Chương : 13
Cố Lam đánh giá cô gái diêm dúa này từ trên xuống dưới. Khuôn mặt son phấn miễn cưỡng có thể gọi là dễ nhìn nhưng lại đầy mùi hủ bại thối nát,,mông kia, ngực kia đều là made in korean. Loại con gái như vậy, làm sao xứng với A Dương chứ?
"Rác rưởi!" Cố Lam đến nhìn cô ta một cái cũng lười, nắm tóc cô ta vứt đến một căn phòng."Muốn leo lên giường A Dương, xem lại bản thân mình xem cô có xứng với một sợi tóc của anh ấy hay không rồi hẵng mơ mộng!"
"Rầm!"
Cố Lam sờ sờ chiếc dao nhỏ trong tay áo, cố gắng đè nén sát ý lạnh lùng trong mắt. Thật muốn đem con dao này cắm sâu vào tim của cô gái bẩn thỉu kia. Nhưng mà giết người là không tốt, cần phải cai!
Cố Lam đến bên Dạ Dương, cơ thể nhỏ bé vác ngang hắn lên lưng, nhẹ nhàng và quen thuộc giống như thói quen từ thưở nhỏ. Hình ảnh một cô gái nhỏ bé vác trên lưng một người đàn ông hơn 1m9 thật sự không hài hòa chút nào.
"A Dương, thật giống như lúc nhỏ, cậu nhóc bị ngã lăn dưới gốc cậy, người cuộn lại thành một đoàn. Em phải một mình vác cậu bé đó đi suốt 30 phút đến bệnh viện, đến khi tỉnh dậy cậu ta còn bắt nạt em làm bạn gái cậu ta nữa chứ..." Cố Lam bẩm lẩm, ánh mắt vui vẻ mơ màng nhớ về những kí ức thưở nhỏ.
"Thế nhưng, anh có còn nhớ về cô nhóc kia không..."
Không, bởi vì anh đã quên rồi!
... ...... .....
Cố Lam nhìn thời gian, đã quá nửa đêm, cô nên để A Dương ở lại "U Mê", khu ngầm sau 12h đêm vô cùng nguy hiểm.
"A Dương, em..." Cố Lam dìu Dạ Dương vào phòng, khẽ vỗ vỗ mặt hắn, không ngờ được hắn lại nhân cơ hội tóm lấy cô, môi mỏng dính chặt vào cổ cô, điên cuồng mút mát.
"A... Dương... thả em ra..." Mùi hương nam tính dịu dàng đầy quen thuộc xông vào não khiến cho Cố Lam gần như rã rời, buông vũ khí đầu hàng.
Đã hơn 10 năm rồi. Từ ngày đầu tiên gặp mặt, cho đến khi cô bị mắt kẹt trong kí ức, rồi tìm đến được đây và nhìn thấy hắn. Cậu nhóc dịu dàng năm nào nay đã trở thành một người đàn ông đầy sức quyến rũ với cặp mắt lạnh lùng sâu thẳm, thế nhưng cậu ta lại quên đi lời hứa với cô bé đứng dưới gốc cây anh đào năm xưa, chìm vào vòng xoáy của máu huyết và quyền lực.
Mặc kệ Dạ Dương điên cuồng xé hết bộ đồng phục bartender rồi tiến vào, Cố Lam vẫn chẳng mảy may quan tâm, dịu dàng ôm lấy tấm lưng săn chắc, nhắm mắt lại cảm nhận sự đau đớn xé rách bên dưới cơ thể.
Một giọt nước mắt rơi xuống, không phải vì đau đớn, oán trách, mà là hạnh phúc cùng cam tâm tình nguyện giao phó hết tất thảy.
"Đã yêu ngươi hơn 10 năm nay, cố chấp có, đau đớn có, điên cuồng có. Vậy thì cơ thể này giao phó cho ngươi có là gì đâu chứ?"
Hoa máu nở rộ giữa tấm mền trắng, diễm lệ như đóa mạn đà là đỏ quyến rũ mị hoặc trên nền tuyết trắng.
Cố Lam nở nụ cười mãn nguyện, úp mặt lên vai Dạ Dương, cảm nhận được sự ấm áp vững chãi mà cô nhung nhớ suốt 10 năm. Thế nhưng...
"Tiểu Linh..."
Nụ cười của Cố Lam cứng đờ, cánh tay đang ôm lấy Dạ Dương thả lỏng, buông thõng xuống. Cô quên rằng, hắn không hề nhớ cô là ai.
-Em không nên đến gặp hắn. Sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.-
Mất đi điểm tựa lí trí, đau đớn dưới hạ thân càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cố Lam tựa như một con búp bê rách mặc người chà đạp, bên tai là lời thì thầm ngọt ngào của người đàn ông cô yêu hơn 10 năm, hắn đang gọi tên một cô gái khác.
Đã quyết định giao hết bản thân cho hắn, thì đừng hối hận, Cố Lam!
... ...... ....
Kí ức của một đem ngọt ngào đầy đau đớn ây chưa bao giờ mờ đi trong tâm Cố Lam. Từng tiếng thở dốc, từng giọt mồ hôi của Dạ Dương, cô đều nhớ rất rõ, kể cả tiếng nỉ non trầm thấp khi hắn nhắc đi nhắc lại cái tên kia. Đến bây giờ nhớ lại, cô vẫn cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi cùng cơn co thắt trong tim.
Sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em?
Anh có biết một người phụ nữ yêu người đàn ông sâu đậm đến mức có thể đem tất cả đều dâng lên cho hắn, lại phải nghe hắn liên tục nhắc đi nhắc lại tên của một người phụ nữ khác bên tai khi 2 cơ thê gần gũi nhất sẽ có cảm giác như thế nào không?
Anh có biết suốt 10 năm qua, em chưa bao giờ ngừng nghĩ đến anh hay không?
Anh có biết, khi phải cầm dao cắt đi mạng sống của những người bác sĩ kia, em đã phải nôn mửa tròn cả một ngày. Em không thể không làm vậy, bởi họ đã trói em lại không cho phép đi tìm anh!
Cả nhân cách kia nữa, chỉ bởi vì em yêu anh mà nó cũng cố chấp điên cuồng với anh, trong đầu em, hàng ngày nó đều nhắc tên anh, nó luôn van nài em cho nó được xuất hiện, giết hết tất cả mọi cản trở để được anh ôm vào lòng. Anh có biết nó yêu anh đến mức nào hay không?
Không, anh không biết, không muốn biết, và cũng sẽ không bao giờ hiểu được.
... ...... ...... ...... .....
"Rác rưởi!" Cố Lam đến nhìn cô ta một cái cũng lười, nắm tóc cô ta vứt đến một căn phòng."Muốn leo lên giường A Dương, xem lại bản thân mình xem cô có xứng với một sợi tóc của anh ấy hay không rồi hẵng mơ mộng!"
"Rầm!"
Cố Lam sờ sờ chiếc dao nhỏ trong tay áo, cố gắng đè nén sát ý lạnh lùng trong mắt. Thật muốn đem con dao này cắm sâu vào tim của cô gái bẩn thỉu kia. Nhưng mà giết người là không tốt, cần phải cai!
Cố Lam đến bên Dạ Dương, cơ thể nhỏ bé vác ngang hắn lên lưng, nhẹ nhàng và quen thuộc giống như thói quen từ thưở nhỏ. Hình ảnh một cô gái nhỏ bé vác trên lưng một người đàn ông hơn 1m9 thật sự không hài hòa chút nào.
"A Dương, thật giống như lúc nhỏ, cậu nhóc bị ngã lăn dưới gốc cậy, người cuộn lại thành một đoàn. Em phải một mình vác cậu bé đó đi suốt 30 phút đến bệnh viện, đến khi tỉnh dậy cậu ta còn bắt nạt em làm bạn gái cậu ta nữa chứ..." Cố Lam bẩm lẩm, ánh mắt vui vẻ mơ màng nhớ về những kí ức thưở nhỏ.
"Thế nhưng, anh có còn nhớ về cô nhóc kia không..."
Không, bởi vì anh đã quên rồi!
... ...... .....
Cố Lam nhìn thời gian, đã quá nửa đêm, cô nên để A Dương ở lại "U Mê", khu ngầm sau 12h đêm vô cùng nguy hiểm.
"A Dương, em..." Cố Lam dìu Dạ Dương vào phòng, khẽ vỗ vỗ mặt hắn, không ngờ được hắn lại nhân cơ hội tóm lấy cô, môi mỏng dính chặt vào cổ cô, điên cuồng mút mát.
"A... Dương... thả em ra..." Mùi hương nam tính dịu dàng đầy quen thuộc xông vào não khiến cho Cố Lam gần như rã rời, buông vũ khí đầu hàng.
Đã hơn 10 năm rồi. Từ ngày đầu tiên gặp mặt, cho đến khi cô bị mắt kẹt trong kí ức, rồi tìm đến được đây và nhìn thấy hắn. Cậu nhóc dịu dàng năm nào nay đã trở thành một người đàn ông đầy sức quyến rũ với cặp mắt lạnh lùng sâu thẳm, thế nhưng cậu ta lại quên đi lời hứa với cô bé đứng dưới gốc cây anh đào năm xưa, chìm vào vòng xoáy của máu huyết và quyền lực.
Mặc kệ Dạ Dương điên cuồng xé hết bộ đồng phục bartender rồi tiến vào, Cố Lam vẫn chẳng mảy may quan tâm, dịu dàng ôm lấy tấm lưng săn chắc, nhắm mắt lại cảm nhận sự đau đớn xé rách bên dưới cơ thể.
Một giọt nước mắt rơi xuống, không phải vì đau đớn, oán trách, mà là hạnh phúc cùng cam tâm tình nguyện giao phó hết tất thảy.
"Đã yêu ngươi hơn 10 năm nay, cố chấp có, đau đớn có, điên cuồng có. Vậy thì cơ thể này giao phó cho ngươi có là gì đâu chứ?"
Hoa máu nở rộ giữa tấm mền trắng, diễm lệ như đóa mạn đà là đỏ quyến rũ mị hoặc trên nền tuyết trắng.
Cố Lam nở nụ cười mãn nguyện, úp mặt lên vai Dạ Dương, cảm nhận được sự ấm áp vững chãi mà cô nhung nhớ suốt 10 năm. Thế nhưng...
"Tiểu Linh..."
Nụ cười của Cố Lam cứng đờ, cánh tay đang ôm lấy Dạ Dương thả lỏng, buông thõng xuống. Cô quên rằng, hắn không hề nhớ cô là ai.
-Em không nên đến gặp hắn. Sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.-
Mất đi điểm tựa lí trí, đau đớn dưới hạ thân càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cố Lam tựa như một con búp bê rách mặc người chà đạp, bên tai là lời thì thầm ngọt ngào của người đàn ông cô yêu hơn 10 năm, hắn đang gọi tên một cô gái khác.
Đã quyết định giao hết bản thân cho hắn, thì đừng hối hận, Cố Lam!
... ...... ....
Kí ức của một đem ngọt ngào đầy đau đớn ây chưa bao giờ mờ đi trong tâm Cố Lam. Từng tiếng thở dốc, từng giọt mồ hôi của Dạ Dương, cô đều nhớ rất rõ, kể cả tiếng nỉ non trầm thấp khi hắn nhắc đi nhắc lại cái tên kia. Đến bây giờ nhớ lại, cô vẫn cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi cùng cơn co thắt trong tim.
Sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em?
Anh có biết một người phụ nữ yêu người đàn ông sâu đậm đến mức có thể đem tất cả đều dâng lên cho hắn, lại phải nghe hắn liên tục nhắc đi nhắc lại tên của một người phụ nữ khác bên tai khi 2 cơ thê gần gũi nhất sẽ có cảm giác như thế nào không?
Anh có biết suốt 10 năm qua, em chưa bao giờ ngừng nghĩ đến anh hay không?
Anh có biết, khi phải cầm dao cắt đi mạng sống của những người bác sĩ kia, em đã phải nôn mửa tròn cả một ngày. Em không thể không làm vậy, bởi họ đã trói em lại không cho phép đi tìm anh!
Cả nhân cách kia nữa, chỉ bởi vì em yêu anh mà nó cũng cố chấp điên cuồng với anh, trong đầu em, hàng ngày nó đều nhắc tên anh, nó luôn van nài em cho nó được xuất hiện, giết hết tất cả mọi cản trở để được anh ôm vào lòng. Anh có biết nó yêu anh đến mức nào hay không?
Không, anh không biết, không muốn biết, và cũng sẽ không bao giờ hiểu được.
... ...... ...... ...... .....