Chương : 2
Đến giờ, cả thánh đường vang lên điệu nhạc hôn lễ trang trọng. Người người hóng hớt nhìn về phiá cửa lễ đường.
Cô dâu bước vào.
Bộ váy xa hoa nhưng không phải là được chăm chút kĩ lưỡng, thậm chí còn có chút kém so với một số đại gia khác khi cưới gả, xem trong mắt những người ở đây - những kẻ đứng trên đỉnh của thương nghiệp thế giới thì nó không khác gì với mấy bộ quần áo bán ngoài chợ.
Không phù dâu, không hoa tươi, trên hết là cả chú rể cũng không có. Đồng hành với cô gái chỉ là bản nhạc trang trọng kia cùng những ánh mắt dè bỉu của người khác. Không sao nào, bước vào đây, tiến vào lễ đường này, nhận lời chúc phúc của cha sứ xong thì Cố Lam cô sẽ trở thành người vợ chính thức của A Dương.
Cho dù lúc này anh không ở đây, thế nhưng vậy thì có sao? Rồi cô cũng sẽ có thể ở bên anh, sẽ có ngày anh nhìn thấy cô chân thực ở trước mắt anh, và anh sẽ nhớ lại hết thảy phải không?
Khi đó, liệu A Dương có thể thực hiện được lời hứa lúc ấy không?
Cha sứ hơi hơi rung động nhìn cô dâu nhỏ trước mắt này. Ông biết rõ điều này đã tiên đoán trước số phận của cô. Sự khinh miệt, hờ hững này báo hiệu cho một cuộc sống đầy sóng gió tiếp theo.
Thế nhưng tại sao nụ cười kia vẫn còn rạng rỡ như vậy chứ?
Đây, thực sự là một cô gái tốt...
Cha sứ mỉm cười, đặt tay lên đôi bàn tay bé nhỏ của cô “Chúa chúc phúc cho con.” Và ta cũng chúc phúc cho con. Có thể rồi con sẽ buồn bã, sẽ đau đớn và tuyệt vọng, thậm chí đánh mất bản thân mình, thế nhưng nếu con vẫn đi theo sự mách bảo của lý trí và trái tim, mọi chuyện rồi sẽ trở về như ban đầu.
Cố Lam giật mình, ngẩng đầu nhìn người cha sứ dường như đang tỏa ra ánh sáng thần thánh trước mắt. Ánh mắt ấy là khích lệ, đồng cảm cùng thương yêu - thứ đã bao lâu rồi cô không có được?
“Cha sứ...” Cố Lam cố gắng khống chế cho mắt bớt nhòe đi.”Con sẽ cố gắng hết sức mình!” Cho dù trước mắt con là vực sâu vạn trượng, chắc chắn con sẽ gắng gượng đến cùng!
Sẽ có ngày, cô mang A Dương của cô trở về!
Hôn lễ kì lạ nhất trong lịch sử của Dạ gia kết thúc với không khí im lặng đến quỷ dị. Hôn lễ được tổ chức vô cùng hoành tráng nhưng lại không có chú rể, cô dâu bị đối xử vô cùng thua kém so với điều kiện của Dạ gia. Bất cứ điều gì trong đó cũng đều khiến cho người ta ngờ vực thật sâu.
Dạ Tâm Thư mỉm cười thích thú khi nhìn thấy khung cảnh Cố Lam bị người ta khinh thường cùng miệt thị. Sao nào, nghĩ rằng chen được một chân vào Dạ gia thì có thể sống sung sướng sao? Đừng hòng!
“Tâm Thư! Là con bày trò có đúng không?” Một giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta không thể cự lại đánh thức Dạ Tâm Thư khỏi mấy mưu mô đang xoay vòng trong đầu cô. “Mẹ~”
Nhã Kỳ, phu nhân chủ tịch tập đoàn Dạ thị, mẹ của Dạ Tâm Thư cùng Dạ Đường. Người phụ nữ truyền kỳ, dùng thân hình nhỏ bé một kích đá bay cậu ấm Dạ Nghiên, cũng cướp luôn trái tim của vị thiếu gia ngây thơ, đem người mạnh mẽ trói buộc bên cạnh mình. Bây gìơ lại đang vô cùng mất hứng với cô con gái yêu quý.
“Con chỉ nghĩ được có một vấn đề thôi sao? Mất mặt Cố Lam cũng là mất mặt Dạ Dương, cũng là mất mặt Dạ gia ta! Vậy mà con lại tùy hứng như thế?” Nhà Kỳ tức giận vô cùng rồi. Danh gia vọng tộc mà lại cho cô dâu cả ăn mặc khó coi như thế, cứ như là Dạ gia bắt nạt Cố Lam cô ta vậy.
“Mẹ....Là cô ta không xứng...” Dạ Tâm Thư quệt quệt môi uất ức. Bộ váy đó quá đẹp so với một con bé đi ra từ trại trẻ mồ côi, lại còn trèo lên giường anh cả để gả vào Dạ gia, thật sự là cô chấp nhận không nổi.
Sắc mặt Nhã Kỳ hơi hơi biến hóa. Thực ra bà cũng biết điều đó. Thế nhưng nhìn thái độ của con trai lại làm bà cảm thấy thật kì quái, cứ như chuyện này là do nó dàn dựng lên vậy. Nhưng danh vọng của Dạ gia lại bị con nhỏ ngốc nghếch này tàn phá không còn một mảnh!”Hừ, cắt nửa tiền tiêu vặt tháng này!”
“Mẹ!!!”
Đừng tưởng qua mắt được bà già này a. Thời trẻ tuổi, ta đã lôi ra biết bao nhiêu tiểu tam bên cạnh lão già kia, trừng trị cho sống dở chết dở đấy. Dạ Dương con còn non và xanh lắm!
Cô dâu bước vào.
Bộ váy xa hoa nhưng không phải là được chăm chút kĩ lưỡng, thậm chí còn có chút kém so với một số đại gia khác khi cưới gả, xem trong mắt những người ở đây - những kẻ đứng trên đỉnh của thương nghiệp thế giới thì nó không khác gì với mấy bộ quần áo bán ngoài chợ.
Không phù dâu, không hoa tươi, trên hết là cả chú rể cũng không có. Đồng hành với cô gái chỉ là bản nhạc trang trọng kia cùng những ánh mắt dè bỉu của người khác. Không sao nào, bước vào đây, tiến vào lễ đường này, nhận lời chúc phúc của cha sứ xong thì Cố Lam cô sẽ trở thành người vợ chính thức của A Dương.
Cho dù lúc này anh không ở đây, thế nhưng vậy thì có sao? Rồi cô cũng sẽ có thể ở bên anh, sẽ có ngày anh nhìn thấy cô chân thực ở trước mắt anh, và anh sẽ nhớ lại hết thảy phải không?
Khi đó, liệu A Dương có thể thực hiện được lời hứa lúc ấy không?
Cha sứ hơi hơi rung động nhìn cô dâu nhỏ trước mắt này. Ông biết rõ điều này đã tiên đoán trước số phận của cô. Sự khinh miệt, hờ hững này báo hiệu cho một cuộc sống đầy sóng gió tiếp theo.
Thế nhưng tại sao nụ cười kia vẫn còn rạng rỡ như vậy chứ?
Đây, thực sự là một cô gái tốt...
Cha sứ mỉm cười, đặt tay lên đôi bàn tay bé nhỏ của cô “Chúa chúc phúc cho con.” Và ta cũng chúc phúc cho con. Có thể rồi con sẽ buồn bã, sẽ đau đớn và tuyệt vọng, thậm chí đánh mất bản thân mình, thế nhưng nếu con vẫn đi theo sự mách bảo của lý trí và trái tim, mọi chuyện rồi sẽ trở về như ban đầu.
Cố Lam giật mình, ngẩng đầu nhìn người cha sứ dường như đang tỏa ra ánh sáng thần thánh trước mắt. Ánh mắt ấy là khích lệ, đồng cảm cùng thương yêu - thứ đã bao lâu rồi cô không có được?
“Cha sứ...” Cố Lam cố gắng khống chế cho mắt bớt nhòe đi.”Con sẽ cố gắng hết sức mình!” Cho dù trước mắt con là vực sâu vạn trượng, chắc chắn con sẽ gắng gượng đến cùng!
Sẽ có ngày, cô mang A Dương của cô trở về!
Hôn lễ kì lạ nhất trong lịch sử của Dạ gia kết thúc với không khí im lặng đến quỷ dị. Hôn lễ được tổ chức vô cùng hoành tráng nhưng lại không có chú rể, cô dâu bị đối xử vô cùng thua kém so với điều kiện của Dạ gia. Bất cứ điều gì trong đó cũng đều khiến cho người ta ngờ vực thật sâu.
Dạ Tâm Thư mỉm cười thích thú khi nhìn thấy khung cảnh Cố Lam bị người ta khinh thường cùng miệt thị. Sao nào, nghĩ rằng chen được một chân vào Dạ gia thì có thể sống sung sướng sao? Đừng hòng!
“Tâm Thư! Là con bày trò có đúng không?” Một giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta không thể cự lại đánh thức Dạ Tâm Thư khỏi mấy mưu mô đang xoay vòng trong đầu cô. “Mẹ~”
Nhã Kỳ, phu nhân chủ tịch tập đoàn Dạ thị, mẹ của Dạ Tâm Thư cùng Dạ Đường. Người phụ nữ truyền kỳ, dùng thân hình nhỏ bé một kích đá bay cậu ấm Dạ Nghiên, cũng cướp luôn trái tim của vị thiếu gia ngây thơ, đem người mạnh mẽ trói buộc bên cạnh mình. Bây gìơ lại đang vô cùng mất hứng với cô con gái yêu quý.
“Con chỉ nghĩ được có một vấn đề thôi sao? Mất mặt Cố Lam cũng là mất mặt Dạ Dương, cũng là mất mặt Dạ gia ta! Vậy mà con lại tùy hứng như thế?” Nhà Kỳ tức giận vô cùng rồi. Danh gia vọng tộc mà lại cho cô dâu cả ăn mặc khó coi như thế, cứ như là Dạ gia bắt nạt Cố Lam cô ta vậy.
“Mẹ....Là cô ta không xứng...” Dạ Tâm Thư quệt quệt môi uất ức. Bộ váy đó quá đẹp so với một con bé đi ra từ trại trẻ mồ côi, lại còn trèo lên giường anh cả để gả vào Dạ gia, thật sự là cô chấp nhận không nổi.
Sắc mặt Nhã Kỳ hơi hơi biến hóa. Thực ra bà cũng biết điều đó. Thế nhưng nhìn thái độ của con trai lại làm bà cảm thấy thật kì quái, cứ như chuyện này là do nó dàn dựng lên vậy. Nhưng danh vọng của Dạ gia lại bị con nhỏ ngốc nghếch này tàn phá không còn một mảnh!”Hừ, cắt nửa tiền tiêu vặt tháng này!”
“Mẹ!!!”
Đừng tưởng qua mắt được bà già này a. Thời trẻ tuổi, ta đã lôi ra biết bao nhiêu tiểu tam bên cạnh lão già kia, trừng trị cho sống dở chết dở đấy. Dạ Dương con còn non và xanh lắm!