Chương : 28
Sấm sét vạch ngang bầu trời chiếu sáng đến từng ngóc ngách, đi qua một căn phòng, khắc họa đường nét khuôn mặt của người đàn ông.
Khuôn mặt hắn vô cảm, lẳng lặng ngồi trên ghế trong căn phòng trống trải.
Hôm nay đã tròn 5 tháng từ khi Cố Lam biến mất khỏi cuộc đời hắn. Cô mang đi hết thảy, trả lại cho hắn cuộc sống yên bình tẻ nhạt, nhưng lại không mang đi hình bóng của cô trong tim hắn.
Hắn đã điên cuồng tìm kiếm, chưa bao giờ gián đoạn qua. Thế nhưng giống như Cố Lam đã bốc hơi, hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh. Không, giống như thông tin luôn bị ai đó che giấu, chặt đứt...
“Lão đại.” Một nam nhân mở cửa, âm thanh lo lắng. Đã 10 ngày rồi Dạ Dương vẫn chưa nhắm mắt lấy một lần.
“Khi cần thiết tôi sẽ chú ý.” Dạ Dương vô cảm liếc qua nam nhân.
Nam nhân rùng mình, hai chân suýt chút nữa mềm nhũn mà ngã sấp xuống. Dường như Dạ tổng càng ngày càng giống như một cỗ máy sát nhân, tử khí càng ngày càng khiến người ta hoảng sợ.
Hắn ta biết hắn phạm phải kiêng kị của Dạ tổng, chạm vào cánh cửa của căn phòng này. Thế nhưng Dạ tổng đã quá lâu rồi không ngủ, không phải vì không muốn ngủ, mà vì hắn không thể ngủ được!
Bắt đầu từ 5 tháng trước, Dạ tổng đã mắc chứng bệnh này. Mọi người chỉ phát hiện ra khi 15 ngày sau đó Dạ tổng bị chảy máu mắt nhập viện. 15 ngày không ngủ. Chỉ sau khi chích một liều thuốc ngủ vô cùng nặng liều, hắn mới chợp mắt được 1 lát.
Từ đó về sau trong phòng Dạ tổng luôn để những liều thuốc ngủ liều nặng, nếu không có chúng, hắn sẽ không bao giờ ngủ. Thế nhưng người đàn ông này, chỉ khi đến cực hạn mới sử dụng chúng.
Nam nhân run rẩy đóng cửa lại, đem căn phòng chìm vào màn đêm yên tĩnh.
...
“Nhã phu nhân! Nhã phu nhân! Ngài không được phép tiến vào đây! Nhã phu nhân!” A Hắc cản lại Nhã Kỳ đang mặt mày dữ tợn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống. Người đàn bà mất hết quyền lực này sao lại còn hung hăng đến vậy chứ?
“Tiểu Dương đâu? Ta phải gặp nó!” So với vài tháng trước, sắc mặt Nhã Kỳ trở nên kém cỏi vô cùng, từng mạch máu xanh nổi lên dưới da.
“Nhã phu nhân! Bà phải hiểu cho chúng tôi. Lỡ như bà bước vào có mệnh hệ gì, chúng tôi phải trả lời ra sao với Dạ tiền gia chủ đây?” A Hắc quả thật muốn cắn lưỡi vào nhau. Mấy mạng người đã mất khi tiến vào căn phòng đó rồi.
“Nó...” Khóe mắt Nhã Kỳ co giật, nắm tay nắm chặt lại.
Lại một lần nữa, Cố Lam lấy được trái tim của Dạ Dương.
Lần trước là bà sơ xuất, còn lần này, bà còn có thể nói gì nữa? Bà có lỗi với Cố Thi, với Cố Lam, nhưng bà có thể làm gì đây? Cảnh tượng Cố Thi giết chết Authur Chính luôn hiện ra trong đầu bà, nhắc nhở bà về sự nguy hiểm của những người họ “Cố“.
Dạ Dương ở bên cạnh Cố Lam, sớm muộn gì cũng bị Cố Lam giết chết!
Bà có thể đứng nhìn con mình tiến vào địa ngục không lối về đó chắc?
“Kêu Tiểu Dương ra đây!” Nhã Kỳ rút ra một khẩu súng để trước mặt A Hắc. Người đã đứng trên đỉnh phong hắc đạo bao nhiêu lâu nay, một tay chưởng khống gia tộc họ Nhã một cách máu tanh như bà, làm sao lại chưa bao giờ dính qua máu người được?
Hai hàm răng A Hắc đánh vào nhau. Gọi người thì chết chắc, không gọi cũng chết chắc, hu hu hu...
“Cất nó đi!” Giọng nói vô cảm ngăn lại sự điên cuồng của Nhã Kỳ. Dạ Dương bước xuống cầu thang, sắc mặt đã hòa hoãn hơn sau khi ngủ một giấc.
“Tiểu Dương!” Nhã Kỳ nhìn thấy Dạ Dương, vui vẻ chạy đến nhưng lại bắt vào khoảng không.
“Dương, con là muốn như thế nào đây?” Nhã Kỳ đã lâu rồi chưa được vuốt ve đứa trẻ này, trong lòng buồn bực vô cùng. Nó gây bà vì Cố Lam cũng được, tịch thu quyền hành của bà với Nhã thị và Dạ thị cũng được, nhưng nó không được phép hờ hững với bà như thế này!
“Chuyện của Cố Lam là ta có lỗi, nhưng ta là vì con!”
“Con à! Mẹ chỉ là muốn tốt cho con!”
“Tiểu Dương!” Tại sao lại không thèm để ý đến bà?
“Tôi không quan tâm đến điều này! Tiễn khách!” Dạ Dương mất kiên nhẫn vẫy tay với bảo an.
“Tiểu Dương!” Hai mắt Nhã Kỳ mở to không thể tin nổi.”Ta là mẹ của con!”
Dạ Dương đang định bỏ đi thì hơi ngừng lại, ánh mắt vô cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Nhã Kỳ.”Tôi, ngay từ đầu đã không có tình cảm với các người. Tôi chỉ là đang diễn một vai diễn “người con” mà thôi. Trong cuộc sống của tôi chỉ có cô ấy, người duy nhất được phép chiếm cứ tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm của tôi. Nếu các người đã vi phạm điểm mấu chốt của tôi, động đến người có thể là “cô ấy”, vậy thì vai diễn “người con” này cũng nên kết thúc rồi.”
Hắn bảo vệ Ngữ Linh, yêu thương, đau đớn vì Ngữ Linh bởi cô ta lúc trước có khả năng là “cô ấy”, còn nếu đã xác định cô ta là một kẻ không liên quan, vậy thì cô ta chẳng là gì nữa.
Cô ấy chỉ có một, sẽ không một ai có thể thay thế cô ấy.
Là hắn tìm sai, hắn có lỗi, khi tìm được cô ấy, hắn sẽ hảo hảo mà móc trái tim ra nhận tội vậy.
Lúc này hắn chắc Cố Lam 8-9 phần là cô ấy, nhưng 1-2 phần kia vẫn cần phải kiểm chứng lại. Khi tìm được Cố Lam, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nếu Cố Lam là cô ấy, hắn sẽ đền tội với Cố Lam, còn nếu không phải, hắn sẽ trả lại cho Cố Lam một khoản tiền, sau đó tống đi thật xa. Cô ấy là duy nhất, thay thế phẩm không cần thiết phải tồn tại. Tất nhiên Cố Lam hắn khá là có thiện cảm, sẽ tha cho cô ta một mạng.
“Con...” Nhã Kỳ che lại trái tim, mắt tối sầm ngất đi.
Người họ Cố chính là tai họa, điều này quả là không sai.
Không phải bởi vì bọn họ máu tanh, đi đến đâu máu chảy đến đó, mà bởi ánh mắt điên cuồng của họ, khí chất cao ngạo lãnh diễm bức người của họ sẽ khiến kẻ khác phải phát điên, bị bắt làm tù binh.
Có lẽ con trai bà, ngày đó, đã bị Cố Lam bắt làm tù binh rồi.
=======
Khuôn mặt hắn vô cảm, lẳng lặng ngồi trên ghế trong căn phòng trống trải.
Hôm nay đã tròn 5 tháng từ khi Cố Lam biến mất khỏi cuộc đời hắn. Cô mang đi hết thảy, trả lại cho hắn cuộc sống yên bình tẻ nhạt, nhưng lại không mang đi hình bóng của cô trong tim hắn.
Hắn đã điên cuồng tìm kiếm, chưa bao giờ gián đoạn qua. Thế nhưng giống như Cố Lam đã bốc hơi, hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh. Không, giống như thông tin luôn bị ai đó che giấu, chặt đứt...
“Lão đại.” Một nam nhân mở cửa, âm thanh lo lắng. Đã 10 ngày rồi Dạ Dương vẫn chưa nhắm mắt lấy một lần.
“Khi cần thiết tôi sẽ chú ý.” Dạ Dương vô cảm liếc qua nam nhân.
Nam nhân rùng mình, hai chân suýt chút nữa mềm nhũn mà ngã sấp xuống. Dường như Dạ tổng càng ngày càng giống như một cỗ máy sát nhân, tử khí càng ngày càng khiến người ta hoảng sợ.
Hắn ta biết hắn phạm phải kiêng kị của Dạ tổng, chạm vào cánh cửa của căn phòng này. Thế nhưng Dạ tổng đã quá lâu rồi không ngủ, không phải vì không muốn ngủ, mà vì hắn không thể ngủ được!
Bắt đầu từ 5 tháng trước, Dạ tổng đã mắc chứng bệnh này. Mọi người chỉ phát hiện ra khi 15 ngày sau đó Dạ tổng bị chảy máu mắt nhập viện. 15 ngày không ngủ. Chỉ sau khi chích một liều thuốc ngủ vô cùng nặng liều, hắn mới chợp mắt được 1 lát.
Từ đó về sau trong phòng Dạ tổng luôn để những liều thuốc ngủ liều nặng, nếu không có chúng, hắn sẽ không bao giờ ngủ. Thế nhưng người đàn ông này, chỉ khi đến cực hạn mới sử dụng chúng.
Nam nhân run rẩy đóng cửa lại, đem căn phòng chìm vào màn đêm yên tĩnh.
...
“Nhã phu nhân! Nhã phu nhân! Ngài không được phép tiến vào đây! Nhã phu nhân!” A Hắc cản lại Nhã Kỳ đang mặt mày dữ tợn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống. Người đàn bà mất hết quyền lực này sao lại còn hung hăng đến vậy chứ?
“Tiểu Dương đâu? Ta phải gặp nó!” So với vài tháng trước, sắc mặt Nhã Kỳ trở nên kém cỏi vô cùng, từng mạch máu xanh nổi lên dưới da.
“Nhã phu nhân! Bà phải hiểu cho chúng tôi. Lỡ như bà bước vào có mệnh hệ gì, chúng tôi phải trả lời ra sao với Dạ tiền gia chủ đây?” A Hắc quả thật muốn cắn lưỡi vào nhau. Mấy mạng người đã mất khi tiến vào căn phòng đó rồi.
“Nó...” Khóe mắt Nhã Kỳ co giật, nắm tay nắm chặt lại.
Lại một lần nữa, Cố Lam lấy được trái tim của Dạ Dương.
Lần trước là bà sơ xuất, còn lần này, bà còn có thể nói gì nữa? Bà có lỗi với Cố Thi, với Cố Lam, nhưng bà có thể làm gì đây? Cảnh tượng Cố Thi giết chết Authur Chính luôn hiện ra trong đầu bà, nhắc nhở bà về sự nguy hiểm của những người họ “Cố“.
Dạ Dương ở bên cạnh Cố Lam, sớm muộn gì cũng bị Cố Lam giết chết!
Bà có thể đứng nhìn con mình tiến vào địa ngục không lối về đó chắc?
“Kêu Tiểu Dương ra đây!” Nhã Kỳ rút ra một khẩu súng để trước mặt A Hắc. Người đã đứng trên đỉnh phong hắc đạo bao nhiêu lâu nay, một tay chưởng khống gia tộc họ Nhã một cách máu tanh như bà, làm sao lại chưa bao giờ dính qua máu người được?
Hai hàm răng A Hắc đánh vào nhau. Gọi người thì chết chắc, không gọi cũng chết chắc, hu hu hu...
“Cất nó đi!” Giọng nói vô cảm ngăn lại sự điên cuồng của Nhã Kỳ. Dạ Dương bước xuống cầu thang, sắc mặt đã hòa hoãn hơn sau khi ngủ một giấc.
“Tiểu Dương!” Nhã Kỳ nhìn thấy Dạ Dương, vui vẻ chạy đến nhưng lại bắt vào khoảng không.
“Dương, con là muốn như thế nào đây?” Nhã Kỳ đã lâu rồi chưa được vuốt ve đứa trẻ này, trong lòng buồn bực vô cùng. Nó gây bà vì Cố Lam cũng được, tịch thu quyền hành của bà với Nhã thị và Dạ thị cũng được, nhưng nó không được phép hờ hững với bà như thế này!
“Chuyện của Cố Lam là ta có lỗi, nhưng ta là vì con!”
“Con à! Mẹ chỉ là muốn tốt cho con!”
“Tiểu Dương!” Tại sao lại không thèm để ý đến bà?
“Tôi không quan tâm đến điều này! Tiễn khách!” Dạ Dương mất kiên nhẫn vẫy tay với bảo an.
“Tiểu Dương!” Hai mắt Nhã Kỳ mở to không thể tin nổi.”Ta là mẹ của con!”
Dạ Dương đang định bỏ đi thì hơi ngừng lại, ánh mắt vô cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Nhã Kỳ.”Tôi, ngay từ đầu đã không có tình cảm với các người. Tôi chỉ là đang diễn một vai diễn “người con” mà thôi. Trong cuộc sống của tôi chỉ có cô ấy, người duy nhất được phép chiếm cứ tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm của tôi. Nếu các người đã vi phạm điểm mấu chốt của tôi, động đến người có thể là “cô ấy”, vậy thì vai diễn “người con” này cũng nên kết thúc rồi.”
Hắn bảo vệ Ngữ Linh, yêu thương, đau đớn vì Ngữ Linh bởi cô ta lúc trước có khả năng là “cô ấy”, còn nếu đã xác định cô ta là một kẻ không liên quan, vậy thì cô ta chẳng là gì nữa.
Cô ấy chỉ có một, sẽ không một ai có thể thay thế cô ấy.
Là hắn tìm sai, hắn có lỗi, khi tìm được cô ấy, hắn sẽ hảo hảo mà móc trái tim ra nhận tội vậy.
Lúc này hắn chắc Cố Lam 8-9 phần là cô ấy, nhưng 1-2 phần kia vẫn cần phải kiểm chứng lại. Khi tìm được Cố Lam, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nếu Cố Lam là cô ấy, hắn sẽ đền tội với Cố Lam, còn nếu không phải, hắn sẽ trả lại cho Cố Lam một khoản tiền, sau đó tống đi thật xa. Cô ấy là duy nhất, thay thế phẩm không cần thiết phải tồn tại. Tất nhiên Cố Lam hắn khá là có thiện cảm, sẽ tha cho cô ta một mạng.
“Con...” Nhã Kỳ che lại trái tim, mắt tối sầm ngất đi.
Người họ Cố chính là tai họa, điều này quả là không sai.
Không phải bởi vì bọn họ máu tanh, đi đến đâu máu chảy đến đó, mà bởi ánh mắt điên cuồng của họ, khí chất cao ngạo lãnh diễm bức người của họ sẽ khiến kẻ khác phải phát điên, bị bắt làm tù binh.
Có lẽ con trai bà, ngày đó, đã bị Cố Lam bắt làm tù binh rồi.
=======