Chương : 17
Ngữ Linh đã có một giấc mơ thật dài. Cô như một người vô hình, nhìn lại những gì mà cô đã trải qua với Dạ Dương.
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở một bệnh viện nhỏ, rồi khi cô chìm vào đôi mắt trong veo đó.
Sau đó cô tỏ tình, cô nói ở bên hắn rất yên bình, rất ấm áp.
Cho đến lúc nhìn thấy Dạ Dương cầm súng tàn nhẫn cướp đi từng sinh mạng, cô biết, ảo tưởng của cô đã tan vỡ rồi.
Hắn nói hắn sẽ chờ đến khi cả 2 kết hôn rồi mới động đến cô, thế nhưng, cô đã không chờ nổi đến lúc đó. Hiện thực tàn nhẫn như vậy, đánh nát lí trí của cô.
Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến hắn cô sẽ cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, giống như những cánh tay của bọn họ đang nắm chặt lấy cô. Bọn họ gào thét, bọn họ chì chiết. Họ căm thù cô, họ chất vấn cô vì sao lại không ngăn Dạ Dương lại, vì sao không cố gắng thêm chút nữa.
Cô, mới xấu xí làm sao.
"Được rồi! Dừng mọi chuyện tại đây!" Hàn Lữ Nhi lạnh lùng ngồi xuống bên giường bệnh Ngữ Linh. Tên họ Dạ kia canh giữ thật chặt, vất vả lắm cô mới tìm được cơ hội lẻn vào.
"Cô..." Ngữ Linh mặt mày tái nhợt dọa người nhìn Hàn Lữu Nhi. Cô gái này là ai đây?
"Tôi cảm thấy thật bi ai cho cô." Hàn Lữ Nhi cười khẩy, xoa xoa mu bàn tay, ánh mắt vô cùng nhạo báng nhìn Ngữ Linh."Cô ở bên cậu ta mấy năm rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra được bản chất của cậu ta."
Ngữ Linh nghe lời nói của Hàn Lữ Nhi, ánh mắt càng thêm ảm đạm vô cùng."Trong mắt tôi, Dạ Dương là một người tốt bụng, thiện lương, luôn đối xử tốt với mọi người. Dạ Dương hôm qua... thật xa lạ!"
"Ngu ngốc!" Hàn Lữ Nhi ngoáy ngoáy tai, ném cho Ngữ Linh một tập hồ sơ. Cô nói với giọng mỉa mai:"Đến hắn là người thế nào cô cũng không biết, vậy thì cái gọi là tình yêu đó của cô đáng giá mấy đồng tiền chứ?"
Là tình yêu... hay là ảo tưởng tốt đẹp về một thứ vô hình hão huyền?
"Tôi đi đây. Xem xong hồ sơ mà cô hối hận thì hãy gọi điện thoại cho tôi." Hàn Lữ Nhi rút ra một chiếc bút, sau 3 giây thì lưu lại một dãy số trên tập hồ sơ."Tôi sẽ cho cô cơ hội rời khỏi tên ác ma kia."
Nhìn theo bóng lưng của Hàn Lữ Nhi một lúc, Ngữ Linh trầm mặc mở tập hồ sơ ra. Ngay bức hình đầu tiên, ánh mắt cô phóng đại, ngây dại đọc từng từ.
... ...... ...... .....
"Tại sao em lại muốn tách Ngữ Linh ra khỏi Dạ Dương đến mức đó?" Phàm Lâm thỏa mãn liếm liếm môi, nằm trên đùi nhỏ của Hàn Lữ Nhi vô cùng vui vẻ.
"Lời hứa của em với con bé kia." Hàn Lữ Nhi gặm quả táo trên tay, ánh mắt có chút mơ màng, hoài niệm."Cơ hội duy nhất cho nó. Hi vọng nó sẽ nắm bắt được."
"Tương lai, có thể sẽ thay đổi ngay lúc này!"
... ...... ...... ....
"Bùng!" Một mồi lửa, thiêu đốt tất cả, kể cả sự tin tưởng mờ mịt vô căn cứ kia.
Sao cô có thể không hề nhận ra chứ?
Sự thất thường của Dạ Dương, vết máu dính trên áo sơ mi, ánh mắt cuồng dã cùng mùi huyết tinh gay mũi mờ nhạt thoang thoảng.
Ngay từ đầu, cô đã nhận ra rồi. Chỉ là, cô lựa chọn quên đi nó. Cô lựa chọn một cách ích kỷ như vậy để có thể đắm chìm trong mơ mộng của cô, chạy trốn sự thật trước mắt.
"Ha ha ha..."
"Chính mình mới là kẻ hại chết họ. Chính mình là kẻ độc ác nhất. Chính mình là kẻ xấu xa nhất."
"Tiểu Linh!" Khi Ngữ Linh tưởng chừng bản thân sắp phát điên, một tiếng gào thét đánh thức cô. Cô bị hắn hung hăng ôm vào lòng. Mùi hương nam tính mà cô từng vô cùng yêu thích nay lại khiến cô cảm thấy chán ghét và sợ hãi.
"Tránh ra!" Ngữ Linh giãy khỏi vòng tay Dạ Dương, lui mình vào một góc phòng."Đừng có lại gần tôi! Đừng có dùng đôi bàn tay dính máu đó chạm vào tôi!!!"
Sắc mặt Dạ Dương thoáng tái nhợt, trái tim âm ỉ đau. Vậy là, cô ấy vẫn biết sao...
"Tiểu Linh, anh..." chỉ là muốn bảo vệ em thôi mà...
"Không được lại đây!!!" Ngữ Linh áp chặt vào tường, hai tay run rẩy ôm lấy thân mình, nước mắt từng giọt chảy xuống."Anh... anh..."
"Đồ máu lạnh! Đồ tàn nhẫn! Đồ điên! Ác quỷ! Ghê tởm!"
"Làm sao mà tôi... tôi có thể ở bên cạnh một con ác quỷ như anh suốt bao nhiêu năm nay chứ?"
"Giết người! Chính tay anh sát hại hơn 1000 mạng người lớn nhỏ! Diệt sạch cả gia đình! Cả gia tộc của người khác! Lại còn là thủ lĩnh của tổ chức giết người vô cùng tàn bạo trên thế giới! Rốt cuộc có chỗ nào trên cơ thể anh là sạch sẽ không hả!!?"
Nắm tay Dạ Dương nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong miệng của hắn thoang thoảng vị ngọt tanh của máu.
Đúng vậy, hắn là ác quỷ giết người không gớm tay, là sát nhân, là tội đồ.
"Anh! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng bao giờ để tôi phải thấy anh nữa! Anh làm tôi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy vô cùng buồn nôn!"
... ...... ...... ...... ...... ...
Xì poi:
Đúng vậy, đó là lời hứa của cô với hắn năm đó.
Mãi mãi, cô sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho hắn, mãi mãi mở rộng vòng tay đón hắn về nhà.
Mãi mãi, không bao giờ để hắn phải đối diện với đau đớn một mình.
Mãi mãi, không bao giờ bỏ rơi hắn.
Ngoại truyện 2:
Ngày tôi mở mắt ra là một ngày rất đẹp, bầu trời thật trong lành với một màu nước biển trong veo không chút bụi bẩn.
Giống như, bản thân tôi đã được gột rửa, được thanh lọc một cách hoàn mỹ.
Cho dù tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau này sẽ phải sống một cuộc sống tứ cố vô thân, hai bàn tay trắng, tôi nghĩ vẫn chẳng sao cả, bản thân tôi sau này và mãi mãi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Thế rồi, cũng trong ngày hôm đó, tôi gặp A Dương.
Khi đó, A Dương mới chỉ là một cậu bé hơn 10 tuổi một chút, thế nhưng trong mắt lại mang một vẻ đẹp của bi thương, vẻ đẹp đó ám ảnh tôi rất sâu, rất đậm.
Lúc ấy, tôi nhìn thấy một cậu bé băng kín đầu một mình ngồi trên ghế đá, ngẩn ngơ nhìn trên bầu trời.
"Này, trên đó có gì mà cậu nhìn dữ vậy?"
Tôi hỏi một câu thật ngu ngốc, và cậu quay lại nhìn tôi. Hóa ra, vẻ bi thương đó của cậu chính là xuất phát ở đây, một đôi mắt – tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa, nói chung là rất buồn.
Sau này tôi mới tìm được từ ngữ chính xác nhất - trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, một chút tình cảm, suy nghĩ cũng không có. Trống rỗng hệt như bầu trời trong xanh không một đám mây hôm đó vậy.
"..."
"Này, tại sao lại im lặng? Sao lại nhìn tớ, trên mặt tớ có gì hả?"
Cậu ấy quay đầu, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Tôi cứ định vậy mà bỏ đi, cậu lại nói một câu làm tôi chú ý.
"Tôi... không nhớ gì cả."
"Hoàn toàn, quên hết. Một chút cũng không nhớ." Cậu ấy nhấn mạnh, rất đột ngột.
Hóa ra, cậu ấy cũng giống tôi sao, tỉnh dậy, một chút cũng không nhớ.
Tôi rất tự nhiên ngồi lên ghế đá bên cạnh cậu ấy, hai chân vung vẩy đầy tự do tự tại."Vậy, cậu có người nhà không?"
"Có. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy họ đang ở bên cạnh tôi và khóc lóc linh tinh." Cậu hơi hơi nhíu mi, khóe môi lại tràn đầy bất đắc dĩ,
Tôi có thể nhìn ra, tâm tình của cậu rất tốt, nhưng tôi lại thấy thật xấu, tâm tình của tôi đang tệ đi. Bởi cậu ta có cha mẹ, còn tôi thì không. Cậu ta mở mắt thì ba mẹ ở bên cạnh khóc lóc, còn tôi, đối diện với tôi là trần nhà trắng xóa tẻ nhạt.
"Cậu có ba mẹ là đã rất hạnh phúc rồi mà, còn buồn bã gì nữa chứ!" Tôi hét thẳng vào mặt cậu ta, khuôn mặt của tôi cũng đỏ lừng như trái hồng. Đỏ vì tức giận và cáu kỉnh, không hơn.
Tôi không ngờ, nghe xong câu nói giận dỗi của tôi, cậu ta chỉ đơ ra một chút rồi mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ánh mắt thật ôn nhu.
"Sao, tôi thấy cậu thật..." Cậu chỉ nói đến đây, rồi ngừng cười.
"Tớ thì sao?" Tôi cảm thấy kì quái, lúc lắc đầu hỏi cậu ta. Nói lấp lửng gợi sự tò mò cũng là một tội ác lớn nha!
"Không có gì..." Ánh mắt cậu ấy nhìn lên bầu trời, xa xăm, cao vời vợi không với tới.
... ...... ........
Sau đó, cậu ấy đến tìm tôi, tôi cũng đáp lại. Năm đó cậu ấy 15 tuổi, còn tôi mới 13.
Khác hẳn với vẻ vô cảm ngày hôm đó, cậu ấy săn sóc tôi từng li từng tí, giống như tôi là bảo vật trân quý nhất thế giới này.
Năm cậu ấy 18 tuổi, tôi 16 tuổi, cậu ấy tỏ tình với tôi một cách bá đạo, cứng rắn yêu cầu tôi làm bạn gái của cậu ấy. Khi ấy tôi cảm thấy, cuộc đời này của tôi, tôi đã mãn nguyện rồi.
Thế nhưng, sau đó tôi cảm thấy thật kì lạ. Tôi yêu cầu chuyện đó, anh lại không đồng ý.
"Anh muốn để lần đầu của chúng ta chính là vào lễ cưới. Không phải em đã yêu cầu anh như vậy sao?" - Anh ấy nói như vậy.
Thế nhưng tôi nhớ rõ, bản thân tôi chưa từng nói như vậy. Khi đó tôi định phản bác, nhưng trước ánh mắt cố chấp cùng một ít điên cuồng của anh, tôi thức thời ngậm miệng lại.
Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, anh ấy càng lúc càng kì lạ. Anh ấy nói những lời mà tôi không thể nào hiểu nổi, giống như, anh ấy đang nói với một người khác chứ không phải tôi!
Sau đó, tôi nhớ đến những lời nói lúc trước của anh ấy.
Liệu có phải, anh đang nhầm lẫn tôi với ai đó hay không?
... ...... ........
Năm anh ấy 20 tuổi, khí tức dần dần biến đổi.
Anh lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn.
Anh nói rằng bản thân phải thừa kế cơ nghiệp của cha mẹ dòng họ, không cứng rắn không được.
Tôi khi đó cũng hiểu những lời kia của anh có chút giấu giếm, thế nhưng tôi lại bỏ qua. Kể cả những dấu vết anh vô tình bỏ quên, tôi cũng lơ đi. Có lẽ, tôi chỉ là muốn đắm chìm trong giấc mơ màu hồng này thật lâu mà thôi.
... ...... ........
Nhìn thấy tập hồ sơ của cô gái kì lạ kia đưa đến, tôi cảm thấy bản thân có lẽ sắp phát điên lên.
Sau lưng tôi, anh ấy thật máu lạnh, thật tàn nhẫn!
Hóa ra, tôi đã xem nhẹ sự huyết tinh của anh. Tôi biết anh kì lạ, nhưng lại không nhận ra, bên cạnh tôi là một con ác quỷ sống!
Nếu tôi cương quyết ngăn anh lại thì tốt biết mấy, nếu tôi không chấp nhất với cái suy nghĩ ích kỷ kia, những người này, sao lại phải chết một cách dữ tợn như vậy chứ?
Tôi sợ hãi!
Cả thân thể tôi đang run rẩy.
Tôi không muốn nhìn thấy tên ác quỷ này nữa!
Làm ơn! Tránh xa khỏi cuộc đời tôi!
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở một bệnh viện nhỏ, rồi khi cô chìm vào đôi mắt trong veo đó.
Sau đó cô tỏ tình, cô nói ở bên hắn rất yên bình, rất ấm áp.
Cho đến lúc nhìn thấy Dạ Dương cầm súng tàn nhẫn cướp đi từng sinh mạng, cô biết, ảo tưởng của cô đã tan vỡ rồi.
Hắn nói hắn sẽ chờ đến khi cả 2 kết hôn rồi mới động đến cô, thế nhưng, cô đã không chờ nổi đến lúc đó. Hiện thực tàn nhẫn như vậy, đánh nát lí trí của cô.
Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến hắn cô sẽ cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, giống như những cánh tay của bọn họ đang nắm chặt lấy cô. Bọn họ gào thét, bọn họ chì chiết. Họ căm thù cô, họ chất vấn cô vì sao lại không ngăn Dạ Dương lại, vì sao không cố gắng thêm chút nữa.
Cô, mới xấu xí làm sao.
"Được rồi! Dừng mọi chuyện tại đây!" Hàn Lữ Nhi lạnh lùng ngồi xuống bên giường bệnh Ngữ Linh. Tên họ Dạ kia canh giữ thật chặt, vất vả lắm cô mới tìm được cơ hội lẻn vào.
"Cô..." Ngữ Linh mặt mày tái nhợt dọa người nhìn Hàn Lữu Nhi. Cô gái này là ai đây?
"Tôi cảm thấy thật bi ai cho cô." Hàn Lữ Nhi cười khẩy, xoa xoa mu bàn tay, ánh mắt vô cùng nhạo báng nhìn Ngữ Linh."Cô ở bên cậu ta mấy năm rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra được bản chất của cậu ta."
Ngữ Linh nghe lời nói của Hàn Lữ Nhi, ánh mắt càng thêm ảm đạm vô cùng."Trong mắt tôi, Dạ Dương là một người tốt bụng, thiện lương, luôn đối xử tốt với mọi người. Dạ Dương hôm qua... thật xa lạ!"
"Ngu ngốc!" Hàn Lữ Nhi ngoáy ngoáy tai, ném cho Ngữ Linh một tập hồ sơ. Cô nói với giọng mỉa mai:"Đến hắn là người thế nào cô cũng không biết, vậy thì cái gọi là tình yêu đó của cô đáng giá mấy đồng tiền chứ?"
Là tình yêu... hay là ảo tưởng tốt đẹp về một thứ vô hình hão huyền?
"Tôi đi đây. Xem xong hồ sơ mà cô hối hận thì hãy gọi điện thoại cho tôi." Hàn Lữ Nhi rút ra một chiếc bút, sau 3 giây thì lưu lại một dãy số trên tập hồ sơ."Tôi sẽ cho cô cơ hội rời khỏi tên ác ma kia."
Nhìn theo bóng lưng của Hàn Lữ Nhi một lúc, Ngữ Linh trầm mặc mở tập hồ sơ ra. Ngay bức hình đầu tiên, ánh mắt cô phóng đại, ngây dại đọc từng từ.
... ...... ...... .....
"Tại sao em lại muốn tách Ngữ Linh ra khỏi Dạ Dương đến mức đó?" Phàm Lâm thỏa mãn liếm liếm môi, nằm trên đùi nhỏ của Hàn Lữ Nhi vô cùng vui vẻ.
"Lời hứa của em với con bé kia." Hàn Lữ Nhi gặm quả táo trên tay, ánh mắt có chút mơ màng, hoài niệm."Cơ hội duy nhất cho nó. Hi vọng nó sẽ nắm bắt được."
"Tương lai, có thể sẽ thay đổi ngay lúc này!"
... ...... ...... ....
"Bùng!" Một mồi lửa, thiêu đốt tất cả, kể cả sự tin tưởng mờ mịt vô căn cứ kia.
Sao cô có thể không hề nhận ra chứ?
Sự thất thường của Dạ Dương, vết máu dính trên áo sơ mi, ánh mắt cuồng dã cùng mùi huyết tinh gay mũi mờ nhạt thoang thoảng.
Ngay từ đầu, cô đã nhận ra rồi. Chỉ là, cô lựa chọn quên đi nó. Cô lựa chọn một cách ích kỷ như vậy để có thể đắm chìm trong mơ mộng của cô, chạy trốn sự thật trước mắt.
"Ha ha ha..."
"Chính mình mới là kẻ hại chết họ. Chính mình là kẻ độc ác nhất. Chính mình là kẻ xấu xa nhất."
"Tiểu Linh!" Khi Ngữ Linh tưởng chừng bản thân sắp phát điên, một tiếng gào thét đánh thức cô. Cô bị hắn hung hăng ôm vào lòng. Mùi hương nam tính mà cô từng vô cùng yêu thích nay lại khiến cô cảm thấy chán ghét và sợ hãi.
"Tránh ra!" Ngữ Linh giãy khỏi vòng tay Dạ Dương, lui mình vào một góc phòng."Đừng có lại gần tôi! Đừng có dùng đôi bàn tay dính máu đó chạm vào tôi!!!"
Sắc mặt Dạ Dương thoáng tái nhợt, trái tim âm ỉ đau. Vậy là, cô ấy vẫn biết sao...
"Tiểu Linh, anh..." chỉ là muốn bảo vệ em thôi mà...
"Không được lại đây!!!" Ngữ Linh áp chặt vào tường, hai tay run rẩy ôm lấy thân mình, nước mắt từng giọt chảy xuống."Anh... anh..."
"Đồ máu lạnh! Đồ tàn nhẫn! Đồ điên! Ác quỷ! Ghê tởm!"
"Làm sao mà tôi... tôi có thể ở bên cạnh một con ác quỷ như anh suốt bao nhiêu năm nay chứ?"
"Giết người! Chính tay anh sát hại hơn 1000 mạng người lớn nhỏ! Diệt sạch cả gia đình! Cả gia tộc của người khác! Lại còn là thủ lĩnh của tổ chức giết người vô cùng tàn bạo trên thế giới! Rốt cuộc có chỗ nào trên cơ thể anh là sạch sẽ không hả!!?"
Nắm tay Dạ Dương nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong miệng của hắn thoang thoảng vị ngọt tanh của máu.
Đúng vậy, hắn là ác quỷ giết người không gớm tay, là sát nhân, là tội đồ.
"Anh! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng bao giờ để tôi phải thấy anh nữa! Anh làm tôi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy vô cùng buồn nôn!"
... ...... ...... ...... ...... ...
Xì poi:
Đúng vậy, đó là lời hứa của cô với hắn năm đó.
Mãi mãi, cô sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho hắn, mãi mãi mở rộng vòng tay đón hắn về nhà.
Mãi mãi, không bao giờ để hắn phải đối diện với đau đớn một mình.
Mãi mãi, không bao giờ bỏ rơi hắn.
Ngoại truyện 2:
Ngày tôi mở mắt ra là một ngày rất đẹp, bầu trời thật trong lành với một màu nước biển trong veo không chút bụi bẩn.
Giống như, bản thân tôi đã được gột rửa, được thanh lọc một cách hoàn mỹ.
Cho dù tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau này sẽ phải sống một cuộc sống tứ cố vô thân, hai bàn tay trắng, tôi nghĩ vẫn chẳng sao cả, bản thân tôi sau này và mãi mãi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Thế rồi, cũng trong ngày hôm đó, tôi gặp A Dương.
Khi đó, A Dương mới chỉ là một cậu bé hơn 10 tuổi một chút, thế nhưng trong mắt lại mang một vẻ đẹp của bi thương, vẻ đẹp đó ám ảnh tôi rất sâu, rất đậm.
Lúc ấy, tôi nhìn thấy một cậu bé băng kín đầu một mình ngồi trên ghế đá, ngẩn ngơ nhìn trên bầu trời.
"Này, trên đó có gì mà cậu nhìn dữ vậy?"
Tôi hỏi một câu thật ngu ngốc, và cậu quay lại nhìn tôi. Hóa ra, vẻ bi thương đó của cậu chính là xuất phát ở đây, một đôi mắt – tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào nữa, nói chung là rất buồn.
Sau này tôi mới tìm được từ ngữ chính xác nhất - trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, một chút tình cảm, suy nghĩ cũng không có. Trống rỗng hệt như bầu trời trong xanh không một đám mây hôm đó vậy.
"..."
"Này, tại sao lại im lặng? Sao lại nhìn tớ, trên mặt tớ có gì hả?"
Cậu ấy quay đầu, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Tôi cứ định vậy mà bỏ đi, cậu lại nói một câu làm tôi chú ý.
"Tôi... không nhớ gì cả."
"Hoàn toàn, quên hết. Một chút cũng không nhớ." Cậu ấy nhấn mạnh, rất đột ngột.
Hóa ra, cậu ấy cũng giống tôi sao, tỉnh dậy, một chút cũng không nhớ.
Tôi rất tự nhiên ngồi lên ghế đá bên cạnh cậu ấy, hai chân vung vẩy đầy tự do tự tại."Vậy, cậu có người nhà không?"
"Có. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy họ đang ở bên cạnh tôi và khóc lóc linh tinh." Cậu hơi hơi nhíu mi, khóe môi lại tràn đầy bất đắc dĩ,
Tôi có thể nhìn ra, tâm tình của cậu rất tốt, nhưng tôi lại thấy thật xấu, tâm tình của tôi đang tệ đi. Bởi cậu ta có cha mẹ, còn tôi thì không. Cậu ta mở mắt thì ba mẹ ở bên cạnh khóc lóc, còn tôi, đối diện với tôi là trần nhà trắng xóa tẻ nhạt.
"Cậu có ba mẹ là đã rất hạnh phúc rồi mà, còn buồn bã gì nữa chứ!" Tôi hét thẳng vào mặt cậu ta, khuôn mặt của tôi cũng đỏ lừng như trái hồng. Đỏ vì tức giận và cáu kỉnh, không hơn.
Tôi không ngờ, nghe xong câu nói giận dỗi của tôi, cậu ta chỉ đơ ra một chút rồi mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ánh mắt thật ôn nhu.
"Sao, tôi thấy cậu thật..." Cậu chỉ nói đến đây, rồi ngừng cười.
"Tớ thì sao?" Tôi cảm thấy kì quái, lúc lắc đầu hỏi cậu ta. Nói lấp lửng gợi sự tò mò cũng là một tội ác lớn nha!
"Không có gì..." Ánh mắt cậu ấy nhìn lên bầu trời, xa xăm, cao vời vợi không với tới.
... ...... ........
Sau đó, cậu ấy đến tìm tôi, tôi cũng đáp lại. Năm đó cậu ấy 15 tuổi, còn tôi mới 13.
Khác hẳn với vẻ vô cảm ngày hôm đó, cậu ấy săn sóc tôi từng li từng tí, giống như tôi là bảo vật trân quý nhất thế giới này.
Năm cậu ấy 18 tuổi, tôi 16 tuổi, cậu ấy tỏ tình với tôi một cách bá đạo, cứng rắn yêu cầu tôi làm bạn gái của cậu ấy. Khi ấy tôi cảm thấy, cuộc đời này của tôi, tôi đã mãn nguyện rồi.
Thế nhưng, sau đó tôi cảm thấy thật kì lạ. Tôi yêu cầu chuyện đó, anh lại không đồng ý.
"Anh muốn để lần đầu của chúng ta chính là vào lễ cưới. Không phải em đã yêu cầu anh như vậy sao?" - Anh ấy nói như vậy.
Thế nhưng tôi nhớ rõ, bản thân tôi chưa từng nói như vậy. Khi đó tôi định phản bác, nhưng trước ánh mắt cố chấp cùng một ít điên cuồng của anh, tôi thức thời ngậm miệng lại.
Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, anh ấy càng lúc càng kì lạ. Anh ấy nói những lời mà tôi không thể nào hiểu nổi, giống như, anh ấy đang nói với một người khác chứ không phải tôi!
Sau đó, tôi nhớ đến những lời nói lúc trước của anh ấy.
Liệu có phải, anh đang nhầm lẫn tôi với ai đó hay không?
... ...... ........
Năm anh ấy 20 tuổi, khí tức dần dần biến đổi.
Anh lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn.
Anh nói rằng bản thân phải thừa kế cơ nghiệp của cha mẹ dòng họ, không cứng rắn không được.
Tôi khi đó cũng hiểu những lời kia của anh có chút giấu giếm, thế nhưng tôi lại bỏ qua. Kể cả những dấu vết anh vô tình bỏ quên, tôi cũng lơ đi. Có lẽ, tôi chỉ là muốn đắm chìm trong giấc mơ màu hồng này thật lâu mà thôi.
... ...... ........
Nhìn thấy tập hồ sơ của cô gái kì lạ kia đưa đến, tôi cảm thấy bản thân có lẽ sắp phát điên lên.
Sau lưng tôi, anh ấy thật máu lạnh, thật tàn nhẫn!
Hóa ra, tôi đã xem nhẹ sự huyết tinh của anh. Tôi biết anh kì lạ, nhưng lại không nhận ra, bên cạnh tôi là một con ác quỷ sống!
Nếu tôi cương quyết ngăn anh lại thì tốt biết mấy, nếu tôi không chấp nhất với cái suy nghĩ ích kỷ kia, những người này, sao lại phải chết một cách dữ tợn như vậy chứ?
Tôi sợ hãi!
Cả thân thể tôi đang run rẩy.
Tôi không muốn nhìn thấy tên ác quỷ này nữa!
Làm ơn! Tránh xa khỏi cuộc đời tôi!