Chương 5: Sư phụ (2)
Editor: Hy
Beta: Mon
Chu Vẫn đang xem bạch tuộc nhỏ bơi lội.
Là bơi lội theo đúng nghĩa đen.
Cơ thể của bé bạch tuộc rất nhỏ, hồn phách của Vũ Văn Hoằng cũng chỉ là bám vào nó, cũng không có hủy diệt đi hồn phách của bạch tuộc nhỏ.
Ngày thường Vũ Văn Hoàng không chủ động khống chế cơ thể, ở trong tiềm thức của sư tôn, không cần phải chiếm lấy thân thể này quá lâu, vậy nên bé bạch tuộc cứ theo bản năng chơi đùa, đi ngủ và bắt mồi.
Bạch tuộc bình thường không thể chịu được linh hồn của tu sĩ đã qua độ kiếp, càng không thể ở trong biển bơi sống tự do được, vậy nên, đây là một tiểu yêu quái chưa thành thục.
Cách tu luyện của yêu tộc cũng giống như nhân tộc, đều cần hấp thụ thiên linh địa khí, tinh hoa nhật nguyệt để tăng cường tu vi.
Khác với nhân tộc, giai đoạn tu hành ban đầu của yêu tộc cực kỳ khó khăn, mỗi trăm năm mới tăng thêm một bậc, số lượng lôi kiếp cũng nhiều hơn tu sĩ nhân tộc. Thường khi tu luyện tới Kim Đan hoặc Nguyên Anh đều sẽ không chống đỡ được mấy đạo lôi kiếp cuối cùng, khiến nỗ lực lúc trước tựa như nước chảy, phải quay lại từ lúc bắt đầu, hoặc trực tiếp bị uy lực của thiên lôi làm cho hồn phi phách tán, biến mất khỏi thế gian.
Thế nhưng tới hậu kỳ, tu luyện của nhân tộc lại càng lúc càng khó khăn, còn yêu tộc hằng ngày tu hành lại như cá gặp nước, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí tăng gấp mười gấp trăm lần.
Cường giả của yêu tộc có thực lực vô cùng khủng bố, mỗi khi xuất hiện đều sẽ tạo nên cảnh tượng tinh phong huyết vũ kinh thiên động địa.
Vì Vũ Văn Hoằng không phải đoạt xá mà là cộng sinh, linh hồn chỉ sống nhờ trong cơ thể này, vậy nên cần có linh khí tẩm bổ. Ngoài ra, bản thân bạch tuộc nhỏ cũng đang ở trong giai đoạn cần hấp thụ lượng lớn linh khí, nếu có linh khí sung túc vào giai đoạn đầu tu luyện, Vũ Văn Hoằng có thể trao đổi linh hồn với bạch tuộc nhỏ dễ dàng hơn.
Muốn tạo ra một nơi tu luyện có nhiều linh khí, Tụ Linh Trận là phương pháp nhanh nhất.
Chu Vẫn lấy ra một khối thủy tinh hoàn chỉnh, khoét rỗng nó sau đó khắc linh văn, rót linh tuyền trăm năm cậu tìm được lúc làm nhiệm vụ trước đó vào, tạo thành một Tụ Linh Trận nhỏ.
Thiếu niên để bạch tuộc nhỏ vào trong để quan sát, nếu bé bạch tuộc cảm thấy không khỏe, y sẽ lập tức vớt ra thả lại vào bình nước biển kia.
Nhưng bây giờ có vẻ bạch tuộc nhỏ đã thích nghi tốt với môi trường mới này.
Sau khi nghịch cát mịn và đá nhỏ trải dưới đáy bể, bạch tuộc nhỏ thảnh thơi dạo một vòng, bơi về phía Chu Vẫn.
Chu Vẫn vươn tay vuốt ve vách vại thủy tinh trong suốt, rót linh lực vào khắc linh được khắc trên thành vại, khởi động trận pháp.
Bạch tuộc nhỏ từ từ chìm xuống, lơ lửng trong nước, sau đó dừng lại trước mặt Chu Vẫn nhìn hắn một hồi - đó là ánh mắt của Vũ Văn Hoằng, tiếp sau đó, bạch tuộc nhỏ cũng vươn ra một xúc tu, nhẹ nhàng chạm lên vách vại.
Một tia linh lực nhỏ xuyên qua lớp thủy tinh, truyền đến đầu ngón tay Chu Vẫn.
Tựa như rất nhiều năm trước, Vũ Văn Hoằng nắm tay y, dạy y linh thuật,
Kiếm tu hắc y gương mặt lãnh lệ, trong phút chốc băng tan tuyết hòa, khi người đó khẽ mỉm cười, bên má có một lúm đồng tiền nhỏ, cùng với khóe mắt cong cong và lông mi tà mị, quả nhiên là tuấn mỹ vô nghi.
Chu Vẫn thở dài nói: "Sư phụ, lần này, rốt cục không phải là con đang mơ nữa rồi."
Bạch tuộc nhỏ mà Vũ Văn Hoằng đang sống nhờ, một ngày mười hai canh giờ thì đến tám canh giờ nó dành để ngủ. Vậy nên, mỗi khi cơ thể này rơi vào giấc ngủ, hồn phách của Vũ Văn Hoằng cũng sẽ bị cuốn vào giấc mộng theo.
Những lúc đó, sâu trong thức hải, những ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên, đều hiện lên từng cái một.
Ban đầu, Vũ Văn Hoằng thậm chí không phải là một "nhân loại", mà y là một thanh kiếm tên "Tru Tà".
Trên bảng danh binh đương thời, y và một thanh trường kiếm khác tên "Phùng Ma" vững vàng chiếm hai vị trí đầu.
Tru Tà và Phùng Ma là một đôi kiếm, có chung chủ nhân. Trong đó, Tru Tà đi theo sát sinh đạo. Nếu dùng cách thông thường để miêu tả sát sinh đạo, đó chính là "Lấy bạo lực áp chế bạo lực", khi đối mặt với cường địch, y so với đối thủ còn hung mãnh, khát máu và tàn nhẫn hơn.
Thời điểm Tru Tà được rèn ra khỏi lò, người y giết chết đầu tiên, chính là kiếm sư tạo ra y và Phùng Ma.
Khi máu tươi nóng bỏng xẹt qua lưỡi kiếm, thanh kiếm này đã mang theo sát ý và hàn ý, trong phút chốc, một cột sáng đỏ đột ngột từ mặt đất phóng lên, xuyên thẳng lên trời cao, đem một khoảng trời nhuộm thành màu đỏ.
Đây chính là một thanh kiếm mang điềm xấu. Y tên Tru Tà, nhưng sự tồn tại của y trên thực tế, chính là muốn nuôi dưỡng kiếm đạo cực đoan nhất, không ngừng sát phạt uống máu để mạnh hơn, dùng phương pháp còn điên cuồng hơn tà ma để chống lại tà ma.
Còn Phùng Ma lại đi theo hộ thế đạo. So với cách nói "một món vũ khí", nó thích tự gọi mình là "một món pháp khí" hơn.
Trên thân kiếm Phùng Ma có khắc ấn tiêu oán độ hồn và phù văn với các công dụng khác nhau, bên ngoài thân kiếm còn có một quầng sáng màu vàng.
Thanh kiếm này ở những địa phương đặc thù, có thể hấp thụ oán khí và ma khí lưu lại ở nơi đó, sau đó tinh lọc, giúp bá tánh ở đó tránh khỏi cảnh bị ma khí quấy nhiễu.
Song kiếm hợp nhất, Phùng Ma có trách nhiệm bảo vệ, Tru Tà có nhiệm vụ tiêu diệt tất cả hung khí. Kiếm chủ mang theo hai thanh kiếm này tu luyện ở trần thế, mỗi nơi y đi qua đều có lưu lại truyền thuyết.
Chủ nhân của Tru Tà và Phùng Ma là một thiếu niên thích cười, ở trong kiếm đạo có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, nói là thiên hạ vô song cũng không quá.
Đạo nghĩa của Tru Tà là lấy bạo lực áp chế bạo lực, diệt hết toàn bộ tà ác. Còn đạo nghĩa của Phùng Ma, chính là tịnh tiêu nghiệp chướng, thương tiếc thế nhân, dùng vũ lực không thể giải quyết được vấn đề. Kiếm chủ thực hiện hoàn hảo "Đạo" của cả hai thanh kiếm, thực lực một đường phi thăng, rất nhanh đã đứng trong hàng ngũ cường giả đương thời.
Trăm năm trước, nhân - ma hai giới lại xảy ra một trận đại chiến. Cuộc chiến này xảy ra, là do một thôn trang nhỏ ở nơi giao giữa ma giới và nhân giới, đã bị Thiên Ma sống lại tàn sát hầu như chẳng còn gì. Sau khi bị bao vây diệt trừ, ma chủng còn sót lại trước khi chết bạo phát phản công, liên hợp với Ma tộc và yêu thú bên ngoài, vây giết các thế gia và tông môn canh giữ tam quan, khiến nhân tộc chịu thương vong cực kỳ khủng khiếp.
Lúc đó, chiến tranh giữa ba tộc đã hoàn toàn bùng nổ.
***
Cuối cùng, chiến tranh kết thúc, Phùng Ma vỡ vụn, Yêu Hoàng bị trọng thương, Tru Tà và Ma Hoàng đồng quy vu tận. Khi Tru Tà đâm xuyên qua ngực của Ma Hoàng, đã khiến thân thể của hắn nổ tung thành một bãi máu thịt mơ hồ, nhưng đồng thời trái tim và hồn phách của kiếm chủ cũng bị ma trảo bóp nát bấy.
Tàn dư của Tru Tà Kiếm bị chôn vùi trong chiến trường cổ nhiều năm. Phùng Ma vì chống đỡ công kích của Yêu Vương mà tan thành mây khói.
Tru Tà Kiếm thành công giết được Ma Hoàng, kiếm chủ bỏ mình, trong lúc ba thi thể của cường giả nổ tung, thân kiếm cũng đã bị phá hỏng, cái vết nứt trải dài, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn.
Thế nhưng trên thân kiếm lại tự tạo ra được ý thức của mình, không biết vì sao nhưng vẫn tồn tại được.
Beta: Mon
Chu Vẫn đang xem bạch tuộc nhỏ bơi lội.
Là bơi lội theo đúng nghĩa đen.
Cơ thể của bé bạch tuộc rất nhỏ, hồn phách của Vũ Văn Hoằng cũng chỉ là bám vào nó, cũng không có hủy diệt đi hồn phách của bạch tuộc nhỏ.
Ngày thường Vũ Văn Hoàng không chủ động khống chế cơ thể, ở trong tiềm thức của sư tôn, không cần phải chiếm lấy thân thể này quá lâu, vậy nên bé bạch tuộc cứ theo bản năng chơi đùa, đi ngủ và bắt mồi.
Bạch tuộc bình thường không thể chịu được linh hồn của tu sĩ đã qua độ kiếp, càng không thể ở trong biển bơi sống tự do được, vậy nên, đây là một tiểu yêu quái chưa thành thục.
Cách tu luyện của yêu tộc cũng giống như nhân tộc, đều cần hấp thụ thiên linh địa khí, tinh hoa nhật nguyệt để tăng cường tu vi.
Khác với nhân tộc, giai đoạn tu hành ban đầu của yêu tộc cực kỳ khó khăn, mỗi trăm năm mới tăng thêm một bậc, số lượng lôi kiếp cũng nhiều hơn tu sĩ nhân tộc. Thường khi tu luyện tới Kim Đan hoặc Nguyên Anh đều sẽ không chống đỡ được mấy đạo lôi kiếp cuối cùng, khiến nỗ lực lúc trước tựa như nước chảy, phải quay lại từ lúc bắt đầu, hoặc trực tiếp bị uy lực của thiên lôi làm cho hồn phi phách tán, biến mất khỏi thế gian.
Thế nhưng tới hậu kỳ, tu luyện của nhân tộc lại càng lúc càng khó khăn, còn yêu tộc hằng ngày tu hành lại như cá gặp nước, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí tăng gấp mười gấp trăm lần.
Cường giả của yêu tộc có thực lực vô cùng khủng bố, mỗi khi xuất hiện đều sẽ tạo nên cảnh tượng tinh phong huyết vũ kinh thiên động địa.
Vì Vũ Văn Hoằng không phải đoạt xá mà là cộng sinh, linh hồn chỉ sống nhờ trong cơ thể này, vậy nên cần có linh khí tẩm bổ. Ngoài ra, bản thân bạch tuộc nhỏ cũng đang ở trong giai đoạn cần hấp thụ lượng lớn linh khí, nếu có linh khí sung túc vào giai đoạn đầu tu luyện, Vũ Văn Hoằng có thể trao đổi linh hồn với bạch tuộc nhỏ dễ dàng hơn.
Muốn tạo ra một nơi tu luyện có nhiều linh khí, Tụ Linh Trận là phương pháp nhanh nhất.
Chu Vẫn lấy ra một khối thủy tinh hoàn chỉnh, khoét rỗng nó sau đó khắc linh văn, rót linh tuyền trăm năm cậu tìm được lúc làm nhiệm vụ trước đó vào, tạo thành một Tụ Linh Trận nhỏ.
Thiếu niên để bạch tuộc nhỏ vào trong để quan sát, nếu bé bạch tuộc cảm thấy không khỏe, y sẽ lập tức vớt ra thả lại vào bình nước biển kia.
Nhưng bây giờ có vẻ bạch tuộc nhỏ đã thích nghi tốt với môi trường mới này.
Sau khi nghịch cát mịn và đá nhỏ trải dưới đáy bể, bạch tuộc nhỏ thảnh thơi dạo một vòng, bơi về phía Chu Vẫn.
Chu Vẫn vươn tay vuốt ve vách vại thủy tinh trong suốt, rót linh lực vào khắc linh được khắc trên thành vại, khởi động trận pháp.
Bạch tuộc nhỏ từ từ chìm xuống, lơ lửng trong nước, sau đó dừng lại trước mặt Chu Vẫn nhìn hắn một hồi - đó là ánh mắt của Vũ Văn Hoằng, tiếp sau đó, bạch tuộc nhỏ cũng vươn ra một xúc tu, nhẹ nhàng chạm lên vách vại.
Một tia linh lực nhỏ xuyên qua lớp thủy tinh, truyền đến đầu ngón tay Chu Vẫn.
Tựa như rất nhiều năm trước, Vũ Văn Hoằng nắm tay y, dạy y linh thuật,
Kiếm tu hắc y gương mặt lãnh lệ, trong phút chốc băng tan tuyết hòa, khi người đó khẽ mỉm cười, bên má có một lúm đồng tiền nhỏ, cùng với khóe mắt cong cong và lông mi tà mị, quả nhiên là tuấn mỹ vô nghi.
Chu Vẫn thở dài nói: "Sư phụ, lần này, rốt cục không phải là con đang mơ nữa rồi."
Bạch tuộc nhỏ mà Vũ Văn Hoằng đang sống nhờ, một ngày mười hai canh giờ thì đến tám canh giờ nó dành để ngủ. Vậy nên, mỗi khi cơ thể này rơi vào giấc ngủ, hồn phách của Vũ Văn Hoằng cũng sẽ bị cuốn vào giấc mộng theo.
Những lúc đó, sâu trong thức hải, những ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên, đều hiện lên từng cái một.
Ban đầu, Vũ Văn Hoằng thậm chí không phải là một "nhân loại", mà y là một thanh kiếm tên "Tru Tà".
Trên bảng danh binh đương thời, y và một thanh trường kiếm khác tên "Phùng Ma" vững vàng chiếm hai vị trí đầu.
Tru Tà và Phùng Ma là một đôi kiếm, có chung chủ nhân. Trong đó, Tru Tà đi theo sát sinh đạo. Nếu dùng cách thông thường để miêu tả sát sinh đạo, đó chính là "Lấy bạo lực áp chế bạo lực", khi đối mặt với cường địch, y so với đối thủ còn hung mãnh, khát máu và tàn nhẫn hơn.
Thời điểm Tru Tà được rèn ra khỏi lò, người y giết chết đầu tiên, chính là kiếm sư tạo ra y và Phùng Ma.
Khi máu tươi nóng bỏng xẹt qua lưỡi kiếm, thanh kiếm này đã mang theo sát ý và hàn ý, trong phút chốc, một cột sáng đỏ đột ngột từ mặt đất phóng lên, xuyên thẳng lên trời cao, đem một khoảng trời nhuộm thành màu đỏ.
Đây chính là một thanh kiếm mang điềm xấu. Y tên Tru Tà, nhưng sự tồn tại của y trên thực tế, chính là muốn nuôi dưỡng kiếm đạo cực đoan nhất, không ngừng sát phạt uống máu để mạnh hơn, dùng phương pháp còn điên cuồng hơn tà ma để chống lại tà ma.
Còn Phùng Ma lại đi theo hộ thế đạo. So với cách nói "một món vũ khí", nó thích tự gọi mình là "một món pháp khí" hơn.
Trên thân kiếm Phùng Ma có khắc ấn tiêu oán độ hồn và phù văn với các công dụng khác nhau, bên ngoài thân kiếm còn có một quầng sáng màu vàng.
Thanh kiếm này ở những địa phương đặc thù, có thể hấp thụ oán khí và ma khí lưu lại ở nơi đó, sau đó tinh lọc, giúp bá tánh ở đó tránh khỏi cảnh bị ma khí quấy nhiễu.
Song kiếm hợp nhất, Phùng Ma có trách nhiệm bảo vệ, Tru Tà có nhiệm vụ tiêu diệt tất cả hung khí. Kiếm chủ mang theo hai thanh kiếm này tu luyện ở trần thế, mỗi nơi y đi qua đều có lưu lại truyền thuyết.
Chủ nhân của Tru Tà và Phùng Ma là một thiếu niên thích cười, ở trong kiếm đạo có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, nói là thiên hạ vô song cũng không quá.
Đạo nghĩa của Tru Tà là lấy bạo lực áp chế bạo lực, diệt hết toàn bộ tà ác. Còn đạo nghĩa của Phùng Ma, chính là tịnh tiêu nghiệp chướng, thương tiếc thế nhân, dùng vũ lực không thể giải quyết được vấn đề. Kiếm chủ thực hiện hoàn hảo "Đạo" của cả hai thanh kiếm, thực lực một đường phi thăng, rất nhanh đã đứng trong hàng ngũ cường giả đương thời.
Trăm năm trước, nhân - ma hai giới lại xảy ra một trận đại chiến. Cuộc chiến này xảy ra, là do một thôn trang nhỏ ở nơi giao giữa ma giới và nhân giới, đã bị Thiên Ma sống lại tàn sát hầu như chẳng còn gì. Sau khi bị bao vây diệt trừ, ma chủng còn sót lại trước khi chết bạo phát phản công, liên hợp với Ma tộc và yêu thú bên ngoài, vây giết các thế gia và tông môn canh giữ tam quan, khiến nhân tộc chịu thương vong cực kỳ khủng khiếp.
Lúc đó, chiến tranh giữa ba tộc đã hoàn toàn bùng nổ.
***
Cuối cùng, chiến tranh kết thúc, Phùng Ma vỡ vụn, Yêu Hoàng bị trọng thương, Tru Tà và Ma Hoàng đồng quy vu tận. Khi Tru Tà đâm xuyên qua ngực của Ma Hoàng, đã khiến thân thể của hắn nổ tung thành một bãi máu thịt mơ hồ, nhưng đồng thời trái tim và hồn phách của kiếm chủ cũng bị ma trảo bóp nát bấy.
Tàn dư của Tru Tà Kiếm bị chôn vùi trong chiến trường cổ nhiều năm. Phùng Ma vì chống đỡ công kích của Yêu Vương mà tan thành mây khói.
Tru Tà Kiếm thành công giết được Ma Hoàng, kiếm chủ bỏ mình, trong lúc ba thi thể của cường giả nổ tung, thân kiếm cũng đã bị phá hỏng, cái vết nứt trải dài, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn.
Thế nhưng trên thân kiếm lại tự tạo ra được ý thức của mình, không biết vì sao nhưng vẫn tồn tại được.