Chương 4
6
Hả? Ta cực kỳ ngạc nhiên!
Ta được hắn ôm trong lòng, đầu hoa không thể suy luận nổi.
“Sao nàng ta có thể là... Nhưng ta nhớ rõ, rõ ràng ta mới là...." Đóa hoa thiên thạch cuối cùng.
Ta còn chưa nói hết lời, đã bị Doãn Dạ dùng môi chặn lại.
Lúc ta còn sững sờ thì Doãn Dạ đã hơi lui ra, nhưng hơi thở của hắn vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của ta.
Mặt mày hắn thâm thúy, tựa như đang giấu rất nhiều chuyện nhưng lại không thể cho ta biết dù chỉ một chút.
"Nhiễm Nhiễm, nhớ kỹ, nàng ta mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên thế gian."
Ta sững sờ chớp chớp mắt, suy nghĩ rối loạn. Ta biết rất rõ, tộc hoa thiên thạch bọn ta, chỉ có một đóa hoa độc nhất là ta đây!
Cho nên, đóa hoa kia, Doãn Dạ đã đào từ đâu ra?!
Doãn Dạ làm như vậy, là có ý gì?
Hắn vuốt vuốt mái tóc dài của ta: "Ngoan, sư phụ sẽ không hại con."
Hắn dỗ dành ta giống như đứa trẻ: "Lúc trước không phải con nói muốn ra ngoài xem một chút sao, ta và con đến nhân gian chơi một lát nhé, được không?"
Ta phục hồi tinh thần lại, bất mãn trong lòng đã phai nhạt đi một chút, sau đó được thay thế bởi sự vui sướng.
"Thật sự có thể đến nhân gian sao?"
Trừ nơi trú ẩn ở tộc lúc ta còn là bản thể ra, ta đã ở đảo Tiên này mấy trăm năm rồi.
Sống nhiều năm như vậy, ta chỉ gặp qua người đầu vỡ máu chảy vì muốn có được hoa thiên thạch, gặp qua Doãn Dạ và mỹ nhân, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Ta cũng muốn nhìn thấy pháo hoa của nhân gian.
7
Doãn Dạ đưa ta đến nhân gian, chỉ là hắn và ta đã lập ra ba quy tắc.
"Thứ nhất, không được liếc mắt nhìn những nam nhân khác. Thứ hai, không được tiếp xúc với những nam nhân khác; Thứ ba, khi gặp phải tình huống bất ngờ, hãy tuân thủ quy tắc thứ nhất và thứ hai".
Đây là quy tắc bắt nạt hoa đúng không?
Nhưng ta vẫn đồng ý.
Ta và Doãn Dạ đi đến nhân gian, ta nghĩ gọi hắn là "Sư phụ" thì không tiện lắm thì phải, vì thế muốn đổi xưng hô: "Sư phụ người lớn hơn ta mấy ngàn tuổi, không bằng ta gọi người là thúc...".
Ta vốn định cung kính gọi hắn một tiếng thúc thúc, nhưng lại bị Doãn Dạ trừng mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng.
Thậm chí, hắn còn cào cào ta một cách bất mãn. Hắn biết rõ mà, ta sợ ngứa nhất.
Dưới áp lực của hắn, ta đành phải cầu xin tha thứ: "Hay là gọi ca ca đi, như vậy sẽ thân mật hơn!"
Ca ca thì ca ca, dù sao hắn cũng chỉ lớn hơn ta mấy ngàn tuổi thôi.
Lúc này Doãn Dạ mới hài lòng gật gật đầu.
Sau khi bọn ta xuống xe ngựa, bọn ta gặp một thư sinh.
Thư sinh đang bán tranh của chàng ta, có lẽ là bởi vì không có người hỏi thăm, mặt mày chàng ta có chút ủ rũ.
Ta thấy nhân vật chính trong bức tranh của chàng, thật trùng hợp, đó lại là hoa thiên thạch bọn ta.
"Ca ca, huynh xem…” Ta kéo kéo góc áo của Doãn Dạ.
Nơi sinh sống của hoa thiên thạch bọn ta không phải là Tiên Sơn và Ma Hải, mà là Cửu Thiên Huyền Địa.
Cửu Thiên Huyền Địa tách biệt với ba giới nhân, tiên, ma, vì nó là một nơi tách biệt, nên loài người không cách nào đặt chân vào.
Làm sao chàng ta có thể nhìn thấy hoa thiên thạch và vẽ nó ra?
Ta lại nhớ tới, không biết từ lúc nào, hoa thiên thạch bọn ta bị buộc phải hiện thế (xuất hiện trên đời), mạng những bông hoa khác không tốt, bị nuốt vào trong bụng, liền chấm dứt cả đời hoa.
Vậy, việc bọn ta hiện thế, liệu có phải là một âm mưu do người khác bày ra hay không?
Ta nhìn chằm chằm nó thật lâu, thư sinh kia cũng nhìn thấy ta. Tầm mắt của chàng ta va vào ta, chỗ lỗ tai lại nổi lên chút đỏ ửng.
Chàng ta gãi đầu đi về phía ta: "Cô, cô nương."
Doãn Dạ lập tức nhíu mày kéo ta ra sau lưng, giống như không vui.
Thư sinh thấy Doãn Dạ bảo vệ ta như thế, nói: "Ta thấy hình như cô nương đang nhìn tranh của ta, cho nên tại hạ mới... mới mạo phạm."
Doãn Dạ cười lạnh lùng, rồi lại cực kỳ lạnh lùng kéo ta rời đi.
Nhưng ta vẫn đang suy nghĩ về bức tranh: "Ta... "
Ngón tay Doãn Dạ đặt trước môi ta: "Người bình thường không cách nào đặt chân đến Cửu Thiên Huyền Địa, hắn có thể vẽ ra hoa thiên thạch, tất phải có người chỉ điểm. Nhiễm Nhiễm, trên đời này trừ ta ra, con phải cẩn thận với tất cả mọi người."
Hả? Ta cực kỳ ngạc nhiên!
Ta được hắn ôm trong lòng, đầu hoa không thể suy luận nổi.
“Sao nàng ta có thể là... Nhưng ta nhớ rõ, rõ ràng ta mới là...." Đóa hoa thiên thạch cuối cùng.
Ta còn chưa nói hết lời, đã bị Doãn Dạ dùng môi chặn lại.
Lúc ta còn sững sờ thì Doãn Dạ đã hơi lui ra, nhưng hơi thở của hắn vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của ta.
Mặt mày hắn thâm thúy, tựa như đang giấu rất nhiều chuyện nhưng lại không thể cho ta biết dù chỉ một chút.
"Nhiễm Nhiễm, nhớ kỹ, nàng ta mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên thế gian."
Ta sững sờ chớp chớp mắt, suy nghĩ rối loạn. Ta biết rất rõ, tộc hoa thiên thạch bọn ta, chỉ có một đóa hoa độc nhất là ta đây!
Cho nên, đóa hoa kia, Doãn Dạ đã đào từ đâu ra?!
Doãn Dạ làm như vậy, là có ý gì?
Hắn vuốt vuốt mái tóc dài của ta: "Ngoan, sư phụ sẽ không hại con."
Hắn dỗ dành ta giống như đứa trẻ: "Lúc trước không phải con nói muốn ra ngoài xem một chút sao, ta và con đến nhân gian chơi một lát nhé, được không?"
Ta phục hồi tinh thần lại, bất mãn trong lòng đã phai nhạt đi một chút, sau đó được thay thế bởi sự vui sướng.
"Thật sự có thể đến nhân gian sao?"
Trừ nơi trú ẩn ở tộc lúc ta còn là bản thể ra, ta đã ở đảo Tiên này mấy trăm năm rồi.
Sống nhiều năm như vậy, ta chỉ gặp qua người đầu vỡ máu chảy vì muốn có được hoa thiên thạch, gặp qua Doãn Dạ và mỹ nhân, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Ta cũng muốn nhìn thấy pháo hoa của nhân gian.
7
Doãn Dạ đưa ta đến nhân gian, chỉ là hắn và ta đã lập ra ba quy tắc.
"Thứ nhất, không được liếc mắt nhìn những nam nhân khác. Thứ hai, không được tiếp xúc với những nam nhân khác; Thứ ba, khi gặp phải tình huống bất ngờ, hãy tuân thủ quy tắc thứ nhất và thứ hai".
Đây là quy tắc bắt nạt hoa đúng không?
Nhưng ta vẫn đồng ý.
Ta và Doãn Dạ đi đến nhân gian, ta nghĩ gọi hắn là "Sư phụ" thì không tiện lắm thì phải, vì thế muốn đổi xưng hô: "Sư phụ người lớn hơn ta mấy ngàn tuổi, không bằng ta gọi người là thúc...".
Ta vốn định cung kính gọi hắn một tiếng thúc thúc, nhưng lại bị Doãn Dạ trừng mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng.
Thậm chí, hắn còn cào cào ta một cách bất mãn. Hắn biết rõ mà, ta sợ ngứa nhất.
Dưới áp lực của hắn, ta đành phải cầu xin tha thứ: "Hay là gọi ca ca đi, như vậy sẽ thân mật hơn!"
Ca ca thì ca ca, dù sao hắn cũng chỉ lớn hơn ta mấy ngàn tuổi thôi.
Lúc này Doãn Dạ mới hài lòng gật gật đầu.
Sau khi bọn ta xuống xe ngựa, bọn ta gặp một thư sinh.
Thư sinh đang bán tranh của chàng ta, có lẽ là bởi vì không có người hỏi thăm, mặt mày chàng ta có chút ủ rũ.
Ta thấy nhân vật chính trong bức tranh của chàng, thật trùng hợp, đó lại là hoa thiên thạch bọn ta.
"Ca ca, huynh xem…” Ta kéo kéo góc áo của Doãn Dạ.
Nơi sinh sống của hoa thiên thạch bọn ta không phải là Tiên Sơn và Ma Hải, mà là Cửu Thiên Huyền Địa.
Cửu Thiên Huyền Địa tách biệt với ba giới nhân, tiên, ma, vì nó là một nơi tách biệt, nên loài người không cách nào đặt chân vào.
Làm sao chàng ta có thể nhìn thấy hoa thiên thạch và vẽ nó ra?
Ta lại nhớ tới, không biết từ lúc nào, hoa thiên thạch bọn ta bị buộc phải hiện thế (xuất hiện trên đời), mạng những bông hoa khác không tốt, bị nuốt vào trong bụng, liền chấm dứt cả đời hoa.
Vậy, việc bọn ta hiện thế, liệu có phải là một âm mưu do người khác bày ra hay không?
Ta nhìn chằm chằm nó thật lâu, thư sinh kia cũng nhìn thấy ta. Tầm mắt của chàng ta va vào ta, chỗ lỗ tai lại nổi lên chút đỏ ửng.
Chàng ta gãi đầu đi về phía ta: "Cô, cô nương."
Doãn Dạ lập tức nhíu mày kéo ta ra sau lưng, giống như không vui.
Thư sinh thấy Doãn Dạ bảo vệ ta như thế, nói: "Ta thấy hình như cô nương đang nhìn tranh của ta, cho nên tại hạ mới... mới mạo phạm."
Doãn Dạ cười lạnh lùng, rồi lại cực kỳ lạnh lùng kéo ta rời đi.
Nhưng ta vẫn đang suy nghĩ về bức tranh: "Ta... "
Ngón tay Doãn Dạ đặt trước môi ta: "Người bình thường không cách nào đặt chân đến Cửu Thiên Huyền Địa, hắn có thể vẽ ra hoa thiên thạch, tất phải có người chỉ điểm. Nhiễm Nhiễm, trên đời này trừ ta ra, con phải cẩn thận với tất cả mọi người."