Chương : 19
Nhã Kỳ uống một ngụm trà, mắt không thèm nhìn đến bức hình chụp Ngữ Linh đang chuẩn bị lên máy bay."Hừ, dòng họ ti tiện!"
Họ Ngữ này chưa bao giờ để cho người ta thích nổi! Cái gì mà thiện lương trong trắng cơ chứ? Ngu ngốc thì có!
Lần này nó bỏ đi cũng là chuyện tốt, 2 đứa Dạ Dương dẫn về, 1 đứa đã bị dọa chạy, còn 1 đứa nữa... Nhã Kỳ xoa xoa trán. Vợ sao? Một bartender nữ ở quán bar thực sự là không thể nào hợp với Dạ Dương của bà được!
"A Phong! Đêm tư liệu của... vợ của Dạ Dương lại đây!" Nhấp một ngụm trà, Nhã Kỳ mở tư liệu của A Phong đem cho. Dạ Dương tự tiện mang về một cô vợ, bà đến tên con bé cũng không muốn nhớ!
"Rắc! Choang!"
Chén trà bị bóp nát.
"Cố... Lam! Không lẽ nào là nó?" Nhã Kỳ hoảng hốt cầm tư liệu nhìn một lượt. Ảnh chụp... là nó!
"A Phong! Bệnh viện Đông Lan kia làm ăn kiểu gì vậy?" Nhã Kỳ bóp chặt tư liệu về Cố Lam, ánh mắt sưng huyết như muốn giết người. Tại sao nó được ra khỏi bệnh viện mà bà không nhận được thông báo?
"Bà chủ à, bệnh viện đó vài năm trước đã gặp phải một vụ huyết sát, tôi cảm thấy nó không quan trọng vậy nên chỉ để thông báo lên trên bàn của bà thôi a..." A Phong hai mắt đẫm lệ kể lại. Hình như sau đó A Lục dọn bàn thì phải... A Phong chột dạ...
"Huyết sát?" Hai mắt Nhã Kỳ mở to.
"Vâng. 22 Bác sỹ và Y tá đều bị cắt cổ chết." A Phong nhớ lại mấy thảm cảnh, rùng mình một cái."Tử thi... rất khó coi..."
Nhã Kỳ nhớ lại đức hạnh mấy tên bác sỹ kia, lắc đầu cảm thán. Là bọn họ tự tìm đường chết, không đến phiên bà quan tâm.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Lam trong bức ảnh, Nhã Kỳ cắn răng, ánh mắt day dứt có chút áy náy. Thế nhưng, chỉ chốc lát sau nó đã đầy kiên định. "Cho dù có là ai, cũng không thể là nó! Cố gia, Cố Lam... xin lỗi con, A Dương của dì, chắc chắn sẽ không thể nào ở bên con được!"
Cố Thi, tôi xin lỗi.
Tôi làm tất cả chỉ là vì con trai tôi mà thôi, kiếp sau, tôi sẽ đền tội cho hai mẹ con bà.
A Phong nhìn bầu trời trong xanh, mê mang lẩm bẩm: "Yên bình như vậy, giống như gió lặng trước cơn bão."
... ...... ...... ....
Cố Lam hung hăng xoa bóp cánh tay tê rần, liếc mắt một chút, vẫn còn nhiều chỗ cô chưa lau dọn đến nơi. Không biết, ngày hôm nay A Dương có về nhà ăn cơm hay không nhỉ?
Bàn cơm nguội ngắt vẫn chưa động đũa, cà phê sữa cũng đã lạnh. Thế nhưng ông chủ cỉa gia đình vẫn chưa trở về. Phải nói là từ ngày trở thành vợ chồng đến nay, anh ấy vẫn chưa hề ăn một bữa cơm nào do cô nấu.
Ngày duy nhất anh trở về, cô lại khiến anh bỏ đi.
Chết thật, có phải là mắt cô có vấn đề rồi hay không đây, tại sao A Dương lại đứng trước mặt cô?
"A..." Nhấc cánh tay lên động vào lồng ngực rộng lớn, Cố Lam bất ngờ, giật mình nhìn lên vẻ mặt không chút biểu tình nào của Dạ Dương.
"Mừng anh về nhà." Gò má hơi đỏ lên, Cố Lam mỉm cười."Anh muốn ăn cơm không? Em sẽ hâm lại cho nóng, ăn thức ăn lạnh không tốt."
Không đợi Dạ Dương trả lời, Cố Lam đã chạy ngay vào bếp, hâm lại những món ăn đã nguội lạnh. Ngày hôm nay chúng đã không còn bị bỏ phí nữa rồi.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa khiến cho động tác của Cố Lam cứng lại một chút. Anh ấy không muốn ăn sao...
Dạ Dương nằm lên giường, ánh mắt có chút thất lạc. Hắn không muốn quay lại đây, thế nhưng căn nhà nhỏ trước kia hắn và Ngữ Linh cùng ở, hắn lại càng không muốn về đó!
Không nhớ những gì trước 15 tuổi, thế nên Dạ Dương cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thói quen trốn vào bóng tối thế này, giống như bản năng vậy, muốn sửa cũng không sửa được. Hắn cảm thấy chỉ khi bản thân không nhìn thấy gì, không cảm nhận được gì như lúc này, hắn mới an toàn nhất, bình tĩnh nhất.
Cố Lam nhìn căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, cô biết A Dương của cô đang bất an. Bất cứ lúc nào cảm thấy mệt mỏi, anh ấy luôn tìm cách trốn tránh như thế này. Có vẻ như Ngữ Linh rời đi đã khiến anh ấy cảm thấy thật đả kích.
Cô vẫn hâm lại một ít đề phòng anh cảm thấy đói bụng. Cho dù cảm thấy đắng ngắt thì sao nào, anh khi ấy chăm sóc cô như vậy, bây giờ đến lúc cô chăm sóc cho anh.
... ...... ......
Dạ Dương mờ mịt tỉnh giấc, cơn đói khiến dạ dày của anh co thắt lại. Thật kì lạ, vậy mà anh lại ngủ quên trên chiếc giường lạ lẫm này. Là do mùi hương dịu nhẹ lan tỏa trong không khí hay sao?
Kể cả khi ở cùng Ngữ Linh, anh cũng chưa bao giờ có được giấc ngủ không mộng mị như lúc nãy. Từ khi anh mở mắt đều như vậy, giấc ngủ chập chờn, luôn luôn mơ những giấc mơ khó hiểu, uống thuốc ngủ hay an thần đều không xua tan được, càng ngủ càng mơ sâu hơn.
Tay theo thói quen sờ lên đầu giường, không ngờ lại chạm đến một cốc sữa nóng.
Là Cố Lam? Tại sao cô ta lại biết thói quen của anh?
=== =======
Xì poi ni:
"Hương vị... tại sao lại quen thuộc như thế này?"
Họ Ngữ này chưa bao giờ để cho người ta thích nổi! Cái gì mà thiện lương trong trắng cơ chứ? Ngu ngốc thì có!
Lần này nó bỏ đi cũng là chuyện tốt, 2 đứa Dạ Dương dẫn về, 1 đứa đã bị dọa chạy, còn 1 đứa nữa... Nhã Kỳ xoa xoa trán. Vợ sao? Một bartender nữ ở quán bar thực sự là không thể nào hợp với Dạ Dương của bà được!
"A Phong! Đêm tư liệu của... vợ của Dạ Dương lại đây!" Nhấp một ngụm trà, Nhã Kỳ mở tư liệu của A Phong đem cho. Dạ Dương tự tiện mang về một cô vợ, bà đến tên con bé cũng không muốn nhớ!
"Rắc! Choang!"
Chén trà bị bóp nát.
"Cố... Lam! Không lẽ nào là nó?" Nhã Kỳ hoảng hốt cầm tư liệu nhìn một lượt. Ảnh chụp... là nó!
"A Phong! Bệnh viện Đông Lan kia làm ăn kiểu gì vậy?" Nhã Kỳ bóp chặt tư liệu về Cố Lam, ánh mắt sưng huyết như muốn giết người. Tại sao nó được ra khỏi bệnh viện mà bà không nhận được thông báo?
"Bà chủ à, bệnh viện đó vài năm trước đã gặp phải một vụ huyết sát, tôi cảm thấy nó không quan trọng vậy nên chỉ để thông báo lên trên bàn của bà thôi a..." A Phong hai mắt đẫm lệ kể lại. Hình như sau đó A Lục dọn bàn thì phải... A Phong chột dạ...
"Huyết sát?" Hai mắt Nhã Kỳ mở to.
"Vâng. 22 Bác sỹ và Y tá đều bị cắt cổ chết." A Phong nhớ lại mấy thảm cảnh, rùng mình một cái."Tử thi... rất khó coi..."
Nhã Kỳ nhớ lại đức hạnh mấy tên bác sỹ kia, lắc đầu cảm thán. Là bọn họ tự tìm đường chết, không đến phiên bà quan tâm.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Lam trong bức ảnh, Nhã Kỳ cắn răng, ánh mắt day dứt có chút áy náy. Thế nhưng, chỉ chốc lát sau nó đã đầy kiên định. "Cho dù có là ai, cũng không thể là nó! Cố gia, Cố Lam... xin lỗi con, A Dương của dì, chắc chắn sẽ không thể nào ở bên con được!"
Cố Thi, tôi xin lỗi.
Tôi làm tất cả chỉ là vì con trai tôi mà thôi, kiếp sau, tôi sẽ đền tội cho hai mẹ con bà.
A Phong nhìn bầu trời trong xanh, mê mang lẩm bẩm: "Yên bình như vậy, giống như gió lặng trước cơn bão."
... ...... ...... ....
Cố Lam hung hăng xoa bóp cánh tay tê rần, liếc mắt một chút, vẫn còn nhiều chỗ cô chưa lau dọn đến nơi. Không biết, ngày hôm nay A Dương có về nhà ăn cơm hay không nhỉ?
Bàn cơm nguội ngắt vẫn chưa động đũa, cà phê sữa cũng đã lạnh. Thế nhưng ông chủ cỉa gia đình vẫn chưa trở về. Phải nói là từ ngày trở thành vợ chồng đến nay, anh ấy vẫn chưa hề ăn một bữa cơm nào do cô nấu.
Ngày duy nhất anh trở về, cô lại khiến anh bỏ đi.
Chết thật, có phải là mắt cô có vấn đề rồi hay không đây, tại sao A Dương lại đứng trước mặt cô?
"A..." Nhấc cánh tay lên động vào lồng ngực rộng lớn, Cố Lam bất ngờ, giật mình nhìn lên vẻ mặt không chút biểu tình nào của Dạ Dương.
"Mừng anh về nhà." Gò má hơi đỏ lên, Cố Lam mỉm cười."Anh muốn ăn cơm không? Em sẽ hâm lại cho nóng, ăn thức ăn lạnh không tốt."
Không đợi Dạ Dương trả lời, Cố Lam đã chạy ngay vào bếp, hâm lại những món ăn đã nguội lạnh. Ngày hôm nay chúng đã không còn bị bỏ phí nữa rồi.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa khiến cho động tác của Cố Lam cứng lại một chút. Anh ấy không muốn ăn sao...
Dạ Dương nằm lên giường, ánh mắt có chút thất lạc. Hắn không muốn quay lại đây, thế nhưng căn nhà nhỏ trước kia hắn và Ngữ Linh cùng ở, hắn lại càng không muốn về đó!
Không nhớ những gì trước 15 tuổi, thế nên Dạ Dương cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thói quen trốn vào bóng tối thế này, giống như bản năng vậy, muốn sửa cũng không sửa được. Hắn cảm thấy chỉ khi bản thân không nhìn thấy gì, không cảm nhận được gì như lúc này, hắn mới an toàn nhất, bình tĩnh nhất.
Cố Lam nhìn căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, cô biết A Dương của cô đang bất an. Bất cứ lúc nào cảm thấy mệt mỏi, anh ấy luôn tìm cách trốn tránh như thế này. Có vẻ như Ngữ Linh rời đi đã khiến anh ấy cảm thấy thật đả kích.
Cô vẫn hâm lại một ít đề phòng anh cảm thấy đói bụng. Cho dù cảm thấy đắng ngắt thì sao nào, anh khi ấy chăm sóc cô như vậy, bây giờ đến lúc cô chăm sóc cho anh.
... ...... ......
Dạ Dương mờ mịt tỉnh giấc, cơn đói khiến dạ dày của anh co thắt lại. Thật kì lạ, vậy mà anh lại ngủ quên trên chiếc giường lạ lẫm này. Là do mùi hương dịu nhẹ lan tỏa trong không khí hay sao?
Kể cả khi ở cùng Ngữ Linh, anh cũng chưa bao giờ có được giấc ngủ không mộng mị như lúc nãy. Từ khi anh mở mắt đều như vậy, giấc ngủ chập chờn, luôn luôn mơ những giấc mơ khó hiểu, uống thuốc ngủ hay an thần đều không xua tan được, càng ngủ càng mơ sâu hơn.
Tay theo thói quen sờ lên đầu giường, không ngờ lại chạm đến một cốc sữa nóng.
Là Cố Lam? Tại sao cô ta lại biết thói quen của anh?
=== =======
Xì poi ni:
"Hương vị... tại sao lại quen thuộc như thế này?"