi lại đỏ mặt, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới, bên trên hoàn toàn không mặc đồ.
Cơ bắt đó kìa, nhìn nó thật đẹp….
“Em nhìn đủ chưa? Không muốn đi ngủ sao?”
Mạc Tử Thần có chút trêu chọc cô, anh đây là cố tình mặc như vậy để xem cô có phản ứng như thế nào, thấy cô nhìn mình say đắm anh mới hài lòng. Bởi thân hình anh bao nhiêu người mơ ước có được, nhiều cô gái phải thích thú khi thấy anh, đương nhiên cô cũng thế rồi.
“Tại sao anh không mặc đồ?”
“Anh không thích mặc, ngủ như vậy mới thoải mái!” Mạc Tử Thần tiến đến giường ngồi xuống, tay lấy máy sấy bên cạnh đưa cho cô.
“Giúp anh sấy tóc!”
“Tại sao tôi phải làm? Anh tự làm đi tôi ngủ đây!” Đường Uyển Niệm nằm xuống nhưng được một lát cô lại chồm dậy, cầm lấy máy sấy trên tay anh.
“Chỉ qua là sấy giúp thôi đấy!”
Sau khi tóc anh đã khô hai người mới đi ngủ, Đường Uyển Niệm đã dùng một chiếc gối ôm dài chặn ở giữa, anh một bên cô một bên, làm vậy Đường Uyển Niệm mới an tâm mà ngủ.
“Anh đừng có hòng giở trò đồi bại ra đấy!”
Đường Uyển Niệm quay lưng lại phía anh, chỉ trong vài phút cô đã ngủ say không biết trời đất, Mạc Tử Thần nằm bên cô bất giác cơn buồn ngủ cũng kéo đến
“Anh đi lộn phòng rồi, ở đây không có bà xã mà anh muốn tìm!"
Thấy bên ngoài không có tiếng động Đường Uyển Niệm từ từ buông lỏng cảnh giác, cô đi tới mở cửa tò mò xem ai lại say rượu mà không nhớ phòng của mình.
Cô vừa mở cửa lò đầu ra đã bị một bàn tay đẩy vào tường và khoá cửa lại,
“Anh là ai? Mau thả tôi ra!" Đường Uyển Niệm trong bóng tối mà dãy dụa, người đàn ông ghé sát đến tai cô mà nói.
“Bà xã, em quên mất chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Rồi, cô giờ mới sực nhớ ra chuyện mình đã kết hôn và cũng biết người đàn ông này là ai.
“Nhớ rồi, anh mau tránh xa tôi ra!"
“Nhớ rồi có phải chúng ta nên về nhà động phòng rồi không?" Mạc Tử Thần không biết dạo này học đâu cái tính chọc, nên đã ghé sát thở vào tai cô một hơi thở nam tính rồi nói.
Câu nói của anh khiến cho Đường Uyển Niệm phải rùng mình. Sao hơi thở tên này mạnh đến vậy, tai rồi đến mặt khắp người cô đều đỏ nóng lên. Mặc dù trong bóng tối nhưng Mặc Tử Thần vẫn có thể nhìn rõ cô vợ của mình đang ngại, miệng bất giác cười.
“Không chọc em nữa, anh đến chỉ muốn đón em đến nhà thôi!"
Đường Uyển Niệm cuối cùng cũng phải đi cùng anh đến biệt thự của. Cô chỉ cần mang thân xác đến còn đồ đạc Mạc Tử Thần không cho cô mang bảo ngày mai sẽ cho người đến lấy. Ngồi trong xe cô lo lắng đến mức bấu chặt hai tay vào nhau, cô sợ đã làm vợ, liệu anh có bắt cô làm những chuyện mà cô không thích không, với lại sợ phải gặp bố mẹ chồng.
“Anh ở chung với bố mẹ sao?" Cô bất giác dò hỏi, muốn về nhà cũng phải tìm hiểu đàng hoàng, với lại hai người cũng mới chạm mặt nhau vài lần thôi mà.
“Không, anh đã ở riêng rồi, nó chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, với lại thỉnh thoảng anh cũng sẽ về thăm họ." Mạc Tử Thần vẫn chú ý lái xe nhưng vẫn hay nhìn lén cô, khi thấy cô căng thẳng anh tiếp tục hỏi: “Em sợ phải gặp bố mẹ đến vậy sao?"
“Không có!"
Đường Uyển Niệm sau khi nghe anh đã ở riêng trong người tự nhiên cũng thả lỏng, nhưng khi về đến nhà anh thì sự căng thẳng lại nổi lên, cô kinh ngạc nhìn thứ đang phát sáng trước mặt..
Lừa người sao?
Đây mà ngôi nhà nhỏ cái gì?
Là biệt phủ mới phải!
Nhìn căn biệt phủ to lớn trước mắt, hai mắt Đường Uyển Niệm như muốn rớt ra ngoài. Cả căn nhà to lớn với ánh sáng làm cho nó lung linh trong cả một thành phố.
Ông trời có mắt rồi, xem ra lấy chồng cũng không khổ?
Thấy cô cứ đứng đơ ở đó, anh liền tiến đến bảo cô vào trong: “Trời tối đứng bên ngoài mãi không tốt, vào trong thôi. Nhà này giờ là của em muốn ngắm bao nhiêu cũng được!"
Đường Uyển Niệm đi theo anh vào nhà, người chưa đến nơi thì cách cửa chính đã được mở ra, bên trong là hai dãy người hầu nghiêm trọng đứng cúi đầu 90 độ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, mừng hai người trở về!"
Đường Uyển Niệm ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, nhìn hai dãy người hầu trang trọng trước mắt, cô như tưởng mình lạc trong thế giới hoàng gia nào đó không thực.
“Em đã ăn tối chưa?"
Cô bị giọng nói nhẹ nhàng của anh cắt đứt đi dòng suy nghĩ: “Tôi ăn rồi! " nhưng chưa nói dứt câu thì tiếng bụng của cô đã kêu lên ọc ọc, khiến bầu không khí đang tĩnh lặng rơi vào sâu thẳm. Cô phải cố gắng nở nụ cười gượng gạo nhìn Mạc Tử Thần: “Xin lỗi, tôi hơi đói bụng!"
Mạc Tử Thần liếc mắt ra hiệu cho quản gia, chỉ trong một tích tắc một bàn ăn tối thịnh soạn đã được bày ra. Nhìn bàn ăn sang trọng mà đến trong giấc mơ cô cũng chưa từng mơ tới, giờ nó đang ở trước mặt. Nhưng Đường Uyển Niệm lại ngại ngùng không dám ăn khi đang có người nhìn vào họ. Như hiểu được suy nghĩ của cô, anh đã xua tay bảo mọi người đi nghỉ sớm như vậy Đường Uyển Niệm mới có thể thả lỏng mà ăn.
***
Sau khi ăn xong, cô liền theo anh lên phòng, đi phía sau ánh không hiểu lý do gì nhìn bóng lưng lại cảm thấy an tâm như vậy, chưa kịp để cô cảm thán mấy câu đã đứng trước cửa phòng, mở ra bên trong là một căn phòng rộng lớn, nó lớn hơn căn nhà trọ của cô rất nhiều. Đường Uyển Niệm ngơ ngác bước vào trong, cô nhìn xung quanh căn phòng, nó vừa cổ điển vừa hiện đại.
Cô đang thẫn thờ thì tiếng đóng cửa phòng vang lên khi quay người lại đã thấy anh khoá cửa.
“Sao anh lại khoá cửa lại thế?”
“Không phải đã đến giờ ngủ rồi sao?”
Mạc Tử Thần chỉ tay lên đồng hồ treo tường, khi cô ngẩn ngơ ra đó anh đã đi đến móc áo vest lên thong thả cầm đồ đã được để gọn gàng trên giường rồi đi tắm.
“Này này, anh tính đi đâu thế?”
“Anh đi tắm, hay em muốn tắm chung luôn không?”
“Không cần, ý tôi tại sao anh lại tắm ở trong phòng tôi? Sao anh không về phòng mình mà tắm?”
“Em nghĩ đây là phòng em?” Mạc Tử Thần cười rồi mới đáp: “Đây là phòng anh từ trước tới giờ, từ giờ hai chúng ta ở chung em đừng nghĩ sẽ ở riêng!”.
“Nhưng…!”
Không để cô hỏi thêm anh đã bước vào phòng tắm, Đường Uyển chuyển Niệm nhanh chân chạy ra phía cửa để mở nhưng có mở thế nào cũng không được.
“Cái cửa này mở thế nào vậy?”
Ba mươi phút sau, Mạc Tử Thần đi từ trong phòng tắm ra, tóc anh đã ướt nhỏ giọt xuống, vừa đặt chân ra Đường Uyển chuyển bất giác nhìn về phía anh. Không nhìn không thấy nhìn rồi lại đỏ mặt, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới, bên trên hoàn toàn không mặc đồ.
Cơ bắt đó kìa, nhìn nó thật đẹp….
“Em nhìn đủ chưa? Không muốn đi ngủ sao?”
Mạc Tử Thần có chút trêu chọc cô, anh đây là cố tình mặc như vậy để xem cô có phản ứng như thế nào, thấy cô nhìn mình say đắm anh mới hài lòng. Bởi thân hình anh bao nhiêu người mơ ước có được, nhiều cô gái phải thích thú khi thấy anh, đương nhiên cô cũng thế rồi.
“Tại sao anh không mặc đồ?”
“Anh không thích mặc, ngủ như vậy mới thoải mái!” Mạc Tử Thần tiến đến giường ngồi xuống, tay lấy máy sấy bên cạnh đưa cho cô.
“Giúp anh sấy tóc!”
“Tại sao tôi phải làm? Anh tự làm đi tôi ngủ đây!” Đường Uyển Niệm nằm xuống nhưng được một lát cô lại chồm dậy, cầm lấy máy sấy trên tay anh.
“Chỉ qua là sấy giúp thôi đấy!”
Sau khi tóc anh đã khô hai người mới đi ngủ, Đường Uyển Niệm đã dùng một chiếc gối ôm dài chặn ở giữa, anh một bên cô một bên, làm vậy Đường Uyển Niệm mới an tâm mà ngủ.
“Anh đừng có hòng giở trò đồi bại ra đấy!”
Đường Uyển Niệm quay lưng lại phía anh, chỉ trong vài phút cô đã ngủ say không biết trời đất, Mạc Tử Thần nằm bên cô bất giác cơn buồn ngủ cũng kéo đến