Chương : 2
Đêm đó, nàng không dám ngủ say, thi thoảng hé mắt nhìn thấy sư phụ của nàng vẫn nhìn chằm chằm đốm lửa xanh, tay bấm quyết quỷ dị, nàng nhìn mà hâm mộ, không biết sau này nàng có thể lợi hại như vậy không, theo sư phụ tu luyện có thể không bị người ta bắt nạt, cũng sẽ không bị đói, trong vô vàn suy nghĩ Tiểu Điềm ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nàng không biết, sau khi nàng ngủ say, Đoạn Lãng đang chăm chú vào ngọn lửa hồn ngẩng đầu nhìn nàng. Nha đầu mặc một bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt nhỏ xanh xao nằm trên đống rơm, tư thế cuộn tròn như thể có vậy mới khiến nàng cảm thấy an toàn, thời thế hỗn loạn, nhân quỷ đan xen thế này muốn tồn tại một mình không biết có bao nhiêu can đảm, nhưng nàng lại một mình ở một ngôi miếu hoang. Không phải hắn không biết lúc xin bái sư ánh mắt nha đầu này ánh lên chút khát vọng, chút tư lợi, và cả ái mộ. Hắn độc hành trên con đường tu đạo này đã lâu, nhưng lần nhận đồ đệ này là tùy hứng nhất. Trời sinh mắt âm dương, cũng có chút thú vị.
Khi ánh nắng của ngày mới chiếu vào đôi mắt Tiểu Điềm, nàng mở mắt ra mơ màng vỗ bụng định đi xin ăn như mọi ngày. Lúc đứng lên thấy nam tử lạnh nhạt nhìn mình khiến nàng giật mình tí ngã nhào. Hắn nói: “Ngủ đủ chưa?”
“Sư.. Sư phụ, dạ, con ngủ đủ rồi ạ.” Tiểu Điềm lắp bắp.
Nàng không thấy bóng đen sau lưng hắn, như biết nàng muốn hỏi gì. Hắn đứng dậy, vuốt phẳng tà áo: “Tiểu Hắc không thích ánh nắng mặt trời. ”
“Đi thôi.”
“ Đi đâu ạ?” Tiểu Điềm ngẩn người.
“ Ngươi bái ta làm sư phụ, đương nhiên là đi theo ta.”
“ Sư phụ, con có thể chào tạm biệt tiểu nhị ca không? ”
“Tiểu nhị ca?”
“Dạ, con xin ăn trong thành, tiểu nhị ca cho con cơm, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, con muốn tạm biệt huynh ấy.” Giọng nói có chút buồn.
Hắn nhìn nha đầu cúi đầu vân vê chóp áo rách, nhíu mày.
“Được, ta cũng mua luôn cho ngươi bộ quần áo, đồ đệ của ta không thể ăn mặc như vậy được.”
Đây là sư phụ ghét bỏ nàng làm mất mặt hắn sao, Tiểu Điềm nghĩ.
Hôm nay trời xanh nắng ấm, như thể bù đắp lại cho ngày mưa hôm qua, Tiểu Điềm sau khi cùng Đoạn Lãng mua hai bộ y phục dạ hành đơn giản liền thay đồ chải tóc gọn gàng tìm đến tửu lâu. Không thể không nói, nếu như không phải do lưu lạc đầu đường xó chợ thì tướng mạo của Tiểu Điềm cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn, chỉ là nước da bánh mật có hơi tái nhợt vì ăn gió nằm sương. Đoạn Lãng sau khi nhìn đồ đệ quần áo gọn gàng nhéo nhéo khuôn mặt nàng nói " Sau này vi sư sẽ chăm sóc ngươi thật tốt" Khiến nàng cảm động hồi lâu.
Lúc Tiểu Điềm cùng Đoạn Lãng bước chân vào tửu lâu hắn nói:“ Đã đến rồi thì gọi chút đồ ăn đi. ”
Mắt Tiểu Điềm tỏa sáng nhìn hắn: “Con được gọi đồ ăn ạ? ”
“Ừ.”
Thế là nàng gọi liền những món ăn ao ước đã lâu, gà nướng, vịt hầm, xôi bọc lá sen, bánh hoa hồng... Rồi e dè nhìn sư phụ nàng. Hắn gật đầu nói: “Còn muốn gì nữa không? ”. Làm Tiểu Điềm sung sướng vô cùng lắc đầu cảm ơn hắn. Nàng nói với tiểu nhị.
“ Chút nữa đem đồ ăn có thể để Tô An ca đem ra được không, muội muốn gặp hắn. ”
“Được, không vấn đề gì tiểu cô nương. ” Tiểu nhị thoải mái đáp ứng.
Lúc Tô An bưng đồ ăn tới nhìn thấy Tiểu Điềm vẫy tay chào hắn cười ngọt ngào, hắn có chút giật mình, đánh giá kĩ nàng mới nói:
“ Nhóc con? ”
“Tô An ca, muội nè, hôm nay muội phải đi xa cùng sư phụ nên đến đây tạm biệt huynh. ”
Tô An nghe vậy ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, thấy một hắc y nam nhân gương mặt trắng trẻo thanh tú lạnh lùng nhìn hắn.
“Đây là sư phụ của muội? Sao trước giờ ta chưa thấy hắn? ”
“Dạ, sư phụ tốt lắm, sư phụ thấy muội một thân một mình nên người rủ lòng thương nhận muội làm đệ tử.”
Tô An bắt lấy tay Tiểu Điềm định kéo nàng ra góc tửu lâu, thấy vậy Đoạn Lãng lên tiếng:
“ Ngươi muốn làm gì? ”
“ Vị nhân huynh này, tại hạ chỉ muốn nói chuyện riêng với muội ấy một chút thôi.”
Đoạn Lãng nhìn Tiểu Điềm, thấy nàng gật đầu liền nói:
“Nhanh lên, còn dùng bữa.”
Khi đã ra đến góc khuất, Tô An nhìn về phía Đoạn Lãng đang ngồi hờ hững phía sau tấm rèm cửa, sốt sắng nói với nàng:
“ Nhóc con, muội nói thật cho ta biết, hắn có phải sư phụ của muội không?. Muội còn nhỏ như vậy, đừng dễ tin người, ta trông hắn không phải người tốt. Ta biết muội sống không dễ dàng gì, nếu thật sự không thể được, muội về cùng ta, ta nhận muội làm nghĩa muội, có được không? ” Giọng hắn đầy quan tâm lo lắng, khiến Tiểu Điềm cảm động vô cùng, nhưng nàng vẫn kiên trì.
“ Tô An ca, muội tin sư phụ, người rất tốt, muội muốn đi theo sư phụ, huynh đừng lo lắng, sau này có cơ hội muội nhất định sẽ về thăm huynh.”
Tô An ngỡ ngàng, nhưng hắn cũng không tiện nói gì nữa, nhóc con có cuộc sống của nàng, hắn im lặng một lúc rồi nói:
“ Vậy.. Muội phải bảo trọng, có cơ hội nhất định phải trở về, hắn không tốt với muội, cứ về đây, ta hứa sẽ bảo vệ muội.”
Lời này khiến Đoạn Lãng nghe mà nhíu mày, buồn cười, một phàm nhân nho nhỏ dám nói sẽ bảo vệ tốt đồ đệ của hắn hơn sư phụ của nàng sao. Người tu đạo, thính lực rất tốt, hắn có thể nghe thấy những gì hắn muốn nghe trong cả tửu lâu. Nhưng hắn cũng vẫn lạnh lùng không nói gì nhìn tiểu đồ đệ tạm biệt Tô An bước vào vui vẻ mời hắn dùng bữa.
“ Sư phụ, ăn cơm thôi, thức ăn của tửu lâu này là nhất trong thànhđấy.” Nói rồi nàng nhanh nhẹn gắp đồ cho hắn.
Đoạn Lãng nhìn bát cơm có một cái đùi gà vàng ươm, gắp trở lại cho nàng.
“ Ta không thích ăn. ”
“Cảm ơn sư phụ. ” Nàng vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ thì ra sư phụ không thích ăn thịt gà.
“Ăn nhanh đi. ”
Hai sư đồ dùng bữa, Tiểu Hắc âm thầm nói trong đầu Đoạn Lãng:
“ Chủ nhân, người từ lâu những thức ăn này không có tác dụng với người nữa, sao phải tốn thời gian ở chỗ này, cho nha đầu kia một viên ích cốc đan là được rồi a. ”
Đọan Lãng không thèm trả lời hắn.
Lúc dẫn nha đầu có chút lưu luyến vẫy tay chào Tô An bước ra khỏi tửu lâu, Đoạn Lãng nói với nàng:
“ Ngươi có thể không cần đi. Sau này theo ta thật sự chưa chắc đã tốt.”
Tiểu Điềm ngước nhìn hắn. Trong mắt nha đầu mới chín tuổi còn chưa đứng tới ngực hắn, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng đen dài nhìn thẳng vào nàng, tóc đen tùy ý buộc xõa trên vai áo hắn. Ánh nắng ban trưa chiếu rọi vào người trước mặt có chút ấm áp nhưng không xua đi sự giá lạnh phát ra từ trên người hắn. Lại cúi xuống, rụt rè nắm lấy bàn tay của hắn, nhìn hắn cười nói:
“ Không đâu sư phụ, người mua quần áo cho ta, cho ta ăn, lại chấp nhận cưu mang ta, Tiểu Điềm chắc chắn sẽ chịu được khổ, nơi nào có sư phụ, nơi đó là nhà của con.”
Đoạn Lãng nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, trong mắt nha đầu là hình bóng hắn, khuôn mặt non nớt tươi cười, chiếc răng khểnh đáng yêu, đầy sự tin tưởng ỷ lại.
“ Nhà sao?, vậy thì đi thôi.” Hắn không biết trong giọng nói bất giác đã có thêm chút dịu dàng.
Trong sự ngạc nhiên của nàng, hắn không biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt đen nhánh, bên trên có cẩm tú sơn hà đồ, chiếc quạt biến to dần lơ lửng trước mặt hai người, Tiểu Điềm cảm thấy mọi thanh âm như bị chia cắt, nơi nàng cùng sư phụ nàng đứng là một thế giới khác, âm thanh vẫn náo nhiệt, người qua kẻ lại nhưng không ai chú ý đến hai sư đồ nàng. Sư phụ nàng chậm rãi bước lên cây quạt, chìa tay về phía nàng, nụ cười như có như không đầy mê hoặc, nam nhân trước mặt khiến Tiểu Điềm như thấy sương khói mờ ảo của sông Tương trong những ngày mưa phùn, đẹp đến nao lòng,khoảnh khắc này khiến nàng một đời cũng không thể quên. Nắm lấy tay hắn, cảm nhận bàn tay mảnh khảnh hữu lực khẽ ôm nàng, cho đến lúc chiếc quạt bay vút lên cao thành một vòng cung đẹp đẽ, sự bất ngờ khiến nàng sợ hãi suýt thét nên rồi kiên trì ôm lấy vòng eo hắn, đôi tay nắm chặt hắc bào. Khuôn mặt trắng tái mét nhưng không kêu tiếng nào, nghe thấy tiếng sư phụ nàng khen “Khá lắm”, khiến Tiểu Điềm như bình tâm lại, ngẩng lên tươi cười với hắn.
Tầng mây như ẩn như hiện phía trên cao, cẩm tú phiên bay không quá nhanh, vừa đủ cho nàng làm quen, nhìn thấy sông núi, con người lướt nhanh qua tầm mắt. Đó là những cảnh vật, mà chưa bao giờ nàng được nhìn thấy, to lớn và hùng vĩ hơn thành trấn nhỏ, khiến nàng thỏa mãn trí tò mò. Trong mắt nàng dâng lên đầy sự thích thú, sùng bái và cảm kích vì có thể gặp được sư phụ, chứng kiến những thứ nàng có lẽ cả đời chưa từng thấy.
“ Sợ không? ” Giọng nói hắn vang lên bên tai.
Nàng lắc đầu, dù tay vẫn ôm chặt vòng eo hắn không buông, thật vui vẻ nói với hắn.
“ Sư phụ, bản lĩnh tiên nhân của sư phụ thật tuyệt vời, đồ đệ rất hâm mộ sư phụ! ”
“Hâm mộ à, cuộc đời tu sĩ dài lắm, rồi những thứ ngươi thấy, người ngươi gặp, thứ ngươi truy cầu sẽ nhiều hơn góc thành nhỏ hẹp kia, từ từ rồi ngươi sẽ quen thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Điềm im lặng. Hồi lâu sau mới thấy nàng lên tiếng.
“ Sư phụ, vậy lúc đó con có thể mãi mãi bên cạnh sư phụ không? ”
“....Rồi sau này ngươi truy cầu đại đạo, sẽ bước ra con đường của riêng mình, từ mãi mãi này còn quá sớm để nói, nha đầu, còn quá nhỏ...” Nàng thoáng nghe tiếng thở dài của sư phụ vang lên trong gió. Ngẩng đầu lên nhìn, vẫn thấy cái cằm thanh tú của hắn, mái tóc đen huyền xõa trên vai, hắn cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen thăm thẳm, có chút tang thương. Tiểu Điềm giật mình, cúi đầu, không hỏi gì nữa, hắn cũng im lặng.
Hai sư đồ đạp Cẩm Tú phiên bay không biết đã bao lâu, khi bóng tà dương bắt đầu phủ lên cảnh vật phía dưới, Tiểu Điềm đánh cái hắt xì, rồi sau đó thấy quanh người không có gió thổi nữa, tràn đầy hơi ấm.
Nơi Cẩm Tú Phiên bay qua đã không còn là vùng sông nước Động Đình, bắt đầu xuất hiện những cánh rừng xanh thẳm, phía trước là vùng đồng bằng với những cây cỏ cao quá đầu người. Tiểu Điềm tò mò hỏi: “Sư phụ, đây là nơi nào, thật rộng lớn. ”
“ Cánh đồng Tương, Nam Miêu, tối nay có thể phải dừng lại nơi này.”
Đoạn Lãng điều Cẩm Tú Phiên bay chậm, một mình hắn có thể bay không mệt mỏi mấy ngày, nhưng đồ đệ hắn sẽ không chịu nổi, phải tìm một nơi ngủ qua đêm.
Một lúc sau hắn tìm được một hang núi, tuy cỏ vẫn mọc đầy cửa động nhưng càng như thế thì càng chứng tỏ cái động này không có dã thú to lớn. Hắn thu thập trong động, phất tay dọn đám cỏ cao trong vòng một trượng, nói với Tiểu Điềm:
“ Đêm nay ngủ ở đây, đừng chạy loạn. ” Nói xong khoanh chân ngồi xuống đả tọa.
“ Sư phụ, con có thể lấy đám cỏ kia để làm chỗ ngủ không? ”
Hắn hé mắt:“ Ừm, trong vòng năm trượng, đừng đi xa quá, ban đêm nhiều dã thú, ta để Tiểu Hắc đi theo ngươi.” Tiểu Hắc không tình nguyện bước ra.
“ Dạ! ” Tiểu Điềm vui vẻ mang theo Tiểu Hắc nhặt cỏ khô, cây vỏ tuy cao quá đầu nàng nhưng lại mềm mại dễ bứt, chẳng mấy chốc nàng đã ôm được một bó lớn cỏ khô vàng hớn hở chạy về, rồi lại hớn hở chạy đi, nàng muốn làm một chỗ ngủ tốt cho sư phụ. Bận rộn một hồi mặt trời đã xuống núi, ánh sáng trở lên yếu ớt, cảnh sắc xung quanh có chút hoang vu, tiếng côn trùng bắt đầu vang lên rả rích. Chỗ Đoạn Lãng ngồi đả tọa có một quầng sáng vàng nhạt ôn hòa.
“ Sư phụ, đồ đệ đã đã dọn chỗ ngủ cho người, người xem có được không? ” Tiếng nói non nớt vang lên, Đọan Lãng mở mắt ra thấy đồ đệ vui vẻ chỉ vào đám cỏ khô nàng đã xếp gọn gàng cho hắn. Trong mắt hắn hiện lên chút ấm áp.
“ Được, vậy ngươi ngủ đi.”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời đặt người nằm xuống, trong đêm tối hai người một hồn im lặng. Cho đến một lúc, Đoạn Lãng thấy đồ đệ nhỏ lăn qua lộn lại mãi không ngủ, tiếng ọt ọt khẽ vang lên, rồi nha đầu kia không dám cựa quậy, vẫn nằm ngay ngắn.
Hắn không hiểu nhìn đồ đệ
“ Khó chịu sao? ”
“Sư phụ, con...đói.”
“...”
“ Ngồi đây chờ ta ”
Nhìn bóng dáng sư phụ khuất vào trong bóng tối, nàng thấy Tiểu Hắc chạy theo hắn còn không quên quay lại nói với nàng: “Nha đầu phiền phức”. Âm thanh lạnh lùng của sư phụ vang lên: “Tiểu Hắc ở lại”.
.... Một người một hồn ngồi trừng nhau. Thật ra nàng không dám lườm Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng không có ngũ quan rõ ràng, nhưng nàng biết nếu có hắn sẽ nhìn nàng một cách hung tợn. Bởi nãy giờ ngồi đây hắn chỉ biết lảm nhảm oán trách nàng vô dụng khiến chủ nhân hắn phải hầu hạ.
Đoạn Lãng đi không lâu, khi hắn quay trở lại lập tức thấy một người một hồn mừng rỡ nhìn hắn. Trên tay hắn là một con lợn rừng, tuy đồng cỏ vào đêm tối xòe tay không thấy ngón, nhưng chuyện săn bắt một động vật nhỏ với tu sĩ đại thừa kì như hắn lại quá đơn giản, chỉ mất chút thời gian tìm kiếm hắn đã trở về. Thật ra đây là hắn sơ xuất, nha đầu chỉ là người thường, cần ăn uống, không giống hắn thổ nạp là được. Xem ra vẫn cần dạy nàng tu luyện sớm hơn.
Nha đầu nhìn con lợn rừng trên tay hắn, không quá lớn nhưng đủ để hai người ăn thật lo. Miệng hoan hô: “Sư phụ thật lợi hại”. Xong rồi nhìn sư phụ nàng thuần thục lột da róc thịt rồi nhanh chóng xiên lợn rừng lên dùng lửa hồn nướng thịt, càng nhìn càng hâm mộ hắn.
Tiểu Điềm chảy nước miếng nhìn thịt lợn chảy mỡ vàng ươm, nhìn sư phụ nàng thong thả nướng thịt.
“ Sư phụ, người là tiên nhân, người cũng biết nướng thịt sao? Tiên nhân thật lợi hại. ”
“.... ” Biết nướng thịt là lợi hại sao, Đoạn Lãng không cho ý kiến. Nhưng với sự tò mò của đồ đệ vẫn giải thích.
“ Ngày trước chỉ là một tu sĩ trúc cơ, chưa tích cốc, đi ra ngoài luôn phải tự mình lo liệu, làm nhiều thành quen. ”
“Tích cốc là sao ạ? ”
“ Khi ngươi tu luyện có chút thành tựu, có thể ăn Đan dược, không cảm thấy đói. ”
Tiểu Điềm chống cằm, ngây thơ nhìn miếng thịt lợn rừng nướng sắp chín, bày tỏ:
“ Không thấy đói thì không cần phải ăn, nhưng đồ đệ cảm thấy đồ ăn thật ngon, nếu không được ăn ngon thì thật chán, sau này đồ đệ không tích cốc có được không? ”
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hạnh to tròn vẫn chăm tay vào xiên thịt trên tay hắn.
“ Tiểu Điềm, muốn ăn ngon thì phải tự mình làm, khi ngươi tu luyện có thành quả có thể tự mình muốn gì làm lấy. ”
“ Dạ, con nhất định sẽ cố gắng, mỗi ngày có thể có thịt ăn, con sẽ chia cho sư phụ.” Nha đầu nghiêm túc gật đầu.
Hắn nghe vậy có chút buồn cười, gật đầu đưa xiên thịt nướng cho nàng, khích lệ nói: “ Không tồi, biết hiếu kính sư phụ, mau ăn rồi đi ngủ đi. ”
“ Sư phụ không ăn sao? ”
“ Ta không đói. ”
Tiểu Điềm nhìn sư phụ nàng, thầm nghĩ sư phụ quá kén ăn, sau này nàng sẽ học nấu ăn thật tốt, tẩm bổ cho sư phụ. Nhưng trẻ con nên suy nghĩ chỉ có chút thoáng qua, nhanh chóng ăn đến no căng, vui vẻ cất phần thịt còn lại để dành, thu dọn sạch sẽ rồi nằm ngủ trên đám cỏ khô của nàng.
Khi trời đêm đã về khuya, Đoạn Lãng vì đồ đệ đã lập một kết giới nhỏ tại chỗ hai sư đồ, đối nghịch màn đêm đen là một vùng sáng tường hòa, tiếng hít thở của nha đầu vang lên đều đặn, hắn cũng nhắm mắt ngủ, Tiểu Hắc lẳng lặng đứng thủ hộ trong quầng sáng...
Nàng không biết, sau khi nàng ngủ say, Đoạn Lãng đang chăm chú vào ngọn lửa hồn ngẩng đầu nhìn nàng. Nha đầu mặc một bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt nhỏ xanh xao nằm trên đống rơm, tư thế cuộn tròn như thể có vậy mới khiến nàng cảm thấy an toàn, thời thế hỗn loạn, nhân quỷ đan xen thế này muốn tồn tại một mình không biết có bao nhiêu can đảm, nhưng nàng lại một mình ở một ngôi miếu hoang. Không phải hắn không biết lúc xin bái sư ánh mắt nha đầu này ánh lên chút khát vọng, chút tư lợi, và cả ái mộ. Hắn độc hành trên con đường tu đạo này đã lâu, nhưng lần nhận đồ đệ này là tùy hứng nhất. Trời sinh mắt âm dương, cũng có chút thú vị.
Khi ánh nắng của ngày mới chiếu vào đôi mắt Tiểu Điềm, nàng mở mắt ra mơ màng vỗ bụng định đi xin ăn như mọi ngày. Lúc đứng lên thấy nam tử lạnh nhạt nhìn mình khiến nàng giật mình tí ngã nhào. Hắn nói: “Ngủ đủ chưa?”
“Sư.. Sư phụ, dạ, con ngủ đủ rồi ạ.” Tiểu Điềm lắp bắp.
Nàng không thấy bóng đen sau lưng hắn, như biết nàng muốn hỏi gì. Hắn đứng dậy, vuốt phẳng tà áo: “Tiểu Hắc không thích ánh nắng mặt trời. ”
“Đi thôi.”
“ Đi đâu ạ?” Tiểu Điềm ngẩn người.
“ Ngươi bái ta làm sư phụ, đương nhiên là đi theo ta.”
“ Sư phụ, con có thể chào tạm biệt tiểu nhị ca không? ”
“Tiểu nhị ca?”
“Dạ, con xin ăn trong thành, tiểu nhị ca cho con cơm, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, con muốn tạm biệt huynh ấy.” Giọng nói có chút buồn.
Hắn nhìn nha đầu cúi đầu vân vê chóp áo rách, nhíu mày.
“Được, ta cũng mua luôn cho ngươi bộ quần áo, đồ đệ của ta không thể ăn mặc như vậy được.”
Đây là sư phụ ghét bỏ nàng làm mất mặt hắn sao, Tiểu Điềm nghĩ.
Hôm nay trời xanh nắng ấm, như thể bù đắp lại cho ngày mưa hôm qua, Tiểu Điềm sau khi cùng Đoạn Lãng mua hai bộ y phục dạ hành đơn giản liền thay đồ chải tóc gọn gàng tìm đến tửu lâu. Không thể không nói, nếu như không phải do lưu lạc đầu đường xó chợ thì tướng mạo của Tiểu Điềm cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn, chỉ là nước da bánh mật có hơi tái nhợt vì ăn gió nằm sương. Đoạn Lãng sau khi nhìn đồ đệ quần áo gọn gàng nhéo nhéo khuôn mặt nàng nói " Sau này vi sư sẽ chăm sóc ngươi thật tốt" Khiến nàng cảm động hồi lâu.
Lúc Tiểu Điềm cùng Đoạn Lãng bước chân vào tửu lâu hắn nói:“ Đã đến rồi thì gọi chút đồ ăn đi. ”
Mắt Tiểu Điềm tỏa sáng nhìn hắn: “Con được gọi đồ ăn ạ? ”
“Ừ.”
Thế là nàng gọi liền những món ăn ao ước đã lâu, gà nướng, vịt hầm, xôi bọc lá sen, bánh hoa hồng... Rồi e dè nhìn sư phụ nàng. Hắn gật đầu nói: “Còn muốn gì nữa không? ”. Làm Tiểu Điềm sung sướng vô cùng lắc đầu cảm ơn hắn. Nàng nói với tiểu nhị.
“ Chút nữa đem đồ ăn có thể để Tô An ca đem ra được không, muội muốn gặp hắn. ”
“Được, không vấn đề gì tiểu cô nương. ” Tiểu nhị thoải mái đáp ứng.
Lúc Tô An bưng đồ ăn tới nhìn thấy Tiểu Điềm vẫy tay chào hắn cười ngọt ngào, hắn có chút giật mình, đánh giá kĩ nàng mới nói:
“ Nhóc con? ”
“Tô An ca, muội nè, hôm nay muội phải đi xa cùng sư phụ nên đến đây tạm biệt huynh. ”
Tô An nghe vậy ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, thấy một hắc y nam nhân gương mặt trắng trẻo thanh tú lạnh lùng nhìn hắn.
“Đây là sư phụ của muội? Sao trước giờ ta chưa thấy hắn? ”
“Dạ, sư phụ tốt lắm, sư phụ thấy muội một thân một mình nên người rủ lòng thương nhận muội làm đệ tử.”
Tô An bắt lấy tay Tiểu Điềm định kéo nàng ra góc tửu lâu, thấy vậy Đoạn Lãng lên tiếng:
“ Ngươi muốn làm gì? ”
“ Vị nhân huynh này, tại hạ chỉ muốn nói chuyện riêng với muội ấy một chút thôi.”
Đoạn Lãng nhìn Tiểu Điềm, thấy nàng gật đầu liền nói:
“Nhanh lên, còn dùng bữa.”
Khi đã ra đến góc khuất, Tô An nhìn về phía Đoạn Lãng đang ngồi hờ hững phía sau tấm rèm cửa, sốt sắng nói với nàng:
“ Nhóc con, muội nói thật cho ta biết, hắn có phải sư phụ của muội không?. Muội còn nhỏ như vậy, đừng dễ tin người, ta trông hắn không phải người tốt. Ta biết muội sống không dễ dàng gì, nếu thật sự không thể được, muội về cùng ta, ta nhận muội làm nghĩa muội, có được không? ” Giọng hắn đầy quan tâm lo lắng, khiến Tiểu Điềm cảm động vô cùng, nhưng nàng vẫn kiên trì.
“ Tô An ca, muội tin sư phụ, người rất tốt, muội muốn đi theo sư phụ, huynh đừng lo lắng, sau này có cơ hội muội nhất định sẽ về thăm huynh.”
Tô An ngỡ ngàng, nhưng hắn cũng không tiện nói gì nữa, nhóc con có cuộc sống của nàng, hắn im lặng một lúc rồi nói:
“ Vậy.. Muội phải bảo trọng, có cơ hội nhất định phải trở về, hắn không tốt với muội, cứ về đây, ta hứa sẽ bảo vệ muội.”
Lời này khiến Đoạn Lãng nghe mà nhíu mày, buồn cười, một phàm nhân nho nhỏ dám nói sẽ bảo vệ tốt đồ đệ của hắn hơn sư phụ của nàng sao. Người tu đạo, thính lực rất tốt, hắn có thể nghe thấy những gì hắn muốn nghe trong cả tửu lâu. Nhưng hắn cũng vẫn lạnh lùng không nói gì nhìn tiểu đồ đệ tạm biệt Tô An bước vào vui vẻ mời hắn dùng bữa.
“ Sư phụ, ăn cơm thôi, thức ăn của tửu lâu này là nhất trong thànhđấy.” Nói rồi nàng nhanh nhẹn gắp đồ cho hắn.
Đoạn Lãng nhìn bát cơm có một cái đùi gà vàng ươm, gắp trở lại cho nàng.
“ Ta không thích ăn. ”
“Cảm ơn sư phụ. ” Nàng vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ thì ra sư phụ không thích ăn thịt gà.
“Ăn nhanh đi. ”
Hai sư đồ dùng bữa, Tiểu Hắc âm thầm nói trong đầu Đoạn Lãng:
“ Chủ nhân, người từ lâu những thức ăn này không có tác dụng với người nữa, sao phải tốn thời gian ở chỗ này, cho nha đầu kia một viên ích cốc đan là được rồi a. ”
Đọan Lãng không thèm trả lời hắn.
Lúc dẫn nha đầu có chút lưu luyến vẫy tay chào Tô An bước ra khỏi tửu lâu, Đoạn Lãng nói với nàng:
“ Ngươi có thể không cần đi. Sau này theo ta thật sự chưa chắc đã tốt.”
Tiểu Điềm ngước nhìn hắn. Trong mắt nha đầu mới chín tuổi còn chưa đứng tới ngực hắn, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng đen dài nhìn thẳng vào nàng, tóc đen tùy ý buộc xõa trên vai áo hắn. Ánh nắng ban trưa chiếu rọi vào người trước mặt có chút ấm áp nhưng không xua đi sự giá lạnh phát ra từ trên người hắn. Lại cúi xuống, rụt rè nắm lấy bàn tay của hắn, nhìn hắn cười nói:
“ Không đâu sư phụ, người mua quần áo cho ta, cho ta ăn, lại chấp nhận cưu mang ta, Tiểu Điềm chắc chắn sẽ chịu được khổ, nơi nào có sư phụ, nơi đó là nhà của con.”
Đoạn Lãng nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, trong mắt nha đầu là hình bóng hắn, khuôn mặt non nớt tươi cười, chiếc răng khểnh đáng yêu, đầy sự tin tưởng ỷ lại.
“ Nhà sao?, vậy thì đi thôi.” Hắn không biết trong giọng nói bất giác đã có thêm chút dịu dàng.
Trong sự ngạc nhiên của nàng, hắn không biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt đen nhánh, bên trên có cẩm tú sơn hà đồ, chiếc quạt biến to dần lơ lửng trước mặt hai người, Tiểu Điềm cảm thấy mọi thanh âm như bị chia cắt, nơi nàng cùng sư phụ nàng đứng là một thế giới khác, âm thanh vẫn náo nhiệt, người qua kẻ lại nhưng không ai chú ý đến hai sư đồ nàng. Sư phụ nàng chậm rãi bước lên cây quạt, chìa tay về phía nàng, nụ cười như có như không đầy mê hoặc, nam nhân trước mặt khiến Tiểu Điềm như thấy sương khói mờ ảo của sông Tương trong những ngày mưa phùn, đẹp đến nao lòng,khoảnh khắc này khiến nàng một đời cũng không thể quên. Nắm lấy tay hắn, cảm nhận bàn tay mảnh khảnh hữu lực khẽ ôm nàng, cho đến lúc chiếc quạt bay vút lên cao thành một vòng cung đẹp đẽ, sự bất ngờ khiến nàng sợ hãi suýt thét nên rồi kiên trì ôm lấy vòng eo hắn, đôi tay nắm chặt hắc bào. Khuôn mặt trắng tái mét nhưng không kêu tiếng nào, nghe thấy tiếng sư phụ nàng khen “Khá lắm”, khiến Tiểu Điềm như bình tâm lại, ngẩng lên tươi cười với hắn.
Tầng mây như ẩn như hiện phía trên cao, cẩm tú phiên bay không quá nhanh, vừa đủ cho nàng làm quen, nhìn thấy sông núi, con người lướt nhanh qua tầm mắt. Đó là những cảnh vật, mà chưa bao giờ nàng được nhìn thấy, to lớn và hùng vĩ hơn thành trấn nhỏ, khiến nàng thỏa mãn trí tò mò. Trong mắt nàng dâng lên đầy sự thích thú, sùng bái và cảm kích vì có thể gặp được sư phụ, chứng kiến những thứ nàng có lẽ cả đời chưa từng thấy.
“ Sợ không? ” Giọng nói hắn vang lên bên tai.
Nàng lắc đầu, dù tay vẫn ôm chặt vòng eo hắn không buông, thật vui vẻ nói với hắn.
“ Sư phụ, bản lĩnh tiên nhân của sư phụ thật tuyệt vời, đồ đệ rất hâm mộ sư phụ! ”
“Hâm mộ à, cuộc đời tu sĩ dài lắm, rồi những thứ ngươi thấy, người ngươi gặp, thứ ngươi truy cầu sẽ nhiều hơn góc thành nhỏ hẹp kia, từ từ rồi ngươi sẽ quen thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Điềm im lặng. Hồi lâu sau mới thấy nàng lên tiếng.
“ Sư phụ, vậy lúc đó con có thể mãi mãi bên cạnh sư phụ không? ”
“....Rồi sau này ngươi truy cầu đại đạo, sẽ bước ra con đường của riêng mình, từ mãi mãi này còn quá sớm để nói, nha đầu, còn quá nhỏ...” Nàng thoáng nghe tiếng thở dài của sư phụ vang lên trong gió. Ngẩng đầu lên nhìn, vẫn thấy cái cằm thanh tú của hắn, mái tóc đen huyền xõa trên vai, hắn cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen thăm thẳm, có chút tang thương. Tiểu Điềm giật mình, cúi đầu, không hỏi gì nữa, hắn cũng im lặng.
Hai sư đồ đạp Cẩm Tú phiên bay không biết đã bao lâu, khi bóng tà dương bắt đầu phủ lên cảnh vật phía dưới, Tiểu Điềm đánh cái hắt xì, rồi sau đó thấy quanh người không có gió thổi nữa, tràn đầy hơi ấm.
Nơi Cẩm Tú Phiên bay qua đã không còn là vùng sông nước Động Đình, bắt đầu xuất hiện những cánh rừng xanh thẳm, phía trước là vùng đồng bằng với những cây cỏ cao quá đầu người. Tiểu Điềm tò mò hỏi: “Sư phụ, đây là nơi nào, thật rộng lớn. ”
“ Cánh đồng Tương, Nam Miêu, tối nay có thể phải dừng lại nơi này.”
Đoạn Lãng điều Cẩm Tú Phiên bay chậm, một mình hắn có thể bay không mệt mỏi mấy ngày, nhưng đồ đệ hắn sẽ không chịu nổi, phải tìm một nơi ngủ qua đêm.
Một lúc sau hắn tìm được một hang núi, tuy cỏ vẫn mọc đầy cửa động nhưng càng như thế thì càng chứng tỏ cái động này không có dã thú to lớn. Hắn thu thập trong động, phất tay dọn đám cỏ cao trong vòng một trượng, nói với Tiểu Điềm:
“ Đêm nay ngủ ở đây, đừng chạy loạn. ” Nói xong khoanh chân ngồi xuống đả tọa.
“ Sư phụ, con có thể lấy đám cỏ kia để làm chỗ ngủ không? ”
Hắn hé mắt:“ Ừm, trong vòng năm trượng, đừng đi xa quá, ban đêm nhiều dã thú, ta để Tiểu Hắc đi theo ngươi.” Tiểu Hắc không tình nguyện bước ra.
“ Dạ! ” Tiểu Điềm vui vẻ mang theo Tiểu Hắc nhặt cỏ khô, cây vỏ tuy cao quá đầu nàng nhưng lại mềm mại dễ bứt, chẳng mấy chốc nàng đã ôm được một bó lớn cỏ khô vàng hớn hở chạy về, rồi lại hớn hở chạy đi, nàng muốn làm một chỗ ngủ tốt cho sư phụ. Bận rộn một hồi mặt trời đã xuống núi, ánh sáng trở lên yếu ớt, cảnh sắc xung quanh có chút hoang vu, tiếng côn trùng bắt đầu vang lên rả rích. Chỗ Đoạn Lãng ngồi đả tọa có một quầng sáng vàng nhạt ôn hòa.
“ Sư phụ, đồ đệ đã đã dọn chỗ ngủ cho người, người xem có được không? ” Tiếng nói non nớt vang lên, Đọan Lãng mở mắt ra thấy đồ đệ vui vẻ chỉ vào đám cỏ khô nàng đã xếp gọn gàng cho hắn. Trong mắt hắn hiện lên chút ấm áp.
“ Được, vậy ngươi ngủ đi.”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời đặt người nằm xuống, trong đêm tối hai người một hồn im lặng. Cho đến một lúc, Đoạn Lãng thấy đồ đệ nhỏ lăn qua lộn lại mãi không ngủ, tiếng ọt ọt khẽ vang lên, rồi nha đầu kia không dám cựa quậy, vẫn nằm ngay ngắn.
Hắn không hiểu nhìn đồ đệ
“ Khó chịu sao? ”
“Sư phụ, con...đói.”
“...”
“ Ngồi đây chờ ta ”
Nhìn bóng dáng sư phụ khuất vào trong bóng tối, nàng thấy Tiểu Hắc chạy theo hắn còn không quên quay lại nói với nàng: “Nha đầu phiền phức”. Âm thanh lạnh lùng của sư phụ vang lên: “Tiểu Hắc ở lại”.
.... Một người một hồn ngồi trừng nhau. Thật ra nàng không dám lườm Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng không có ngũ quan rõ ràng, nhưng nàng biết nếu có hắn sẽ nhìn nàng một cách hung tợn. Bởi nãy giờ ngồi đây hắn chỉ biết lảm nhảm oán trách nàng vô dụng khiến chủ nhân hắn phải hầu hạ.
Đoạn Lãng đi không lâu, khi hắn quay trở lại lập tức thấy một người một hồn mừng rỡ nhìn hắn. Trên tay hắn là một con lợn rừng, tuy đồng cỏ vào đêm tối xòe tay không thấy ngón, nhưng chuyện săn bắt một động vật nhỏ với tu sĩ đại thừa kì như hắn lại quá đơn giản, chỉ mất chút thời gian tìm kiếm hắn đã trở về. Thật ra đây là hắn sơ xuất, nha đầu chỉ là người thường, cần ăn uống, không giống hắn thổ nạp là được. Xem ra vẫn cần dạy nàng tu luyện sớm hơn.
Nha đầu nhìn con lợn rừng trên tay hắn, không quá lớn nhưng đủ để hai người ăn thật lo. Miệng hoan hô: “Sư phụ thật lợi hại”. Xong rồi nhìn sư phụ nàng thuần thục lột da róc thịt rồi nhanh chóng xiên lợn rừng lên dùng lửa hồn nướng thịt, càng nhìn càng hâm mộ hắn.
Tiểu Điềm chảy nước miếng nhìn thịt lợn chảy mỡ vàng ươm, nhìn sư phụ nàng thong thả nướng thịt.
“ Sư phụ, người là tiên nhân, người cũng biết nướng thịt sao? Tiên nhân thật lợi hại. ”
“.... ” Biết nướng thịt là lợi hại sao, Đoạn Lãng không cho ý kiến. Nhưng với sự tò mò của đồ đệ vẫn giải thích.
“ Ngày trước chỉ là một tu sĩ trúc cơ, chưa tích cốc, đi ra ngoài luôn phải tự mình lo liệu, làm nhiều thành quen. ”
“Tích cốc là sao ạ? ”
“ Khi ngươi tu luyện có chút thành tựu, có thể ăn Đan dược, không cảm thấy đói. ”
Tiểu Điềm chống cằm, ngây thơ nhìn miếng thịt lợn rừng nướng sắp chín, bày tỏ:
“ Không thấy đói thì không cần phải ăn, nhưng đồ đệ cảm thấy đồ ăn thật ngon, nếu không được ăn ngon thì thật chán, sau này đồ đệ không tích cốc có được không? ”
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hạnh to tròn vẫn chăm tay vào xiên thịt trên tay hắn.
“ Tiểu Điềm, muốn ăn ngon thì phải tự mình làm, khi ngươi tu luyện có thành quả có thể tự mình muốn gì làm lấy. ”
“ Dạ, con nhất định sẽ cố gắng, mỗi ngày có thể có thịt ăn, con sẽ chia cho sư phụ.” Nha đầu nghiêm túc gật đầu.
Hắn nghe vậy có chút buồn cười, gật đầu đưa xiên thịt nướng cho nàng, khích lệ nói: “ Không tồi, biết hiếu kính sư phụ, mau ăn rồi đi ngủ đi. ”
“ Sư phụ không ăn sao? ”
“ Ta không đói. ”
Tiểu Điềm nhìn sư phụ nàng, thầm nghĩ sư phụ quá kén ăn, sau này nàng sẽ học nấu ăn thật tốt, tẩm bổ cho sư phụ. Nhưng trẻ con nên suy nghĩ chỉ có chút thoáng qua, nhanh chóng ăn đến no căng, vui vẻ cất phần thịt còn lại để dành, thu dọn sạch sẽ rồi nằm ngủ trên đám cỏ khô của nàng.
Khi trời đêm đã về khuya, Đoạn Lãng vì đồ đệ đã lập một kết giới nhỏ tại chỗ hai sư đồ, đối nghịch màn đêm đen là một vùng sáng tường hòa, tiếng hít thở của nha đầu vang lên đều đặn, hắn cũng nhắm mắt ngủ, Tiểu Hắc lẳng lặng đứng thủ hộ trong quầng sáng...